Khu nhà tập thể Tây Lâm vì quá cũ kỹ nên được quy hoạch tháo dỡ.
Hai bà mẹ đã cùng nhau tìm nhà suốt nửa năm, cuối cùng vẫn chuyển đến cùng một khu chung cư.
Cũng vào mùa hè năm đó, Vọng Trình ra tù. Vừa ra ngoài, ông ta đã dò hỏi khắp nơi địa chỉ nhà mới của Dương Hiểu Linh, nhưng đều bị mọi người làm ngơ. Nghe nói ông ta đi rêu rao khắp nơi, đòi kiện Vọng Độ vì không phụng dưỡng cha mẹ, kết quả làm ầm ĩ như thế, lại bị những người từng bị ông ta lừa tìm đến đánh một trận.
Kỳ nghỉ hè năm hai đại học, Tiểu Mãn chỉ về nhà thăm các mẹ vài ngày, sau đó lại tranh thủ quay về thành phố Bắc để thực tập.
Giáo viên giới thiệu cô đến đài truyền hình thành phố Bắc, theo các đàn anh đàn chị tham gia vào một dự án dịch thuật cho phim tài liệu. Công việc của cô chủ yếu là sắp xếp tài liệu, không có lương nhưng có thể học hỏi từ các anh chị đi trước.
Để tránh trông quá trẻ con, trước khi đến đài truyền hình, Tiểu Mãn đã thay đổi phong cách ăn mặc. Cô cất hết những chiếc váy yêu thích vào góc sâu nhất của tủ quần áo, cùng San San đi mua vài chiếc áo sơ mi và quần dài phù hợp với môi trường công sở.
Hai người dạo quanh trung tâm thương mại, bị thầy Kevin phát tờ rơi dụ dỗ vào cửa hàng tạo kiểu tóc.
Mái tóc dài uốn xoăn nhẹ màu đen xõa ngang vai, khi Tiểu Mãn đứng dậy, những lọn tóc nhẹ nhàng đung đưa, làm làn da cô càng thêm trắng trẻo và mịn màng. Có lẽ vì độ xoăn nhẹ, cô trông đã thoát khỏi vẻ ngây thơ, trở nên vừa xinh đẹp vừa thanh thuần.
Công việc không vì cô là thực tập sinh và không có lương mà nương tay chút nào. Một đống tài liệu liên tục đổ xuống bàn cô.
Tiểu Mãn có hôm còn mơ thấy mình đột nhiên mất khả năng dịch thuật, những bản dịch cô làm đều là một đống mã lỗi. Tình trạng bất ngờ khiến việc nộp bài bị trì hoãn, làm cô giáo hướng dẫn thực tập tức đến phát khóc. Trong giấc mơ, khi Tiểu Mãn đang hoảng loạn tìm lối thoát trong đài truyền hình thì Vọng Độ đến đón cô. Hai người cùng đi đến công trường chuyển gạch, những viên gạch bỗng hóa thành đàn thỏ con biết nói tiếng Anh, phát âm chuẩn kiểu Anh – Anh.
Sau giấc mơ lộn xộn và vô nghĩa đó, khi Tiểu Mãn thức dậy đã nhận được tin nhắn từ Vọng Độ.
[Anh: Hôm nay anh về, em tan làm anh đến đón em nhé?]
Vọng Độ đang tham dự một hội nghị thảo luận về kiến trúc cổ kéo dài mười ngày ở nơi khác, đúng hôm thứ sáu anh về.
Sau khi trả lời tin nhắn, Tiểu Mãn chọn một chiếc áo trễ vai màu trắng cạp cao, phối với quần jean dài xanh nhạt. Chiếc quần hơi ôm sát làm nổi bật đường eo và đôi chân thon thả của cô.
Mái tóc dài uốn xoăn nhẹ vốn thường được cột lại nay xõa xuống vai, những lọn tóc nhẹ nhàng kết hợp hoàn hảo với bộ trang phục của cô.
Vừa bước vào văn phòng, mọi người trong nhóm đã quay sang nhìn cô, trêu chọc: “Hôm nay Nguyệt Mãn đi hẹn hò à?”
“Wow, hôm nay dù đối phương là ai, chắc chắn sẽ bị em hạ gục ngay thôi.”
Cô chỉ mới đến đây một thời gian ngắn, phần lớn mọi người vẫn tưởng cô còn độc thân.
Tiểu Mãn ngại ngùng trả lời: “Là bạn trai em đó.”
Giờ tan làm ở thành phố Bắc thường bị kẹt xe nghiêm trọng. Khi Tiểu Mãn ra khỏi đài truyền hình, Vọng Độ vẫn còn cách hai ngã tư.
Trong lúc chờ Vọng Độ, Tiểu Mãn nhận được bảy tám tin nhắn thoại 60 giây từ San San.
“Tớ tiêu đời rồi!”
“Huhu, bé Mãn ơi, tớ thề sẽ không bao giờ gửi cậu mấy kiến thức nam khoa nữa!”
“Tớ vừa mở phần mềm video ngắn ở văn phòng, mở đầu là một video nam khoa.”
“Tiêu rồi, cả văn phòng giờ đều biết “Dù liệt dương hay xuất tinh sớm nghiêm trọng thế nào, cũng chỉ cần hai phương pháp” rồi, aaaaa!”
Tiểu Mãn bật cười, gửi lại năm chữ: [Đồng cảm, xoa đầu nè]
Kể từ khi San San nghe Tiểu Mãn kể rằng cô và Vọng Độ bên nhau lâu như vậy, thường xuyên ngủ cùng nhau nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn, San San dần trở nên khác thường.
Thỉnh thoảng, cô ấy lại gửi cho Tiểu Mãn các video phổ biến kiến thức về sinh lý nam giới. Mỗi video đều là kiểu mở đầu sốc óc.
Vừa nghe thêm hai tin nhắn thoại, xe của Vọng Độ chầm chậm dừng trước mặt Tiểu Mãn.
Ngón tay thon dài của anh hơi cong, vô thức đặt hờ lên vô lăng. Ánh mắt anh không rời khỏi bạn gái mình, nhìn cô bước lại gần, nhìn cô mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Tiểu Mãn đưa tay kéo cửa xe chuẩn bị đóng lại, động tác vươn người khiến chiếc áo bị kéo lên một chút, để lộ một khoảng eo nhỏ nhắn.
“Anh ơi, hôm nay chúng ta…”
Tiểu Mãn chưa kịp nói hết câu, cằm cô bỗng bị ai đó nắm lấy.
Vọng Độ không biết đã đến gần từ lúc nào, ngón tay thon dài chống nhẹ dưới cằm cô, bất ngờ cúi xuống hôn.
Hơi thở của anh lập tức bao trùm lấy cô, mùi nước hoa nam nhè nhẹ như quấn chặt lấy Tiểu Mãn.
Sau nụ hôn thoảng qua như chuồn chuồn lướt nước, ngón tay Vọng Độ khẽ mân mê khóe môi cô.
Anh cúi mắt nhìn cô, giọng nói trầm nhẹ vang lên: “Đẹp lắm.”
Đôi tai Tiểu Mãn đỏ ửng, cô vội giục anh nhanh lái xe đi, nhưng nhiệt độ trên người thì hoàn toàn mất kiểm soát, không ngừng tăng lên.
Cuộc chia xa ngắn ngủi kết thúc bằng nụ hôn hiếm hoi đầy chiếm hữu của Vọng Độ, đến mức Tiểu Mãn còn quên cả điều mình định nói khi vừa bước lên xe.
Xe hòa vào dòng xe cộ, Vọng Độ nhìn thẳng phía trước, dịu dàng hỏi: “Hôm nay em muốn ăn gì?”
Đúng rồi, ban đầu Tiểu Mãn cũng định hỏi câu này.
Cô trả lời: “Không có món nào đặc biệt muốn ăn cả, em ăn gì cũng được.”
Vọng Độ như đã sớm đoán được câu trả lời của cô, chậm rãi nói: “Trước khi đến anh có xem qua mấy nhà hàng được đánh giá tốt, video giới thiệu anh gửi hết cho em rồi, em chọn thử đi.”
“Dạ.”
Tiểu Mãn lấy điện thoại từ túi xách rồi mở phần mềm video ngắn. Nhưng trước khi cô kịp vào mục tin nhắn, một video lại bật lên.
Vị bác sĩ nam đội mũ xanh, mặc áo blouse trắng vừa xuất hiện đã khiến người xem choáng váng: “Rất nhiều anh em có nhu cầu mạnh mẽ, khi có kích thích X thì nghĩ dùng tay giải quyết là được.”
Lúc nãy nghe tin nhắn của San San, Tiểu Mãn đã chỉnh âm lượng rất lớn. Giọng nói dõng dạc của bác sĩ lập tức khiến không khí trong xe đông cứng lại.
Tiểu Mãn: “…”
Cô máy móc quay đầu nhìn Vọng Độ, còn chưa kịp thấy rõ biểu cảm của anh thì tay run lên, điện thoại rơi thẳng vào khe giữa ghế phụ.
“Thật ra bạn không biết, dùng tay và đời sống X là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau…”
Bác sĩ vẫn tiếp tục giải thích.
Cứu với!
Tiểu Mãn hoảng hốt thò tay xuống tìm điện thoại. Không gian dưới ghế rất hẹp, ngón tay cô chạm vào rìa điện thoại nhưng không nhấc lên được, còn vô tình đẩy nó đi xa hơn.
“Đời sống X chất lượng không chỉ giúp giải phóng hormone, cải thiện giấc ngủ và hệ miễn dịch, mà còn mang lại sự thỏa mãn và thư giãn về tinh thần.”
Ai đến cứu cô với!
Chiếc điện thoại càng bị đẩy xa, bác sĩ nam khoa chính nghĩa thì vẫn không tha cho cô: “Dùng tay chỉ là sự kích thích đơn giản, máy móc. Nếu kéo dài thường xuyên sẽ làm hao tổn khí huyết, gây ra liệt dương, xuất tinh sớm, suy nhược thần kinh, mỏi gối đau lưng…”
Tiểu Mãn cố với tay dưới ghế, nhưng điện thoại đã quá xa. Cô chỉ có thể chạm hờ vào, càng đụng lại càng đẩy đi ra xa. Mặt mũi đỏ bừng đến tận cổ, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Tại sao cô không cài đặt tự động tắt tiếng khi mở phần mềm này chứ.
Vọng Độ giữ tay lái, cố nín cười. Đợi video lặp lại lần thứ ba, anh mới tìm được một chỗ đỗ xe tạm thời.
Xe dừng lại, Vọng Độ giúp cô điều chỉnh ghế ngồi. Mất một lúc lâu anh mới lấy được điện thoại ra. Lúc này, video đã lặp lại đến lần thứ mười một.
Được rồi, giờ thì ngay cả Tiểu Mãn cũng bắt đầu thấy thương hại chính mình. Cô chẳng còn tâm trạng đâu mà xem video nhà hàng Vọng Độ gửi nữa, cả người xấu hổ như cải bẹ xanh bị nước sôi dội qua.
Sao bây giờ? Cô phải giải thích thế nào với Vọng Độ đây? Cô thật sự không hề lo lắng vấn đề đó của anh mà!
Vọng Độ cười đủ rồi, nhẹ nhàng hắng giọng hai tiếng: “Yên tâm, anh không bị liệt dương. Em không cần lo đâu. Anh… chắc là cũng ổn.”
Tiểu Mãn kéo chiếc áo khoác của Vọng Độ từ ghế sau, trùm lên đầu mình.
*
Cuối cùng, Vọng Độ đưa cô đến một quán ăn Thái. Gọi món xong, Tiểu Mãn lẻn vào nhà vệ sinh. Cô rửa mặt hai lần, cố gắng tỉnh táo lại.
Rửa xong, cô mở trang cá nhân của bác sĩ Lý, thẳng tay chặn tài khoản của ông ta.
Một lát nữa làm sao đối mặt với Vọng Độ đây…
Cô nhắn tin cho San San.
[Ngôi sao lấp lánh: Bé San nói tớ nghe đi, cậu vượt qua tình huống lúc nãy thế nào vậy?]
[Trái tim từng bị San đánh còn có thể yêu ai nữa: Tớ đợi tan làm rồi chạy trốn.]
Khi tin nhắn của San San đến, ảnh đại diện của cô ấy cũng chuyển thành màu xám.
Chữ ký cá nhân: [Ảnh đại diện màu xám này sẽ không còn rung động nữa.]
[Trái tim từng bị San đánh còn có thể yêu ai nữa: Mong các đồng nghiệp của tớ đủ tốt bụng để giả vờ như chưa từng nghe thấy [Hòa bình thế giới.jpg].]
Tiểu Mãn cảm thấy Vọng Độ chắc cũng sẽ tốt bụng đến mức giả vờ không nghe thấy. Dù cô đã nghe đi nghe lại mười một lần và sắp thuộc lòng luôn rồi.
Cô cố giữ bình tĩnh, làm bộ như đã trải qua sóng gió lớn, rồi quay lại bàn ăn.
Khi cô tiến lại gần, vẻ mặt của Vọng Độ có chút kỳ lạ. Anh trông lạnh lùng, đôi mày hơi chau lại, ngón tay gõ nhịp trên bàn với vẻ không kiên nhẫn.
“Kiện tôi sao?” Giọng anh như nghe thấy chuyện gì đó buồn cười lắm.
Tiểu Mãn không ngồi đối diện, mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh.
Ở đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông trung niên, đang hét khản cả giọng, nói những lời chửi rủa khó nghe.
Nghe vài câu, Tiểu Mãn đã đoán được đó là ai.
Vọng Trình.
Có lẽ sợ cô lo lắng, Vọng Độ nắm lấy tay Tiểu Mãn.
Tay cô rất đẹp, các khớp ngón tay cân đối, thon dài và mịn màng. Vọng Độ vô thức khẽ bóp nhẹ.
“Kiện đi, đợi tòa xử xong, tôi sẽ gửi tiền cấp dưỡng cho ông.”
Giọng Vọng Độ thoải mái: “Nhưng luật pháp quy định độ tuổi là 60, ông cố gắng sống đến lúc đó nhé.”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi bắt đầu chửi bới: “Mẹ kiếp, mày dám nguyền rủa tao.”
Vọng Độ nhíu mày, lập tức cúp máy, chặn số điện thoại đó.
Tiểu Mãn hỏi: “Ông ta ra tù rồi sao?”
“Ừ, không biết tìm đâu ra số của anh.” Giọng Vọng Độ dịu giọng. “Đừng để ý đến ông ta.”
Các món ăn lần lượt được mang lên. Tiểu Mãn không quay lại ghế đối diện nữa.
Hai người ngồi sát bên nhau, trong lúc Tiểu Mãn ăn, Vọng Độ ngồi cạnh cô, cặm cụi bóc tôm.
“Anh ăn đi, để lát nữa em tự làm được mà.” Tiểu Mãn giục.
“Sợ em lỡ tay làm dơ quần áo. Để anh làm cho.”
Ánh mắt Vọng Độ lướt qua mái tóc xoăn nhẹ của cô, dừng lại ở xương quai xanh và bờ vai. Anh dừng lại một lúc lâu.
Tiểu Mãn nhận ra ánh mắt của anh, liền hỏi: “Em mặc thế này anh thấy quen không?”
“Ừ.” Vọng Độ trả lời: “Rất thích, muốn ngày nào cũng được nhìn thấy.”
Từng miếng tôm chắc thịt được anh bóc ra, nhúng lại vào cà ri. Anh tháo găng tay, dùng khăn ướt lau tay thật sạch sẽ rồi mới bắt đầu ăn.
*
Tối đó, Vọng Độ ở phòng sách làm nốt một tài liệu.
Tiểu Mãn mở tủ lạnh, lấy quả dưa lưới ra cắt thành từng miếng nhỏ, bày lên đĩa rồi mang vào phòng sách cho anh.
Khi cô bước vào, Vọng Độ vừa khép laptop lại.
“Xong rồi à?”
“Ừ.”
Vọng Độ nhận đĩa từ tay cô, đặt sang một bên, rồi kéo cô ngồi lên đùi mình. Tiểu Mãn khép nép, dựa sát vào anh, đôi chân lơ lửng, mắt cá chân lướt qua cẳng chân anh.
“Thực tập có vất vả không?” Anh hỏi.
Tiểu Mãn thật thà trả lời: “Có chút ạ. Phải sắp xếp rất nhiều tài liệu, mà còn gấp nữa, nhiệm vụ nối tiếp nhau. Nhưng em chỉ là thực tập sinh, thật ra không cần bản thân tự dịch thuật. Người hướng dẫn em và các đồng nghiệp khác bận hơn em nhiều.”
Hơn nữa khâu kiểm tra rất nghiêm ngặt, phải chỉnh đi chỉnh lại nhiều lần.
Vọng Độ: “Vậy để anh mát-xa cho em.”
Anh vô thức định đặt tay lên vai cô. Khi thấy bờ vai trần mịn màng ẩn dưới mái tóc dài của cô, anh khựng lại. Chiếc áo trễ vai càng làm nổi bật xương quai xanh của cô., khiến người ta… chỉ muốn cắn một cái.
Vọng Độ vén tóc cô sang một bên, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho cô.
Tiểu Mãn giữ tay anh lại: “Không cần đâu anh, anh vừa làm việc xong, tay chắc mỏi rồi.”
Vọng Độ chợt nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, đưa điện thoại em cho anh.”
Điện thoại, Tiểu Mãn hơi giật mình, chẳng lẽ vì chuyện buổi chiều?
Thấy vẻ mặt cô, Vọng Độ đoán được cô hiểu nhầm, liền giải thích: “Anh muốn xem Wechat của em.”
Thấy anh không nhắc đến chuyện kia, Tiểu Mãn thở phào, đưa điện thoại ra: “Anh muốn kiểm tra hả?”
“Ừ.” Vọng Độ đáp lại một tiếng.
Anh mở Wechat của cô ra, không xem gì, mà trực tiếp vào mục ví tiền, không phải kiểm tra gì cả.
Vọng Độ nhập số tài khoản vào phần thẻ ngân hàng, thêm một thẻ mới và đặt làm thẻ mặc định.
“Đây là thẻ lương của anh, đã liên kết với tài khoản của em rồi. Sau này mua gì cứ dùng thẻ này.”
“Hả?” Tiểu Mãn ngơ ngác: “Tại sao?”
Vọng Độ đáp: “Hôm đó em với San San đi mua đồ, anh chuyển tiền cho em mà em không nhận, anh buồn lắm đấy.”
“…” Tiểu Mãn khẽ nói: “Em có tiền mà anh.”
Từ nhỏ đến lớn, cô đã thích tiết kiệm tiền. Thêm vào đó, mấy năm đại học cô còn làm thêm và nhận được học bổng, cũng có một khoản không nhỏ.
Vọng Độ nhìn chằm chằm vào dái tai của cô, không nhịn được liền đưa tay lên bóp nhẹ.
Cô thậm chí còn chưa xỏ lỗ tai, làn da trắng nõn sạch sẽ.
“Trước đây không phải em nói rằng sau này định kết hôn với anh sao?” Giọng điệu Vọng Độ có chút trêu chọc: “Quản lý tiền của chồng trước không được à?”
“Hả?” Tiểu Mãn á khẩu, vô thức nuốt khan.
Ánh mắt của Vọng Độ dừng lại nơi cổ của cô, tay anh luồn vào mái tóc dài, nhẹ nhàng xoa sau gáy cô.
Chỉ một ánh mắt, Tiểu Mãn đã hiểu anh muốn làm gì.
Cô vòng tay ôm lấy anh, chủ động cúi đầu xuống.
Môi của Vọng Độ áp lên, chầm chậm hòa quyện vào nhau.
Anh chỉ cần điều chỉnh một chút tư thế, đã có thể khống chế độ cao của Tiểu Mãn, cao hay thấp đều theo ý anh.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh mờ ám và dây dưa khi anh hôn cô.
Tay Vọng Độ từ gáy cô dần trượt xuống, lướt qua lưng và vòng eo của cô.
Anh luôn rất kiềm chế, bên nhau lâu như vậy, chưa bao giờ làm gì quá đáng. Nhưng hôm nay, dường như anh không thể kiểm soát được nữa. Bàn tay ấm nóng của anh lướt tới mép áo, thử thăm dò rồi luồn vào bên trong.
Cơ thể Tiểu Mãn như nổ tung, mọi lỗ chân lông dường như đều mở ra. Trong giây lát, đầu óc cô trống rỗng, toàn thân run rẩy.
Nhưng Vọng Độ lại rất giỏi trấn an. Rất nhanh, cô lại bị cuốn theo nhịp điệu của anh.
Cô không hề bài xích sự đụng chạm của anh.
Khi động tác của anh càng ngày càng táo bạo, hơi thở của Tiểu Mãn cũng trở nên gấp gáp.
Cảm giác mơ hồ từng xuất hiện vài lần trước đây lại một lần nữa xâm chiếm cơ thể cô, như ngọn lửa đang thiêu đốt, nhưng lần này còn mạnh mẽ hơn. Đồng thời cô cũng cảm nhận được phản ứng không thể che giấu từ cơ thể anh.
Tiểu Mãn như bị bỏng, giật mình.
Vọng Độ rời khỏi môi cô, những nụ hôn nhẹ nhàng từ cổ xuống vai, cuối cùng dừng lại nơi xương quai xanh.
Anh mở mắt, ánh mắt sâu thẳm không rõ cảm xúc: “Tiểu Mãn, chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”
Sao tự nhiên lại hỏi vậy ta?
Tiểu Mãn đáp: “Một năm tám tháng.”
“Ừ.” Anh gác cằm lên vai cô, khẽ cọ vài cái.
Tiểu Mãn hỏi: “Sao thế anh?”
Tay Vọng Độ lưu luyến vuốt ve sau lưng cô, giọng anh mang theo sự mờ ám không nói nên lời, vọng vào tai cô như một sự mê hoặc: “Có chút… Không nhịn được nữa.”
Cạch.
Sự bó buộc sau lưng cô bỗng chốc được thả lỏng.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện sở dĩ được gọi là ngoại truyện~ .
P/s: Bác sĩ Lý là người có thật, lời phát biểu trích trên mạng.