Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 56

Một ngày ở tòa nhà ngang luôn bắt đầu rất sớm.

Lúc 5 giờ sáng, bà lão ở tầng hai đã lén con cái đi tới phòng sức khỏe nhận trứng gà. Trời vừa mờ sáng, mùi mì nấu từ bếp nhà ai đó đã thoang thoảng lan ra. Bầu trời dần trở nên trong trẻo, có người chạy xe đạp xiêu vẹo đi về phía đầu ngõ, tiếng chuông xe vang lên ting ting.

Tiểu Mãn sau khi thức dậy thì gấp chăn ngay ngắn, rồi kéo vali ra khu vực cửa ra vào.

Hoàng Hỉ Vân từ phòng tắm đi ra, hỏi: “Tiểu Mãn, con mang theo chứng minh nhân dân chưa?”

“Có rồi mẹ, con để trong ví tiền lẻ rồi.” Tiểu Mãn đáp.

“Còn sạc điện thoại thì sao?”

“Ở trong vali rồi ạ.”

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Tiểu Mãn đột nhiên nhớ đến những chậu sen đá trên ban công, định quay lại phòng để mang chúng vào phòng của Hoàng Hỉ Vân.

Chính lúc này, Vọng Độ liền đi tới.

Anh đặt bánh bao hấp, bánh bao nhân đậu đỏ và sữa đậu nành mua từ đầu ngõ vào bếp, rồi cởi áo khoác đi tới.

Vọng Độ kéo Tiểu Mãn sang một bên, nói: “Để anh làm cho.”

Nói xong anh xắn tay áo, rồi mang từng chậu vào.

Tiểu Mãn nhân lúc này vào bếp lấy bát và muỗng, chia sữa đậu nành còn nóng ra từng bát.

Kỳ nghỉ sắp kết thúc, hôm nay là ngày Tiểu Mãn quay lại thành phố Bắc, cả nhà dự định ăn sáng cùng nhau.

Dương Hiểu Linh hỏi: “Bé cưng, hôm nay mấy giờ tàu cao tốc chạy thế?”

“Tám giờ đúng ạ.” Tiểu Mãn trả lời.

Hoàng Hỉ Vân gắp một chiếc bánh bao nhân đậu đỏ cho Tiểu Mãn: “Con nhắn tin cho San San chưa? Con bé thu xếp xong chưa?”

“San San phải tham gia một buổi hội thảo nữa, chiều hôm trước đã về thành phố Bắc trước rồi ạ.”

Hoàng Hỉ Vân cau mày: “Vậy lần này con đi thành phố Bắc một mình hả?”

Bà có chút không yên tâm.

“Không đâu ạ.” Vọng Độ tiếp lời: “Dì Hoàng, cháu đưa Tiểu Mãn đi, chiều mai cháu sẽ về lại.”

Vì dự án di dời khu thương mại phố cổ, mấy tháng này anh đều phải ở lại thành phố Hồng.

“Vậy có phiền Tiểu Độ quá không?” Hoàng Hỉ Vân nói.

Tiểu Mãn cũng hơi bất ngờ, mấy ngày qua Vọng Độ hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện này, trước đó anh nói đưa cô đi, cô cứ tưởng chỉ là tiễn đến ga tàu cao tốc thôi.

“Anh, thời gian đi tàu cao tốc dài quá, anh đưa em đến thành phố Bắc sẽ rất mệt đấy. Em tự đi được mà.” Tiểu Mãn nhỏ giọng bàn với anh: “Em xuống tàu xong sẽ chuyển sang tàu điện ngầm, đến thẳng khu vực trường học luôn.”

Dương Hiểu Linh đặt bát xuống: “Tiểu Mãn, con để anh con đi cùng đi, đây là việc nó nên làm. Nếu không thì nó còn có ích gì nữa đâu, con nói đúng không?”

Nghe vậy, Vọng Độ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Tiểu Mãn: “Đúng vậy.”

Một lát sau, anh gõ bàn phím điện thoại bằng một tay.

Là giao diện Wechat, Tiểu Mãn cũng lén lấy điện thoại ra.

Khi động tác trên tay Vọng Độ dừng lại, bên cạnh ảnh đại diện hình chú Samoyed hiện lên một dòng tin: [Có thể được ở bên em thêm một ngày.]

Tai Tiểu Mãn hơi đỏ lên, vội vàng trả lời bằng một dấu chấm câu, không từ chối nữa.

Ăn sáng xong, Dương Hiểu Linh và Hoàng Hỉ Vân lại tìm thêm ít đồ ăn cho hai người mang theo, đến khi thấy sắp trễ giờ mới để họ đi.

Đến gần cửa, trong túi áo Tiểu Mãn lại bị Dương Hiểu Linh nhét thêm mấy thanh kẹo socola.

Ở dưới lầu, bà Tưởng của tiệm tạp hóa trước Tết từng cứu một chú chó con Labrador bị bỏ rơi từ bệnh viện thú y về. Khi Tiểu Mãn và Vọng Độ đi xuống, chú chó nhỏ đang ăn cháo sữa trộn thức ăn hạt.

Bà Tưởng nhìn thấy họ, lên tiếng chào: “Hai cháu chuẩn bị về trường rồi à?”

Vọng Độ gật đầu, trò chuyện với bà ấy vài câu.

Tiểu Mãn cúi xuống, nhìn chú chó nhỏ đang uống cháo sữa ừng ực. Chú chó không hề né tránh khi cô lại gần, đuôi vẫy rất vui vẻ.

“Bà ơi, nó có tên chưa ạ?” Tiểu Mãn hỏi.

“Rồi, đặt là Bánh Bánh.”

Khuôn mặt bà lão mỉm cười, dường như bà ấy quay lại thời điểm trước khi chú chó Golden Retriever Tuế Tuế qua đời.

“Vậy tụi cháu đi trước ạ.”

“Ừ, mau đi đi, đừng để trễ tàu.”

Sau khi chào bà Tưởng, Tiểu Mãn đứng dậy, cùng Vọng Độ rời đi.

Trên lầu, tivi nhà Tiểu Mãn đang bật, nhưng hai bà mẹ đều không xem.

Họ đứng ở ban công, từ xa dõi theo bóng dáng hai người mỗi lúc một xa.

Vọng Độ kéo vali của Tiểu Mãn, hơi che chắn cho cô.

Tiểu Mãn không mang gì, bước đi nhẹ nhàng, dường như rất thoải mái. Cô lần tìm gói kẹo trong túi áo, lấy một gói socola ra ăn.

Đột nhiên, hai người dừng bước.

Vọng Độ buông tay khỏi tay cầm vali, cúi xuống buộc lại dây giày cho Tiểu Mãn.

Anh chàng cao lớn như vậy, nhưng khi làm việc này lại vô cùng cẩn thận. Buộc xong bên dây giày bị lỏng vẫn chưa đủ, anh lại thấy bên còn lại cũng hơi lỏng nên tháo ra buộc lại lần nữa.

Đợi buộc xong cả hai bên, anh tiếp tục dẫn cô đi ra ngoài.

Hoàng Hỉ Vân quay đầu nhìn Dương Hiểu Linh, nói: “Hai đứa trẻ này như vậy cũng tốt mà.”

Dương Hiểu Linh cười: “Nói thật thì chị còn thấy rất vui ấy chứ.”

*

Đến thành phố Bắc đã là 9 giờ rưỡi tối.

Trên tàu liên tục phát loa thông báo về nhiệt độ ngoài trời, nhắc hành khách xuống ga nhớ mặc áo ấm chống lạnh.

Trời đã khuya, mưa lớn ập xuống dữ dội như trút nước.

Tiểu Mãn tựa vào cửa sổ, dùng ngón tay vẽ mấy hình trái tim nhỏ lên lớp sương mờ. Những giọt mưa bên ngoài rơi lộp độp lên cửa kính, nhanh đến nỗi khó nhìn rõ điểm rơi, như thể có cả mưa đá.

Cô quay đầu lại nói: “Anh, may mà anh đi cùng em, nếu không một mình em thật sự không biết phải làm sao nữa.”

Xe không thể chạy vào trường, nếu cô thực sự về một mình thì có lẽ phải phiền bạn cùng phòng ra cổng Đông đón.

Vọng Độ xoa đầu cô: “Không bao giờ có cảnh em phải một mình đâu.”

Tiểu Mãn mỉm cười, hỏi: “Thành phố Bắc lúc nào cũng lạnh như vậy à? Gần đến tháng ba rồi mà.”

“Ừ, chắc phải đến cuối tháng ba mới ấm lên.”

Vọng Độ nhìn điện thoại kiểm tra thời tiết, thấy may là trận mưa này sẽ dừng vào rạng sáng. Anh lập kế hoạch: “Ngày mai chúng ta đi mua một ít đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn vặt để sẵn ở nhà. Cuối tuần nếu em không muốn ở ký túc xá thì có thể qua đây, nhưng nhớ khóa kỹ cửa sổ. Nếu sợ thì rủ San San qua chơi, anh sẽ đặt trái cây và đồ ăn giao đến cho hai đứa.”

Những lời dặn dò của Vọng Độ khiến người ta không thể không nghĩ đến việc hai người sắp phải xa cách vài tháng.

Từ nhỏ đến lớn, đây không phải lần đầu Tiểu Mãn và anh sống ở hai nơi khác nhau, nhưng không hiểu sao lần này lại có cảm giác đặc biệt hơn.

Từ sau lần Tiểu Mãn quên mang chìa khóa phải đợi hàng giờ ngoài hành lang, Vọng Độ đã thay ổ khóa nhà bằng khóa thông minh.

Trước khi họ đến thành phố Bắc, anh cũng đã nhờ người dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.

Tiểu Mãn vừa bước vào đã cảm nhận được hơi ấm dễ chịu.

Không khí thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng của hoa hồng anh đặt sẵn.

Cô ngả người xuống ghế sô pha, thở dài: “Mệt quá đi mất.”

Một ngày dài di chuyển khiến cả sức lực lẫn tinh thần như bị rút cạn.

Vọng Độ treo áo khoác lên, ngồi xuống cạnh cô: “Vậy em đừng động đậy nữa, để anh bế em lên gác nhé?”

Anh nghiêng người, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Mãn, mùi hương từ anh lập tức bao trùm lấy cô, khiến cô hơi nhột.

“Không cần đâu, em tự đi được mà.”

Tiểu Mãn lắc đầu, định tránh ra, nhưng ngay giây tiếp theo, cả người cô bỗng bị nhấc bổng lên.

Vọng Độ bế cô kiểu công chúa, bàn tay ấm áp đặt nơi thắt lưng cô, như thể chẳng tốn chút sức lực nào.

“Có sức lao động sao lại không dùng?” Giọng anh nhẹ nhàng, âm cuối vang lên đầy mê hoặc, khiến mặt cô lập tức đỏ bừng.

Về đến thành phố Bắc, không còn người lớn bên cạnh, dường như sự tiếp xúc giữa hai người lại trở nên táo bạo hơn.

Bước chân của Vọng Độ rất vững, Tiểu Mãn gần như không cảm nhận được sự chao đảo nào.

Cô vẫn còn đủ tỉnh táo để hỏi: “Anh, ngày mai mấy giờ anh bay?”

“Tám giờ tối. Anh muốn ở bên em thêm chút nữa nên cố ý chọn chuyến muộn. Đưa em về trường xong anh mới đi.”

“Ồ.” Tiểu Mãn khẽ chớp mắt, hỏi tiếp: “Vậy đến kỳ nghỉ, em có thể đến thăm anh không?”

Bước chân của Vọng Độ chậm lại một chút.

Anh hỏi: “Em muốn đến thành phố Hồng à?”

“Muốn chứ.” Tiểu Mãn trả lời: “Em muốn xem thử con sông ở thành phố Hồng có rộng như trong trí nhớ của em không. Những chiếc thuyền gỗ bên bờ còn đậu ở đó không. Khu thương mại phố cổ mà anh đến, em đã từng sống ở đó vài năm nhưng chưa từng ghé qua lần nào.”

“Còn nữa, hồi đó em hay thấy những đứa trẻ khác đi học, em từng lén nhìn vào trường từ bên ngoài, nhưng ngoài sân vận động thì chẳng còn chút ấn tượng nào.”

“À không, em còn nhớ bên cạnh hố cát nhảy xa có cây cỏ tranh. Lúc đó em không biết, định nhổ một ít về khoe với bố, ai ngờ nắm vào thì tay bị cứa đầy vết xước.”

Vọng Độ đặt Tiểu Mãn ngồi xuống mép giường, chỉ nghe cô miêu tả thôi, anh đã nhíu mày, nắm lấy tay cô xoa xoa, như thể tay cô bây giờ thực sự bị cắt trúng vậy.

“Ngốc quá.” Anh trách nhẹ một câu, sau đó lần lượt trả lời: “Con sông em nói có lẽ là sông Hồng. Để giữ nguyên phong cách cổ kính của thành phố, khu vực ven sông gần như không thay đổi gì nhiều, thuyền gỗ vẫn còn, thậm chí mấy năm nay còn nhiều hơn. Còn về độ rộng, từ bờ Tây sang bờ Đông, chèo thuyền nhỏ mất khoảng bốn phút. Ngôi trường em nói chắc là Tiểu học Trung Lộ, trường đó đã dời đi rồi. Còn đám cỏ tranh từng làm em bị thương, có lẽ cũng bị nhổ sạch rồi.”

Tiểu Mãn chăm chú lắng nghe, theo lời Vọng Độ mà lấp đầy những ký ức nhạt nhòa không còn màu sắc. Khi nhắc đến đám cỏ tranh, ngoài một chút hoài niệm, cô cũng không thấy cảm giác hận thù gì lớn cả.

Vọng Độ nhìn đồng hồ, nói: “Muộn rồi, chúng ta tắm rửa rồi đi ngủ nhé?”

Tiểu Mãn vô tình nghiêng đầu, thấy chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ, nhiệt độ ở vành tai chầm chậm nóng lên.

Cô sững sờ vài giây, rồi đáp: “Dạ.”

Ngủ á? Lần này ngủ kiểu gì đây? Lại ngủ chung như trước à?

Nhưng lần trước là vì cô đang đến kỳ, lần này… không có lý do gì cả.

Vọng Độ vào phòng tắm xả nước giúp cô. Khi ra ngoài, trên người anh vẫn còn vương chút hơi nước, bàn tay thử nước cho cô bị nước nóng làm đỏ lên.

Anh nói: “Em đi tắm đi, lát nữa anh pha mật ong mang lên cho em.”

“Dạ.”

Tiểu Mãn tắm xong, Vọng Độ vẫn chưa lên.

Cô chờ một lát, bỗng nhớ đến bó hoa hồng tỏa hương thơm nhẹ dưới lầu. Thấy hoa đặt ở phòng khách có vẻ hơi lãng phí, cô mang dép lê đi xuống, định mang chúng lên phòng mình.

Vạt váy ngủ khẽ đung đưa quanh cổ chân. Khi bước xuống bậc thang cuối cùng, vừa vặn gặp Vọng Độ từ phòng tắm dưới lầu đi ra.

Tóc anh vẫn chưa kịp sấy, hơi ẩm ướt, vài lọn tóc còn nhỏ nước.

Tiểu Mãn không kịp dừng lại, bất ngờ đâm sầm vào lòng anh.

Lực va chạm không lớn, chỉ có chút quán tính, nhưng cũng đủ khiến cô áp sát vào anh.

Cô ngẩng đầu nhìn, còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được vị bạc hà thoang thoảng.

Vọng Độ cúi xuống, bất ngờ hôn cô.

Đã lâu rồi họ chưa hôn. Khi cảm giác mềm mại, ấm áp vừa chạm vào, cả hai đều không tự chủ được mà chìm đắm.

Hơi thở giao nhau, trái tim Tiểu Mãn như loạn nhịp. Vọng Độ đưa tay ra sau gáy cô, nhẹ nhàng kéo cô về phía anh.

Nụ hôn lần này mãnh liệt hơn bất kỳ lần nào trước đây.

Khi nụ hôn kết thúc, cảm xúc trong họ càng thêm dạt dào.

Chuyến chia xa ngày mai, lần gặp lại chưa biết khi nào và sự kìm nén trong thời gian qua, tất cả hòa quyện vào nhau.

Tiểu Mãn cuối cùng cũng hỏi ra điều đã nghĩ từ lúc còn ở trên lầu: “Anh, hôm nay chúng ta cũng ngủ chung à?”

Ngón tay Vọng Độ luồn nhẹ vào tóc cô, cúi đầu nhìn cô.

Ánh mắt anh vừa dịu dàng vừa mập mờ.

Anh trầm giọng đáp: “Ừ.”

Tiểu Mãn nhào vào lòng anh, ôm lấy eo anh, trong lòng ngập tràn vui sướng.

Họ mang theo mật ong và bó hoa hồng lên lầu.

Giống như mấy lần trước, Tiểu Mãn tự giác chui vào phía trong, để khoảng trống bên ngoài cho Vọng Độ.

Anh nhanh chóng nằm xuống cạnh cô, cánh tay luồn qua cổ cô.

Vọng Độ ôm cô từ phía sau, lồng ngực áp sát lưng cô, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, cằm tựa lên hõm vai cô.

Hai người cứ thế ôm nhau rất lâu.

Cảm giác an toàn mà Tiểu Mãn thiếu vắng trong kỳ nghỉ dường như lại bao bọc lấy cô vào lúc này.

Nụ hôn dưới lầu vẫn chưa đủ.

Ánh sáng vàng ấm áp từ đèn ngủ nhuộm không gian thêm phần mờ ảo. Tiểu Mãn xoay người lại, đối diện với Vọng Độ, nhẹ nhàng đặt tay lên khuôn mặt đẹp đẽ của anh.

Cô khẽ gọi: “Anh.”

Ánh mắt dịu dàng của Vọng Độ như sắp tràn ra ngoài, tựa như không thể chịu đựng nổi, bàn tay đặt ở eo cô hơi siết chặt.

Đôi mắt nửa khép của anh trở nên sâu thẳm, lại hôn cô thêm lần nữa.

Nụ hôn lần này càng tinh tế, dịu dàng và kéo dài hơn.

Bộ váy ngủ của Tiểu Mãn mỏng hơn lần trước, không còn lớp lông mịn. Điều đó khiến họ gần gũi nhau hơn, cô thậm chí cảm nhận được khuỷu tay anh khi ôm cô khẽ ma sát vào bên hông mình.

Bầu không khí không biết từ lúc nào đã trở nên càng thêm mờ ám.

Vọng Độ đã rất thành thạo, mỗi lần khẽ khàng trêu đùa, chạm nhẹ hay cắn yêu đều khiến cô rung động.

Anh thích cảm giác nhiệt độ cơ thể cô từ từ tăng lên, thích nghe hơi thở của cô trở nên dồn dập, thích khi mở mắt thấy gương mặt cô ửng đỏ vì thiếu oxy.

Trong những nụ hôn quấn quýt kéo dài, không biết từ lúc nào, anh đã thuận thế áp cô dưới lồng ngực mình.

Nhận ra bản thân sắp mất kiểm soát, Vọng Độ lập tức tỉnh táo lại.

Tiểu Mãn không nhạy cảm với sự thay đổi tư thế giữa họ, cô vòng tay qua cổ anh, mơ màng mở mắt nhìn: “Anh, không tiếp tục sao ạ?”

Vọng Độ buông tay khỏi eo cô, chậm rãi di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại ở vành tai đỏ hồng của cô, ngón tay anh xoa nhẹ với vẻ vừa luyến tiếc vừa nâng niu.

Anh cười bất đắc dĩ: “Em chắc chắn không biết, câu nói này rơi vào tai anh có ý nghĩa thế nào đâu.”

Vọng Độ kín đáo dùng chăn ngăn cách một chút giữa hai người.

“Thế nào vậy ạ?” Tiểu Mãn hỏi.

Vọng Độ: “… Là khiến anh cảm thấy bản thân mình đôi lúc thật tầm thường.”

“Gì cơ?”

Tiểu Mãn nghe mà không hiểu gì.

Cô không để ý động tác vừa rồi của Vọng Độ, chỉ lờ mờ nhận ra khoảng cách giữa hai người đã thay đổi.

Không nghĩ ngợi về nguyên nhân của sự thay đổi ấy, Tiểu Mãn dựa vào bản năng gần gũi, bất chấp mà áp sát lại, ôm chặt lấy Vọng Độ.

“Em thích sát gần anh.” Tiểu Mãn nói.

Vọng Độ rất muốn nói rằng anh cũng thích, nhưng… sự bất tiện không nói ra được ở một nơi nào đó khiến anh lại đệm thêm chút chăn giữa hai người.

Anh khẽ vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Ngoan, ngủ đi.”

Tiểu Mãn tựa đầu lên lồng ngực Vọng Độ, cảm giác nơi đó thật tuyệt, tuyệt đến mức cô không màng chuyện mình đã tuột khỏi gối.

Cô chớp mắt, chợt nhớ ra chuyện mấy lần trước sáng dậy đều không thấy Vọng Độ đâu.

Lần trước gợi ý chẳng hiệu quả chút nào, cô quyết định lần này nói thẳng luôn.

“Anh, sáng mai đừng dậy sớm làm bữa sáng nữa nhé. Em muốn khi tỉnh dậy vẫn được ôm anh. Anh đừng đi, được không?”

Tiểu Mãn không nhận được câu trả lời.

Cô ngẩng đầu, thấy Vọng Độ nhắm mắt, hơi thở dần ổn định.

Dường như anh đã ngủ mất rồi, trước đây anh ngủ nhanh vậy sao?

Tiểu Mãn khẽ gọi: “Anh. Anh ơi, anh ngủ rồi à?”

Vẫn không có tiếng trả lời.

Tiểu Mãn thở dài, lại rúc vào lòng anh.

Thôi kệ đi, nếu không được thì sáng mai dậy sớm một chút, ôm chặt lấy anh không cho anh đi vậy.

Cảm nhận nhiệt độ từ vòng tay Vọng Độ, Tiểu Mãn dần chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến khi nhịp thở của cô ổn định, trở nên đều đặn, người đàn ông đang ôm cô mới từ từ mở mắt.

“Ngốc quá, đã học sinh học rồi mà chẳng nhớ được chút nào.”

Hay là giáo viên sinh học của trường trung học chuyên Đại học Hoa quá bảo thủ, lướt qua phần đó sơ sài quá nhỉ?

*

Ý chí đúng là một thứ rất mạnh mẽ.

Dưới ảnh hưởng sâu sắc của suy nghĩ “phải dậy sớm hơn anh trai”, Tiểu Mãn tỉnh dậy khi trời còn chưa sáng.

Cô vươn tay sờ lấy chiếc điện thoại bên gối.

Năm giờ sáng, để giữ được Vọng Độ, Tiểu Mãn không ngủ tiếp.

Hễ buồn ngủ, cô lại tự véo mình một cái.

Mười phút, hai mươi phút, hai mươi lăm phút trôi qua…

Gần sáu giờ, điện thoại của Vọng Độ khẽ rung lên.

Tiểu Mãn nhìn bàn tay đã đỏ cả lên vì tự véo, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.

Anh trai… đặt báo thức à?

Người phía sau bắt đầu có động tĩnh.

Tiếng rung nhỏ của báo thức đã đánh thức Vọng Độ. Anh chậm rãi tắt chuông, nhưng không lập tức ngồi dậy, mà ôm chặt Tiểu Mãn hơn.

Tiểu Mãn nhắm mắt giả vờ như mình chưa tỉnh, trong đầu vẫn suy nghĩ: Đã nói là để tự nhiên cùng dậy rồi mà, sao anh lại lén lút đặt báo thức làm gì?

Vọng Độ khẽ cọ má mình vào mái tóc dài của Tiểu Mãn, sau đó dịu dàng nói một câu: “Yêu em.”

Nghe hai từ đó, Tiểu Mãn sững người, mặt nóng bừng.

Cô nhanh chóng nhận ra Vọng Độ chuẩn bị rời đi, liền giả vờ vô thức trở mình trong lúc ngủ, vươn tay đặt lên người anh, ngăn anh lại.

Quả nhiên, Vọng Độ dừng động tác lại.

Suốt ba phút trôi qua, Vọng Độ không hề nhúc nhích.

Tiểu Mãn dễ dàng đạt được mục đích, lòng cảm thấy ấm áp, khóe môi bất giác nở nụ cười.

Anh trai lén lút, Tiểu Mãn cũng lén lút.

Cứ như thế lại thêm một phút trôi qua, nhưng vì ít làm chuyện xấu nên khi Vọng Độ cố gỡ tay cô ra, Tiểu Mãn không nhịn được bật cười.

Cô cười đến mức vai run rẩy, không thể giả vờ thêm nữa, đành thuận thế ôm chặt lấy anh.

“Anh ơi, đừng đi, không cho đi đâu.”

Vọng Độ nhận ra, khẽ hỏi, như không thể tin nổi: “Tiểu Mãn, em tỉnh từ khi nào vậy?”

“Em tỉnh từ một tiếng trước rồi. Em đang bắt anh đó, và em đã bắt được luôn rồi. Anh lén đặt báo thức.”

Vọng Độ: “…”

Anh như cảm thấy buồn cười, tay di chuyển ra sau lưng cô, nhẹ nhàng ôm lấy.

“Ngốc, em muốn làm gì đây?”

Tiểu Mãn hùng hồn đáp: “Phải là em hỏi anh muốn làm gì mới đúng. Sao lần nào anh cũng dậy sớm chạy mất thế.”

“Anh…”

“Có phải anh không muốn ngủ cùng em không?”

“Không có.”

“Vậy sao lần nào anh cũng bỏ đi?”

“Anh…”

Vọng Độ cuối cùng vẫn không trả lời.

Một lát sau, anh dùng giọng dỗ dành: “Thôi nào, để anh dậy trước, em ngủ thêm chút nữa đi.”

“Không!”

Tiểu Mãn ôm anh chặt hơn.

“Ngoan nào.”

“Không ngoan.”

Cô ngồi dậy, nhìn thẳng vào Vọng Độ.

“Anh, nói cho em biết, anh bỏ đi làm gì.”

Vọng Độ không nói gì.

Tiểu Mãn hỏi thêm vài lần.

Cuối cùng, Vọng Độ bất lực hỏi lại cô: “Em thật sự muốn biết à?”

“Tất nhiên là muốn.”

Vọng Độ không nói nữa, im lặng rất lâu.

Ánh đèn tường bật ở mức thấp nhất, đủ để họ nhìn rõ nhau.

Không biết có phải do ảo giác không, Tiểu Mãn cảm giác Vọng Độ như bị bao phủ bởi một bầu không khí xa lạ, anh dường như đang suy nghĩ rất kỹ về điều gì đó.

“Anh, anh sao thế…”

Câu nói của Tiểu Mãn còn chưa dứt, đã bị anh kéo cổ tay, luồn vào trong chăn.

Cô gần như ngã vào lòng anh.

Lần này, anh không che giấu chút nào.

Anh tựa đầu vào vai cô, khuôn mặt đỏ bừng, vùi đầu vào gáy cô.

Vọng Độ ôm lấy eo cô, chỉ khẽ áp sát, Tiểu Mãn đã lập tức cảm nhận được gì đó.

Một cảm giác mãnh liệt, không thể bỏ qua, cực kỳ rõ ràng.

Cô cứng đờ cả người, không dám cử động dù chỉ một chút.

Tiếp đó là cảm giác như mọi lỗ chân lông từ đầu ngón chân đến từng sợi tóc đều nổ tung và nóng bừng lên, cô cảm giác mình sắp phát nổ.

Vọng Độ khó nhọc thốt ra hai từ: “Buổi… sáng, em biết không?”

Chữ “sáng” gần như không phát ra rõ ràng được.

“Anh… thế này… không dám để em dậy sau anh. Anh sợ làm em sợ, sợ em nghĩ anh là kẻ biến thái.”

Một lát sau, Vọng Độ bổ sung: “Giờ thì đúng là vậy.”

Tiểu Mãn mất rất lâu mới hoàn hồn.

Từ trước đến giờ, Vọng Độ luôn giấu rất kỹ phản ứng cơ thể của mình, anh kìm nén, cô thật sự chẳng hề nghĩ đến.

Tiểu Mãn suýt khóc, cô đúng là ngốc mà.

Khi Vọng Độ buông cô ra, tai anh đã đỏ như bị lửa thiêu.

“Quay lưng lại đi.” Anh nói, giọng hơi khàn, mang theo chút gì đó xa lạ: “Đừng nhìn.”

Tiểu Mãn vội vàng gật đầu, cuộn người trong chăn, xoay người lại, mặt đỏ bừng quay vào tường, ngơ ngẩn.

“Anh dậy trước đây, làm…” Có lẽ vì căng thẳng, giọng Vọng Độ mang chút khàn khàn quyến rũ: “… bữa sáng cho em.”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Mãn: Để em xem thử vì sao anh lại lén đặt báo thức. 

*

Cy: Hai cái đồ đáng iu này thiệt tình =)))))
Bình Luận (0)
Comment