Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 52

Ngày kỷ niệm trường, không khí ở trường trung học chuyên Đại học Hoa đặc biệt náo nhiệt.

Hội học sinh dựng các gian hàng dọc theo con đường thẳng dẫn đến cổng trường, phát quà lưu niệm và tổ chức bán hàng thủ công mỹ nghệ làm từ thiện. Trong sân trường, các học sinh đàn em từ các câu lạc bộ tỏa đi khắp nơi: những buổi diễn acoustic nhỏ, biểu diễn nhảy đường phố, trượt patin và cả các màn trình diễn ảo thuật. Một nhóm nhỏ học sinh mặc đồng phục tranh thủ ánh nắng đẹp, nằm dài trên bãi cỏ trước tòa nhà thí nghiệm phơi nắng.

Tần Dương vừa bước vào trường đã cảm thán: “Sao chỉ mấy năm thôi mà anh thấy trường mình chẳng còn giống trong trí nhớ của anh nữa. Lũ nhóc bây giờ toàn là mấy đứa hăng hái nhộn nhịp, khác hẳn chúng ta hồi đó.”

San San xua tay: “Người lớn ơi, thời đại thay đổi rồi mà.”

Tiểu Mãn giải thích với Tần Dương: “Năm bọn em học lớp 10 có vài anh chị nghiên cứu sinh ở Đại học Hoa đến thực tập, thấy trường hầu như không có hoạt động giải trí gì, họ nói như vậy không được, quá đàn áp bản tính học sinh. Vì chuyện này mà cãi nhau với giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng mấy lần liền.”

San San tiếp lời: “Năm đó vị ấy còn đứng ra thành lập hội học sinh. Giáo viên chủ nhiệm bọn mình cũng chẳng làm gì được, năm đó trường trung học chuyên Đại học Hoa còn phối hợp với các trường cấp ba khác trong tỉnh tổ chức cuộc thi “Mười giọng ca xuất sắc” nữa cơ.”

“Cũng gan nhỉ.” Tần Dương nhướn mày.

“San San còn là MC của cuộc thi đó nữa đấy! Anh Tần Dương, bọn em có kể với anh rồi, anh còn nhớ không?”

Tiểu Mãn nhắc đến chuyện này vẫn rất hào hứng.

San San nhún vai: “Anh ấy sao mà nhớ được. Hồi đó tớ gửi ảnh tớ làm MC cho anh ấy xem, anh ấy chỉ nhắn lại mỗi câu: [Cũng được, không xấu lắm.]”

“Vương San San, em có tí lương tâm nào không?” Tần Dương gõ nhẹ đầu San San: “Anh hỏi em, bộ váy em mặc làm MC năm đó chẳng phải anh tài trợ cho em à? Bộ váy trắng xòe phồng, phía trước ngắn đến lộ cả một khoảng chân, phía sau dài thướt tha như cô dâu ấy.”

“Ồ, hóa ra anh còn nhớ cơ đấy…”

Tần Dương lườm cô ấy một cái.

Mấy người bọn họ đi vòng quanh khu vực trưng bày hình ảnh của trường, Tiểu Mãn nhìn đồng hồ thấy cũng gần đến giờ, bèn đi một mình đến giảng đường để chia sẻ kinh nghiệm với các em lớp 12.

San San và Tần Dương ở phía sau vẫn đang bàn xem trưa nay ăn gì.

“Đến nhà ăn số một ăn canh niêu đi, em với Tiểu Mãn đều thích ăn loại ớt đó, trộn cơm ngon lắm.”

“Vậy em đợi anh đi mua bánh chocolate ở nhà ăn số ba đã nhé.”

“Cũng được! Anh mua nhiều vào, để dành một phần cho Tiểu Mãn, còn lại tối nay chúng ta về khách sạn ăn với anh Vọng Độ.”



Vì mới tốt nghiệp chưa lâu, nhiều học sinh lớp 12 vẫn nhận ra Tiểu Mãn. Khi gặp cô trong khu vực cấp ba, họ sẽ lễ phép chào: “Chào chị ạ!”

Tiểu Mãn mỉm cười gật đầu, cố gắng để trông mình chín chắn hơn một chút. Anh trai cô cứ bảo cô trẻ con, nhưng rõ ràng không phải vậy. Trong mắt mọi người, cô cũng là một đàn chị đáng tin cậy mà.

Trước khi vào giảng đường, Tiểu Mãn nhận được tin nhắn từ Vọng Độ.

Là một bức ảnh chụp từ tàu cao tốc hướng ra ngoài cửa sổ.

Anh nói còn một tiếng nữa là đến nơi, trước tiên sẽ ghé qua khách sạn.

Buổi chiều, các cựu học sinh lần lượt đổ về hội trường lớn của trường. Văn nghệ chào mừng sẽ bắt đầu lúc hai giờ.

Tiểu Mãn đi ngược dòng người ra cổng trường để đón Vọng Độ.

Thành phố Ngô không giống thành phố Bắc, nơi luôn gào thét với những cơn gió lạnh suốt ngày đêm.

Vào những ngày cuối tháng hai như thế này, ánh nắng chiếu lên người đã đủ khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Tiểu Mãn ngẩng đầu nhìn cây hoè già trước cổng khu cấp hai. Nó đã bắt đầu đâm chồi, chẳng bao lâu nữa sẽ nở đầy hoa hoè. Hồi đó, Vọng Độ hay đứng ở đây để đưa đồ cho cô.

Tiểu Mãn đưa tay, chạm nhẹ vào thân cây.

“Đàn anh này đẹp trai quá!”

“Điểm thi cũng cao ghê! Ngưỡng mộ thật.”

Mấy nữ sinh đứng trước bảng thông báo, rất tự nhiên liếc qua phần giới thiệu các học sinh xuất sắc của các khóa, vừa xem vừa bàn tán.

“Vọng Độ. Tên cũng đặc biệt nữa.”

Nghe thấy cái tên này, Tiểu Mãn vô thức quay sang nhìn.

Ánh mắt cô ngay lập tức rơi vào tấm ảnh thẻ nền xanh, anh mặc đồng phục đen trắng của học sinh cấp ba.

Đôi mắt chàng trai có màu sáng nhạt, trông giống như hổ phách. Khi nhìn vào ống kính, trong ánh mắt có chút lười biếng ung dung, hàng mi dài khẽ rủ xuống, toát lên vẻ hờ hững.

Chính dáng vẻ tùy ý như thế đã khiến ánh mắt những người nhìn vào bức ảnh không thể rời đi.

Tiểu Mãn cũng không ngoại lệ.

Năm năm Vọng Độ không ở trường trung học chuyên Đại học Hoa, cô đã ngắm bức ảnh này đến hàng ngàn hàng vạn lần.

“Khóa tốt nghiệp năm 2014, trời ạ, tốt nghiệp lâu rồi.”

“Sao mấy năm gần đây trường mình không có ai đẹp trai đến mức này nữa nhỉ? Thật tiếc quá!”

“Tại tụi mình không gặp đúng thời thôi, ha ha.”

“Nhưng mà anh chàng bên lớp 17 biết chơi guitar cũng khá đẹp trai đấy chứ.”

“Cậu đó không được, lăng nhăng lắm. Riêng tớ biết cậu ta đã đưa năm cô về ký túc xá rồi đó. Đồ sở khanh, ói mất.”

“Trai đẹp chắc ai cũng có tí máu lăng nhăng trong người.”

Bàn tay đang đặt trên thân cây hoè của Tiểu Mãn khẽ rút lại. Cô xoay người định rời đi thì có ai đó giữ lấy cổ tay cô.

Cô ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh nhìn dịu dàng ẩn sâu trong mắt anh.

Vọng Độ hơi cúi xuống, khẽ hỏi: “Có nhớ anh không?”

Tiểu Mãn bị cơn gió ngọt ngào quấn lấy, nở một nụ cười và gật đầu với anh.

Bàn tay anh lướt lên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve lúm đồng tiền trên má, ánh mắt dừng lại ở cô như thể phải gắng sức lắm mới kìm được không cúi xuống hôn cô ngay tại đây, trước mặt bao người.

“Tần Dương và San San đâu? Sao chỉ có em ở đây?” Vọng Độ hỏi.

“Họ ở hội trường lớn rồi, đã giữ chỗ cho chúng ta xong hết luôn rồi.”

“Vậy chúng ta qua đó đi.”

Vọng Độ nắm tay Tiểu Mãn, giữa khuôn viên trường, dưới gốc cây hoè, giữa dòng người, dắt cô chậm rãi bước đi.

Dù đã là cựu học sinh, nhưng việc tay trong tay như thế này ở trường vẫn có phần hơi lộ liễu, thu hút ánh nhìn của nhiều học sinh vẫn đang mặc đồng phục.

Tiểu Mãn nhớ lại tấm ảnh thẻ vừa thấy, quay sang ngắm Vọng Độ lúc này.

Khi ở cạnh cô, anh hiếm khi mang vẻ lạnh lùng sắc sảo như thế. Giống như lúc này đây, bàn tay cô được hơi ấm bao bọc, cảm giác như đang rơi vào một hồ nước xuân.

Bên bảng thông báo, mấy nữ sinh vẫn đang trò chuyện, từ xa lại có một nữ sinh cao hơn chút bước tới.

“Sao mấy em còn ở đây, cô chủ nhiệm bảo phải đến hội trường ngay, học sinh đang học thì phải tập trung trước.”

“Đàn chị, bọn em đang ngắm trai đẹp mà!” Một người nói.

Cô gái tóc đuôi ngựa cao nhìn theo ánh mắt của họ: “Anh Vọng Độ à?”

Vài cô bé lập tức phấn khích: “Chị biết anh ấy hả?”

“Tất nhiên là biết rồi, chỉ có mấy đứa lớp 10 vừa thi vào mới không biết thôi. Bọn chị ở cấp hai lên thẳng đều biết cả.”

“Trời ơi, chị kể đi, anh ấy có phải là người lăng nhăng không?”

Cô gái tóc đuôi ngựa lắc đầu: “Không có đâu. Mấy em lên diễn đàn của trường tìm cái tên “Nguyệt Mãn” là rõ ngay.”

“Là ai thế ạ?”

Một cô bé đang cầm điện thoại nhanh chóng tìm được câu trả lời trên diễn đàn, đọc xong liền giậm chân, đưa màn hình cho mấy người còn lại xem.

“Trời ơi! Có thật không? Là ở sân chào cờ đấy, không sợ cô chủ nhiệm nổi giận à?”

“Tớ lướt lên trên đọc hết bình luận rồi. Hai người đó là anh em, học giỏi lắm luôn!”

“Trời ạ, sao mình không có ông anh trai vừa đẹp vừa tốt thế này nhỉ.”

“Muốn khóc thật đấy, anh trai tớ chỉ biết sai tớ chạy vặt thôi.”

Đang nói, một cô gái vô tình nhìn thấy hai bóng người dưới gốc cây hoè, ánh mắt dừng lại ở người đàn ông với chiều cao và đôi chân dài quá nổi bật.

Cô ấy quay đầu nhìn bảng thông báo, rồi lại nhìn về phía ấy.

Chỉ mất ba giây để nhận ra, cô ấy bắt đầu điên cuồng lắc tay bạn mình. Những người xung quanh nhìn theo hướng chỉ tay, sau đó tất cả đều ngạc nhiên đến tròn mắt.

Mấy người đồng loạt hạ thấp giọng.

“Rõ ràng là cùng một người, nhưng cảm giác lại khác xa ảnh chụp quá.”

“Ở ngoài trông hiền lành hơn nhiều ấy.”

“Cô gái bên cạnh chắc là bạn gái nhỉ.”

Có người nhận ra điều gì đó, ánh mắt nhanh chóng lia qua bảng thông báo phía sau, rồi dừng lại chính xác ở mục cựu học sinh xuất sắc khóa 2019.

Nguyệt Mãn.

Cái tên trùng khớp hoàn toàn với trong điện thoại.

Giây tiếp theo, cô ấy nhìn thấy người đàn ông dưới gốc cây hoè đưa tay nắm lấy tay cô gái, kéo cô ấy vào trong lòng mình.

Hai người ăn ý nắm tay nhau bước đi, hướng về phía hội trường.

Động tác ấy, dáng vẻ ấy, ánh mắt ấy, làm sao có thể là anh em được chứ!?

*

Tiểu Mãn theo tin nhắn trong nhóm nhỏ rồi đi thẳng lên tầng hai của hội trường.

“Ở đây nè, Tiểu Mãn!”

San San dựa lên lưng ghế, vẫy tay cuồng nhiệt.

Chỗ họ ngồi là hàng ghế trước tầng hai, rất thuận tiện để nhìn xuống sân khấu bên dưới.

Tần Dương ngồi quay đầu về phía San San, đang nói chuyện với người bên cạnh.

Tiểu Mãn đến gần, mới thấy rõ người ngồi cạnh Tần Dương.

“Chào.” Giản Tòng giơ tay chào Vọng Độ và Tiểu Mãn.

Anh ấy không thay đổi nhiều, vẫn gầy và trắng, tóc hơi sáng màu, khi cười lên vẫn là nét rạng rỡ như vài năm trước, tựa như ánh nắng ngày hè.

Khác với vẻ lạnh lùng, khó gần của Vọng Độ, Giản Tòng mang đến cảm giác ấm áp, sạch sẽ.

Ánh mắt anh ấy dừng lại trên người Tiểu Mãn, không khỏi thốt lên: “Wow, Tiểu Mãn lớn thế này rồi sao? Lần trước gặp em mới… cao thế này thôi nhỉ.”

Anh ấy giơ tay lên, làm động tác đo đạc trong không trung.

“Anh Giản Tòng, lâu rồi không gặp.”

Tiểu Mãn mỉm cười lịch sự, có chút ngượng ngùng vì bị nhắc đến chiều cao, vội giải thích: “Vì lúc đó em mới học lớp 7 mà.”

Tiểu Mãn còn định nói thêm gì đó thì có người mặt không cảm xúc đứng chắn trước mặt cô.

San San kéo Tiểu Mãn: “Ngồi đây đi. Ba người họ ngồi với nhau, chúng ta ngồi cùng nhau.”

Tiểu Mãn gật đầu, ngồi cạnh San San.

Vọng Độ ngồi sát bên cô, vừa ngồi xuống đã tự nhiên nhìn về phía Giản Tòng: “Cậu về lúc nào thé?”

“Mới tuần trước thôi. Bố mẹ tớ đều ở nước ngoài, thằng nhóc em tớ lại gây chuyện, tớ phải về dọn đống bừa bộn nó để lại.” Giản Tòng thở dài rồi nhìn Tiểu Mãn, cảm thán: “Nhưng em gái cậu vẫn ngoan như ngày nào. Các cô gái hình như không có giai đoạn nổi loạn nhỉ? Không như  thằng em tớ, về nhà tớ phát hiện nó nuôi thằn lằn trong phòng mình, lúc mở cửa ra tớ sợ suýt ngất luôn.”

“…” Vọng Độ đáp: “Không còn là em gái nữa rồi.”

Anh chờ Giản Tòng hỏi tiếp.

Khi Giản Tòng sắp mở miệng thì San San cách hai chỗ ngồi bỗng gọi: “Anh Giản Tòng, Wechat kia của anh chắc không dùng nữa rồi phải không? Để em với Tiểu Mãn kết bạn với anh nhé.”

Nghe vậy, Giản Tòng nhìn qua, hai cô gái đã chuẩn bị sẵn điện thoại.

“Ồ, đúng là ít dùng lắm.” Anh ấy lấy điện thoại ra, bật mã QR rồi đưa cho Vọng Độ.

“Giúp tớ đưa qua đó đi.”

Vọng Độ: “…”

Không vui nhưng vẫn giúp.

Hai tiếng “tít tít” vang lên rõ ràng, báo hiệu quét mã thành công.

Vọng Độ liếc cô gái bên cạnh.

Được lắm, đang chỉnh sửa biệt danh cho Giản Tòng.

Hội trường đột nhiên tắt đèn, sân khấu sáng lên.

Hai người dẫn chương trình của khối cấp ba bước ra trong trang phục lễ phục.

“Kính thưa quý thầy cô, các bạn học sinh thân mến…”

Những tiếng bàn luận bên dưới dần nhỏ đi, ánh mắt mọi người bị phía sân khấu thu hút.

Trong ánh sáng lờ mờ, Vọng Độ nắm lấy tay cô gái bên cạnh, mười ngón tay đan chặt với Tiểu Mãn.

Tiểu Mãn không ngờ anh bất ngờ nắm tay mình, các ngón tay cô chạm vào khớp xương của anh, khẽ cử động.

Vọng Độ bất chợt ghé sát, giọng pha chút bông đùa và hờ hững: “Trước mặt bạn trai mà kết bạn Wechat với con trai khác à?”
Bình Luận (0)
Comment