Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 71

Trong quá trình trưởng thành, San San cảm thấy hối hận về rất nhiều điều.

Cô đã không giấu kỹ chú chuột hamster nuôi trộm dưới gầm giường, không làm xong bài tập hè sớm hơn, cũng không kiên trì cùng Tiểu Mãn luyện chữ.

Năm 13 tuổi, điều khiến San San hối hận nhất chính là không tiết kiệm được nhiều tiền.

Khi Tiểu Mãn đến thành phố Giang để phẫu thuật, trong tay cô chỉ có 127 đồng, không đủ để mua một vé tàu hỏa ghế cứng từ thành phố Ngô đến thành phố Giang.

Đối với những chuyện khiến mình hối tiếc, buồn bã hay đau lòng đều không có tác dụng, San San đã hiểu ra đạo lý này từ lâu.

Trong suốt tiết tự học buổi tối, cô ngồi vẽ vời trên cuốn vở nháp, liệt kê tất cả những món đồ có thể bán lại được.

Đàn guitar mua bằng tiền lì xì hai năm trước, chiếc đồng hồ kim mà cô đã khóc rất lâu mới được tặng vào năm ngoái và chiếc MP3 vẫn còn rất thịnh hành ở thời đại này.

Những món đồ mà San San xem như báu vật, lúc này đây lại không quý giá bằng một tấm vé tàu để đến thành phố Giang thăm Tiểu Mãn.

Để bán được những món đồ cũ này, cô lần lượt hỏi các bạn trong lớp, sau giờ tự học lại đến từng phòng trong ký túc xá nữ gõ cửa, cuối cùng cũng gom đủ tiền trước khi vé tàu ngày thứ bảy được bán hết.

Chiều thứ sáu tan học, San San tắm rửa sạch sẽ và leo lên giường từ rất sớm, nằm sấp trên giường ngắm nghía tấm vé tàu đã đặt.

Vì không đủ tiền, cô chỉ mua vé ghế cứng, hành trình kéo dài 25 tiếng.

Ba ổ bánh mì và hai chai nước khoáng chắc đủ để vượt qua quãng đường này.

Chỉ còn một ngày nữa thôi, cô có thể gặp được Tiểu Mãn rồi.

Ánh đèn trong phòng có màu vàng ấm áp.

Tòa nhà ngang ngày thường vốn nhộn nhịp, giờ lại đặc biệt yên tĩnh vì các bạn đều đã đi vắng.

San San thành kính quỳ gối trên giường, chắp tay trước ngực, thầm cầu nguyện điều gì đó.

Sáng sớm hôm sau, San San đeo ba lô, kiểm tra giấy tờ và đồ ăn nước uống, nói với bố mẹ rằng mình đến nhà bạn làm bài tập rồi rời khỏi nhà. Xuống tới bên dưới tòa nhà, cô quay lên lại một lần nữa, mang theo cả những ghi chép đã viết trong thời gian này.

Chờ Tiểu Mãn khỏe lại, biết đâu sẽ muốn xem ghi chép của cô.

Thời tiết rất đẹp, San San ngồi ở hàng ghế cuối cùng trên xe buýt, cùng chiếc xe đi qua từng hàng cây rợp bóng.

Nắng sáng sớm xuyên qua kẽ lá, lọt qua cửa sổ, thỉnh thoảng chiếu lên người cô.

Tâm trạng háo hức khi sắp được gặp bạn thân này lại không kéo dài được bao lâu.

Nhân viên mặc đồng phục nhìn vào căn cước của cô một hồi  lâu, sau đó nhìn xuống chiếc ba lô.

“Bé gái này, con đi một mình à?”

San San gật đầu.

Nhân viên làm biểu cảm nghiêm nghị: “Con đến thành phố Giang làm gì? Bố mẹ con có biết không?”

San San vốn định đi trước rồi báo sau, lúc này nghe hỏi về bố mẹ thì hơi hoảng, cô giả vờ bình tĩnh, quyết định nói dối một chút: “Bố mẹ con biết mà, bạn con nằm viện ở thành phố Giang, con đến để chăm bạn ấy phẫu thuật.”

Nói xong, cảm thấy vẫn chưa đủ, cô bổ sung thêm: “Đến thành phố Giang rồi thì người nhà bạn con sẽ ra ga đón.”

San San nghĩ rằng lời giải thích của mình không thể bắt bẻ được, nhưng nhân viên vẫn nhìn chằm chằm vào hai chữ “ghế cứng” trên vé của cô.

“Bạn nhỏ này, không phải con định bỏ nhà đi đấy chứ? Thế này nha, chú sẽ đưa con đến phòng cảnh sát ở nhà ga để liên lạc với bố mẹ con. Sau khi xác nhận những gì con nói là thật, nhân viên nhà ga sẽ tiễn con lên tàu.”

San San siết chặt dây đeo ba lô: “Chú ơi, có thể dùng điện thoại của con gọi được không ạ?”

“Được.”

Cô xoay người lấy điện thoại từ ba lô ra, nhanh tay đổi tên trong danh bạ của Tần Dương thành “Bố.”

Đến lúc thử xem độ ăn ý thế nào rồi!

Tần Dương và cô không ăn ý chút nào, cậu ấy tắt máy.

Đồ ngốc không đáng tin.

Trong lúc cùng nhân viên nhà ga đi đến văn phòng, San San nghĩ ra đủ mọi lý do trên trời dưới đất. Tàu sắp chạy rồi, điện thoại của bố chắc bị mất, v.v. Nhưng những lý do đó vẫn không xóa bỏ được nghi ngờ rằng cô muốn “bỏ nhà đi”.

Ngồi trên băng ghế dài, cứ vài phút cô lại gọi cho Tần Dương một lần.

Đang vắt óc nghĩ cách thì ánh mắt cô lướt qua một thanh niên cao ráo đứng cách đó không xa, anh đang chống khuỷu tay lên tay vịn ghế, gọi điện thoại.

Người đàn ông có một gương mặt cực kỳ đẹp trai, dù từ nhỏ đến lớn đã quen nhìn trai đẹp, khi ánh mắt chạm vào anh, San San vẫn cảm thấy tim mình hẫng một nhịp.

Mái tóc của anh trông như được vuốt qua loa, sạch sẽ nhưng hơi lộn xộn, áo sơ mi khoác hờ hững, cả người toát lên vẻ thoải mái và lười biếng.

Chắc hẳn là một anh chàng đẹp trai nhưng thất nghiệp.

San San đoán vậy, rồi một ý tưởng tương tự như “nhờ người đi họp phụ huynh giúp” lóe lên trong đầu cô.

Ánh mắt cô quét quanh một lượt, thấy xung quanh có nhân viên nhà ga, có cảnh sát.

An toàn.

San San khẽ ho hai tiếng, giả vờ tìm tín hiệu, từng chút một tiến lại gần người đàn ông. Khi đến gần, cô nghe được nội dung cuộc gọi của anh.

Giọng nói của người đàn ông cũng giống như phong cách ăn mặc cực kỳ tùy tiện của anh, mang chút chậm rãi và lười biếng: “Phiền anh nói với phụ huynh của học sinh nữ kia giúp tôi, cậu con trai lớp sáu từng nặng đến 65kg của họ không nằm trong danh sách tôi xem xét, tôi chỉ tài trợ cho cô bé học lớp tám. Tiền sẽ không trao trực tiếp, nhưng tôi sẽ chịu toàn bộ chi phí học tập của cô bé, tiền sinh hoạt sẽ chuyển vào thẻ ăn. Nói đơn giản, những gì thuộc về cô bé, không ai được phép lấy hết.”

Đầu dây bên kia dường như lại nói gì đó, người đàn ông khẽ cười mỉa, không chen lời, chỉ lắng nghe.

Anh chơi đùa với chiếc thẻ căn cước trong tay, mẩu thẻ nhỏ cứ xoay tròn giữa các ngón tay anh.

San San nhìn thấy họ tên trên đó: Đường Dịch.

Thì ra không phải kẻ thất nghiệp, mà là một người tốt bụng sẵn sàng tài trợ cho học sinh à?

Vậy nếu nhờ anh giúp, liệu anh có đồng ý không nhỉ?

Mang theo suy nghĩ này, San San ngồi bên cạnh suốt bảy phút.

Người đàn ông dần phát hiện ra sự hiện diện của cô, thỉnh thoảng liếc nhìn. Mỗi lần như thế, San San lại ngoan ngoãn ngồi thẳng, nở nụ cười hiền hòa. Chỉ còn thiếu nước viết lên mặt “Chào anh, em đang có ý đồ với anh đây”.

Quả nhiên, sau khi kết thúc cuộc gọi, Đường Dịch trực tiếp quay sang nhìn cô: “Có chuyện gì sao?”

San San dịch qua một ghế gần hơn: “Anh ơi, em có thể nhờ anh giúp một việc không?”

Người đàn ông thu lại vẻ khó chịu lúc nãy khi gọi điện, giọng dịu dàng hơn: “Em nói đi.”

Thấy anh có vẻ dễ nói chuyện, San San tuôn một tràng như trút bầu tâm sự, kể đầu đuôi việc mình muốn đi gặp Tiểu Mãn, nhấn mạnh tầm quan trọng của chuyến đi này đối với cô.

“Vì vậy, anh có thể giả làm người nhà của em, nhận giúp em một cuộc gọi được không?”

San San tràn đầy mong chờ nhìn anh.

Nghe xong câu chuyện, vẻ mặt người đàn ông không có biểu cảm gì.

Anh bình thản nói: “Vậy là em mới mười ba tuổi.”

San San: “Dạ.”

“Em định một mình ngồi tàu hỏa 25 tiếng, đến một thành phố hoàn toàn xa lạ, băng qua ga tàu đông đúc ở thành phố Giang để tìm người bạn vừa phẫu thuật trong bệnh viện.”

San San: “Dạ, dạ.”

Đường Dịch dừng lại một chút: “Và trên người em chỉ còn lại 50 tệ.”

San San: “Dạ, dạ,  dạ.”

Cô trả lời xong liền khựng lại, rõ ràng lúc đầu cô không thấy có gì lạ, nhưng khi mọi chuyện được Đường Dịch xâu chuỗi lại thì nghe thật vô lý.

Đường Dịch bật cười, cất chiếc căn cước đang nghịch trong tay: “Không giúp được đâu. Ngoan về nhà đi.”

San San không định bỏ cuộc, cô kéo ba lô ra trước mặt: “Em không lừa anh đâu, em thật sự không phải bỏ nhà đi.”

Cô lần lượt lấy từng cuốn sổ ghi chép trong ba lô ra, bày ra trước mặt Đường Dịch: “Đây là ghi chép em mang cho bạn em, bạn ấy học rất giỏi, bọn em đều rất chăm chỉ học tập.”

Cô lật từng trang, cố chứng minh lời mình nói.

Ánh mắt Đường Dịch dừng lại ở dòng chữ “Trường trung học chuyên Đại học Hoa tại thành phố Ngô” trên bìa sổ ghi chép.

Lật xong ghi chép, San San lại lấy ra tuyến đường xe buýt từ ga thành phố Bắc đến bệnh viện mà cô đã tra cứu, cho anh xem để chứng minh rằng 50 tệ vẫn đủ để cô đi đến nơi.

“Làm ơn đi mà, giúp em được không?”

Đường Dịch nhìn vào mắt cô, giọng anh không hề có ý trách mắng, chỉ phân tích tình hình: “Anh không thể đảm bảo sự an toàn của em nên không thể giúp em lừa dối cảnh sát. Thứ hai, trong lúc em ngồi đây gọi điện, cảnh sát ở ga chắc đã bắt đầu liên lạc với gia đình em rồi. Họ không dễ dàng bị em lấy lý do ‘gọi không được’ mà qua mặt đâu.”

Nghe câu này, đầu óc San San trở nên trống rỗng.

Đã liên lạc với phụ huynh của cô rồi, nghĩa là sao? Ý là theo đúng nghĩa đen à?

Vậy chẳng phải… xong đời rồi sao.

Cô quay đầu, nhìn về phía văn phòng bảo vệ. San San vội bước nhanh tới, còn chưa kịp lấy ba lô, 

Vừa đến cửa, cô đã nghe thấy giọng của bố mình từ chiếc điện thoại bàn đang mở loa ngoài: “Không đâu, chúng tôi hoàn toàn không biết chuyện này.”

“Cảm ơn, cảm ơn, phiền các anh giữ con bé lại.”

“Con bé này đúng là đáng đánh đòn, lừa chúng tôi nói đi học nhóm ở nhà bạn, gan dạ đến mức này, về tôi nhất định đánh chết nó.”

“Xin lỗi các đồng chí cảnh sát, làm phiền các anh quá.”



San San vịn vào khung cửa, cảm nhận sự lạnh lẽo từ vật liệu lan dần qua từng ngón tay, đến khắp cơ thể cô.

Lời nói dối của cô đã bị vạch trần, ngay trước mặt tất cả mọi người.

Nhân viên nhà ga nhìn cô với vẻ mặt “quả nhiên là thế”, “mình đã biết ngay mà”, như thể đang nhìn một đứa trẻ có vấn đề.

“Cô bé, em cứ ngồi đây, đừng đi đâu nữa, chờ ba mẹ em đến đón.”

Một người đến làm căn cước liền nhìn San San từ trên xuống dưới, buông lời cảm thán: “Giờ bọn trẻ con đúng là chẳng hiểu chuyện, chỉ cần giận dỗi chút với gia đình là đòi bỏ nhà đi, toàn làm phiền người khác.”

San San cảm thấy xấu hổ, chẳng nói gì.

Tiếng bước chân dần đến gần, có người đứng sau cô. 

San San quay lại, đối diện với một đôi mắt mang theo vẻ sắc lạnh.

Đường Dịch hơi ngẩng cằm, khi anh nhìn người đàn ông vừa nói lời lạnh nhạt kia, ánh nhìn có chút lười biếng nhưng cũng mang nét uy hiếp, giọng nói chậm rãi mà có phần công kích vang lên: “Ông là phụ huynh của cô bé à?”

Người đàn ông trung niên cau mày, ngạc nhiên: “Không phải, sao vậy?”

“Vậy ông nói nhiều làm gì.”

Đường Dịch im lặng đứng chắn tầm nhìn của người đàn ông đó đang nhìn về phía San San.

Người đàn ông nghĩ Đường Dịch là người nhà của San San, không nói gì thêm, chỉ lẩm bẩm vài câu rồi rời đi.

San San đá nhẹ vào nền đất, cô ngẩng đầu nhìn Đường Dịch: “Em thật sự không phải đứa trẻ hư đâu.”

“Ừ.” Giọng Đường Dịch bình thản, không nghe ra là đang đồng tình hay chỉ là trả lời cho có lệ, cho đến khi anh nói thêm một câu: “Nếu anh có người bạn như em thì anh sẽ rất vui.”

Nghe câu này, sống mũi San San cay cay, nhưng cô vẫn nén lại, nói: “Vậy thì có ích gì, em vẫn chẳng làm được gì cả, về nhà lại bị mắng.”

Ga tàu tấp nập người qua lại, tiếng ồn ào vang lên khắp nơi, mọi người vội vàng bước đi, nhưng giữa San San và chàng trai trước mặt lại tồn tại một sự im lặng kỳ lạ.

Anh đưa chiếc ba lô mà cô để quên ở ghế cho cô: “Em có Wechat không?”

San San gật đầu, cô vừa mở giao diện Wechat thì điện thoại đã bị lấy khỏi tay, đối phương nhanh chóng mở mã QR thanh toán.

“Tít”, chuyển khoản 468 tệ.

Đường Dịch cúi đầu, chiếc cổ phía sau trắng ngần.

Sau khi hoàn tất, anh trả lại điện thoại cho cô.

“Những thứ em bán đi, coi như tôi mua, tuần sau đến tìm bạn em lấy lại.”

Anh xoay người rời đi, ngón tay dài nắm lấy vali kéo. Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản trên người không biết từ khi nào đã được xắn lên một đoạn, nhưng anh dường như không để ý. Xương cổ tay hơi nhô lên, một sợi dây đỏ buộc nơi cổ tay, làn da lộ ra trắng nhợt.

Cả người anh vẫn mang theo phong thái như thể đứng ngoài thế giới này.



Ngày hôm đó San San được ba mẹ đón về, bị mắng một trận.

Cô mang theo ba chiếc bánh mì, hai chai nước và vài cuốn sổ ghi chép quay trở lại nhà.

Đây là lần đầu tiên San San không cãi lại ba mẹ, không phải vì gì khác, mà vì cô biết mình sai.

Tần Dương gọi lại cho San San.

San San bắt máy với vẻ mặt khó chịu, liền nghe đầu dây bên kia giọng nói đang đè thấp vang lên: “Vãi, em gọi cho anh hơn hai mươi cuộc, ăn ngoài quên mang tiền à?”

Cô lập tức muốn cúp máy ngay.

Tần Dương: “Em không sao chứ?”

“Không.” San San trả lời qua loa: “Cho anh cơ hội làm bố em mà anh không biết nắm lấy.”

Tần Dương: “… Bị điên hả?”

Tín hiệu bên phía anh ấy lúc được lúc mất, tiếng ồn rất lớn.

San San: “Anh đang ở đâu thế? Sang châu Phi đào mỏ rồi à?”

Tần Dương: “Trên tàu hỏa, ghế giường nằm. Ban ngày buồn ngủ quá nên ngủ quên, điện thoại hết pin vừa mới sạc xong.”

“Tàu hỏa?” San San mơ hồ có dự cảm: “Đi đâu thế?”

“Thành phố Bắc, chẳng phải đã nói đi thăm Tiểu Mãn à?”

San San: “Tần Dương! Em hận anh!”

Cô lập tức cúp máy.

*

Đêm khuya, San San ngồi trên giường, từ trong sổ tay lấy ra tấm thẻ sinh viên mà cô nhặt được khi cúi xuống ở ga tàu vào ban ngày.

Đại học Hoa

Họ tên: Đường Dịch

Loại hình: Học viên cao học

Khoa: Lịch sử và Văn hóa

Mã số sinh viên: XXXX

San San khi ấy 13 tuổi đã gặp rất nhiều người, nhưng chỉ cảm thấy anh là đặc biệt.

*

Tấm thẻ sinh viên nhặt được ấy được cô cất trong chiếc hộp đựng đồ ở ngăn dưới cùng tủ quần áo, không bao giờ lấy ra nữa, cũng như việc cô chưa từng nhắc đến cái tên ấy với bất kỳ ai.

Một người chỉ gặp mặt một lần, thậm chí chẳng thể gọi là thầm thích.

San San chưa bao giờ nghĩ rằng cô có thể gặp lại Đường Dịch.

Trường trung học chuyên của Đại học Hoa nơi San San theo học, mỗi năm đều có vài nghiên cứu sinh đến thực tập giảng dạy.

Năm lớp 9, San San nghe nói giáo viên dạy lịch sử mới ở lớp bên cạnh rất đẹp trai, cô chỉ khẽ cười khẩy.

Với tình hình già hóa đội ngũ giáo viên ở trường này, chỉ cần có thực tập sinh nào trông đủ mắt đủ mũi là đã có cả đám người bảo họ đẹp trai.

Hai năm học lớp 6 và lớp 7, cô đã bị lừa đến hai lần rồi.

Một buổi tự học buổi tối, San San mang bài tập từ văn phòng về, bất chợt cảm thấy mũi mình có dòng chảy ấm nóng.

Cô nghĩ là nước mũi, bình tĩnh rút khăn giấy ra.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy một bóng dáng ngoài dự đoán trên bục giảng lớp 3.

Đường Dịch đeo kính gọng bạc trên sống mũi, ánh mắt hờ hững nhìn màn hình máy tính trước mặt.

Mùa hè ở thành phố Ngô kết thúc muộn, học sinh vẫn còn mặc đồng phục mùa hè. Đường Dịch chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo thun trắng, ngả người tựa vào lưng ghế. Một bên áo bị kéo căng, lộ ra đường nét eo và lưng đẹp mắt. Anh nghiêng đầu nhìn màn hình, ngón tay di chuyển chậm rãi trên bàn di chuột.

San San đứng ngây tại chỗ, chân đặt trên sàn nhưng như thể rơi xuống biển sâu.

Mọi thứ đều không chân thực.

Đèn huỳnh quang trong lớp nhấp nháy hai lần, chiếu sáng rõ khuôn mặt nghiêng của Đường Dịch.

Đám học sinh đang tự học bỗng bị ánh đèn thu hút sự chú ý.

Có người thấy San San đứng ở hành lang, hét lên: “Bạn nữ kia chảy máu mũi kìa!”

Từ đó, truyền thuyết về Đường Dịch ở khu cấp hai lại có thêm một chi tiết: Có một cô gái nhìn anh đến chảy cả máu mũi!

Hai năm trôi qua đủ để Đường Dịch quên đi một cô bé chỉ gặp mặt một lần.

San San lúc vội vàng lau máu mũi, không hề thấy chút dấu hiệu nào cho thấy Đường Dịch còn nhớ cô.

Phải, anh thậm chí chưa từng hỏi tên cô.

Có lẽ ngày đó ở ga tàu, Đường Dịch vốn đã không định nhớ cô rồi.

Ngày gặp gỡ ấy giống như một con thuyền chao đảo ra khơi, xa mãi chẳng bao giờ quay lại.

Một mùa hè như thế thôi thì cứ để nó trôi qua thôi.

San San nghĩ vậy.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Mùa hè của San San vẫn chưa thể trôi qua đâu~
Bình Luận (0)
Comment