Sáng sớm, Tiểu Mãn bị đánh thức bởi tiếng bước chân người qua lại ngoài sân.
Cô mở mắt ra, chỉ thấy một màu đen kịt, không nhìn thấy gì.
Chẳng lẽ mình khóc đến mù rồi sao?!
Tiểu Mãn lập tức bật dậy.
Một chiếc bịt mắt lụa mỏng nhẹ trượt khỏi sống mũi cô, rơi xuống ga giường. Thì ra không phải bị mù, là anh trai cô đeo bịt mắt cho cô.
Vọng Độ vẫn đang ngủ, tay anh dang ra, giữ nguyên tư thế để cô dễ dàng nằm gọn trong vòng tay.
Từ nhỏ, da anh đã trắng, sống mũi cao và thẳng, lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng.
Có lẽ vì ngủ muộn, Vọng Độ thậm chí không nhận ra động tĩnh khi cô ngồi dậy, vẫn đang say giấc.
Tiểu Mãn nhìn đồng hồ, 9 giờ rưỡi sáng.
Cô xuống giường, mang dép lê, đẩy cửa sổ ra nhìn xuống sân. Nước từ hòn non bộ rơi xuống bể cá làm bằng đất nung, những gợn sóng đẩy đám bèo ra xa, đàn cá bảy màu trong nước bơi lên rồi lại lặn xuống.
Những người say rượu tối qua vẫn chưa dậy.
Tiểu Mãn rửa mặt qua loa, rồi lại co về giường.
Cô gối đầu lên cánh tay Vọng Độ, nhìn chăm chú khuôn mặt thanh tú của anh.
Đẹp quá, người đẹp như thế này lại là bạn trai của cô.
Lần trước khi Vọng Độ ghen với Giản Tòng, cô có phải quên nói với anh rằng, anh chính là người đẹp trai nhất cô từng gặp hay không?
Đang suy nghĩ miên man, Tiểu Mãn không nhận ra người trước mặt đã có dấu hiệu sắp tỉnh.
Cô vươn ngón tay ra, như hồi còn học cấp ba, len lén chạm vào lông mi anh.
Cảm giác ngứa ngáy nơi đầu ngón tay, lông mi Vọng Độ cọ nhẹ qua ngón tay cô.
Anh mở mắt ra, đôi mắt đẹp bất ngờ chạm phải ánh nhìn của cô.
Ngón tay Tiểu Mãn khựng lại, dừng lơ lửng giữa không trung, rồi cô nở nụ cười với Vọng Độ.
Mắt cô vẫn còn hơi đỏ, nhưng nụ cười rạng rỡ, giọng nói ngọt ngào và vui vẻ: “Anh, chào buổi sáng.”
Vọng Độ siết tay lại, ôm cô vào lòng.
Người yêu của anh giống như mặt trời, lúc buồn bã thì lặn xuống, nhưng ngày hôm sau vẫn mọc lên như thường.
*
Vọng Độ và Tiểu Mãn ra khỏi phòng, vừa khéo gặp San San và Tần Dương đang lên lầu.
Ánh mắt hai người dừng lại trên bộ đồ ngủ của Tiểu Mãn, đồng loạt mở to mắt.
San San: “!”
San San: “Hai người…” Ngủ cùng nhau rồi à?
Tần Dương: “Một cặp đôi đáng sợ.”
Hai người liếc nhìn nhau, để lộ biểu cảm giống hệt: Hiểu rồi.
Vọng Độ: “…”
Tiểu Mãn vội giải thích: “Không phải như hai người nghĩ đâu!”
Tần Dương nhìn vào mắt Tiểu Mãn: “Mắt em sao đỏ thế, khóc à?”
Hai người lại nhìn nhau lần nữa, trong đầu nghĩ: Vọng Độ đúng là chó mà.
*
Cuối tháng sáu, Tiểu Mãn trở về thành phố Bắc, tập trung hết sức vào việc ôn tập.
Cạnh tranh ở Đại học Hoa rất khốc liệt, nghỉ học lâu như vậy, vị trí đầu tiên chắc chắn không còn hy vọng nữa, cô cố gắng lắm mới giữ được trong top 5.
Cuối năm, khi Tiểu Mãn được nghỉ đông, dự án của Vọng Độ ở thành phố Hồng cũng hoàn toàn kết thúc.
Cô mua vé đến thành phố Hồng, định ở đó một ngày, sau đó cùng Vọng Độ về nhà.
Tiểu Mãn kéo vali ra khỏi ga, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Vọng Độ đang đợi ở cổng.
Anh cao ráo, chân dài, đứng giữa đám đông trông vô cùng nổi bật.
Xe đi vào khu thành phố, nhưng không phải đường về khu thương mại phố cổ.
Tiểu Mãn nhìn xe càng lúc càng xa khỏi cây cầu lớn, không nhịn được hỏi: “Không về chỗ anh sao ạ?”
Vọng Độ lặng lẽ lái xe: “Đưa em đến một nơi đã.”
Xe dừng lại ở một con đường rộng lớn, bên trái là dãy cửa hàng bình thường, bên phải chỉ có một tòa nhà lớn màu tối, mang phong cách cung điện trang nghiêm, đứng sừng sững ở đó tạo thành sự đối lập rõ rệt với con đường nhộn nhịp gần đó.
Tiểu Mãn: “Đây là đâu thế anh?”
Vọng Độ đưa cô xuống xe, đi đến trước tòa nhà.
Dòng chữ khắc trên bảng đá là “Bảo tàng Dân tộc thành phố Hồng.”
Rất mới, vừa mới hoàn thành và chỉnh trang xong.
“Nơi này là con hẻm Vĩnh Thanh đã bị phá đi và xây lại.”
Ánh mắt Tiểu Mãn run rẩy, nhìn tòa nhà xinh đẹp kia.
Hẻm Vĩnh Thanh sao?
Đã hoàn toàn khác trước rồi.
“Mùa hè năm đó, giấc mơ của anh từng sụp đổ một lần.” Giọng Vọng Độ bình tĩnh, kể lại một chuyện anh chưa bao giờ nói với cô: “Cảm giác đó rất tồi tệ, mục tiêu mà anh đã nỗ lực suốt bao ngày đêm, cứ thế mà tan biến.”
Giọng nói trong trẻo của Vọng Độ vang lên, rơi vào tai Tiểu Mãn, khiến cô gần như tưởng tượng ra hình ảnh anh đứng trên lễ đài mùa hè năm ấy. Chỉ là giờ đây, anh trầm ổn hơn so với khi đó.
“Cũng chính lúc đó, anh nhận ra rằng, nếu có thứ gì đó sụp đổ, vậy thì hãy xây dựng lại nó. Những gì được tái thiết sẽ chỉ tốt hơn so với bản thân sự đổ nát. Vì vậy, lúc đó, dựa trên khái niệm mơ hồ về kiến trúc, anh đã chọn con đường này. Sau đó, anh đọc được trong một cuốn sách một câu nói rằng: Một công trình tốt giống như một liệu pháp tâm lý tuyệt vời, giống như một bài thơ hay. Dịu dàng và vô hình giúp bạn trở thành chính mình, giống bạn không hề hoàn hảo nhưng lại đẹp đẽ.”
Lời của Vọng Độ vang vọng bên tai Tiểu Mãn, giọng nói của anh như có một sức hút kỳ lạ, dễ dàng kéo người nghe chìm đắm.
Con hẻm Vĩnh Thanh trong ký ức của Tiểu Mãn, nơi đã bạc màu theo năm tháng, dường như đã sụp đổ và vỡ vụn cùng với giọng nói của anh, nhưng hình ảnh của tòa nhà trước mắt lại lấp đầy vào khoảng trống đó.
Tiểu Mãn hiểu, thế giới của cô đã bắt đầu từ sự sụp đổ.
Tiểu Mãn luôn ngoan ngoãn, rất nghe lời. Cô biết khi đau khổ thì phải trốn đi, nghĩ rằng đối xử tốt với người khác có thể tránh bị tổn thương, biết rằng phải che giấu cảm xúc của mình, chỉ để lại những mặt tốt đẹp cho người khác thấy.
Vì thế giới có thể dễ dàng hủy hoại cô, cô như bị nhốt trong một căn phòng hình cầu kín mít làm bằng gạch đá.
Mẹ cô chính là người đã đẩy một viên gạch ra khỏi thế giới bị vây kín của Tiểu Mãn. Kể từ ngày đạp chiếc xe đạp màu cam rời khỏi hẻm Vĩnh Thanh, tuổi thơ của cô đã bắt đầu được tái thiết. Từ đó trở đi, cô không còn cảm thấy cuộc sống khó khăn nữa.
Tiểu Mãn quay lại, ôm chặt lấy Vọng Độ: “Anh, em biết anh định nói gì rồi. Em không sao nữa, em rất hạnh phúc.”
Vọng Độ cúi đầu, vòng tay ôm lấy cô.
Buổi tối, Tiểu Mãn gõ ba chữ “hẻm Vĩnh Thanh” vào ô tìm kiếm.
Nội dung hiện ra được tự động sửa thành “đường Vĩnh Thanh”, kèm theo “Bảo tàng Dân tộc thành phố Hồng”, trạng thái là chưa khai trương.
Cô nhấn vào, lướt qua trang thông tin. Nội dung không đầy đủ, thậm chí không có giới thiệu về các hiện vật, chỉ là một trang rất sơ sài.
Ở góc cuối trang, có địa chỉ chi tiết và thông tin liên lạc của người phụ trách.
Khi lướt qua một góc nhỏ không đáng chú ý, trái tim Tiểu Mãn bỗng bị chấn động.
Cô nhìn thấy trong danh sách đội ngũ xây dựng một cái tên quen thuộc đến mức không thể quen hơn: Vọng Độ.
Hàng thứ hai, tên đầu tiên.
Vài năm trước, hẻm Vĩnh Thanh bị san bằng, quy hoạch khu vực này mãi không được thông qua. Sau khi quyết định xây dựng bảo tàng dân tộc, dự án được giao cho giáo sư Lâm, Vọng Độ cũng tham gia vào dự án này, cùng giáo sư Lâm tự tay thiết kế nơi này.
Tiểu Mãn cảm thấy hơi thở mình như rối loạn. Tòa nhà từng lạnh lẽo, xa lạ trong mắt cô giờ đây bắt đầu trở nên ấm áp.
Anh trai cô vẫn luôn như vậy, lặng lẽ làm mọi thứ, chẳng nói gì với cô.
Lúc này, Vọng Độ đang ngồi trên giường sắp xếp hành lý, ngày mai họ sẽ rời khỏi thành phố Hồng.
Tiểu Mãn bước tới, bất ngờ nhào lên lưng anh.
Vọng Độ sợ cô ngã, vội đỡ lấy cô: “Sao tự nhiên lại nghịch ngợm vậy?” Giọng anh mang theo sự chiều chuộng và yêu thương.
Tiểu Mãn: “Vì em là một con quái thú nhỏ, muốn ăn thịt anh.”
Cô cắn nhẹ một cái lên vai anh.
Vọng Độ đẩy vali sang một bên, dựa vào ưu thế vóc dáng dễ dàng đè cô xuống giường. Sau một thời gian yêu nhau lâu dài, “cảm giác như người lớn trong nhà” ban đầu của anh đã không còn nữa, anh dễ dàng chế ngự cô và hôn cô.
Họ quấn quýt trong không khí cuồng nhiệt, tình yêu và dục vọng cùng bùng cháy. Sự tỉnh táo và kiềm chế lâu nay của Vọng Độ dần trở nên khó kiểm soát trong từng nụ hôn, mở ra một khe hở rất nhỏ.
Tay anh vô thức chạm đến vạt áo cô.
Anh khẽ rời khỏi môi Tiểu Mãn, sau đó cúi sát tai cô, giọng nói trầm khàn: “Anh sờ một chút, được không?”
Rất hiếm khi anh nói những lời mang chút mùi vị nhục dục như vậy.
Giọng nói như thiêu đốt Tiểu Mãn, chỉ nghe thôi mà cô đã thấy toàn thân tê dại.
Bàn tay ấm áp đặt lên eo cô.
…
Sáng hôm sau, họ rời khỏi thành phố Hồng. Khung cảnh ven đường lùi dần ra phía sau.
Tiểu Mãn biết rõ ràng một điều rằng cô và Vọng Độ sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.
Những gì đã qua đều đã qua cả rồi, sẽ không trở lại.
Khi Tiểu Mãn và Vọng Độ về đến nhà thì đã là buổi sáng, các mẹ vẫn đang nấu ăn trong bếp.
Dương Hiểu Linh bước đến, giúp Tiểu Mãn tháo khăn quàng cổ, rồi xoa tay cô: “Bé ngoan, lạnh không con? Cái thằng anh con thật là, lại để con đến thành phố Hồng đón nó. Lớn già đầu như thế rồi, chân dài chẳng biết tự mình về hay sao.”
Tiểu Mãn giải thích: “Là con nằng nặc muốn đi đón anh mà.”
“Con đấy, chỉ biết chiều anh mình thôi.”
Hoàng Hỉ Vân từ bếp mang ra một đĩa thịt chiên giòn: “Vừa mới chiên xong, còn giòn lắm, con ăn thử đi.”
Bà vừa bê đĩa vừa gắp một miếng đưa cho Tiểu Mãn.
Vọng Độ bị phớt lờ hoàn toàn, anh đặt hành lý ở cửa ra vào, tựa vào giá hoa, nhẹ nhàng nói một câu: “Hai bà mẹ có mỗi một đứa con thôi à?”
Dương Hiểu Linh đáp lại: “Con lớn thế rồi.”
Hoàng Hỉ Vân trò chuyện với Vọng Độ vài câu, sau đó đưa cả đĩa thịt chiên giòn cho Tiểu Mãn: “Con với anh con ra phòng khách ăn đi, ăn lót dạ trước, cơm chín sẽ gọi hai đứa.”
Sau bữa trưa, cả gia đình ngồi trong phòng khách xem TV.
Hoàng Hỉ Vân khẽ ho hai tiếng, Dương Hiểu Linh vội hỏi: “Hỉ Vân, em lạnh à?”
“Không sao, không lạnh, chỉ là sáng nay thức dậy thấy cổ họng hơi khó chịu.”
Dương Hiểu Linh quay sang chỉ Vọng Độ: “Vào phòng con lấy cái chăn mang ra đây cho mẹ vợ con mau.”
Vọng Độ đang bóc hạt thông cho Tiểu Mãn, nghe thế thì ngừng tay, đáp: “Được, con đi ngay đây.”
Tiểu Mãn giữ anh lại: “Để con đi lấy cho mẹ.”
Cô vào phòng Vọng Độ, rất quen thuộc tìm trong tủ quần áo và thấy cái chăn trên ngăn cao nhất.
Tiểu Mãn nhón chân, với tay kéo chăn ra.
Khi chiếc chăn rơi xuống, nó quét qua làm rơi một khung ảnh trên giá sách tầng ba.
Khung ảnh rơi xuống đất, phát ra tiếng “choang”.
“Không sao chứ?” Vọng Độ đẩy cửa bước vào.
Ánh nắng buổi chiều trong suốt xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người anh.
Trong ký ức của Tiểu Mãn, có rất nhiều lần cô nhìn thấy hình ảnh như thế này.
Cô lần đầu gặp Vọng Độ, anh mười ba tuổi. Cậu thiếu niên mang theo vẻ khó gần, ngồi xổm dưới đất gãi cằm chú mèo nhỏ, ánh nắng rơi trên đầu ngón tay anh, dịu dàng đến bất ngờ.
Năm anh mười bảy tuổi, đứng dưới gốc cây hòe trước cổng trường cấp hai chờ cô. Mùa hoa rụng, trên người anh luôn phảng phất mùi hương nhẹ nhàng của hoa hoè.
Năm anh hai mươi hai tuổi, ngồi trên chiếc xe đạp trước thư viện nhắn tin cho cô. Thông báo tin nhắn vang lên “ting ting”, trái tim cô cũng khẽ rung theo.
Không còn chàng trai nào như Vọng Độ, đồng hành, trân trọng và yêu thương cô suốt mười một năm trời.
Trong cuộc đời cô, cũng chỉ có một mười một năm trọn vẹn như thế mà thôi.
Vọng Độ nhận lấy chiếc chăn từ tay cô: “Khung ảnh vỡ rồi à? Để anh dọn.”
Anh định cúi xuống nhặt những mảnh kính vỡ, nhưng Tiểu Mãn lại nhón chân, hôn lên môi dưới của anh.
Cô nâng mặt anh lên, khẽ nói: “Anh, em đã bao giờ nói với anh chưa, rằng anh thật sự rất đẹp.”
“Đẹp?”
Vọng Độ cúi người, ôm lấy eo cô, nơi mà đêm qua anh đã vuốt ve.
“Dạ, đẹp. Em cảm thấy từ này còn hơn cả đẹp trai hay ưa nhìn nữa.”
Từ đó cực kỳ tinh tế, thuần khiết.
“Anh là người đẹp nhất mà em từng gặp.”
Không ai sánh được với anh.
Trong phòng khách, TV chiếu đến đoạn cao trào, Không ai chú ý đến hai nhịp thở đang quấn quýt nhau. Hai người họ lén hôn nhau.
Khung ảnh rơi trên sàn nhà là bức ảnh chụp ngày sinh nhật của Tiểu Mãn. Cô từng giấu một bí mật trong đó và từ rất lâu, bí mật đó đã nhận được hồi đáp.
Đằng sau tấm ảnh đã ố vàng có thêm hai dòng chữ nữa.
[Mãi mãi thích anh. – 30.05.2010]
[Biết rồi, biết rồi mà~ Anh trai sẽ mãi mãi đối xử tốt với em. – 21.08. 2010]
[Mãi mãi yêu Vọng Độ. – 04.06.2014]
[Mãi mãi yêu Nguyệt Mãn. – 07.12.2019]
HOÀN CHÍNH VĂN.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hạt giống mà Vọng Độ gieo khi Nguyệt Mãn 8 tuổi, đến năm cô 18 tuổi đã nở rộ. Hai người họ sẽ mãi mãi yêu nhau.
Chính văn đến đây là kết thúc rồi~ Cảm ơn mọi người đã yêu thích Tiểu Mãn và Vọng Độ.
Phần ngoại truyện sẽ bắt đầu được đăng từ ngày 25/2, nhằm hoàn thiện những điều trong chính văn còn dang dở . Các mảnh ký ức thời thơ ấu và tuổi trưởng thành, cùng tình bạn của Tiểu Mãn với San San. (Rất đề cử mọi người đọc phần tình bạn qua góc nhìn của San San, mọi người sẽ thấy Tiểu Mãn là một cô gái đáng yêu và lương thiện đến nhường nào. Tình bạn giữa hai cô gái thật sự vô cùng quý giá.)
“Một công trình tốt giống như một liệu pháp tâm lý tuyệt vời, giống như một bài thơ hay. Dịu dàng và vô hình giúp bạn trở thành chính mình.” – Robert Sullivan
(Câu này trong truyện có chỉnh sửa đôi chút.)
Một lần nữa cảm ơn mọi người đã yêu thích Tiểu Mãn, Vọng Độ, San San, Tần Dương và các bà mẹ.