Tiểu Mãn ngẩng đầu, ánh mắt chạm đúng vào ánh nhìn của Vọng Độ.
Anh cứ thế nhìn cô, trong mắt tràn ngập cảm xúc, như đang đợi cô trả lời.
Chiếc áo bên trong là loại không có dây đeo vai, lúc này bất chợt lỏng ra, trái tim Tiểu Mãn như mất đi một mảnh lớn.
Vọng Độ không vội vàng tiến tới, bàn tay đặt lên eo và lưng cô dần dán sát vào.
Phần lưng cô nóng rực.
“Anh, em nhớ trước đây hình như anh từng biết ngại đấy.” Tiểu Mãn chần chừ nói.
Cô nhìn tai anh, lại đưa tay áp vào má anh.
Bây giờ, dường như không còn biết ngại là gì nữa rồi, không giống như trước kia.
Vọng Độ khẽ dịch chuyển, theo vị trí tay cô, gò má anh nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay cô, giống như một chú mèo Ragdoll nho nhã, lười biếng, nhưng lại hết sức chiều chuộng chủ nhân.
“Câu nói vừa nãy… Anh đã tự nói với mình rất nhiều lần rồi.” Anh đáp.
Rất nhiều lần, rất nhiều lần.
Mỗi lần hôn đến lúc cảm giác thoải mái nhất, anh đều muốn kề bên tai cô, nói rằng bản thân không kiềm chế được nữa, nhưng chỉ lần này mới nói ra.
Không biết là vì lớn lên cùng nhau từ nhỏ hay vì phong cách ăn mặc trước đây của cô lúc nào cũng mang nét đáng yêu, anh luôn cảm thấy cô vẫn còn nhỏ, không dám tiến xa hơn.
Lần này, khi trở lại thành phố Bắc gặp cô, phong cách rất trong sáng và sắc sảo, lại thêm chút quyến rũ, khiến sự xao động trong lòng anh mãi không lắng xuống.
Rất đẹp, làm người ta ngày càng khó kiềm chế.
Gió đêm mùa hè ấm áp thổi vào từ cửa sổ, nhưng không thể xua đi nhiệt độ trên cơ thể hai người.
Hơi thở trên người Vọng Độ vẫn chưa hạ xuống.
“Anh cho em xem cái này.” Anh nói rồi nghiêng chân đẩy Tiểu Mãn sang bên một chút.
Vọng Độ mở ngăn đầu tiên của chiếc tủ gần đó, lấy ra ba tờ giấy.
Tiểu Mãn nhận lấy, khi nhìn rõ nội dung, cô suýt chút nữa không nói nên lời.
Vắc-xin HPV.
Thời gian tiêm mũi cuối cùng là nửa năm trước.
Tiểu Mãn nhìn rõ mồn một, nhưng vẫn không thể tin nổi: “Anh, sao anh tiêm xong cả ba mũi rồi?”
Trước đây Hoàng Hỉ Vân từng nói với Tiểu Mãn rằng cô đã đến tuổi cần tiêm phòng, nhưng vắc-xin ở thành phố Bắc rất khan hiếm. Cô không tiện đi máy bay, cũng không thể đến thành phố Ngô tiêm nên đành tạm thời để đó.
Không ngờ Vọng Độ đã lo liệu xong cho bản thân anh rồi.
“Anh tiêm hay em tiêm chẳng phải như nhau sao?” Vọng Độ nhẹ nhàng đáp: “Hơn nữa anh nghe nói tác dụng phụ đối với con gái sẽ lớn hơn một chút.”
Tiểu Mãn: “Thế anh thấy thế nào?”
“Anh chẳng cảm thấy gì cả.”
“Ồ.”
Cầm ba tờ giấy mỏng trên tay, Tiểu Mãn im lặng một lúc, dường như nhìn thấy, ít nhất từ một năm trước, anh đã… chuẩn bị hết cả rồi.
Ít nhất nửa năm trước, anh đã hoàn toàn sẵn sàng.
Lúc này, khát vọng, mong đợi, sự kìm nén khó tả trong lòng anh đều phơi bày trước mặt cô.
Anh không hề giấu giếm.
Tiểu Mãn luôn nghĩ anh trai mình là một người thanh tâm quả dục, rất giỏi “ăn chay”, nhưng có lẽ… không phải như vậy.
Vọng Độ cầm lại tờ giấy, tiện tay đặt trên bàn.
Anh đưa tay ôm lấy sau gáy cô, nhẹ nhàng xoa mái tóc dài, đẩy cô cúi xuống.
Động tác đầy mạnh mẽ, nhưng Tiểu Mãn lại không cảm nhận được bao nhiêu sức.
Cô cúi đầu, tiếp tục nụ hôn dang dở vừa bị gián đoạn.
Vọng Độ luôn đặt cô ở một vị trí rất cao, anh hơi ngẩng đầu, đường nét vai và cổ hiện lên cực kỳ đẹp mắt, khi yết hầu chuyển động, toát lên vẻ gợi cảm riêng biệt của anh.
Tiểu Mãn vô thức đưa tay chạm vào, nhẹ nhàng lướt dọc theo đường nét cổ anh.
Ấm áp, cô thích lắm.
Có lẽ vì hoàn toàn hiểu rõ tâm ý của anh, cô cảm thấy mỗi khi cơ thể hai người áp sát, sự va chạm càng mãnh liệt hơn.
Nồng nhiệt, bỏng rát, đầy sức hút, mang theo kích thích khó nói nên lời.
Vọng Độ bế cô lên, đổi sang ghế sô pha trong phòng làm việc.
Đó là chiếc ghế lười anh chuẩn bị riêng cho cô, màu vàng nhạt thanh nhã, đặt thêm hai chiếc gối ôm nhỏ. Phía trước là một chiếc bàn trà bằng gỗ, các góc được mài tròn nhẵn nhụi, trông rất đáng yêu.
Bình thường khi anh làm việc, cô sẽ ngồi trên ghế nhỏ đọc sách, hoặc ngồi trên thảm làm bài, viết ghi chú.
Bên cạnh ghế sô pha, trong tủ đứng còn đặt sẵn đồ ăn vặt và sách của cô.
Vọng Độ đặt Tiểu Mãn lên sô pha, sau đó kê thêm một chiếc gối ôm sau lưng cô.
“Ngồi ở vị trí này có thấy khó chịu không?” Anh hỏi.
Tiểu Mãn tựa đầu vào tay vịn rộng và mềm, vị trí vốn đang lơ lửng được gối ôm đỡ lấy, thêm bàn tay anh giữ chặt, cô gần như không cần tốn chút sức nào.
Cô không trả lời, chỉ vòng tay qua cổ anh, kéo anh xuống.
Ghế sô pha rộng hơn nhiều so với ghế làm việc của anh. Trên đó, cô chỉ có thể ngồi trên người anh, khi cơ thể mềm nhũn ra thì gần như không có điểm tựa nào.
Ở đây lại giống với lúc hai người hôn nhau trên giường.
Vọng Độ cúi xuống nhìn cô, hôn lên trán, lại cọ vào chóp mũi cô.
Hình như anh đặc biệt thích vai và xương quai xanh của cô, nhẹ nhàng cắn vào đó vài cái.
Hơi thở ấm áp phả vào cổ Tiểu Mãn, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, bất giác co lại.
Cô chợt nghĩ đến điều gì đó, không kìm được bật cười.
Tiểu Mãn cười đến mức người hơi rung lên.
Ánh mắt Vọng Độ dịu dàng, bất lực cười theo: “Nguyệt Mãn, em cười gì thế?”
Cô cũng gọi tên anh đầy đủ: “Vọng Độ, em nghĩ đến chuyện buồn cười.”
Vì gần như chưa bao giờ gọi cả tên anh, Tiểu Mãn lại cảm thấy hơi kích thích không đúng lúc, như thể đang nổi loạn vậy.
Vọng Độ không có ý định tính toán với cô về điều này, dường như mặc kệ cô muốn gọi anh thế nào, chỉ hỏi: “Nghĩ đến chuyện gì?”
“Chính là lời của bác sĩ Lý chiều nay, em nghe đi nghe lại hơn chục lần, gần như thuộc lòng rồi.”
Vọng Độ: “Nhớ tốt vậy à? Vậy đọc lại cho anh nghe xem.”
Tiểu Mãn chuẩn bị mở miệng, nhưng chưa kịp nói từ nào đã bị Vọng Độ chặn lại bằng một nụ hôn.
Anh cắn nhẹ môi cô hai cái như để trừng phạt, sau đó thuần thục xâm nhập, lại là một nụ hôn dài và dịu dàng.
Bàn tay Vọng Độ đặt trên eo cô, theo vạt áo luồn lên trên, không chút khách khí đi tới trước.
Chiếc áo bên trong đã bị anh làm bung ra ở bên bàn làm việc, lúc này hoàn toàn không còn trở ngại.
Đây là lần đầu tiên Vọng Độ chạm vào nơi mềm mại ấy.
Trong khoảnh khắc, cả hai đều dừng lại.
Như một đám mây tuôn tràn qua kẽ tay anh, mang theo sức hút và sự quấn quýt khó nói thành lời.
Anh áp trán vào cô, dường như đang cố kiềm chế điều gì đó.
Giọng anh trầm thấp: “Mềm thật.”
Lần này Tiểu Mãn thật sự cảm thấy ngại, gò má ửng đỏ rõ ràng.
Anh vừa hôn vừa vuốt ve cô, cơ thể anh cũng không kìm được mà tiến lại gần.
Những động chạm và nụ hôn đắm đuối ấy kéo dài rất lâu, bầu không khí nóng rực, vượt quá sức chịu đựng.
Khi hành động của anh ngày càng mập mờ, Tiểu Mãn bắt đầu thấy khó thở.
Cô khẽ rên lên một tiếng, âm thanh ấy lọt vào tai Vọng Độ, khóe môi anh cong lên, dường như đặc biệt hài lòng.
Tiểu Mãn cảm thấy vành tai mình nóng lên, không cho anh tiếp tục hôn nữa, vùi đầu vào trong.
Vọng Độ không còn vẻ dịu dàng kiêu ngạo thường ngày, hoàn toàn không có ý định bỏ qua cho cô. Tay anh không làm gì, chỉ từ cằm, má cô mà hôn dần lên trên, từng chút từng chút khiến cô bất giác ngẩng đầu. Khi đôi môi cô hơi hé mở, anh lại nhân cơ hội xâm nhập một lần nữa.
Cảm giác bị chế ngự quá mạnh mẽ. Da đầu Tiểu Mãn tê dại, cảm giác nhồn nhột lan từ gáy xuống tận xương.
Bản chất thực sự của anh trai cô… là thế này sao?
Vậy mà có thể nhẫn nhịn gần hai năm, giỏi thật đấy.
Có phải vì kìm nén quá lâu nên mới thành ra như thế này không?
Khi đầu óc mông lung, cô cảm nhận được một sự tồn tại nóng rực, cách vài lớp quần áo áp sát vào bụng cô.
Cô kinh ngạc mở to mắt.
Nóng quá.
Anh dường như thật sự rất muốn thử.
“Anh.” Cô khẽ gọi một tiếng.
Hơi thở của Vọng Độ đã có chút rối loạn, như thể đang kiềm chế bản thân không vượt qua ranh giới nào đó.
“Ừ.” Anh đáp trước, sau một lúc mới hỏi: “Sao thế?”
Tiểu Mãn: “Chỗ này của anh… có chuẩn bị đồ không?”
Thời gian họ ở bên nhau đã rất lâu, Tiểu Mãn không phải chưa từng nghĩ đến việc tiến tới bước đó.
Chỉ là Vọng Độ luôn rất kiềm chế, ngay cả những lần chạm quá giới hạn như hôm nay cũng chưa từng xảy ra, vì thế cô không hề nhận ra anh lại khát khao đến vậy.
Cơ thể cô gần như đã bị anh làm đỏ ửng.
Vọng Độ nói: “Anh không dám mua.”
Sợ rằng nếu đã chuẩn bị sẵn, anh sẽ thật sự không kiềm chế được. Dù hiện tại tình hình cũng chẳng khá hơn là bao.
“Thế không được đâu.”
Khi Tiểu Mãn lên tiếng, bàn tay của Vọng Độ vẫn đang nhẹ nhàng di chuyển. Cảm giác đó quá mức, khiến cô hít sâu một hơi, đầu óc suýt nữa trống rỗng.
Vọng Độ: “Không được thật, hôm nay chúng ta không làm.”
Mặc dù nói vậy, nhưng anh lại hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Anh hôn cô thêm một lúc.
“Anh trước tiên giúp em. Muốn thử không?”
Tiểu Mãn chưa bao giờ thấy ánh mắt của Vọng Độ như vậy, chỉ cần nhìn cô thôi cũng như đã hoàn toàn chiếm lấy cô rồi.
Anh bế cô lên lầu, còn không quên nhắc cô cầm theo đĩa dưa vàng mà cô vừa cắt.
Hương thơm ngọt ngào của trái cây lan tỏa trong không khí.
Vọng Độ: “Em ăn chút đi. Anh đi tắm và… rửa tay.”
Tiểu Mãn khẽ run, cô vội vàng nhét vài miếng dưa vàng vào miệng, nhưng hoàn toàn không còn tâm trạng để ăn nữa.
Khi Vọng Độ trở lại, trên người tỏa ra hương sữa tắm, thơm ngát đến mê hoặc.
Chiếc giường mềm mại và lún sâu còn dễ chịu hơn sô pha, khi hôn, cả người Tiểu Mãn đều được bao bọc trọn vẹn.
Anh quả thật rất giỏi, dễ dàng khiến cô bừng tỉnh mọi cảm xúc.
Anh không vội vàng, chậm rãi khơi dậy khao khát của cô đến tận cùng.
Cảm giác khác lạ trong cơ thể Tiểu Mãn ngày càng rõ rệt.
Tay anh dần trượt xuống, cô nếm trải một cảm giác chưa từng có.
Âm thanh mờ ám tràn ngập trong căn phòng, cả người cô nóng bừng, làn da cũng ửng đỏ, như có dòng chảy mãnh liệt cuộn trào.
Tiểu Mãn khẽ cắn môi dưới, hoàn toàn bị anh kiểm soát.
…
Hóa ra còn có thể như thế này.
Cuối cùng khi Vọng Độ đi tắm lần nữa, Tiểu Mãn vùi mình trong chăn như một con đà điểu.
Cảm giác tê dại lan ra khắp cơ thể đến tận đầu ngón chân như dư chấn, thỉnh thoảng lại dâng lên, từng đợt từng đợt nhắc nhở cô những gì vừa xảy ra.
Cô vốn nghĩ rằng mình sẽ là người làm anh thỏa mãn, nhưng hóa ra lại bị anh phục vụ ngược lại.
Vọng Độ từ phòng tắm bước ra, chui vào trong chăn, kéo Tiểu Mãn vào lòng.
Anh cọ nhẹ hai cái lên cổ cô: “Ngoan nào, chúng ta đi ngủ thôi.”