Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 54

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Để cứu vãn danh dự, “tên lừa đảo” Giản Tòng đã tìm vài người trên nền tảng chơi thuê có kỹ năng để giúp San San.

San San lo Tiểu Mãn ngồi một mình ở bàn ăn sẽ buồn chán, liền kéo cô qua ghế sô pha bên cạnh chơi cùng mình.

Đợi hai người đi xa, Giản Tòng huých cánh tay Vọng Độ: “Cậu được đấy! Mới nửa năm không gặp, cậu với Tiểu Mãn thành một cặp lúc nào thế?”

Vọng Độ: “Năm tháng trước.”

“Năm… năm tháng trước? Lâu thế cơ à.” Giản Tòng nhẩm tính ngày: “Chà, chẳng phải ngay sau khi em ấy mới nhập học đại học được không lâu sao?”

Anh ấy cảm thán: “Vãi, cậu để ý em ấy từ trước rồi chứ gì.”

Vọng Độ: “…”

Giản Tòng liếc nhìn Tiểu Mãn cách đó không xa, hạ giọng: “Tớ đã nghi ngờ từ trước rồi, mỗi tháng cậu đều canh đúng lúc gọi điện cho em ấy, ánh mắt khi nói chuyện, không biết còn tưởng cậu đang nói chuyện với bạn gái yêu xa nào đó nữa. Hồi đó tớ đã nghĩ, một người anh không cùng huyết thống như cậu tốt với em ấy như vậy, sau này người yêu em ấy phải làm cách nào mới có thể vượt qua cậu được. Quả nhiên…”

Ánh mắt của Giản Tòng nhìn Vọng Độ trở nên phức tạp.

“…” Ánh mắt đó khiến Vọng Độ cảm thấy không thoải mái, anh bất lực đáp: “Cậu suy diễn nhiều quá rồi.”

Giản Tòng cười hai tiếng: “Dù sao cũng chúc mừng cậu nhé người anh em.”

Vọng Độ cụng ly với anh ấy: “Cảm ơn.”

“Nhưng nói thật, cậu với Tiểu Mãn như vậy cũng hay đấy, lớn lên cùng nhau, tính ra là cũng thuận theo tự nhiên.” Giản Tòng nói. “Nhưng đã quen nhau năm tháng rồi mà không thấy động tĩnh gì trên mạng xã hội, khiến tớ không nghe ngóng được chút tin tức nào cả. Mấy cặp đôi quanh tớ ấy à, ngày đầu tiên quen nhau đã phải đăng ảnh nắm tay, đổi avatar đôi rồi.”

“Chưa nói với gia đình nữa.” Vọng Độ giải thích: “Để mẹ tớ và dì Hoàng biết chuyện này qua mạng xã hội thì không hay.”

“Cứ chặn trước rồi nói sau không được à?”

Vọng Độ lắc đầu: “Cả hai bọn tớ đều không có thói quen chặn người nhà.”

Giản Tòng: “Được thôi.”

Vọng Độ xoay nhẹ chiếc nhẫn trên tay mình.

Phía sô pha, dường như Tiểu Mãn và San San vừa thắng một trận, vui vẻ đến nỗi không ngừng lặp lại câu thông báo “Victory” của hệ thống sau khi kết thúc trận đấu.

Khi bữa ăn gần kết thúc, mọi người bắt đầu bàn bạc về địa điểm vui chơi tiếp theo, cuối cùng quyết định chọn một quán bar nhạc.

Vọng Độ ngày mai sáng sớm còn phải quay về khu thương mại phố cổ, nên dẫn Tiểu Mãn về trước.

Tiểu Mãn hỏi San San: “Chúng ta cùng về khách sạn chứ?”

“Không đâu.” San San xua tay: “Tớ và Tần Dương định ghé qua quán bar một lát, tối muộn sẽ đi dạo chợ đêm, nghe nói ở đó có biểu diễn pháo hoa suốt đêm.”

Tần Dương cầm áo khoác, ngồi xuống ghế sô pha: “Hai người yên tâm, có anh đi cùng em ấy, không để lạc đâu.”

Tiểu Mãn dặn dò San San: “Vậy cậu uống ít thôi nhé, đừng để say đấy.”

San San gật đầu.

Sắp xếp ổn thỏa, Vọng Độ và Tiểu Mãn rời đi trước.

Nhà hàng này được thiết kế theo kiểu giả sân vườn, hai người từ phòng riêng đi ra, phải đi qua một đoạn hành lang mới đến được tiền sảnh.

Cơn gió thoảng qua mang theo chút mùi rượu nhè nhẹ từ người Vọng Độ.

Tiểu Mãn được anh nắm tay, trong lòng có chút không nỡ.

“Anh, mai mấy giờ anh đi?” Cô hỏi.

Vọng Độ: “Tám giờ hai mươi.”

Hai người đã hơn một tuần không gặp, khó khăn lắm mới gặp được nhau, anh còn chưa ở bên cô đủ hai mươi tư tiếng nữa.

“Vậy mai em cũng dậy sớm, đi ăn sáng với anh nhé.”

“Ừ, anh dậy sẽ gọi em.”

Vọng Độ nhận ra chút hụt hẫng từ giọng nói của cô, anh dừng bước lại, kéo cô vào lòng.

Trong vòng tay anh, Tiểu Mãn ngửi thấy mùi hương quen thuộc.

Vọng Độ xoa nhẹ tóc cô: “Lịch trình chuyến đi lần này có thay đổi, kế hoạch chuyển giao vốn dĩ tháng năm mới bắt đầu, nay lại dời lên tháng ba, nên thời gian tới anh sẽ hơi bận. Nhưng ba ngày nữa sau khi khảo sát xong, trước khi dự án bắt đầu được tính là thời gian nghỉ, lúc đó anh sẽ quay lại tìm em, rồi tiễn em về thành phố Bắc.”

Tiểu Mãn ngước nhìn anh, qua màn đêm đối diện ánh mắt anh: “Dạ.”

Vì lễ kỷ niệm trường, các nhà hàng gần đây gần như chật kín chỗ.

Khi Tiểu Mãn và Vọng Độ đang bắt taxi thì đụng phải vài người bạn học. Những người này uống khá nhiều, còn cầm cả cốc thủy tinh của nhà hàng mãi không chịu buông. Khi rượu suýt đổ lên người Tiểu Mãn, Vọng Độ đã chắn lại, làm ướt tay áo của mình.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Bạn của người kia vội vàng xin lỗi.

Vọng Độ điềm đạm nói: “Không sao.”

Về đến khách sạn, Vọng Độ vào phòng tắm trước.

Họ đặt một phòng suite, gồm hai phòng ngủ, giữa là phòng khách với cửa sổ kính trần cao chạm sàn. Bên cạnh cửa sổ có chiếc bàn gỗ, hai bên treo hai chiếc xích đu đơn giản.

Trước mặt Tiểu Mãn là một cốc nước nóng. Cô ngồi trên xích đu, nhắn tin cho Hoàng Hỉ Vân.

[Ngôi sao lấp lánh: Mẹ ơi, con về khách sạn rồi.]

[Mẹ: Con gặp anh con chưa?]

[Ngôi sao lấp lánh: Gặp rồi ạ, con về cùng anh.]

[Mẹ: Thế mai anh con có về nhà không?]

[Ngôi sao lấp lánh: Không ạ, anh còn bận việc.]

[Mẹ: Được rồi, mai mẹ với dì Hiểu Linh đi chùa Đông Sơn, có lẽ con về sẽ không gặp bọn mẹ đáu.]

Tiểu Mãn cầm cốc lên uống nước, tiện tay nhắn lại: [Hai người đi chùa Đông Sơn làm gì ạ?]

[Mẹ: Hẹn với mấy đồng nghiệp đi dạo thôi, mẹ định cầu bình an cho các con.]

[Mẹ: Dì Hiểu Linh của con lo cho anh con, bảo muốn cầu nhân duyên cho nó nữa. ]

Tiểu Mãn uống nước vội nên bị sặc, ho sù sụ khiến mặt đỏ bừng.

Vọng Độ dùng khăn lau tóc, từ phòng tắm bước ra đúng lúc thấy cảnh này.

“Sao thế?” Anh đến gần vỗ lưng cho cô.

Tiểu Mãn đưa điện thoại cho anh xem.

Đọc hết đoạn tin nhắn, ánh mắt Vọng Độ dừng lại ở cụm từ “cầu nhân duyên”, động tác của anh chững lại.

Anh ngẫm nghĩ rồi ngồi xuống cạnh Tiểu Mãn.

“Chúng ta… có phải cần nói với họ rồi không?”

Mặt Tiểu Mãn vì ho mà vẫn đỏ, chưa kịp dịu lại.

Trong kỳ nghỉ, họ từng thử nói thẳng với hai người mẹ, nhưng mỗi lần lời định ra khỏi miệng lại không thốt ra nổi.

“Nói như thế nào đây?” Tiểu Mãn bắt đầu suy nghĩ.

“Trang trọng một chút.” Vọng Độ đáp: “Đợi mấy hôm nữa anh quay lại, đặt một nhà hàng ổn một xíu, nói với họ là có chuyện rất quan trọng muốn bàn.”

Có vẻ như anh đã cân nhắc từ lâu. Anh đoán được Hoàng Hỉ Vân và Dương Hiểu Linh sẽ hỏi những gì và họ sẽ trả lời ra sao, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn. Nghe anh nói, Tiểu Mãn cũng dần yên tâm hơn.

Hương thơm thoang thoảng của anh còn hơi ẩm. Khi anh ngồi bên cạnh, hơi thở của anh như bao bọc lấy cô, khiến gương mặt đỏ hồng của cô kéo dài không ngớt, thậm chí lan cả đến tai.

Sự hiện diện của anh thôi đã đủ làm tim cô rung động.

“Vậy chúng ta có cần báo trước không?” Tiểu Mãn do dự, lấy chiếc nhẫn đang đeo trên dây chuyền từ trong áo len ra: “Hay là em lôi cái này ra, làm nó lóe lên?”

Trong dịp Tết, để tránh Dương Hiểu Linh phát hiện, Vọng Độ cũng như Tiểu Mãn đeo nhẫn vào dây chuyền, giấu trong áo.

Anh biết tính mẹ mình, nếu thấy anh đeo nhẫn trên tay, có lẽ bà ấy sẽ thức trắng đêm lén kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra.

Với Hoàng Hỉ Vân, anh cũng đoán được phản ứng sẽ không khác là bao.

Anh khẽ bật cười: “Nếu em làm vậy, dì Hoàng chắc sẽ mất ngủ cả đêm luôn.”

Tiểu Mãn nghĩ ngợi: “Cũng đúng thật.”

Tay Vọng Độ tựa hờ lên xích đu, như nghĩ đến điều gì, anh khẽ gõ hai cái.

“Hay là trước tiên đổi avatar đôi đi? Không quá lộ, nhưng cũng có chút dấu hiệu.”

Lời anh nói rất tự nhiên, giấu kỹ chút tâm tư riêng của mình.

Tiểu Mãn hoàn toàn không nhận ra.

Cô gật đầu: “Em thấy được đó.”

Mười phút sau, hai người cùng thay đổi avatar trên Wechat.

Đó là hình hai chú chó hoạt hình màu xanh trắng. Avatar của Tiểu Mãn là một chú chó phốc sóc nhỏ, mắt to, lè lưỡi đáng yêu; còn của Vọng Độ là một chú chó Samoyed, phía sau có vầng sáng, trông rất đáng tin cậy.

[Anh:.]

Vọng Độ gửi qua một dấu chấm.

Tiểu Mãn nghiêng đầu nhìn anh, rồi cũng gửi lại một dấu chấm.

Avatar một trái một phải trên màn hình trò chuyện khiến hơi ấm lan tỏa ra đầu ngón tay.

Khi giới thiệu Tiểu Mãn là bạn gái mình với bạn bè, Vọng Độ cảm nhận một cảm giác tê dại đến cực điểm len lỏi trong lòng.

Anh thực sự rất thích cảm giác này, đến mức nảy sinh chút tư tâm, lừa cô đổi avatar cùng mình.

Cô thì chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, từ bé đến lớn đều ngoan ngoãn như vậy.

Vọng Độ khẽ vòng tay qua eo Tiểu Mãn, bế cô từ bên cạnh lên.

Tiểu Mãn nhất thời chưa phản ứng kịp, trong cơn mất thăng bằng bèn vịn lấy cánh tay anh.

Anh vùi đầu vào vai cô, nhẹ nhàng cọ cọ.

“Thích em lắm.” Vọng Độ nói.

Tiểu Mãn đưa tay, lòng bàn tay đặt lên mái tóc anh.

Tóc của con trai thô hơn tóc con gái, phần đuôi tóc cọ vào tay khiến cô thấy ngứa ngáy.

Học theo cách Vọng Độ thường trêu cô, Tiểu Mãn táo bạo xoa xoa đầu anh, như thể anh thực sự là một chú chó Samoyed to lớn.

Những ngày nghỉ ở nhà không thể thân mật, cộng thêm một tuần xa cách trước đó, cái ôm này nhanh chóng cuốn họ vào dòng cảm xúc dịu dàng.

Không gian xung quanh tĩnh lặng đến bất ngờ, Vọng Độ không động đậy, chỉ lặng lẽ lắng nghe nhịp tim của Tiểu Mãn.

*

Tần Dương và San San mãi chưa về, trên vòng bạn bè vẫn đang cập nhật mấy thứ trong chợ đêm.

Nào là trò ném vòng, ca sĩ lang thang, pháo hoa bên bờ sông, trông như thể họ định vui chơi thỏa thích ngoài trời cả đêm vậy.

Vọng Độ cũng không vội đi ngủ, anh muốn ở lại phòng khách với Tiểu Mãn thêm chút nào hay chút đó.

Khi lấy quần áo bẩn đã giặt sạch từ máy sấy ra, Vọng Độ chợt thất thần.

Thấy anh không nhúc nhích, Tiểu Mãn tò mò hỏi: “Anh, anh đang nghĩ gì thế?”

Vọng Độ cúi mắt, không trả lời ngay.

Một lúc sau, anh treo quần áo lên, sau đó bước lại gần, nghiêm túc nói: “Tiểu Mãn, anh phải nói với em một chuyện.”

Giọng điệu của Vọng Độ rất chân thành.

Tiểu Mãn cảm nhận được rằng chuyện anh sắp nói rất quan trọng.

“Chỗ khu thương mại phố cổ anh đến là ở thành phố Hồng.”

Tay Tiểu Mãn đang buông thõng hai bên bất giác siết lại.

Cô nhanh chóng hiểu ra.

“Thành phố Hồng à…” Cô khẽ chớp mắt, ngoài chút kinh ngạc ban đầu thì không có phản ứng đặc biệt nào khác: “Đã mười năm rồi em không nghe ai nhắc đến nơi đó.”

Vọng Độ từ tốn giải thích: “Lúc đầu anh không nói là vì nghĩ chỉ cần đến đó khảo sát ngắn hạn, nhưng giờ kế hoạch thay đổi rồi, có lẽ từ tháng ba anh sẽ làm việc ở đó.”

Anh nói bằng giọng trầm ấm: “Anh không thể giấu em, cũng không muốn giấu.”

Tiểu Mãn biết Vọng Độ đang lo lắng điều gì, cô kéo tay anh, như để trấn an.

“Anh à, đừng nghĩ nhiều. Em không ngại việc có người nhắc đến nơi đó đâu, thỉnh thoảng em cũng thấy nhớ nơi đó mà.”

Ký ức về thành phố Hồng không phải là hoàn toàn tệ, Tiểu Mãn từng có những niềm vui nho nhỏ ở nơi đó.

Như cái xô nhỏ của chú hàng xóm nuôi những con trai vớt từ sông lên, như những chiếc bánh bao nhân đậu đỏ thơm lừng bốc khói ở đầu hẻm mỗi sáng, như những quầy bán thạch đường đỏ mát lạnh trải trên nền gạch xanh mỗi mùa hè.

Tiểu Mãn nằm trên lan can, nhìn những đứa trẻ mặc đồng phục, đeo cặp sách đi học.

Và cô từng quen một cô bé đến du lịch vào một mùa hè nào đó, sáng hôm rời đi, cô bé ấy tặng cô vài viên đá cuội trắng rất đẹp nhặt được trong chuyến đi của mình.

Những điều này đối với Tiểu Mãn vẫn rất quý giá.

Thành phố Hồng, hẻm Vĩnh Thanh. 

Nơi ký ức cuộc đời của Tiểu Mãn bắt đầu, nhưng đó không phải là điều cấm kỵ với Tiểu Mãn.

Cô nở nụ cười, kiễng chân ôm lấy Vọng Độ: “Lần tới anh về, mang cho em một chiếc bánh mì kem dừa của thành phố Hồng nhé.”

Nỗi lo lắng trong lòng Vọng Độ tan biến, được cô ôm vào lòng, cảm giác như có một đám mây mềm mại ôm lấy anh.

Anh nghĩ mình sẽ mãi mãi yêu cô gái trước mặt này.

“Ừ, ghi cho anh cái địa chỉ đi. Lần tới anh về, anh sẽ mang thật nhiều, thật nhiều cho em.”



Vọng Độ thực sự đã mang về rất nhiều bánh mì kem dừa.

Anh giấu trong vali, sau khi về thì đặt hết lên bàn học trong phòng của Tiểu Mãn.

Hôm đó Dương Hiểu Linh đã chuẩn bị nguyên liệu từ sáng sớm, Vọng Độ vừa bước vào nhà thì bàn ăn đã bày đầy những món nóng hổi.

Đúng như dự đoán, hai bà mẹ không hề nhận ra những điều “ẩn ý” nho nhỏ trong ảnh đại diện của hai người.

Tiểu Mãn và Vọng Độ liếc nhìn nhau, quyết định sẽ mời hai bà mẹ vào tối nay.

Nhà hàng đã được đặt sẵn, chính là vào tối cuối tuần này.

Cả hai cùng bàn bạc, thậm chí chuẩn bị cả câu mở đầu: “Chúng con có một chuyện rất quan trọng muốn nói với hai mẹ.”

Câu mở đầu nghe đã rất trang trọng.

Khi bữa ăn bắt đầu, Tiểu Mãn nhìn Vọng Độ, cảm giác hồi hộp không ngừng dâng lên.

Vọng Độ không vội cầm đũa, dưới bàn anh nắm lấy tay cô.

“Mẹ, dì Hoàng…”

“Tiểu Mãn, Tiểu Độ.”

Vừa mở lời, Vọng Độ đã bị Dương Hiểu Linh cắt ngang.

Dương Hiểu Linh cười rạng rỡ: “Chúng ta có một chuyện rất quan trọng muốn nói với các con.”

Vọng Độ: …

Tiểu Mãn:?

Hoàng Hỉ Vân đang múc canh cho cả hai, khuôn mặt cũng tràn đầy niềm vui.

Dương Hiểu Linh nói: “Mẹ và Hỉ Vân đã bàn với nhau rồi, muốn để hai nhà chúng ta kết thân hơn nữa.”

Vọng Độ: “Ý mẹ là gì?”

Dương Hiểu Linh: “Mấy ngày trước mẹ và dì con đi chùa Đông Sơn, trên đường về gặp một ông thầy bói trên đường Hộ Quốc. Mẹ lấy bát tự của con đưa cho ông ấy xem, ông ấy bảo có một ngôi sao gì đó chặn đường tình duyên của con, nên con mãi chẳng tìm được bạn gái.”

Bà ấy vỗ bàn một cái: “Ban đầu mẹ không tin, nhưng rồi nghĩ kỹ lại! Con từ nhỏ đến lớn thật sự chẳng có lấy một chút đào hoa nào.”

Tiểu Mãn cầm đũa, tay cứng đờ.

Dương Hiểu Linh nói tiếp: “Sau đó ông ấy bảo, tốt nhất là nối duyên cho con với một người thân, rồi ông ấy đưa mẹ phạm vi tuổi. Mẹ đã đối chiếu thử rồi! Con đoán xem, vừa khéo lại trùng với tuổi của Tiểu Mãn nhà mình.”

Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Vọng Độ.

“Mẹ và dì Hỉ Vân nghĩ, chi bằng để Tiểu Mãn làm con gái nuôi của mẹ đi. Ai dà, con nói xem, bao nhiêu năm nay mẹ cứ coi Tiểu Mãn là con gái ruột, thế mà lại quên mất chuyện này.”

Tiểu Mãn sững sờ tại chỗ.

Vọng Độ “soạt” một cái đứng bật dậy: “Mẹ, không được.”

“Sao lại không được?”

Dương Hiểu Linh vừa nhận được tin nhắn trên điện thoại, vừa trả lời tin vừa nói: “Con thật là, con chẳng phải từ nhỏ đã thích Tiểu Mãn sao? Hai đứa thân thiết như anh em ruột ấy, nhìn  ảnh đại diện trên Wechat mà xem, một con chó lớn một con chó nhỏ, thân quá còn gì.”

Vọng Độ kiềm chế hết sức: “Mẹ, thật sự không được!”

Dương Hiểu Linh: “Ai thèm quan tâm con.”

Bà ấy nắm lấy tay Tiểu Mãn: “Bé ngoan, mai con đến làm lễ bái mẹ nuôi, mẹ sẽ tặng con một phong bao thật to!”

Kế hoạch thẳng thắn của Vọng Độ và Tiểu Mãn bị đảo lộn, Hoàng Hỉ Vân và Dương Hiểu Linh cứ thay nhau nói hết câu này đến câu khác.

Giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, Tiểu Mãn nghẹn ngào thốt lên một câu: “Con và anh đang yêu nhau.”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Dì Hiểu Linh trừng mắt nhìn Vọng Độ: “Ai thèm quan tâm con.”

Tiểu Mãn sụt sịt: “Dì à, thực sự phải quan tâm đi ạ.”

*

Cy: HAHAHAHA anh tâm cơ dụ bé đổi ava đôi đồ, tung hint quen nhau đồ đó, nói gì nữa đi keoooo =)))
Bình Luận (0)
Comment