Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 76

“Hai anh chị muốn xem hoa gì ạ?” Nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiến tới chào hỏi.

San San nén lại dòng suy nghĩ hỗn loạn, ngẩng đầu nhìn anh.

“Thật sự muốn tặng hoa cho em ạ?”

Ngay bên cạnh là nhân viên, cô không tiện gọi “thầy”, sợ người khác hiểu lầm.

Đường Dịch nhìn cô: “Ừ.”

Ánh sáng trong tiệm hoa chiếu sáng nhưng dịu dàng, phác họa từng đường nét khuôn mặt anh. Người vốn quen với vẻ lạnh nhạt, khi nói hai chữ này lại mang theo sự nghiêm túc và kiên nhẫn.

Nhân viên cửa hàng cho rằng họ là một cặp đôi ghé mua hoa cho dịp lễ, liền nói: “Tặng bạn gái thì hoa hồng là phù hợp nhất.”

San San theo phản xạ định giải thích, nhưng bên cạnh đã vang lên giọng nói có chút lạnh lùng:

“Cứ xem cô ấy thích gì đã.”

San San đi dạo quanh cửa hàng, cảm giác như mình là chú gấu nhỏ bị mật ong rơi trúng đầu gấu.

Mọi thứ đều quá sức khó tin.

Trong tiệm, phía sau những bó hoa tươi cắt cành là vài khóm hồng leo, tỏa ra mùi hương cây cỏ tươi mới. Hiện đang là mùa xuân, những cành cây mảnh mai trĩu xuống với những bông hoa màu cam nhạt, làm cho không gian thêm phần dịu dàng.

Cánh hoa khô mỏng manh tựa ren, những đóa hồng bụi trong suốt như băng, hay các bông hồng Evelyn kết hợp sắc hồng và cam nhạt, mong manh mà căng tràn sức sống.

Cuối cùng, San San bị thu hút bởi những bông tulip trắng hồng, liền dừng lại.

Đây là màu sắc dễ thương nhất mà cô thấy hôm nay.

Khi cô định đưa tay chạm vào, không cẩn thận đụng phải tay Đường Dịch.

Anh vừa hay cũng nhìn thấy bó hoa này.

“Thích bó này à?” Giọng anh vang lên trong trẻo và thẳng thắn.

San San gật đầu: “Dạ, màu này đẹp.”

“Vậy thì lấy bó này.”

Khi nhân viên đi gói hoa, San San không nhịn được hỏi: “Thầy Đường, tại sao thầy lại tặng hoa cho em?”

Đường Dịch không trả lời trực tiếp, mà hỏi lại: “Vừa nãy em đi ăn với bạn trai à?”

“Bạn trai?” Đầu óc cô bỗng chốc rối tung.



Ôm bó hoa từ tiệm đi ra, San San có chút chột dạ liếc nhìn Đường Dịch.

“Vậy nên những bông hoa đó là do còn dư từ hoạt động của em.”

“Dạ.”

“Nhân viên phục vụ nói em khóc, cũng chỉ là do nhỏ thuốc nhỏ mắt.”

“Dạ… Tổng cộng ba chai, mỗi lần nhỏ cách nhau năm phút.”

“Người đi cùng em…”

“Là anh hàng xóm trong khu nhà, bọn em lớn lên cùng nhau.”

Cả hai đồng thời rơi vào im lặng.

San San lại lén nhìn Đường Dịch, gương mặt anh không lộ biểu cảm gì, rất bình thản.

Đường Dịch chậm rãi nói: “Vậy tôi có cần xin lỗi bạn em không… Vì đã hiểu nhầm cậu ấy như vậy.”

San San xua tay: “Không cần đâu, dù sao anh ấy cũng không biết, em với anh ấy cũng không câu nệ chuyện này.”

“Em sẽ giữ bí mật.” Cô hạ giọng.

Đường Dịch cúi đầu, khóe môi mang ý cười.

Cô rất hiếm khi thấy nụ cười này trên gương mặt anh.

“Thầy Đường, thầy cười gì vậy ạ?”

Giọng anh trầm thấp vang lên: “Em không gặp phải tên tồi, tốt quá rồi.”

Khóe mắt San San dịu dàng cong lên: “Em cũng rất vui, vì được nhận hoa.”

Vừa nói xong, cô đột nhiên nhớ ra điều gì, cẩn thận hỏi: “Nếu đây đã là hiểu lầm, thì hoa em vẫn có thể nhận chứ ạ?”

Ánh mắt cô mang theo chút bối rối và lo lắng đối diện với anh, Đường Dịch đáp như trấn an: “Đương nhiên.”

Cả hai cùng đi về phía thang cuốn.

San San không thể ngồi yên, lại hỏi anh: “Thầy Đường, thầy đến đây là để…”

“Đi mua sắm với cô út.”

Từ khi anh bịa chuyện rằng mình có vấn đề ở phương diện đó, người nhà cũng ít nhắc đến chuyện tình cảm trước mặt anh, như thể sợ chạm vào nỗi đau.

Thời gian này, bầu không khí trong nhà nhẹ nhõm đi nhiều.

Đường Dịch cảm thấy bản thân giống như một chú mèo vừa được tạm thời tháo vòng cổ.

Anh vô thức nhìn cô gái đang thất thần bên cạnh.

San San không nhận ra ánh mắt Đường Dịch.

Cô nhìn thấy tin nhắn mới từ Tần Dương trên điện thoại.

[Súng bắn liên thanh nhà họ Tần: Em đâu rồi? Một người to thế mà lại mất tích nữa rồi à?]

[Súng bắn liên thanh nhà họ Tần: Lần này lại chui vào bụi cỏ nào thế? Anh còn lật thử chậu tùng ở cửa ra vào, cũng chẳng thấy em đâu.]

San San lạnh lùng gõ chữ: [Đừng làm phiền em.]

Phía sau thang cuốn, một anh shipper hối hả chạy lên tầng trên.

Đường Dịch hơi nghiêng người về phía San San để khẽ chắn cho cô. Anh không chạm vào cô, nên cô cũng không biết.

Bó tulip trắng hồng được cô ôm trong lòng như báu vật.

Đây là lần đầu tiên Đường Dịch tặng hoa cho con gái.

Khi đó anh đã nghĩ gì? Sao lại kéo cô đi như vậy?

Nếu cô nói đó là bạn trai cô, anh có thể làm gì chứ?

Khuyên cô chia tay sao?

Đường Dịch không nghĩ tiếp nữa.

Lúc ở tiệm hoa, anh nhìn thấy một tấm thiệp nhỏ bên bó tulip.

“Gặp được em là khởi đầu của mùa xuân.”

Khoảnh khắc đọc được câu này, anh lập tức nghĩ đến cô. Một cô gái tràn đầy sức sống, lạc quan đáng yêu, giống như hoa xuân.

Khi lên đến tầng năm, San San vẫy tay chào anh: “Cảm ơn thầy Đường!”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười trong trẻo.

Anh nhìn cô, chỉ cảm thấy cô còn rực rỡ hơn cả những đóa hồng.

Trong mắt San San, thích thầm giống như săn mồi. Khi chưa nắm chắc, nhất định phải giấu thật kỹ, chờ đến thời điểm thích hợp thì ra tay quyết định.

*

Một ngày đầu hè, San San dùng kem để dụ dỗ các bạn cùng phòng, nhờ họ cùng mình đến đại học Đại học Hoa nghe giảng chui.

San San không muốn để lộ mục đích quá rõ ràng, chỉ có thể kéo bạn bè làm “bụi cỏ săn mồi”.

Như vậy, dù Đường Dịch có nhìn thấy cô trong giờ học cũng sẽ không cảm thấy quá bất ngờ.

Nghĩ như thế, cô chỉnh lại váy và giày. Cuối cùng, cầm theo cuốn giáo trình mua online, cùng bạn bè đi đến Đại học Hoa.

Ánh nắng mùa hè trong veo, Đường Dịch đứng trên bục giảng ở tầng thấp nhất, còn cô ngồi hàng cuối trong giảng đường bậc thang.

Cô chống cằm, chăm chú nhìn anh không chớp mắt.

Dù là khoảng cách xa nhất, khi nhìn thẳng vào anh, San San lại cảm thấy như anh đang ở gần mình.

Hàng ghế sau gần như toàn người nghe giảng chui.

Có người thì thầm, giọng nói đầy thích thú.

Đường Dịch khẽ đẩy gọng kính trên sống mũi, anh mặc một chiếc sơ mi giản dị, màu nhạt, tôn lên vẻ thanh lịch.

Trong giảng đường rộng lớn chỉ có tiếng nói của anh, cô độc mà cuốn hút.

Nghe anh nói, lòng San San cảm thấy yên bình vô hạn.

Cô cầm bút vẽ hình ảnh anh đứng sau bục giảng bằng những nét đơn giản trên tờ giấy nháp kẹp trong sách.

Rõ ràng là một người có vẻ ngoài trầm tĩnh như thế, nhưng San San lại cảm thấy sắc thái bên trong anh là sự ngọt ngào.

Giống như cảm giác dịu dàng khi anh tặng hoa cho cô, mang theo tình cảm quyến luyến.

Cô vẽ hết bức này đến bức khác.

Anh ở ga tàu hỏa thành phố Ngô kéo vali rời đi.

Anh ở bục giảng trường trung học chuyên Đại học Hoa trực giờ tự học buổi tối.

Anh ngồi trên sân khấu ngửa đầu uống nước, đường nét cổ đẹp đẽ của anh được ánh nắng cuối thu chiếu rọi.

Anh…

San San xem đi xem lại các bức vẽ của mình, vô cùng hài lòng, rồi kẹp vào sách.

Bạn cùng phòng bất ngờ ghé sát lại: “San San, đống người que này cậu vẽ để làm gì thế? Đang sáng tác truyện tranh liên hoàn à?”

San San: “…”

Cô viết: “Đây là tranh vẽ nét đơn giản!”

Bạn cùng phòng cũng viết: “Là người que.”

Sau giờ học, San San cùng bạn bè bước ra khỏi tòa giảng dạy.

Bên ngoài gió thổi mạnh, lá cây xào xạc.

Một sinh viên để tờ rơi của câu lạc bộ trên yên xe máy điện, gió bất ngờ thổi mạnh, cuốn tờ rơi bay lên trời.

San San và bạn cùng phòng vừa đi ngang qua, bị những tờ rơi đang rơi xuống đập vào mặt.

Cô giơ tay che, tóc cũng bị gió thổi tung, rối bù trên mặt.

Trong cơn hỗn loạn, San San không để ý cuốn sách trong tay bị gió thổi bung ra, tờ giấy kẹp bên trong cuộn lại rồi rơi xuống đất.

Chờ đến khi mọi thứ yên ắng, có người nhặt được tờ giấy đó từ bụi hoàng dương bên đường.

Đường Dịch ở hành lang trông thấy nó rơi xuống, định đi qua thì bị một sinh viên giữ lại hỏi bài.

Đợi anh quay lại, tờ giấy tội nghiệp đã bị thổi vào bụi cây.

Sợ đó là thứ quan trọng với cô, anh mới ghé qua xem thử.

Khi nhặt lên, đập vào mắt anh là những hình vẽ liên hoàn của các nhân vật que diêm.

Bức cuối cùng vẽ một người que đeo kính đứng sau bục giảng.

Anh nhận ra ngay, hoàn toàn là vì San San đã vẽ thêm chiếc bảng đen.

Đây là… anh?

Đường Dịch khẽ nhíu mày.

Xem từng bức một, anh dường như đều tìm được hình ảnh của mình trong đó.

Những ký ức xuân hạ thu đông liên tục hiện lên trong đầu anh.

Có thứ gì đó trong lòng anh đang nảy mầm, rồi vươn nhánh, bùng nổ mà lớn lên.

Buổi chiều muộn, Đường Dịch sau khi xử lý xong công việc trong phòng sách, ánh mắt lại lướt qua mép tờ giấy kẹp trong sách.

Anh khẽ động ngón tay, do dự một lát rồi lấy nó ra.

Thời gian anh và cô ở bên nhau không nhiều.

Đường Dịch dễ dàng nhớ lại phần lớn những khung cảnh trong tranh, chỉ riêng bức trên cùng là quá trừu tượng.

Anh chăm chú quan sát.

Trên đó có một dãy ký tự và số bí ẩn: SZ7628.

Người que đang cầm một… con dao?

Bên cạnh là một người que nhỏ hơn đứng dưới một tấm biển ghi chữ Police – trông như đang chuẩn bị đi báo cảnh sát.

Đường Dịch bật cười, đến mức đôi vai khẽ rung.

Sao lại có thể vẽ đáng yêu như thế chứ.

Trước đây, Đường Dịch rất ít khi xem dòng thời gian trên Wechat.

Từ khi kết bạn với San San, anh bắt đầu hình thành thói quen thỉnh thoảng liếc xem ảnh đại diện của cô có xuất hiện chấm đỏ hay không.

Quả nhiên, có một chấm đỏ.

Anh nhấn vào, thấy cô chia sẻ một bài nhạc không lời, kèm dòng chữ: Ngủ thôi.

Anh mở nghe, đó là nhạc chủ đề của một bộ phim hoạt hình, tên “Merry-Go-Round of Life”.

Sắp xếp lại sách trên bàn, Đường Dịch bước vào phòng để đàn.

Thật ra anh không hay chơi những bản nhạc như vậy.

Hồi nhỏ, bất kể là đàn nhị hay piano, Đường Dịch đều bị ông nội ép học. Ông cụ mong muốn anh kế thừa tất cả những gì của ông cụ.

Nhưng khi trưởng thành, ông cụ đã không còn đặt trọng tâm vào điều đó, nên anh cũng rất ít khi động vào những thứ này.

Thế nhưng sau khi nghe bài nhạc San San chia sẻ hai lần, anh bỗng muốn thử.

Chắc các cô gái trẻ không thích đàn nhị hồ đâu nhỉ?

Không nghĩ ngợi nhiều, Đường Dịch chọn piano.

Khi những phím đàn đen trắng vang lên, giai điệu tuôn trào, anh nhớ đến trận gió lớn hôm nay.

Gió làm tóc cô tung bay, cô mặc chiếc váy dài, vì suýt giẫm phải tờ rơi mà nhảy tránh hai bước nhỏ, vạt váy tung lên từng làn sóng.

Mỗi bước chân, ánh nắng đầu hè lại đọng trên vạt váy cô.

Một cô gái dù mặc chiếc váy dịu dàng, vẫn khiến người ta cảm nhận được sự hoạt bát.

*

San San sáng sớm thức dậy, theo thói quen với tay tìm điện thoại trên gối.

Bảy giờ mười ba, hôm nay không có lớp, vẫn tính là dậy sớm.

Tối qua trước khi ngủ cô có đăng bài, sáng nay vừa vào đã thấy hệ thống thông báo vô số lượt thích và bình luận.

Cô lướt qua, tìm kiếm cái ảnh đại diện mà cô mong muốn nhất.

Có.

Tốt thật.

Cô bật dậy, quyết định bắt đầu một ngày mới thật tươi đẹp.

Cắn một miếng bánh mì nướng mua hôm qua, San San trông thấy cập nhật của Đường Dịch.

Người gần như cả trăm năm không đăng gì, vậy mà lại chia sẻ một đoạn video.

Trong video, góc máy quay từ phía trái của cây đàn, ghi lại đôi tay thon dài của anh trên những phím đàn đen trắng.

San San xem hai lần, cảm thấy như thiếu mất thứ gì đó.

À, cô quên bật âm thanh.

San San đeo tai nghe, lần nữa mở video lên.

Khi nhận ra bài nhạc Đường Dịch đang chơi, cô cứ ngỡ mình nghe nhầm.

“Merry-Go-Round of Life”, chính là bài cô đã đăng tối qua.

Trùng hợp sao? Nhưng Đường Dịch đã bấm thích bài đăng của cô.

San San bối rối đi lòng vòng trong ký túc xá.

Trong lòng có một tiếng nói nhỏ, rất nhỏ, thì thầm một khả năng nào đó.

San San lắc đầu, cố xua nó ra khỏi tâm trí.

*

Cuối tháng bảy, các trường đại học trên cả nước bắt đầu kỳ nghỉ hè.

Từ tuần thi, Đường Dịch đã không gặp lại San San.

Trường Đại học Trung có vài giáo sư quen thân với ông nội Đường, thỉnh thoảng đến nhà uống trà.

Hôm Đường Dịch về nhà, gặp đúng Giáo sư Chung, người dạy lịch sử cận đại ở Đại học Trung.

Rửa tay xong, anh đảm nhận việc pha trà cho hai ông cụ trên bàn trà.

Người lớn tuổi thường thích hỏi han chuyện cá nhân của lớp trẻ.

Giáo sư Chung đeo cặp kính lão gọng tròn, chậm rãi nói: “Tiểu Dịch, cậu có đối tượng hẹn hò chưa?”

Đường Dịch điềm tĩnh trả lời: “Dạ vẫn chưa.”

“Ồ, tôi nhớ năm ngoái ông Đường còn định sắp xếp cho cậu đi xem mắt mà?”

Chủ đề này ở nhà họ Đường đã nửa năm không ai nhắc lại.

Ông nội Đường vội tiếp lời: “Hồi đó chỉ muốn nó sớm tiếp xúc với ai đó thôi, đừng giống bố mẹ nó, mãi 30 tuổi mới chịu cưới. Người ta làm ông nội hơn 50 đã bế cháu, tôi thì mãi 54 mới được bế. Nuôi nó lớn đến giờ, giờ tôi cũng sắp bước sang 80 rồi.”

Ông liếc nhìn Đường Dịch, thở dài: “Giờ chỉ mong nó tự giác chút thôi.”

Đường Dịch pha trà rất thành thạo, nước trà trong vắt không chút tì vết.

“Ông nội, ông mới 71 thôi mà.”



Tối đó, ông nội Đường đưa cho Đường Dịch một mảnh giấy ghi số điện thoại.

“Đây là một bác sĩ nam khoa nổi tiếng ở thành phố Giang, nhân kỳ nghỉ hè thì đến khám thử đi.”

Đường Dịch cất giấy vào túi: “Dạ.”

Bức tranh người que của San San đã nằm trong phòng Đường Dịch mấy tháng trời.

Anh cảm giác nó có liên quan đến mình, nhưng việc cầm dao đứng trước đồn cảnh sát rốt cuộc là sao chứ?

*

Trong kỳ nghỉ hè, San San lại thấy Đường Dịch đăng vài bài nhạc piano trên dòng thời gian.

Bài thứ hai anh chơi là bài cô đã đăng trên Wechat cách đây nửa năm.

Bài thứ ba là bài cô chia sẻ từ một năm trước.

Nhiều lần như vậy, San San cảm thấy hình như Đường Dịch đang “lấy hàng” từ dòng thời gian của cô.

Liên tiếp nhiều lần trùng hợp vậy sao?

Trước đây Đường Dịch từng tặng hoa cho cô.

Dù là hiểu lầm, nhưng anh đúng là đã tặng.

Nhưng nghĩ lại, ngay cả Lâm Đại Ngọc và Thanos cũng có thể được ghép thành một video couple, biết đâu anh chỉ tình cờ thích những bản nhạc đó thôi thì sao?

San San lại bối rối đi lòng vòng trong nhà.

Tiếng nói nhỏ bé trong lòng càng lúc càng lớn hơn.

*

Tháng chín, năm học mới bắt đầu, San San lên năm hai.

Cô từng đến Đại học Hoa vài lần, nhưng không gặp Đường Dịch.

Nghe người ta nói, anh xin nghỉ một tháng, hiện tại có giáo viên khác dạy thay.

Đường Dịch chỉ dạy sinh viên năm nhất, nội dung bài giảng của anh cô đã học qua rồi. Năm nay, cô không còn lý do nào để đi gặp anh nữa.

Khi ăn cơm, San San cứ đâm đũa vào miếng thịt xào chua ngọt, hết lần này đến lần khác gõ chữ trên khung chat Wechat:

“Thầy Đường dạo này có khỏe không ạ?”

Xóa.

“Thầy Đường, chúc thầy khai giảng vui vẻ.”

Câu này ngốc quá, xóa.

“Thầy Đường, sao thầy lại xin nghỉ vậy ạ?”

Có phải hơi vượt quá giới hạn không nhỉ, lại xóa.

Trong lúc cứ viết rồi xóa, San San bất chợt thấy dòng chữ “Đối phương đang nhập…” hiện lên trên khung chat của Đường Dịch.

Cô giật mình, đến mức làm rơi đũa xuống đất.

Khi nhặt đũa lên, khung trò chuyện trắng phía đối diện đã bật lên tin nhắn mới.

[Tang: Vì có việc riêng quan trọng nên tôi xin nghỉ.]

[Tang: Không phải chuyện xấu đâu, đừng lo lắng.]

Suy nghĩ gần cả tuần, San San vẫn không hiểu ý của hai câu nói ấy.

Cô chỉ cảm thấy, dường như Đường Dịch không bài xích việc tiếp xúc với cô.

Chính vì suy đoán này, tâm trạng của San San tốt lên rất nhiều.

Giữa tháng chín, câu lạc bộ tổ chức ăn tối. Sau bữa ăn, cả nhóm kéo nhau đi hát karaoke.

San San không thích uống bia, không chạm môi lấy một giọt.

Tầm hơn tám giờ, bạn cùng phòng của cô tan lớp buổi tối liền kéo đến.

San San xuống lầu đón bạn.

Đèn neon rực rỡ bên đường, xe cộ tấp nập qua lại.

Bạn cùng phòng chưa đến, trong tiếng còi xe đứt quãng, San San buồn chán nhìn xung quanh.

Ánh mắt cô vô tình lướt qua một bãi đỗ xe ven đường.

Hai giây sau, cô lại nhìn lại lần nữa.

Hình như đó là xe của Đường Dịch.

Cô nhìn theo, bóng dáng một người đàn ông dựa vào cửa ghế phụ lọt vào mắt cô.

Hiếm khi Đường Dịch mặc một bộ vest đen gọn gàng chỉnh tề, nhưng giờ đây, áo khoác đã bị anh tiện tay ném vào trong xe.

Anh xắn tay áo sơ mi, ngón tay thon dài đang kéo lỏng cà vạt trên cổ. Đôi mắt cụp xuống, vẫn giữ nét lạnh lùng.

Khoảng cách giữa hai người không quá xa.

Khi Đường Dịch vô tình đụng vào cửa xe tạo ra một tiếng “cộp” nặng nề, San San liền chạy đến.

Cô lảo đảo đỡ lấy anh.

Cơ thể của Đường Dịch tìm được điểm tựa trên vai cô, lập tức ngã xuống.

Cô bị anh đẩy vào ghế phụ.

Nặng chết mất.

San San vỗ vỗ vai anh, gọi: “Thầy Đường, em sắp bị thầy đè bẹp rồi.”

Gọi mấy lần, Đường Dịch mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.

Mùi rượu trên người anh khá nồng. Anh chống tay lên ghế, khó nhọc ngẩng đầu lên.

San San thấy phần cổ của anh ửng lên một màu đỏ nhạt.

“San San?”

Lần đầu tiên, Đường Dịch không gọi tên cô kèm họ.

Hay thật, thì ra tên cô có thể được anh gọi nghe hay đến vậy.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Có vài người thực sự rất chủ động đấy nhỉ~
Bình Luận (0)
Comment