Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 70

Năm 5 tuổi, San San bị một con ngỗng lớn đuổi theo.

Cô bé vừa chạy vừa hét “Aaaa”, cuối cùng ngã xuống ruộng lúa. Sau khi được bà nội kéo từ ruộng  lên, San San nghĩ chắc chắn bà nội sẽ giúp mình trả thù.

Nhưng chờ cả buổi chiều, bà nội vẫn không xử lý con ngỗng hung dữ, kiêu ngạo ấy.

Cô bé cảm thấy bà nội không hề thương mình, liền thu dọn đồng xu năm hào duy nhất của mình, quyết định bỏ nhà ra đi.

“Tạm biệt chiếc chăn hoa xấu xí chết đi được. Tạm biệt con gà mái đẻ trứng rất giỏi. Tạm biệt con lợn con bốc mùi kinh khủng.”

San San 5 tuổi và rất thích xem “Hoàn Châu Cách Cách”, nghĩ rằng mình có thể đến một gia đình nào đó làm nha hoàn, sống cuộc đời bị chủ nhà đánh mắng, bị các thiếu gia tiểu thư bắt nạt, nhưng bản thân lại tự lập, kiên cường và đầy khí phách.

Có lẽ bà nội sẽ khóc lóc đi tìm cô bé.

Nhưng San San giờ đây đã là một cái cây nhỏ cứng cáp, sẽ cho bà nội biết trái tim của một đứa trẻ bị tổn thương cứng rắn đến nhường nào.

Nghĩ đến đây, San San cảm động bởi sự bi thương, kiên cường và dũng cảm của chính mình, không nhịn được rơi hai giọt nước mắt.

Khi San San đang buồn bã chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy bà nội đang mài dao.

Cô bé đứng bên hàng rào, do dự hỏi: “Nội mài dao làm gì vậy ạ?”

Bà nội không ngẩng đầu, ngồi trên ghế nhỏ, đạp dao vào đá mài, vừa cúi xuống mài dao vừa nói: “Không phải con sợ con ngỗng đó à, giết nó rồi ăn thôi, dù sao nó cũng chẳng đẻ trứng được.”

San San bỗng mềm lòng, quả nhiên bà nội vẫn yêu thương cô bé.

Nhưng ngay sau đó, cô bé lại nghĩ rằng con ngỗng không đáng chết.

San San thuyết phục bà nội một hồi lâu, trì hoãn việc tiễn con ngỗng lên trời để đợi đến ngày bố mẹ về thăm cô bé.

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, San San lén lút từ trong nhà ra ngoài, định thả con ngỗng đi.

Hôm nay cô bé lại làm người tốt.

Cả đêm cô bé đều nghĩ, chắc chắn con ngỗng sẽ cảm động lắm. Nhưng con ngỗng không hề cảm động, sáng hôm ấy cô lại bị nó đuổi chạy khắp nơi.

Sau đó con ngỗng vẫn không bị giết, bởi vì bố mẹ San San không về như đã hẹn.

Cô bé mặc bộ váy đẹp nhất, đôi giày sạch nhất, từ sáng sớm đã ngồi chờ trong sân nhỏ ở quê. Đến lúc mặt trời lặn, bà nội mới nói với cô bé rằng mẹ đã gọi điện từ hôm qua bảo hôm nay không về nữa.

Cùng ánh hoàng hôn lan dần qua đỉnh núi, còn có nỗi thất vọng và tủi thân của cô bé.

San San nắm lấy vạt váy, tự nhủ: “Không sao đâu, Vương San San, bố mẹ chỉ là bận chút thôi mà.”

Lời hứa của người lớn với trẻ con còn mong manh hơn cả mạng nhện, có thể bị phá vỡ bởi bất cứ điều gì. Cũng có thể là ngay từ lúc nói ra, họ đã chẳng thật lòng mấy.

“Ngoan thì bố mẹ sẽ mua bánh kem cho con.”

“Ngoan thì bố mẹ sẽ về.”

Những lời hứa giống như liều thuốc an thần dành cho trẻ con. Có thứ thuốc này rồi, người lớn sẽ không bị bọn nhỏ làm phiền nữa.

San San ngồi trên chiếc ghế dài, đung đưa đôi chân.

Tuổi thơ của cô bé cứ thế mà trôi qua trong những liều “thuốc an thần” nối tiếp nhau.

Phần lớn những đứa trẻ nhạy cảm thường có xu hướng ít nói, nhưng San San thì khác.

Cô bé vừa nhạy cảm, vừa khó chiều, nhưng lại cực kỳ thích nói.

Cô bé luôn dễ dàng tha thứ cho người khác, ví dụ như con ngỗng đã đuổi cô bé hai lần, hay bố mẹ bận việc nên nửa năm mới về thăm cô bé một lần.

Năm 6 tuổi, San San rời quê, cùng bố mẹ chuyển vào khu nhà tập thể Tây Lâm.

Ở đây có rất nhiều đứa trẻ cùng tuổi, cô bé nhanh chóng hòa nhập, chớp mắt đã trở thành người khởi xướng các trò chơi như trốn tìm, ném túi cát, tung khăn tay.

Mùa hè năm kết thúc lớp hai, San San ở nhà một mình tận hưởng kỳ nghỉ.

Lũ trẻ trong tòa nhà ngang thường ra ngoài chơi vào buổi chiều muộn, ban ngày San San ở nhà xem TV, đến lúc chiếu “Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ”, cô bé liền bị kiểu tóc của Bạch Tố Trinh thu hút.

San San lục lọi khắp nhà, tìm được một chiếc kim đan len. Sau đó cô bé tự buộc hai búi tóc, cắm kim đan len vào, rồi buộc hai dải giấy vệ sinh dài hai bên.

San San nhìn mình trong gương, cảm thấy mình chính là một Bạch Tố Trinh tí hon.

Bạch Tố Trinh tí hon không cẩn thận ngủ quên trên ghế sô pha. Khi bố mẹ về, vừa nhìn đã thấy hai dải trắng trên đầu cô bé.

“Vương San San, con định để tang cho ai đấy hả!” Mẹ tức giận mắng lớn.

Sau đó, Bạch Tố Trinh tí hon liền mất đi trang sức tóc mới làm của mình.

Khi xem Powerpuff Girls, San San bỗng lóe lên ý tưởng, bắt đầu tự hỏi liệu dù nhảy và chiếc ô trong nhà có cùng hiệu quả hay không.

Cô bé lục được chiếc ô kẻ caro xanh của mẹ từ tủ giày, cầm ra ban công.

San San mở ô, xoay tay cầm, giơ lên rồi nhảy tại chỗ một cái.

Ồ! Cô bé cảm nhận được sức cản từ chiếc ô!

San San đang phân vân không biết có nên buộc bát vào ô rồi thả từ tầng hai xuống không thì một chiếc xe nhỏ của công ty chuyển nhà chạy vào hẻm, đỗ dưới tòa nhà ngang.

Cô bé nhìn xuống, thấy một cô gái nhỏ nhắn bước xuống từ ghế phụ.

Cô gái buộc hai bím tóc thấp, mặc quần yếm màu vàng nhạt, đi tất ngắn ren trắng viền hoa, đôi giày gắn ngọc trai tròn trịa, thậm chí mép giày cũng sạch bong.

Mẹ cô gái ôm lấy cô gái, sau đó vững vàng đặt cô gái xuống đất.

San San quên luôn việc xoay tay cầm ô, đứng sau lan can nhìn cô gái mới chuyển đến.

Khuôn mặt dịu dàng pha chút ngây thơ, đôi mắt to, lông mi dài và dày, trông mềm mại và yên tĩnh.

Xinh thật.

Chiều hôm đó, San San quên luôn chuyện nhảy dù, chạy khắp khu nhà ngang loan tin về cô gái xinh đẹp mới đến.

“Sao cậu biết là em gái?” Có người hỏi cô bé.

San San quả quyết đáp: “Cô ấy thấp hơn tớ nhiều lắm, chắc chắn là em gái.”

Mọi người tò mò liếc nhìn về phía nhà mới chuyển đến, nhưng không ai có thể gặp lại cô bé ấy thêm lần nào.

Chiều hôm sau, một người bạn đến gọi San San ra ngoài chơi.

Bạn cô bé hào hứng kể: “Tớ vừa nhìn thấy cô bé mà cậu nói rồi, thật sự rất đẹp, cô ấy đang đạp xe dưới nhà á.”

Cả hai cùng chạy ra ban công.

Cô bé mới đến đang đạp một chiếc xe đạp màu cam, chạy vòng quanh gốc cây hòe. Thỉnh thoảng cô bé dừng xe, nhìn nhóm trẻ con bên kia đang chơi trò chơi. Bọn họ cười, cô bé cũng cười theo. Mỗi lần nụ cười nở trên môi, má lúm đồng tiền nhỏ lại hiện lên. Cô bé ấy chắc hẳn rất muốn chơi cùng mọi người.

San San nhạy bén nhận ra điều đó.

Cô bé chạy về phòng, thay chiếc váy xếp ly yêu thích nhất của mình, rồi buộc lại tóc.

Bạn cô bé hỏi: “Sao tự nhiên cậu lại thay đồ?”

San San còn rửa mặt: “Vì tớ muốn mời cậu ấy chơi cùng. Phải để lại ấn tượng tốt chứ!”

Hôm đó, San San biết tên của cô bé xinh đẹp ấy.

Nguyệt Mãn, cái tên thật hay. Giá mà cô bé cũng có một cái họ đẹp như vậy.

Nguyệt San San.

Không được, không được, bị bố biết chắc chắn lại bị mắng cho xem.

*

Ngay từ lần đầu nhìn thấy Tiểu Mãn, San San đã rất thích cô ấy.

Liền sau đó, San San nghĩ, Tiểu Mãn xinh đẹp như thế, lại không biết nói, nhỡ bị bắt nạt thì sao?

San San xắn tay áo, cảm thấy mình sinh ra chính là để làm hiệp sĩ.

Cô bé tự đặt cho mình một cái tên: Hiệp sĩ Hoa Hướng Dương.

Âm thầm bảo vệ cô gái mình thích, Vương San San thật sự ngầu quá đi mất.

Vì vậy, San San luôn đặc biệt quan tâm đến Tiểu Mãn.

Ngay ngày đầu làm bạn, cô bé đã nghe ngóng được rằng ban ngày Tiểu Mãn hay lên nhà anh trai ở tầng năm.

Trái tim San San hơi chùng xuống.

Trong ấn tượng của cô bé, anh trai tầng năm luôn giữ gương mặt lạnh lùng, không thích nói chuyện, nhìn thôi đã biết là người khó tính, chắc chắn là đại ma vương.

San San chắp hai tay sau lưng, lòng rối như tơ vò. Cuối cùng, cô bé nghĩ ra một cách.

Cô bé dúi một lá cờ nhỏ màu trắng vào tay Tiểu Mãn: “Tiểu Mãn, nếu trên lầu cậu bị anh trai đó bắt nạt, hãy giơ lá cờ trắng này ra ngoài cửa sổ, tớ sẽ lập tức dẫn con chó Tuế Tuế của bà Tưởng xông lên ngay.”

Tiểu Mãn cầm lá cờ, có vẻ hơi ngơ ngác.

Cô ấy dần dần hiểu được ý của San San.

Tiểu Mãn chỉ tay về phía tầng năm, sau đó giơ ngón cái lên.

Dù không hiểu ngôn ngữ ký hiệu, San San cũng nhận ra ý của Tiểu Mãn. Cô ấy đang nói rằng anh trai tầng năm là người tốt.

Ngày thứ ba vẫn còn nghi ngờ chuyện này, San San theo chân Tiểu Mãn lên tầng năm, cùng ăn món kem xoài sữa của anh trai ấy.

Được rồi, quả thật là người tốt.

Sau này, San San nghe các bạn nhỏ khác kể rằng hồi tiểu học, anh trai Vọng Độ cũng thường chơi cùng bọn họ. Mỗi khi bọn trẻ cãi nhau, anh ấy luôn làm trọng tài hòa giải.

Trọng tài á?

Trong đầu San San hiện lên hình ảnh đội trưởng Chuồn Chuồn, không hiểu sao lại sinh ra vài phần tin tưởng với Vọng Độ.

Trong tòa nhà ngang không một ai bắt nạt Tiểu Mãn.

Hiệp sĩ Hoa Hướng Dương không có việc gì làm, thậm chí San San còn quên mất danh hiệu này của mình.

*

Tiểu Mãn thường xuyên mang đồ ăn qua cho San San.

Dưa hấu mà cô ấy mang đến được cắt thành hình trái tim. Vải được bóc vỏ sạch sẽ, rắc thêm đá vụn. Há cảo chiên do mẹ Tiểu Mãn làm, từng cái được xếp ngay ngắn trong hộp cơm, còn dùng tương cà vẽ thêm những gương mặt cười.

Chỉ cần một kỳ nghỉ hè, trái tim San San đã hoàn toàn bị Tiểu Mãn chinh phục, bởi vì cô bé biết, Tiểu Mãn cũng rất thích mình.

Sự yêu thích lẫn nhau này khiến một cô bé vốn dĩ hiền lành đôi lúc lại làm những chuyện liều lĩnh và bồng bột.

Trong tuần đầu tiên đi học cùng Tiểu Mãn, San San nghe thấy ở cửa hàng tạp hóa gần cổng trường Tiểu học Tây Lâm có hai cậu nhóc lớp một đang tám chuyện.

“Cậu có nghe nói không? Bên lớp ba có một đứa câm đấy.”

“Thật à? Nhưng mẹ tớ nói trẻ câm phải học ở trường đặc biệt cơ mà.”

Hai cậu bé vừa trò chuyện, hoàn toàn không để ý đến một cô gái bên cạnh đang giận dữ bóp nát gói mì giòn trong tay.

San San lập tức lao tới, đẩy mạnh cậu nhóc nói về trường đặc biệt kia một cái.

“Này, hai đứa mà nói nữa thì chị sẽ đánh đấy! Chị học lớp ba, chỉ cần một cú đấm là có thể thổi bay hai đứa luôn.”

Trong mắt học sinh tiểu học, khoảng cách giữa lớp một và lớp ba là một trời một vực. Đây lại là tuần đầu tiên khai giảng, học sinh mới thường có nỗi sợ bẩm sinh với học sinh cũ, cậu nhóc bị đẩy ngã liền khóc òa lên.

Cậu nhóc còn lại thấy bạn mình khóc, lại nhớ đến câu “thổi bay” thì mắt liền đỏ hoe, hét toáng lên: “Em sẽ mách giáo viên!”

Hả? Mới thế mà đã khóc rồi à?

San San chợt hoảng hốt, nhận ra nếu cậu nhóc mách giáo viên thì mình tiêu đời, vội vàng kéo cậu nhóc kia lại không cho đi.

Tiểu Mãn từ cổng trường đi ra, thấy tình hình ở cửa hàng tạp hóa liền nhanh chóng chạy tới.

San San chỉ huy: “Tiểu Mãn, cậu bịt miệng cậu nhóc đó lại luôn đi.”

Tiểu Mãn cúi xuống nhìn cậu nhóc đang khóc, không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn quả quyết đưa tay lên bịt miệng cậu nhóc đó lại.

San San càng nghĩ đến việc bị mách giáo viên rồi bị mẹ mắng, càng cảm thấy buồn bã, sợ hãi đến mức bật khóc theo.

Bốn đứa trẻ cứ giằng co như vậy, trông chẳng khác nào bốn con cua kẹp chặt lấy nhau.

Vụ lùm xùm này kết thúc khi Vọng Độ và Tần Dương từ khối cấp hai chạy tới, dùng một bộ bài Yu-Gi-Oh! để dỗ dành hai cậu nhóc kia.

Vọng Độ nhìn hai cô bé: “Hai đứa không sao chứ?”

Tiểu Mãn lắc đầu.

San San giơ tay lên: “Bị cậu nhóc lớp một cắn một cái, nhưng không mạnh ạ.”

Sau khi kiểm tra tình hình cả hai, Vọng Độ mới yên tâm.

“Không bị thiệt là tốt rồi.” Giọng nói trong trẻo của chàng trai cất lên, mang chút tùy ý: “Sợ rồi phải không, để anh dẫn đi ăn kem xoài.”

Tốt quá, lại có kem xoài để ăn rồi.

Tới quán kem, Tiểu Mãn dẫn San San đi rửa tay. Cô bé giúp San San rửa sạch vết cắn, bôi xà phòng, kỳ cọ từng chút một.

Cậu nhóc cắn không mạnh, chỉ để lại một vết đỏ mờ mờ.

San San ngượng ngùng: “Tiểu Mãn, không sao đâu mà.”

Giây tiếp theo, San San được Tiểu Mãn ôm chặt lấy.

Một Tiểu Mãn không biết nói, như vậy là đang cảm ơn San San.

*

Khi kem xoài được bưng lên, Tần Dương ngồi đối diện San San lên tiếng.

Cậu ấy nhìn San San: “Em là Vương San San?”

“Đúng vậy, chữ Vương có bộ nữ kế bên ấy.”

“Được rồi, nhớ rồi.” Tần Dương nói bằng giọng hờ hững: “Em cũng khá nghĩa khí đấy.”

San San đầy vẻ tự hào: “Anh rất ngưỡng mộ em, nên muốn nhớ tên em đúng không?”

“Không phải.” Tần Dương dừng lại một chút: “Vừa nãy lúc đến đây, anh thấy em khóc đến mức mũi còn thổi ra bong bóng. Cả đời này anh chưa từng thấy bong bóng nước mũi nào to đến thế, cảm thấy thật kỳ diệu, nên muốn hỏi tên em thôi.”

San San: “…”

Thích một người là chuyện có thể quyết định chỉ trong một ánh nhìn.

Muốn chửi người cũng vậy.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau là nhân vật couple của San San xuất hiện nhé!

Ngoài ra, có ai thích kiểu nam phụ vượt lên hoặc nhân vật nam thầm yêu không?

Xin giới thiệu truyện của một người bạn: “缠吻春风” của tác giả 宋春禾, siêu siêu ngọt ~

Thẩm Vân Lý thầm yêu người bạn thân Phó Viễn Châu trong nhiều năm.

Đợi chờ mãi, cô vẫn không đạt được nguyện vọng.

Cô quyết định từ bỏ mối tình này, đến quán bar mua say. Khi đang buồn bã, cô tình cờ gặp Văn Diễn, chàng trai nổi tiếng lạnh lùng và cao ngạo của khoa Tài chính.

Thẩm Vân Lý bối rối cúi mặt, không muốn bị đối phương nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình.

Nhưng Văn Diễn lại dịu dàng áp đầu ngón tay ấm áp lên khóe mắt đẫm nước của cô, thì thầm: “Vai tôi đây, có muốn mượn khóc không?”

Đó không phải lần đầu tiên Thẩm Vân Lý gặp Văn Diễn, nhưng khi nghĩ lại, đó là khoảnh khắc làm tim cô rung động nhất.

Văn Diễn nổi tiếng khó chinh phục ở Đại học Giang Lăng, có rất nhiều người theo đuổi nhưng chưa từng nhận lời ai. Gần đây, lại xuất hiện tin đồn giữa anh và Thẩm Vân Lý – cô gái khoa Báo chí.

Mọi người đều nghĩ rằng mối quan hệ này là do Thẩm Vân Lý chủ động.

Nhưng không ai biết rằng, từ nhiều năm trước, Thẩm Vân Lý đã trở thành mặt trăng trên bầu trời của Văn Diễn, là người mà anh không dám mơ tưởng.

Anh đã âm thầm tính toán từ lâu, chỉ để có được một ánh nhìn ngoái lại của cô, một lần dừng chân vì anh.

Phó Viễn Châu chưa bao giờ nghĩ rằng Thẩm Vân Lý sẽ ở bên người khác.

Cho đến một ngày, anh ta tận mắt nhìn thấy cô và Văn Diễn thân mật bước vào tòa chung cư.

Anh ta ngồi dưới lầu đợi Thẩm Vân Lý suốt cả đêm, gọi cả 34 cuộc gọi đều không ai bắt máy.

Phó Viễn Châu không cam lòng, mắt đỏ ngầu lao lên lầu, ấn chuông cửa.

Một lúc sau, cửa mở ra.

Quần áo rải rác khắp sàn phòng khách, người đàn ông bên trong uể oải bước ra, cổ áo ngủ nhàu nhĩ mở rộng, dấu hôn trên xương quai xanh lộ rõ.

Cùng lúc đó, từ phòng ngủ vọng ra giọng ngọt ngào của Thẩm Vân Lý: “A Diễn, ai vậy?”

“Quản lý tòa nhà.”

“Vậy anh bảo họ đi đi, rồi quay lại ngủ với em thêm chút nữa.”
Bình Luận (0)
Comment