*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khai giảng xong, Tiểu Mãn dần bận rộn hơn.
Hàng ngày, cô và Vọng Độ vẫn báo cáo cho nhau, ảnh chụp gửi qua gửi lại không biết bao nhiêu tấm.
Tiểu Mãn chụp ảnh ghi chép mình vừa ghi xong ở thư viện, trà trái cây pha bằng chiếc ly mới, hay hoa nghênh xuân nhìn thấy trên đường ngang qua tòa nhà tổng hợp.
Cuối tuần, khi cùng San San đến chỗ Vọng Độ ở, Tiểu Mãn quệt mứt việt quất anh làm lên bánh mì, rắc thêm hạt khô, bày lên chiếc đĩa sứ trắng, tìm góc chụp thật đẹp gửi đi kèm lời nhắn: [Ngon lắm!]
Vọng Độ cũng gửi cho cô những bức ảnh về ánh đèn trên bờ đê sông Hồng lúc đêm xuống, cả khu thương mại cổ nhuốm một màu hồng cam khi hoàng hôn buông xuống, hay những sạp nhỏ dựng trên gạch xanh mà cô từng nhắc đến.
Tháng sáu, thành phố Bắc chuẩn bị tổ chức một hội nghị giao lưu quốc tế.
Tiểu Mãn đăng ký làm tình nguyện viên, sau khi hồ sơ được duyệt, trường gửi cho cô một tập tài liệu dày về hướng dẫn tình nguyện viên phiên dịch hội nghị.
Trong suốt sự kiện, cô sẽ phụ trách đón tiếp một đoàn nước ngoài, làm phiên dịch trực tiếp. Từ việc hỗ trợ họ nhận phòng tại khách sạn chính thức, đến giải thích hành trình và giới thiệu triển lãm, cô gần như phải luôn sẵn sàng để khi cần là có mặt ngay.
Để làm tốt công việc này, Tiểu Mãn gần như ngày nào cũng ở thư viện, làm quen với các thuật ngữ chuyên ngành triển lãm, đeo tai nghe để cải thiện khả năng nghe và cảm giác ngôn ngữ.
Cô thường ngồi ở góc tây bắc trên tầng năm, nơi ánh sáng tốt, gió thổi qua mang lại cảm giác thư thái.
Đang học từ vựng, Tiểu Mãn bất ngờ nhận được một tờ giấy từ chỗ ngồi bên cạnh đẩy đến.
[Bạn học này, tớ đang định đi lấy nước. Thấy ly cậu đã hết nước, cậu có cần tớ giúp lấy một ít không?]
Cô quay đầu nhìn, là một nam sinh có khuôn mặt thanh tú, dễ nhìn. Trời tháng năm, cậu ấy mặc áo hoodie màu vàng, quần lửng ngang gối, giày và tất đều sạch sẽ.
Ánh mắt cậu ấy dừng trên người Tiểu Mãn, trong mắt ánh lên nụ cười đầy thiện chí.
Tiểu Mãn xua tay, đẩy trả tờ giấy lại.
Nam sinh kia dường như không thấy ngại, cầm ly nước của mình rời đi.
Chiều tối, Tiểu Mãn thu dọn sách vở chuẩn bị rời đi.
Nam sinh đi trước cô một bước. Khi cô thu dọn xong sách và thiết bị điện tử, ngẩng đầu lên thì thấy trên bàn mình có một viên kẹo hương cam và một tờ giấy nhỏ ghi số Wechat.
Tiểu Mãn cảm thấy hơi khó xử. Suy nghĩ một chút, cô xóa vài chữ số trong số liên lạc để tránh tiết lộ thông tin cá nhân, rồi đem kẹo và tờ giấy đến quầy đồ thất lạc.
Ngày hôm sau, Tiểu Mãn vừa ngồi vào chỗ chưa được bao lâu, mới làm được nửa trang ghi chép, ngẩng đầu lên đã thấy nam sinh đó ngồi ở bàn chéo góc phía đối diện.
Cô suy nghĩ một chút, tháo chiếc nhẫn trên cổ xuống, đeo vào tay.
Chiếc nhẫn Vọng Độ chọn có thiết kế đơn giản, tinh tế, khi đeo vào tay càng làm tôn lên nét thanh tú của cô.
Cô không kiềm được, liền chụp một tấm ảnh gửi cho Vọng Độ.
Phải đến nửa tiếng sau mới nhận được tin nhắn trả lời.
[Anh: Hửm?]
[Anh: Có gì đó không đúng.]
[Anh: Anh có đối thủ cạnh tranh rồi phải không?]
Tim Tiểu Mãn như hẫng một nhịp.
[Ngôi sao lấp lánh: Hả?]
[Anh: Trực giác đàn ông nói cho anh biết.]
[Anh:: Bạn gái anh gặp phải tình huống cần phải đeo nhẫn ở tay.]
Tiểu Mãn vội vàng gửi một câu “Em phải học đây” rồi ngừng trò chuyện.
Cô cầm bút vẽ vòng tròn trên giấy nháp, nghĩ thầm: Sự nhạy cảm của anh cô có phải là cao quá rồi không?
Khi Tiểu Mãn cúi đầu học bài, nam sinh ngồi chéo góc đối diện liếc thấy chiếc nhẫn trên tay cô.
Cậu ấy nhìn vài giây, xoay bút trong tay, cuối cùng vẫn giữ dáng vẻ thong thả, không để tâm.
Gần trưa, Tiểu Mãn nhận được tin nhắn từ Hạ Thanh, nhờ cô mượn giúp một cuốn sách từ thư viện.
Tiểu Mãn nhìn đồng hồ, đứng dậy đi lấy sách.
Vừa rời khỏi, nam sinh ngồi góc xéo kia liền chuyển sang chỗ ngồi đối diện trực tiếp với cô.
Cậu ấy lấy một tờ giấy trắng từ trong sách ra, viết vài dòng, rồi để lại trên bàn.
Tai nghe vẫn đang phát nhạc, ngón tay cậu ấy khẽ gõ theo nhịp lên mép bàn, lặng lẽ chờ người trở lại.
Không lâu sau, quả thật có người đến, nhưng không phải Tiểu Mãn.
Người đó cao lớn, chân dài, vẻ ngoài vô cùng nổi bật, chỉ cần vừa ngồi xuống đã khiến người khác cảm thấy áp lực.
Người đàn ông ngồi xuống một cách tự nhiên, ống tay áo sơ mi được xắn lên lộ ra cổ tay đẹp mắt.
Cơn gió nóng từ cửa sổ thổi qua làm lật giấy trên bàn. Tờ giấy mà nam sinh đặt trước đó suýt nữa bị gió cuốn đi. Ngay sau đó, người đàn ông ngồi ở chỗ Tiểu Mãn dùng đôi tay đẹp đẽ của mình đè lên tờ giấy, rồi nhẹ nhàng cầm lên, liếc mắt nhìn dòng chữ trên đó.
“Chỗ này có người ngồi rồi.” Nam sinh không nhịn được hạ thấp giọng nói.
Lời vừa dứt, cậu ấy liền nhìn thấy chiếc nhẫn quen thuộc trên tay người đàn ông.
Vọng Độ ngẩng đầu, mỉm cười.
Dù đang cười, ánh mắt anh vẫn không có nhiều nhiệt độ, mang theo sự xa cách lạnh nhạt, kèm chút khí chất cấm dục.
Anh không trả lời, cầm bút máy trong suốt của Tiểu Mãn, đầu bút chạm vào tờ giấy, viết vài chữ, rồi đẩy lại.
Nam sinh cúi đầu nhìn.
Hàng đầu tiên là dòng chữ cậu ấy đã viết.
Hàng dưới là nét bút chưa kịp khô, ngắn gọn vài chữ nhưng rất đẹp.
So sánh hai dòng chữ này, sự khác biệt hiện lên rõ ràng.
[Cậu là sinh viên khoa ngoại ngữ đúng không? Có thể làm quen không?]
[Xin lỗi, không tiện. Cô ấy là bạn gái tôi.]
*
Khi Tiểu Mãn cầm sách quay về, ánh mắt cô lập tức bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Cô không thể tin nổi, đứng sững lại một giây.
Đúng lúc đó, Vọng Độ nhìn sang, gương mặt anh mang theo nụ cười dịu dàng và lười biếng. Ánh sáng rực rỡ buổi trưa chiếu lên một bên mặt anh, ánh mắt khi nhìn cô lại càng tập trung, không còn sự sắc bén khi xử lý chuyện khác trước đó.
Anh giơ tay, ra hiệu gọi cô.
Tim Tiểu Mãn đập thình thịch, sự bất ngờ xen lẫn vui sướng khiến cô cảm thấy rối bời.
Cô bước nhanh tới, cố kiềm chế không lao vào ôm anh, vội vàng thu dọn sách vở rồi kéo tay anh xuống lầu.
Vọng Độ nắm lấy ngón tay đeo nhẫn của cô, cứ thế đi theo phía sau.
Khi đến sảnh tầng một, Tiểu Mãn mới cất tiếng: “Anh! Sao anh lại đến đây?”
Vọng Độ nắm tay cô, bước chậm lại: “Vì anh nhớ em. Hôm nay vừa khéo rảnh, anh qua thăm em một chút, rồi sẽ bay chuyến đêm về.”
Tiểu Mãn thốt lên: “Hả? Vậy có hơi gấp nhỉ.”
“Không đâu, anh vẫn có thể cùng em ăn trưa, ăn tối, ở bên em tròn mười lăm tiếng.” Anh nhẹ nhàng xoa tóc cô.
Tiểu Mãn nhét cuốn sách vừa mượn vào túi: “Vậy chúng ta đi thôi!”
“Chờ chút, anh đến quầy hướng dẫn lấy hành lý đã.”
Tiểu Mãn tò mò: “Anh xuống máy bay là chạy thẳng đến thư viện luôn à?”
Ánh mắt Vọng Độ rơi trên chiếc nhẫn của cô, anh nhẹ đáp một tiếng: “Ừ.”
Sau khi lấy hành lý, hai người cùng nhau rời khỏi thư viện.
Tiểu Mãn nhớ lại dự báo thời tiết buổi sáng, thành phố Hồng hôm nay được dự báo mưa liên miên không dứt, cô hỏi: “Anh, dạo này bên anh mưa liên tục thế thì có ảnh hưởng đến tiến độ không?”
“Có.” Vọng Độ trả lời: “Khu vực đó từng chịu vài trận lũ, thiệt hại rất nặng. Nhưng đây lại là di tích cổ hiếm hoi còn sót lại, giá trị rất cao, nên bọn anh chỉ có thể tháo dỡ toàn bộ các bộ phận, đánh dấu kỹ, rồi chọn địa điểm mới để tái thiết. Thời gian này, mọi người đều làm việc dưới trời mưa.”
Tiểu Mãn gật đầu: “Vất vả cho anh rồi.”
Giọng điệu vô thức của cô khiến anh cảm thấy buồn cười.
Vọng Độ bị sự đáng yêu của cô làm mềm lòng, anh dùng lợi thế chiều cao kéo cô vào lòng, nghịch ngợm cúi xuống, dùng cằm cọ nhẹ lên đầu cô.
Từ tháng ba đến tháng sáu, Vọng Độ đã cố gắng sắp xếp thời gian tới thăm Tiểu Mãn ba lần, mỗi lần đều không quá hai mươi bốn tiếng.
Giống như chỉ để “tiếp tế” cho cô, mỗi lần đến anh đều lấp đầy tủ lạnh, sắp xếp đầy đủ mọi thứ cô cần.
Lần này cũng vậy
Mới chỉ hơn mười hai giờ, Vọng Độ luyến tiếc rời khỏi chăn.
Tiểu Mãn tiễn anh đến tận cửa.
Gió đêm hè thổi nhè nhẹ, anh chìm vào bóng tối, rồi lại rời đi.
*
Một ngày nọ, ứng dụng tin tức thông báo cho Tiểu Mãn: “Kế hoạch di dời khu thương mại phố cổ ở sông Hồng đang được tiến hành.”
Cô nhấn vào xem, bài viết mở đầu bằng việc mô tả góc tây nam khu thương mại cổ nhiều lần bị lũ lụt tàn phá, hư hỏng nghiêm trọng. Tiếp đó là tiến độ di dời, có một đoạn nhỏ nói về việc mưa dầm liên tục gây khó khăn cho kế hoạch. Cuối bài có đính kèm một vài bài phỏng vấn, gồm ý kiến của người phụ trách địa phương, người dân và đội ngũ chuyên gia chịu trách nhiệm thiết kế quy hoạch.
Tiểu Mãn nhìn thấy tên Vọng Độ và giáo sư của anh trong ngoặc đơn, cô liền chụp màn hình lại và gửi vào nhóm “Gia đình yêu thương nhau”.
[Ngôi sao lấp lánh: @Mẹ @Dì Hiểu Linh]
[Ngôi sao lấp lánh: Anh trai siêu giỏi!]
[Mẹ: Wow
! Tiểu Độ của chúng ta giỏi quá đi.]
[Dì Hiểu Linh: Ngôi sao lấp lánh Bé ngoan, con thấy tin này ở đâu thế?]
Dương Hiểu Linh mỗi khi gửi tin nhắn thường giữ lâu trên avatar của người đó trước, hệ thống sẽ tự động điền tên vào khung trò chuyện, vì vậy biệt danh của Tiểu Mãn hay bị trùng với lời nhắn của Dương Hiểu Linh.
Tiểu Mãn chuyển tiếp bài báo đó vào nhóm. Chưa đầy một lúc, hai người mẹ đều đồng thời chia sẻ bài báo này lên vòng bạn bè.
Hội nghị giao lưu quốc tế diễn ra vào giữa tháng sáu, Tiểu Mãn và các bạn cùng phòng hầu như đều đăng ký tham gia.
Bận rộn suốt mấy ngày liền, ai cũng mệt đến rã rời.
Khi hội nghị kết thúc, mọi người ngồi xe buýt trở về. Vừa lên xe, Hạ Thanh và Kỳ Khiết đã nằm vật ra.
Kỳ Khiết ngồi hàng ghế trước, Hạ Thanh và Tiểu Mãn ngồi phía sau.
Kỳ Khiết thở dài một hơi: “Cuối cùng cũng xong.”
Hạ Thanh lập tức dựa vào người Tiểu Mãn:”Mấy ngày nay tớ đúng là hiểu thế nào gọi là làm trâu làm ngựa, mệt chết đi được.”
Tiểu Mãn để mặc bạn dựa vào, an ủi: “Nhưng mà được cộng điểm học phần, luyện tập giao tiếp lại còn có lương nữa, tính ra vẫn rất đáng mà.”
Kỳ Khiết quay đầu lại: “Đúng thế, phải công nhận lương khá cao. Ngày công 500 tệ, nếu học kỳ này tớ nhận thêm vài việc làm thêm nữa, cộng với tiền tiết kiệm, hè này tớ có thể đi chơi Ai Cập luôn rồi.”
“Ai Cập hả? Bé Khiết ơi, nhớ mang về cho tớ với bé Mãn mỗi người một viên đá ngọc lục bảo quý hiếm nha.” Hạ Thanh nói.
Kỳ Khiết: “Tớ mang về vài cuộn băng quấn rồi quấn hai cậu thành xác ướp Ai Cập luôn.”
Hạ Thanh không nhịn được bật cười, sau đó lại ôm mặt, cố gắng điều chỉnh biểu cảm: “Mặt tớ sắp cứng đờ rồi, mấy ngày nay tớ cảm thấy mình là người lịch sự nhất thế giới luôn.”
“Tớ cũng vậy, tớ cũng vậy!” Kỳ Khiết hùa theo.
Ba người trò chuyện một lúc về hội nghị, đến khi xe buýt lăn bánh mới yên tĩnh lại.
Xe rung lắc chao đảo, Tiểu Mãn nhìn bảng lương của mình, hài lòng chuyển sang ứng dụng mua vé.
Cô có thể dùng tiền tự kiếm để mua vé đi gặp Vọng Độ rồi.
Xem xong vé, Tiểu Mãn lại chuyển qua xem thời tiết ở thành phố Hồng, vẫn đang mưa.
Một dãy thông báo mưa liên tục khiến lòng người nặng trĩu.
Về đến trường đã là 7 giờ tối, Tiểu Mãn gửi cho Vọng Độ ảnh thẻ công tác tại hội nghị và bảng lương của cô, nhưng anh vẫn chưa trả lời.
Cửa sổ trò chuyện giữa hai người nếu kéo lên trên, phần lớn đều là tin nhắn của Vọng Độ. Vì mấy ngày nay Tiểu Mãn thực sự rất bận, chẳng có thời gian xem điện thoại.
Lúc này rảnh rỗi, cô đọc lại tin nhắn hết lần này đến lần khác.
[Anh: [Gửi ảnh]]
[Anh: Hôm nay anh đi cùng người dân địa phương đánh cá, nhìn thấy một con trai sông rất lớn, có phải là loại em nói chú hàng xóm em nuôi không?]
[Anh: [Gửi ảnh]]
[Anh: Loại xe ba bánh nhỏ này mà cũng lén dùng chở người được, ban đầu anh tưởng ngồi sẽ bị cảnh sát giao thông bắt, nhưng ở đây loại này rất nhiều, còn nhiều hơn cả taxi.]
Hầu hết các tin nhắn Tiểu Mãn đều đã trả lời ngắn gọn, nhưng đọc lại lần nữa, cô vẫn thấy rất thú vị.
Tiểu Mãn mơ màng ngủ đến 10 rưỡi tối, trong ký túc xá bỗng vang lên một tiếng “Má nó” làm cô giật mình.
Hạ Thanh vội chạy đến lắc giường của Tiểu Mãn.
“Bé Mãn! Đàn anh làm dự án ở đâu nhỉ?”
Giọng điệu lo lắng khiến Tiểu Mãn dần tỉnh táo, cô dụi mắt: “Thành phố Hồng, sao vậy Hạ Thanh?”
Hạ Thanh: “Chiều nay nhiều thành phố bất ngờ xảy ra lũ lụt, thành phố Hồng cũng nằm trong số đó.”
Đôi mắt Tiểu Mãn lập tức mở to, trong đầu cô như có tiếng ong ong nổ tung. Giọng của Hạ Thanh và Kỳ Khiết vang lên lộn xộn bên tai, nhưng cô chẳng nghe rõ được câu nào.
Bàn tay run rẩy, Tiểu Mãn mở khóa điện thoại. Tin nhắn Wechat vẫn chưa có hồi âm.
Cô mở danh sách tìm kiếm nóng trên Weibo, nhìn thấy những từ khóa gây chấn động.
Phần bình luận dưới các bài báo cứ liên tục được làm mới.
[Tôi là người thành phố Hồng. Nước ở chỗ chúng tôi bắt đầu dâng lên từ nửa đêm qua. Sáng nay chỉ kịp thay quần áo một lát đã bị kẹt trong nhà. May mà cứu hộ đến kịp, nếu không thật không dám tưởng tượng.]
[Tại sao nước đột ngột dâng cao như vậy? Các cơ quan liên quan không có biện pháp ứng phó trước sao, trời mưa lâu thế rồi cơ mà.]
Trả lời bình luận: [Đừng nói linh tinh! 60 trạm bơm đã hoạt động hết công suất rồi. Mưa lớn đấy! Bạn có hiểu thế nào là mưa lớn không?]
Tiểu Mãn lần theo các từ khóa nóng, tìm đến phần bình luận của truyền thông địa phương thành phố Hồng.
Bảy giờ trước: [Nước sông Hồng dâng nhanh quá, sắp tràn đến đê rồi. [Hình ảnh bình luận]]
Năm giờ trước: [Chợ ven bờ sông bị ngập rồi! Sắp lan đến đường lớn rồi, ai thấy được tin thì mau sơ tán!]
[Sao lại nữa rồi!]
[Hàng vừa nhập hôm nay bị hỏng hết rồi! Trời ơi!]
[Khu thương mại phố cổ, các hộ kinh doanh đã rút đi hết! Mọi người đừng lo tài sản nữa, nước dâng nhanh lắm, cố dọn đồ sẽ không kịp đâu.]
Dù là giữa hè, nhưng gió đêm thổi qua vẫn lạnh buốt.
Nhóm nhỏ “Tòa nhà ngang” gồm bốn người và nhóm “Gia đình yêu thương nhau” đều liên tục hiện tin nhắn.
[QIN: @D Sao điện thoại cậu không gọi được thế?]
[Đồi núi nhỏ: Anh Vọng Độ, anh không sao chứ?]
[Đồi núi nhỏ: @Ngôi sao lấp lánh, cậu có tin gì về anh Vọng Độ không?]
[Mẹ: Thành phố Hồng lại dâng nước rồi.]
[Dì Hiểu Linh: D, thằng nhóc thối, sao điện thoại con lại tắt máy?
]
Tiểu Mãn ngồi trên ban công, dùng điện thoại Hạ Thanh cho mượn, gọi đi gọi lại số của Vọng Độ.
Cô cố tình để điện thoại mình rảnh để phòng trường hợp anh gọi bằng số khác không bị đường dây bận.
Tắt máy, vẫn là tắt máy.
Đến lần gọi thứ tám mươi, điện thoại của cô bất ngờ nhận được một tin nhắn.
[Số lạ: An toàn, đang cứu nạn. Vọng Độ.]
Động tác gọi lại một cách máy móc đã dừng lại, suốt cả đêm lo lắng giờ hóa thành sự run rẩy không thể kiềm chế. Tiểu Mãn lập tức chụp màn hình tin nhắn gửi vào cả hai nhóm.
Cùng lúc đó, Dương Hiểu Linh cũng gửi cùng một tin nhắn vào nhóm. Dương Hiểu Linh thử gọi lại, nhưng đầu dây bên kia đã không thể kết nối.
Toàn thân Tiểu Mãn lạnh buốt, cô ngồi thụp xuống, ôm lấy đầu gối.
“Không sao là tốt rồi, không sao… là tốt rồi.”
Trong đầu cô, những ký ức về trận lũ mà cô từng trải qua hồi nhỏ cứ lặp lại. Dòng nước đục ngầu không ngừng dâng lên, tràn qua cả nhà dân, những cành cây gãy và tấm ván gỗ nổi lềnh bềnh, con mèo hoảng sợ bám lên bức tường ướt át, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn quanh, bầu trời u tối kỳ lạ như phủ một màu đen đặc quánh.
Bố cô tức giận đập phá những chiếc máy móc bị hỏng do ngâm nước, vô số người lội nửa thân trong nước lũ, đi về những nơi cao hơn.
Chính trong lúc đó, cô đã mất đi khả năng nói.
Tiểu Mãn đứng lên, cảm thấy mình nhất định phải làm gì đó.
*
Mưa lớn vẫn không ngừng rơi, từng sợi như những dây treo nối tiếp nhau.
Nước lũ quét qua mặt đất, từ mắt cá chân dâng lên đến bắp chân chỉ trong một giờ đồng hồ.
Trên chiếc thuyền cứu hộ hỗn loạn, có người la hét rằng đứa con trai nhỏ của họ vẫn còn ngủ trong phòng chưa ra ngoài.
Vọng Độ lội xuống nước, mưa xối xả đổ xuống người anh, thấm ướt chiếc áo phông, dán chặt vào cơ thể.
Anh trèo qua cửa sổ lên tầng, tìm cậu bé sáu tuổi. Khi tìm được, cậu bé đang đứng trên bàn, nước đã ngập đến mắt cá chân. Đôi chân nhỏ nhắn bị ngâm nước đến trắng bệch. Cậu bé cũng sợ hãi đến mức đờ đẫn trước dòng nước ngày càng dâng cao.
Khi Vọng Độ bế cậu bé lên, anh cảm nhận được cơ thể cậu bé lạnh ngắt. Cậu bé bám chặt lấy anh như một chú gấu túi, treo cả người lên người anh.
“Tiểu Nguyên!” Khi Vọng Độ bế cậu bé ra ngoài, mẹ cậu bé hét lên.
Cậu bé nghe tiếng gọi, nhìn về phía mẹ mình, khi ánh mắt chạm phải ánh mắt mẹ mình, cậu bé liền òa khóc thật to. Sự bình tĩnh giả vờ trước đó ngay lập tức vỡ vụn, ánh mắt tràn đầy hoang mang.
“Không sao rồi, đừng khóc.” Vọng Độ nhẹ nhàng dỗ dành.
Vọng Độ cao lớn, nhưng nước vẫn đã dâng đến ngang thắt lưng anh.
Khi anh bế cậu bé lên thuyền, một tấm thép lớn lao đến, va mạnh vào hông anh.
Cậu bé vừa lên thuyền đã vội vàng quay đầu lại, lo lắng gọi:”Anh ơi, mau lên đây!”
Vọng Độ đáp lại một tiếng “Ừ”, rồi nắm lấy tấm thép, dùng sức kéo nó lên khỏi mặt nước, ném lên mái nhà bằng phẳng của một ngôi nhà gần đó để nó không tiếp tục trôi nổi gây nguy hiểm.
Mẹ cậu bé trên thuyền suýt nữa quỳ xuống, không ngừng cảm ơn anh trong nước mắt.
Đồng nghiệp Giang Tầm tiến lại gần, nhìn về phía vết va chạm trên hông Vọng Độ, ánh mắt đầy lo lắng: “Cậu có bị va trúng không?”
Vọng Độ hờ hững kéo áo lên xem. Tấm thép đã cứa qua lớp áo, để lại một vết rách trên hông anh, giờ máu đang rỉ ra.
“Má nó!” Giang Tầm kêu lên, quay về phía sau gọi: “Ai có nước không? Nước sạch, tốt nhất là nước uống ấy!”
Những người khác nhìn thấy vết thương rỉ máu đó, luống cuống tìm nước.
Một chú mặc áo khoác xanh giơ nửa chai nước khoáng lên: “Tôi có đây!”
Giang Tầm nhận lấy chai nước, nhìn Vọng Độ: “Nước lũ bẩn quá, dễ nhiễm trùng, phải rửa qua vết thương trước.”
“Ừ, cảm ơn.” Vọng Độ cầm lấy chai nước, vặn nắp, rửa sơ qua vết thương.
Giang Tầm nhắc nhở: “Sau đợt cứu hộ này, đưa mọi người đến điểm sơ tán tạm thời xong thì đừng đi nữa. Cậu đã làm liên tục hơn mười tiếng rồi, phải xử lý vết thương và nghỉ ngơi.”
Vọng Độ không nói gì, ánh mắt vẫn tìm kiếm xung quanh.
Khi nhìn thấy tấm biển hiệu “Bánh mì Trần Ký” ở một ngã rẽ, anh bỗng ngẩn người, hỏi Giang Tầm: “Đây là… đường Vĩnh Thanh hả?”
Giang Tầm nhìn quanh một lượt, ngạc nhiên nói: “Ngập thế này mà cậu vẫn nhận ra được sao?”
Tất nhiên là nhận ra, anh đã từng đến đây.
Sau khi hẻm Vĩnh Thanh bị dỡ bỏ và tái xây dựng, Vọng Độ đã mất rất nhiều thời gian để tìm ra cửa hàng bánh mì kem dừa mà Tiểu Mãn từng kể.
Mười năm dài đến mức anh muốn nhìn lại con hẻm nơi cô từng sống cũng không thể nhìn được nữa rồi.
Xử lý đơn giản vết thương xong, Vọng Độ ngồi nghỉ ở mép thuyền.
Cậu bé vừa được cứu lúc nãy ngồi bám lấy mạn thuyền, tiến lại gần anh.
Cậu bé rút từ túi ra một viên kẹo trái cây: “Anh ơi, cảm ơn anh.”
Đôi mắt to tròn của cậu bé ánh lên sự trong sáng, nói xong liền ngượng ngùng cúi đầu, thỉnh thoảng lại len lén ngước lên nhìn anh.
Vọng Độ mỉm cười, đưa tay nhận lấy viên kẹo từ tay cậu bé: “Bạn nhỏ, không cần cảm ơn đâu.”
Thấy anh nhận kẹo, cậu bé không giấu nổi nụ cười vui sướng. Cậu bé phớt lờ tiếng mẹ gọi, ngồi xuống sát cạnh Vọng Độ.
“Anh ơi, anh không phải người thành phố Hồng đúng không?”
“Ừ, anh là người thành phố Ngô.”
“Thảo nào, giọng anh không có pha tiếng địa phương ở đây, nghe hay thật.”
Cậu bé vừa dứt lời, ánh mắt quét qua mặt nước, đột nhiên sững lại.
Cậu bé nhìn vài giây, rồi phấn khích hét lên: “Anh ơi! Có cá kìa!”
“Có cá kìa!”
“Có cá kìa!”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, một giọng xuất phát từ tâm trí Vọng Độ.
Anh nhìn theo ánh mắt cậu bé, trong màn đêm đen kịt, chỉ có ánh đèn pha của thuyền chiếu sáng.
Gió thổi lạnh buốt, con thuyền trôi chậm rãi.
Trái tim Vọng Độ như bị một nhịp đập lạ lẫm nào đó len lỏi vào.
Anh như nhìn thấy qua mặt nước, hình ảnh của nhiều năm về trước, có một cô bé đang nằm sấp trên tấm ván gỗ, nhìn xuống mặt nước, cũng với sự phấn khích như vậy, cô bé hét lên: “Có cá kìa!”