Đi dạo trên con đường mùa hè buổi tối luôn khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm.
Mùi hương của oden từ cửa hàng tiện lợi 24/7 tỏa ra, những cậu thiếu niên lướt ván trượt nhảy qua bậc thang ven đường, cô bé mặc váy công chúa ngồi xổm ở đầu hẻm cho mèo hoang ăn.
Túi nilon Tiểu Mãn đang xách khẽ đung đưa, phát ra những tiếng sột soạt nhỏ khi nhựa cọ vào nhau.
Dưới ánh trăng, cô mang hai phần chè khoai dẻo về nhà gặp Vọng Độ.
Đến thang máy, Tiểu Mãn bỗng có cảm giác như một nhân viên văn phòng vất vả cả ngày trở về nhà, mong chờ mở lon đồ ăn cho chú mèo cưng ở nhà.
Lần này Vọng Độ nghỉ được khá dài. Điều này có nghĩa là “chú mèo lớn” của cô trong một tháng tới sẽ luôn đợi cô về để mở đồ cho ăn.
Điểm khác biệt là mèo con sẽ tội nghiệp ngồi ở cửa, vừa mở cửa đã kêu “meo meo”, còn anh trai cô chắc sẽ không làm vậy.
Tâm trạng vui vẻ, Tiểu Mãn nghĩ xem mai nên mang món gì về. Suy đi tính lại, thôi thì mua chân giò nướng ở cửa đài truyền hình vậy.
Thang máy dừng, phát ra tiếng “ding”, Tiểu Mãn nhảy chân sáo về nhà.
Khi nhập mật khẩu được một nửa, khóa cửa đã mở từ bên trong.
Tiểu Mãn khựng lại, ngón tay dừng giữa không trung, nhìn thấy người đàn ông cao lớn trước mặt.
Vọng Độ vẫn đặt tay trên tay nắm cửa. Anh mặc chiếc áo thun đen, làn da trắng nõn trên cổ áo lộ ra, thoạt nhìn vừa thanh thoát vừa đẹp đẽ.
“Anh? Sao anh đứng ở cửa thế này?”
“Đợi em.” Vọng Độ hỏi cô: “Sao không gọi anh đi đón?”
Tiểu Mãn giải thích: “Chỗ bọn em ăn gần nhà, anh lái xe tới mất công, em tự đi bộ về được mà.”
Cô ngạc nhiên không hiểu sao anh lại mở cửa nhanh vậy, ngập ngừng hỏi: “Chẳng lẽ anh đợi ở đây suốt sao?”
Thời gian cũng thật khéo, cô mới nhập mật khẩu được hai chữ số mà anh đã mở cửa rồi.
“Ừ.” Vọng Độ kéo cô vào nhà, ánh mắt liếc qua chiếc ghế dài phối màu ở cửa.
Lúc này Tiểu Mãn mới để ý anh đã đi giày sẵn, chìa khóa xe cũng cầm trong tay.
“Dù sao anh cũng rảnh nên ở đây đợi, nghĩ là nếu em gọi anh đi đón thì có thể đi ngay lập tức.”
Giọng nói của Vọng Độ chẳng mang chút uất ức nào, ngược lại còn rất nhẹ nhàng, tự nhiên.
Vậy là tâm trạng Tiểu Mãn từ “về nhà cho mèo ăn” đã chuyển thành “người vợ đi chơi bời chè chén với bạn bè, về nhà thấy chồng đã nấu sẵn canh giải rượu rồi ngủ gục trên bàn chờ”.
Hóa ra anh thật sự đợi ở cửa.
Tiểu Mãn giơ túi chè khoai dẻo lên: “Em đi tận khu ẩm thực mua đấy, là quán anh thích nhất. Để em lấy bát.”
Vọng Độ nhận lấy túi nilon, tiện tay đặt lên tủ giày.
Khóe môi anh giãn ra, nghiêng người hôn lên trán cô một cái.
“Không vội, để anh ngắm em thật kỹ xem ra ngoài lâu vậy có thay đổi gì không.”
“Mới vài tiếng thôi mà, anh đừng phóng đại thế.”
Tiểu Mãn bị Vọng Độ kéo vào lòng, anh tiện tay bế cô lên.
Tiểu Mãn bỗng dưng cao hơn hẳn, theo phản xạ ôm lấy vai anh.
Sau khi giữ thăng bằng, cô cúi đầu nhìn anh: “Anh bế em cao quá, em thấy không quen.”
Cảm giác không được an toàn cho lắm.
“Trước kia em chẳng hay than là nhìn anh phải ngẩng đầu nên thấy mỏi cổ à?” Vọng Độ nói giọng nhẹ nhàng: “Em dù có nhỏ bé đến đâu, chỉ cần em muốn, anh sẽ mãi mãi ngẩng đầu nhìn em.”
Tiểu Mãn vòng tay ôm cổ anh, Vọng Độ ôm cô hôn mấy cái liền.
Bất chợt, cô nhớ lại vừa nãy khi đứng ở cửa nhìn cổ anh, làn da trắng mịn, chợt muốn để lại gì đó trên đó.
Tiểu Mãn liền cúi đầu, hôn lên xương quai xanh của anh, để lại một vết mờ nhạt.
Ngón tay anh luồn qua mái tóc cô, bật cười rất khẽ.
*
Vọng Độ rảnh rỗi cả ngày ở nhà, đã dọn dẹp căn hộ từ trong ra ngoài.
Quần áo của Tiểu Mãn được phơi trên ban công, gió đêm thổi qua làm chúng khẽ đung đưa.
Khi Tiểu Mãn tắm xong đi ra, Vọng Độ đang gọi video dưới lầu.
Cô vịn lan can bước xuống, nghe thấy giọng Hoàng Hỉ Vân và Dương Hiểu Linh.
“Vậy là mẹ và dì đã quyết định nghỉ việc sớm thật à?” Vọng Độ hỏi.
Nghỉ việc?
Tiểu Mãn tiến lại gần, ngồi xuống cạnh anh.
Hương gió nhè nhẹ cô mang theo phảng phất vị ngọt thanh của trái cây.
Vọng Độ đứng sau cô, khẽ chắn gió lại.
“Bé ngoan của chúng ta đến rồi!” Dương Hiểu Linh gọi to: “Có nhớ dì không nào?”
Tiểu Mãn ngồi xuống ghế, chào hỏi các mẹ.
Cô tiếp nối câu chuyện lúc nãy: “Mẹ và dì Hiểu Linh định nghỉ việc thật ạ?”
Hoàng Hỉ Vân giải thích: “Ngày mai bọn mẹ định đi xem mặt bằng, nên hôm nay muốn nghỉ sớm, nhân tiện gọi video cho các con trước. Nhưng Vọng Độ bảo con đang tắm, nên bọn mẹ nói chuyện trước một lát. Bọn mẹ tính nghỉ việc ở Tây Lâm, tìm một chỗ yên tĩnh, sáng sủa và đẹp ở thành phố Ngô để mở một tiệm sách.”
“Tiệm sách ạ?” Tiểu Mãn có chút lo lắng: “Liệu có vất vả quá không?”
Dương Hiểu Linh cười: “Không đâu, bọn mẹ chỉ định mở để dưỡng già thôi. Sau này sẽ thuê vài người phụ giúp dọn dẹp.” Hai bà già rồi, mục tiêu sau này là chỉ ngồi trong quán ngẩn ngơ.
Tiểu Mãn thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Dương Hiểu Linh và Hoàng Hỉ Vân gửi ảnh một vài địa điểm tiềm năng đã tìm được. Cả bốn người ngồi gọi video bàn bạc hơn một tiếng đồng hồ, đến tận 9 giờ rưỡi mới kết thúc.
Gia đình bọn họ từ hai thế hệ đã sống theo kiểu phóng khoáng, không gò bó. Dương Hiểu Linh và Hoàng Hỉ Vân hiếm khi can thiệp vào chuyện học hành hay định hướng sự nghiệp của Tiểu Mãn và Vọng Độ. Ngược lại, Tiểu Mãn và Vọng Độ cũng chỉ có thể ủng hộ những việc các mẹ muốn làm.
Buổi tối, Tiểu Mãn nằm bò trên giường, dùng laptop tra cứu tài liệu, định sắp xếp lại rồi gửi cho các mẹ.
Vọng Độ từ phòng tắm bước ra, tóc còn ướt, tiện tay dùng khăn lau.
Thấy Tiểu Mãn đang xoa chân, anh hỏi: “Hôm nay đi nhiều lắm à?”
Tiểu Mãn ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt có chút oán trách: “Từ sáng đã không thấy thoải mái rồi.”
Nghe ra ẩn ý trong lời cô, Vọng Độ khẽ cười, ngồi xuống bên cạnh: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ cố không làm em mỏi. Để anh xoa bóp cho em.”
Tiểu Mãn ngồi dậy, đặt chân lên đùi Vọng Độ.
Anh cẩn thận xoa bóp từng chút, từ đầu gối xuống bắp chân, cả phần gân gót cũng được anh chăm chút rất dịu dàng.
Tiểu Mãn đã sắp xếp xong một phần tài liệu, liền đặt laptop lên đầu giường.
Vọng Độ nói: “Ngày mai đừng ra ngoài nữa, ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.” Tiểu Mãn gật đầu: “Cuối tuần trôi nhanh quá, chỉ còn một ngày thôi.”
Ánh mắt Vọng Độ dừng lại trên chân cô, giọng anh trầm tĩnh: “À, có chuyện này muốn bàn với em.”
“Chuyện gì ạ?”
“Em sắp vào năm ba rồi, đã nghĩ đến chuyện sau khi tốt nghiệp chưa? Em muốn học thẳng lên cao học ở trường hay định đi du học?” Anh từ tốn nói tiếp: “Thời gian chuẩn bị học tiến sĩ của anh năm nay vẫn chưa quyết định, anh định đợi xem kế hoạch của em thế nào rồi mới tính. Anh muốn sắp xếp dựa theo dự định của em.”
Tiểu Mãn bất giác dịch lại gần anh hơn, khoảng cách được thu hẹp.
“Dựa theo em á?”
Cô từng nghĩ đến chuyện du học, bởi ngành cô học liên quan đến ngôn ngữ, việc hòa nhập vào môi trường sử dụng ngôn ngữ đó quan trọng hơn các ngành khác.
“Ừ.” Vọng Độ nói tiếp: “Anh không muốn yêu xa với em. Nếu em học lên cao học ở trường thì anh sẽ ở lại thành phố Bắc. Nếu em muốn đi du học, năm nay anh phải bắt đầu xem trường, chuẩn bị hồ sơ. Đợi em tốt nghiệp đại học, em đi đâu, anh sẽ theo đó.”
Tiểu Mãn hỏi: “Như vậy có làm rối kế hoạch của anh không?”
“Kế hoạch của anh là ở bên em.”
Lòng bàn tay Vọng Độ ấm áp, khi chạm vào da cô mang đến cảm giác dễ chịu, an yên.
Tiểu Mãn nhìn anh, đôi mắt lấp lánh ánh sáng. “Anh, anh tốt thật.”
Vọng Độ bế cô lên, đặt trên đùi mình.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô, thành thục hé mở đôi môi mềm mại, nhưng không vội tiến sâu, để cô có đủ thời gian thích ứng.
Gió đêm rít qua cửa sổ, làm không gian trong phòng càng thêm tĩnh lặng.
Vọng Độ nhắm mắt, lắng nghe tiếng hô hấp và nhịp tim của cả hai, nụ hôn càng sâu và nồng nhiệt hơn.
Cô vì rung động mà mặt đỏ bừng, nhịp thở hoàn toàn hòa vào hơi thở của anh.
Những ký ức bị kìm nén từ trước ùa về. Chút ngọt ngào hôm qua hóa thành ma lực mê hoặc, thôi thúc Vọng Độ đi xa hơn, xa hơn nữa.
Anh áp sát hông cô, lòng bàn tay ấm áp đặt trên thắt lưng cô khẽ nâng lên một chút, sau đó hôn từ vành tai xuống đến cổ cô
Mùa hè, Tiểu Mãn luôn thích mặc những chiếc váy ngủ dài chạm mắt cá chân. Lúc này, tà váy phủ nhẹ trên đôi chân cô, che kín toàn bộ phần chân.
Bàn tay Vọng Độ luồn qua tà váy, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân cô, anh vuốt ve một lúc, sau đó dần dịch lên cao hơn.
Sắc đỏ ửng từ gò má Tiểu Mãn lan đến tận dái tai. Theo bản năng, cô co chân lại, khẽ né về phía sau.
Động tác của Vọng Độ khựng lại, anh nhẹ nhàng trấn an cô. Chỉ đến khi cô không còn kháng cự, anh mới tiếp tục cúi xuống hôn.
“Tiểu Mãn.” Anh thì thầm bên tai cô, giọng dịu dàng: “Như thế này được không?”
Cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể cô, Tiểu Mãn do dự, ngón chân khẽ cuộn lại. Cô gục đầu lên vai anh, cắn nhẹ một cái.
Ham muốn sâu thẳm trong ánh mắt Vọng Độ trỗi dậy mãnh liệt. Đôi tay anh nóng như lửa, nhịp điệu nụ hôn ngày càng rối loạn, khiến Tiểu Mãn không kìm được mà khẽ run lên.
Mái tóc dài buông xuống trên đôi vai trắng ngần, chiếc váy dài bị xô lệch, dồn lại quanh eo.
Âm thanh xào xạc rơi vào tai cô, hàng mi dài của Tiểu Mãn khẽ run, bàn tay bất an chống lên ngực anh.
Vọng Độ thuận thế nắm lấy cổ tay cô rồi kéo đến bên má mình, ánh mắt anh dịu dàng lướt qua, sau đó cúi xuống đặt nụ hôn lên lòng bàn tay cô, sau đó hôn từng ngón tay một cách tỉ mỉ.
Gió đêm ngoài cửa sổ vẫn không ngừng thổi, cơ thể Tiểu Mãn như bị lửa thiêu đốt, vừa đau đớn lại vừa mê đắm.
Cô không nỡ dùng sức ấn lên người Vọng Độ, sợ vô tình làm anh đau.
Chưa từng có giây phút nào, cô yêu Vọng Độ một cách mất kiểm soát đến vậy.
Vọng Độ nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt, sau đó nắm lấy bàn tay cô, đan chặt mười ngón tay, tiếp tục chìm đắm.
Dù trong lòng ngổn ngang những ý nghĩ điên cuồng, anh vẫn cố kiềm chế bản thân.
“Mãi mãi ở bên anh được không?”
Giọng anh hơi trầm, nắm chặt tay cô, không muốn buông ra dù chỉ một giây.
Tim Tiểu Mãn đập rộn ràng, mái tóc dài xõa trên gối, những lọn tóc xoăn nhẹ như hình trăng khuyết.
Cô kiệt sức, khẽ đáp: “Được.”
“Mãi mãi thích anh.”
“Mãi mãi thích anh.”
Không khí vừa ẩm ướt vừa nóng bức, Tiểu Mãn cảm thấy mình như bị nhốt trong thế giới chỉ có cô và Vọng Độ, tình yêu dâng tràn mãnh liệt.
Người đang thở bên tai cô là Vọng Độ, mọi thứ anh mang đến đều vô cùng quý giá.
Từ mười hai năm trước, khi Vọng Độ bước ra khỏi phòng và ánh mắt hai người chạm nhau, họ đã trở thành những người đặc biệt trong cuộc đời nhau.
Không ai có thể thay thế ý nghĩa đặc biệt ấy trong cuộc đời họ.
…
Đêm dần trở nên yên tĩnh.
Tai Tiểu Mãn vẫn nóng bừng, cô chậm rãi đưa tay che mặt: “Anh, đừng nhìn em.”
Vọng Độ bật cười khẽ: “Tại sao?”
Vì vừa rồi khóc thật xấu hổ.
Vọng Độ nắm lấy cổ tay cô, vẫn để cô lộ mặt ra, rồi kéo cô vào lòng mình.
Trên mặt cô vẫn còn vương sắc đỏ, hàng mi dài vì nước mắt nên dính lại một vài sợi.
Anh nắm lấy bàn tay cô, khẽ vân vê: “Cảm ơn em đã thích anh, Tiểu Mãn.”
Tiểu Mãn được giọng nói của Vọng Độ trấn an, đưa tay vuốt má anh, rồi chậm rãi đặt lên yết hầu của anh.
Giọng anh hơi khàn nhưng vẫn rất dễ nghe.
Hai người không nói thêm gì nữa, cơn buồn ngủ chầm chậm kéo đến. Tiểu Mãn chớp mắt ngày một chậm, cả người như mất sức.
Cô không còn hơi sức đáp lại anh, định ngủ một giấc thật ngon, vì giờ đã rất muộn.
Trước khi thiếp đi, cô lại nghe thấy Vọng Độ thì thầm: “Cảm ơn em đã thích anh.”
*
Người trong lòng anh dần chìm vào giấc ngủ.
Vọng Độ nhẹ nhàng vén lọn tóc rơi trên khuôn mặt cô ra sau tai.
Anh chỉ muốn ngắm cô thêm một chút nữa.
Khoảnh khắc dục vọng bùng lên, Vọng Độ nhận ra khát khao chiếm hữu Tiểu Mãn của mình ngày càng mãnh liệt, như sắp nổ tung.
Anh thậm chí không dám nghĩ, nếu chỉ có mình anh yêu cô, nếu anh đơn phương thì mọi chuyện sẽ ra sao.
Trong đầu anh thoáng hiện lên nhiều ý nghĩ, có những thứ đến chính anh cũng thấy sợ hãi.
May mắn là cô cũng yêu anh.
Nếu không thì khi nhận ra mình thích cô, anh phải làm gì để có được cô đây?
Có lẽ sẽ phát điên mất.