Chiếc xe dừng lại tại một trạm nghỉ bên đường cao tốc.
Tiểu Mãn mở cửa ghế phụ bước xuống. Suốt một ngày rưỡi ngồi xe liên tục khiến cô quen với cảm giác ngồi xe di chuyển, giờ đây khi chạm chân xuống đất, lại cảm thấy đôi chân hơi chông chênh.
Ánh hừng đông màu cam nhạt từ chân trời xa xa ập tới, đến khi tới gần phía trước đã trở nên trong suốt và mỏng manh hơn. Tia nắng vàng rực rỡ xuyên qua những tầng mây, sáng lấp lánh.
Điện thoại của Vọng Độ đã bị mất ngay ngày đầu lũ ập đến, anh chỉ mượn điện thoại của người khác để gọi cho Tiểu Mãn vài lần.
Tối hôm kia, Tần Dương và San San đã đi tàu cao tốc đến thành phố gần thành phố Hồng, sau đó đổi xe để đi đến thành phố Hồng.
Sau khi họ tới, thời gian Vọng Độ gọi điện cho Tiểu Mãn mới nhiều hơn đôi chút.
Khương Ngộ từ ghế lái bước xuống, dặn Tiểu Mãn: “Đàn em này, em gọi thầy Đường dậy giúp nhé, chị đi vệ sinh một lát.”
“Dạ được.” Tiểu Mãn đáp.
Cô trước tiên ra hiệu cho hai chiếc xe tải lớn chạy phía sau dừng lại nghỉ ngơi, sau đó gõ vào cửa sổ hàng ghế sau: “Thầy Đường, chúng ta nghỉ tại đây một lát, ăn sáng xong sẽ đi tiếp ạ.”
Người đàn ông đang ngủ trên ghế sau day day sống mũi, gỡ chiếc áo khoác đang đắp trên người xuống, chống tay ngồi dậy, mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Mấy giờ rồi?”
Tiểu Mãn liếc nhìn đồng hồ: “Sáu giờ năm mươi ba phút.”
Đường Dịch khẽ “Ừ” một tiếng, mở cửa bước xuống xe.
Lũ lụt ở miền Nam đã lên đến vị trí đầu bảng tìm kiếm nóng, Đại học Hoa thành lập đội cứu trợ vật tư, Tiểu Mãn gia nhập đội số bảy, điểm đến là thành phố Hồng.
Đường Dịch dẫn đầu đội, thành viên chỉ có cô và đàn chị Khương Ngộ – người vừa lái xe.
Họ từ việc gây quỹ, chuẩn bị vật tư, cùng đoàn xuất phát, rồi suốt ba ngày đi xe từ thành phố Bắc chở hàng cứu trợ vòng qua các thành phố chịu thiên tai khác để tới đây.
Tại trạm nghỉ, Tiểu Mãn đưa một hộp cơm tự hâm nóng cho Khương Ngộ vừa trở lại từ nhà vệ sinh, cả hai tìm một chỗ ngồi tạm.
Bốn tài xế xe tải phía sau đang nhờ nhân viên trạm nghỉ nấu một nồi mì, vừa hút thuốc vừa chờ.
“Thầy Đường đâu rồi?” Khương Ngộ hỏi.
Tiểu Mãn đáp: “Nhân viên ở đây nghe nói chúng ta đi cứu trợ vùng lũ, nhất quyết đòi nấu cho chúng ta một bình sữa đậu nành nóng mang theo. Thầy Đường đang chờ lấy á chị.”
Nói xong, cô không nhịn được ngáp một cái.
Khương Ngộ nhìn cô, nhớ lại những ngày qua cô theo đội không hề than phiền gì. Xe do Khương Ngộ và Đường Dịch thay phiên nhau lái, Tiểu Mãn ngồi ghế phụ suốt quãng đường để trò chuyện cùng, giúp họ đỡ buồn ngủ, đôi khi còn giúp quan sát đường. Cả hành trình, cô chỉ chợp mắt vài lần ngắn ngủi, ngủ còn ít hơn người lái xe.
Trong giọng nói Khương Ngộ có chút thương cảm: “Đàn em này, thực ra em đã làm rất nhiều rồi. Đã quyên góp một khoản lớn, lại còn theo sát cả đội vật tư, hành trình vất vả thế này, em không cần tự mình đi theo đâu. Mệt lắm rồi đúng không?”
“Không đâu chị.” Tiểu Mãn khẽ cười nói: “Số tiền đó không phải chỉ của riêng em đâu. Một phần là tiền em tiết kiệm, phần khác là do em nói với mẹ, rồi mẹ cùng các cô chú ở gần nhà em cùng góp vào. Hồi nhỏ em từng trải qua lũ lụt ở thành phố Hồng, khi ấy cũng nhận được sự giúp đỡ từ người khác, nên em muốn làm gì đó.”
“Thì ra vậy.” Khương Ngộ đậy nắp hộp cơm tự hâm nóng lại.
Tiểu Mãn nhanh tay hơn, đã chuẩn bị xong cả phần của Đường Dịch.
Khi Đường Dịch cầm một bình sữa đậu nành nóng trở lại, vừa vặn nghe được cuộc trò chuyện của họ.
Anh ấy ngồi xuống, tiện miệng hỏi: “Em là người thành phố Hồng à?”
Tiểu Mãn lắc đầu: “Dạ không, em là người thành phố Ngô.”
“Thành phố Ngô.” Đường Dịch nhớ ra gì đó, nói: “Hồi học cao học năm ba, tôi cũng từng dạy ở đó.”
Tiểu Mãn cười nói: “Em biết thầy mà thầy Đường. Em là học sinh trường trung học chuyên Đại học Hoa.”
Ánh mắt Đường Dịch lóe lên chút bất ngờ: “Vậy tính ra hình như em chính là lứa học sinh tôi từng dạy hả?”
Bốn năm đã trôi qua, anh ấy hầu như không thay đổi gì. Vẫn là mái tóc thường xuyên bù xù, cách ăn mặc không theo quy tắc nào, trông như lấy đại từ tủ quần áo ra mà mặc, cực kỳ tùy ý và phóng khoáng.
Nhưng chính con người lười biếng, xuề xòa ấy lại dám công khai đối đầu với thầy hiệu trưởng, tự tay lập ra hội học sinh, kéo trường trung học chuyên Đại học Hoa từ trạng thái trì trệ trở lại hoạt động đầy sức sống.
“Dạ.” Tiểu Mãn đáp: “Thầy dạy lớp bên cạnh bọn em. Năm đó thầy tổ chức cuộc thi “Mười giọng ca xuất sắc nhất”, bạn thân em chính là người dẫn chương trình lần ấy.”
Khói từ hộp cơm tự hâm nóng vừa tan đi không lâu, Đường Dịch đã tiện tay mở nắp định ăn. Anh nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Tên… Vương San San?”
“Dạ, thầy vẫn còn nhớ cậu ấy ạ?”
Đường Dịch gật đầu: “Vẫn có chút ấn tượng. Một cô gái khá dũng cảm, biết tranh thủ cơ hội.”
Thấy anh ấy đã bắt đầu ăn, Tiểu Mãn và Khương Ngộ sợ làm chậm tiến độ nên cũng vội ăn theo.
Cơm hơi sượng, không được mềm lắm, chỉ vừa đủ để ăn được.
Cả nhóm nhanh chóng ăn xong, sau đó lại lên xe tiếp tục hành trình.
Khương Ngộ theo thói quen đi về phía ghế lái, nhưng bị Đường Dịch chặn lại: “Để thầy lái cho, em ra ghế sau nghỉ ngơi đi.”
Ánh hừng đông nơi chân trời đã tắt hẳn, càng đến gần thành phố Hồng, thời tiết càng trở nên u ám, như sắp đổ mưa bất cứ lúc nào.
Hôm qua, mây đen bao phủ khu vực miền Nam đã tan đi khá nhiều. Nhiều nơi từ mưa lớn kéo dài cả ngày chuyển thành mưa nhỏ rải rác.
Điều này có nghĩa là chỉ cần lượng mưa giảm dần rồi ngừng hẳn, mọi người giữ vững các điểm xả lũ, bảo vệ các con đê tại khu vực xả lũ không bị hư hại, trận lũ này sẽ sớm kết thúc.
Ba tiếng sau, xe đã tiến vào khu vực thành phố Hồng.
Đường cao tốc đã bị phong tỏa, họ buộc phải đi theo một con đường nhỏ dành riêng cho cứu hộ để vào nội thành.
Tiểu Mãn nhắn tin cho San San.
[Ngôi sao lấp lánh: Tớ sắp đến rồi, mọi người đang ở đâu thế?]
Phía bên kia ba phút sau mới trả lời.
[San Đan Đan nở hoa muôn sắc thắm: Bọn tớ đang xúc cát ở quảng trường bờ đông cầu Hồng.]
[San Đan Đan nở hoa muôn sắc thắm: Mau tới nhé~]
[Ngôi sao lấp lánh: Ừm ừm.]
Trong thành phố là một cảnh tượng tan hoang. Một số ngôi nhà cũ đã bị dòng nước cuốn trôi, cây xanh ven đường xiêu vẹo, gãy đổ nằm la liệt, khắp nơi là bùn đất vàng ố.
Đi tiếp về phía trước, nước đã ngập đến tận bắp chân.
Đường Dịch đi đăng ký với các cơ quan liên quan, ba người bỏ lại chiếc xe con, chuyển sang đi bằng xe tải.
Hai tài xế lái xe tải thay ca, thay phiên nhau nghỉ ngơi một chút.
Đường Dịch dẫn theo một xe vật tư đến khu vực tái định cư, Tiểu Mãn và Khương Ngộ mang xe còn lại đến khu vực tiền tuyến chống lũ.
Thành phố Hồng trước mắt đã hoàn toàn khác xa với hình ảnh trong ký ức của Tiểu Mãn. Cô nhớ lại, thực ra cô chỉ có vài mảnh ghép: con hẻm Vĩnh Thanh, trường tiểu học Trung Lộ trong một ngã rẽ, chợ đối diện ngã tư hẻm và bờ đê ven sông.
Một nơi đặc biệt lạc lõng trong ký ức ấy là khu chợ đồ điện nhỏ nằm trên đại lộ ven sông, thẳng qua ngã tư.
Chỉ vài địa điểm đó đã tạo nên toàn bộ hình ảnh thành phố Hồng trong tâm trí cô.
Thế nhưng giờ đây, khi nhìn ra ngoài cửa sổ xe tải, Tiểu Mãn không thể tìm thấy bất kỳ nơi nào trùng khớp với ký ức của mình nữa.
Chỉ đến khi xe vượt qua vùng nước nông, hướng đến một quảng trường trên triền dốc không xa ngã tư, Tiểu Mãn mới cảm nhận được chút gì đó quen thuộc.
Cô nhìn về phía cây cầu Hồng, cuối cùng cũng tìm thấy một chút gì đó giống trong trí nhớ.
“Đến nơi rồi đấy các bạn học sinh.”
Tài xế xe tải nói, sau đó dừng xe.
Tiểu Mãn xuống xe, theo phản xạ nhìn quanh tìm kiếm.
Khắp nơi đều là người. Có người lội nước qua lại để vận chuyển bao cát, có người ôm vật tư đưa lên vệ đường, cũng có người đang chỉ huy xe cộ dừng đỗ.
Dọc theo đống cát, Tiểu Mãn đưa mắt tìm kiếm, cuối cùng thấy San San đang ngồi xổm ở một góc giúp mở bao tải để xúc cát.
Trên mặt San San, tóc buộc đuôi ngựa và cả quần áo đều dính đầy bùn đất, đôi ủng thì bám một lớp dày nặng nề đến mức đi lại cũng khó khăn.
Trước mặt cô ấy là Tần Dương đang mặc áo mưa dài và dùng xẻng xúc cát.
Chiếc mũ áo mưa trên đầu Tần Dương trượt xuống, để lộ làn da và chiếc cổ trắng mịn. Có lẽ do cúi đầu lâu khiến cậu thấy khó chịu, vừa xoay cổ vừa xúc cát.
Hai người mỗi khi gặp nhau vốn hay đấu khẩu, giờ đây lại phối hợp cực kỳ ăn ý. Họ cùng nhau xúc đầy bao này đến bao khác.
Vọng Độ đứng không xa họ lắm.
Anh khoác hờ một chiếc áo gió đen, tay áo bị lấm bẩn vài chỗ, cầm một chiếc xẻng. Đầu xẻng đầy cát, cọ vào lòng bàn tay anh đến trầy xước, máu lẫn vào cát.
Người đàn ông có thân hình cao lớn, góc mặt nghiêng vừa tuấn tú vừa cứng cỏi.
Dù trong khung cảnh như thế này, anh vẫn mang một vẻ phong trần đầy cuốn hút.
Đã lâu không gặp, Tiểu Mãn ngay lập tức nhận ra sự thay đổi trong khí chất của anh.
Trên mặt anh mang theo vẻ lo lắng và bất an.
Giữa đám đông, bỗng có người hô lên: “Hình như trời sắp nắng rồi.”
Lập tức, mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Vọng Độ cũng ngước mắt, đúng lúc chạm phải một đôi mắt mềm mại, xinh đẹp.
Tiểu Mãn đứng trước chiếc xe tải lớn màu đỏ gạch, mặc chiếc áo thun ngắn tay màu hồng nhạt in logo của Đại học Hoa. Gió thổi qua làm vạt áo và ống tay áo của cô khẽ bay, trông cô vô cùng nhỏ nhắn.
Phía sau cô, trên thùng xe tải có dán một hàng chữ: Đội cứu trợ vật tư Đại học Hoa.
…
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, nét lo lắng và bất an trong lòng Vọng Độ cuối cùng cũng tan biến.
Khóe môi Tiểu Mãn khẽ nhếch lên, lúm đồng tiền trên gương mặt cô rạng rỡ như ánh nắng, coi như một lời chào đáp lại.
Cánh cửa thùng xe tải được mở ra, Tiểu Mãn vẫy tay về phía Vọng Độ, sau đó quay người gia nhập đội vận chuyển vật tư.
Cô đứng ở đuôi xe, chìa tay ra đỡ từng thùng mì tôm, xúc xích, bánh mì, nước khoáng từ người trên xe chuyền xuống. Gặp những thùng hàng nặng, cánh tay nhỏ bé của cô dường như hơi run lên. nhưng cô vẫn giữ thật vững, không nói một lời, chỉ cắm cúi chuyển đồ vào trong chiếc lều đỏ.
Buổi chiều, mây đen trên bầu trời dần tan đi.
Mọi người xung quanh cũng lần lượt cởi bỏ áo mưa, làm việc cũng tiện hơn.
Ánh hoàng hôn mờ ảo rải xuống mặt đất.
Trước khi mặt trời lặn, bầu trời phía xa bừng lên một màn sương nhạt, thế giới trở nên thật yên bình.
Một chiếc xe tải chở một nhóm người mặc áo gile đỏ đến, bọn họ hô lớn: “Đổi ca đi, mọi người nghỉ ngơi một chút nào!”
Những đứa trẻ tiểu học thấp bé, học sinh trung học đeo kính cận, đến cả các cụ già vẫn còn khỏe mạnh cũng tới. Họ vừa đến đã giành lấy công việc từ tay mọi người xung quanh.
Tiểu Mãn chuyển mấy chuyến xe vật tư, rồi cùng Khương Ngộ xuống khu vực ngập nước, dùng dây kéo thuyền phao vận chuyển bao cát lên bờ đê.
Vài tiếng trôi qua, đôi tay cô vì dùng sức quá nhiều mà không ngừng run rẩy.
Khương Ngộ lau mồ hôi, nói: “Đàn em, nghỉ ngơi thôi. Vừa nãy người phụ trách khu vực này bảo, rất nhiều người dân tình nguyện đến canh đêm, chúng ta có thể thay phiên nghỉ ngơi rồi.”
Tiểu Mãn gật đầu, lúc này mới có thời gian nhìn về phía Vọng Độ.
Bên đống cát đã không còn bóng dáng quen thuộc, Vọng Độ không còn ở đó, San San và Tần Dương cũng vậy.
Cô chợt nhớ ra, lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
Trong nhóm bốn người chỉ có một thông báo chưa đọc mới xuất hiện.
[QIN]: [Tin nhắn thoại: “Tiểu Mãn, đợi anh ở quảng trường.”]
Là giọng của Vọng Độ, mang chút khàn khàn.
Tiểu Mãn ngồi xuống mép bồn hoa ở quảng trường, từ xa nhìn dòng sông Hồng, cầu Hồng và cả khu thương mại phố cổ bên kia bờ.
Khu phố bên đó địa thế cao hơn, chỉ còn một phần nhỏ vẫn chìm trong nước nông.
Trong màn sương nhạt, những tòa nhà cổ kính ở đó trông đặc biệt đẹp đẽ.
Những tháng ngày trước đây, có phải Vọng Độ đã luôn ở bên đó không? Cô nghĩ.
Đột nhiên, có ai đó từ bên cạnh đưa cho cô một chai nước.
Tiểu Mãn theo phản xạ nhận lấy, sau đó ngẩng đầu nhìn lên.
Là Vọng Độ.
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Tiểu Mãn gọi: “Anh.”
Vọng Độ tiến lên một bước, ôm chặt lấy cô vào lòng.
Khi Tiểu Mãn nhận ra thì đã cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh.
Người luôn sạch sẽ ngăn nắp, không để dính chút bụi bẩn nào như anh, lúc này lại mang theo chút bùn đất, thoang thoảng mùi ẩm của nước lũ.
Tiểu Mãn nâng tay, siết chặt vòng eo anh, cứ thế tựa vào lồng ngực anh.
Thình thịch, thình thịch, là tiếng tim Vọng Độ đập.
Khi bầu trời màu hồng phấn sắp biến mất, Vọng Độ ngồi xuống bên cạnh Tiểu Mãn.
Anh nắm lấy tay cô, dùng khăn ướt lau sạch bùn đất bám trên tay cô từng chút một.
Vì dùng sức quá nhiều, đôi tay cô vẫn khẽ run rẩy.
Nhìn tay anh còn đáng sợ hơn, nhiều chỗ bị cát làm trầy xước, da chai, đóng vảy, trông lẫn lộn thành một màu.
Vọng Độ cúi đầu nhìn cô: “Mệt lắm đúng không?”
“Chỉ hơi thôi.” Tiểu Mãn khẽ cười, hỏi: “San San và anh Tần Dương đâu rồi anh?”
Vọng Độ nói: “Chiều nay San San bị sốt, suýt ngất mới chịu nói. Tần Dương cõng em ấy đến trạm y tế rồi.”
Tiểu Mãn lập tức đứng bật dậy.
“Đừng lo, bây giờ em ấy đã truyền dịch và hạ sốt rồi.”
Tiểu Mãn nói: “Vậy chúng ta đến thăm cậu ấy đi.”
“Trạm y tế bên đó bận không xoay sở nổi, họ không cho thăm hỏi. Vừa nãy anh gọi điện hỏi rồi, sau khi truyền dịch xong thì họ sẽ quay về khách sạn, bảo chúng ta đợi ở đó.”
“Vậy à?” Tiểu Mãn cúi đầu: “Vậy thì chúng ta về thôi.”
“Ừ.”
Vọng Độ đứng dậy, nhìn Tiểu Mãn cười rồi bất ngờ bế cô đặt đứng lên bồn hoa.
Tiểu Mãn giật mình kêu lên: “Anh, anh làm gì vậy!”
Vọng Độ đứng trước mặt cô, giọng nói dịu dàng: “Không phải em nói mệt rồi sao? Anh cõng em.”
Tiểu Mãn ngẩn ra một lúc, cuối cùng cũng tựa người lên lưng anh.
Lưng của Vọng Độ rất rộng, ấm áp, khiến người ta cảm thấy an tâm.
Anh đi từng bước vững vàng, như thể có sức lực vô hạn, cõng cô mãi cũng không biết mệt.
Tiểu Mãn nằm trên lưng anh rất lâu mà không hề bị xô lệch chút nào.
Gió thổi nhẹ, bầu trời phía xa đã trở thành một màu xanh thẳm.
Cơ thể của Tiểu Mãn theo từng bước chân của Vọng Độ mà khẽ đung đưa, cảm giác vô cùng dễ chịu.
“Anh, anh mất điện thoại rồi, chắc chắn chưa xem tin nhắn Wechat của em gửi đúng không?”
Tiểu Mãn tựa vào vai trái của anh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Tuần trước em làm tình nguyện viên ở hội thảo, kiếm được hai nghìn năm trăm tệ đó. Ban đầu định dùng số tiền này để mua vé xe đến tìm anh. bây giờ cũng đã gặp được anh rồi, nhưng không giống với những gì em tưởng tượng.”
Cô nói nhiều như vậy, thực ra chỉ để biểu đạt một điều rằng em nhớ anh.
“Tiểu Mãn nhà mình giỏi vậy à?”
Khi Vọng Độ trả lời, Tiểu Mãn nằm trên vai anh, cảm nhận được lồng ngực anh khẽ rung, cảm giác tê tê nhồn nhột.
Anh lại nói: “Anh cũng rất nhớ em.”
Tiểu Mãn nghe giọng nói ấm áp của anh, bỗng thấy ngẩn ngơ.
Có lẽ lưng của Vọng Độ quá dễ chịu, cộng thêm mấy ngày thiếu ngủ trước đó và sự mệt mỏi cả ngày hôm nay, tất cả hòa lại thành cơn buồn ngủ nặng nề. Tiểu Mãn bất giác thiếp đi.
Gió khẽ thổi qua, nhẹ nhàng làm tóc cô lay động.
Vọng Độ bước chậm lại, đi từng bước thật nhẹ để không làm cô tỉnh giấc.
*
Không biết có phải vì quay về thành phố Hồng hay không, trong giấc mơ, Tiểu Mãn thấy mình trở lại con hẻm Vĩnh Thanh của mười năm trước.
Đó là mùa hè, không có lũ lụt, cũng không có mưa.
Thời tiết trong trẻo, vài phiến đá lát đường trong hẻm hơi lỏng lẻo, mỗi khi có người đi qua lại phát ra tiếng rung nhẹ.
Tiểu Mãn vẫn ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà.
Từng nhóm trẻ con liên tục chạy ngang qua trước mặt cô, tay xoay những chiếc chong chóng đẹp mắt hoặc cầm trên tay những món bánh ngọt từ tiệm bánh lâu đời mà cô ao ước được ăn đã lâu.
Bọn họ nhảy dây, chơi trốn tìm, ném bao cát ngay trước mắt cô.
Tiểu Mãn lấy hết can đảm đứng dậy, không kìm được mà bước về phía trước một bước.
Cảnh vật xung quanh bỗng thu hẹp lại, đám trẻ kia lại cách xa cô thêm vài bước.
Cô càng bước tới, bọn họ lại càng xa.
Tiểu Mãn đứng yên tại chỗ rất lâu, cuối cùng vẫn quay về ngồi xuống bậc thềm.
Cô cúi đầu nhìn những con kiến bò qua trước mặt mình.
Cô đưa tay chắn đường đi của chúng, sau đó lại cảm thấy làm vậy là ức hiếp động vật nhỏ, không đúng nên vội vàng rút tay lại.
Trời bắt đầu đổ mưa, những giọt nước tí tách rơi trên phiến đá lát đường, tạo thành những bông hoa nước nhỏ li ti.
“Này.”
Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng của thiếu niên gọi cô.
Tiểu Mãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cậu bé mặc áo hoodie. Trên tai cậu có một vết sẹo đã đóng vảy, xương quai xanh còn dán miếng băng cá nhân.
Biểu cảm của cậu trông có vẻ không kiên nhẫn, đôi mày hơi cau lại, nhưng trong ánh mắt lại không hề có chút ác ý nào.
Khi cậu nhìn thẳng vào người khác, trông rất cuốn hút.
Tiểu Mãn nhận ra cậu.
Đó là Vọng Độ năm mười ba tuổi.
Cậu thiếu niên tay cầm một thứ gì đó, ngập ngừng đưa cho cô.
Trong giấc mơ, Tiểu Mãn không nhìn rõ đó là thứ gì.
Cho đến khi cậu thiếu niên mở lời, vẫn là giọng điệu ngầu ngầu và kiêu ngạo đó: “Học sinh tiểu học, ăn bánh mì kem dừa không?”
*
Khi đến khách sạn, Tiểu Mãn bị tiếng nói chuyện của người đi qua đi lại đánh thức.
Nhận ra mình đã ngủ một giấc không đúng lúc, cô ở trên lưng Vọng Độ khẽ cựa mình.
“Tỉnh rồi à?” Vọng Độ hỏi.
Tiểu Mãn khẽ đáp: “Dạ.”
Vọng Độ nói: “Vừa đúng lúc, lát nữa đi ăn chút gì nhé.”
Tiểu Mãn gật đầu, vỗ nhẹ vào vai anh, ra hiệu muốn xuống.
Về đến phòng, Vọng Độ nói: “Khu vực này điện nước đã sửa chữa xong, nhưng mỗi ngày chỉ cung cấp giới hạn, chỉ có thể tranh thủ tắm nước ấm một tí thôi.”
Tiểu Mãn: “Dạ, em sẽ tranh thủ.”
Vọng Độ đưa tay, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt cô.
“Ừ, em đi tắm đi. Anh ra ngoài gọi điện cho Tần Dương.”
Tiểu Mãn đột nhiên nhớ ra điều gì, nắm lấy tay anh: “Anh, quần áo thay của em quên lấy mất rồi, còn trên xe của thầy Đường.”
Vọng Độ khẽ nhíu mày, nhìn về phía vali của mình.
“Em có thể mặc đồ của anh, nhưng quần thì…”
Tiểu Mãn: “…”
Anh cao tận 1m91, quần của anh cô cắt ngắn đi chắc cũng thành sườn xám mất.
Nhìn vẻ mặt đầy rầu rĩ của cô, Vọng Độ không nhịn được bật cười.
Anh lấy từ vali ra một chiếc áo thun trắng, đưa cho cô: “Em tắm trước đi, còn lại để anh lo.”
Tiểu Mãn cầm áo thun của anh, lòng đầy bối rối bước vào phòng tắm.
Khi cô tắm xong đi ra, trên tay nắm cửa phòng đã treo sẵn một túi đồ nhỏ.
Cô cầm lên, bên trong là mấy món đồ lót và một chiếc quần short trắng dài đến giữa đùi.
Khi Vọng Độ quay lại, Tiểu Mãn đã thay đồ xong.
Áo thun của anh đối với cô vẫn quá rộng, độ dài vừa khéo che đi chiếc quần, vạt áo lướt qua đôi chân thon dài, trắng trẻo, trông cực kỳ nổi bật.
Nhìn xuống thấp hơn nữa là cổ chân hơi nhô ra với làn da ửng hồng.
Ánh mắt Vọng Độ dừng lại trên đôi chân cô trong thoáng chốc, rồi không tự nhiên dời đi.
“Anh, vậy lúc anh tắm, em cũng phải tránh đi sao?” Tiểu Mãn hỏi.
Nói xong, cô định đi ra cửa.
Vọng Độ kéo cô lại, giữ chặt: “Đừng ra ngoài.”
Tiểu Mãn nắm lấy tay anh, cảm nhận được lòng bàn tay anh đang nóng bừng.
“Vậy em ở đây, anh không ngại chứ?”
“Không ngại.”
Vọng Độ cầm quần áo thay rồi vào phòng tắm.
Chẳng bao lâu sau, tiếng nước ào ào vang lên bên trong.
Dù trước đây Tiểu Mãn đã từng nghe thấy tiếng Vọng Độ tắm từ xa, nhưng gần như vậy thì đây là lần đầu.
Tự nhiên cô thấy có chút ngại ngùng, liền trèo lên giường, vùi cả người và đầu vào trong chăn.
Ừm, như vậy có vẻ lịch sự hơn một chút.
Khi Vọng Độ ra ngoài, nhìn trong phòng không thấy bóng dáng ai cả.
Ra ngoài rồi sao?
Tim anh bỗng thắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh đôi chân trắng thẳng tắp của cô ẩn dưới tà áo.
Anh gần như ngay lập tức định mở cửa đi tìm.
Khi tay nắm lấy tay cầm cửa, anh quay đầu nhìn lại.
Lần này, anh thấy một cục nhỏ nhô lên trên giường.
Vọng Độ thở phào nhẹ nhõm.
Anh bước tới, nhẹ nhàng chỉnh lại chăn, để lộ khuôn mặt Tiểu Mãn.
Do nấp trong chăn lâu, mặt cô đỏ bừng vì nóng.
Hàng mi dài cong vút, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Dưới ánh sáng vàng nhạt của khách sạn, Vọng Độ cúi xuống, lén hôn lên trán cô.