Cơn gió lướt qua trên mái ngói xanh trên mái nhà, thời gian trong thành phố Hồng lặng lẽ trôi đi. Trên đỉnh những ngọn đồi nối tiếp nhau là những đám mây trắng lớn.
San San đứng bên bờ đê vẫy tay: “Tiểu Mãn, mau lại đây! Nước rút nhiều quá!”
“Đến ngay!”
Tiểu Mãn chạy về phía San San, vô tình dẫm vào một vũng nước.
Cô cúi đầu nhìn, là một vũng nước, không còn là dòng nước ngập đến chân nữa.
Dòng nước sông Hồng vẫn cuồn cuộn chảy về hướng đông, nhưng tình trạng ngập úng đã dần biến mất.
Cơn lũ kéo dài nhiều ngày cuối cùng cũng hoàn toàn rút đi.
Gió nam thổi qua, dần dần mang theo hơi ấm.
Buổi chiều hôm ấy, tại điểm chống lũ trên cầu Hồng, mọi người phát lương thực lần cuối.
Một đám đông ngồi dọc theo bờ đê, đung đưa chân, ngắm dòng nước đục ngầu chảy xiết dưới chân mình.
Bốn người chọn một chỗ trống, ngồi sát bên nhau.
Tần Dương chống hai tay ra sau, lớn tiếng hét lên như trút giận: “Má, mệt muốn chết!”
San San cười tươi, để lộ răng khểnh: “Trốn học được mấy ngày liền! Sướng chết đi được!”
Nói xong, cô ấy kéo tay Tiểu Mãn: “Tiểu Mãn, cậu có vui không?”
“Vui!” Tiểu Mãn đáp, rồi lại lo lắng nói: “Nhưng mấy ngày nay tớ không đọc sách, cũng chẳng học từ vựng, về nhà phải học bù mất thôi.”
“Ấy chết, cậu vừa nói làm tớ nhớ ra, không phải chúng ta sắp thi cuối kỳ rồi sao! Toang toang toang thật rồi.”
San San lẩm bẩm.
Tiểu Mãn: “Giáo viên gửi tài liệu cho tớ, bảo tớ tự học. San San, cậu cũng thử liên lạc với giáo viên xem sao.”
San San giơ tay làm ký hiệu OK.
Từ hôm kia, bầu trời thành phố Hồng đã trong xanh.
Vọng Độ sợ Tiểu Mãn bị nắng làm bỏng da, nên tìm cho cô và San San mỗi người một chiếc mũ cỏ.
Lúc này, gió thổi qua làm chiếc mũ của Tiểu Mãn lỏng dây, suýt nữa bị cuốn bay đi.
Cô vội đưa tay bắt lại, nhưng không kịp.
Cô quay đầu lại, chiếc mũ vẫn nằm yên trước mặt.
Bàn tay to lớn của Vọng Độ đặt trên đỉnh mũ, anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đội lại cho cô, rồi cúi đầu cẩn thận buộc chặt dây mũ.
Động tác của anh rất nhẹ, anh hỏi: “Như vậy có chặt quá không?”
Tiểu Mãn lắc đầu.
Cô đung đưa chân, cảm thán: “Đây là lần đầu tiên em ngồi trên bờ đê như thế này.”
“Hồi nhỏ muốn đến đây chơi à?” Vọng Độ nhận ra cảm xúc trong lời cô nói.
“Dạ.” Tiểu Mãn khẽ nói: “Hồi đó ở đây có một cái chợ, thỉnh thoảng em qua mua cải thảo, thường thấy bọn trẻ con trong hẻm trốn ra bờ sông chơi, xắn quần lên rồi đi chân trần bới những con ốc nhỏ bên bờ. Có lần bọn họ bám vào chiếc thuyền gỗ dưới chân bậc đá chơi, một con sóng đánh vào làm thuyền chao đảo. Bọn họ đứng không vững bèn ngã ngồi xuống nước. Họ vừa cười vừa đứng dậy, rồi nằm phơi nắng bên bờ, cố gắng làm khô quần áo. Em thấy rất ghen tị với bọn họ.”
Hôm đó, Tiểu Mãn ngồi trước cửa nhà đến tận hoàng hôn. Bọn trẻ không về chắc là vì quần áo chưa khô.
Cả hai đều chìm vào suy nghĩ của riêng mình.
Trong đầu Tiểu Mãn là hình ảnh bọn trẻ đùa nghịch bên bờ sông, còn trong đầu Vọng Độ là hình ảnh một cô bé xách cải thảo, đứng từ xa nhìn bọn trẻ con nô đùa với nhau.
Tiểu Mãn nghiêng đầu nhìn San San và Tần Dương.
Hai người đang nhặt vài viên đá ném xuống sông, dường như đang thi xem ai ném xa hơn.
Cuối cùng, cô nhìn sang gương mặt của Vọng Độ.
“Nhưng bây giờ em không còn ghen tị nữa.”
Vì giờ cô đã có những người bạn quan trọng.
“Ừ.” Vọng Độ đáp, giọng trầm thấp và ấm áp.
“Dù sao thì vẫn muộn một chút.” Vọng Độ khẽ nghĩ.
Họ gặp nhau vẫn là muộn một chút.
Anh bỗng thấy may mắn. Mùa hè năm đó, anh đã chơi trốn tìm với cô một lần, nhưng cũng thật tiếc, chỉ duy nhất một lần mà thôi.
…
Những ngày cùng nhau chiến đấu trên bờ đê, đến hôm nay mọi người vẫn ở lại đến tận hoàng hôn. Khi mặt trời lặn về phía tây, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả thành phố Hồng, bên bờ sông trở nên se lạnh mới có người lần lượt đứng dậy ra về.
Vọng Độ cũng đứng lên: “Tối nay ở căn nhà nhỏ bên khu thương mại phố cổ có buổi tiệc mừng, ai muốn đi không?”
“Muốn!”
“Muốn!”
“Tớ cũng muốn đi!”
Vọng Độ khẽ cười, nét cười mang theo vẻ dịu dàng đến lạ.
“Vậy thì đừng đứng ngẩn ra nữa, đi rửa sạch người trước đã.”
*
Căn nhà nhỏ mà Vọng Độ nhắc đến là chỗ ở của anh bên khu thương mại phố cổ.
Sau khi thành phố Hồng bị ngập, khu thương mại phố cổ được bảo vệ riêng, do người phụ trách khu vực và thầy hướng dẫn của Vọng Độ – giáo sư Lâm quản lý.
Những con hẻm nhỏ quanh co chằng chịt, họ theo chân Vọng Độ đi rất lâu, lên đến lưng chừng núi thì mới tới nơi.
Lúc đến nơi, cả nhóm vừa khéo gặp giáo sư Lâm đang xách cặp công văn vội vã ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Mãn gặp giáo sư Lâm, một ông lão đeo kính, dáng người gầy gò, mặc áo sơ mi ngắn tay tối màu và quần tây.
“Thầy ơi, thầy định đi đâu vậy?” Vọng Độ gọi ông.
Giáo sư Lâm nghe thấy giọng Vọng Độ, ngẩng đầu lên: “Vọng Độ về rồi à? Thầy hẹn người ta, định ra hiện trường xem thử.”
Vọng Độ: “Thầy có cần giúp gì không?”
“Không cần đâu.” Giáo sư Lâm nhìn mấy đôi giày dính đầy bùn cát của nhóm họ: “Dạo này các trò cũng vất vả rồi, cứ nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.” Vọng Độ nhắc: “Thầy ơi, Giang Tầm và mọi người đang chuẩn bị đồ nướng ở trong sân, thầy nhớ về sớm nhé.”
Giáo sư Lâm gật đầu: “Ừ, nhớ để lại cho thầy ít rượu nho tự ủ của dân địa phương.”
Tiễn giáo sư Lâm đi, cả nhóm bước qua cánh cửa gỗ, tiến vào trong sân.
Tiểu Mãn vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng dáng không ngờ tới.
“Đàn chị, chị cũng ở đây sao?”
Khương Ngộ đang giặt đồ bên vòi nước trong sân, nghe thấy liền quay đầu lại.
“Nguyệt Mãn, em đến rồi à.”
Cô ấy giải thích: “Chị vừa đến đây với thầy Đường, mới dọn dẹp xong chỗ ở. Giáo sư Lâm gọi tụi chị đến, chị vừa định gọi điện cho em, nhưng em không bắt máy. Sau đó nghe nói bạn trai em cũng ở đây, chị đoán chắc anh ấy sẽ dẫn em qua nên không gọi nữa.”
Tiểu Mãn lấy điện thoại ra xem, hóa ra điện thoại đã tắt nguồn mất rồi.
Mọi người làm quen xong, San San kéo áo Tiểu Mãn hỏi nhỏ: “Tiểu Mãn, thầy Đường mà cậu nói…”
“Đường Dịch, là thầy từng đến trường trung học chuyên Đại học Hoa dạy đó.”
“…” San San hơi khựng lại: “Ra vậy.”
Bên khu thương mại phố cổ này toàn là nhà gỗ.
Ngôi nhà hai tầng xây theo kiểu hình vuông bao quanh sân, giữa sân là khoảng trời thoáng đãng, sáng sủa và rộng rãi. Những giàn hoa rủ xuống hai bên lan can gỗ vẫn đung đưa theo gió, chẳng hề bị ảnh hưởng bởi lũ lụt, mang lại cảm giác yên bình và tĩnh lặng của một phố cổ.
Vọng Độ dẫn cả nhóm lên tầng hai, tìm hai phòng liền kề cho San San và Tiểu Mãn, sau đó cùng Tần Dương đi về phía bên kia.
Căn nhà gỗ này không tiện nghi như khách sạn bên ngoài, chỉ có hai phòng tắm nhỏ phân chia riêng cho nam và nữ ở hai đầu hành lang.
Công tác sửa chữa ở thành phố Hồng vẫn đang tiếp tục. Xử lý xong chuyện của mọi người, ai nấy bắt đầu quay về lo cho mái nhà nhỏ của mình.
Là những tình nguyện viên từ xa đến chi viện, những người ở căn nhà nhỏ này đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, vì vậy trông họ nhẹ nhõm hơn hẳn.
Khi Tiểu Mãn từ phòng tắm bước ra, Vọng Độ đã thay đồ xong, cúi đầu đứng trước cửa phòng cô.
Anh cầm điện thoại bằng một tay, ngón tay cái lướt nhẹ trên màn hình.
“Anh đến rồi à?” Tiểu Mãn gọi.
Vọng Độ ngẩng lên nhìn cô, cất điện thoại vào túi quần.
“Ừ, anh qua xem phòng em còn thiếu gì không.” Anh lại giải thích: “Anh vừa lấy được điện thoại dự phòng, trên Wechat còn tồn nhiều tin nhắn chưa xem, tranh thủ trả lời một lát.”
Khi nước dâng, cây cầu lớn không còn an toàn, đã bị phong tỏa từ lâu, cũng là lý do Vọng Độ nhiều ngày nay không về được nơi này.
“Vậy chúng ta vào phòng nhé.”
Tiểu Mãn dẫn Vọng Độ vào trong.
Trên bàn, điện thoại của cô thông báo vài tin nhắn mới, đều là tin nhắn từ Vọng Độ.
Những tin nhắn cô gửi trước trận lũ, anh đều lần lượt trả lời lại.
Tiểu Mãn nói: “Anh, rõ ràng chúng ta đang ở cùng nhau, sao anh còn trả lời chứ?”
“Em hỏi gì anh cũng phải trả lời, mấy ngày trước là tình huống đặc biệt, bây giờ rảnh rồi thì phải bù lại.”
Anh cô đúng là người đặt nặng nghi thức quá đi.
Tiểu Mãn nghĩ vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui.
Cô lục tìm trong phòng để kiếm một chiếc máy sấy tóc nhưng không thấy.
Vọng Độ cũng tìm giúp một lúc rồi nói: “Căn nhà nhỏ này là chỗ bọn anh thuê dài hạn khi làm dự án, có thể chủ nhà không chuẩn bị sẵn trong phòng trống. Qua phòng anh sấy đi.”
Phòng của Vọng Độ nằm ở phía đông, đẩy cửa bước vào đập vào mắt là một khung cửa sổ gỗ mở ra ngoài. Bên cạnh cửa sổ là một chiếc bàn lớn, trên đó chất đầy bản vẽ và sách vở, nhưng được sắp xếp rất gọn gàng, không hề tạo cảm giác lộn xộn.
Trên bàn có ba khung ảnh. Một tấm là ảnh chụp chung của cả bốn người trong gia đình nhỏ. Một tấm là ảnh chụp năm ngoái sau khi có kết quả thi đại học, họ cùng San San và Tần Dương chụp ở bờ biển. Tấm ở vị trí gần nhất là ảnh chụp một mình Tiểu Mãn. Đó là một bức ảnh được chụp bằng máy ảnh lấy liền, nên màu sắc có phần đậm hơn so với bình thường.
Tiểu Mãn mười bảy tuổi mặc một chiếc váy trắng cổ bèo, ngồi trên chiếc chiếu tatami trước ghế sô pha nhà anh. Cô co nhẹ đôi chân, một tay ôm gối, tay kia cầm một lon Sprite. Đôi mắt sáng rực nhìn về phía ống kính, hàng mi dài rõ nét, má lúm đồng tiền thoáng hiện trên má, trông vừa rạng rỡ vừa đáng yêu. Tà váy trắng, mái tóc dài đen mượt, lon Sprite lấm tấm hơi nước và chiếc quạt hơi mờ ở nền ảnh phía sau.
Dường như chỉ cần nhìn tấm ảnh này, người ta có thể quay về mùa hè năm đó.
Tiểu Mãn tìm một hồi, ngoài ảnh chụp chung ra thì không thấy có ảnh của Vọng Độ.
Cô tò mò hỏi: “Sao không có ảnh của anh?”
“Anh không cần nhìn mình, nhìn em là đủ rồi.”
Vọng Độ lấy máy sấy tóc ra: “Ngồi xuống đi, anh sấy cho.”
Tiểu Mãn ngồi xuống ghế, Vọng Độ đứng cạnh, kiên nhẫn và cẩn thận giúp cô sấy tóc. Tóc cô dày mà mềm mại, chạm vào rất dễ chịu.
Luồng gió ấm từ máy sấy lướt qua gáy Tiểu Mãn, khiến lưng cô có chút tê tê, ngứa ngứa.
Cô dựa người, dụi đầu vào eo anh.
Không hiểu sao, khi cô ôm anh lại cảm thấy rất dễ chịu, chỉ cần vòng tay ôm lấy eo anh, cô đã cảm thấy vô cùng yên tâm.
Tiểu Mãn cảm giác mình sắp tan chảy rồi.
Cô ngẩng đầu lên: “Anh, người anh thơm quá.”
Vọng Độ luồn tay qua tóc cô, cẩn thận kiểm tra xem còn chỗ nào bị ẩm không.
Tiếng máy sấy kêu ù ù, anh không nghe thấy.
Tiểu Mãn cũng không nói lại, chỉ tiếp tục tan chảy trong vòng tay anh.
Thì ra chỉ cần một cái ôm là có thể tìm thấy tất cả sức mạnh từ một người.