Từ thuở nhỏ cho đến tuổi thanh xuân, San San luôn có một bài toán không lời giải. Cô luôn hy vọng, bố mẹ sẽ khen ngợi mình một lần.
Mẹ cô thích nói với mọi người rằng cô là một đứa trẻ không ngoan.
Vào dịp Tết, khi họ hàng đến chơi, mẹ sẽ kể đi kể lại những chuyện ngốc nghếch mà cô từng làm.
Họ chưa bao giờ ủng hộ ngay khi San San đưa ra một ý tưởng nào đó.
San San luôn phải dựa vào bản thân, làm được một chút thành tích thì bố mẹ mới chậm rãi nói rằng họ vốn dĩ rất tin tưởng cô. Nhưng khoảng thời gian đầu ấy thật sự có chút đau lòng.
Một ngày cuối hè, San San mang theo “thành tích nhỏ” lần này về nhà. Đó là một tấm giấy khen giải nhất cuộc thi hùng biện.
Khi về đến nhà, bố vẫn chưa về, mẹ đang ở trong bếp nấu ăn. Cô lấy giấy khen ra khỏi cặp, phấn khởi chạy vào bếp.
“Mẹ, mẹ xem nè!” Cô chìa tấm giấy khen ra trước mặt mẹ.
“Ui cha cha, đi ra, đi ra! Mẹ đang cắt hành đây này.” Mẹ cô theo phản xạ xua tay đuổi cô đi, ánh mắt liếc qua giấy khen thì dừng lại: “Cuộc thi hùng biện, giải nhất à?”
Bà Triệu rửa tay, cầm tấm giấy khen bước ra khỏi bếp.
“Con giỏi không!” San San nhìn chằm chằm vào bà Triệu, cố tìm kiếm một biểu cảm tích cực nào đó trên mặt mẹ mình.
Bà Triệu cầm giấy khen xem đi xem lại, hỏi: “Cấp trường à?”
“Dạ.” San San lập tức đáp: “Tháng sau trường bọn con có một buổi tiệc, người đạt giải nhất cuộc thi hùng biện sẽ làm MC, chính là con đấy.”
Cô nở nụ cười rạng rỡ: “Đến lúc đó con chụp ảnh gửi cho mẹ xem nhé?”
Bà Triệu đặt giấy khen lên bàn trà: “Cả ngày không lo học hành tử tế, chỉ toàn làm mấy chuyện linh tinh.”
Miệng nói vậy, nhưng khóe môi lại không giấu được nụ cười.
Bà Triệu là kiểu phụ huynh điển hình, con cái làm tốt cũng sẽ giữ “uy nghiêm” của mình, keo kiệt lời khen, lúc nào cũng nhắc nhở San San phải cố gắng hơn nữa. Châm ngôn sống của bà chính là phải khiêm tốn.
Vì vậy, có thể nhìn thấy nụ cười này trên gương mặt mẹ, San San đã rất hài lòng rồi.
Mùa thu năm ấy, trường trung học chuyên Đại học Hoa như được khoác lên diện mạo mới.
Nhà trường đột nhiên thành lập hội học sinh và nhiều câu lạc bộ, giáo viên tổ Ngữ văn cùng học sinh lập ra báo tường, ngoại trừ việc cái đầu hói của thầy hiệu phó và thầy phụ trách ngày càng lộ rõ hơn, mọi thứ dường như đang phát triển theo hướng mà học sinh đều yêu thích.
Nhận được thông báo mình sẽ làm MC cho buổi tiệc, San San tràn đầy mong chờ.
Bà Triệu tuy ngoài mặt không tỏ vẻ gì, nhưng thực chất vui đến mức không giấu được, không biết từ đâu lôi về một chiếc máy quay cũ, kiểu dáng hơi lỗi thời nhưng chức năng vẫn đủ dùng.
Bà đưa máy quay cho San San, ngại ngùng căn dặn: “Buổi tiệc gì đó của con đó, quay video lại cho mẹ xem nhé.”
Để không làm mẹ thất vọng, thời gian ấy mỗi sáng San San đều đi tìm một nơi để luyện tập.
Cô bắt đầu chạy bộ buổi sáng, ăn ít đồ dầu mỡ cay nóng, vì cô hy vọng hình ảnh của mình trong video sẽ thật đẹp.
Có lẽ vài chục năm sau, bà Triệu vẫn sẽ mở video ra và nói: “Xem con gái San San của nhà chúng ta đẹp biết bao.”
Nghĩ đến đây, San San không khỏi bật cười.
*
Một ngày sau cơn mưa cuối hè, San San ngẩng đầu khỏi bàn học, nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ.
Lúc này là cuối tuần, ban ngày không có tiết, nhưng chưa đến kỳ nghỉ tháng của trường trung học chuyên Đại học Hoa.
Trong lớp chỉ lác đác vài người ngồi, những người khác hoặc đang ở ký túc xá dọn dẹp đồ dùng cá nhân hoặc đã đến thư viện.
San San viết xong một tờ đề, quyết định ra phía sau tòa giảng dạy để học thuộc bài.
Đó là nơi cô tìm được, yên tĩnh, ít người, giọng đọc có hơi lớn một chút cũng không làm phiền đến ai.
Không khí trong lành và ẩm ướt sau cơn mưa, những giọt nước trên lá cây rung rinh như sắp rơi, mùi đất hòa cùng hương cỏ xanh làm người ta cảm thấy thư thái lạ thường.
“Núi non bao bọc huyện Trừ, Tây Nam hang hốc gió ru bốn bề. Lang Da cây cỏ xum xuê…”
Giọng cô gái nhẹ nhàng trong trẻo, đang đọc một bài văn cổ trong chương trình học bắt buộc của học sinh cấp hai.
Cô cố ý hạ thấp âm lượng, nhưng vẫn mang theo vẻ rạng rỡ rất riêng của mình.
Không xa trên tầng một, trong phòng y tế, Đường Dịch đang ngồi trên giường sắt trải ga trắng để truyền nước.
Một tay anh ngoan ngoãn đặt cạnh giường, tay kia đặt một cuốn sách trên bàn, lật giở từng trang một cách nhẹ nhàng.
Người đàn ông có vẻ mặt hơi nhợt nhạt nhưng ánh mắt vẫn sâu thẳm. Tóc mái từng rủ lòa xòa trước trán giờ đã được cắt tỉa gọn gàng trước khi khai giảng, mang lại cảm giác gọn gàng sắc sảo.
Bác sĩ của trường đẩy cửa bước vào: “Thầy Đường mấy ngày nay cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Đường Dịch gấp sách lại, trả lời với chút giọng mũi nhẹ: “Ừm, đỡ nhiều rồi.”
“Bốn mùa ở thành phố Ngô, nhiệt độ sáng tối chênh lệch khá lớn. Trước đây cũng có mấy thầy cô mới tới không quen, đều bị cảm cả.” Vừa nói, bác sĩ vừa bước đến thay bình dịch mới cho anh.
Khi cả hai không nói chuyện, bên ngoài lại vang lên tiếng đọc sách nhỏ nhẹ.
Bác sĩ tùy tiện nói: “Học sinh cấp hai kia lại đến đọc bài rồi.”
Đường Dịch trước đó mải mê đọc sách, lúc này được bác sĩ nhắc nhở mới phát hiện ra giọng đọc ấy.
Nghe qua có vẻ là giọng của một cô bé, trong sự ngọt ngào vốn có của thiếu nữ lại mang chút kiên cường và tươi sáng, gần như có thể cảm nhận được phần nào tính cách của cô.
“Cô bé này chính là người sẽ làm MC cho buổi tiệc sắp tới, rất chăm chỉ, gần như ngày nào cũng đến đây đọc. Mấy hôm trước còn luyện đọc bài phát biểu, giờ thì chuyển sang đọc thuộc lòng và tập đọc bài văn.” Bác sĩ thay bình xong thì nói tiếp: “Học sinh trường trung học chuyên Đại học Hoa nhà mình đúng khiến người ta yên tâm hơn hẳn mấy trường khác.”
Dịch lạnh lan dần trong cơ thể, Đường Dịch gật đầu một cách lễ phép, đáp lại: “Đúng vậy.”
Bác sĩ: “Mà nói mới nhớ, buổi tiệc là vào cuối tháng này phải không? Sao chẳng nghe tin tức gì cả, chương trình còn chưa bắt đầu tuyển chọn nữa.”
Còn vì sao nữa, chính là vì áp lực từ cấp trên về chỉ tiêu tổ chức các hoạt động phong phú cho học sinh. Chủ nhiệm Vệ lại không muốn làm, thấy phiền, cứ trì hoãn mãi, đợi mọi chuyện lặng lẽ trôi qua.
Có những sự kỳ vọng vốn dĩ đã định trước là vô vọng.
Giọng đọc từ cửa sổ vọng đến, tựa hồ hòa quyện với làn gió đầu thu.
Chủ nhân của giọng nói ấy chẳng hề hay biết rằng mình đang nỗ lực vì một hoạt động đã bị hủy bỏ.
Đường Dịch liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng một lúc.
Cô gái vẫn tiếp tục đọc bài, có những chỗ khó phát âm, cô đọc không được trôi chảy, liền lặp lại nhiều lần để luyện tập.
Sau khi bác sĩ rời đi, phòng y tế trở lại yên tĩnh.
Đường Dịch không đọc sách tiếp nữa. Một lúc sau, anh cầm lấy điện thoại, dùng một tay lướt màn hình, ánh mắt rơi vào một liên hệ được lưu với tên “Chủ nhiệm Vệ”.
Khi cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm của anh trở nên thư thái, chút khó chịu trong đuôi lông mày giờ đã không còn thấy nữa.
Anh gửi trực tiếp một tin nhắn thoại.
“Chủ nhiệm Vệ, phiền thầy nghiêm túc tổ chức buổi tiệc cuối tháng này. Ảnh chúng ta cần gửi lên bên phía Đại học Hoa. Vấn đề kinh phí thầy không cần lo, tôi sẽ tìm nhà tài trợ cho thầy.”
Trước giờ tự học buổi tối, San San đeo cặp sách quay lại lớp.
Trường trung học chuyên Đại học Hoa áp dụng chế độ nghỉ tháng, vì vậy dù cuối tuần không học chính khóa nhưng học sinh vẫn phải tham gia tự học buổi tối. Hiệu trưởng nói rằng như vậy sẽ giúp học sinh duy trì thói quen học tập.
Trước giờ tự học buổi tối cuối tuần, lớp học luôn nhộn nhịp.
Trong lớp, đám bạn xung quanh San San phấn khích hơn thường ngày. Vài cô gái ríu rít bàn tán, như thể có chuyện lớn vừa xảy ra.
“Thật không, trời ơi, trường mình còn có người như thế à!”
“Đúng vậy! Nhưng hình như họ vừa cãi nhau.”
Ngửi thấy mùi “drama”, San San liền cất bài diễn thuyết của mình vào, nhanh chóng ghé lại: “Các cậu đang nói gì thế?”
Triệu Vưu ngồi bàn sau, lập tức nhích sang một bên, chừa chỗ cho cô kéo ghế ngồi xuống.
“Là mấy anh chị nghiên cứu sinh mới đến đấy. Cái người mà cậu nhìn đến nỗi chảy máu mũi đó, lợi hại lắm.”
San San ngồi xuống: “Sao cơ?”
Triệu Vưu: “Vừa nãy tớ đến phòng Tư tưởng chính trị làm thẻ đoàn cho mọi người, lúc vào thì thấy chủ nhiệm Vệ đang nổi giận. Hình như thầy ấy tức điên rồi, nói gì mà “ỷ có chút gia thế và tài năng thì không xem ai ra gì”, chửi mắng ỏm tỏi cả lên.”
San San nhíu mày: “Thầy ấy lại tức chuyện gì nữa?”
Triệu Vưu nhún vai: “Hình như liên quan đến buổi tiệc cuối tháng đó. Khi thông báo tổ chức được đưa ra, học sinh liền bắt tay vào chuẩn bị chương trình ngay. Lớp 7 còn được giáo viên dẫn dắt tập một tiết mục hợp xướng tiếng Anh. Thế mà bây giờ chỉ còn hai tuần nữa mà vòng sơ tuyển vẫn chưa bắt đầu. Chẳng hiểu thầy Vệ định làm gì.”
Mọi người đều biết San San là MC của buổi tiệc, nên mọi người theo bản năng nghĩ cô sẽ nắm rõ thông tin nội bộ. Một người liền hỏi: “San San, cậu có nghe được tin gì không? Bao giờ bắt đầu vòng sơ tuyển vậy?”
Thật ra, San San cũng thấy hơi khó hiểu, vì đến giờ cô vẫn chưa lần nào được gọi để bàn về việc làm MC.
“Tớ cũng không rõ nữa.”
Nghe cô nói vậy, mọi người có chút thất vọng.
Triệu Vưu nhẹ nhàng gõ hai cái lên bàn: “Nhưng vừa nãy tớ biết được một tin bất ngờ.”
“Gì thế, gì thế?”
“Thầy giáo âm nhạc nói, thầy Đường Dịch trước đây từng tham gia một cuộc thi âm nhạc thanh thiếu niên cấp quốc gia, còn lên cả kênh âm nhạc nữa, chỉ cần tìm trên mạng là có video liền.”
“Wow, hoàn toàn không nhìn ra luôn! Lần trước tớ gặp thầy, cảm giác người lạnh lùng quá, tớ còn thấy hơi sợ.”
“Nghe bên lớp 3 bảo thầy ấy lên lớp nghiêm lắm.”
Ở tuổi này mọi người đều thích tưởng tượng. Nghe Triệu Vưu nói xong, ai nấy trong đầu liền hiện lên hình ảnh piano, violin hay các nhạc cụ khác.
Triệu Vưu nhìn ra hành lang, chắc chắn không có thầy cô nào gần đó, liền lấy ra một chiếc iPad: “Chúng ta thử tìm xem.”
Một nhóm người túm tụm lại, che kín chiếc bàn.
Trang tìm kiếm Baidu hiện ra.
Kết quả đầu tiên chính là trang Baidu Bách khoa toàn thư về Đường Dịch.
Triệu Vưu trực tiếp đưa ra cho mọi người xem.
Trên trang viết: Quán quân nhóm nhạc thiếu niên Ngôi Sao Ngân Hà.
Một dãy số lọt vào tầm mắt của San San, đó là ngày sinh của Đường Dịch.
Hóa ra năm họ gặp nhau, anh mới 21 tuổi. Tính ra, anh đã học đại học từ năm 17 tuổi rồi nhỉ.
Sớm thật đấy.
San San thầm nghĩ.
Các kết quả tìm kiếm đầu tiên đều liên quan đến Đại học Hoa. Lướt xuống dưới mới thấy một nội dung liên quan, do kênh âm nhạc đăng từ vài năm trước.
Cả nhóm háo hức nhấn vào.
Trên sân khấu tối đen, một chùm sáng chiếu xuống.
Cậu thiếu niên khoảng mười mấy tuổi mặc một bộ đồ trắng dài, vẻ ngoài trang trọng và thanh tú. Ngón tay từ từ đặt lên cần đàn, cùng với sự kéo rê của dây cung, âm thanh vang lên dạt dào.
Mọi thứ đều trịnh trọng và tao nhã, ngoại trừ việc nhạc cụ đó là một cây đàn nhị.
Đám con gái đứng xung quanh im lặng.
“Sao lại là đàn nhị chứ.”
“Khá bất ngờ nhỉ.”
“Nhưng mà… vẫn rất đẹp trai nha.”
“Đúng rồi, lúc đó trông thầy Đường trẻ ghê luôn ấy.”
Ánh mắt của San San vẫn dừng trên màn hình iPad.
Trong tiếng dây đàn có sự trầm ổn hùng hồn, cao vút sáng ngời, tất cả đều nằm trong sự điều khiển của anh.
Sự lạnh lùng và cao ngạo của anh lúc ấy còn mạnh mẽ hơn bây giờ, rất giống với ấn tượng đầu tiên của cô khi nhìn thấy anh hai năm trước.
Chuông báo giờ học vang lên, nhóm nữ sinh xung quanh tản ra.
Trong đầu San San vẫn là hình ảnh Đường Dịch trong video.
Tiết tự học buổi tối thứ hai, bỗng có người bước đến cửa lớp hai.
“Vương San San có đây không? Chủ nhiệm Vệ gọi cậu lên phòng Tư tưởng Chính trị một chuyến.”
San San đứng dậy, mấy người xung quanh lập tức đoán ra chuyện gì.
“Á á á, có phải là buổi tiệc sắp được tổ chức rồi không?!”
“Nghe bảo bên lớp 5 chuẩn bị diễn bản chuyển giới của Bạch Tuyết! Muốn xem quá!”
“San San, lát nữa cậu về nhớ kể bọn tớ nghe tình hình nhé.”
San San gật đầu, theo nam sinh đó ra ngoài.
Trước khi vào phòng Tư tưởng Chính trị, cô chỉnh lại quần áo.
Khi đẩy cửa bước vào, ánh mắt cô lập tức bắt gặp Đường Dịch đang ngồi ở một góc gần cửa văn phòng.
Anh không ngẩng đầu lên.
Màn hình laptop trước mặt anh đang mở, hiển thị chi chít chữ trắng trên nền đen, không rõ là gì.
Điểm đến của San San không phải chỗ anh. Cô thu hồi ánh mắt, đi đến chỗ chủ nhiệm Vệ.
Trước mặt chủ nhiệm Vệ có năm người, ngoài cô ra thì đều là nam sinh.
Chẳng lẽ là để chọn thêm một MC nam?
San San nghĩ thầm.
Chủ nhiệm Vệ không giải thích gì với mọi người, chỉ đưa mấy tờ giấy cho họ.
“Đây, mỗi người một bản.”
San San nhận được văn bản liền liếc nhìn, là một bài văn trong chương trình học cấp ba, họ vẫn chưa học tới.
Tóc của thầy Vệ vốn đã thưa thớt, trông như lâu rồi chưa gội, bóng nhẫy, còn có vài mảng gàu lộ rõ.
Nút áo polo cài sai một hàng, cổ áo vặn vẹo, nhìn rất chướng mắt, nhưng thầy không hề để ý.
San San nhíu mày.
Thầy Vệ ngả người ra sau ghế, cầm lấy ly trà bên cạnh.
“Các em đọc to bài này một lượt đi.”
Một người tò mò hỏi: “Thưa thầy, nếu đọc chung, thầy sẽ không phân biệt được giọng chúng em, làm sao biết ai tốt ai không?”
Thầy Vệ liếc cậu ta một cái: “Muốn làm thay tôi à?”
Không ai nói thêm gì, làm theo yêu cầu của thầy.
Bài văn được chọn lại là bài San San từng luyện tập, cô đã rất quen thuộc, nắm chắc từng chữ, nên đọc mà không gặp chút áp lực nào.
Đọc xong, thầy Vệ không ngẩng đầu lên một lần.
Thầy chỉ vào ba nam sinh khác, rồi chỉ vào San San.
“Các em không đạt, có thể ra ngoài.”
San San sững người, biểu cảm cứng lại trong giây lát.
Cô lên tiếng: “Nhưng thưa thầy, em đạt giải nhất cuộc thi hùng biện, vị trí này đã định trước chọn em rồi mà.”
Thầy Vệ uống một ngụm trà: “Tôi nói chọn lại thì chọn lại.”
Thầy ấy đứng dậy, từ từ cầm lên một quyển sách Vật lý trên bàn.
“Có gì để sau hẵng nói, tôi còn việc phải đi trước.”
San San siết chặt tay, cùng những người khác ra khỏi phòng.
Chỉ vậy thôi sao? Chọn lại, vì sao lại chọn lại? Lý do là gì? Tại sao cô lại đột ngột bị loại?
San San không cam lòng.
Cô không cho rằng mình kém cỏi.
Máy quay mà mẹ cô tặng vẫn còn giữ, cô đã hứa sẽ quay video cho mẹ xem.
Chàng trai được giữ lại kia đang đứng bên cạnh San San, thậm chí còn phát âm không phân biệt được âm quặt lưỡi và không quặt lưỡi.
Thua một người như thế, San San cảm thấy không phục.
Mỗi giây quay lại lớp đều khiến cô choáng váng, sự kinh ngạc và ngỡ ngàng khi bị thông báo “không đạt” vẫn quanh quẩn trong đầu.
Khi chuông hết giờ vang lên, San San đứng dậy, đi thẳng đến phòng Tư tưởng Chính trị.
Thầy Vệ đang trò chuyện với một giáo viên khác.
San San gõ cửa bước vào, nói thẳng: “Thưa thầy, tại sao em không đạt?”
Sự xuất hiện bất ngờ của cô khiến thầy Vệ hơi ngạc nhiên.
Nghe xong lý do, lông mày thầy ấy dựng lên, sắc mặt lập tức nghiêm lại.
“Em đến đây làm phiền tôi làm gì? Đã nói không đạt tức là không đạt. Học sinh không lo học hành cho tốt, đầu óc suốt ngày cứ lơ lửng lo mấy chuyện không đâu.”
San San xưa nay luôn mạnh dạn, những việc người khác không dám hỏi, cô lại có can đảm truy đến cùng.
“Giải nhất cuộc thi hùng biện là MC của buổi tiệc, đây là phần thưởng đã được định sẵn từ trước khi thi.”
Thấy cô không định để chuyện này trôi qua dễ dàng, thầy Vệ cười nhạt: “Đúng là trẻ con.”
Thầy ấy nói với giọng cực kỳ hời hợt: “Thế này nhé, lần sau, nếu lần sau có hoạt động gì thì tôi sẽ gọi em.”
Nói xong, thầy Vệ xoay ghế rồi nhìn về phía máy tính, từ từ mở một tệp tài liệu ra, dáng vẻ như kiểu không định nói thêm gì với bất kỳ ai.
Một bên là người từng trải, lão luyện mấy chục năm. Một bên là học sinh hoàn toàn bất lực.
San San cảm thấy câu hỏi của mình giống như đấm vào bịch bông, không thể làm gì được.
Cô đứng yên tại chỗ, trong lòng trào lên một cảm giác bất lực.
Đột nhiên, âm thanh kéo ghế vang lên phá tan sự im lặng trong văn phòng.
Không biết từ khi nào, Đường Dịch đã đứng dậy.
Anh rất cao, ngồi lên chiếc bàn gỗ màu nâu sẫm một cách rất tự nhiên, toát lên vẻ lãnh đạm. Tay anh đặt trên mép bàn, lộ ra vài vết kim tiêm xanh tím mờ mờ.
“Không sao đâu Vương San San.”
Anh khẽ cười, mang theo chút mỉa mai: “Đường này không đi được có thể chọn đường khác.”
Đồng tử của San San khẽ rung lên, đôi mắt hơi ươn ướt khi quay sang nhìn Đường Dịch, ánh lên chút tia sáng.
Lúc này cô mới nhận ra anh cũng có mặt.
“Tháng sau trường sẽ tổ chức cuộc thi Mười Giọng Ca Xuất Sắc liên kết mười trường, em làm MC đi.”
Giọng anh dịu dàng nhưng vẫn mang theo vẻ kiêu ngạo vốn có.
“Thầy sẽ dựng cho em một sân khấu đẹp nhất.”