Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 73

Ánh sáng trong văn phòng chiếu rọi sau lưng Đường Dịch, kéo dài một cái bóng mảnh mai.

Mùa hè rực rỡ mà cô đã định bỏ lại trong quá khứ, vào khoảnh khắc San San đối diện với ánh mắt anh thì lại ùa về lần nữa, khiến trái tim cô rung động.

Chủ nhiệm Vệ thay đổi sắc mặt, để lại một câu “Vậy được thôi, lần sau tôi cũng không cần tìm em nữa” rồi định rời đi.

Thầy ấy đứng dậy, liếc Đường Dịch một cái với vẻ không vui.

Trong văn phòng chỉ còn lại San San và Đường Dịch.

San San cảm nhận được ánh mắt đầy ác ý của chủ nhiệm Vệ, có chút lo lắng nhìn về phía Đường Dịch.

Cô lên tiếng, đôi mắt trong veo nhưng kiên định: “Thầy Đường, thầy tin rằng em có thể làm tốt không?”

Khóe môi Đường Dịch mang theo một nụ cười, giọng nói của anh ấm áp và đầy sức mạnh khiến người khác an lòng: “Em rất giỏi, đừng vì mấy lời thầy ấy nói mà nghi ngờ bản thân.”

“Em không hề nghi ngờ bản thân, em biết mình giỏi hơn cậu bạn được chọn kia.” San San cụp mắt, giọng nhỏ dần: “Chỉ là em không hiểu, tại sao rõ ràng năng lực của em tốt hơn, nhưng vẫn bị bỏ qua.”

Trên bàn Đường Dịch có một chai sữa socola bằng thủy tinh, anh cúi đầu nhìn thấy, tiện tay cầm lấy rồi đưa về phía cô.

San San sững sờ nhận lấy chai sữa, thân chai thủy tinh lạnh buốt vẫn còn lưu lại hơi ấm từ ngón tay của Đường Dịch.

Anh nói tiếp: “Bên khối cấp ba đã chọn người dẫn chương trình là một bạn nữ, chủ nhiệm Vệ cho rằng phải một nam một nữ mới hợp, nên ngay từ đầu thầy ấy đã chỉ muốn chọn con trai. Không phải lỗi của em.”

San San chớp mắt: “Là vậy ạ?”

Hóa ra là vì lý do như thế.

Thấy sắc mặt cô đỡ hơn, Đường Dịch mỉm cười nói: “Mau về lớp tự học đi. Vài ngày nữa khi các trường khác xác nhận thí sinh tham dự, cô Lý ở tổ Ngữ văn sẽ liên lạc với em.”

Khi cầm chai sữa socola trở về, San San khịt khịt mũi.

May thật, suýt chút nữa cô đã khóc trước mặt Đường Dịch.

Cô không phải là kiểu con gái gặp khó khăn liền khóc bù lu bù loa lên, chỉ là khi chịu ấm ức mới không kiềm được nước mắt.

Lúc nhỏ San San không thích gấp chăn, cô chỉ biết trải phẳng chăn sau khi ngủ dậy. Bố nói đó là thói quen không tốt, nhất định bắt cô phải gấp gọn gàng.

Có lần chị họ đến nhà chơi, ngủ chung với cô và dậy sau cô. Bố thấy chăn không được gấp, liền nghiêm khắc quát cô quỳ xuống.

San San không quỳ, nhưng cô ấm ức đến bật khóc.

Những lúc như thế, cô luôn tự nhủ: “Không sao đâu, Vương San San, đâu phải lỗi của mình.”

Cô đã tự nói câu đó với bản thân rất nhiều lần. Nhưng đây là lần đầu tiên, cô nghe được điều đó từ người khác.

Như một cánh đồng hoang vắng đã yên lặng rất lâu, bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua. Cỏ dại lay động, cành lá xào xạc.

Vào kỳ nghỉ tháng, San San háo hức muốn chia sẻ tin này với mẹ, nên trong bữa cơm cố tình hỏi: “Mẹ ơi, ngày 23 tháng 10 mẹ có rảnh không?”

Bà Triệu vốn nói chuyện luôn chua ngoa, liếc cô một cái: “Còn gần một tháng nữa, ai mà biết? Sao con không hỏi luôn ngày 23 tháng 10 năm sau mẹ có rảnh không.”

San San không chấp nhặt với bà, thở dài: “Vậy thì tiếc quá, hoạt động mà con dẫn chương trình đã chuyển từ hội trường nhỏ ra sân vận động rồi, địa điểm rộng hơn, nếu phụ huynh muốn đến xem cũng được.”

Bà Triệu nghe vậy liền sững lại.

Bà gắp một miếng sườn vào bát San San, cố làm ra vẻ hờ hững: “Ngày 23 tháng 10 phải không? Hình như… rảnh đấy.”

San San cười lén.

Cô thích những khoảnh khắc bóc trần lớp vỏ bọc của bà Triệu như thế.

Về phòng, San San lấy tấm thẻ học sinh trong hộp đựng đồ dưới cùng của tủ quần áo, nằm trên giường, giơ cao lên.

Người trong ảnh mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu, hiếm khi trông chỉn chu như vậy.

Ngũ quan thanh tú, mang chút vẻ thiếu niên, dường như bức ảnh được chụp từ rất lâu trước đây.

Hai năm trước, San San từng cầm tấm thẻ này đến bưu điện, định gửi lại cho Đường Dịch.

Nhưng khi điền đơn, cô mới nhớ mình không có cách nào liên lạc với anh.

Nếu gửi trực tiếp đến Đại học Hoa, có lẽ anh đã làm lại thẻ từ lâu rồi.

San San bèn mang thẻ học sinh về nhà rồi để nó lại ở đó.

Ngày hôm ấy, San San lần đầu tải ứng dụng Weibo.

Tài khoản chính thức của trường trung học chuyên Đại học Hoa trên mạng xã hội thật lạnh lẽo, mỗi bài đăng chỉ có vài chục lượt thích. San San lướt rất lâu mới tìm được một bài có tag Đường Dịch.

Cô rón rén nhấn theo dõi.

Chỉ mất hơn mười phút, San San đã xem hết số lượng bài đăng ít ỏi trên Weibo của Đường Dịch.

Đường Dịch xuất thân từ một gia đình giàu có, vì ông nội thích nên từ nhỏ đã học đàn nhị hồ.

Anh thường xuyên tài trợ cho trẻ em ở vùng sâu vùng xa. Để đảm bảo sự giúp đỡ đến đúng nơi, mỗi năm anh đều đích thân đến tận nơi kiểm tra.

Anh có vài người bạn thân, thường xuyên trêu chọc dưới các bài đăng rằng anh xuề xòa, không chú trọng ngoại hình, đáng đời “ế dài dài”.

Đường Dịch chỉ trả lời đối phương một dấu chấm.

Cuộc sống của anh xa vời với San San, giống như dải ngân hà mà cô có thể nhìn thấy, nhưng không thể chạm tới hay đến gần.

Nhưng tạm thời cô cũng chưa định tiếp cận.

San San sẵn lòng kể với mọi người rằng Đường Dịch thật sự rất tốt, rất tuyệt vời.

Nhưng cô không nghĩ sự tuyệt vời ấy có liên quan gì đến mình.

Đường Dịch không nhớ gì cả, nhưng vẫn sẽ dang tay giúp đỡ cô, vì bản chất anh vốn là một người tốt bụng.

May mà có anh, nếu không San San cũng không biết phải đối mặt với sự thất vọng của mẹ như thế nào.

San San không cần đoán cũng biết khi mẹ cô biết việc cô bị loại khỏi chương trình dẫn sẽ nói gì.

“Năng lực không đủ thì tất nhiên bị loại thôi.”

“Tập trung học hành đi, đừng phí thời gian vào mấy thứ vô bổ.”

“Cũng đừng buồn quá, chẳng phải chuyện gì quan trọng đâu.”

Ngay cả chính bà Triệu cũng không nhận ra rằng, những lời nghiêm khắc, giáo huấn ấy tổn thương con gái mình biết chừng nào.

Nhiều lúc, San San không cần một bài học, cô chỉ muốn một chút an ủi mà thôi.

Giống như lần đầu gặp Đường Dịch hai năm trước.

Giống như ngày hôm đó trong văn phòng, khi anh nói với cô: “Không phải lỗi của em.”

Sáng hôm sau, San San bị đánh thức bởi tiếng bố mẹ nói chuyện ngoài phòng.

Mẹ cô lớn tiếng nói với bố: “Anh đứng đực ra làm gì thế? Không thấy em đang gội đầu à? Đi nấu cho San San một bát mì đi. Con bé ăn xong còn phải về trường nữa.”

Bố cô đáp lại: “Giờ mới đun nước thì không kịp đâu, chúng ta còn mười mấy phút nữa là phải ra ngoài.”

Mẹ cô: “Sao lại không kịp? Đun nước ba phút, nấu mì ba phút, trong lúc đun nước và nấu mì thì cho gia vị và rán trứng là xong.”

Tiếng bước chân của bố vang lên: “Được rồi, nhưng em nhanh lên một chút đi.”

Giọng ông dần xa: “Hộp sườn tối qua em để ở đâu? Anh lấy một ít cho vào bát của nó.”

“Trong tủ lạnh ấy, anh để mắt ở đâu mà không thấy? Nhớ rán hai quả trứng, chín kỹ nhé, nó không ăn trứng lòng đào đâu.”

Ngoài kia, tiếng nói chuyện vẫn không dứt, bà Triệu cứ liên tục căn dặn.

“Lát nữa đi mua máy ảnh kỹ thuật số đi. Cái máy của đồng nghiệp anh cũ quá, pin không dùng được bao lâu. Em cảnh cáo anh, ngày 23 phải xin nghỉ cho bằng được.”



Bố mẹ đôi khi làm San San buồn, nhưng đôi lúc lại cho cô một viên kẹo. Nhưng không sao, San San là một cô gái chỉ cần một viên kẹo cũng có thể tha thứ cho mọi chuyện.

Đầu tháng mười, San San nhận được danh sách thí sinh và bài hát tham gia cuộc thi “Mười giọng ca xuất sắc nhất” từ cô giáo Lý, rồi cùng một chị khóa trên ở khối cấp ba viết kịch bản dẫn chương trình.

Buổi văn nghệ được lên kế hoạch trước đó bị hủy vì thiếu kinh phí và trùng lịch với cuộc thi, khiến các học sinh đã chuẩn bị tiết mục cảm thấy rất thất vọng.

Nhưng Đường Dịch đã xếp các tiết mục của họ vào khoảng thời gian chờ đợi điểm số từ ban giám khảo giữa các phần thi. Công sức chuẩn bị của mọi người cuối cùng cũng không bị uổng phí.

Một tuần trước khi chương trình bắt đầu, sân khấu đã được dựng lên ở trung tâm sân vận động của trường.

Nghe nói toàn bộ kinh phí cho sự kiện này đều do Đường Dịch tự mình kêu gọi tài trợ. Thiết kế sân khấu, bố trí, ánh sáng đều được anh thuê các nhà thiết kế ở thành phố Bắc thực hiện, từng chi tiết đều rất đẹp.

Khi sân khấu hoàn thiện, có người chụp ảnh đăng lên mạng, thu hút vô số học sinh từ các trường khác phải trầm trồ.

“Trời ơi, nghe nói trường trung học chuyên Đại học Hoa không bao giờ tổ chức hoạt động? Sao giờ lại hoành tráng thế này?”

“Cứu với, sao hoạt động trường chúng tôi chỉ có thảm đỏ và phông nền tự in siêu xấu vậy? Còn trường người ta có cả màn hình LED và nhiều thiết bị ánh sáng thế kia?”

San San cùng chị khóa trên đang luyện tập kịch bản dẫn chương trình ở hành lang, còn Đường Dịch thì bận rộn ở phía sân khấu.

Anh ngồi trên một chiếc ghế học sinh, chiều cao và đôi chân dài của anh tạo nên sự tương phản đáng yêu với chiếc ghế nhỏ, một hình ảnh có phần không phù hợp với khí chất của anh.

Đường Dịch cầm trong tay một chiếc búa nhỏ, nhẹ nhàng gõ gì đó ở mép sân khấu.

Bình thường anh trông rất tùy ý, nhưng khi làm việc lại vô cùng nghiêm túc. Vị trí đèn, cách bố trí loa đều được anh điều chỉnh cẩn thận để đạt trạng thái hoàn hảo nhất.

Đúng như anh đã nói, anh đang dựng nên một sân khấu thật đẹp.

Khi đến sân khấu để diễn tập, San San mới nhìn rõ Đường Dịch đang làm gì.

Ở mép sân khấu có một chỗ không bằng phẳng, anh cầm búa gõ từng chút một.

Lúc này là giữa trưa, ánh nắng cuối thu tuy không gay gắt như mùa hè nhưng vẫn đủ làm người ta thấy nóng bức.

San San đứng trên sân khấu tập lời thoại với chị khóa trên.

Khi không cần di chuyển vị trí, cô lặng lẽ nhích về phía Đường Dịch, đến khi bóng của mình che được nắng cho anh thì mới dừng lại.

Cô giáo Lý bước đến, bảo học sinh mang một thùng nước đến để phát cho những người đang điều chỉnh âm thanh và ánh sáng.

San San lấy một chai từ thùng nước đưa cho Đường Dịch: “Thầy Đường, nước của thầy đây.”

Nghe tiếng cô, Đường Dịch mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo phản chiếu một màu nâu nhạt dưới ánh mặt trời.

Anh đón lấy chai nước: “Cảm ơn em.”

Cô giáo Lý bên cạnh loay hoay mãi không mở được nắp chai, dùng lực mạnh một chút thì đau đến nhíu mày, khẽ kêu “A” một tiếng rồi than thở: “Ngày trước viết bảng và soạn giáo án nhiều quá, tay tôi bị viêm gân, giờ dùng sức là đau. Bây giờ làm giáo viên thì sướng hơn nhiều, chỉ cần dùng đa phương tiện là được.”

“Để em mở giúp cô.” Đường Dịch hơi ngẩng cằm, đưa tay lấy chai nước từ tay cô giáo.

Sau khi mở xong, lúc trả lại chai nước, anh chợt nhớ ra hai học sinh đang đứng bên cạnh, liền hỏi: “Hai em có cần giúp không?”

Khi nghe anh hỏi, San San đang dùng răng cắn nắp chai, chỉ xoay nhẹ tay một cái đã mở được.

Ngay sau đó, cô bắt gặp ánh mắt của Đường Dịch.

Ánh nắng chiếu lên mái tóc anh, để lại một bóng mờ trên trán.

Không hiểu sao cô lại cảm thấy căng thẳng, chiếc nắp chai trong miệng rơi xuống, lăn xa khỏi chỗ cô.

Đường Dịch bật cười: “Răng chắc nhỉ.”

San San đỏ mặt, lấy cớ nhặt nắp chai để đi ra xa.

Khi cúi xuống, cô cảm nhận rõ ràng trái tim mình đang đập loạn nhịp không thể che giấu được.

Cuộc thi “Mười giọng ca xuất sắc nhất” của trường trung học chuyên Đại học Hoa được tổ chức vào buổi tối.

Khi ánh đèn sân khấu bật sáng vào lúc hoàng hôn, tiếng trầm trồ vang lên từ hàng ghế khán giả, bao gồm thầy cô, học sinh và phụ huynh.

Đường Dịch dẫn theo một nhóm nam sinh, lần lượt phát gậy phát sáng cho từng lớp của khối cấp hai và cấp ba.

Không khí tại sự kiện chẳng khác gì một buổi mini concert.

San San cầm micro bước lên sân khấu, đập vào mắt cô là những ánh sáng lấp lánh như bầu trời đầy sao.

Phía dưới là bố mẹ cô, là những người bạn thân thiết nhất của cô.

Mẹ cô sớm đã giơ chiếc máy ảnh kỹ thuật số mới mua để ghi hình, còn bố cô đứng cạnh vung gậy phát sáng, liên tục kiểm tra xem chế độ quay video đã bật chưa.

Mỗi khi San San nhìn về phía họ, bố mẹ cô lại vẫy tay chào.

Dường như, lần này cô thực sự tỏa sáng.

Bố mẹ cô đang tự hào về cô.

Ánh mắt cô dừng lại trên người Đường Dịch ở hàng ghế giám khảo, trái tim cô như có hàng trăm con bướm đang bay múa.

Cô nhớ đến câu nói trong Flipped: “Some of us get dipped in flat, some in satin, some in gloss. But every once in a while you find someone who’s iridescent, and when you do, nothing will ever compare.”

Tạm dịch: “Mỗi chúng ta được phủ lên một lớp sơn khác nhau: người thì mờ nhạt, người thì bóng mịn, người lại lấp lánh. Nhưng đôi khi, bạn gặp được một người rực rỡ như sắc cầu vồng, và từ đó không gì có thể sánh bằng.”

Không ai có thể sánh được với anh.

*

Năm đó San San đọc rất nhiều sách liên quan đến lịch sử.

Hứng thú này đến một cách kỳ lạ, với cô lúc ấy, những cuốn sách đó thật sự rất khó đọc, nhưng cô vẫn dựa vào một động lực vô hình nào đó, kiên trì đọc hết từng chút một.

Học kỳ đầu tiên, San San đạt top 10 toàn khối môn lịch sử, nhưng như thế vẫn chưa đủ.

Trong kỳ nghỉ đông, cô học thuộc lòng những cuốn giáo trình mỏng dính và mượn sách của kỳ sau từ Tần Dương để bắt đầu học trước.

Ở trường, San San không làm phiền Đường Dịch.

Cô biết điều gì nên làm và không nên làm.

Chỉ mang theo một chút tham lam nhỏ bé, cô hy vọng sau kỳ thi lịch sử kỳ sau, Đường Dịch sẽ chấm đến bài thi của cô.

Cô hy vọng điểm lịch sử của mình sẽ vươn lên vị trí số một toàn khối, để anh có thể lướt mắt qua bài làm của cô dù chỉ trong chốc lát.

Đường Dịch rời đi vào cuối đông năm ấy, anh chỉ ở lại trường trung học chuyên Đại học Hoa năm tháng.

Một tuần trước khi khai giảng, San San không còn thấy Đường Dịch ở trường. Sau đó cô mới biết anh vốn không thuộc nhóm giáo viên thực tập của trường trung học chuyên Đại học Ho, do một đàn em của anh bị gãy chân nên anh đến thay một học kỳ.

San San không biết anh rời đi từ ngày nào, thậm chí không có cơ hội để nói lời tạm biệt.

Sau mỗi kỳ thi, cô đều tính toán xem mình còn thiếu bao nhiêu điểm để vào được Đại học Hoa.

Từ nhỏ, San San từng rất buồn khi mẹ cô nói rằng cô là đứa trẻ hời hợt, không làm được gì đến nơi đến chốn.

Bà Triệu nói những lời cay nghiệt, khiến San San khóc cả đêm và gọi điện cho Tiểu Mãn để trút bầu tâm sự.

Lúc đó, Tiểu Mãn cũng còn rất nhỏ, nhưng đã dùng giọng nói nhẹ nhàng để an ủi cô: “San San, cậu không phải đứa trẻ vô dụng. Cậu là cô gái dám thử sức với nhiều điều, rất dũng cảm. Chỉ là khi làm điều gì đó, cậu cảm thấy không thích nên mới quyết định từ bỏ mà thôi.”

Tiểu Mãn nói đúng.

San San đã tìm được điều mình muốn làm, vì vậy cô thức khuya dậy sớm, không ngừng nỗ lực ngày đêm.

Mùa hè sau kỳ thi đại học, San San lại lên Baidu tìm kiếm “Đường Dịch” một lần nữa.

Phần giới thiệu trên Baidu đã thay đổi.

Không còn là “Quán quân nhóm nhạc thiếu niên Ngôi Sao Ngân Hà” nữa, mà là “Phó giáo sư Học viện Văn hóa Lịch sử, Đại học Hoa.”

San San nhìn chằm chằm dòng chữ ấy, ngẩn người hồi lâu.

Ban đầu còn phân vân giữa Đại học Hoa và Đại học Trung, nhưng giây phút đó, cô đã đưa ra lựa chọn.

Cô đăng nhập vào hệ thống đăng ký nguyện vọng, điền Đại học Trung vào nguyện vọng đầu tiên.

Mùa thu đông ở thành phố Bắc cái lạnh đến rất nhanh.

Sau khi trở về từ suối nước nóng, San San dựa vào thời khóa biểu mà Tiểu Mãn đưa cho, đến Đại học Hoa nghe giảng ké.

Lớp học của Đường Dịch rất được yêu thích, San San cố ý chọn một chỗ khuất ở gần tường để ngồi.

Tiếng chuông báo giờ học vang lên.

Đường Dịch bước từ phía trước vào, đôi mắt đen sâu thẳm, đường nét gương mặt rắn rỏi. Vẻ lạnh lùng pha chút ấm áp, từng cử chỉ đều toát lên sự điềm đạm, không còn nét phong trần, ngạo nghễ như những năm tháng trước đây.

Anh có vẻ bị cận nhẹ, trước khi bắt đầu giảng dạy, anh thong thả đeo cặp kính không gọng vào.

San San nhìn thấy bàn tay anh, những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trắng trẻo sạch sẽ.

“Được rồi các bạn, chúng ta bắt đầu buổi học thôi.”

Vừa mở lời, giọng nói của anh vẫn nhẹ nhàng như trước.

San San nhìn Đường Dịch rất lâu, cứ như thể anh chưa từng thay đổi.

Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa.

Tiếng mưa tí tách rơi trên bậu cửa sổ, bắn tung tóe những giọt nước nhỏ.

Sau giờ học, San San đứng bên mép hành lang của tòa giảng dạy, nơi những hạt mưa tạo thành một bức rèm mỏng, đưa tay ra đón lấy những hạt mưa xem có lạnh không.

Cơn mưa đầu đông lạnh buốt đến thấu xương.

San San đắn đo không biết có nên gọi cho Tiểu Mãn để nhờ cậu ấy đến đón mình hay không.

Bỗng dưng, cô nghe thấy tiếng bước chân bên cạnh.

Cô ngoảnh đầu nhìn sang.

Khuôn mặt nghiêng của Đường Dịch bất ngờ đập vào ánh nhìn của cô.

Hàng mi hơi cụp xuống, trùng khớp với hình ảnh trong ký ức của cô, từng tầng từng lớp, khiến mọi thứ xung quanh như ngưng đọng, im bặt.

Khi San San còn đang sắp chìm vào những cảm xúc ấy, Đường Dịch bỗng quay sang nhìn cô.

Ánh mắt cô không kịp né tránh, liền bị anh bắt gặp.

Giữa chân mày anh có thêm vài phần điềm tĩnh, vẫn không hề tầm thường.

Cô nghe thấy anh cất giọng ôn hòa, là giọng nói cô đã nhớ nhung bao lâu nay: “Vương San San?”
Bình Luận (0)
Comment