Vọng Độ vừa đóng cửa ra ngoài, Tiểu Mãn lúc này mới phản ứng lại.
Bây giờ mới sáu giờ sáng, ăn sáng gì chứ?
Cô không dám hỏi, ngồi dậy, co hai chân áp sát vào ngực, giống như một con đà điểu vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
Mặt cô nóng rực, toàn thân cũng nóng hừng hực.
Cảm giác mà Vọng Độ vừa mang lại, đến tận giờ vẫn chưa tan biến, như thể có thứ gì đó vẫn đang áp sát cô. Mỗi lần nhớ lại, tâm hồn cô lại run rẩy, căn bản không cách nào phớt lờ được.
Trong suốt mười năm, Tiểu Mãn và Vọng Độ luôn sống như anh em. Dù hiện tại họ đã quen nhau, nhưng thói quen chung sống trong tiềm thức vẫn chưa thể thay đổi.
Cô vô tư, còn anh thì nhẫn nhịn, không để cô nhận ra chút nào.
Tiểu Mãn xoa xoa mặt, mở khung chat và nhắn tin cho avatar chó Samoyed được ghim trên đầu danh bạ.
[Ngôi sao lấp lánh:. ]
[Ngôi sao lấp lánh: Anh.]
[Ngôi sao lấp lánh: Ngó đầu nhìn trộm.jpg]
Ngay khi dấu chấm đầu tiên được gửi đi, phía bên kia đã hiển thị “Đang nhập…”.
Vọng Độ trả lời rất nhanh.
[Anh: Anh đây.]
[Anh: Vừa nãy quên hỏi, em dậy lúc mấy giờ thế?]
Nhìn tin nhắn của Vọng Độ, cơ thể Tiểu Mãn lại trở nên ấm áp, như thể anh đang ở ngay bên cạnh.
Cô thật thà trả lời: [Năm giờ ạ.]
[Anh: Hơi sớm đấy.]
Tiểu Mãn gửi hai sticker qua.
[Ngôi sao lấp lánh: Đúng là hơi sớm thật.]
[Ngôi sao lấp lánh: Anh ơi, giờ đâu cần vội ăn sáng nhỉ?]
[Ngôi sao lấp lánh: Lát nữa chúng ta có thể ra ngoài ăn mà.]
Cô muốn dỗ anh quay lại.
[Anh: Được.]
[Anh: Vậy em ngủ thêm chút nữa đi, lát anh gọi em dậy.]
Vọng Độ tựa tay lên bồn rửa mặt, tay kia cầm điện thoại.
Trên mặt anh vẫn còn vài giọt nước, mấy lọn tóc trước trán cũng hơi ướt một chút, là do anh vừa dùng nước lạnh rửa mặt.
Vì vội trả lời tin nhắn, anh chưa kịp lau khô, vài giọt nước từ cằm chảy xuống cổ.
[Ngôi sao lấp lánh chọc bạn.]
[Ngôi sao lấp lánh: Vậy anh có ngủ nữa không?]
Ngón tay Vọng Độ khựng lại.
Thực tế, từ lúc ra khỏi phòng Tiểu Mãn, anh đã bắt đầu hối hận, cảm thấy mình hành động quá bồng bột, lo rằng cô sẽ bị dọa sợ.
Nhìn điện thoại, anh thấy Tiểu Mãn lại gửi thêm một sticker: [Trông chờ.jpg]
Ngón tay thon dài của anh trên bồn rửa mặt khẽ gõ, đôi mày giãn ra.
Cũng may, có vẻ cô không sợ lắm.
[Ngôi sao lấp lánh: Anh ngủ không á?]
Anh gõ chữ: [Ngủ.]
Rồi thêm: [Đợi anh tắm xong đã.]
Bên kia, Tiểu Mãn thấy tin nhắn của Vọng Độ thì thở phào nhẹ nhõm.
Quay lại là tốt rồi, quay lại là tốt rồi.
Lát nữa Vọng Độ chắc chắn sẽ thơm tho sạch sẽ, nghĩ đến đây, Tiểu Mãn cũng nhanh chóng dậy rửa mặt.
Khoảng nửa tiếng sau, Vọng Độ quay lại.
Anh phải đi vào chiều tối, cả hai đều không muốn lãng phí thời gian.
Sau khi lên giường, chút ngượng ngùng ban nãy được sự thân thiết xóa tan.
Tiểu Mãn cảm thấy chuyện trước đó nên đối mặt trực tiếp thì hơn.
Cô hỏi anh: “Anh, tình trạng đó của anh kéo dài bao lâu rồi?”
Động tác vuốt tóc cô của Vọng Độ khựng lại.
“…” Anh thở dài: “Tiểu Mãn, đừng nói như thể anh có bệnh vậy.”
Câu nói khiến Tiểu Mãn bật cười, khẽ run rẩy.
“Xin lỗi anh. Vậy em đổi cách hỏi, thường khi nào thì anh…”
Vọng Độ đáp: “Khi ôm em, khi hôn… hoặc khi em nằm sát cạnh anh. Đặc biệt là mấy lần đầu tiên ngủ cùng, anh hầu như không ngủ được.”
Phản ứng sinh lý của đàn ông luôn mạnh mẽ và trực tiếp hơn.
Tiểu Mãn gật gật đầu.
So với sự ngượng ngùng và xấu hổ ban đầu, giờ đây Tiểu Mãn lại thấy tò mò hơn.
Nghĩ tới điều gì đó, cô lại hỏi: “Có thể tự bình tĩnh lại không?”
Vừa nói, cô vừa định kéo chăn lên xem thử.
Nhận ra ánh mắt của cô, từ cổ đến tai Vọng Độ lập tức đỏ bừng. Anh che mắt cô lại, đẩy cô nằm xuống, giọng có chút gấp gáp: “Nguyệt Mãn, em không được nhìn.”
Giọng điệu bất lực, như thể hoàn toàn không biết phải làm thế nào với cô.
“Với lại… bây giờ không có đâu.”
Bàn tay Vọng Độ không che quá mạnh, anh cảm nhận được cô đang chậm rãi chớp mắt.
Lông mi cô khẽ chạm vào lòng bàn tay anh, có hơi nhột nhưng lại rất dễ chịu.
Anh trả lời câu hỏi lúc nãy của cô: “Rất khó để tự bình tĩnh lại.”
Lông mi ngừng chớp.
Tiểu Mãn ngập ngừng mở lời: “Vậy phải làm sao…”
Giọng Vọng Độ rất dịu dàng, từng chữ như bị ép ra: “Có lúc anh cố nhịn, có lúc thì…”
Anh buông tay đang che mắt cô ra, ôm cô vào lòng, cúi đầu xuống, vùi vào hõm cổ cô.
“Đừng hỏi nữa, Tiểu Mãn…”
Hơi thở nhè nhẹ của anh phả lên xương quai xanh của cô, nóng bỏng, như đang cầu xin.
Tiểu Mãn thấy rất vui, trái tim như ngọt ngào hơn.
Cô rất thích nhìn anh trai mình xấu hổ.
Vọng Độ ôm cô một lát, ngón cái bàn tay còn lại khẽ lướt trên cổ cô.
Cuối cùng anh cắn nhẹ vào xương quai xanh của cô, như một hình phạt.
*
Hai người ngủ đến tận chín giờ sáng mới dậy.
Ánh nắng tràn vào phòng, tay áo Tiểu Mãn không biết từ lúc nào đã bị xắn lên. Vọng Độ lập tức thấy những dấu vết mờ mờ trên đó.
Anh nắm lấy tay cô: “Sao lại thế này?”
Tiểu Mãn trả lời: “Hôm qua tỉnh dậy, sợ mình lại ngủ quên nên em tự véo mình đó.”
“…” Vọng Độ chạm vào tay cô, may mà chỉ để lại vết đỏ chứ chưa đến mức bị thương. Anh véo má cô một cái: “Ngốc quá đi.”
Bọn họ đi mua sắm cả buổi sáng, toàn là đồ cho Tiểu Mãn. Một số đem về chỗ ở, số còn lại để trong cốp xe, lát nữa anh sẽ giúp cô chuyển về trường.
Sau bữa trưa, thời gian trôi qua càng nhanh hơn.
Vọng Độ mua rất nhiều nguyên liệu ở siêu thị, chiên dầu hành, làm mứt, nấu trái cây sấy, và làm dưa muối.
Những món dễ bảo quản gần như đã lấp đầy cả tủ lạnh.
Hai người ngồi ở phòng khách đóng gói trái cây sấy chân không.
Vọng Độ dặn dò: “Mấy món này mang về ký túc xá để pha trà trái cây. Trong tủ lạnh mà hết thì nói anh. Khi nào anh rảnh, anh sẽ lên thành phố Bắc thăm em, rồi làm thêm cho em.”
Tiểu Mãn nhìn đồng hồ, có chút lưu luyến, giọng nhỏ đi: “Em biết rồi anh.”
Hơn năm giờ, Vọng Độ chuyển hết đồ đạc của Tiểu Mãn về trường.
Anh định tự đi ra sân bay, nhưng Tiểu Mãn cứ nhất quyết muốn tiễn anh.
Hai người đứng dưới ký túc xá tranh luận mãi.
Hạ Thanh và Quý Khiết không biết từ lúc nào đã phát hiện ra hai người họ, đứng trên ban công vừa ăn khoai tây chiên vừa nhìn xuống.
Khi Tiểu Mãn ngẩng đầu lên nhìn, hai cô nàng liền lén lút cúi xuống trốn.
Lan can có lỗ hổng, không phải tường chắn, cũng chẳng hiểu trốn để làm gì.
Cuối cùng, Tiểu Mãn nắm chặt tay Vọng Độ không chịu buông. Vọng Độ đành chịu thua, đồng ý để cô tiễn ra sân bay.
Vọng Độ ngồi ở khu vực làm thủ tục cùng Tiểu Mãn một lúc lâu, đến sát giờ mới đi qua khu kiểm tra an ninh.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô: “Khi nào rảnh thì gọi video cho anh nhé.”
Tiểu Mãn hỏi: “Nhỡ lúc đó anh đang bận thì sao?”
Vọng Độ đáp: “Dù bận anh cũng sẽ nghe, nhưng không nói gì, chỉ để em trong túi áo. Em ngoan ngoãn ở yên đó được không?”
Tiểu Mãn lại ôm anh một cái: “Được ạ, vậy em sẽ ở trong túi áo anh làm bài tập.”
Thời gian không còn nhiều, Vọng Độ nhìn Tiểu Mãn gọi xe quay lại trường rồi mới xoa đầu cô mấy cái, sau đó rời đi.
Tiểu Mãn đứng yên tại chỗ, nhìn nhân viên kiểm tra giấy tờ và làm thủ tục an ninh cho anh. Cuối cùng, anh không còn cơ hội ngoái lại nhìn, biến mất vào sảnh chờ.
Tiểu Mãn cảm thấy trống vắng, hốc mắt cay cay, ngay cả hô hấp cũng không được thông thuận.
Điện thoại rung hai lần, Tiểu Mãn cúi đầu nhìn.
[“Anh” mời bạn tham gia cuộc gọi video.]
Cô không ngờ rằng vừa qua khu kiểm tra an ninh, anh đã gọi video đến. Cô bất ngờ nhận cuộc gọi, phải chỉnh lại hơi thở hai lần mới lên tiếng: “Anh, anh bấm nhầm à?”
Vọng Độ: “Không, nhưng xe của em sắp tới rồi, có lẽ không tiện nói chuyện video với anh lắm.”
Tiểu Mãn có chút bối rối, ứng dụng hiển thị tài xế chỉ còn cách cô 300 mét, nhưng cô cũng không nỡ tắt video.
Giọng của Vọng Độ nhẹ nhàng: “Không sao, anh có thể ở trong túi áo của em một lát.”