*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mùa hè ở thành phố Bắc rất nóng. Khi Tiểu Mãn bước vào cửa chính của bảo tàng, luồng khí mát lạnh từ điều hòa lập tức ùa đến, xua tan cái nóng bên ngoài.
San San đang chỉnh máy ảnh trong sảnh, thấy cô liền vẫy tay: “Tiểu Mãn, bên này nè.”
Mùa hè năm nay, cả hai lần đầu tiên không trở về thành phố Ngô.
Dù đều lấy lý do thực tập, nhưng lý do của Tiểu Mãn và San San lại có chút khác biệt. Tiểu Mãn may mắn tìm được một cơ hội thực tập tốt, còn San San thì không muốn về nhà.
Dựa vào kinh nghiệm chung sống nhiều năm, San San cảm thấy mình và bố mẹ thuộc kiểu quan hệ có thể gặp gỡ thỉnh thoảng, nhưng tuyệt đối không thể ở cùng lâu dài được.
Mỗi khi kỳ nghỉ trôi được nửa chặng, San San thường xuyên bị gia đình chọc giận, dẫn đến hàng loạt mâu thuẫn lớn nhỏ. Nhiều đêm, cô ấy vừa gọi điện cho Tiểu Mãn vừa khóc.
Cuối cùng, cô ấy nghĩ cách rời khỏi nhà để tránh cãi vã. Không tìm được nơi nào để đi, San San thường lang thang trong bảo tàng. Sau đó, cô ấy mở một trang công khai trên Wechat ghi lại hình ảnh các cổ vật. Qua hơn một năm, trang đó dần có một lượng người theo dõi đáng kể.
Tiểu Mãn đưa viên kẹo soda cô vừa mua dưới lầu cho San San: “Cậu thử cái này đi, vị ngon lắm, còn giúp tỉnh táo nữa.”
Gói kẹo màu xanh nhạt, vị sữa trái cây.
San San bóc vỏ, thả viên kẹo vào miệng, nếm thử rồi gật đầu lia lịa: “Ngon thật!”
“Buổi tối tớ tăng ca xem tài liệu toàn nhờ cái này để tỉnh táo.” Tiểu Mãn nói: “Hôm trước tớ mua nhiều lắm, đến lúc về tớ đưa cậu ít.”
“Tỉnh táo hả?” San San nghe thấy từ khóa liền hỏi: “Đài truyền hình của cậu bận thế sao? Thường xuyên phải tăng ca hả?”
“Thầy hướng dẫn của tớ nói bình thường sẽ hơi bận một chút, nhưng cuối tuần thì có thể nghỉ ngơi thoải mái.” Tiểu Mãn trả lời: “Còn cậu thì sao, tòa soạn thế nào rồi?”
Nhờ trang mình đang vận hành, San San đã có cơ hội thực tập tại mục văn hóa lịch sử của tờ nhật báo thành phố Bắc.
“Đừng nhắc nữa.” San San bĩu môi: “Tớ đã rút ra một chân lý, chỉ cần còn phải làm việc, con người sẽ không bao giờ hạnh phúc.”
Cô ấy ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào môi Tiểu Mãn rồi chỉ: “Tiểu Mãn, môi dưới cậu bị nứt kìa.”
“Hả? Thật sao?” Tiểu Mãn lấy điện thoại ra soi.
Màn hình điện thoại soi không được rõ lắm.
Tai của Tiểu Mãn bắt đầu đỏ bừng lên. Cô đoán ngay được lý do, chắc là do tối qua Vọng Độ hôn cô.
Cả sáng nay cô chỉ để ý dấu hôn trên người mà không nhận ra môi mình cũng bị tổn thương.
Anh cô đúng là như con cún vậy.
Nếu không phải cô giữ chút lý trí, không cho Vọng Độ để lại dấu vết ở chỗ dễ thấy, chắc hôm nay ra đường cô còn chẳng biết giải thích thế nào.
Có vẻ như môi cô bị anh cắn sau khi cô không cho anh để lại dấu trên vai.
“Chắc là do mấy ngày nay bận quá, không để ý uống nước đầy đủ thôi.”
“Hèn gì.” San San nghĩ chuyện này không ổn, lập tức rút điện thoại ra, vào phần đơn hàng trên Taobao, chọn vài món rồi đặt mua và gửi thẳng đến căn hộ của Vọng Độ: “Tớ có mấy loại trà ngon lắm, pha uống cực kỳ hợp. Mua cho cậu một ít rồi, nhớ uống nước đều đặn nhé.”
Hai người đi đến khu vực thang máy.
Tiểu Mãn hỏi: “Hôm nay cậu muốn xem gì?”
“Lên tầng ba, xem khu vực nhạc cụ cổ.” San San vừa chỉnh máy ảnh vừa nói: “Tuần sau tớ sẽ cập nhật trang công khai, chủ đề là sự phát triển và thay đổi của nhạc cụ Trung Hoa, bài viết về đàn nhị hồ.”
“Đàn nhị hồ?” Tiểu Mãn hơi ngạc nhiên: “Cậu hứng thú với nó à?”
San San ngậm viên kẹo nên nói chuyện không rõ ràng lắm: “Cũng tạm thôi, người tớ thích chơi loại nhạc cụ này, nên tớ muốn tìm hiểu thử.”
“Người cậu thích?” Tiểu Mãn suýt bị viên kẹo làm cho mắc nghẹn, ho sặc sụa hai tiếng, San San vội vàng vỗ lưng cô.
“Cậu thích ai, từ bao giờ mà tớ chẳng biết gì hết vậy!” Tiểu Mãn kinh ngạc nhìn San San.
Thang máy đến nơi, khu triển lãm rất yên tĩnh, cả hai không nói chuyện phiếm thêm nữa.
San San vừa dùng máy ảnh chụp hình, vừa đứng ghi chép.
Tiểu Mãn không làm phiền San San, tự mình đi vòng quanh khu trưng bày, ngắm nhìn các cổ vật bên trong.
Cô không hiểu biết nhiều về những món đồ cổ xưa này, chỉ đơn giản ngắm hình dáng của chúng với lòng kính cẩn.
Điện thoại trong túi rung lên từng hồi.
Cô vội vàng lấy ra xem.
[Anh: Em đến nơi chưa?
]
Cuối câu còn kèm theo một icon đáng yêu ngoan ngoãn, hoàn toàn không hợp với con người anh chút nào.
[Ngôi sao lấp lánh: Em đến được một lúc rồi.]
[Anh: Tưởng em sẽ báo cho anh chứ.]
Cách nói nghe lạ thật đấy, Tiểu Mãn vội vàng giải thích.
[Ngôi sao lấp lánh: Bên ngoài bảo tàng nóng quá, nắng chói mắt, em không tiện lấy điện thoại ra. Vào trong nói chuyện với San San lại quên mất.]
[Anh: Không phải anh kiểm tra em đâu.]
[Anh: Anh chỉ muốn hỏi em khi nào về thôi.]
Tiểu Mãn: “…”
[Ngôi sao lấp lánh: Em mới ra ngoài được nửa tiếng thôi mà!]
Đối phương hiển thị “đang nhập tin nhắn”.
[Anh: Được rồi.]
[Ngôi sao lấp lánh: Anh, nếu không có gì thì mình dừng nói chuyện nhé.]
[Anh: Chờ đã.]
Đối phương gọi video tới.
Tiểu Mãn bước ra khỏi khu trưng bày, lấy tai nghe đeo vào, đến khu vực nghỉ mới nhận cuộc gọi.
Trong video, Vọng Độ đang ở trong phòng ngủ của cô.
Anh một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm giỏ đồ bẩn: “Anh định giặt đồ, nhưng không thấy nhãn hướng dẫn giặt trên quần áo của em nên muốn hỏi thử.”
“Anh lấy iPad trên bàn của em đi.”
Vọng Độ trong video làm theo, đi đến bàn học của cô.
“Vào ứng dụng Notability, tìm một cuốn sổ tên là “Hướng dẫn giặt đồ”. Trong đó có mục phân theo mùa, trong phần mùa hè là tất cả quần áo mùa hè của em. Mỗi món đều có nhãn giặt và hình ghép tương ứng với đồ.”
Vọng Độ lướt màn hình theo hướng dẫn của Tiểu Mãn.
Cuốn sổ tay điện tử với chủ đề Bạch Tuyết mà cô dùng để quản lý quần áo hiện ra. Ở mục mùa hè, Vọng Độ thấy ảnh chụp từng bộ quần áo trải trên giường, bên cạnh là nhãn giặt, thông tin kích cỡ và cả ghi chú nơi mua được viết bằng tay.
Anh khẽ mỉm cười: “Tiểu Mãn của chúng ta giỏi thật, mọi thứ em làm đều rất rõ ràng.”
Tiểu Mãn cười: “Mẹ em dạy đó.”
Nhãn giặt thường chọc vào người, da cô lại nhạy cảm, gặp loại nào cứng sẽ khiến da cô ửng đỏ. Mỗi lần mua quần áo mới, Hoàng Hỉ Vân luôn tháo nhãn ra và ghi lại thông tin vào sổ.
Tiểu Mãn học theo cách đó, nhưng nhờ thiết bị điện tử hiện đại, cô làm mọi thứ dễ dàng và rõ ràng hơn.
“Được rồi, anh sẽ giặt ngay.”
Thấy góc nhìn bên anh thay đổi, Tiểu Mãn hỏi: “Không phải anh đang làm việc sao?”
“Giáo viên đột ngột dời lịch, tài liệu sửa cho đàn em cũng vừa xong, nên giờ anh không có gì làm cả.”
Giọng anh bình thản: “À đúng rồi, sao anh không thấy quần lót em làm bẩn tối qua đâu nhỉ?”
Tiểu Mãn giật thót, cô nhìn xung quanh, may mà đang đeo tai nghe.
“Em giặt sạch và phơi rồi.” Tiểu Mãn nói nhanh: “Đồ cá nhân của em anh không cần động vào đâu. Còn nữa, anh nè… sau này đừng làm bẩn đồ của em nữa.”
Giặt khó lắm.
“Anh sẽ chú ý.” Giọng Vọng Độ mang theo ý cười.
Anh cầm chiếc áo hôm qua cô mặc, giọng nhẹ bẫng: “Nhưng sao đồ cá nhân lại không để anh xử lý? Anh giặt được mà, sáng nay em còn nói không cần giữ khoảng cách, giờ lại tách bạch vậy…”
Bíp, Tiểu Mãn cúp video, không nói tiếp được nữa.
San San từ khu trưng bày đi ra, đúng lúc thấy mặt Tiểu Mãn đỏ bừng, tháo tai nghe ra.
“Sao tai cậu đỏ thế?”
San San ghé lại gần, lướt qua màn hình điện thoại của Tiểu Mãn và nhìn thấy đoạn trò chuyện.
San San không cố ý nhìn vào, nhưng thời gian cuộc gọi video và mấy dòng tin nhắn của Vọng Độ hỏi khi nào cô về quá nổi bật, muốn lờ đi cũng không được.
San San thắc mắc: “Gì thế này… anh Vọng Độ dính người vậy á?”
Tiểu Mãn: “…”
“Nói mới nhớ, dạo này anh Tần Dương cũng kỳ lắm.” San San vừa nhắc đã cười không ngừng.
Tiểu Mãn tò mò: “Sao thế?”
“Có hôm tớ nghe anh ấy gọi điện, giọng nói thay đổi hoàn toàn. Loại giọng chín chắn, trầm ổn, pha chút quyến rũ ấy, cậu hiểu không?” San San làm vẻ mặt kinh hãi: “Từ trước tới giờ tớ không biết dây thanh quản của anh ấy còn có thể sử dụng kiểu đó nữa.”
Tiểu Mãn bị San San chọc cười, nghe chuyện của Tần Dương lại bất giác nhớ tới chuyện San San nhắc đến “người thầm thích” lúc trước.
Cô đi đến máy bán hàng tự động mua hai lon nước trái cây, cắm ống hút rồi đưa một lon cho San San.
“Người cậu thích ấy, sao rồi? Hai người tiến triển tới đâu rồi?” Tiểu Mãn hỏi.
San San cắn ống hút, chẳng hề ngại ngần khi nói đến chuyện này.
“Là ai thì tạm thời chưa nói được, tớ sợ gây phiền phức cho anh ấy.”
Tiểu Mãn nhìn San San: “Cậu có dự định gì không?”
San San xua tay: “Không có.”
Cô ấy nắm lấy tay Tiểu Mãn, cười nói: “Dù sao thì tớ cứ làm tốt việc của mình trước đã, để bản thân ngày càng xuất sắc hơn thôi. Sự hấp dẫn đều phải đến từ hai phía đúng chứ? Giống như cậu và anh Vọng Độ ấy.”
San San mỉm cười nhìn Tiểu Mãn, đôi mắt cong cong rạng rỡ và tràn đầy tự tin.
Hai cô gái nhìn nhau, bật cười.
Tiểu Mãn nói: “Tối nay tớ dẫn cậu đi ăn tôm xào cay nhé!”
“Cậu mời à?”
“Đúng! Mừng bé San nhà mình có người trong lòng.”
“Thế thì mỗi tôm xào cay thôi là chưa đủ đâu!”
“Cậu còn muốn ăn gì nữa thì cứ nói với bà chị đại gia này, tớ chiều hết!”
“Thêm nước mận nữa!”
“Được, mua cho cậu tất.”
*
Buổi tối, món Tiểu Mãn gọi vừa được dọn lên bàn thì điện thoại cô lại rung hai lần. Từ chiều tới giờ, tin nhắn của Vọng Độ cứ gửi tới liên tục.
[Anh: Chào buổi chiều.]
[Anh: Em về trước 5 giờ không?]
[Anh: Quần áo giặt xong hết rồi.]
[Anh: Hay em với San San qua nhà ăn cơm đi, anh nấu cho.]
[Anh: Vậy tối nay anh đến đón em nhé?]
Tiểu Mãn thực ra rất thích cảm giác Vọng Độ quấn quýt cô, nhưng nhớ lại chuyện anh cố tình trêu chọc mình suốt chiều nay, cô nghĩ một lúc, sau đó chuyển cho anh một bài viết từ tài khoản công khai với tiêu đề “Đàn ông phải độc lập”.