Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 53

Đôi tay đang gõ chữ của Tiểu Mãn khẽ khựng lại.

Trong đầu cô như có một cơn lốc nhỏ cuộn lên, bị lời nói bất ngờ của Vọng Độ làm cho mơ màng.

Nghe như anh đang ghen? Nhưng cơn ghen này từ đâu ra chứ?

Cô ngơ ngác hỏi lại: “Anh Giản Tòng là bạn của anh mà, anh ấy cũng tính là người con trai khác sao ạ?”

Vọng Độ: “Cậu ấy có chút không giống.”

“Không giống chỗ nào?”

Anh kéo tay cô qua, cúi mắt nhìn. 

Bàn tay của Tiểu Mãn nhỏ nhắn và mảnh mai, vì bị anh nắm mãi mà nhuốm hơi ấm từ cơ thể anh, trở nên hơi đỏ. Trên nền đỏ nhạt đó, những vầng trăng khuyết nhỏ trên móng tay cô càng thêm tròn trịa và sáng bóng, toát lên vẻ đáng yêu và ngoan ngoãn.

Nhìn thế nào cũng khiến người ta không muốn buông ra.

Vọng Độ cúi đầu, dùng giọng nói chỉ đủ hai người nghe thấy mà chậm rãi cất lời: “Vì trước đây em từng khen cậu ấy đẹp trai.”

“…”

“Còn thêm Wechat của cậu ấy.”

“…”

“Thậm chí còn thường xuyên đến lớp để nhìn cậu ấy nữa.”

“…”

Nghĩ lại thì dường như thật sự có chuyện như vậy.

Tiểu Mãn bắt đầu cảm thấy nóng bừng.

Cô rút tay ra khỏi tay Vọng Độ, cầm chai nước bên cạnh lên, bình tĩnh uống một ngụm.

“Anh à… Anh đang lật lại chuyện cũ đấy à?”

“Ừ.” Vọng Độ thẳng thắn thừa nhận, đồng thời lại nắm lấy tay cô.

Anh khẽ cười nhìn cô: “Nhưng thực ra anh không có ý gây sự, cũng không nghĩ rằng sau khi chúng ta yêu nhau thì em không được kết bạn với con trai khác. Tiểu Mãn nhà chúng ta có quyền tự do tuyệt đối trong việc kết bạn.”

Nhưng rõ ràng vừa rồi anh còn đang so đo kia mà.

Tiểu Mãn cảm thấy đàn ông khi yêu thật khó đoán.

Một lúc lâu sau, cô mới hỏi: “Vậy tại sao anh lại nói như thế?”

“Bởi vì anh nghĩ Giản Tòng hình như là người đầu tiên và cũng là người duy nhất em từng khen đẹp trai. Anh có hơi… ngưỡng mộ, nên muốn làm nũng với em một chút.”

Nói xong, anh dùng đầu ngón tay khẽ cào lòng bàn tay cô.

*

Sau khi buổi lễ kỷ niệm kết thúc, mấy người bạn cùng lớp thường chơi bóng rổ với Vọng Độ đã tổ chức một bữa ăn nhỏ, hẹn nhau gặp ở cổng trường.

San San khoác tay Tiểu Mãn, nói nhỏ: “Họ tụ họp kiểu này chắc chắn sẽ uống rượu, nói toàn những chuyện nhạt nhẽo. Hay là hai đứa mình về khách sạn chơi đi.”

“Tớ sao cũng được.” Tiểu Mãn đáp.

“Được, vậy tớ đi lấy thẻ phòng từ Tần Dương, hai đứa mình chuồn luôn.”

San San vừa dứt lời thì phía sau đã có tiếng vang lên: “Chuồn cái gì mà chuồn?”

Tần Dương vừa đi cùng Giản Tòng mua đồ quay lại, vừa đến gần đã nghe hai cô bàn chuyện chuồn mất. Cậu ấy cau mày: “Hai đứa không đi cùng bọn này thì đến lúc đó ăn gì?”

San San: “Về khách sạn gọi đồ ăn ngoài thôi.”

Tần Dương: “Bọn này dẫn hai đứa ra ngoài, bọn này ăn ở ngoài để hai đứa ăn ngoài khách sạn, em nghe có được không?”

Giản Tòng lấy ra hai thanh chocolate, đưa cho Tiểu Mãn và San San.

“Sao thế? Hai em không muốn ăn tối với các anh à?”

San San: “Mấy anh nói chuyện chúng em không hiểu, sẽ chán lắm.”

Thực ra Tiểu Mãn sao cũng được, nhưng San San không muốn đi nên cô cũng phải giúp San San, liền bắt đầu viện cớ: “Hơn nữa các anh còn có thể hút thuốc, mùi khó chịu lắm.”

Tần Dương nhìn những người bạn phía sau đang đi tới, hỏi Giản Tòng: “Tớ nhớ đám Triệu Ngôn, Minh Lãng đều không hút thuốc, còn lão Tề thì sao?”

“Chắc không hút đâu, ít nhất hồi cấp ba thì không hút.”

San San tiếp tục: “Nhưng các anh chắc chắn sẽ uống rượu, đến lúc say bọn em lại phải dọn tàn cuộc cho các anh.”

“…”

Tần Dương bất lực: “Không nói chuyện anh có say hay không, cứ cho là say đi, tình nghĩa mười mấy năm, em giúp anh dọn chút thì có sao đâu? Vương San San, em khiến người ta thất vọng quá.”

Vừa nói dứt câu, Vọng Độ đi tới.

Anh vừa kết thúc cuộc gọi, liền nghe thấy tiếng cãi cọ ồn ào ở đây.

“Đang bàn gì thế?”

Tiểu Mãn đáp: “Em với San San định về khách sạn, không ăn cùng mọi người nữa.”

Thực ra cô cũng có ý riêng, muốn nhân lúc Vọng Độ và mọi người rời đi để ghé quán cháo gần trường mua chút gì đó. Ít nhất, cũng muốn nhìn một chút vào khu bếp phía sau.

Vọng Độ không ý kiến gì, chỉ nói: “Để anh đưa hai em về nhé? Nhưng hai em phải nhắn tin báo anh mỗi nửa tiếng, nếu không anh sẽ không yên tâm.”

Tần Dương nhìn San San càng lúc càng thấy không ổn, liền giữ vai cô ấy: “Tiểu San San à, bình thường em chạy đi ăn còn nhanh hơn ai hết, hôm nay lại nói về khách sạn gọi đồ ăn? Nghe mùi bất thường đâu đây. Mau khai thật đi.”

San San run bắn, quả nhiên lắp bắp nói: “Hôm nay là ngày cuối mùa giải, em muốn về chơi game, em chỉ còn ba sao nữa là lên Vương Giả rồi.”

Tần Dương cười khinh thường, vẻ mặt như anh biết ngay mà.

“Hừm, anh cứ tưởng chuyện gì to tát lắm.” Giản Tòng thản nhiên nói: “Đi thôi, đi ăn cơm chung, anh sẽ gánh em. Anh hạng Vương Giả Vinh Diệu 80 sao đây.”

“Thật không ạ!” San San lập tức đổi ý: “Đi đi đi, Tiểu Mãn, chúng ta đi ăn thôi.”

San San bị thuyết phục, kế hoạch đi quán cháo của Tiểu Mãn thất bại.

Cô nhìn về phía đó, suy nghĩ cách mở lời, ánh mắt di chuyển khắp nơi rồi dừng lại ở một cửa hàng phụ kiện cách quán cháo không xa.

Nhân lúc không ai để ý, Tiểu Mãn lặng lẽ tháo chiếc dây buộc tóc màu đen ở đuôi tóc mình ra.

Cơn gió thổi qua, mái tóc buộc gọn trên vai cô bung ra rồi xõa xuống.

San San tình cờ nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc kêu lên: “Tiểu Mãn, dây buộc tóc của cậu đứt rồi kìa.”

Nghe vậy, Vọng Độ quay đầu lại.

Tiểu Mãn vuốt nhẹ mái tóc đã xõa bung ra, không còn dây buộc nên tóc dài xõa thành từng lọn gợn sóng, mang theo vài phần dịu dàng, mềm mại.

Cô nhìn Vọng Độ: “Anh, em qua kia mua dây buộc tóc mới nhé.”

“Ừ, anh đi với em.”

Vọng Độ nói một tiếng với mấy người khác rồi nắm tay Tiểu Mãn đi về phía cửa hàng đó.

Giản Tòng nhìn theo bóng dáng một cao một thấp kia, cảm thán: “Quan hệ hai người họ vẫn tốt như vậy nhỉ. Ban đầu tớ cứ nghĩ em gái lớn rồi sẽ xa cách với anh trai chứ.”

San San, Tần Dương: “…”

San San do dự nói: “Này, họ còn nắm tay nhau nữa. Anh Giản Tòng, anh không thấy gì lạ à?”

Giản Tòng: “Hả?”

Một lúc sau, anh ấy mới sực tỉnh: “Phải rồi, Tiểu Mãn đã trưởng thành rồi mà Vọng Độ vẫn nắm tay em ấy, dù là anh em thì cũng không hợp lý lắm nhỉ.”

“…”

Tần Dương cạn lời, quay sang nhìn San San: “Thôi, đừng nói với cậu ấy nữa, cậu ấy đúng là ngốc thật.”

Câu trước Giản Tòng không hiểu, nhưng câu sau thì nghe rõ, liền đưa tay siết cổ Tần Dương: “Này, cậu nói ai ngốc hả?”

Tiểu Mãn và Vọng Độ bước đi chầm chậm. Khi đi ngang qua quán cháo, cô nghiêng đầu nhìn vào bên trong, ánh mắt sáng lên.

Bức tường ngăn giữa bếp và sảnh trước đã được dỡ bỏ, thay bằng một tấm kính sạch sẽ, trong suốt.

Bà chủ đeo khẩu trang và tạp dề, mở nắp nồi, làn hơi trắng bốc lên nghi ngút, hương cháo ngọt ngào và đậm đà lan tỏa khắp nơi.

Qua lớp kính, Tiểu Mãn thấy người đứng ở đó dần hóa thành Vọng Độ.

Chàng thiếu niên năm nào mặc đồng phục trường trung học chuyên Đại học Hoa và áo thun trắng, vóc dáng cao ráo, trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng và kiên nhẫn vô tận.

Tiểu Mãn khẽ cong môi cười, lúm đồng tiền ngọt ngào.

Chàng trai của cô năm cô mười ba tuổi đã ôm một bó hồng, rực rỡ và nồng nhiệt, giờ đây lại một lần nữa khiến tim cô rung động mãnh liệt.

*

Trong cửa hàng, Vọng Độ giúp Tiểu Mãn chọn rất nhiều dây buộc tóc, nhân viên lần lượt gói cẩn thận rồi đặt vào túi giấy.

Trên xe taxi, Tiểu Mãn chọn một chiếc dây buộc tóc màu vàng nhạt, định buộc tóc lại.

“Để anh giúp em.”

Vọng Độ rút chiếc dây buộc tóc từ trên tay cô.

Tiểu Mãn xoay người, tạo tư thế thuận tiện để anh buộc tóc giúp cô.

Vọng Độ vốn rất thành thạo chuyện này.

Mùa hè năm Tiểu Mãn tám tuổi, Vọng Độ cùng cô xem hoạt hình trong phòng khách.

Cậu con trai chẳng mấy hứng thú với “Thủy thủ mặt trăng”, chẳng bao lâu đã tựa vào ghế sô pha ngủ mất.

Sau khi anh ngủ, Tiểu Mãn một mình cảm thấy buồn chán, tiết trời oi bức mùa hè khiến cô cũng mơ màng buồn ngủ, liền lại gần dựa vào Vọng Độ, rồi cũng ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, Tiểu Mãn phát hiện mái tóc mình đã rối tung cả lên.

Đúng lúc này, đám trẻ trong tòa nhà ngang từ dưới sân gọi cô, rủ cô xuống chơi.

Vọng Độ kéo cô nhóc định cứ thế mà đi lại, tự nhận mình sẽ giúp cô buộc tóc.

Cậu học sinh cấp hai tay chân vụng về, ngay cả kiểu tết ba chùm đơn giản nhất cũng không biết, phải để Tiểu Mãn làm mẫu cho xem hai lần.

Kết quả cuối cùng, không ngoài dự đoán, vừa xiêu vẹo vừa lộn xộn.

Vọng Độ thấy kiểu tóc nhìn từ phía sau trông hơi xấu, nhưng khi xoay cô bé lại đối diện mình thì lại có vẻ tạm ổn.

Tiểu Mãn cũng nói cô thích kiểu này.

Dưới sự khẳng định hết lần này đến lần khác của Tiểu Mãn, Vọng Độ thực sự sinh ra chút tự tin, càng nhìn tác phẩm của mình càng thấy hài lòng, cứ thế để cô xuống dưới chơi.

Nhưng sự thật là Tiểu Mãn lúc nào cũng chỉ biết khen anh trai mình.

Tác phẩm của Vọng Độ đúng là xấu đến mức không ai đỡ nổi, sở dĩ mặt trước tạm coi được hoàn toàn là nhờ cô bé dễ thương.

Tiểu Mãn bị mọi người cười suốt ba ngày liền.

Vọng Độ cảm thấy áy náy, bèn dẫn cô về phòng, mở một video có tiêu đề “Những kiểu tóc dễ thương dành cho học sinh tiểu học”, vừa đỏ tai vừa xem vừa học.

Từ đó về sau, anh đã buộc tóc cho cô không biết bao nhiêu lần.

Chiếc taxi hơi rung lắc.

Trời dần tối hẳn, những cửa tiệm ven đường lần lượt sáng đèn.

Tiểu Mãn nhìn thấy hình ảnh Vọng Độ chăm chú buộc tóc cho mình qua khung cửa kính, cảm nhận những sợi tóc mình khẽ chuyển động trong lòng bàn tay anh.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, chẳng hề làm cô đau tí nào.

Chiếc dây buộc được cố định ở đuôi tóc, bàn tay ấm áp của anh đặt lên vai cô.

“Xong rồi.”

Tiểu Mãn ngồi thẳng lại, cảm thấy khoảng cách giữa cô và Vọng Độ hơi xa, liền nghiêng người lại gần anh.

Xuống xe, Vọng Độ nắm tay Tiểu Mãn.

Bầu trời đêm rất đẹp, từng ngôi sao lấp lánh.

Tiểu Mãn ngẩng đầu lên, đúng lúc Vọng Độ cúi xuống nhìn cô.

Vọng Độ nói: “Tiểu Mãn, tóc em mềm thật đấy.”

*

Trong phòng riêng của nhà hàng, San San mở game lên, nhìn chằm chằm vào điện thoại của Giản Tòng đầy cảnh giác.

Trên màn hình tải game rõ ràng xuất hiện một thanh tiến trình và dòng chữ nhỏ: [Đang tải tài nguyên trò chơi, tiến độ hiện tại: 20%.]

San San: “Anh Giản Tòng, không phải anh là Vương Giả Vinh Diệu 80 sao sao! Sao còn phải tải lại tài nguyên mùa này nữa!”

Năm phút sau, San San nhìn thấy màn hình kết toán của Giản Tòng.

San San: “Anh Giản Tòng! Sao anh lại là Kim Cương Quý Tộc!!! A a a a, anh đúng là đồ lừa đảo!”

Giản Tòng bị San San lay đến run cả người. “Hả? Anh cũng không biết nữa, trước đây anh đúng là Vương Giả Vinh Diệu 80 sao mà, chắc là lâu không chơi nên rớt hạng?”

“Anh chơi lần cuối là khi nào?”

“Ba năm… trước?”

San San sụp đổ: “Đồ lừa đảo, em ghét anh!”

Một lát sau, cửa phòng bị đẩy ra.

Mọi người nhìn thấy Vọng Độ và Tiểu Mãn, liền lên tiếng chào hỏi, sau đó ánh mắt không hẹn mà cùng dừng ở tay hai người họ đang nắm lấy nhau.

Vọng Độ nở nụ cười, đưa mắt nhìn một lượt, chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm ổn: “Mọi người đã đông đủ rồi, vậy tớ giới thiệu một chút.”

“Đây là Nguyệt Mãn, bạn gái tớ.”

Không khí lặng đi vài giây. 

Bên bàn, một âm thanh đặc biệt nổi bật.

Điện thoại của Giản Tòng rơi “cạch” xuống đất, trên màn hình là nhân vật y tá tóc xanh cưỡi xe trẻ em đang đung đưa chân.

Giọng nói mềm mại, đáng yêu của nhân vật vang lên trong căn phòng yên ắng: “Tin vào điều kỳ diệu nào~”
Bình Luận (0)
Comment