Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 62

Buổi tối, ánh đèn dịu dàng dưới mái hiên hình chữ hồi chiếu sáng khắp sân nhỏ.

Giang Tầm bê từ kho ra một vò rượu nho nhỏ, đặt trước mặt thầy Lâm.

Mọi người quây quanh bếp than, vừa trò chuyện vừa nướng thịt xiên.

Khi mẻ thịt  xiên đầu tiên rời lửa, Tần Dương bốc một nắm thịt bò nhỏ đưa cho San San: “Này, không phải thèm thịt bò lắm sao?”

San San biểu hiện từ chối một cách bất thường, đặt phần thịt Tần Dương đưa lại vào đĩa, như thể từ trước đến giờ cô chưa từng bị thịt bò cám dỗ, rồi đặt cả đĩa lên bàn.

Tần Dương nhìn mà suýt rớt cả mắt ra.

Cậu ấy kéo Tiểu Mãn lại: “Tiểu Mãn, em nhìn đi.”

“Hả?”

“Em xem Vương San San có phải đang xòe đuôi không?”

Tiểu Mãn nhìn theo hướng cậu ấy chỉ, thấy một nhóm người đang tụ tập bên kia, thầy Lâm đang trò chuyện với Đường Dịch, còn San San dường như đang cùng Khương Ngộ xem video.

Cô nhìn tới nhìn lui nhưng không thấy gì lạ, bèn nói: “Không đâu, trông bình thường mà.”

“Không, tuyệt đối không bình thường. Hôm nay em ấy không cãi lại anh câu nào.”

Tiểu Mãn: “…”

Tần Dương cười phá lên: “Ha ha ha, Vương San San sắp nở hoa rồi.”

Vọng Độ rót một ly nước ép đưa cho Tiểu Mãn, vừa lúc nghe thấy câu đó.

Anh thản nhiên nói: “Nếu cô ấy nở hoa kết trái, trong bốn người chỉ còn lại mình cậu độc thân, cậu vui cái gì?”

Tần Dương xịt keo cứng ngắc liền.

Vọng Độ tiếp tục nhỏ giọng nói đầy tính sát thương: “Sau này vào mấy ngày lễ, bọn tớ mỗi đôi một chốn, còn cậu thì… bọn tớ sẽ hỏi trước xem cậu muốn đi với tớ và Tiểu Mãn hay với San San và bạn trai em ấy?”

Tần Dương: “… Ê đủ rồi nha, giờ tớ ghét cậu rồi đấy.”

Mọi người dùng ống tre múc rượu nho ra, hương thơm lập tức lan tỏa khắp sân.

Dù là những người bình thường không uống rượu, giờ phút này cũng có chút thèm.

Tiểu Mãn ghé sát vào ly của Vọng Độ, hít nhẹ một hơi.

Mùi thơm thật đấy.

Vọng Độ hỏi: “Muốn uống không?”

Tiểu Mãn nhớ lại chuyện ở nhà tắm suối nước nóng trước đây, lắc đầu: “Không đâu, em sợ say.”

Cô sợ mình lại cắn môi Vọng Độ thành một vết thương lớn. Lần trước gây ra vết thương trên môi anh, mãi một tháng sau Vọng Độ mới khỏi hẳn.

Vọng Độ đưa cho cô một xiên cánh gà: “Không sao, em muốn uống cũng được, anh sẽ trông em.”

“Trông em?”

“Ừ.” Vọng Độ hạ giọng: “Một lát nữa nếu họ gọi anh, anh sẽ lén trốn đi, không để mình bị say.”

“Trốn? Trốn gì cơ?” Giang Tầm hỏi.

Vừa rồi Vọng Độ nói rất nhỏ, không ngờ lại bị nghe thấy. Giang Tầm lập tức lên giọng: “Mọi người để ý Vọng Độ nhé, cậu ấy không thành thật đâu, đang tính trốn uống rượu đấy.”

Tần Dương: “Wow, Độ Độ, hóa ra cậu là loại người như vậy. Bọn này đối xử chân thành với cậu, cậu lại chơi trò mưu mẹo với bọn này.”

Vọng Độ: “…”

Thế là mọi người thay nhau trông chừng Vọng Độ chặt chẽ, nhất định phải bắt anh uống vài ly.

Tiểu Mãn đứng bên cười trộm, rồi nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, bắt chước giọng của Vọng Độ: “Không sao, anh cứ uống đi, em sẽ trông anh.”

Ban đầu Vọng Độ chưa kịp phản ứng lại.

Đèn hành lang phía sau anh rọi lên, khiến đường nét của anh như phát sáng, ngay cả yết hầu cũng rõ ràng, vừa đẹp vừa cuốn hút.

Nhận ra Tiểu Mãn đang bắt chước mình, anh bất đắc dĩ đưa tay bóp nhẹ gáy cô. Bàn tay anh rất to, các khớp xương rõ ràng, làm cô tê dại cả người.

Tiểu Mãn nghiêng đầu né, chạy sang chỗ San San.

Thầy Lâm uống đến đỏ mặt, không còn vẻ nghiêm túc đứng đắn như ban ngày, hỏi Đường Dịch: “Tôi nhớ cậu biết chơi nhạc cụ phải không?”

Đường Dịch khẽ cười, trả lời qua loa: “Biết chút chút thôi ạ.”

“Wow.” Giang Tầm hùa theo: “Thế thầy Đường chơi thử một đoạn nhé?”

“Được thôi, nhưng nhạc cụ tôi học không hợp lắm.” Đường Dịch nói.

Khương Ngộ: “Sao lại không hợp được, chúng ta đang thiếu chút âm nhạc đấy.”

Giang Tầm: “Thầy Đường, ở đây cái gì cũng có, thầy muốn nhạc cụ nào, em sẽ tìm ngay cho thầy.”

Chỉ có San San lên tiếng bênh vực Đường Dịch: “Nếu thầy Đường không muốn thì cũng không sao đâu ạ.”

Biểu cảm của cô ấy thoáng chút lo lắng.

Dưới sự hò hét của mọi người, Đường Dịch không từ chối thêm, chỉ nói: “Lấy giúp tôi cây nhị hồ.”

Mọi người: “…”

Đường Dịch chỉnh âm xong, hỏi mọi người muốn nghe gì, trong đầu mỗi người chỉ nghĩ đến một bài duy nhất là Nhị tuyền ánh nguyệt.

Quả thật không hợp lắm.

Đường Dịch thản nhiên phẩy tay, kéo một bài hát chậm đang thịnh hành hiện nay.

Rõ ràng là sự kết hợp kỳ lạ, nhưng khi anh ấy kéo lên lại đặc biệt hay.

Thầy Lâm rất thích rượu nho địa phương, uống đến đỏ mặt, kéo Tiểu Mãn lại trò chuyện.

Thầy kể về những chiếc đấu củng, về cờ kinh ở chùa Phật Quang, về cổng đá trắng của thành phố Xương*.

Tiểu Mãn không uống một giọt rượu nào, nhưng nghe đến mức như say, đầu óc cô rối tung, cứ như được bọc trong keo dính.

Vọng Độ cười một lát, trước khi Tiểu Mãn hoàn toàn mơ màng liền kéo cô đứng dậy, nói: “Thầy Lâm, bạn gái em uống nhiều quá rồi, em đưa cô ấy ra ngoài hóng gió chút ạ.”

Thầy Lâm nhìn Tiểu Mãn một hồi, chỉ cần còn chút tỉnh táo, thầy sẽ nhận ra Tiểu Mãn không hề uống một giọt rượu nào. 

Tiểu Mãn nhất thời hơi căng thẳng.

Nhưng thầy Lâm lại gật đầu: “Đi đi, ban nãy thầy thấy cô bé này uống nhiều lắm đấy.”

Tiểu Mãn: “…”

Vọng Độ hài lòng mỉm cười, nắm tay cô bước ra ngoài.

Trong con hẻm của khu thương mại phố cổ, cứ cách một đoạn lại có một chiếc đèn đường vàng nhạt, ánh sáng rất yếu, đến nỗi ánh trăng cũng không che khuất được.

“Không khí buổi tối ở đây khá ổn, dù là thành phố cổ nhưng vài năm gần đây có nhiều cửa hàng hiện đại hóa vào hoạt động. Phía trước có một con hẻm toàn quán bar, mỗi bước đi qua lại nghe một bài hát khác nhau. Hẻm phía Tây cũng khá ổn, có vài nghệ nhân giỏi lắm, họ tự làm trâm cài, may áo hay thêu túi thơm.”

Có lẽ vì Tiểu Mãn từng nói chưa đến đây bao giờ nên Vọng Độ kể rất tỉ mỉ về nơi này.

Tiểu Mãn lắng nghe giọng nói ấm áp, trầm lắng của anh, trong đầu ghép lại những cảnh tượng anh mô tả.

Đó đều là những khung cảnh bình thường, nhìn qua rồi thì sẽ quên ngay.

Nhưng vì trong những khung cảnh ấy có Vọng Độ, chúng bỗng trở nên sống động hơn.

Với nơi này, Tiểu Mãn thực ra không có nhiều cảm tình.

Nếu không vì Vọng Độ, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không quay lại đây.

Cô vốn quen chỉ giữ lại những ký ức đẹp, bỏ qua những điều tồi tệ, nhưng có những thứ dù cố xóa bỏ vẫn để lại dấu vết không thể phai mờ.

Khu trung tâm thành phố cổ náo nhiệt hơn khu vực ngoài rìa.

Một số người dân bị ảnh hưởng bởi thiên tai vẫn chưa rời đi, họ quây quần trong quảng trường chơi cờ, đánh bài.

Bên cạnh có người dựng quầy bán chè thạch băng.

Những du khách bị mắc kẹt trong thị trấn cổ cũng rất đông, từng nhóm ba, bốn người tụ lại thành bàn, gần như chiếm hết mọi chỗ ngồi.

Hình ảnh quầy chè trong ký ức của Tiểu Mãn lại hiện lên.

Mười năm trước, chè thạch băng không có nhiều biến tấu như bây giờ. Chủ quán chỉ cần múc một muôi chè từ thùng, rưới thêm chút nước đường đỏ pha sẵn, rồi rắc lên vài hạt mè là xong.

“Muốn ăn à?” Vọng Độ hỏi.

Anh luôn như vậy, chỉ cần một ánh mắt hay sự dừng lại thoáng qua của Tiểu Mãn, anh đều bắt được tâm tư lưỡng lự hoặc do dự của cô.

Tiểu Mãn: “Cũng hơi muốn.”

“Vậy thì ăn thôi.” Vọng Độ kéo cô đến quầy, nói: “Chỉ cần em có nhu cầu, dù chỉ là một chút cũng phải được đáp ứng.”

Thảo nào hồi bé anh chiều cô đến thế.

“Cho cháu hai bát chè, cảm ơn bác.”

Ông chủ quán có giọng nói lớn và vui vẻ: “Có ngay, hai cháu tìm chỗ ngồi tạm nhé.”

Chè thạch băng được mang ra đặt trên bàn gỗ. Giữa những khoảng trong suốt của chè thạch băng là sắc đỏ của nước đường dần lan rộng, như những tia sáng vỡ xuyên qua mặt hồ.

Tiểu Mãn dùng thìa khuấy nhẹ hai vòng, nói: “Anh này, nói thật nhé, giờ nghĩ lại chuyện hồi bé, em thấy anh chiều em quá mức luôn.”

“Chiều quá mức?” Vọng Độ suy nghĩ về cách dùng từ này.

“Thật mà, đợt nghỉ lễ em dọn dẹp ở nhà, phát hiện ngoài đống búp bê ra, đồ anh tặng em… phải chất đầy tám thùng, mở được cả tiệm tạp hóa luôn ấy.”

Đó là chưa kể đến những thứ không thể cho vào thùng.

“Anh lấy đâu ra nhiều tiền để mua thế?”

Vọng Độ khẽ ho một tiếng, có vẻ không được tự nhiên.

Tiền lì xì, tiền tiêu vặt, tiền viết hộ bài tập hè, tiền thưởng ở các hội thao… đủ thứ linh ta linh tinh. Tóm lại, hễ có chút tiền là anh lại muốn mua đồ cho cô.

Tiểu Mãn tiếp tục nói: “Còn nữa, em hỏi bạn em rồi, anh trai của họ chẳng ai thèm chơi với họ cả, chê trẻ con phiền phức. Chỉ có anh là chịu chơi với em thôi.”

“Anh đâu phải là…”

Không phải là muốn chơi với em., mà là thích ở bên em.

Vọng Độ nói được một nửa thì dừng lại, đẩy bát chè về phía cô: “Ăn trước đi đã.”

*

Đám người tụ tập đánh bài đột nhiên ồn ào hẳn lên.

Một người đàn ông trung niên mặc áo polo xanh đứng bật dậy, cổ nghển lên, mặt đỏ bừng, ném bài xuống đất.

“** má, bài này không đúng!”

Người đàn ông đối diện thì chẳng có phản ứng gì, ngậm điếu thuốc, thu dọn bài lại: “Bớt nói nhảm đi, thua rồi thì đưa tiền.”

“Tao không đưa!”

“Đã bảo không được chơi bài với người lạ mà.”

“Rõ ràng mày gian lận, không thì tao cầm bài cao, sao mày có thể cầm 2-3-5 chặn tao được?”

Người đàn ông ngậm thuốc ghép bài lại, cũng đứng lên.

“Mày vừa vừa phải phải thôi, chơi gian cũng phải có giới hạn. Mày thắng thì sao không nói tao gian lận?”

“Biến đi! Tao mặc kệ, mày chắc chắn gian lận. Muốn tiền à? Không có đâu!”

Ánh mắt người đàn ông áo xanh dừng lại trên cậu thanh niên đang nghịch điện thoại gần đó, gắt lên: “Mày mù à? Chỉ biết chơi điện thoại, không thấy tao muốn đi hả? Đẻ thằng con ra như thằng ngu vậy!”

Một loạt lời lẽ tục tĩu khiến những người ở quầy chè gần đó đều khó chịu.

Có người đứng dậy, thanh toán rồi rời đi.

Vọng Độ: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Tiểu Mãn đang mải suy nghĩ, nghe lời anh nói thì im lặng đứng lên.

Chưa đi được bao xa, hai người đàn ông phía sau lại đánh nhau, rồi lôi kéo nhau ngã nhào.

Trong lúc giằng co, người đàn ông áo xanh đứng không vững, loạng choạng va về phía Tiểu Mãn.

Ngay trước khi ông ta đạp trúng cô, Vọng Độ kéo cô lại.

Người đàn ông ngã ngược lại, bị Vọng Độ nắm lấy cánh tay, sau đó bị đẩy ra một cách không chút nể nang.

Vọng Độ nhìn ông ta không biểu cảm, giọng lạnh lẽo: “Nhìn đường xíu đi.”

Người đàn ông áo xanh bị đẩy ra, tức tối chửi bới: “Mày là cái đếch gì? Dám dạy đời ông đây hả?”

Vọng Độ cao hơn ông ta hẳn một cái đầu, ông ta phải ngước lên nhìn, khí thế liền giảm đi một bậc.

Ông ta nhìn Vọng Độ, rồi lại nhìn Tiểu Mãn.

Có lẽ cảm thấy không thể gây sự được, ông ta liền chửi vài câu rồi định bỏ đi, nhưng lại bị người đàn ông ngậm thuốc kia giữ lại.

Quầy chè lập tức rối tung lên, nhiều người chưa ăn xong đã đứng dậy bỏ đi.

Vọng Độ nắm tay Tiểu Mãn, kéo cô đi khỏi nơi đó.

Bàn tay cô lạnh ngắt, cái lạnh từ tay lan ra, khiến lòng bàn tay anh cũng cảm nhận được sự mất nhiệt.

Vọng Độ hỏi: “Sao tay em lạnh thế này?”

“Chắc vừa ăn chè nên bị lạnh thôi.”

Nhịp thở của Tiểu Mãn rất chậm, giọng nói cũng vậy.

Không đúng.

Vọng Độ xoa đầu ngón tay cô: “Bị dọa sợ à?”

Tiểu Mãn lắc đầu.

Con hẻm nhỏ rất yên tĩnh, gió cũng không thổi nữa.

Trên đường chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của hai người hòa vào nhau.

Tiệc nướng ở sân nhỏ đã kết thúc, trong không khí thoang thoảng mùi rượu còn sót lại, chỉ còn mấy cành hoa từ tầng hai rủ xuống đung đưa trong gió.

Tới bậc thang, Vọng Độ cúi đầu nhìn gương mặt hơi tái của Tiểu Mãn.

Cô mỉm cười: “Anh về đi, vừa rồi anh đã uống rượu, ngủ sớm chút sẽ tốt hơn.”

Giọng điệu cố gắng làm ra vẻ bình thường, nụ cười gượng ép.

Vọng Độ đã từng thấy biểu cảm này.

Hồi nhỏ mỗi lần cô bị ấm ức, cô cũng gắng gượng như vậy.

Giống như bây giờ, chỉ dùng nụ cười để che giấu cảm xúc của mình.

Nhất định có chỗ nào đó không đúng.

Vọng Độ ngồi ngẫm nghĩ, nhớ lại sự thay đổi cảm xúc của cô ấy dừng lại tại quán bán chè thạch băng, khoảng thời gian mấy người chơi bài gây sự.

Anh dùng điện thoại tìm kiếm:

[Làm thế nào để dỗ con gái vui?]

[Tổng hợp truyện cười]

[10.000 câu chuyện cười nhạt nhẽo]



Trước khi đi ngủ, Tiểu Mãn nhận được tin nhắn.

[Anh: Em biết một tấm kính rơi từ trên lầu xuống sẽ nói gì không?]

Tiểu Mãn gõ chữ rất chậm.

[Ngôi sao lấp lánh: Là gì vậy anh?]

[Anh: Chúc ngủ ngon, tôi “vỡ”** rồi.]

Khóe môi Tiểu Mãn khẽ nhếch lên, gửi sang một biểu cảm chú mèo che miệng cười.

[Anh: Trương Phi và Lưu Bị cưỡi ngựa đến mép vách núi, Lưu Bị nói: “Trương Phi, mau ghìm cương.”]

[Anh: Trương Phi trả lời: “Tôi vui vẻ mà.”***]

**/***Trong tiếng Trung, từ “vỡ” đọc gần giống với từ “ngủ”, từ” ghìm cương” đọc gần giống với từ” vui vẻ”

Câu này không hài hước bằng câu trước, Tiểu Mãn không cười.

Cô gõ chữ: [Anh à, sao anh lại bắt đầu kể chuyện cười nhạt thế này?]

Chưa kịp gửi đi, đối phương đã gửi tiếp tin nhắn.

[Anh: Vậy nên.]

[Anh: Tiểu Mãn, em có vui vẻ không?]

Động tác của Tiểu Mãn khựng lại, thì ra vẫn bị anh phát hiện mất rồi.

*

Sau khi hỏi “Em có vui vẻ không”, Tiểu Mãn không còn trả lời tin nhắn nữa.

Những câu chuyện cười nhạt mà Vọng Độ tìm được trên mạng cũng không thể gửi tiếp.

Giao diện trò chuyện vẫn dừng lại ở đoạn tin nhắn màu xanh phía anh.

Đây không phải là điều bình thường.

Vọng Độ khoác áo lên, định đến tìm cô. Đi được hai bước, anh lại dừng lại.

Nhỡ đâu cô muốn ở một mình thì sao? Cô vẫn chưa trả lời tin nhắn, bây giờ qua đó có phải sẽ làm phiền cô không?

Nghĩ chưa đến nửa phút, Vọng Độ vẫn đi về phía cửa. Dù có bị chê là phiền, cũng còn hơn không ở bên cô lúc này.

“Cốc cốc.” Cửa bị gõ nhẹ hai cái.

Vọng Độ mở cửa, thấy Tiểu Mãn đã thay đồ ngủ.

Đôi mắt cô gái thường ngày sáng ngời như sao, nay lại mang chút ảm đạm không rõ lý do.

Cô kéo góc áo anh: “Anh ơi, em có thể qua ngủ với anh không?”

*

Tiểu Mãn tựa đầu vào lồng ngực Vọng Độ, dựa sát vào anh.

Tâm trạng nặng nề vẫn chưa tan đi, nhưng cô đã bình tĩnh hơn nhiều.

Tiểu Mãn mơ màng chìm vào giấc ngủ, lần này giấc mơ không phải những mảnh vụn nhỏ nhặt mà là chuyện cô luôn ghi nhớ nhưng cũng luôn trốn tránh, ở khu điện máy Hồng Kiều.

Đó là mùa đông, gió thổi từ trên sông tới lạnh buốt.

Tiểu Mãn cùng bố đứng trước cửa một cửa hàng bán đồ điện nhà bếp, chờ chủ tiệm mở cửa.

Vài học sinh mặc đồng phục, xách theo mấy thùng sưởi bằng gỗ đi tới trường. Những chiếc thùng sưởi này là thứ đặc biệt của thành phố Hồng, bên trong có đặt một hộp sắt cách nhiệt, chứa than hồng đang cháy. Nghe mọi người nói, học sinh sẽ đặt thùng sưởi dưới bàn học để sưởi ấm trong giờ học.

Tiểu Mãn đứng sát bên cạnh bố, nhìn từng chiếc thùng sưởi lướt qua trước mặt.

Cô cũng thấy hơi lạnh, thầm nghĩ nếu mình cũng có một cái thùng sưởi thì tốt biết bao.

Tiểu Mãn đưa tay ra, tự xoa các ngón tay mình.

Bàn tay cô sưng phồng lên như mấy củ cà rốt, đỏ ửng. Đút vào túi áo sẽ ngứa, chạm nước sẽ đau.

Có lần dì chủ nhà nhìn thấy, liền nói: “Ôi Tiểu Mãn, sao tay con lại bị nứt nẻ thế này? Chắc do trời lạnh quá mà con lại không hay hoạt động ngón tay.”

Nghe dì nói vậy, Tiểu Mãn thường tự xoa tay mình, như vậy cũng tính là hoạt động rồi nhỉ.

Xoa đến ngón út bàn tay phải, cửa cuốn của cửa tiệm được mở ra.

Một người đàn ông đầu tóc bù xù như tổ chim vừa ngáp vừa đẩy cửa cuốn lên cao.

Ông ấy còn chưa ngáp xong, bố cô đã bước nhanh qua đó.

“Anh nhìn xem cái nồi cơm điện nhà anh bán này, lớp phủ bên trong mới cào một cái đã bong ra, đồ dởm cái kiểu gì thế này! Ai mà biết được cái lớp phủ này trộn với cơm ăn vào có chết người không?”

Bố lớn tiếng mắng, giọng oang oang thu hút không ít người đi đường và các chủ quán xung quanh. Càng nhiều ánh mắt đổ dồn tới, sắc mặt của chủ quán càng khó coi.

Sau đó bố đã cãi vã với chủ quán ra sao, đôi bên mắng nhiếc nhau thế nào, Tiểu Mãn không còn nhớ rõ nữa.

Cô chỉ nhớ chủ quán đã ném lòng nồi cơm điện xuống đất, đẩy bố ra ngoài định đuổi khách.

Xung quanh dần tụ tập đông người hơn, trong đó có cả vài học sinh mặc đồng phục, tay xách cặp lồng cơm. Ánh mắt của họ, một số nhìn chằm chằm vào bố, một số dán vào cô.

Tiểu Mãn không quen bị người khác nhìn như vậy, cảm giác như có kiến bò trên người cắn vậy.

“Hay nhỉ, người ở đây bắt nạt người từ quê lên phải không!”

Mặt và cổ bố đỏ bừng, nói chuyện nghiến răng nghiến lợi.

Ông ta nhìn quanh đám đông đang xem náo nhiệt: “Mọi người nhìn đi, cửa hàng này bán đồ dởm còn không chịu nhận!”

Kêu gọi một hồi, ánh mắt của bố dừng lại trên người Tiểu Mãn.

Ánh mắt ấy khiến cô cảm nhận được cơn lạnh thấu xương.

Giây tiếp theo, bố bất ngờ túm lấy cô, kéo cô ra trước cửa tiệm.

Tay ông ta rất mạnh, khiến chỗ bị nứt trên tay cô đau nhói, đau đến thấu tim.

Đau lắm, đau thấu xương.

“Không nhận à, lừa tiền ông hả? Lại đây, ông để con gái mình lại cho chúng mày nuôi!”

“Mấy người ác độc kiếm tiền dễ quá mà, mấy người nuôi đi!”

Tay cô đau, nước mắt cứ thế trào ra, nhưng cô không khóc, cô chỉ đau thôi.

Cô gọi ông ta: “Bố ơi, bố ơi.”

Bố buông cô ra, đẩy cô xuống chân chủ tiệm.

“Ăn tiền bẩn của ông à, phì! Ông nuôi một đứa con gái vô dụng dễ lắm chắc? Ông nói cho mà biết, hôm nay mà không trả tiền thì ông bỏ con bé này lại đây, chúng mày nuôi!”

Giữa cơn đau không thể kìm nén, Tiểu Mãn nghe thấy hai từ “bỏ lại đây”.

Đầu óc cô trống rỗng hồi lâu, quên cả đau, vươn tay kéo lấy ống quần bố.

Cô không với tới, lại bị đẩy ra.

“Lấy tiền của ông thì nuôi con gái ông đi.”

Bỏ rơi.

Bị bỏ rơi.

Cô biết ý nghĩa của từ đó.

Đứa trẻ năm tuổi không phân biệt được người lớn thực sự định bỏ rơi mình hay chỉ đang tức giận làm mình làm mẩy.

Tiểu Mãn xưa nay luôn rất nghe lời bố, bố bảo đứng thì cô đứng, bảo không động đậy thì cô không nhúc nhích.

Đây là lần đầu tiên cô bò tới, ôm chặt lấy chân bố.

Cô sợ.

Tiểu Mãn khi đó còn chưa nói rõ được chữ, cũng vì vậy mà luôn bị bố mắng là ngốc.

Chỉ có từ “bố” là cô nói rõ ràng nhất.

“Bố… đừng, bỏ.”

“Bố, đừng bỏ.”

Xung quanh mọi người đều đang nói gì đó, nhưng không lọt vào tai cô.

Có người chỉ trỏ vào cô và bố, những học sinh xách cặp lồng cơm vừa đi vừa nhìn cô chằm chằm.

“Đừng, bỏ.”

“Sẽ ngoan.”



Vọng Độ đêm đó trằn trọc mãi không ngủ được.

Anh luôn cảm thấy hôm nay Tiểu Mãn có gì đó không ổn.

Mới chợp mắt được một lúc, anh đã cảm thấy người trong lòng mình đang run rẩy.

Anh mở mắt, thấy Tiểu Mãn co ro trong lòng mình, nước mắt đầm đìa, người run bần bật, thỉnh thoảng còn nấc lên khe khẽ.

Vọng Độ lập tức tỉnh táo, nhẹ nhàng gọi cô: “Tiểu Mãn, Tiểu Mãn.”

Anh ôm cô chặt hơn, thấy gọi không tỉnh, liền vỗ nhẹ lên lưng cô.

Anh không dám lớn tiếng, sợ làm cô giật mình, cuống cuồng lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô.

“Tiểu Mãn.”

“Nguyệt Mãn.”

Vọng Độ vừa gọi tên cô vừa nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng giữ lấy, rồi từ từ tăng thêm lực, xoa bóp từng ngón tay, cố gắng dùng cảm giác thực tại để kéo cô ra khỏi cơn mộng mị.

Giấc mơ luôn có khả năng khiến người ta cảm giác như đang sống thật trong đó.

Tiểu Mãn nghe thấy tiếng gọi của Vọng Độ, rất lâu sau mới vùng vẫy thoát khỏi mùa đông ấy.

Cô đang thổn thức, đến mức gần như không thở nổi.

Chỗ được Vọng Độ nắm lấy là nơi duy nhất trên cơ thể cô còn cảm thấy ấm áp.

Cô tỉnh dậy, nhưng cảm giác như mình vẫn bị giam cầm trong quá khứ mười mấy năm trước, cái lạnh lẽo, những vết nứt nẻ, nỗi sợ hãi khi ấy dính chặt vào cô như nhựa đường. Chúng vo thành cục, chẳng thể nào tan ra.

Tiểu Mãn cố gắng kiểm soát cảm xúc, nhưng sự sụp đổ và đau khổ trong lòng vẫn không buông tha cô.

Cô đau đến mức muốn hét thật to.

Cuối cùng, cô không chống đỡ được nữa, vùi mặt vào ngực Vọng Độ, bật khóc nức nở.

Vọng Độ cúi đầu, ôm cô chặt hơn.

Hơi ấm từ cơ thể anh từ từ truyền sang cô, bao bọc lấy cô, như thể đang làm tan chảy một khối băng.

Hơi thở của Vọng Độ đều đặn, lồng ngực anh khẽ phập phồng, sau khi khóc đến kiệt sức, Tiểu Mãn lắng nghe nhịp tim anh, dần dần bình tâm lại.

Sự lạnh lẽo thấu xương mà cô mang về từ mùa đông năm đó, từ da thịt đến tận xương tủy, được Vọng Độ xua tan từng chút một, thay vào đó là hơi thở của anh.

Họ hòa hợp với nhau, như thể sinh ra là để dành cho nhau.

Vọng Độ nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: “Mơ thấy ác mộng à?”

Giọng nói của anh mang theo sức mạnh an ủi.

Nước mắt Tiểu Mãn đã thấm ướt một mảng lớn trên ngực áo anh.

Không khí giữa hai người trở nên nặng nề hơn.

Tiểu Mãn ngẩng đầu lên: “Anh, em muốn nói với anh một chuyện. Anh đừng nói gì được không?”

Cô sợ rằng chỉ cần anh lên tiếng, cô sẽ không dừng lại được.

“Được.” Vọng Độ khẽ đáp, giọng hơi khàn, anh nâng mặt cô lên, lau đi nước mắt trên má cô.

Tiểu Mãn điều chỉnh nhịp thở, rồi từ từ nói.

“Em đã gặp bố em rồi.”

Động tác tay của Vọng Độ khựng lại.

Chỉ vài chữ ngắn ngủi thôi, mà cảm giác nghẹn ngào từ lồng ngực đến cổ họng của Tiểu Mãn lại ập đến.

Cô nói ra từng từ một cách khó nhọc.

“Chính là người mà anh đẩy ra hôm đó.”

“Ông ấy… nhìn em, nhưng không nhận ra em.”

“Ông ấy, không, nhận, ra, em.”

Nói đến đây, cứ nói được một từ là cô phải dừng lại lâu hơn.

Không khí trong chăn hiếm hoi trở nên nghẹt thở.

Một lúc sau cô mới nói tiếp: “Em không hiểu, rõ ràng ông ấy là một người bố tồi tệ như vậy. Tại sao lại muốn làm bố thêm lần nữa?”

Tiểu Mãn đến ở với mẹ mới biết rằng không phải đứa trẻ nào mỗi năm cũng bị nứt da, không phải đứa trẻ nào cũng bị đánh, không phải đứa trẻ nào cũng không có kẹo ăn.

“Ông ấy không xứng với mẹ em, cũng không xứng với bất kỳ ai.”

Đây là lần đầu tiên trong đời Tiểu Mãn nói ra những lời mang tính công kích như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, cô rất ít khi tức giận.

Cô có thể bao dung rất nhiều thứ, có thể tha thứ rất nhiều thứ. Bởi cô đã từng chứng kiến những điều còn tệ hơn.

Tiểu Mãn không thể kể cho Vọng Độ nghe những năm tháng tuổi thơ ngập tràn trong ác mộng của cô như thế nào.

Cô không mở miệng được.

Dù người đó là Vọng Độ, cô cũng không đủ can đảm kéo anh vào cảnh tượng ấy.

Mẹ không biết, Vọng Độ cũng sẽ không biết.

Trên thế giới này, chỉ có một mình Tiểu Mãn biết.

Đó là bí mật xấu xí chỉ thuộc về riêng cô.

Vọng Độ giữ đúng lời hứa, hoàn toàn không nói gì.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cọ má mình vào cô.

Như một con mèo cách một tấm lồng sắt khẽ cọ vào con mèo khác.

Đôi môi anh đặt lên má cô, phối hợp với đầu ngón tay, lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi.

Cuối cùng anh thử đặt môi lên môi cô, cẩn thận, dịu dàng, hôn cô môt cách nâng niu.

Vọng Độ mang đến cho Tiểu Mãn một cảm giác ấm áp mềm mại.

Cô được an ủi, để kệ hơi thở hòa quyện cùng anh.

Quá mệt.

Khóc quá mệt.

Ác mộng tiêu hao quá nhiều sức lực.

Động tác của Vọng Độ quá dịu dàng.

Tiểu Mãn cứ thế đắm chìm, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Lần này không còn ác mộng nữa.

Đêm ở thành phố cổ dài dằng dặc và tĩnh lặng.

Vọng Độ không ngủ nữa, chỉ ngồi đó canh chừng Tiểu Mãn.

Nhìn cô ngủ say, anh mới tìm được chút bình yên, trái tim anh mới có thể đặt xuống.

“Ông ta không xứng với bất kỳ ai.”

Vọng Độ khẽ vuốt tóc Tiểu Mãn.

“Nhưng Tiểu Mãn của chúng ta… Xứng đáng với những điều tuyệt vời nhất trên thế gian này.”

Yết hầu anh khẽ chuyển động, giọng nói mang chút khàn khàn, khóe mắt ửng đỏ.

Xin lỗi, anh trai đến muộn rồi.

*

Tác giả có lời muốn nói:

TvT

*

Đấu củng: Là một chi tiết kiến trúc đặc trưng trong các công trình gỗ của Trung Quốc thời cổ đại, đặc biệt ở chùa chiền và cung điện. Đây là hệ thống các thanh gỗ đan xen chồng lên nhau để chịu lực và trang trí, thường thấy trong kiến trúc nhà cổ.

Cờ kinh ở chùa Phật Quang: Cờ kinh là những dải lụa hoặc vải dài có in kinh văn Phật giáo, được treo lên ở chùa chiền hoặc nơi linh thiêng.
Bình Luận (0)
Comment