Đây là một khách sạn nhỏ trong thành phố Hồng, cơ sở vật chất đã cũ kỹ, cách âm cũng không tốt.
Hành lang có người qua lại, tiếng bước chân vang vào tận phòng, nhưng dù vậy, Tiểu Mãn vẫn ngủ rất say.
Điện thoại rung đến lần thứ ba, cô mới mơ màng tỉnh dậy.
Ngồi dậy, cô với tay tìm chỗ hay để điện thoại, nhưng không thấy.
Nghe theo tiếng động nhìn sang, cô mới phát hiện điện thoại đang sạc ở đầu giường.
Tiểu Mãn nhấc máy nghe.
Người gọi là San San, nhưng giọng nói lại là của Tần Dương.
“Tiểu Mãn, bọn em về khách sạn chưa?”
“Bọn em về rồi anh Tần Dương.” Cô lại hỏi: “San San thế nào rồi ạ?”
Tần Dương: “Vừa mới truyền dịch xong, bác sĩ nói có thể về. Bọn anh đang chuẩn bị quay lại, em và Vọng Độ ăn gì chưa?”
Tiểu Mãn xoa đầu: “Vẫn chưa.”
“Vậy bọn anh mua đồ ăn nhanh mang về, chắc tầm nửa tiếng nữa đến.”
“Dạ, cảm ơn anh.”
Cúp máy, Tiểu Mãn thấy Vọng Độ nằm trên chiếc ghế sô pha nhỏ cách đó không xa.
Chiếc sô pha da đen đó rất nhỏ, dài không quá một mét rưỡi, Vọng Độ chỉ nằm được nửa thân trên, còn chân vẫn chạm đất. Nhìn thôi cũng thấy khó chịu.
Anh tỉnh lại, tay đặt lên trán.
Tiểu Mãn ngẩn người: “Anh, sao lại ngủ trên sô pha vậy?”
Vọng Độ ngồi dậy, ngước mắt nhìn về phía cô: “Tần Dương sắp về chưa?”
“Ừm, anh ấy bảo sẽ mang đồ ăn về cho chúng ta.” Tiểu Mãn không để anh lái sang chuyện khác, lại hỏi: “Sao anh không ngủ trên giường?”
Vọng Độ từ từ ngồi thẳng dậy, trông rất bình tĩnh.
“Chưa được em đồng ý, anh không thể tự ý ngủ cùng em.” Anh đáp.
“Hả?” Tiểu Mãn không hiểu: “Nhưng chẳng phải chúng ta đã ngủ chung nhiều lần rồi sao?”
“Không giống mà Tiểu Mãn.” Vọng Độ mở nắp một chai nước, vừa đi về phía cô vừa nói, giọng vẫn trầm ấm như mọi khi: “Trước đây em đồng ý, lần này thì chưa.”
Anh đưa chai nước cho cô, Tiểu Mãn uống một ngụm.
Dù hai người là người yêu, nhưng Vọng Độ không nghĩ mình có thể làm mọi điều theo ý muốn của anh được.
Anh yêu cô, cũng tôn trọng cô. Khi cô chưa cho phép, anh phải giữ đúng giới hạn của mình.
Tiểu Mãn vỗ lên giường: “Anh ngồi đi.”
Đợi anh ngồi xuống, cô đặt chai nước sang một bên, nắm lấy tay anh.
“Vậy bây giờ em nói cho anh biết, sau này anh đều có thể làm mọi chuyện mà anh muốn.”
Tiểu Mãn hơi ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Vọng Độ.
“Anh, sau này em định kết hôn với anh. Em rất thích anh, anh muốn làm gì cũng được.”
Lời nói của cô như một cơn gió, thổi tan không khí ngột ngạt, ẩm ướt trong phòng.
Giọng nói mềm mại của Tiểu Mãn quanh quẩn bên tai Vọng Độ, như gãi nhẹ, khiến lòng anh rối bời.
Khuôn mặt điển trai của anh thoáng chững lại trong giây lát.
Bàn tay bị cô nắm lấy khẽ siết lại, hai người càng nắm chặt hơn.
Anh mỉm cười, tay vuốt nhẹ lên mặt cô, cúi người, nhẹ nhàng chạm trán cô.
“Tiểu Mãn, em ngoan thật đấy.”
Cơn buồn ngủ còn sót lại tan biến, Tiểu Mãn và Vọng Độ cách nhau rất gần.
Đường nét cổ của anh hiện lên rõ ràng trong mắt cô.
Cô đưa tay, ngón tay khẽ chạm vào hầu kết của anh. Chạm xong, khóe miệng cô khẽ cong lên.
Cô hài lòng nói: “Hồi nhỏ em đã muốn chạm vào rồi.”
“Hả?” Giọng nói của Vọng Độ có chút dịu dàng hơn: “Khi nào?”
Tiểu Mãn nghĩ ngợi: “Năm lớp một.”
Vọng Độ bật cười, giọng hơi rung nhẹ: “Sớm vậy sao?”
Anh nắm lấy tay cô, cúi đầu, đặt lên trước ngực mình: “Để anh xoa cho em, hàng hóa nặng như thế, lại thêm bao cát, em bê đến mức tay run cả lên.”
Anh từ cổ tay cô, chậm rãi xoa bóp dần lên, rất cẩn thận, hầu như không bỏ sót chỗ nào.
“Bàn tay nhỏ thế này, sao có thể có sức mạnh lớn đến vậy. Ngày mai chắc sẽ không nhấc nổi nữa đâu.”
Lực tay anh không quá mạnh cũng không quá nhẹ, xoa bóp lên cánh tay và bắp tay cô, rất thoải mái.
Cảm giác đau nhức trên cánh tay Tiểu Mãn cũng dịu đi theo động tác của anh.
Cô thở dài: “Cũng không cần đến sáng mai đâu, giờ tay em đã gần như không nhấc lên được rồi. Nhưng không sao, sáng mai em và đàn chị sẽ đi phát vật phẩm, không cần phải dùng sức nhiều đâu.”
Tiểu Mãn nhìn Vọng Độ xoa tay cho mình, đột nhiên cảm thấy cổ tay anh có chút trống vắng.
“Anh, nhẫn và đồng hồ của anh đâu rồi?”
Vọng Độ: “Sợ mất, sợ bẩn nên anh để trong vali rồi.”
“À, vậy sao.”
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống. Tần Dương và San San mãi đến gần 10 giờ mới về, mang theo vài phần cơm vẫn còn nóng hổi.
Mọi người chuyển sang phòng của San San, ngồi quây quần quanh bàn ăn.
Tiểu Mãn vừa nhìn thấy San San đã hỏi: “Cậu sao rồi, còn cảm thấy khó chịu không?”
San San vỗ ngực: “Yên tâm đi, phụ nữ thép như tớ không sao đâu, tớ còn chưa truyền hết dịch đã hết sốt rồi, mấy tiếng sau đó như đang ở đó chơi vậy.”
Tần Dương đang gắp đồ ăn: “Em cứ nghe em ấy nổ đi. Lúc sốt nặng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, còn miệng cứ lẩm bẩm “Cơ thể con người sao lại yếu đuối thế này”, “Anh Tần Dương, rót giùm em một cốc nước đi, em và con cháu đời đời sẽ nhớ ơn anh”.”
Cậu ấy bắt chước giọng của San San.
“Cuối cùng còn bảo anh lau mặt cho nữa, sau đó còn xem khăn giấy có mặn không. Vì em ấy nghi ngờ nước mắt đã bay hơi trên mặt, chỉ còn lại một ít muối.”
Mọi người cười vang.
“Lấy thuốc về chưa?” Vọng Độ hỏi.
Tần Dương: “Lấy rồi, tối nay không cần uống, sáng mai mới bắt đầu.”
Bốn phần cơm có chút khác nhau, trước khi ăn, mọi người định chia bớt món ăn ra.
San San nhìn thấy trong hộp cơm của Tiểu Mãn và Tần Dương có thịt bò xào cần, mắt cô ấy liền sáng lên: “Cho em một đũa đi, xin hai người đấy.”
Tiểu Mãn lập tức đưa đũa định gắp cho cô ấy.Nhưng đũa vừa đưa ra, đã bị Tần Dương ngăn lại, cậu ấy nói: “Không cho em ấy ăn món này được, bác sĩ bảo em ấy phải ăn đồ nhẹ một chút, thịt bò và cừu khó tiêu, sẽ tạo gánh nặng cho dạ dày.”
San San trừng mắt nhìn cậu ấy: “Chỉ một miếng thôi cũng không được à?”
“Không được.”
“Tần thiếu, anh thật tàn nhẫn.”
“Cút cút cút.” Tần Dương vừa nói vừa nhét rau cải chíp xào vào của mình vào hộp cơm của cô ấy.
Vọng Độ thấy trong hộp cơm của Tiểu Mãn có món nấm xào thịt, không nói gì, lặng lẽ gắp giúp cô.
Tần Dương và San San cũng biết cô không ăn nấm, nên rất tự giác gắp giúp, không lâu sau, đĩa nấm xào thịt trong hộp cơm của Tiểu Mãn chỉ còn lại thịt.
Sau khi chia món xong, mọi người bắt đầu ăn phần của mình.
San San nhìn thấy món xào trong bát mọi người, lại nhìn sang đĩa của mình chỉ toàn rau cải, đậu phụ trắng và củ cải. Cô ấy thở dài mấy lần.
Cô ấy buồn chán gắp từng miếng ăn, khi gạt một lá cải ra, đột nhiên phát hiện dưới đó có một miếng thịt bò tẩm sốt.
San San lập tức dùng lá cải đậy lại, sau đó vô thức nhìn sang Tiểu Mãn.
Tiểu Mãn cảm nhận được ánh mắt của San San, liền nháy mắt với cô ấy.
Vọng Độ và Tần Dương dọn rác xong, nhắc nhở hai cô làm tốt các biện pháp an toàn rồi quay lại phòng bên cạnh.
Sau khi rửa mặt xong, Tiểu Mãn và San San nằm cạnh nhau trên giường, đắp chăn.
San San: “Chắc bận cả ngày nên buồn ngủ rồi đúng không? Tiểu Mãn, cậu ngủ đi, tớ nghe nhạc một lúc nữa đã.”
Tiểu Mãn nằm nghiêng nhìn cô ấy: “Cậu vẫn chưa thấy buồn ngủ à?”
“Chiều nay tớ đã ngủ ở trạm y tế rồi.”
Tiểu Mãn bình thản nói: “Tớ cũng không mệt, lúc về khách sạn rồi tớ và anh tớ cũng đã ngủ một chút.”
Động tác đeo tai nghe của San San khựng lại, cô ấy lấy tai nghe ra, ngạc nhiên nói: “Hai người ngủ chung à?”
“Ừm, anh ấy ngủ trên sô pha, tớ ngủ trên giường. Cậu biết không, chiếc sô pha bên cạnh nhỏ lắm.”
San San thở ra một hơi, rồi lại lấy tai nghe ra khỏi hộp: “Làm tớ sợ chết khiếp, tớ còn tưởng hai người ngủ sát nhau giống như chúng ta bây giờ vậy.”
“Thì cũng có.” Tiểu Mãn chầm chậm giải thích: “Tớ với anh ấy cũng từng ngủ như vậy mấy lần rồi.”
“Hả?!”
Tai nghe cuối cùng bị đặt lại vào hộp, San San ngay lập tức bỏ vào ngăn tủ đầu giường, không nghe nhạc nổi nữa.
“Vậy, hai người… đã… hoàn thành một số việc của cặp đôi rồi hả…”
San San múa may quay cuồng, ai không biết mà nhìn vào còn tưởng cô ấy đang múa quạt nữa.
Tiểu Mãn lập tức phản ứng lại: “Không phải không phải, chưa đâu!”
Lúc này San San mới ngớ ra: “Hai người “ngủ chay” vậy thôi đó hả?”
“Ngủ chay?” Tiểu Mãn hiểu ra cô đang nói gì: “Thì chắc vậy á.”
San San vừa lắc đầu vừa thán phục: “Đỉnh, anh Vọng Độ đỉnh thật. Tớ kể cậu nghe, bạn cùng phòng của tớ, lần đầu ra ngoài chơi là bạn trai cô ấy đã bám dính đòi “làm” rồi. Hai người quen nhau lâu như vậy, yêu nhau cũng đã nửa năm rồi, vậy mà anh ấy…”
Nếu bạn trai của Tiểu Mãn là người khác, San San có lẽ đã không nhịn được mà hỏi một câu “Có phải là không được không?”. Nhưng người đó là Vọng Độ, với tình cảm nhiều năm cộng thêm cảm giác anh đối đãi với cô ấy như bậc cha chú trong nhà, thật sự cảm giác này mạnh mẽ hơn rất nhiều so với Tần Dương.
San San: Không dám nghĩ, không dám nghĩ nữa, đắc tội với anh lớn không ổn lắm đâu.
“Chỉ… chỉ thuận theo tự nhiên thôi mà.”
Tiểu Mãn vội vàng trả lời cho có lệ.
Cô đỏ mặt, vô tình nhớ lại chuyện trước đó.
Kể từ lần đó, Vọng Độ đã không còn giấu giếm nữa.
Khi hôn nhau, khi ngủ chung, cô rõ ràng đã cảm nhận được nhiều lần.
Rất… rõ ràng.
Tiểu Mãn vội vàng đắp chăn che đầu.
“Ngủ đây, ngủ đây.”
San San lại gần: “Cậu mới nói là không buồn ngủ mà? Bé Mãn, lại đây, tớ xem sức khỏe cậu thế nào. Chúng ta cùng cosplay thử xem, cậu xem tớ có thể nhịn được không.”
Tiểu Mãn giữ cô ấy lại, bắt ngay tại chỗ.
Chơi đùa một hồi, hai người nằm cạnh nhau, không biết lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Cả ngày làm việc mệt mỏi, ai cũng ngủ rất say.
Tiểu Mãn đặt báo thức, mỗi hai tiếng lại thức dậy một lần.
Cô đưa tay sờ trán San San, kiểm tra xem nhiệt độ cơ thể của cô ấy có tăng cao hay không.
Mấy lần đều bình thường.
Tiểu Mãn kéo chăn đắp cho cả hai, rồi lại tiếp tục ngủ.
*
Sáng hôm sau, Vọng Độ đến gõ cửa.
Tiểu Mãn đã thức dậy, cô mặc đồ của San San, chiếc áo len nhỏ hình gấu và quần short thoải mái, quần hơi ngắn để tiện lội nước.
Vọng Độ: “Đi ăn sáng thôi.”
Tầng một của khách sạn có bữa sáng dành cho tình nguyện viên, đa dạng đủ loại, gần như đáp ứng mọi nhu cầu của cả người miền Bắc và miền Nam.
Mọi người muốn để San San ở lại khách sạn nghỉ ngơi, nhưng cô ấy không chịu. Sau một hồi thảo luận, San San quyết định cùng Tiểu Mãn đi tìm Khương Ngộ, giúp phân phát vật phẩm cho các tình nguyện viên ở các khu vực khác.
Vọng Độ và Tần Dương vẫn sẽ đi bảo vệ đê.
Lúc chia tay, vài chiếc xe tải đi qua. Một số người nhận ra Vọng Độ và Tần Dương, mời họ lên chiếc xe tải để cùng đi đến cầu.
Hai người ngồi cạnh nhau trên phần nâng lên bằng phẳng của xe tải. Một hàng có thể ngồi được bảy tám người, trông khá thú vị.
Tiểu Mãn nhìn theo chiếc xe lớn rời đi.
Vọng Độ quay lại, nâng cằm, vẫy tay chào cô.
Anh vẫy tay nhẹ nhàng, dáng vẻ uể oải nhưng vẫn mang nét trẻ trung.
Gió thổi, tóc anh bay bay.
Tiểu Mãn nhìn, lần đầu tiên cảm nhận được thời gian dài trôi qua.
Khi còn ở trường trung học chuyên Đại học Hoa, cô đã từng đứng bên sân bóng nhìn Vọng Độ chơi bóng. Anh phát hiện cô, rồi sau mỗi lần ghi điểm lại quay lại nhìn cô, dáng vẻ lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.
Nhiều năm trôi qua, ký ức của Tiểu Mãn vẫn rất rõ ràng.
Chiếc áo thể thao của anh bay bay, tóc ướt khi anh rửa mặt bên sân bóng, mỗi lần ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô.
Hóa ra… hóa ra cô đã thích anh lâu như vậy rồi.
…
Tiểu Mãn đi cùng xe của các địa điểm dân cư trú ẩn để đi đến trạm y tế, các điểm chống lũ dọc đê, vòng quanh nửa thành phố để phân phát vật phẩm, mãi đến giữa trưa mới đến gần cầu Hồng.
Khu vực này khó phân phát đồ ăn, trong túi vật phẩm chủ yếu là những thứ dễ ăn như trứng gà, sữa, cơm nắm, xúc xích, táo và cam.
Cạnh cầu là điểm chống lũ lớn nhất, vô số người đang bảo vệ đê.
Bên trong đê vẫn còn ngập nước, nhưng mực nước đã giảm đi rất nhiều. Tiểu Mãn ôm thùng xốp đi qua, lần lượt đưa cho mọi người.
Khi thùng xốp đã trống rỗng, trong lúc quay lại để mang tiếp, cô thường ngẩng đầu nhìn Vọng Độ.
Anh cao, đang ở vị trí phía trước chất bao cát. Nhìn từ xa, có thể dễ dàng nhận ra anh.
Không lâu sau, một nhóm trẻ em đeo khăn quàng đỏ đến để phát nước cho mọi người. Cô bé đội mũ vàng chạy về phía Tiểu Mãn, đưa cho cô một chai nước, tay nắm chặt, đặt một thứ gì đó vào lòng bàn tay của cô: “Chị ơi, tặng chị này.”
Nói xong, cô bé liền chạy đi.
Tiểu Mãn mở tay ra, nhìn thấy một miếng sticker hình hoa đỏ.
Năm cánh hoa, giữa là một khuôn mặt cười, rất rạng rỡ.
“Nhìn gì thế?” Một giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.
Tiểu Mãn cất miếng sticker hoa đỏ đi: “Là quà của một bạn nhỏ.”
“Kẹo à?” Vọng Độ hỏi một cách tự nhiên.
Anh đã rửa tay sạch sẽ, rất sạch sẽ. Anh mc quần chống thấm nước, bên ngoài khoác áo mưa đơn giản, cổ áo hơi mở ra, nhẹ nhàng rủ xuống trên ngực, vẫn mang dáng vẻ thoải mái.
Tiểu Mãn đưa cho anh một gói đồ ăn.
“Anh ăn uống đầy đủ nhé.” Cô mỉm cười nói.
Vọng Độ: “Ừ.”
Không xa, Khương Ngộ đang thúc giục mọi người đi đến điểm cứu trợ tiếp theo.
Trước khi đi, Tiểu Mãn nói: “Anh, em đi đây, tối gặp.”
Cô nhón chân lên, Vọng Độ tự nhiên cúi đầu xuống.
Vì vậy, cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má anh.
Chiếc xe tải nhỏ tiếp tục di chuyển. Vọng Độ nhìn theo, cho đến khi chiếc xe rẽ ngang mới thu ánh mắt lại.
Tần Dương tiến lại gần: “Độ Độ, cậu ăn quả cam đó không, không ăn thì cho tớ đi.”
Cậu ấy nói xong liền nhìn thấy trên ngực Vọng Độ có một thứ màu đỏ nổi bật.
“Gì thế này? Sao cậu có thứ này thế?”
Tần Dương nhìn xung quanh, thấy mấy cô gái cũng có miếng sticker nhỏ này, dán ở góc áo, mu bàn tay, cổ tay áo.
Vọng Độ cúi đầu nhìn, miếng sticker hình hoa đỏ năm cánh, dán ngay trên ngực anh.
Anh nhớ lại vừa rồi Tiểu Mãn đã nhẹ nhàng đặt tay lên ngực anh.
Khóe môi người đàn ông nhếch lên: “Bạn gái tớ tặng bông hoa đỏ này.”
“Tiểu Mãn á? Ghét thật chứ, sao tớ lại không có bạn gái. Để tớ xem thử coi.”
Tần Dương tiến lại gần, nhưng lại nghe Vọng Độ nói với giọng điệu thiếu đòn: “Tránh ra đi, đừng nhìn hư đồ của tớ.”
“…” Tần Dương nhìn theo bóng lưng Vọng Độ, không nhịn được mà nói: “Khùng hay gì.”