Giọng của Đường Dịch mềm mại hơn lúc giảng bài, khi anh gọi hai chữ “San San”, âm sắc như tiếng gõ của thanh gõ trên dây đàn dương cầm.
Lớp sương mờ trong lòng cô cứ thế bị anh nhẹ nhàng xua tan.
San San nở một nụ cười, gọi: “Thầy Đường.”
Khoảnh khắc lưỡng lự ban nãy của cô không qua được mắt Đường Dịch. Sự bối rối đó trong mắt anh giống hệt một học sinh đang mải lơ đễnh bị thầy giáo bất ngờ gọi tên.
Khóe môi anh cong lên, không hiểu sao vừa nhìn thấy cô, anh đã vô thức gọi tên cô. Có lẽ do ấn tượng về cô năm xưa quá sâu sắc.
“Không mang ô à?” Anh nhìn đôi tay trống không của cô.
San San đáp: “Em quên xem dự báo thời tiết rồi.”
Đường Dịch đưa chiếc ô của mình qua: “Cầm của tôi đi.”
Có một khoảnh khắc ngỡ ngàng, San San như trở về lúc anh đưa cô hộp sữa socola ngày trước.
Cô vội xua tay: “Không cần đâu thầy Đường, em có thể gọi bạn đến đón.”
Đường Dịch định nói thêm thì điện thoại của San San bất chợt đổ chuông.
Cô bắt máy nhưng vô tình nhấn vào nút loa ngoài.
Đầu dây bên kia là tiếng hét thảm thiết của bạn cùng phòng:
“San San, cậu có mang chìa khóa không đấy? Bọn tớ vừa đi từ nhà tắm về, cả ba đứa không ai mang chìa khóa, lát nữa còn phải nộp bài qua mạng nội bộ, cậu mau về cứu bọn tớ đi!”
“…” San San vội vàng tắt loa ngoài, áp điện thoại lên tai rồi nói: “Các cậu tìm cô quản lý ký túc mà lấy chìa khóa đi.”
“Cô ấy không có ở đây. Nếu phòng bọn tớ không ở tầng năm thì đã định trèo cửa sổ vào rồi.”
Cô trả lời rằng mình sẽ về ngay, rồi vội vàng cúp máy.
Đường Dịch vẫn đứng đó, đợi cô nghe điện thoại xong liền nói: “Để tôi đưa em về. Xe của tôi có thể đi vào trong khuôn viên Đại học Hoa, nhanh hơn đi bộ, bạn em nghe chừng đang rất gấp.”
San San đành thú nhận: “Thực ra em học Đại học Trung bên cạnh…”
“Đại học Trung…” Đường Dịch ngừng một chút: “Cũng được, tôi quen bác bảo vệ ở cổng Tây trường các em, ông ấy sẽ cho tôi vào.”
Trong nhóm ký túc xá, các bạn của cô đang gửi tin nhắn dồn dập với những tiếng gào thét không ngớt, điện thoại cô rung liên hồi.
San San kiên quyết: “Cảm ơn thầy, thầy Đường tốt bụng.”
Đường Dịch bị cô chọc cười, bật ô, nghiêng ô sang phía cô.
Cô chui vào dưới ô, cùng anh bước đến bãi đỗ xe cạnh tòa nhà Đốc Hành.
Mưa đông lạnh buốt, rơi lộp độp lên lớp vải của chiếc ô. Nhưng dưới ô lại yên tĩnh lạ thường, San San cảm thấy như cô và Đường Dịch đang bị chiếc ô cách biệt khỏi thế giới bên ngoài.
Cô dường như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp và dịu dàng từ anh, lặng lẽ bao bọc lấy cô.
Đây là lần đầu tiên San San đứng gần Đường Dịch như vậy, tim cô đập thình thịch.
Cúi đầu nhìn bước chân mình, lòng bàn chân cô nóng bừng, mỗi bước trên nền đất trơn ướt đều tràn ngập niềm vui khó giấu.
Đường Dịch che ô đưa cô đến ghế phụ, chống tay vào cửa xe, đợi cô cúi người vào trong mới vòng qua ghế lái.
Cần gạt mưa lướt qua lướt lại, Đường Dịch từ từ khởi động xe.
Lúc rời khỏi cổng chính Đại học Hoa, anh hỏi: “Điểm vào Đại học Trung và Đại học Hoa không chênh nhau mấy, sao em không chọn Đại học Hoa?”
San San cười đùa: “Chẳng phải vì trước đây em không biết thầy ở lại giảng dạy ở Đại học Hoa sao. Nếu biết thì em đã chọn rồi.”
Ngón tay Đường Dịch gõ nhẹ lên vô lăng: “Em biết tôi dạy ở Đại học Hoa à?”
Lỡ lời rồi.
San San vội chữa: “Em chọn môn Lịch sử Trung Quốc cổ đại, thầy Trương của bọn em có nói thầy giảng rất thú vị, bảo nếu rảnh thì qua Đại học Hoa nghe thử. Nhưng em không biết thầy dạy vào lúc nào, nên chưa có dịp.”
Đường Dịch rẽ vào con đường dẫn đến cổng Tây Đại học Trung.
Anh bình thản nói: “Cũng không có gì thú vị đâu, chỉ là lồng ghép thêm chút tài liệu lịch sử hiếm lạ vào bài giảng thôi, học sinh sẽ chăm chú nghe hơn một chút, chỉ là cách thu hút đám tiểu quỷ ấy thôi.”
“Vậy thầy có “vớt” không?”
“Vào đầu học kỳ hai khi điểm danh trên lớp, sẽ ghi lại tên mấy đứa nó để ưu tiên “vớt”.”
San San bật cười.
Xe chạy đến cổng Tây của Đại học Trung, Đường Dịch chào bác bảo vệ một tiếng rồi lái xe vào trong.
Khi anh đánh tay lái, ánh mắt San San khẽ liếc xuống tay anh.
Không có nhẫn, nhưng điều đó không thể chứng minh anh còn độc thân.
Giá mà cô có cách liên lạc với Đường Dịch thì tốt biết mấy.
Trên danh sách theo dõi lén lút trên Weibo của cô vẫn chỉ có mỗi mình anh.
Nhưng mấy năm nay, anh dường như không còn đăng nhập Weibo nữa. Dù cô vào xem bao nhiêu lần, bài đăng trên cùng vẫn chỉ là một thông báo từ thiện.
Những cảm xúc ngày trước như ngưỡng mộ, biết ơn, yêu mến chưa bao giờ phai nhạt.
Nhưng anh giống như con sóng lúc thủy triều rút, dần xa khỏi cuộc đời cô. Nhìn anh sắp hòa vào biển lớn, như thể sẽ biến mất mãi mãi.
San San không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, cô siết chặt điện thoại.
“Là tòa nhà kia phải không?” Sắp đến nơi, Đường Dịch hỏi.
“Dạ.”
Xe dừng lại, San San tháo dây an toàn, quay người cầm lấy tay nắm cửa, rồi lại quay đầu: “Thầy Đường, em có thể xin thời khóa biểu của thầy không?”
Cô giải thích: “Em và các bạn cùng phòng đều muốn qua nghe thử. Ban đầu định hỏi bạn bên Đại học Hoa nhưng chưa có dịp.”
Đường Dịch vẻ mặt tự nhiên, gật đầu: “Được.”
San San đưa mã QR Wechat của mình.
Anh quét mã xong liền gửi tin nhắn, San San vui mừng bấm chấp nhận.
Ngay sau đó, Đường Dịch từ ghế lái hơi nhíu mày: “Đại lý sầu riêng Mèo Vương San?”
San San: “…”
Sao cô lại đặt cái tên chết tiệt này cơ chứ!
San San nhảy từng bước lên cầu thang ký túc.
Vừa đi vừa kiểm tra xem có bài đăng nào trên trang cá nhân trông quá ngớ ngẩn không.
Đến tầng năm, cô đang bận ẩn đi một bài viết có nội dung: “Hôm nay cố gắng thêm một chút, ngày mai sẽ có thêm tám nam thần” thì cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng.
Ngẩng lên, ba người bạn cùng phòng ngồi chồm hổm trước cửa ký túc, trông như mấy người lang thang dưới gầm cầu.
“Cuối cùng cũng chịu về!”
“Cười tít mắt gì thế?”
“Để tớ xem có phải là yêu ai rồi không.”
…
Buổi tối trước khi ngủ, San San nhớ lại ánh mắt Đường Dịch khi nhìn thấy cô hôm nay.
Có lẽ anh chỉ cảm thấy trùng hợp.
Thực ra không hề trùng hợp chút nào, là cô cố ý muốn gặp anh một lần.
Trang cá nhân của Đường Dịch không đặt giới hạn hiển thị.
Cô lướt từng bài một, mong tìm thấy chút dấu vết về cuộc sống của anh.
Hầu hết đều là các bài chia sẻ tin tức về Đại học Hoa và các hoạt động đoàn hội.
Lướt xuống một đoạn lâu lắm mới thấy vài bài chia sẻ cuộc sống, đăng ảnh mèo nhà anh, cây cỏ ông nội anh trồng và vài lời than vãn nhỏ nhặt.
Bất giác San San đã lướt rất lâu.
Cô dụi mắt, nhìn thấy một bài viết: [Liên tục mấy ngày gặp chuyện bực bội, cảm thấy hơi phiền. Nhưng hôm nay gặp một cô bé dũng cảm đến kỳ lạ, còn định kéo tôi đi lừa dối cảnh sát. Thật đáng yêu. Thế giới của trẻ nhỏ đơn giản và đẹp đẽ, hy vọng cô bé ấy lớn lên hạnh phúc. 14/06/2014, 16:45]
San San ngẩn người thật lâu. Đến khi chớp mắt, một giọt nước rơi xuống, cô mới nhận ra tầm nhìn của mình đã nhòe đi từ lúc nào.
Đường Dịch không nhớ khuôn mặt cô, nhưng anh mong cô lớn lên hạnh phúc.
Lớn lên hạnh phúc.
*
Một ngày nọ vào giờ nghỉ, San San lướt video ngắn thấy một nhà hàng Quảng Đông có món gỏi cá, thèm đến mức xuýt xoa cả nửa ngày, vội vàng nhắn vào nhóm rủ bạn đi ăn chung.
Tiểu Mãn bận ôn thi, Vọng Độ thì đang ở ngoài tỉnh.
Cuối cùng trong nhà hàng Quảng Đông chỉ còn lại San San và Tần Dương ngồi nhìn nhau.
Cô cầm đôi đũa, thở dài một tiếng, ánh mắt đầy vẻ chán ghét.
Tần Dương múc cho cô một bát cháo hải sản, đặt trước mặt: “Đồ không có lương tâm, sao nhìn anh như vậy? Nếu không có anh đây, bây giờ em đã phải thui thủi ăn một mình rồi biết chưa hả? Em tưởng đây là Haidilao à, mà đối diện còn có búp bê để ngồi chung với em.”
San San không nói gì, lấy điện thoại ra, lặng lẽ đổi biệt danh của Tần Dương thành: “Súng bắn liên thanh nhà họ Tần.”
Tần Dương ghé qua nhìn, rồi co tay lại gõ nhẹ lên đầu cô.
Nhớ ra gì đó, anh ấy hỏi: “Tên Wechat của em là cái vẹo gì nữa thế, “Đồi núi nhỏ”?”
San San đáp: “Em muốn nghe có vẻ chững chạc chút thôi mà.”
“Chững chạc?” Tần Dương nhếch môi: “Cái tên này mà chững chạc á?”
Dù sao cũng hơn cái “Đại lý sầu riêng Mèo Vương San” kia.
Cô giải thích: “Anh nhìn kỹ cái tên này đi, nếu vẽ một đường ngang qua giữa chữ Đồi núi nhỏ thì anh sẽ thấy nó đối xứng trái phải, đọc xuôi hay ngược cũng đều giống nhau đấy.”
“Hừm, anh thấy não em cũng đối xứng đấy, bên trái với bên phải đều bé tí như nhau.”
Dưới ánh mắt giận dữ của San San, Tần Dương cười khoái chí, rung cả người.
Anh ấy đặt trước mặt cô một đĩa ốc bươu muối đã được lấy sẵn thịt.
Nể mặt món ốc, San San tha thứ cho anh ấy, cúi đầu ăn ngon lành.
*
Đường Dịch hẹn ăn cơm với bạn ở một nhà hàng Quảng Đông.
Khi đi ngang qua đại sảnh để lên tầng hai, ánh mắt anh lướt qua bàn cạnh cửa sổ.
Người bạn đi cùng nhìn theo ánh mắt của anh, thấy một đôi tình nhân khá thân thiết.
Cô gái đang nói gì đó, trên mặt nở nụ cười, đôi mày cong cong như cánh hoa hồng nhỏ rực rỡ.
Chàng trai đối diện có vóc dáng cao lớn hơn cô khá nhiều, cúi đầu nghe cô nói, sau đó đáp lại bằng một câu nhẹ nhàng, rồi đặt con ốc vừa bóc vỏ xuống trước mặt cô gái.
“Người quen à?” Bạn của Đường Dịch hỏi.
Anh gật đầu: “Một cô bé tớ quen ở thành phố Ngô, rất dũng cảm và có cá tính.”
Người bạn không ngờ Đường Dịch lại dành những lời nhận xét như thế, không khỏi nhìn sang bàn đó lần nữa: “Chàng trai kia là bạn trai cô ấy à?”
“Chắc vậy.”
Đường Dịch thu hồi ánh mắt.
Vừa vào đến phòng ăn, điện thoại của ông nội ở nhà đã gọi đến.
Đường Dịch nghe máy, giọng chất vấn của người phụ nữ trung niên lập tức vang lên: “A Dịch, sao con lại không nghe lời như vậy? Không phải đã hẹn đi xem mắt rồi sao? Sao cô gái lại nói con không đến thế?”
“Cô út, con con đã nói từ sớm là hôm nay có hẹn rồi mà.”
“Hẹn? Hẹn gì cơ?”
Đường Dịch lật menu: “Hẹn ăn cơm với Hứa Triệt.”
Hứa Triệt đang thong thả rót trà thì tay khẽ run, làm đổ nước trà ra bàn. Anh ấy nhìn Đường Dịch với vẻ không thể tin nổi, miệng mấp máy chửi thề.
Đầu dây bên kia tiếp tục: “Con với nó lúc nào ăn cơm chả được? Sao cứ phải khiến ông nội con tức chết vậy? Bố mẹ con mất sớm, ông nội vì con mà đã tốn biết bao tâm huyết. Thứ bảy tuần sau, con nhất định phải đi đó biết chưa.”
Tiếng nói già nua vang lên từ phía sau: “Con bảo thằng nhóc đó, tuần sau mà nó không đi nữa thì ông sẽ nhịn ăn, tuyệt thực, chết đói luôn.”
…
Cúp máy, Hứa Triệt không nhịn được thở dài: “Ông nội nhà cậu bao nhiêu năm nay vẫn giữ chiêu tuyệt thực này nhỉ?”
Không biết có phải vì cuộc gọi vừa rồi không, nhưng sự lạnh lùng vốn dĩ đã phai nhạt trên người Đường Dịch lại một lần nữa hiện rõ.
“Ông nội cậu cũng lạ thật, chẳng lẽ cậu còn chưa đủ ngoan với ông sao? Hồi nhỏ bảo học nhị hồ thì cậu cũng học, bảo đi thi thì cậu cũng đi. Bảo học đến tiến sĩ thì cậu cũng học, rồi ở lại trường làm giảng viên cũng là nghe theo ông đấy thôi.”
Hứa Triệt chậc lưỡi: “Cậu sắp thành phiên bản của ông rồi đấy.”
Đường Dịch tráng bộ đồ ăn bằng nước trà, giọng nói khẽ khàng: “Không sao cả, dù sao tớ cũng chẳng có mục tiêu gì khác.”
Chỉ có chuyện tình cảm là không thể thỏa hiệp được, anh không thể lấy hạnh phúc của cả hai người ra để làm một người cháu ngoan.
Ăn xong bước ra, bàn cạnh cửa sổ đã trống trơn.
Đường Dịch thu ánh nhìn lại, quay sang ngắm bóng đêm tối mịt ngoài cửa sổ nhà hàng.
Xe đậu ở bãi dưới tầng hầm, Hứa Triệt muốn ra ngoài hút một điếu thuốc, chờ anh lái xe ra rồi mới lên xe.
Khi xuống đến tầng một rồi quay ra, trên cửa sổ xe đã phủ một lớp sương mỏng.
Hứa Triệt vừa lên xe, như phát hiện ra điều gì thú vị, ngẩng đầu chỉ về phía trước, nói: “Nhìn bên kia đi, cô gái mà cậu quen hình như đang yêu phải một gã tồi đấy.”
Đường Dịch cúi đầu thấp xuống, nhìn về phía bên kia đường.
Người đàn ông vừa ăn tối với San San đang đứng trước một chiếc xe, trò chuyện với một người phụ nữ cao ráo, làn da trắng mịn, rõ ràng lớn tuổi hơn San San.
Khi nói chuyện với người phụ nữ này, anh ấy mang dáng vẻ cẩn thận, hoàn toàn khác với sự thoải mái khi nói chuyện với San San.
Chỉ cần người phụ nữ có ý định rời đi, anh ấy lập tức nghiêng người bước tới, như thể sẵn sàng giữ cô ấy lại bất cứ lúc nào.
Sau khi về nhà tắm rửa, Đường Dịch vẫn không quên cảnh tượng đã nhìn thấy lúc ở trên xe.
Cuối cùng người đàn ông đó quả thực đã rời đi cùng người phụ nữ kia.
Thế còn Vương San San thì sao? Cô ấy có biết chuyện này không?
Hồi đó trong văn phòng, ánh mắt trong veo của cô gái trẻ nhìn anh, khiến anh dường như cảm nhận được mọi cảm xúc từ sâu trong đôi mắt ấy: bướng bỉnh, không cam lòng, uất ức, buồn bã. Nhưng dù thế nào, cô cũng không có ý định từ bỏ, nhất quyết tranh đấu cho bản thân đến cùng.
Sự bền bỉ đó còn mạnh mẽ hơn cả anh, khiến anh cảm thấy dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Một cô gái như vậy, chắc chắn không thể chịu được những điều trái tai gai mắt.
Đường Dịch không chắc người đàn ông kia có phải là bạn trai của cô không.
Trong lúc lau tóc, anh chợt nhớ ra mình có kết bạn Wechat với cô.
Đường Dịch lục tìm hồi lâu mà vẫn không tìm được tài khoản nào tên là “Đại lý sầu riêng Mèo Vương San.”
Khi đó anh cảm thấy cái tên này khá thú vị nên không ghi chú, nào ngờ thoắt cái đã không thấy đâu nữa.
May mà danh bạ Wechat của anh không nhiều, nhanh chóng tìm lại được.
Đường Dịch vào trang cá nhân của San San, bài đăng đầu tiên là một bức ảnh bốn người, có vẻ như là hai cặp đôi đi chơi cùng nhau.
Quả nhiên là một gã tồi.
San San đang chơi game cùng bạn cùng phòng thì đột nhiên nhận được thông báo tin nhắn trên Wechat.
Lúc đó cô đang điều khiển một tướng chuyên đánh lén ở vị trí đi rừng, chuẩn bị giết xạ thủ đối phương. Ai ngờ ngón tay cô trượt xuống, vô tình chạm vào thông báo Wechat.
San San chửi rủa, vội vàng chuyển lại màn hình game, nhưng trên màn hình đã hiện dòng chữ xám.
San San tức muốn sôi máu, định lên Wechat tìm người gửi tin nhắn để gây sự.
[“Tang” vừa vỗ bạn]
Hả?!
San San lập tức quên béng vị trí đi rừng trong game kia đã hồi sinh, cẩn thận lựa chọn trong bộ sưu tập biểu cảm của mình, cuối cùng gửi đi một icon mèo dễ thương với dấu chấm hỏi.
Cô ngồi chờ Đường Dịch trả lời.
[Đối phương đang nhập…]
[Tang: Xin lỗi, trước đó tìm không ra tài khoản của em, chưa gửi thời khóa biểu cho em được.]
[Tang: [Gửi hình ảnh]]
[Đồi núi nhỏ: Đã nhận.]
[Đồi núi nhỏ: Cảm ơn thầy Đường ạ!!!]
Đối phương không gửi thêm tin nhắn nào.
San San vẫn chưa thấy thỏa mãn, ngắm nghía thời khóa biểu của Đường Dịch một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó.
Mười phút sau, cô quay lại game.
Thông báo hiện lên: “Bạn đã bị Địch Đại Nhân bắt giữ vì có hành vi cố tình AFK…”
Đường Dịch vẫn không nói gì.
Một người thầy như anh, can thiệp vào đời sống cá nhân của học sinh là điều không nên.
Suy đi nghĩ lại, đúng là chuyện bao đồng.
Trong điện thoại, loạt tin nhắn thoại 60 giây từ “ông nội” phủ kín màn hình.
Anh mở nghe, đầu óc không mấy tập trung.
Trong ký ức, giọng nói của cô gái vang lên: “Thầy ơi, tại sao em không đạt yêu cầu?”
Lúc đó cô chỉ mới 15 tuổi, nhưng đã dám quay lại chất vấn ông thầy chủ nhiệm mà cả trường đều muốn tránh xa nhất.
Còn bản thân anh, bao nhiêu năm qua, ngay cả dũng khí để nói “Con không muốn” với ông nội cũng không có.
Sự kiêu hãnh, tính tùy hứng của anh, tất cả đều phải uốn mình trước người ông ấy.
Nhiều năm như vậy, Đường Dịch dường như chỉ có ấn tượng sâu sắc với một mình San San.
Thật ra nếu cố nhớ kỹ, còn có một cô bé từng vượt ngàn dặm để tìm bạn mình.
Chỉ là chuyện đó đã quá xa, mấy chục phút ngắn ngủi ấy dễ dàng trở nên mơ hồ.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Dịch: Một học trò tôi rất để tâm lại yêu phải gã tồi thì phải làm sao?
Tần Dương: Gã tồi, tôi á???
*
Vì đây là cặp đôi phụ nên không định viết quá nhiều, chắc chỉ còn một hai chương nữa thôi~