Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 55

Ngay khi Tiểu Mãn “tự thú”, bầu không khí lập tức trở nên tĩnh lặng.

Ý thức được mình vừa nói gì, đầu óc Tiểu Mãn hoàn toàn trống rỗng. Hơi nước bốc lên từ bát canh Hoàng Hỉ Vân vừa múc cho cô, nhìn vào làn hơi đó, Tiểu Mãn bỗng hoài nghi không biết mình có phải đã lên thiên đường rồi không.

Toang rồi, bây giờ phải làm sao đây?

Khi cô còn đang bối rối, một đôi tay ấm áp đặt lên vai cô.

Vọng Độ trông có vẻ rất bình tĩnh, như muốn nói: “Không sao đâu, cứ để anh lo.”

Hai người mẹ cũng không khỏi bị sốc, đứng ngẩn ra một lúc.

Nửa phút sau, Hoàng Hỉ Vân đặt muôi xuống, ngạc nhiên lặp lại: “Hai đứa đang yêu nhau?”

Dương Hiểu Linh tiếp lời: “Là hai đứa mỗi người yêu một người khác, hay hai đứa yêu nhau?”

Vọng Độ mặt không biểu lộ cảm xúc, phá tan ảo tưởng của Dương Hiểu Linh: “Mẹ, là con và Tiểu Mãn yêu nhau. Là kiểu yêu đương nam nữ ấy.”

Dương Hiểu Linh: “…”

Bà ấy vẫn không tin, quay sang Tiểu Mãn: “Bé ngoan, anh con nói có đúng không? Hay con đang giúp nó che giấu điều gì hả?”

Vọng Độ kéo sợi dây chuyền có mặt là chiếc nhẫn từ cổ mình ra, đặt lên bàn ăn. “Thật đấy, không phải nói đùa đâu.”

Nghe vậy, Tiểu Mãn cũng làm theo, lấy chiếc nhẫn của mình ra.

Hai chiếc nhẫn, một lớn một nhỏ, nằm yên trên bàn gỗ, trông vô cùng chân thật.

Hoàng Hỉ Vân dần lấy lại bình tĩnh, ánh mắt rời khỏi hai chiếc nhẫn, hỏi: “Quen nhau bao lâu rồi?”

Tiểu Mãn khẽ đáp: “Năm tháng rồi ạ.”

“Năm tháng!” Dương Hiểu Linh hít sâu một hơi: “Thế chẳng phải từ tháng mười năm ngoái à?”

Bà ấy đứng phắt dậy, đi loanh quanh trong nhà tìm thứ gì đó.

Hoàng Hỉ Vân hỏi: “Hiểu Linh, chị đang tìm gì thế?”

“Cây chổi lông gà, cảm thấy phải đánh một trận mới được.”

Nói rồi, ánh mắt bà ấy dừng lại ở chiếc gối ôm trên sô pha, cầm lấy rồi quay người nhìn chằm chằm vào Vọng Độ.

Ánh mắt khóa mục tiêu, ra tay.

Dương Hiểu Linh: “Đồ khốn nạn, con to gan lắm rồi đấy! Tiểu Mãn nhà chúng ta còn nhỏ như thế, sao con dám làm thế hả?!”

Tiểu Mãn đứng dậy, theo phản xạ che trước mặt Vọng Độ.

Vọng Độ sợ Dương Hiểu Linh làm cô bị thương, liền ôm lấy cô, chặn phía sau mình.

Hoàng Hỉ Vân hoảng hốt, từ phía sau giơ tay ngăn Dương Hiểu Linh, đồng thời cố giật chiếc gối từ tay bà ấy lại: “Hiểu Linh, Hiểu Linh, chị bình tĩnh lại đã. Bọn trẻ lớn rồi, yêu đương là chuyện bình thường mà.”

Tiểu Mãn được Vọng Độ che chở, lớn tiếng nói: “Dì đừng đánh anh nữa, là con thích anh trước!”

Cuộc hỗn chiến kéo dài năm phút, cuối cùng kết thúc khi Dương Hiểu Linh kiệt sức.

Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm, gia đình nhỏ này mới có một trận ồn ào như vậy.

Cả bốn người chẳng còn lòng dạ nào để ăn uống nữa.

Hoàng Hỉ Vân và Dương Hiểu Linh ngồi trên sô pha, Tiểu Mãn ngoan ngoãn ngồi khoanh chân trên tấm chiếu tatami.

Vọng Độ thì nhận mấy cú đấm từ gối ôm, không đau không ngứa, chỉ có bàn tay bị va vào mép bàn khi bảo vệ Tiểu Mãn mà để lại một vết đỏ.

Anh bình tĩnh vào phòng lấy ra hai tập tài liệu, đưa cho mỗi người mẹ một bản.

“Mẹ, dì Hoàng.” Vọng Độ nghiêm túc nói: “Đây là bảng điểm đại học của con, bốn năm liền luôn đứng nhất khoa. Còn đây là bản sao kê thu chi và toàn bộ tiền tiết kiệm của con mấy năm nay, bao gồm học bổng tích lũy, trợ cấp nghiên cứu sau đại học. Hiện tại con đang làm việc ở phòng thí nghiệm của thầy hướng dẫn, có bảo hiểm xã hội, lương, hoa hồng dự án, thỉnh thoảng cũng nhận thêm vài việc riêng, thu nhập cũng ổn định.”

Dương Hiểu Linh cau mày, lật xem với Hoàng Hỉ Vân.

Trước giờ bà ấy nuôi Vọng Độ gần như là nuôi thả, cũng chưa từng để ý tình hình học tập hay công việc của con trai mấy năm qua. Đây là lần đầu tiên bà ấy thấy rõ ràng như vậy.

Xem từng trang một, biểu cảm trên mặt Dương Hiểu Linh dần giãn ra, trông cũng bớt khó coi hơn.

“Thằng nhóc đáng chết này đúng là biết cách lấy lòng người khác, trông cũng đáng tin cậy phết.”

Biểu cảm của hai người mẹ thay đổi rất phong phú, khiến Tiểu Mãn tò mò. Cô đứng dậy, tiến lại gần Vọng Độ, nhìn vào tập giấy trong tay anh.

Vọng Độ cúi đầu nhìn cô, khẽ cười rồi đưa tập giấy cho cô.

“Đây là kế hoạch học tập và sự nghiệp của anh trong vài năm tới. Tuy hiện tại anh có thu nhập ổn định, nhưng nếu mọi người thấy như vậy vẫn chưa đủ chắc chắn, muốn anh có vị trí biên chế, anh sẽ tiếp tục học tiến sĩ, cố gắng ở lại trường giảng dạy.”

Cuối cùng, anh đặt một tập văn kiện lên bàn.

“Đây là bản thỏa thuận anh đã nhờ luật sư soạn thảo sau khi quyết định nói chuyện thẳng thắn với mọi người. Hiện tại và cả sau này, 80% thu nhập của anh đều thuộc về Tiểu Mãn.”

Tiểu Mãn nghiêng người, ngước lên nhìn Vọng Độ.

Cô rất bất ngờ, vì hoàn toàn không hay biết gì về những thứ anh đã chuẩn bị, cũng không rõ anh đã dành bao nhiêu thời gian và tâm huyết cho việc này.

Hoàng Hỉ Vân định nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng.

Dương Hiểu Linh đặt tay lên tay Hoàng Hỉ Vân, khẽ nói: “Thằng nhóc này cũng ra dáng phết đấy.”

Giọng của Vọng Độ rất dịu dàng, bình thản như thể đã luyện tập nhiều lần.

“Con mong mọi người hãy tin tưởng con. Con sẽ nghiêm túc và có trách nhiệm với Tiểu Mãn, luôn ủng hộ mọi quyết định của em ấy, để em ấy có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Con cũng sẽ luôn yêu thương, trân trọng em ấy.”

Nói đến câu cuối cùng, Vọng Độ nắm lấy tay Tiểu Mãn, cúi đầu nhìn cô.

Tiểu Mãn chạm ánh mắt anh, cảm giác như có một sợi dây trong tim bị gảy mạnh một cái.

*

Sau bữa ăn, Vọng Độ và Tiểu Mãn nhận nhiệm vụ rửa bát.

Vọng Độ rửa, còn Tiểu Mãn hỗ trợ anh dọn dẹp nhà bếp.

Ở phòng khách, Dương Hiểu Linh nhìn sang Hoàng Hỉ Vân.

Rõ ràng là bạn thân lâu năm, nhưng lúc này Dương Hiểu Linh lại hơi bối rối. Tâm trạng này đều bắt nguồn từ đứa con trai vừa hơn Tiểu Mãn 5 tuổi, lại không biết xấu hổ mà dụ dỗ con bé yêu mình.

“Hiểu Vân, hai đứa nhỏ này…”

Chưa đợi bà ấy nói xong, Hoàng Hỉ Vân đặt tay lên chân bà ấy, mang ý trấn an.

Hoàng Hỉ Vân cười nói: “Hiểu Linh, Vọng Độ rất tốt. Tiểu Mãn ở bên nó, em thấy rất vui. Trên đời này không có đứa trẻ nào khiến em an tâm hơn Vọng Độ.”

“Em yên tâm.” Dương Hiểu Linh quả quyết: “Nó mà dám không nghe lời Tiểu Mãn thì chị sẽ đánh gãy chân nó.”

Tiểu Mãn lau sạch bàn, đứng bên cạnh Vọng Độ vắt khô khăn lau.

Vọng Độ lấy khăn từ tay cô: “Để anh, em đi rửa tay là được rồi.”

Tay áo anh hơi tụt xuống.

“Anh, để em chỉnh tay áo cho anh.”

Tiểu Mãn nghiêng người lại gần.

Tay Vọng Độ dính bọt xà phòng, đoạn cánh tay lộ ra trên mặt nước trông sạch sẽ, đẹp đẽ. Xương cổ tay hơi nhô lên, trông mạnh mẽ hơn hẳn tay cô.

Đẹp quá.

Vọng Độ khẽ nhấc tay lên, để cô dễ dàng chỉnh.

Anh nhận ra vành tai cô luôn ửng đỏ từ lúc nói chuyện thẳng thắn với mọi người trong phòng khách, vẫn chưa hề nhạt đi.

Đáng yêu thật.

“Anh, những thứ anh chuẩn bị đó, anh làm từ khi nào vậy?” Tiểu Mãn hỏi.

“Lâu rồi.” Vọng Độ đáp: “Lúc nào rảnh anh cũng suy nghĩ, làm sao để mọi người yên tâm giao em cho anh.”

Tiểu Mãn chậm rãi nói: “Mẹ em thích anh lắm mà.”

Hai người mẹ đều không phản đối chuyện họ bên nhau, điều này khiến Tiểu Mãn như trút được gánh nặng, cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

“Anh biết.” Vọng Độ nói: “Nhưng anh phải đáng tin cả trong vai trò anh trai và bạn trai.”

Tiểu Mãn rửa sạch tay.

“Nhưng bản thỏa thuận gì đó vừa rồi của anh, em thấy hơi quá đấy, em không nhận đâu.”

Động tác của Vọng Độ dừng lại: “Tại sao?”

Tiểu Mãn đáp: “Sau này em cũng kiếm được nhiều tiền mà, những thứ đó là công sức của anh, em không thể lấy được.”

“Ngốc này.” Vọng Độ cười: “Nhưng yêu một người là muốn đem mọi thứ mình có cho người đó. 80% anh còn thấy ít nữa là.”

“Nói cũng đúng ha.” Tiểu Mãn gật gù đồng ý câu trước: “Em cũng muốn đem những thứ tốt nhất của mình cho anh.”

Cô nghĩ đến điều gì đó, cảm thấy thú vị, tựa vào người Vọng Độ bật cười.

“Anh, sau này em kiếm được tiền, em sẽ gom hết mọi thứ của mình vào một căn phòng lớn rồi chôn anh trong đó được không?”

Vọng Độ bị cô chọc cười, không để ý đến bọt xà phòng trên tay, kéo cô vào lòng.

Tiểu Mãn cố tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị anh ôm chặt không thoát ra nổi.

*

Buổi tối, Hoàng Hỉ Vân đề nghị ngủ cùng Tiểu Mãn.

Tiểu Mãn cũng có nhiều điều muốn nói với mẹ, liền mang gối qua phòng bà.

“Lại đây nào.” Mẹ cô nhích sang một bên, nhường chỗ đã được ủ ấm cho cô.

Tiểu Mãn trèo lên giường, nằm sát bên Hoàng Hỉ Vân.

Hai mẹ con ban đầu trò chuyện vu vơ, sau đó mới chuyển sang chủ đề tình yêu.

Hoàng Hỉ Vân hỏi: “Hai đứa bắt đầu thế nào?”

Tiểu Mãn nằm sấp, dùng hai tay chống cằm: “Vào dịp lễ Quốc khánh ở thành phố Bắc, con đã… tỏ tình.”

“Tiểu Mãn nhà mình là người chủ động à?”

“Dạ, lúc đó đầu nóng lên rồi nói luôn.”

“Con theo đuổi thằng bé bao lâu?”

Tiểu Mãn nhẩm tính: “Khoảng 11 tiếng.”

“Hửm?” Hoàng Hỉ Vân ngớ người, rồi không nhịn được cười: “Anh con cũng dễ cưa đổ nhỉ. Cơ mà cũng chẳng lạ, từ nhỏ đến giờ thằng bé đã quen chiều chuộng con rồi. Lúc tỏ tình có hồi hộp không?”

Tiểu Mãn nhớ lại, hình như cô cũng không hồi hộp lắm. Vì… lúc đó Vọng Độ đã đáp lại bằng một nụ hôn. Nhưng chi tiết này cô không dám kể với Hoàng Hỉ Vân.

Cô đỏ mặt: “Cũng có chút chút.”

“Để đánh giá một người đàn ông có đáng tin không, phải xem cậu ta đã làm những gì, cách cậu ta nhìn nhận thế giới, xem cậu ta thích gì, ghét gì. Anh con là người mẹ nhìn lớn lên từng ngày, nó là đứa trẻ rất tốt.”

Hoàng Hỉ Vân dịu dàng nói: “Tiểu Mãn của mẹ có mắt nhìn đấy. Con được ở bên người mình thích, mẹ thật sự rất vui.”

Tiểu Mãn không hiểu câu trước lắm: “Xem anh ta thích gì, ghét gì sao ạ?”

“Ừ, lấy ghét làm ví dụ nhé.” Hoàng Hỉ Vân từ tốn giải thích: “Nếu một cậu bé lớn lên trong gia đình có người bố ngoại tình và bạo lực, cậu ta chắc chắn sẽ ghét người bố đó.”

Cũng giống như Vọng Độ ghét Vọng Trình vậy.

“Ngược lại, nếu cậu ta không ghét, bố con hòa thuận, chung sống yên ổn thì chỉ có thể nói rằng bản thân cậu ta đã có sự khoan dung nhất định với những chuyện như ngoại tình hay bạo lực. Lời nói và hành động có thể giả tạo, nhưng bản chất suy nghĩ thì không thể giấu được.”

Tiểu Mãn lắng nghe, dần hiểu ra.

“Điều này cũng áp dụng với bạn bè của cậu ta.” Hoàng Hỉ Vân nói tiếp: “Nếu một người đàn ông, bạn bè thân thiết xung quanh cậu ta đều là những người không ra gì, thì cậu ta cũng chẳng khá khẩm hơn. Trong tình huống không có lợi ích ràng buộc hay áp lực, con người rất khó gắn bó lâu dài với những thứ mình không đồng tình. Muốn làm tri kỷ thì nhất định phải công nhận nhau.”

Tiểu Mãn ngẫm nghĩ về bạn bè của Vọng Độ. Tần Dương, Giản Tòng, Tưởng Lâm Châu, dường như đều là những người rất tốt.

“Những điều này vốn mẹ định để sau này, khi con muốn yêu đương mới nói với con.” Hoàng Hỉ Vân rúc vào chăn: “Nhưng không ngờ ngày đó lại đến sớm thế, mẹ còn coi như là nói muộn rồi.”

Tiểu Mãn mỉm cười: “Đâu có muộn, con sẽ nhớ kỹ mà. Mẹ, mẹ hiểu biết nhiều thật đó.”

Hoàng Hỉ Vân im lặng, ánh mắt dừng trên trần nhà, nhưng dường như không thực sự nhìn vào đó.

Một lúc sau, bà mới lên tiếng: “Vì mẹ đã từng nhận được một bài học.”

Tiểu Mãn nhận ra bài học mà mẹ nói tới chính là bố cô.

“Tiểu Mãn, con có thể tưởng tượng được không? Một người lúc yêu mẹ đã ngày ngày đạp xe đưa đón mẹ, chạy khắp thành phố để mua một cuốn sách cho mẹ. Mùa hè mẹ nói muốn ăn hạt dẻ rang, anh ta liền lên tận tỉnh thành tìm hạt dẻ đông lạnh trong kho, rồi tự tay rang cho mẹ ăn… Chỉ vì mẹ mang thai, không kịp nấu ăn cho anh ta và mấy vị khách anh ta mời đến nhà mà anh ta đã tát mẹ một cái. Anh ta ngoại tình với cô kế toán trong xưởng mẹ làm ngay tại cửa hàng. Khi mẹ bụng bầu vượt mặt đi công tác về, anh ta để lại cả một phòng đầy chén bát cần rửa và đồ ăn thừa mốc meo.”

Nghe đến câu “mang thai mà bị tát một cái”, tim Tiểu Mãn nhói đau.

Cô ôm chầm lấy Hoàng Hỉ Vân: “Mẹ, con xin lỗi.”

Tiểu Mãn cũng không hiểu vì sao mình lại nói xin lỗi, nhưng cô chỉ muốn nói thế. Có lẽ là vì cô đã nằm trong bụng mẹ mà không hề hay biết những đau khổ bà phải chịu đựng.

Hoàng Hỉ Vân cũng ôm lại cô: “Không liên quan đến con đâu Tiểu Mãn. Bố con lúc trẻ trông cũng khá đẹp trai, lại giỏi đóng kịch. Khi ấy mẹ không nhìn rõ bản chất của ông ấy nên mới bị ngã đau. Sau này, quả nhiên ông ấy trở nên tồi tệ, cũng trở nên xấu xí hơn. Nhưng không sao, phần mục nát thì cứ cắt bỏ là xong.”

Xấu xí hơn, mục nát hơn.

Tiểu Mãn suy nghĩ, dường như từ nhiều năm trước, cô đã không còn nhớ rõ gương mặt của bố mình nữa. Hình ảnh trong ký ức rất mơ hồ, không có khuôn mặt.

Nhưng cũng chẳng quan trọng nữa.

“Cuộc sống này có hai mẹ con mình là đủ rồi, đúng không mẹ?”

“Ừ.”

Tiểu Mãn áp sát vào Hoàng Hỉ Vân, cảm nhận được một luồng ấm áp.

Bóng đêm càng sâu, những đám mây u ám trong lòng cô theo nhịp thở đều đặn của mẹ mà tan dần.

*

Trên lầu, Dương Hiểu Linh cả buổi tối cứ ấp a ấp úng, cuối cùng vẫn gõ cửa phòng Vọng Độ.

Vọng Độ vẫn chưa ngủ, anh đang xử lý công việc.

“Thằng nhãi ranh, chuyện của con và Tiểu Mãn sao không nói với mẹ sớm hơn?” Dương Hiểu Linh hỏi.

Vọng Độ gập máy tính, nhắm mắt xoa sống mũi.

Anh hít sâu một hơi: “Con xin lỗi mẹ, lúc đầu con và Tiểu Mãn định gặp trực tiếp để nói, nhưng sau đó cứ cảm thấy chưa chuẩn bị đủ. Với lại, con có chút lo lắng dì Hoàng sẽ giận…”

“Hừ, ít ra con cũng biết thế. Cũng may là Hỉ Vân tính tình tốt, chứ không thì con – thằng to đầu thế kia – lại dụ dỗ Tiểu Mãn nhà chúng ta, một đứa vừa mới trưởng thành, mẹ mà không đánh chết con thì đã là nhẹ rồi đấy.”

Vọng Độ: “…”

Hai mẹ con trò chuyện thêm một lát, Dương Hiểu Linh vẫn giữ vẻ lưỡng lự như có điều muốn nói mà không dám.

Thấy vậy, Vọng Độ nhận ra sự khác thường của mẹ.

Anh hỏi thẳng: “Mẹ, mẹ muốn hỏi gì thì nói luôn đi.”

Dương Hiểu Linh ngồi xuống mép giường anh, hạ thấp giọng, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.

“Con không làm chuyện gì xấu chứ?”

“Chuyện xấu?”

“Là…”

Vọng Độ ngẫm một lúc, sau khi hiểu ra mẹ đang ám chỉ điều gì thì ngón tay anh lập tức cứng đờ.

Bàn tay anh nắm lại thành quyền, cổ đỏ bừng, giọng nói gần như bật ra từng từ một: “Mẹ… Con không có!”

“Phù…” Dương Hiểu Linh lộ rõ vẻ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Xem như con vẫn còn là người.”

Vọng Độ đứng dậy, đẩy mẹ mình ra ngoài phòng: “Mẹ, mẹ mau đi ngủ đi, con còn việc phải làm.”

Dương Hiểu Linh vừa đi vừa nói: “Con phải đối xử tốt với Tiểu Mãn đấy, nghe chưa?”

“Con biết rồi mà..”

Cửa “rầm” một tiếng đóng lại, Vọng Độ dựa lưng vào cửa, bất lực giơ tay vỗ nhẹ vào trán mình, cố gắng xua đi sự ngượng ngùng khắp cơ thể.

Khi anh sắp ổn định lại, ngoài cửa lại vang lên một câu: “Quản cho tốt bản thân con đấy. Nghe rõ chưa hả?”

Vọng Độ: “…”

*

Cy: Nhà Tiểu Mãn đang chữa lành bao nhiêu, quay sang nhà Vọng Độ thấy hai mẹ con như đang diễn hài =))))
Bình Luận (0)
Comment