Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 78

Lúc Vọng Độ mở khóa điện thoại, nhân viên cửa hàng hoa vô tình nhìn thấy màn hình nền của anh là hình một cô gái xinh đẹp mặc váy cưới.

Hóa ra anh đã kết hôn.

Bức ảnh được chụp từ một góc rất tự nhiên, cô gái trong ảnh mặc váy cưới trắng tinh điểm xuyết những viên đá lấp lánh như ánh sao đang đưa tay vén lọn tóc bên má, phía sau cô là biển xanh, mặt biển trong vắt ánh lên những tia sáng màu bạc, tựa như hàng ngàn ngôi sao đang lấp lánh xoay quanh cô.

Nhân viên lại liếc nhìn Vọng Độ.

Cô gái mặc váy cưới trong ảnh và người đàn ông đẹp trai, dịu dàng trước mặt quả thực là một cặp đôi hoàn hảo.

Cô ấy mỉm cười hỏi: “Chào anh, anh mua hoa tặng vợ ạ?”

“Ừ.” Vọng Độ nhìn bó phong lan cánh bướm trắng, những cánh hoa trắng muốt không tì vết, mềm mại, rất đẹp nhưng hơi đơn điệu.

“Giúp tôi cắm thêm một ít dây hoa nhài vào, làm phiền cô nhé.”

Nhân viên nghe vậy nhận lại bó hoa: “Vâng, anh chờ một chút ạ.”

Trong lúc đợi, Vọng Độ lại mở ảnh chụp màn hình vé máy bay mà Tiểu Mãn gửi cho mình.

Chuyến bay của cô còn hai tiếng nữa sẽ hạ cánh ở thành phố Ngô, anh đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.

Lúc này, hai cô gái trẻ bước vào cửa hàng. Một người đang chọn hoa, người còn lại vừa đi vừa cúi đầu xem điện thoại.

Cô gái liên tục phát lại một video, người đang chọn hoa gọi vài lần nhưng không được đáp lại, liền thở dài, rút tai nghe của bạn ra: “Giúp tớ chọn hoa đã nào.”

“Được rồi, được rồi!” Cô bạn miễn cưỡng tắt điện thoại, khiến người kia tò mò ghé lại hỏi: “Cậu xem video gì mà xem nãy giờ chưa xong nữa?”

“Là video về hội nghị thượng đỉnh ở thành phố Hồ ấy. Tớ đang xem video của chị phiên dịch viên hiện trường, chị ấy giỏi thật đó.”

Người bạn bên cạnh cũng nhìn vào màn hình một lát: “Nhìn quen quá, hình như hôm trước tớ có nghe bạn cùng phòng nói về chị ấy, học ở Đại học Hoa đúng không?”



Đoạn đối thoại lọt vào tai Vọng Độ, ngón tay thon dài đặt trên kính cửa sổ vô thức gõ theo nhịp.

Nếu nhân viên vừa mới đi gói lại hoa vẫn còn ở đây, cô ấy sẽ phát hiện người trong video trên điện thoại của cô gái và cô gái trong màn hình nền điện thoại của Vọng Độ chính là cùng một người.

Vọng Độ nhận lấy bó hoa, sau đó đi xuống bãi đỗ xe.

Ở chỗ đỗ xe cách đó không xa, chú chó Samoyed trắng muốt đã dõi theo anh ngay khi anh vừa bước ra từ thang máy ra.

Chú chó sốt ruột cào cào cửa kính, phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ. Cửa sổ xe mở hé một khe nhỏ, nó nhét miệng vào khe cửa, đôi mắt ngước lên nhìn Vọng Độ, vẻ mặt đáng thương, dây an toàn kéo căng hết mức.

Chú chó Samoyed này được Vọng Độ và Tiểu Mãn đưa về nhà sau khi kết hôn, đặt tên là bé Phúc.

Vọng Độ đặt bó hoa vào ghế phụ, xoa đầu bé Phúc: “Chờ lâu rồi hả, chúng ta đi đón mẹ thôi.”

Nghe thấy từ “mẹ”, bé Phúc lập tức phấn khích, ngẩng đầu lên, đứng trên ghế nhảy nhót, sau đó cúi xuống ngậm lấy con gấu bông ở ghế sau. Đây là món đồ chơi mà Hoàng Hỉ Vân mua cho nó khi dắt nó đi dạo, bé Phúc luôn coi như báu vật, hôm nay đặc biệt mang theo để chơi cùng mẹ.

Thành phố Ngô hôm nay có gió, không oi bức như thành phố Hồ.

Tiểu Mãn bước ra từ sảnh đến, cô mặc bộ váy màu hồng phấn, mái tóc dài mượt mà xõa trên vai hơi lay động trong gió, lộ ra đôi bông tai ngọc trai trắng muốt, làm tôn thêm vẻ dịu dàng của cô.

Cô vừa ra tới đã nhìn thấy Vọng Độ đứng chờ cách đó không xa. Khi cô đến gần, anh lập tức ôm cô vào lòng.

Cái ôm ngắn ngủi mà dịu dàng khiến cô tê dại từ cổ xuống tận sống lưng. Trên mặt Vọng Độ là nụ cười vui vẻ, bó phong lan trên tay tỏa ra mùi hương ngọt ngào.

“Bé Phúc đâu rồi anh?” Tiểu Mãn hỏi.

“Ở trên xe.” Ánh mắt Vọng Độ dừng trên đôi giày cao gót của cô: “Mệt không? Trên xe có để sẵn giày bệt cho em rồi, lát nữa anh sẽ giúp em xoa bóp chân.”

Khi lên xe, bé Phúc phấn khích nhảy nhót khắp nơi, đuôi vẫy như cánh quạt trực thăng.

“Bé Phúc nhớ mẹ không nào?” Tiểu Mãn đưa tay xoa đầu chú chó, bé Phúc lập tức dụi đầu vào tay cô, phát ra những tiếng rên như thể bị oan ức lắm.

Tiểu Mãn vừa vuốt ve vừa nói chuyện với chú chó, như đang an ủi nó.

Vọng Độ cũng không vội, chỉ yên lặng nhìn cô.

Sau khi tốt nghiệp và trở lại thành phố Ngô, Vọng Độ nhận lời mời làm việc tại Trung tâm Nghiên cứu Kiến trúc Cổ của tỉnh.

Tiểu Mãn thường xuyên phải đi công tác, những lúc công việc của Vọng Độ không quá bận thì anh sẽ đi cùng cô. Ai quen biết Tiểu Mãn đều biết cô có một người chồng cực kỳ bám vợ.

Hai bà mẹ vẫn quản lý cửa hàng sách, thỉnh thoảng lại đón bé Phúc về chơi.

Chú chó ngốc nghếch từng cắn hỏng mấy bụi hoa hồng Trung Hoa của Dương Hiểu Linh. Khi bị bắt quả tang, trên đầu nó còn dính đầy cánh hoa, mặt tỏ vẻ gợi đòn như kiểu “Xin lỗi, con sai rồi, nhưng lần sau con vẫn dám nữa”.

*

Buổi tối, Vọng Độ giúp Tiểu Mãn xoa bóp chân để giảm bớt cảm giác đau mỏi do những ngày dài di chuyển liên tục mang lại.

Tiểu Mãn nhìn vào lịch, hỏi: “Dạo này có phải đến lúc tẩy giun cho bé Phúc không nhỉ?”

Vọng Độ: “Ừ, anh tẩy cho nó rồi.”

Tiểu Mãn: “Thế đồ ăn vặt với đồ chơi của nó có cần bổ sung không? Hay mai mình đi trung tâm thương mại nhé?”

Cô vừa tựa vào đầu giường vừa xem tài liệu, tiện thể trò chuyện với anh.

Khi cô đang lật trang giấy, Vọng Độ liền nằm lên đùi cô, tay vòng qua eo cô, giọng nói chậm rãi: “Vẫn còn nhiều lắm, em không cần lo cho nó đâu. Em đi cả chục ngày, không hỏi anh sống thế nào, chỉ lo cho bé Phúc thôi.” Giọng anh pha chút bất lực.

Tiểu Mãn nhớ lại những ngày đầu mới quen, lúc đó cô không bao giờ nghĩ có ngày Vọng Độ lại nằm trên đầu gối mình nói những lời như vậy.

Cô cố giải thích: “Chẳng phải ngày nào bọn mình cũng gọi video sao…”

Vọng Độ nhắm mắt, tay vẫn ôm eo cô: “Thì có gọi, ngày nào em gọi video cũng chỉ để xem bé Phúc. Camera hướng vào nó nửa tiếng, còn hướng vào anh nửa tiếng, nhưng thời gian hướng vào anh thì em toàn làm việc khác thôi.”

Tiểu Mãn cúi xuống hôn nhẹ lên má anh một cái.

Khi cảm nhận được nụ hôn của cô, hàng mi của Vọng Độ khẽ rung, vành tai đỏ dần lên.

Tiểu Mãn lại hôn thêm hai lần: “Đền bù cho anh đấy.”

Cổ họng Vọng Độ vô thức chuyển động, rõ ràng anh rất hài lòng với sự bù đắp này.

Anh cọ cọ thêm hai lần vào chân cô, rồi cứ thế nằm yên.

Khi Tiểu Mãn đọc xong tài liệu, Vọng Độ dường như đã ngủ thiếp đi.

Cô cúi đầu nhìn anh, không kìm được muốn đưa tay chạm vào khuôn mặt anh.

Sao cô lại không nhớ anh được cơ chứ?

Rõ ràng mỗi tối về khách sạn, cô luôn mong được nghe giọng anh nhất.

Bên nhau bao năm trời, Tiểu Mãn vẫn thích ở cạnh Vọng Độ, thích cảm giác có anh bên cạnh.

Cuối cùng, cô không nhịn được, nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, rồi đặt một nụ hôn lên trán anh.

Khi cô ngẩng đầu lên, anh liền mở mắt, sau đó nắm lấy ngón tay đang đặt trên má mình, khẽ vuốt ve.

*

Sáng hôm sau, hiếm khi Tiểu Mãn được ngủ nướng.

Bé Phúc dậy sớm, đang ngậm đồ chơi đứng trước cửa phòng ngủ. Lần thứ ba nó định giơ chân gõ cửa thì bị Vọng Độ bế cả chó lẫn đồ chơi đi.

“Không được làm phiền mẹ ngủ, mới không để ý con hai phút mà đã đến cào cửa, lỡ đánh thức mẹ thì sao?”

“Ừ, bố biết con nhớ mẹ, nhưng bố cũng nhớ mẹ mà, chắc chắn nhớ hơn con nhiều, nhưng đàn ông phải hiểu chuyện, chó cũng phải hiểu chuyện.”

Vọng Độ bế bé Phúc vào phòng làm việc của mình.

“Nếu con rảnh rỗi vậy thì bố dạy con học chữ nhé. Bắt đầu từ “Ba trăm bài thơ Đường” đi. Nào, “Trời xế gác núi lặn”…”

Khi Tiểu Mãn thức dậy thì đã gần trưa. Vọng Độ không có ở đây, chắc anh đã dậy từ sớm.

Trên bàn ăn có sẵn bữa sáng: bánh sandwich và salad.

Cô cầm đĩa salad, xiên một miếng lòng trắng trứng dính sốt dầu giấm, theo thói quen bước vào phòng làm việc của anh.

Khi đẩy cửa vào, Vọng Độ đang đọc đến câu “Tha hồ cho một chiếc thuyền nhỏ đi đâu thì đi, cưỡi trên mặt nước mênh mông muôn khoảng”. Bé Phúc nằm trong lòng anh, thân hình to lớn tròn mũm trắng toát, tai cụp lại, đuôi rủ xuống, khuôn mặt đầy vẻ oan ức như kiểu không hiểu “tại sao chó cũng phải học chữ?”.

“Hia người đang làm gì vậy?” Tiểu Mãn hỏi.

Vừa thấy Tiểu Mãn, bé Phúc liền nhảy xuống, chạy vòng quanh chân cô.

Vọng Độ: “Nó cứ đòi đi tìm em, còn lén lút gõ cửa. Anh sợ nó làm phiền em nên bế nó vào đây.”

Tiểu Mãn không nhịn được cười: “Kết quả dạy học thế nào rồi?”

“Cũng ổn, nó ngủ gật ba lần.”

Trong lúc Tiểu Mãn ăn sáng, Vọng Độ vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Để anh chải tóc cho em.”

Anh lấy từ kệ sách ra một chiếc hộp gỗ, bên trong là một chiếc lược làm từ gỗ đàn hương xanh, hoa văn chạm khắc tinh xảo và độc đáo.

“Đẹp quá. Anh mua khi nào vậy?” Tiểu Mãn ngồi xuống ghế của anh, Vọng Độ đứng phía sau, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài đang xõa xuống vai cô.

Anh nhẹ nhàng đáp: “Anh tự khắc đấy. Trước đây khi đi khảo sát ở thành phố Cổ, anh thấy một hoa văn chạm khắc rất đặc biệt nên đã in lại. Đúng lúc trước đó anh có một miếng gỗ đàn hương xanh mà không biết dùng làm gì, thế là từ từ khắc thành chiếc lược này cho em. Người già ở đó nói rằng lược làm từ gỗ đàn hương xanh dùng chải tóc thì rất tốt cho sức khỏe.”

Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng và cẩn thận, sợ làm cô đau.

Tiểu Mãn ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, liền hỏi: “Hôm nay anh ra vườn hái hoa à?”

“Không.” Vọng Độ đoán cô đang ngửi thấy mùi hương, liền giải thích: “Khi em không có ở nhà, thành phố Ngô có một trận mưa lớn, hoa trong vườn bị mưa làm rụng hết. Anh ra nhặt một ít cánh hoa rồi ngâm lược trong nước hoa đó.”

“Là giống hoa hồng leo Evelyn màu hồng phấn mà em thích nhất, mùi rất dễ chịu.”

Nếu những bông hoa không bị nước mưa làm ướt, anh vốn định dùng chúng để làm nước hoa.

Mái tóc được kéo nhẹ, mang đến cảm giác tê tê, ngưa ngứa.

Tiểu Mãn nhìn ra khu vườn qua khung cửa sổ kính dài chạm đất, như thể nhìn thấy cảnh mưa hôm đó: Vọng Độ cầm ô chầm chậm bước ra ngoài hái hoa, mưa làm ướt những ngón tay anh, khiến đầu ngón tay thon dài và đẹp đẽ ấy ửng đỏ. Chính đôi bàn tay ấy, lúc này đây, đang tỉ mỉ chải mái tóc dài của cô.

Đó là một buổi sáng yên bình, trong trẻo, bầu trời xanh ngắt. 

Ngoài vườn, những bông hoa hồng bụi trắng muốt đang nở rộ.

Những cánh hoa trắng trong suốt ấy như phát ra ánh sáng, yên tĩnh mà dịu dàng.

*

Cy có lời muốn nói:

Vậy là đã hoàn toàn văn bộ này rồi, bộ truyện hoàn thứ hai mình solo ở TA. (*´∀`)

Cả bộ truyện nhẹ nhàng, chữa lành, đọc xong khiến mình thấy yêu đời sao đó. Chắc ai đọc xong bộ này cũng sẽ muốn có một người anh trai chiều em gái như Vọng Độ, một cô em gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như Tiểu Mãn, một người bạn thân quan tâm đến mình như San San và một anh trai “hờ” chỉ cần hú cái là có mặt ngay như Tần Dương. (*´∀`)

Một lần nữa cám ơn các bạn đã đồng hành cùng TA suốt bộ truyện. Hẹn gặp mọi người ở các bộ truyện hoàn tiếp theo nha~. Loveeeee
Bình Luận (0)
Comment