Giọng của Vọng Độ rất êm tai, trong trẻo mà mê hoặc.
Khi anh nói sát bên tai Tiểu Mãn, cô thích đến mức chỉ muốn mãi mãi ở trong vòng tay anh.
Có lẽ vì mối quan hệ của họ đã tiến thêm một bước, mặc dù vẫn chỉ là nằm cạnh nhau ngủ, nhưng bầu không khí và cảm giác lần này lại có phần khác biệt.
Dư âm còn sót lại trên cơ thể khiến Tiểu Mãn khó mà phớt lờ, cô không tự chủ được mà nghĩ về tình trạng của Vọng Độ.
Khi nãy anh ở trong phòng tắm khá lâu, tiếng nước chảy rào rào, không nghe rõ được gì khác.
Những lời của bác sĩ Lý nhiệt tình lại vang lên trong đầu Tiểu Mãn. Cô nghĩ ngợi hồi lâu, xoay người lại đối diện với Vọng Độ.
Vọng Độ đang nằm nghiêng, cảm nhận được sự chuyển động trong vòng tay, anh chậm rãi mở mắt.
Dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ, ngũ quan của anh càng thêm sắc nét và cuốn hút, đôi mắt mang theo sự dịu dàng và hấp dẫn khó cưỡng.
Đẹp thật, không hổ là người mà cô đã để ý từ nhỏ.
Tiểu Mãn hoàn hồn, nhận ra mình lại bị nhan sắc của anh làm cho phân tâm.
Cô ngập ngừng: “Anh… khi nãy… tự mình làm à?”
Hàng mi của Vọng Độ khẽ rung, anh không ngờ cô lại đột ngột hỏi vậy, liền trêu cô: “Xem ra anh vừa rồi phục vụ không tệ nhỉ.”
Tiểu Mãn: “Hả?”
Giọng anh chậm rãi: “Em còn dám thẳng thắn nói với anh chuyện này rồi cơ à.”
“…” Tiểu Mãn im lặng một lúc rồi nói: “Giờ em hỏi anh như vậy, anh cũng đâu có đỏ mặt nữa.”
Hồi mới bên nhau, anh còn đỏ bừng mặt vùi đầu vào vai cô cầu xin đừng hỏi thêm nữa kìa.
Tiểu Mãn truy hỏi: “Rốt cuộc có hay không?”
Vọng Độ: “… Không, cách một bức tường, em ở ngay đây. Anh làm không nổi.”
Vậy là vẫn nhịn.
Tiểu Mãn nghĩ ngợi kỹ càng, rồi nói: “Vậy để em giúp anh nhé?”
Dù sao anh cũng vừa làm vậy với cô.
Bàn tay đặt trên bụng cô của Vọng Độ khẽ siết lại, như thể cả hơi thở cũng ngưng đọng.
Dục vọng bị anh đè nén, giấu kín dễ dàng bị khơi lên lần nữa.
Đúng muốn phát điên thật mà.
Rõ ràng đã rất khó khăn để kiểm soát.
Điều đáng chết nhất là chỉ một câu nói của cô, anh đã thật sự đã nghĩ đến những điều tiếp theo, trong đầu toàn là những hình ảnh mờ ám.
Ngọn lửa vốn khó kiểm soát kia gần như lại muốn bùng lên dữ dội, nhưng một khi bắt đầu, anh sợ rằng mình không thể dừng lại.
“Em có khái niệm gì về việc giúp anh không?” Vọng Độ vẫn không nhịn được mà hỏi.
“Chỉ là… giống như anh làm vậy.” Tiểu Mãn nghiêm túc: “Hoặc anh bảo em biết phải làm thế nào đi, em sẽ học.”
Vài ba câu qua lại, chủ đề càng lúc càng đi sâu, gần như đã trở thành một khuynh hướng không thể né tránh.
Anh gần như đã nghĩ đến việc nên để cô làm thế nào.
Tiểu Mãn không biết Vọng Độ đang nghĩ gì, cứ ngỡ rằng anh vẫn còn băn khoăn.
Tình yêu là từ hai phía, sự chiều chuộng cũng vậy.
Cô không nỡ để anh tiếp tục chịu đựng như thế, giống như cách anh đã làm cho cô, chắc hẳn cũng có cách khác mà.
Tiểu Mãn khuyên nhủ: “Hơn nữa chẳng phải bác sĩ Lý cũng nói rồi sao, tiêu hao khí huyết, tinh thần mệt mỏi, eo lưng đau nhức… dương… gì đó.”
Vọng Độ bật cười, véo má cô: “Em thật sự nhớ hết rồi à?”
Tiểu Mãn nắm lấy tay anh, mỉm cười nhìn anh.
Cô ngắm anh một lúc, ngẩng cằm lên rồi hôn anh.
Vọng Độ không từ chối nụ hôn ấy, dịu dàng đáp lại cô.
Anh mang theo chút dụng ý, không chủ động như trước mà để mặc cô dò dẫm tiến tới, hưởng thụ việc cô bắt chước theo cách của anh.
Từng chút từng chút dây dưa cùng cô.
Họ đã hôn nhau vô số lần, thường là anh dẫn dắt, vì thế sự chủ động của Tiểu Mãn có phần vụng về.
Cô giống như một chú mèo vừa học cách cọ người, hoàn toàn dựa vào cảm giác, chẳng theo quy tắc nào. Nhưng chính sự chủ động đơn giản và trực tiếp ấy khiến trái tim Vọng Độ ngứa ngáy không chịu được.
Cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ không thể kìm nén dần dâng lên, anh không thể giả vờ thêm nữa.
Vọng Độ cụp mắt, tay xoa nhẹ lên eo cô.
Anh ôm lấy Tiểu Mãn, vô thức điều chỉnh thành tư thế ở trên, cô bị anh nhẹ nhàng đè xuống, lại lần nữa trở thành người bị động.
Tiểu Mãn đặt tay lên vai anh, không dùng nhiều lực, chỉ khẽ vuốt ve xương quai xanh ẩn sau lớp áo mỏng.
Tay Vọng Độ từ từ đưa lên, cởi chiếc cúc thứ hai trên áo cô.
Anh hôn từ dái tai cô, lướt qua bờ vai, xương quai xanh, rồi hạ xuống sâu hơn.
Tiểu Mãn nhắm mắt, hơi ngửa đầu ra sau.
Bị anh trêu đùa một hồi lâu, cô mới chợt bừng tỉnh.
Cô đã nói là sẽ giúp anh mà.
Đôi tay mảnh mai, mềm mại của cô bắt chước theo anh, đi xuống phía dưới, động tác vụng về đầy lúng túng.
Thân hình của Vọng Độ vô cùng hoàn hảo, từ lồng ngực đến bụng đều khiến người ta cảm thấy thoải mái khi chạm vào.
Khi tay cô sắp chạm đến nơi, Vọng Độ ngẩng đầu lên.
Trên môi anh còn vương chút ướt át, đôi mắt sâu thẳm không đáy.
Anh nắm lấy cổ tay Tiểu Mãn, khẽ nói: “Chờ chút.”
“Sao thế?” Giọng Tiểu Mãn nghe như một lời thì thầm mềm mại.
Vọng Độ khựng lại, rồi cúi xuống sát bên tai cô.
Giọng nói đầy mê hoặc của anh vang lên lần nữa: “Anh nghe nói… lần đầu tiên của đàn ông đều rất nhanh. Nếu như… anh cũng nhanh thì em không được cười anh, cũng không được nghĩ bậy, chắc chắn không phải như mấy cái gì đó… mà bác sĩ Lý nói đâu… Em hiểu chứ?”
Hóa ra là anh lo lắng chuyện này.
Tiểu Mãn khẽ bật cười, nhưng hai người quá gần, nụ cười của cô chẳng giấu được chút nào.
Vọng Độ cũng không giận, khóe môi khẽ nhếch, chỉ đưa tay cù vào chỗ cô dễ bị nhột nhất.
Tiểu Mãn cười đến run cả người trong chăn, đẩy tay anh ra, vừa cười vừa xin tha.
Một nụ hôn sâu lại áp xuống.
Tay anh dẫn dắt cô…
Mặt Tiểu Mãn nóng bừng lên, khi chạm vào, lòng bàn tay cô bỏng rát.
Vọng Độ thậm chí không còn tâm trí hôn cô, vùi mặt vào bên tai cô, phát ra một tiếng rên khẽ.
Nóng rực, bỏng cháy, cô gần như theo bản năng muốn buông tay ra.
Vọng Độ nói đúng, cô thật sự không có khái niệm gì về chuyện này.
Trước đây cô chỉ cảm nhận mơ hồ, nhưng khi trực tiếp đối mặt, trạng thái của anh khiến cô có chút hoảng hốt.
Hình như không xảy ra chuyện mà anh lo cô sẽ cười.
Vọng Độ nhận ra sự ngập ngừng trong hành động của cô.
Anh không vội, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, đưa ngón tay len vào giữa những sợi tóc, dịu dàng an ủi cô, kiên nhẫn tiếp tục hôn cô.
Cuối cùng anh cúi sát bên tai cô, khẽ nói bằng giọng dịu dàng: “Ngoan, đừng sợ.”
Anh nắm lấy tay cô, từ từ dẫn dắt, hơi thở trở nên nặng nề.
Cô cảm nhận được cảm xúc trong anh đang trào dâng.
…
Một lúc lâu sau, giọng nói của anh lại vang lên, như một lời thì thầm quyến rũ: “Vẫn chưa đủ…”
Hơi thở của anh dần trở nên rối loạn: “… Được không?”
*
Đêm khuya, Vọng Độ bế Tiểu Mãn vào phòng tắm.
Sau một năm rưỡi, cuối cùng Tiểu Mãn cũng nghe thấy câu áp chót trong danh sách Những câu đàn ông thường nói trước khi mất kiểm soát: Anh chỉ cọ chút thôi.
Cô không ngờ mình lại bị làm cho đến mức bối rối như thế, sắc đỏ trên mặt mãi vẫn chưa tan.
Trong bồn tắm, cô vẫn tựa đầu vào vai anh.
Vọng Độ không đi đến bước cuối cùng, nhưng những điều khác thì không thể kìm nén, năng lượng của anh nhiều đến đáng sợ.
Anh từ phía sau ôm lấy cô, dịu dàng giúp cô gội đầu. Trên tóc cô vẫn còn mồ hôi, mái tóc đã được uốn, khi được bao phủ bởi bọt xà phòng vẫn giữ những lọn xoăn nhẹ.
Anh rất thích điều đó.
Gương mặt Tiểu Mãn đỏ bừng, lông mi vương hơi nước bốc lên từ bồn tắm.
“Anh thật sự là lần đầu tiên sao?”
Dù không tiến đến bước cuối cùng, nhưng cô vẫn cảm nhận được, anh quả thực rất giỏi.
“Em nghi ngờ anh à?” Vọng Độ khẽ cười.
Làm thế nào cũng không đủ, lại còn đòi hỏi.
Cô mệt gần chết, sau đó cả người cô đều hối hận.
“Vậy sao anh lại thành thạo như thế?”
Vọng Độ giúp cô gội sạch bọt trên tóc.
Nước ấm chảy xuống, mái tóc Tiểu Mãn được anh gội sạch sẽ. Sau khi gội xong, Vọng Độ dùng khăn lau tóc cho cô, rồi ghé sát tai cô từ phía sau.
“Tiểu Mãn, đã gần hai năm rồi.”
Anh từ tốn nói, giọng nói kéo dài mang chút trêu chọc.
“…” Câu cuối cùng, Vọng Độ nói rất khẽ.
Nghe xong, sắc đỏ từ tai lan khắp người Tiểu Mãn.
Anh trai cô sao lại nói ra được những lời như vậy chứ!
Tiểu Mãn hắt nước lên người anh, muốn gội sạch con người anh một chút!
Dù vẫn chưa phá bỏ ranh giới cuối cùng, nhưng khi hai người ôm nhau ngủ vào buổi tối, mọi thứ đã khác hoàn toàn.
Thân mật hơn, quấn quýt không rời.
*
Hôm sau là thứ bảy, không cần phải dậy sớm. Tiểu Mãn ngủ đến tận gần trưa mới tỉnh.
Cô mơ màng mở mắt, cảm thấy chân mình mỏi nhừ.
Tiểu Mãn nằm trong vòng tay Vọng Độ, nhưng anh đã tỉnh từ lâu, một tay kê dưới cổ cô, tay còn lại lơ lửng, dùng một tay gõ văn bản.
Cô lại gần nhìn, thì thấy anh đang sử dụng ứng dụng WPS trên điện thoại để soạn tài liệu.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Xử lý một tệp nhỏ, chỉnh tạm trên điện thoại trước, lát nữa lên máy tính sửa chi tiết sau.”
Tiểu Mãn chống tay ngồi dậy: “Sao anh không lên phòng sách làm?”
Vọng Độ tạm thời đặt điện thoại xuống, tập trung nói chuyện với cô: “Không phải em thích được anh ôm khi vừa tỉnh giấc sao? Hơn nữa anh muốn ở bên em.”
Cảm giác của anh dành cho cô mãnh liệt đến mức không thể tả. Tối qua mới được thỏa mãn đôi chút, giờ đây anh lại không muốn rời xa cô dù chỉ một phút.
Tiểu Mãn chống tay ra sau, cảm thấy cánh tay cũng đau nhức. Cảm giác ê ẩm trên cơ thể khiến cô nhớ đến chuyện tối qua, gương mặt lại đỏ bừng.
Cô cầm gối đập nhẹ vào Vọng Độ: “Vọng Độ, tối nay em không chơi với anh nữa!”
Bỗng bị gọi cả tên, biểu cảm của Vọng Độ lại trông có vẻ khá thích thú.
“Sao không gọi anh là anh trai nữa?”
Tiểu Mãn: “Không còn cảm giác xa cách nữa.”
Chuyện tối qua đã phá tan cái “cảm giác như người lớn trong nhà” mà cô từng cảm nhận từ anh từ nhỏ đến lớn.
*
Khi ăn sáng, Tiểu Mãn mới nhớ ra chưa nói với Vọng Độ kế hoạch hôm nay của mình.
Cô ăn nửa viên bánh trôi nước, nuốt xong rồi mới lên tiếng: “Anh, hôm nay em sẽ đi cùng San San đến bảo tàng tỉnh. Cậu ấy muốn xem một số thứ, em sẽ đi cùng rồi sau đó chắc đi xem phim gì đó.”
Vọng Độ: “Hiểu rồi, em ra ngoài hẹn hò mà không dẫn anh theo.”
Tiểu Mãn: “…”
“Đùa em thôi.” Vọng Độ xoa đầu cô: “Chiều nay anh cũng có việc phải làm ở nhà, em cứ đi chơi, không cần lo cho anh.”
Ăn xong, ánh mắt Vọng Độ dừng lại trên mái tóc dài xoăn nhẹ của cô.
“Hôm nay em định mặc gì đi?”
“Em chưa nghĩ ra, lát nữa lên tủ đồ xem thử.”
“Để anh giúp em chọn nhé?”
Hai người cùng nhau lên lầu.
Trong tủ chủ yếu là những bộ quần áo mới mà Tiểu Mãn mua gần đây, phong cách tương tự với bộ hôm qua, nói chung trưởng thành hơn so với những chiếc váy trước đây của cô.
Tiểu Mãn lấy ra một chiếc áo hai dây, có hai sợi dây lụa buộc ở vai: “Bộ này được không?”
Vọng Độ liếc qua chiếc áo: “Ừ, đẹp.”
“Vậy em mặc…”
Còn chưa nói hết câu, Tiểu Mãn đã thấy Vọng Độ từ tủ quần áo của cô lôi ra từng chiếc váy mà anh chưa từng thấy nhưng rất thích ra.
Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ.
“Thời gian vẫn còn sớm, hay là… em thử mặc tất cả cho anh xem một lượt đi?”
Hầu hết đều là những bộ đồ tôn dáng.
Tiểu Mãn: “!?!”
…
Tiểu Mãn kéo Vọng Độ từ mép giường đứng lên, dùng cả hai tay đẩy anh ra ngoài.
Khi đóng cửa, cô cố ý nhấn mạnh: “Anh đừng có biến thái quá!”
“Anh đâu có…”
Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, cánh cửa đã “rầm” một tiếng đóng lại.
Vọng Độ đặt tay lên cửa.
Đây là lần đầu tiên anh bị đuổi ra ngoài.
Anh khẽ cười, chậm rãi xuống lầu đợi cô.
Trước khi ra ngoài, Vọng Độ giúp Tiểu Mãn chỉnh lại tóc.
Anh dùng một chiếc kẹp tóc ngọc trai kẹp vào bên tai cô, ánh sáng trắng ngà của kẹp làm nổi bật làn da và mái tóc đen của cô.
Vọng Độ xoa dầu dưỡng tóc lên tay, sau đó nhẹ nhàng thoa lên phần đuôi tóc của cô.
“Tiểu Mãn, mái tóc xoăn dài của em thật đẹp.”
Giọng anh vừa ấm áp vừa đê mê.
Tiểu Mãn đeo thêm một chiếc túi đeo chéo dây xích, mang giày vớ chỉnh tề rồi tạm biệt anh: “Anh, em đi đây.”
Nói xong, cô nhón chân lên, hôn nhẹ lên môi anh.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chúng ta vẫn chưa biết câu nói mà Vọng Độ thì thầm trước khi bị Tiểu Mãn hắt nước là gì.
*
Cy: Dirty talk hay gì? =)))) Mấy bà thử điền vào chỗ trống “…” Câu cuối cùng, Vọng Độ nói rất khẽ đi =))))