Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 75

Sáng sớm giao thừa, San San đặt báo thức lúc năm giờ dậy.

Cô buộc tóc gọn gàng rồi bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ phòng của mình, từ cửa sổ đến sàn nhà đều được lau chùi cẩn thận. Sau đó, cô tháo ga trải giường ra và nhét vào máy giặt.

Không phải vì lý do gì đặc biệt, mà chủ yếu để tránh cái cảnh mỗi năm đến Tết cả nhà cùng dọn dẹp, không thể thiếu màn mắng nhiếc người đáng thương nhất trong chuỗi thức ăn gia đình – Vương San San.

Dọn dẹp đến bảy giờ, cuối cùng cô cũng hoàn thành phần của mình.

Khi bố mẹ thức dậy, San San đã phơi xong ga trải giường và định trốn ra ngoài.

Năm nay tràng lải nhải của bà Triệu cứ để bố cô gánh chịu một mình đi vậy.

Nhưng ngay lúc cô định bước ra cửa, cánh cửa phòng ngủ của bố mẹ mở ra,  tiếng của bà Triệu ác quỷ vang lên: “Vương San San, con định đi đâu thế?”

Kế hoạch trốn chạy sắp phá sản, San San nhanh trí nói: “Anh Tần Dương bị đau đầu, nhà anh ấy không có thuốc, con qua đưa cho anh ấy.”

Bà Triệu vừa ngủ dậy, vẫn còn mặc đồ ngủ bằng bông.

Bà vừa đi vào phòng tắm vừa nói: “Bố mẹ nó năm nay đi Hải Nam ăn Tết nhỉ?”

San San đáp: “Dạ”

“Thế con bảo nó qua nhà mình ăn cơm đi.”

San San vội vàng gật đầu: “Dạ được mẹ. Con qua đó chăm sóc anh ấy một lát, đến bữa con sẽ về. À, phòng con con dọn sạch sẽ rồi nhé.”

Bà Triệu đã bắt đầu rửa mặt, chỉ ậm ừ một tiếng.

San San thở phào nhẹ nhõm, tiện tay xách thêm một túi kẹo và mấy trái cam nhỏ rồi rời đi.

Tần Dương ở nhà một mình, năm nay anh ấy ở lại thành phố Ngô vì có việc, không đi Hải Nam cùng bố mẹ.

Sau khi San San đến, hai người một lớn một nhỏ nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, vừa ăn vặt vừa nghịch ngợm, chẳng khác nào bọn yêu quái nhỏ trên Hoa Quả Sơn khi Mỹ Hầu Vương vắng mặt.

San San dặn đi dặn lại: “ Lát nữa nếu mẹ em hỏi, anh đừng để lộ đấy nhé.”

Tần Dương liếc nhìn cô: “Được, nhưng tiền mừng tuổi phải nộp 20% cho anh.”

San San: “ …”

Cô tức tối xé ba chai sữa chua Yakult uống liền một hơi.

Bên ngoài tòa nhà ngang, lũ trẻ con đang đốt pháo, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nổ “đùng đùng”.

San San lướt album ảnh, chọn vài bức hôm qua chụp khi dán tranh cắt giấy trên cửa sổ, viết caption: “Thêm một năm nữa!”

Đăng xong lên trang cá nhân, cô chợt nghĩ đến Đường Dịch, không biết Tết của anh thế nào.

Không biết hồi nhỏ anh có từng bị gọi ra biểu diễn đàn nhị hồ cho cả nhà xem không?

Những suy nghĩ lạ lùng cứ thế xuất hiện trong đầu cô.

San San không nhịn được bật cười.

Vừa định đặt điện thoại xuống thì mục cập nhật trạng thái đột nhiên hiện một chấm đỏ nhỏ.

[Tang đã thích bài đăng của bạn]

San San vào xem.

Trong danh sách người thích bài viết không hề hiện ảnh đại diện của Đường Dịch.

Chỉ hai giây sau, chấm đỏ lại xuất hiện.

[Tang đã thích bài đăng của bạn]

Vậy là anh ấy nhấn thích rồi lại hủy, sau đó nhấn thích lần nữa sao?

San San căng thẳng đến mức muốn cắn ngón tay.

Cô tựa vào ghế sô pha, bỗng dưng lại mò vào xem trang cá nhân của Đường Dịch đến sáu lần liền.

Nghĩ mãi không ra lý do, San San quay sang nhìn Tần Dương đang lướt trang cá nhân bên cạnh.

“Này, con trai các anh trong tình huống nào lại thích bài đăng của người ta rồi hủy, sau đó lại nhấn thích thế?” San San hỏi.

Tần Dương vừa lướt qua bài đăng của San San một cách trơn tru, vừa trả lời: “Bấm nhầm, xong vô thức hủy. Nhưng lại nhớ ra người kia đã nhận được thông báo, hủy thì còn ngại hơn, nên nhấn lại thôi.”

San San: “…”

Câu trả lời thật có lý, nhưng khiến cô hơi không cam lòng.

Cô bối rối quay đầu đi chỗ khác.

Một lúc sau, Tần Dương hỏi: “Nếu một cô gái, nhiều năm sau gặp lại mối tình đầu của mình… sẵn sàng kết bạn Wechat với anh ta, thì có phải là vẫn còn thích anh ta không?”

Chưa đợi San San trả lời, Tần Dương lại nói: “Thôi, anh hỏi em làm gì, em có yêu đương bao giờ đâu.”

San San làm bộ rất hiểu biết, nghiêm túc nói: “Nếu thật sự còn thích thì đã chẳng để đến nhiều năm sau mới kết bạn. Sẽ thỉnh thoảng chủ động hỏi thăm tin tức từ trước rồi. Người con gái mà anh nói ấy, chắc là ngại từ chối thôi.”

Tần Dương: “…”

Hai người trò chuyện vài câu, không hiểu sao lại càng thêm phần “thù hằn”.

Tần Dương nhìn đồng hồ, đột ngột chộp lấy điện thoại của cô.

“Hiểu gì mà nói, đi thôi, phải ra phụ làm cơm rồi.”

Hai người dọn dẹp đống rác trên bàn trà.

Khi San San cầm lại điện thoại, cô chợt nhận ra màn hình đang sáng.

Dưới một video chơi đàn nhị hồ mà Đường Dịch đăng cách đây vài năm, xuất hiện một trái tim nhỏ lấp lánh.

San San sửng sốt đến mức mắt như muốn rớt ra ngoài.

Cô đã nhấn thích cái này từ bao giờ thế chứ!

Buổi sáng giao thừa, ông nội Đường Dịch cuối cùng vẫn gọi cô gái mà ông đã nhắm trước đó đến nhà.

Khi Đường Dịch từ phòng sách bước ra, mẹ con nhà họ đã đứng trong sân xem cây lan mới của ông cụ.

Người phụ nữ lớn tuổi nở nụ cười nhẹ nhàng, lắng nghe ông cụ nói chuyện, cô con gái ngoan ngoãn đứng bên cạnh. Hai mẹ con đều toát lên vẻ dịu dàng, đoan trang.

Dù bao nhiêu năm trôi qua, ông cụ vẫn mãi là người tự quyết định mọi chuyện như vậy.

Trong lòng Đường Dịch trào dâng một luồng bức bối, nhưng anh lại tự mình đè nén xuống.

Chỉ trong chốc lát, anh đã lấy lại được bình tĩnh.

Cô út thấy Đường Dịch, vội vẫy tay: “A Dịch xuống rồi đấy à! Mau lại chào dì Trần đi.”

Hai mẹ con nghe vậy, cùng quay nhìn vào trong nhà.

Giữ thái độ lịch sự cơ bản, Đường Dịch bước tới nói: “Con chào dì.”

“Đây là con gái của dì Trần, nhà họ vừa chuyển đến, cũng sống gần đây thôi.” cô út giới thiệu: “Hai đứa có thể…”

“Vậy ạ?” Đường Dịch nhẹ nhàng ngắt lời cô út, tiếp tục: “Thế thì tốt quá, sau này dì rảnh cứ ghé nhà chơi nhé.”

Ông nội Đường thấy anh khéo léo chặn lời cô út thì có vẻ không hài lòng.

Ánh mắt trách móc của ông cụ chiếu tới, nhưng Đường Dịch vờ như không nhận ra.

“Ông ạ, giờ vẫn còn sớm, con đi thăm mộ bố mẹ một lát, trước bữa ăn con sẽ về.”

“Con…” Trước mặt khách, ông cụ không tiện phát tác.

Dì Trần cười nói: “Đúng là Đường Dịch nhà ông cụ có tấm lòng hiếu thảo.”

Đường Dịch lái xe ra khỏi nhà.

Cảm giác bức bối vừa bị đè nén lại âm ỉ dâng lên. Đến nghĩa trang, anh đặt hoa cho bố mẹ, ngồi lại rất lâu.

Mùa đông ở thành phố Bắc rất lạnh, nơi này có phong tục thăm viếng mộ vào sáng giao thừa. Nghĩa trang người đến người đi, chẳng ai nói nhiều, mọi thứ trong cơn gió lạnh đều toát lên vẻ thê lương, tĩnh mịch.

Bố mẹ Đường Dịch qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi ở nước ngoài.

Khi đó anh còn nhỏ, nếu không có ảnh chụp, có lẽ anh đã chẳng nhớ nổi mặt mũi bố mẹ ra sao.

Đối với ông nội anh, đó là cú sốc rất lớn.

Khi nhận được tin dữ, vị giáo sư già ngất xỉu ngay tại văn phòng.

Từ nhỏ đến lớn, Đường Dịch đã nghe câu này vô số lần: “Bố mẹ con ngày đó không chịu nghe lời ông, nhất định phải đi xem cái triển lãm đó! Giờ đến con cũng muốn bỏ rơi ông già này sao?”

Đối với hai ông cháu nương tựa lẫn nhau, câu nói này quả thực là đòn chí mạng.

Năm năm, mười năm, hai mươi năm, chưa một lần nào Đường Dịch không nhượng bộ trước điều này.

Anh đứng dậy, định quay lại xe ngồi một lát.

Hôm nay là giao thừa, khách cũng không thể ở nhà anh quá lâu, anh chỉ cần canh thời gian về là được.

Trong điện thoại tràn ngập những tin nhắn chúc Tết, khi lướt màn hình, ánh mắt anh dừng lại ở một biểu tượng avatar hình con mèo nhỏ vừa mới xuất hiện trên dòng trạng thái.

Anh nhớ rõ chủ nhân tài khoản đó là ai, vô thức nhấn vào.

[San Đan Đan nở hoa muôn sắc thắm: Thêm một năm nữa!]

Sao lại đổi tên thành như thế này nữa rồi?

Đường Dịch mở ảnh lên xem, lần lượt lướt qua từng tấm.

Hình cắt giấy đỏ được dán khắp nơi, nhưng chẳng chỗ nào là bình thường cả.

Dán lên trán thú bông, dán lên ly nước, lên chân một chú chó đi ngang, thậm chí cả mặt sau laptop cũng dán một chữ “Phúc”.

Lướt qua từng tấm ảnh, hành động ngớ ngẩn của cô khiến Đường Dịch bật cười.

Chợt nhận ra, anh đã lỡ nhấn thích bài đăng này.

Liệu như vậy có ổn không?

Là một giảng viên đại học, Đường Dịch luôn rất thận trọng, không bao giờ tạo dựng mối quan hệ cá nhân với sinh viên.

Anh hủy trạng thái.

Chỉ là một bài đăng mừng năm mới thôi mà, hủy đi có vẻ kỳ quặc hơn.

Sau đó, anh lại thao tác nhấn thích lại.

Mười phút sau, anh thấy thông báo trên mục bạn bè của mình nhảy số “1”.

Cô đã thích một bài đăng từ hai năm trước của anh.

Wechat hiện lên tin nhắn mới.

[San Đan Đan nở hoa muôn sắc thắm: Thầy Đường, chúc mừng năm mới~]

Ngón tay anh gõ nhẹ lên màn hình.

[Tang: Chúc mừng năm mới.]

Ban đầu anh nghĩ đây chỉ là lời chúc năm mới thông thường, đang định đặt điện thoại xuống thì avatar chú mèo bịt mặt lại bật lên.

[San Đan Đan nở hoa muôn sắc thắm: Miền Bắc ăn sủi cảo đúng không ạ? Thầy đã ăn chưa?]

[Tang: Vẫn chưa, tôi về nhà muộn một chút.]

[San Đan Đan nở hoa muôn sắc thắm: Bận rộn quá nhỉ.]

Có vẻ như cô nghĩ anh bận rộn bên ngoài nên chưa về nhà.

Đường Dịch không giải thích.

[San Đan Đan nở hoa muôn sắc thắm: Em cũng đang ở bên ngoài, nhưng thực ra là để trốn khỏi màn dọn dẹp kèm càm ràm của bố mẹ.]

[San Đan Đan nở hoa muôn sắc thắm: []]

Đường Dịch gõ dòng “Tôi cũng vậy”, nhưng lại xóa đi.

[Tang: Khi bố mẹ yêu cầu em làm những việc không thích, em đều trốn tránh như vậy sao?]

[San Đan Đan nở hoa muôn sắc thắm: Cũng không hẳn, phải xem tình huống thế nào.]

[San Đan Đan nở hoa muôn sắc thắm: Nếu bị mắng thì em sẽ trốn không nghe; nếu là việc không muốn làm thì em sẽ tìm cách đánh lạc hướng họ.]

[Tang: Đánh lạc hướng?]

San San không ngờ Đường Dịch sẵn lòng trò chuyện với cô.

Cô vừa đi vừa nhanh tay trả lời.

[San Đan Đan nở hoa muôn sắc thắm: Dạ, hồi nhỏ có lần em quên làm bài tập, thế là giả ốm.]

[San Đan Đan nở hoa muôn sắc thắm: Bị mẹ dẫn đi tiêm một mũi, em cứ nghĩ mình sẽ trúng độc mà chết, lo sợ rất lâu.]

[San Đan Đan nở hoa muôn sắc thắm: Nhưng rất hiệu quả, thoát được màn kiểm tra của cô giáo.]

Bận trả lời, San San không chú ý mình đã đi sát mép bãi cỏ.

Bàn chân cô dẫm phải hòn đá ven đường, cả người ngã nhào xuống bãi cỏ.



Tần Dương đang đi bỗng cảm thấy thiếu gì đó.

Anh quay đầu lại, Vương San San biến mất.

Người đâu rồi?

Một người lớn như vậy mà đâu mất tiêu rồi?

Tần Dương sốt ruột tìm kiếm, sau đó thấy San San, trên đầu cô còn dính một chiếc lá, đang nằm bò bên mép cỏ chơi điện thoại.

Khoan đã, chơi điện thoại?!?

Tần Dương bước tới, kéo cô dậy: “Vương San San, em đang làm hành động nghệ thuật gì thế này?”

San San thấy đối phương nhắn lại câu “Không tệ, cách hay đấy”, cô mới hài lòng cất điện thoại vào túi.

Cô phủi bụi cỏ trên người: “Chẳng phải là vô ý bị ngã à!”

Tần Dương: “…”

Tần Dương: “Không phải chứ, em thực sự ngã ở đâu là nằm luôn ở đó à?”

San San thản nhiên: “Đang bận tranh… hàng spin-off.”

Tần Dương đi một đoạn, nghĩ mãi vẫn không hiểu một người không đu idol, không mê anime như cô, rốt cuộc đang tranh hàng spin-off gì.

Khi Đường Dịch về đến nhà, khách khứa đã rời đi.

Ông nội anh ngồi bên bàn trà trong sân uống trà, thấy anh vào, ông cụ cũng không buồn liếc nhìn.

Bữa cơm tất niên, nhờ sự nỗ lực hòa giải của gia đình cô út mới miễn cưỡng nuốt trôi.

Chuyện dĩ nhiên không thể coi như thế đã xong. Khi trời đã tối hẳn, Đường Dịch bị gọi vào phòng sách.

“Tiểu Dịch, chúng ta nói chuyện chút.” Giọng ông nội vẫn điềm đạm dù rõ ràng không vui.

Đường Dịch kiềm lại rất nhiều điều muốn nói.

Anh sợ mình không kiểm soát được sẽ làm ông cụ đau lòng.

Thấy sách vở trên bàn hơi lộn xộn, anh đứng dậy giúp sắp xếp lại.

Động tác đó khiến ông nội Đường cau mày: “Không cần con thu dọn giúp, ngồi xuống đi.”

Ngay khoảnh khắc ngồi xuống, trong đầu Đường Dịch chợt lóe lên câu: Nhưng rất hiệu quả, tránh được bài kiểm tra của cô giáo.

“Người ta tướng mạo tốt, điều kiện tốt, gia thế tốt, tất cả các mặt đều rất hợp với con. Tại sao con lại không muốn tìm hiểu thử?”

Ông nội Đường nói xong, đợi câu trả lời từ anh.

Đường Dịch im lặng một lát, rồi bình thản nói: “Con không muốn làm lỡ dở người khác.”

“Lỡ dở? Lỡ dở cái gì?”

“Con bị rối loạn chức năng sinh lý.”

Trong phòng, suốt ba phút chẳng ai nói thêm lời nào.



Khi Đường Dịch bước ra khỏi phòng sách, anh cảm thấy một sự nhẹ nhõm chưa từng có.

Anh đi ra ban công tầng hai, lười nhác chống khuỷu tay lên lan can.

Trăng sáng trong trẻo, làn gió thổi qua mang theo hơi lạnh.

Điện thoại rung vài lần.

[Ông nội: Bao lâu rồi?]

[Tang: Hai, ba năm.]

[Ông nội: Có phải do áp lực khi làm nghiên cứu sinh quá lớn không?]

[Tang: Có lẽ vậy, bắt đầu từ khi đó.]

[Ông nội: Đã chữa trị chưa?]

[Tang: Rồi ạ, đang tích cực điều trị.]

Ông nội Đường hỏi thêm vài câu chi tiết, Đường Dịch nhanh chóng nhắn tin cho Hứa Triết – người học y, để khéo léo né tránh các câu truy hỏi của ông.

Cuối cùng, ông cụ kết thúc cuộc trò chuyện bằng một câu “Để ông giới thiệu vài bác sĩ cho con”.

Ngón tay Đường Dịch gõ nhịp trên lan can, đôi chân dài tựa hờ vào, trông tâm trạng khá tốt.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, anh tránh được “bài kiểm tra” của ông cụ.

Quả thật là hiệu quả.

*

Sau kỳ nghỉ Tết, vào ngày 8/3, trường tổ chức nghỉ nửa ngày. Hội Sinh viên Đại học Trung Bắc tổ chức hoạt động tặng hoa trên đường phố.

Hoa được tài trợ nhờ các chị khóa trên vận động từ các nhãn hàng, tổng cộng hơn mười nghìn bông, sẽ được tặng cho phụ nữ ở thành phố Bắc ở mọi lứa tuổi, chúc họ có một ngày tuyệt vời.

Thành phố Bắc mưa phùn lất phất, gió thổi từng cơn.

Lần đầu tiên tham gia hoạt động này, San San bận rộn cả ngày, nhận được những nụ cười và niềm vui từ các cô gái khác.

Khi rời khỏi địa điểm tổ chức, cô vẫn còn ôm một bó hồng đã hơi tàn.

Những bông hoa này hoặc bị gãy cành, hoặc cánh hoa không còn nguyên vẹn, không thể mang đi tặng.

Mây đen bay thấp, mưa dần lớn hơn.

San San vội chạy vào một trung tâm thương mại gần đó, chọn đại một quán trà sữa rồi ngồi xuống.

Điện thoại reo lên liên tục, San San biết là Tần Dương nhắn, nên không chút áp lực tâm lý, cô cứ để đó mà không đọc cũng chẳng trả lời.

Đợi đến lúc rảnh rỗi nhìn xem, cô mới phát hiện Tần Dương đã gửi cả chục tin nhắn.

[Súng bắn liên thành nhà họ Tần: Đã tặng chưa?]

[Súng bắn liên thành nhà họ Tần: Cô ấy có vui không?]

[Súng bắn liên thành nhà họ Tần: Sao không trả lời? Có phải cầm hoa chạy mất rồi không?]



Chuỗi dấu chấm hỏi phủ đầy màn hình. Mãi đến tin nhắn cuối cùng “Thấy trên vòng bạn bè của cô ấy rồi, xem như em có lương tâm”, Tần Dương mới bình tĩnh lại.

San San vừa dầm chút mưa, tóc cô hơi ẩm.

Vừa lắc đầu thở dài, cô vừa nhắn lại: [Tặng rồi tặng rồi, chị Giản Tinh khá thích.]

Cô gửi thêm một bức ảnh vừa chụp chung với Giản Tinh, ở giữa hai người là bó hồng Manta tao nhã và dịu dàng.

Đầu dây bên kia sốt ruột gọi điện ngay.

Tần Dương hỏi: “Em không để cô ấy biết là anh tặng chứ?”

“Em là loại người bán đứng bạn bè hả?” San San tỏ vẻ lạnh lùng trước sự thiếu tin tưởng của anh ấy.

Mối tình đầu của Tần Dương là Giản Tinh, hiện đang làm việc tại một doanh nghiệp trong một tòa nhà cao tầng ở thành phố Bắc.

Biết được hoạt động hôm nay của San San, anh đã tỉ mỉ chọn một bó hoa, nhờ cô mang tặng, giả vờ như do chương trình tổ chức.

Tần Dương thở phào: “Được, cảm ơn nhé. Em vẫn ở gần đó đúng không? Anh mời em ăn cơm nha?”

San San nói: “Chà, anh cảm ơn em, nghe cứ thấy rờn rợn sao ấy. Cảm giác như con chó bên trong anh biến mất vậy, trống rỗng khó tả.”

Tần Dương: “… Còn ăn nữa không đây.”

“Ăn.”

San San nhấp một ngụm trà sữa: “Nhưng nói thật nhé, chị Giản Tinh xinh đẹp như vậy, anh muốn theo đuổi người ta, không chỉ nên nhìn ngoại hình của người khác, mà còn phải nhìn lại ngoại hình của mình nữa.”

Tần Dương nói một câu “Gửi định vị đi” rồi không kiên nhẫn mà cúp máy.

Mặc dù nói vậy, nhưng nếu có thể, San San vẫn mong rằng anh trai giả giá rẻ của cô có thể đạt được điều mình mong muốn.

San San chớp mắt, cảm thấy hơi khó chịu.

Không biết tại sao, dịp Tết vừa rồi cô bị viêm kết mạc nhẹ, phải nhỏ thuốc mắt suốt một thời gian dài. Đến tận gần đây, mỗi sáng thức dậy, mắt vẫn hơi khó chịu.

Cô tìm trên bản đồ một tiệm thuốc gần nhất, giơ chiếc ô trắng nhỏ chao đảo trong gió đi đến đó.

Quay lại trung tâm thương mại, từ xa cô đã thấy Đường Dịch bước vào thang máy ở tầng một.

Có lẽ vì hôm nay không có lớp, anh ăn mặc rất thoải mái: áo trắng, quần đen, làm nổi bật vai rộng chân dài, mang một vẻ lạnh lùng đầy cấm dục.

Chỉ nhìn thoáng qua từ xa, San San đã nhận ra anh.

Cô chạy nhanh đến rồi lên một thang máy khác.

Khi nhận ra hành động của mình, San San tự vỗ nhẹ đầu.

Làm cái gì thế này? Sao giống con thỏ thấy cà rốt trong phim hoạt hình thế chứ.

Tần Dương tìm thấy San San ở khu ẩm thực tầng năm.

Anh liếc nhìn nhà hàng món Hàng Châu trước mặt: “Ăn món này à?”

San San gật đầu: “Đúng đúng! Ăn món này đi.”

“Vậy thì đi.”

Nhà hàng món Hàng Châu này được trang trí với tùng xanh và tranh chữ, mang phong cách Trung Quốc. Bên trong không có sảnh lớn mà chỉ có phòng riêng.

Điểm này San San vào mới biết, cô tiếc nuối thở dài, rồi được dẫn vào một căn phòng tên là “Trúc Nguyệt”.

Nhân viên đặt thực đơn xuống rồi tạm thời lui ra để hai người chọn món.

San San chợt nhớ ra và hỏi: “Tại sao anh tặng hoa mà lại không muốn để người ta biết?”

Tần Dương lạnh nhạt đáp: “Liên quan gì đến em.”

San San mở lọ thuốc nhỏ mắt, ngả đầu trên ghế để nhỏ thuốc.

Dù đã rất quen với việc này, nhưng cô vẫn bất cẩn nhỏ quá nhiều, khiến thuốc tràn ra ngoài.

Làm xong, San San nghĩ đến chuyện nhìn thoáng thấy Đường Dịch vừa rồi, cảm thấy hài lòng mà nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc nhân viên vào để giúp họ gọi món, cô cũng không chú ý.

Đến khi đồ ăn được mang lên, màn hình điện thoại của Tần Dương sáng lên.

Anh nhìn tên người gọi, do dự một chút rồi ra ngoài nghe máy.

Khi nhân viên phục vụ bưng món, không may làm đổ ly trà trước mặt Đường Dịch. Chiếc cốc đổ làm ướt áo khoác của anh.

Loại trà đại mạch của nhà hàng này có mùi hơi khó chịu.

Đường Dịch đứng dậy đi đến nhà vệ sinh để xử lý.

“Không phải…”

Ngoài cửa nhà vệ sinh có người đang gọi điện thoại.

Đường Dịch vô tình nhìn sang, cảm thấy người đó hơi quen mắt.

“Thôi được rồi, là anh tặng.”

Trong lúc dùng khăn ướt lau vết bẩn do trà gây ra, Đường Dịch chợt nhớ ra người đàn ông đó là ai.

Lần trước gặp ở nhà hàng Quảng Đông cùng Vương San San, cũng là người xuất hiện trên vòng bạn bè của cô, dường như là bạn trai của cô.

Đường Dịch không cố ý nghe, nhưng vì đứng gần, những lời Tần Dương nói vẫn lọt vào tai anh.

“Một bó hoa cũng không được sao?”

“Anh đâu có tặng mỗi ngày đâu… hôm nay là ngày lễ mà.”

Đường Dịch loáng thoáng nghe giọng nữ từ đầu dây bên kia, không giống giọng của Vương San San.

“Ở gần công ty của em.”

“Để tối nay anh đến đón em được không… Dù muộn đến đâu anh cũng chờ.”

Đường Dịch lau khô tay, ném khăn ướt vào thùng rác, thản nhiên cầm áo khoác đi ra ngoài.

Ở cửa một phòng riêng nào đó, hai nhân viên phục vụ đang thì thầm với nhau.

“Cô gái trong phòng kia có phải đang khóc không?”

“Hình như vậy. Lúc tôi vào ghi món và mang đồ ăn lên, cô ấy đều nhắm mắt rơi nước mắt.”

“Có vẻ là cãi nhau với bạn trai, hai người không nói với nhau lời nào.”

“Có nên vào hỏi xem cô ấy có cần giúp đỡ không?”

Hai người họ còn đang chần chừ thì cửa phòng khẽ mở.

Qua khe cửa, Đường Dịch thấy San San đang cúi đầu ngồi bên trong.

Anh khựng lại, đứng nguyên tại chỗ.

“Thầy Đường!” San San từ trong phòng thấy anh, vui mừng gọi lớn, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Nghe cô gọi mình, Đường Dịch không do dự nữa mà đi thẳng vào trong.

Đường Dịch nhìn hàng mi ướt át của cô, rồi ánh mắt anh dừng lại ở bó hoa hồng úa tàn trên bàn cạnh tay cô.

“Cậu ta tặng em cái này?”

San San: “Hả?”

“Đừng để ý đến cậu ta nữa, đi với tôi.”

Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng dậy.

San San quay đầu nhìn bó hoa hồng trên bàn: “Hoa của em!”

Đường Dịch: “Không cần nữa.”

Lực tay anh không mạnh, nhưng San San có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ lòng bàn tay anh.

Đường Dịch đang nắm tay cô, kéo cô đi.

Chuyện này… là thật sao?

Anh đi bên cạnh cô, mang theo một luồng gió lạnh thoảng qua tai cô.

San San đi theo Đường Dịch đến cửa một tiệm hoa ở tầng hai trung tâm thương mại, vẫn còn chút mơ hồ.

Anh dẫn cô vào tiệm, ánh mắt trầm xuống.

“Thích hoa nào, tôi mua lại cho em.”
Bình Luận (0)
Comment