*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, Tiểu Mãn cảm nhận được Vọng Độ ôm lấy mình, bao trọn cơ thể cô.
Mùi hương gỗ sạch sẽ, mát lạnh ùa đến, mang chút sắc thái lạnh lẽo, giống như những bông hồng mọc trên cánh đồng tuyết.
Ga giường và chăn mới thay từ tối qua rất mềm mại, ngón tay Tiểu Mãn kéo mép chăn, như đang nắm một đám mây.
Cô muốn ngủ thêm chút nữa, không động đậy, để mặc cho Vọng Độ ôm lấy mình.
Chỉ trong thoáng chốc, ký ức tối qua ùa về trong đầu Tiểu Mãn.
Giọng nói trầm thấp của Vọng Độ vang lên trong màn đêm, hơi ấm từ lòng bàn tay anh khi mười ngón tay đan chặt, cùng cảm giác kỳ diệu đến nín thở, như có hàng ngàn con bướm đang vỗ cánh trong lồng ngực cô.
Trải nghiệm này quá đỗi mãnh liệt, cuốn trôi đi cơn buồn ngủ.
Tiểu Mãn không ngủ được nữa, quay người ôm lấy Vọng Độ.
“Em tỉnh rồi à?” Vọng Độ hỏi.
Ý thức của Tiểu Mãn mới dần quay trở lại, mở mắt ra liền thấy ngay hai dấu nhỏ cô để lại trên xương quai xanh của anh. Cô nằm úp trên người anh, từ tốn lên tiếng: “Anh, sao sáng sớm mà người anh đã thơm như vậy rồi?”
“Không phải em thích con trai sạch sẽ từ nhỏ sao?” Vọng Độ nói một cách nhẹ nhàng và tự nhiên.
Cô định phản bác, nhưng lại cảm thấy… đúng là như vậy thật.
Tiểu Mãn chớp mắt, ngẫm nghĩ, băn khoăn nói: “Sao anh biết?”
Ngoài Vọng Độ ra, cô chưa từng thích ai khác, làm sao anh phát hiện ra sở thích của cô được?
Vọng Độ cười khẽ: “Đoán thôi.”
Anh vuốt đuôi tóc cô: “Hồi nhỏ em xem anime, hễ gặp nhân vật tóc sáng màu, khuôn mặt trắng trẻo là không rời mắt. Ngược lại, những nhân vật kiểu thiếu niên chính nghĩa, cá tính ngông cuồng, nổi loạn một chút thì em lại nằm bò lên bàn trà vẽ tranh.”
Tiểu Mãn tự mình cũng không nhận ra, có phần nghi ngờ: “Thật sao?”
Cô chống cằm nghĩ ngợi.
Hồi nhỏ cô chỉ xem đi xem lại vài bộ anime.
Tóc sáng màu, khuôn mặt trắng trẻo, Tiểu Mãn nhanh chóng nhớ ra Vọng Độ đang nói tới ai.
Khi đó, hình như cô cảm thấy nhân vật anime đó có chút khí chất giống Vọng Độ, nên mới luôn bị thu hút.
Có lẽ từ khi ấy, cô đã quen với việc đặt ánh nhìn của mình lên những thứ giống anh.
*
Cuối tháng tám, Tiểu Mãn kết thúc kỳ thực tập.
Khóa học năm ba có phần thoải mái hơn một chút, kết quả kỳ thi TEM 4 hồi đầu năm cũng có, chứng chỉ ghi rõ hai chữ “Xuất sắc” như cô dự liệu.
Sinh viên chuyên Anh không có lúc nào được lơ là. Kỳ thi này vừa xong, cô lại phải bắt đầu chuẩn bị ôn thi TEM 8, cứ thế hết làm pre, rồi lại học từ vựng, thi cử liên miên không dứt.
Vọng Độ hỗ trợ giáo sư Lâm biên soạn một cuốn sách về kiến trúc cổ.
Giáo sư Lâm rất nghiêm khắc, những nơi có thể khảo sát thực địa thì nhất định đích thân ông phải đi đến đó. Vọng Độ cùng ông ấy đi khắp nơi trong nước.
Khi biết Vọng Độ định cùng Tiểu Mãn ra nước ngoài, giáo sư Lâm đã hết lời khuyên nhủ, cố gắng thuyết phục anh ở lại.
Cuối cùng, Vọng Độ chỉ nói một câu: “Em không yên tâm để bạn gái mình ở một mình nơi xứ lạ.”
Giáo sư Lâm uống hai ngụm rượu, lắc đầu liên tục.
Đổi lại là người khác, có lẽ vị giáo sư già còn có thể giảng giải về việc cân bằng sự nghiệp và tình yêu. Nhưng vì Vọng Độ và Tiểu Mãn quen biết từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, nên dù ông ấy muốn nói gì cũng không thuyết phục được.
Tháng bảy năm sau, hai bà mẹ gửi ảnh tiệm sách vừa mới sửa sang xong vào nhóm.
Tiệm sách nằm trong một căn nhà nhỏ hai tầng ở khu phố cũ, cách đó không xa là khu đại học, ven đường trước cửa trồng cây ngân hạnh, mùa thu lá rụng vàng óng như mưa.
Bên ngoài khung cửa sổ kính lớn, vài khóm hoa hồng leo được uốn lên cao, vòng qua khung cửa, vươn những cành hoa buông xuống.
Biển hiệu viết bốn chữ: Tiệm sách Vọng Nguyệt.
Khi hai bà mẹ quyết định cái tên này, Tiểu Mãn và Vọng Độ đều có chút băn khoăn.
Dù họ hiểu ý nghĩa tốt đẹp của cái tên, Tiểu Mãn vẫn hỏi: “Nếu vừa khéo lại là họ của chúng con, mọi người không nghĩ đến điều gì tệ chứ ạ?”
Hoàng Hỉ Vân và Dương Hiểu Linh không mấy bận tâm.
Hoàng Hỉ Vân cười nói: “Những thứ khô héo, mục rữa rơi vào đất chẳng có lý do gì để ghi nhớ. Từ lúc các con đến bên chúng ta, hai chữ này đã có ý nghĩa mới rồi.”
Dương Hiểu Linh thực tế hơn, bà ấy kể rằng hai người đã nghĩ ra mấy cái tên, rồi mang đi nhờ thầy bói xem, cái tên này là tốt nhất.
Nhân dịp nghỉ hè, Tiểu Mãn và Vọng Độ cùng về thành phố Ngô giúp hai bà mẹ dọn dẹp, chuẩn bị khai trương.
Khi vừa hạ cánh ở thành phố Ngô, Tiểu Mãn thấy một cửa hàng trà sữa thuộc chuỗi thương hiệu chỉ có tại địa phương gần bến xe.
Cô mua một ly trà hoa quả dâu tây, chụp ảnh gửi vào nhóm nhỏ của tòa nhà ngang.
[San San phải tỏa sáng:!!!]
[San San phải tỏa sáng: Cục cưng Tiểu Mãn, sao cậu về mà không nói với bọn mình một tiếng!]
[Ngôi sao lấp lánh: Bọn mình về để dọn dẹp tiệm sách, đợi xong rồi các cậu hãy đến nhé.]
[San San phải tỏa sáng: Thế sao được, cậu đợi tớ thi xong rồi về ngay.]
[D: @QIN Dạo này cậu có về không?]
[San San phải tỏa sáng: Anh ấy bận yêu đương rồi, chắc chắn không về được đâu.]
[QIN: Đèn pha, đừng nói chuyện chua thế.]
[QI]: Trong nhóm chỉ có mỗi em là FA, bọn anh ai cũng thấy thương em cả.]
[San San phải tỏa sáng: Anh thử gọi em là đèn pha lần nữa xem
.]
San San muốn đổi biệt danh rồi, vì biệt danh hiện tại của cô ấy, cộng với tình trạng của mình trong nhóm, thật sự đúng là “đèn pha.”
…
Tiểu Mãn nhìn đoạn chat, hơi ngạc nhiên: “Anh Tần Dương có người yêu rồi á, chuyện từ khi nào vậy ta?”
“Vừa tuần trước.”
Ly trà hoa quả dâu tây trên tay đang toát hơi lạnh, Vọng Độ sợ làm tay cô bị buốt, bèn dùng giấy lót lại.
Anh cúi đầu nói: “Cậu ấy có đăng lên vòng bạn bè, anh tưởng em đã thấy rồi.”
Đúng là có, Tiểu Mãn nghĩ kỹ lại rồi bảo: “Anh Tần Dương đăng “Lại gặp được cô ấy”, em tưởng anh ấy vẫn đang theo đuổi cơ…”
Thấy cô có vẻ hứng thú, Vọng Độ nói tiếp: “Đó là mối tình đầu của cậu ấy, trước đây học cùng lớp với bọn anh.”
“Mối tình đầu á? Vậy anh cũng quen đúng không, chị ấy là người thế nào vậy?”
“Không có ấn tượng gì mấy.” Vọng Độ hờ hững đáp.
Tiểu Mãn ngạc nhiên: “Hả? Mối tình đầu của anh Tần Dương, lại học cùng lớp với anh, mà anh không nhớ được sao?”
“…” Vọng Độ im lặng một lúc rồi đáp: “Mối tình đầu của cậu ấy là năm lớp sáu tiểu học.”
Tiểu Mãn nghẹn lời, lặng lẽ cúi đầu uống trà hoa quả.
Xe chạy qua thành phố, Tiểu Mãn và Vọng Độ vừa lúc gặp phải giờ cao điểm.
Đèn đường và ánh sáng từ các cửa hàng dọc phố tỏa ra rực rỡ, những điểm sáng nhỏ rải rác tỏa ra ánh hào quang dịu dàng trong màn đêm.
Khi bị kẹt xe, mọi người tiếp tục trò chuyện trong nhóm chat.
Vọng Độ cúi đầu nhìn, thấy biệt danh của Tiểu Mãn.
Ngôi sao lấp lánh.
Cô đã dùng biệt danh này rất lâu rồi.
Hình như từ ngày anh giúp cô tạo tài khoản QQ, cô chưa từng đổi lần nào.
Vọng Độ nhớ lại cảnh năm đó khi anh giúp cô lập tài khoản QQ.
Hồi ấy trong tòa nhà ngang, nhà có máy tính không nhiều. Lúc QQ bắt đầu phổ biến, tính năng đầu tiên thu hút đám trẻ con chính là chức năng nuôi thú cưng.
Vọng Độ từng thấy một học sinh tiểu học nhà khác mè nheo khóc lóc đòi nạp tiền để mua bánh cho thú cưng, nên chợt nghĩ đến đứa nhỏ trong nhà mình.
Anh gọi Tiểu Mãn vào phòng, hỏi cô có muốn nuôi một chú thú cưng Q không.
Khi đó Tiểu Mãn vẫn hay mặc quần yếm, buộc hai bím tóc rất thấp.
Cô ngẫm nghĩ một lúc lâu, rồi nói: “Anh, em cảm thấy em chưa chăm sóc tốt được cho một chú thú cưng nhỏ, đợi em lớn thêm chút nữa đã.”
Mấy ngày sau, Tiểu Mãn dắt tay San San đi tới.
Lần này hai cô bé muốn tạo tài khoản QQ là vì nhận được một cuốn lưu bút, trong đó yêu cầu điền số QQ, mà hai cô bé học sinh thì chưa có, thế là kéo nhau đến nhờ Vọng Độ.
Vọng Độ nhanh nhẹn giúp đăng ký tài khoản, rồi cầm tờ giấy ghi biệt danh QQ.
Trên giấy có hai cái tên.
[Công chúa băng tuyết lạnh lùng]
[Pha lê lấp lánh]
Vọng Độ: “…”
“Vậy ai là công chúa lạnh lùng thế?”
San San nhanh nhảu đáp: “Anh Vọng Độ, hai tên đó đều là của em. Em nghĩ lại thấy cả hai đều không hay, thôi em dùng “Pha lê 33” vậy.”
Vọng Độ giúp San San lập xong tài khoản, rồi nhìn sang Tiểu Mãn.
“Tiểu Mãn, còn em?”
Khi đó anh nghĩ, dù cô bé có đặt cái tên gì đó kiểu “Công chúa băng giá mê cánh bướm”, anh cũng sẽ đồng ý ngay, tuyệt đối không chê cô là trẻ con ngây ngô.
Tiểu Mãn cầm mảnh giấy nhỏ trong tay, đặt vào lòng bàn tay Vọng Độ.
Bàn tay mềm mại của cô lướt qua cổ tay anh, gây cảm giác tê tê, ngưa ngứa.
Vọng Độ mở mảnh giấy ra, thấy trên đó là mấy chữ ngay ngắn: Ngôi sao lấp lánh.
…
Xe chạy qua đèn đỏ, phía trước có xe mãi không di chuyển, làm những xe phía sau bấm còi liên tục.
Vọng Độ thu lại nụ cười trên khóe môi.
Anh ngẩng đầu, nhìn sang cô gái đã trưởng thành ngồi bên cạnh mình.
“Tiểu Mãn, sao em vẫn luôn dùng biệt danh này thế?”
Tiểu Mãn đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nghe vậy liền quay đầu lại.
“Ý anh là biệt danh trên QQ của em hả?”
“Ừ.”
Bầu trời thành phố Ngô sáng lấp lánh ánh sao.
Tiểu Mãn mở cửa sổ xe, gió thổi nhè nhẹ vào trong.
Vì đó là kỷ niệm đầu tiên của cô, là ngày cô bắt đầu biết nói.
Hôm đó, Tiểu Mãn và mẹ ngồi ở hàng ghế cuối trên xe buýt, cô ôm trong tay một túi bắp rang, háo hức chờ được trở về tòa nhà ngang để gặp Vọng Độ.
Lúc ấy, cô đã thầm chuẩn bị trong đầu rất nhiều điều muốn nói.
“Anh ơi, em biết nói rồi này.”
“Em không phải là cô bé câm nữa.”
“Em còn có thể đọc tên của anh nữa.”
“Vọng… Vọng… Độ.”
“Vọng Độ.”
Cô có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói với Vọng Độ.
Nhưng hôm đó cũng là giờ cao điểm, xe buýt chạy chậm rì rì.
Trong lúc chờ xe đến nơi, Tiểu Mãn bị cảnh vật ngoài cửa sổ thu hút.
Những nguồn sáng lớn nhỏ như những ngôi sao trong thành phố, ngoài những quầng sáng ấy, mọi thứ đều mờ nhạt, phai màu.
Cô đặt tay lên cửa kính xe, chạm đến những ánh sáng ở phía xa xa ấy.
Chiếc xe buýt lắc lư, những “ngôi sao” ấy cũng đang lấp lánh, lung linh.
Trong sự háo hức ấy, cô đã mong chờ được gặp anh.
*
Một tuần trước ngày khai trương tiệm sách Vọng Nguyệt, San San và Tần Dương cũng từ thành phố Bắc trở về.
Hoàng Hỉ Vân ở tiệm bánh tầng hai đang nướng bánh quy, hương thơm của sữa và bơ tràn ngập cả cửa hàng.
Vọng Độ vừa từ kho chuyển đợt sách cuối cùng về.
Vừa xuống xe, anh nhìn thấy San San đang đứng trên thang, tỉa những cành hồng leo đã nở quá độ.
Dương Hiểu Linh giúp cô ấy giữ thang, nói to: “San San, con di chuyển chậm thôi, nhất định đừng ngã nhé.”
“Dì yên tâm, dù có ngã con cũng sẽ làm một cú xoay 360 độ rồi tiếp đất an toàn mà.”
“Con bé ngốc này, không được nói mấy câu gở thế đâu, phải tránh điềm xấu biết chưa?”
Vọng Độ rửa tay xong, hỏi: “Mẹ, Tiểu Mãn đâu rồi?”
Dương Hiểu Linh đáp: “Tiểu Mãn ở tầng hai sắp xếp giá sách, lâu rồi chưa thấy xuống, con gọi nó xuống nghỉ chút đi.”
“Dạ, Tần Dương có mua dưa hấu, mọi người cắt tỉa xong thì vào ăn trước đi nhé.”
Vọng Độ đi lên lầu tìm Tiểu Mãn.
Khi anh lên đến cuối cầu thang, vừa ngẩng đầu đã thấy cô.
Lúc ấy đúng vào buổi trưa, ánh nắng chan hòa.
Tiểu Mãn ngồi trên chiếc thang gỗ di động, sắp xếp sách ở tầng giữa.
Ánh nắng từ ngoài cửa kính rọi vào, xuyên qua tán lá xanh của cây ngân hạnh, trở nên dịu dàng.
Cô búi tóc tết lệch đầy dịu dàng, ánh nắng rơi trên chiếc váy trắng tinh khôi, ánh lên một sắc bạc mờ ảo.
Vọng Độ đứng yên lặng nhìn cô một lúc lâu, giống như anh đang nhìn ngắm năm tháng của mình.
Anh biết rằng… mình sẽ mãi mãi rung động vì cô.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau sẽ là ngoại truyện về tình bạn giữa Tiểu Mãn và San San, vẫn là hồi ức thời thơ ấu.
Tháng tư sẽ có thêm một chút ngoại truyện phúc lợi về Tiểu Mãn và Vọng Độ nhé.
*
Cy: Đọc truyện cứ tới mấy khúc nội tâm của anh Độ nghĩ về Tiểu Mãn ở hiện tại và nhớ về Tiểu Mãn hồi bé là muốn xỉu up xỉu down, ngọt kinh khủng khiếp lun á TT^TT.