Nhiệt độ cơ thể của Đường Dịch rất nóng, áp lên người San San tựa như một dòng nhiệt bỏng rát.
Lúc này đây, cô thực sự cảm nhận được cái gọi là áp lực từ một người đàn ông theo nghĩa đen hoàn toàn.
San San tiếp tục vỗ lên ngực anh: “Thầy Đường, thầy to lớn quá rồi, mau đứng lên đi, em sắp bị đè đến nghẹt thở rồi!”
Càng đến gần anh, hương thơm trên người anh càng rõ. Pha trộn cùng nước hoa nam tính, không hề lộn xộn, trái lại mang một sự hòa quyện kỳ lạ.
Ngón tay cô vô tình chạm vào cúc áo sơ mi của Đường Dịch. Qua lớp vải mỏng mịn, cảm giác như tay cô đang chạm vào cơ ngực ấm áp của anh.
Cảm nhận được xúc cảm nơi lòng bàn tay, gương mặt San San bỗng chốc đỏ bừng.
Đường Dịch thoáng đưa dòng suy nghĩ trở về thực tại, chống tay lên ghế phụ để ngồi dậy.
Ánh mắt anh rơi xuống, nhìn cô: “San San… Trễ thế này rồi, sao em chưa về ký túc xá? Để thầy đưa em về nhé?”
Đưa cô về?
San San đứng dậy, đỡ anh vào ghế phụ.
Cô nhìn quanh một lượt, chỉ thấy mỗi anh.
“Thầy Đường, sao thầy uống say thế này? Không có ai đi cùng thầy à?”
“Không có…”
“Để em gọi tài xế lái xe hộ.”
Hơi thở của anh nặng hơn bình thường, có phần nén lại, dường như không muốn để lộ sự mất kiểm soát trước mặt cô.
San San nói: “Hay để em đưa thầy về nhà, em có bằng lái, có thể giúp thầy lái xe.”
Đường Dịch im lặng một lúc, không nói gì.
Ngay khi San San nghĩ rằng anh sẽ từ chối, anh lại đáp: “Được.”
Nếu là ngày thường, Đường Dịch chắc chắn sẽ không để cô lái xe đưa anh về. Nhưng kỳ nghỉ hè kéo dài, đã gần ba tháng anh chưa gặp cô.
Không biết có phải do tác động của rượu không, chút tư dục trong lòng anh thật khó mà kìm nén.
Mang theo ý định muốn ở bên cô lâu hơn một chút, anh đồng ý.
San San vòng qua phía bên kia, ngồi vào ghế lái.
“Thầy Đường, nhà thầy ở đâu?”
“Địa chỉ thứ hai trong mục thường dùng của định vị, là căn hộ thầy ở một mình.” Giọng anh khàn khàn: “Cảm ơn em.”
Cô mở định vị, tìm đến vị trí anh nói, sau đó nghiêng người qua: “Để em giúp thầy cài dây an toàn.”
“Không cần đâu, thầy tự…” Lời của Đường Dịch còn chưa dứt, đã cảm nhận được cô áp sát lại gần.
Đuôi tóc cô khẽ lướt qua cánh tay anh đã xắn tay áo, ngón tay anh hơi co lại. Cảm giác khó kiểm soát mỗi lần gặp cô lại lặng lẽ trỗi dậy.
Đường Dịch hạ cửa kính xuống, để làn gió đêm thổi vào, cố giữ cho mình tỉnh táo.
Cảm thấy cà vạt trên cổ quá vướng víu, anh tháo ra, quấn quanh tay.
“Xong rồi, chúng ta đi thôi.”
San San đạp mạnh chân ga, xe lăn bánh.
Có lẽ Đường Dịch thực sự say mèm, đến đèn đỏ thứ năm liền ngủ thiếp đi.
San San giữ tay lái, nhân lúc chờ đèn, lén nghiêng mặt sang nhìn anh.
Cà vạt trên tay anh vẫn còn đó, màu tối càng làm nổi bật ngón tay thon dài, làn da trắng lạnh. Lông mi anh khép lại, che đi đôi mắt vốn luôn trầm lặng, thờ ơ thường ngày, khiến anh trong giấc ngủ trở nên dịu dàng hơn bất cứ lúc nào hết.
Không biết có phải vì uống rượu hay không, màu môi anh hôm nay trông đậm hơn thường lệ.
Cô mất nửa tiếng mới lái xe đến chỗ anh ở.
Người say một khi đã ngủ thì rất khó gọi dậy.
Thấy sắp đến giờ đóng cổng ký túc xá, San San đành cầm chìa khóa và thẻ ra vào của Đường Dịch, đến quầy lễ tân tầng một nhờ người giúp đỡ đưa anh về nhà.
Cô và bác bảo vệ phải rất vất vả mới dìu được anh vào trong.
Bác bảo vệ nói: “Cháu gái, bạn trai cháu sao lại uống nhiều thế này? Hai đứa cãi nhau à?”
San San vội vàng giải thích: “Không không, anh ấy là… bạn của cháu.”
Cô cảm ơn bác bảo vệ rồi tiễn chú ấy ra ngoài.
San San không thể nào di chuyển Đường Dịch được, đành đi vào phòng ngủ lấy chăn để đắp cho anh.
Cô thử mở vài cánh cửa, cuối cùng cũng tìm được nơi có vẻ là phòng ngủ của anh.
“Thầy Đường, em vào phòng ngủ thầy lấy chăn nhé.” Cô như làm cho có lệ mà nói lớn một tiếng.
Người đàn ông nằm trên sô pha vẫn chưa tỉnh, tất nhiên không thể trả lời cô.
San San bước vào phòng, vừa ôm được chăn lên thì ánh mắt cô rơi vào một khung ảnh trên tủ đầu giường của anh.
San San sững người trong giây lát.
Thứ xấu xí này nhìn quen quá.
Không, phải nói là bức tranh vẽ đơn giản này nhìn rất quen.
Trước đây trong giảng đường, sau khi vẽ xong, San San rất hài lòng với tác phẩm của mình. Vậy mà khi về ký túc xá, cô muốn xem lại thì hoàn toàn không tìm thấy đâu nữa.
Nhưng tại sao thứ này lại xuất hiện trong nhà Đường Dịch chứ? Hơn nữa còn ở trong phòng ngủ của anh, lại còn được anh đóng khung cẩn thận.
San San sững sờ bước tới, cầm lấy khung ảnh.
Đúng rồi, là bức tranh cô vẽ.
Mấy tháng trước vẽ xong cô cũng đâu thấy nó xấu đến thế…
San San ôm chăn bước ra ngoài.
Những suy nghĩ hỗn loạn trước đây bỗng chốc trào dâng.
Bản nhạc piano Đường Dịch đăng trên mạng xã hội, mấy câu nói không đầu không đuôi của anh.
Cô cúi xuống, tựa vào mép ghế sô pha, lặng lẽ nhìn Đường Dịch.
“Thầy biết hết rồi phải không?”
*
Khi Đường Dịch tỉnh lại, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là trần nhà căn hộ của mình.
Đầu óc anh rối bời, hoàn toàn không nhớ được chút gì về chuyện đã xảy ra lúc nãy.
Tháng trước, Đường Dịch biết được bức thêu mà bố mẹ anh khi còn sống luôn ao ước sở hữu đã được mang trở lại trong nước. Sau một thời gian dài dò hỏi, anh tìm được người mua hiện tại, phải bỏ ra không ít công sức mới khiến đối phương đồng ý bán lại.
Cũng chính vì lý do đó nên anh uống quá nhiều.
Tửu lượng không tốt, Đường Dịch chỉ nhớ mình ngủ quên trên xe, còn làm sao về đến nhà, sao lại nằm ngủ trên sô pha thì hoàn toàn không nhớ nổi.
Hình như anh gặp San San.
Cảm giác tê rần ở sau gáy khiến anh bất giác nhớ lại, là San San đã đưa anh về.
Đường Dịch vén chăn ngồi dậy, ánh mắt vừa rơi xuống mép sô pha thì chạm phải một đôi mắt vừa bối rối vừa oán trách, lại có chút ngơ ngác.
San San đang ngồi trên thảm, hai tay đan vào nhau, tựa cằm lên mép ghế.
“Thầy Đường, thầy tỉnh rồi ạ?”
Lúc này là giữa đêm, chỉ có ánh đèn ở cửa ra vào đang bật. Ánh sáng vàng nhạt yếu ớt đủ để chiếu sáng phòng khách.
Đường Dịch cân nhắc một lúc rồi lên tiếng: “Là em đưa thầy về à?”
“Dạ.”
San San có cả ngàn câu hỏi muốn hỏi, nhưng giờ đây lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lúc ngồi đây chờ anh tỉnh, trong đầu cô chắc đã viết cả một bài luận dài mấy ngàn chữ.
Đường Dịch nói bằng giọng khàn khàn: “Xin lỗi San San, khi nãy thầy không tỉnh táo lắm.”
San San khẽ cười: “Không sao đâu, giờ em cũng chẳng tỉnh táo mấy.”
Kim đồng hồ trên tường chỉ ba giờ sáng.
Cả hai đều im lặng một lát.
Đường Dịch: “Để thầy dọn dẹp phòng ngủ phụ, em ở lại nhà thầy nghỉ một đêm đi.”
Anh vừa định rời đi, San San đã kéo tay anh lại: “Thầy Đường, em vừa vào phòng thầy lấy chăn…Thấy bức tranh vẽ đơn giản trên tủ đầu giường.”
Bàn tay ấm áp của cô kéo lấy anh, Đường Dịch không rút tay ra.
Anh nắm lấy tay cô, đứng yên không nhúc nhích.
“Bức tranh đó, thầy lấy từ khi nào vậy ạ?” San San hỏi nhỏ.
Đường Dịch thật thà đáp: “Ngày em vẽ xong.”
Cô lặng người một lúc lâu: “Vậy là bao lâu nay, thầy đã biết em thích thầy rồi.”
“Chỉ một chút thôi, không dám chắc lắm.” Anh bổ sung: “Bây giờ thì chắc rồi.”
“…”
San San: “Thầy không ghét em đúng không?”
Nếu ghét thì chắc anh đã không bấm thích bài đăng của cô, cũng không chủ động báo cho cô biết anh nghỉ làm.
“Ừ, không ghét.”
“Vậy mấy bản nhạc piano mà thầy đăng…”
“Chỉ để cho em xem.” Anh nói thêm: “Vì em thích nên tôi đã tập chơi.”
Màn đêm tĩnh lặng mà dịu dàng.
Anh nắm lấy tay cô: “Thảm lạnh lắm, đứng dậy đi.”
San San ngồi trên thảm đã lâu, khi đứng lên chân cô tê rần, không nhấc nổi.
Cô ngẩng lên, đối diện với ánh mắt của Đường Dịch.
Trong ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt hơi khép của anh chẳng khác mấy so với lần đầu họ gặp nhau.
“Thầy biết em thích thầy, nhưng vẫn lựa chọn đến gần em. Em có thể hiểu điều đó là…” Thầy cũng có cảm tình với em đúng không?
Đường Dịch không để cô hỏi thêm, dứt khoát nói: “Anh thích em.”
Khi nghe bốn chữ này, linh hồn San San như run rẩy.
Ngay cả trong tưởng tượng, cô cũng không dám vẽ nên khung cảnh anh thốt ra câu nói này.
Đôi chân cô hơi nhũn ra, không đứng vững, liền ngã vào lòng anh.
Đường Dịch đỡ lấy eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Không rõ là do say hay tỉnh táo, nhưng cảm xúc trong lòng anh dường như được giải tỏa, dịu dàng nghiền ngẫm từng chút trên môi cô, cuối cùng nếm được hương vị của những bông hoa xuân.
San San chưa bao giờ nghĩ rằng Đường Dịch lại là kiểu người khiến người khác không thể thoát khỏi.
Cô bị nụ hôn của anh làm tê dại, ngón chân đang nhón lên hơi mỏi, muốn đứng xuống để kết thúc nụ hôn đầu quá dài này, nhưng anh lại bế cô lên, đặt ngồi trên bàn và tiếp tục hôn.
Nhìn anh có vẻ lạnh lùng, nhưng khi hôn lên môi, dái tai và trán cô, anh lại nóng bỏng đến vậy.
Hóa ra cảm giác nguy hiểm cô từng nhận thấy từ anh trong lần đầu gặp gỡ, vẫn luôn âm ỉ tồn tại.
Sau một hồi lặp đi lặp lại, cuối cùng Đường Dịch miễn cưỡng buông cô ra.
“Anh thích em.” Anh nói.
Đường Dịch không phải người chậm chạp trong chuyện tình cảm, ngược lại, anh rất nhạy cảm.
Qua vô số lần xúc động, lo lắng và ghi nhớ về cô, anh sớm đã biết rằng mình thích cô.
San San lấy một bộ đồ ngủ của Đường Dịch, tắm xong liền ở lại căn phòng phụ trong căn hộ của anh.
Dư âm của nụ hôn vừa rồi vẫn còn, như thiêu đốt đôi môi cô.
Trong phòng chỉ có một mình cô.
Cô lại bắt đầu gõ chữ rồi xóa, gõ rồi xóa.
[Tang: Ngủ đi, đừng gõ nữa.]
Thế là ngay cả cái thú gõ rồi xóa cũng bị chặn đứng.
Đường Dịch đang để ý đến cô.
Cả buổi tối, từ “bị phát hiện thầm thích, đến biết đối phương cũng thích mình, rồi đến bị hôn rất lâu” khiến đầu óc San San quên cả ngủ.
Nhưng hình như Đường Dịch vẫn chưa nói muốn ở bên cô.
Anh sẽ không phải vì say mới như vậy chứ?
Nhưng nhìn lại thì vẫn tỉnh táo lắm.
Nghĩ ngợi một hồi, San San nằm xuống, đầu vừa chạm gối không lâu đã từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khi dòng chữ “đối phương đang nhập” biến mất, Đường Dịch mới đặt điện thoại xuống.
Anh cũng có khá nhiều điều muốn hỏi cô.
Đặc biệt là muốn hỏi về que diêm cầm dao trong bức tranh vẽ kia rốt cuộc là gì.
Nhưng anh cảm nhận được, trong lúc hôn nhau, San San có khoảnh khắc như sắp thiếp đi.
Bức tranh liên hoàn về que diêm trên tủ đầu giường vẫn lặng lẽ nằm đó.
Đường Dịch bắt đầu suy nghĩ về dãy số “SZ7628” được ghi trên đó rốt cuộc có nghĩa gì.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô bị chảy máu mũi trong hành lang cho đến tối nay, trong ký ức của anh chẳng hề có bất kỳ liên quan nào.
Liệu đây có phải là một mã bí mật đang thịnh hành gần đây?
Vừa gõ “SZ7628” vào thanh tìm kiếm, hệ thống lập tức hiển thị kết quả từ Bách khoa toàn thư: [SZ7628 là chuyến tàu khởi hành từ ga phía Bắc của thành phố Ngô đến ga thành phố Giang…]
Một điều gì đó trong Đường Dịch bỗng thức tỉnh.
Anh mở ứng dụng mua vé, lướt xuống dưới.
Cuối cùng, Đường Dịch tìm thấy một vé đặt ngày 14 tháng 6 năm 2014.
SZ7628.
Trong tay que diêm kia không phải đang cầm dao, mà là một chiếc vali.
“Police” không phải đồn cảnh sát, mà là phòng bảo vệ ở ga tàu.
Que diêm nhỏ bé đó chính là cô.
Hóa ra là cô.
…
Mặt trời từ phía bên kia thành phố chầm chậm mọc lên.
Nhìn bức tranh liên hoàn về que diêm, dường như Đường Dịch đang chạm vào ánh mắt của cô khi cô đã nhìn anh qua rất nhiều năm.
Ngay từ khi anh chưa nhận ra vẻ đẹp của mùa xuân thì ánh nắng xuân đã chiếu sáng rực rỡ xung quanh anh.
*
Hôm nay là một ngày đẹp trời.
Gió vờn mây, bầu trời xanh trong vắt.
San San nhận được cả một căn phòng đầy hoa hồng.
Người mà cô đã thích suốt bao năm trời, giờ đây đang đứng ngay trước mặt cô.
Cô nghe thấy Đường Dịch nói:
“Anh thích em.”
“Xin em hãy ở bên anh.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Đến rồi đây~
Câu chuyện của San San và Đường Dịch kết thúc tại đây~. Cảm ơn các bạn đã yêu mến cặp đôi này.
Toàn văn có lẽ sẽ dừng lại ở đây.
Sau một thời gian nữa, khi đã sửa chữa và hoàn thiện những lỗi trong các chương trước, tôi sẽ thỉnh thoảng viết thêm vài phiên ngoại miễn phí làm quà~
Cảm ơn vì đã đồng hành cùng tôi.