Tuyệt Thế Dược Thần (Dịch Full)

Chương 46 - Chương 577: Tự Hào Vì Sự Lựa Chọn Của Ngày Hôm Nay.

Chương 577: Tự hào vì sự lựa chọn của ngày hôm nay.

“Đương nhiên, ta cũng sẽ không ép buộc các ngươi phải đi theo hắn, nếu như các ngươi không muốn thì bây giờ có thể rời đi.”

Nói rồi, Thất Hải ung dung lấy ra một bình rượu, tới bàn đá bên cạnh ngồi uống một mình.

Đây là bình Tiên Minh Ngọc Nhưỡng của Diệp Viễn tặng cho hắn, cho nên lần này hắn đã đặc biệt mang theo bên mình.

Hắn biết, cả bốn người bọn họ vẫn còn đang phân vân, nên nhất thời chưa đưa ra được câu trả lời.

Liễu Hồng thì không cần nói làm gì, nhưng ba người còn lại đều là những thiên tài kiệt xuất, luôn được người đời ngưỡng mộ.

Cho dù bây giờ bọn họ có nể phục Diệp Viễn, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ tình nguyện đi theo Diệp Viễn, mọi sự nhất nhất đều nghe theo Diệp Viễn.

Nhưng Thất Hải cũng có suy nghĩ riêng của hắn, bởi trước giờ Diệp Viễn không hề thuộc về Vô Biên giới mà nhất định là hắn sẽ đạt được nhiều thành tựu xuất sắc ở cả Thần Vực!

Với tốc độ tiến bộ hiện nay của Diệp Viễn, hắn tin chắc rằng ngày đó cũng sẽ không còn xa.

Có thể là mười năm, nhưng nhiều nhất cũng không quá hai mươi năm!

Hơn nữa Diệp Viễn chính là tia hy vọng cuối cùng của Vô Biên giới!

Sự tồn tại của một Vô Lượng Cảnh như Triệu Thiên Dận chẳng khác nào một ngọn núi lớn đè nặng trong lòng Thất Hải.

Một khi thông đạo giữa hai thế giới được củng cố, Phong Hoàng sẽ đích thân giáng lâm Vô Biên giới, sợ rằng ngay cả giới chủ như hắn cũng khó mà tồn tại được.

Vốn dĩ hắn vẫn luôn đau đáu về việc này, cho tới khi hắn nhìn thấy sự thể hiện đáng kinh ngạc của Diệp Viễn ở trong Hạo Thiên Tháp!

Đúng vậy, hắn đã hoàn toàn bị Diệp Viễn làm cho kinh ngạc!

Có thể xuất sắc vượt ải liên tục cả hai lần, và tiến vào được tầng thứ bảy!

Thành tích đáng nể như vậy, không dám nói sau này sẽ không có, nhưng nó là điều trước này chưa từng có!

Hơn nữa mới trong nửa tháng, Diệp Viễn đã có thể liên tiếp đột phá các tiểu cảnh giới lên hẳn Hóa Hải trung kỳ.

Tốc độ tu luyện như vậy, có ai có thể đảm bảo rằng có thể chiến đấu cùng hắn trước khi Phong Hoàng giáng lâm?

Nếu một thiếu niên ở Vô Biên giới nhận được truyền thừa từ Thần Vực đương nhiên là rất tài giỏi, nhưng sự tài giỏi của Diệp Viễn hiển nhiên không chỉ dừng lại ở đó. Bởi điều tài giỏi nhất ở hắn không phải ở chỗ nhận được truyền thừa từ Thần Vực, mà là thiên phú kinh người của chính bản thân hắn!

Thất Hải dám khẳng định, cho dù truyền thừa của Thần Vực có rơi xuống ngay trước mặt bốn người kia, bọn họ cũng không thể đạt tới trình độ của Diệp Viễn hiện tại!

Hơn nữa cho dù truyền thừa có lợi hại tới đâu, thì bản thân võ giả cũng phải cảm ngộ từng chút từng chút một để tu luyện nguyên lực.

Việc tu luyện nguyên lực không thể nói trước được, nhưng cảm ngộ ý cảnh lại hoàn toàn dựa vào tư chất cá nhân.

Diệp Viễn có thể mạnh như vậy cũng là bởi vì cảm ngộ ý cảnh của hắn vượt xa những người khác!

Hơn nữa để bốn người này đi theo Diệp Viễn, cũng là hy vọng bọn họ có thể trở thành niềm hy vọng trong tương lai của Vô Biên giới, để bọn họ trưởng thành nhanh hơn và trở nên mạnh mẽ hơn!

Nhưng nếu như bọn họ không hạ lòng tự tôn của bản thân xuống, Thất Hải cũng không thể giúp gì cho bọn họ.

“Được! Vãn bổi sẽ ở lại đi theo Diệp Viễn!”

Thất Hải rất ngạc nhiên khi người đầu tiên lên tiếng đồng ý lại là Tần Nham, người trước kia từng có hiềm khích với Diệp Viễn.

“Ta ở lại!”

“Ta cũng ở lại!”

Quách Đào Quần và Doãn Yên Hoa gần như cùng lúc trả lời ngay sau đó, chỉ còn Liễu Hồng vẫn đang có chút do dự.

Tình huống này khác xa quá nhiều so với dự tính trước khi tới Hạo Thiên Tháp của hắn.

Hắn không thể nào ngờ rằng, bây giờ hắn phải đi theo một thiếu niên nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều.

“Ta...” Liễu Hồng lộ rõ vẻ khó xử, cho nên ấp úng nói mãi không ra.

Thất Hải liếc nhìn hắn một cái, từ tốn nói: “Không cần phải quá băn khoăn như thế, đồng ý thì nói đồng ý, không đồng ý thì nói không đồng ý, ta cũng không vì ngươi rời đi mà làm khó dễ gì cho ngươi. Hơn nữa chuyện này chỉ là chủ ý tạm thời của ta, ta cũng còn chưa bàn bạc với Diệp Viễn, và hắn có đồng ý hay không lại là một chuyện khác!”

Chuyện này quả thật là chuyện đột phát, chính bởi hành động bất thường của Cuồng Phong giới khiến hắn cảm thấy có chút bất an.

Cho dù đứng ở góc độ nào để phân tích, hành động giết chết toàn bộ người dân trong thành là hành động vô cùng ngu xuẩn. Nhưng người của Cuồng Phong giới lại là đám người ngu xuẩn như vậy sao?”

Xét thấy Liễu Hồng cũng là nhân vật không tầm thường, cho nên Thất Hải mới có ý định giữ hắn ở lại.

“Thực ra ngươi cũng không phải cảm thấy chịu uất ức, ta nghĩ ngươi biết rõ cả đời này ngươi cũng không thể nào theo kịp Diệp Viễn. Ở tầng thứ năm hắn đã có được thực lực khủng khiếp như vậy rồi, không biết hắn sẽ nhận được phần thưởng nghịch thiên tới mức nào khi xuất sắc vượt ải lần thứ hai. Lần này từ trong Hạo Thiên Tháp đi ra, hắn đã là võ giả không cùng đẳng cấp với chúng ta rồi. Đi theo hắn, không phải là bôi nhọ ngươi. Mà nói không chừng có ngày nào đó, ngươi sẽ cảm thấy tự hào vì sự lựa chọn ngày hôm nay!” Lúc này, Tần Nham chợt lên tiếng khuyên nhủ.

Thất Hải say sưa uống một ngụm Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, rồi cười nói: “Không phải là có lẽ, mà là chắc chắn sẽ như vậy.”

Cuối cùng Liễu Hồng cũng khẽ thở dài một tiếng, nói với Thất Hải: “Được, vậy ta sẽ ở lại!”

“Được rồi, nếu đã như vậy, các ngươi tự mình bế quan lĩnh ngộ đi.”

Thất Hải cũng không quá bất ngờ trước sự lựa chọn của Liễu Hồng.

Người này không phải kẻ ngốc, bằng không hắn đã không có được thành tích như ngày hôm nay. Nên lựa chọn như thế nào trong lòng hắn cũng biết rõ, chỉ là hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để chấp nhận chuyện này.

Chỉ cần phân tích rõ điểm lợi điểm hại, hắn sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt.

Chỉ trong nháy mắt, Diệp Viễn đã ở trong băng thiên tuyết địa được hơn năm tháng.

Trong hơn năm tháng này, Diệp Viễn đã bị chết cóng không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng chết vì cạn kiệt nguyên lực.

Vì để không bị chết cóng, Diệp Viễn đã nghĩ ra vô số cách, thế nhưng hiệu quả đạt được là rất ít.

Khi vừa bắt đầu, Diệp Viễn liền dùng Chước Nhiệt chân ý để duy trì thân nhiệt, nhưng hắn phát hiện dùng cách này sẽ khiến hắn nhanh chóng cạn kiệt nguyên lực mà chết.

Sau đó, Diệp Viễn điều chỉnh lại chỉ duy trì chân ý ở mức thấp nhất, chủ yếu là để bản thân không bị chết cóng, nhưng làm như vậy lại khiến hắn cảm nhận rõ rệt cái lạnh như cắt. Chính hàn ý thấu xương thấu tủy này, càng khiến hắn vô cùng tuyệt vọng.

Nhưng Diệp Viễn vẫn vượt qua được!

Nhờ có tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, Diệp Viễn cẩn thận duy trì chân ý mong manh để đối phó lại với tiết trời giá lạnh.

Dần dần, Diệp Viễn cũng đã tìm ra một vài điểm then chốt!

Diệp Viễn phát hiện, ở trong trạng thái như vậy càng khiến hắn cảm nhận được rõ cơ năng của Chước Nhiệt chân ý!

Tuy rằng cảm giác này rất mơ hồ, nhưng chí ít hắn còn tìm ra phương hướng để nỗ lực, chứ không còn phải mông lung dò dẫm như trước kia nữa.

Những ngày này, Diệp Viễn vẫn luôn cẩn thận lĩnh hội Chước Nhiệt chân ý, và cũng đã dần ngộ ra được vài điều.

Nhiệt lượng là loại năng lượng có thể phóng thích, khi nhiệt độ không cao, loại phóng thích này sẽ không sản sinh ra ra nhiều sức tàn phá.

Nhưng một khi đã tăng nhiệt độ tới mức đáng sợ, sức tàn phá của Chước Nhiệt chân ý sẽ vô cùng kinh người!

Suy cho cùng, võ giả vẫn phải nâng cao mức nhiệt của Chước Nhiệt ý cảnh!

Nhiệt lượng tỏa ra càng cao, sức tàn phá càng mạnh!

Cũng giống như Cửu Dương Phần Thiên của Linh Chá Thần Vương. Sức tàn phá ác liệt của nó, không phải dựa vào phạm vi tàn sát của nó lớn, mà là khả năng tăng nhiệt tới mức cực độ trong phạm vi nhất định.

Và để có thể hạ sát được cả cường giả Thần Vương thì cần phải có ý cảnh cao thâm tới mức nào?

Trình độ hiện tại của Diệp Viễn vẫn còn thua kém quá xa!

Khi đã hiểu rõ được điều này, Diệp Viễn không dùng tới Chước Nhiệt chân ý để duy trì thân nhiệt của bản thân nữa!

Chương 578: Cửa vào

“Viêm Động Sát!”

Diệp Viễn giải phóng tất cả nguyên lực, định dùng nó để phá tan thế giới băng tuyết này.

Thế nhưng hành động này của hắn chẳng khác nào như muối bỏ biển, Viêm Động Sát của hắn không hề tạo nên bất kỳ chấn động nào.

Diệp Viễn vẫn không từ bỏ, từng cú đấm nối tiếp nhau, như con thiêu thân lao vào chỗ chết, cho tới tận khi hắn bị chết cóng, sau khi được hồi sinh lại làm điều tương tự!

Diệp Viễn không rõ bản thân đã chết đi sống lại bao nhiêu lần, cũng không biết đã tung ra biết bao nhiêu cú đấm.

Nhưng hắn đều dùng toàn lực cho mỗi cú đấm, phóng thích Chước Nhiệt chân ý tới cực hạn!

“Chỉ còn thiếu một chút nữa, chỉ cần một chút nữa thôi!”

Mỗi cú đấm được tung ra không hề uổng công vô ích, luôn duy trì trạng thái cực hạn đã khiến hắn ngày một thành thục hơn trong việc vận dụng Chước Nhiệt chân ý, và cũng khiến hắn hiểu rõ hơn về nó.

Còn bây giờ, Diệp Viễn đã cảm thấy bản thân dần nắm bắt được phương pháp tu luyện!

Hắn vừa hưng phấn vừa có chút buồn khi có được cảm giác này, hưng phấn vì Chước Nhiệt chân ý vô thượng đã ở trước mặt hắn, buồn vì đã mất quá nhiều thời gian để đi được tới bước này mà vẫn chưa hề có sự đột phá.

Chước Nhiệt chân ý lại có thể dễ dàng bước vào như vậy sao?

Nhưng thứ Diệp Viễn không thiếu nhất chính là sự nhẫn nại, kiếp trước vì nghiên cứu một loại đan dược mà hắn đã phải làm các thí nghiệm tới cả hàng trăm hàng vạn lần.

Nếu như không tôi luyện được kỹ năng đó, hắn không thể trở thành Đan Đế trẻ tuổi nhất ở Thần Vực được.

Cho nên tình huống trước mặt cũng chỉ là chuyện vặt vãnh đối với hắn.

Cũng chính vì như vậy, mỗi lần hắn tung cú đấm ra, là một lần hắn tìm ra cảm giác đột phá.

Tới ngày một trăm bảy mươi, cuối cùng Diệp Viễn cũng đã tìm ra một chút linh cảm!

“Rầm!”

Diệp Viễn nỗ lực tung ra một cú đấm, lần này không gian băng giá đã có chút biến chuyển!

Chỉ một biến chuyển nhỏ nhoi này thôi, cũng đủ khiến Diệp Viễn cảm thấy hết sức vui mừng.

Cú đấm vừa rồi đã nhanh chóng phá vỡ không gian lạnh buốt!

Tuy rằng chỉ trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, nhưng Diệp Viễn lại cảm nhận rõ ràng!

Song quyền này cũng đã tiêu hao toàn bộ nguyên lực của hắn nên ngay sau đó Diệp Viễn lại bị chết cóng.

Sau khi được tái sinh, Diệp Viễn không lập tức cuồng loạn tung quyền, mà cẩn thận cảm nhận lấy cảm giác vừa rồi.

Vận lực, xuất quyền, phá không!

Chính là cảm giác này!

Diệp Viễn lại một lần nữa cảm nhận, khoảng khắc phá tan không gian cực lạnh này, luồng khí cực lạnh đó đã có chút buông lỏng.

Tuy loại cực hàn đó vô cùng ngoan cố, nó lập tức quay trở lại trận địa, nhưng cảm giác này tuyệt đối không sai!

“Ha ha, có công mài sắt có ngày nên kim, coi như đã tìm ra được kẽ hở!”

Ngay chính bản thân hắn cũng bất giác cảm thấy có chút tự đắc.

Hắn lại có thể trong vòng một trăm bảy mươi ngày ngắn ngủi mà tìm ra được đường để đi tới Chước Nhiệt chân ý vô thượng, đây tuyệt đối là thành tích vô cùng đáng nể.

Cho dù là Linh Chá Thần Vương năm đó, cũng phải mất tới mười năm mới có thể tìm ra được con đường tu luyện Chước Nhiệt chân ý vô thượng.

Cái gọi là vạn sự khởi đầu nan, cái khó nhất trong cảm ngộ ý cảnh không phải là quá trình cảm ngộ, mà là cách tìm ra bước đầu của việc cảm ngộ đó.

Cho dù Diệp Viễn có cảm ngộ được Chước Nhiệt chân ý, nhưng để có thể tiến tới Chước Nhiệt chân ý vô thượng thì lại là một chuyện khác.

Độ khó của nó, không thua kém gì việc một kẻ đầu đất từ Vô Biên giới có thể lên được đến Thần Vực.

Ngoại trừ Diệp Viễn ra, cả trăm năm nay cũng chưa từng có kẻ đầu đầu nào từ Vô Biên giới có thể lên được tới Thần Vực, từ đó cũng đủ biết được độ khó của nó là như thế nào.

Chỉ trong vỏn vẹn một trăm bảy mươi ngày Diệp Viễn đã có thể tìm ra được hướng đi trong việc tu luyện lên chân ý vô thượng, đây chính là thành tích vĩ đại nhất từ trước tới giờ.

Đương nhiên, cho dù Diệp Viễn có tìm ra được đường vào, thì con đường sau đó cũng gian nan vô cùng. Nhưng đây cũng là bước đi vững chắc nhất để đi tiếp con đường sau này.

Người mặc đồ đen cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Rốt cuộc tên tiểu tử này là quái thai từ đâu chui ra? Phải biết rằng đây là Chước Nhiệt chân ý vô thượng chứ không phải bất kỳ loại chân ý tầm thường nào! Một trăm bảy mươi ngày! Chỉ trong một trăm bảy mươi ngày hắn đã có thể tìm ra con đường tu luyện!”

Ngạo khí của người mặc đồ đen đã bị Diệp Viễn đạp đổ hoàn toàn.

Trên cả chặng đường, Diệp Viễn đã hoàn thành quá nhiều nhiệm vụ không thể hoàn thành được. Người mặc đồ đen cảm thấy bản thân tê tái rồi, nhưng hắn không ngờ Diệp Viễn lại có thể lần nữa làm cho hắn kinh ngạc tới vậy.

Tuy người mặc đồ đen không nói cho Diệp Viễn biết thời gian ở lại trong không gian truyền thừa là bao lâu, nhưng bản thân hắn cũng biết khoảng thời gian ở lại bên trong không gian truyền thừa đã sắp hết.

Mà nếu vẫn còn thời gian, ắt hẳn cũng sẽ chẳng còn được bao lâu, lại nghĩ tới những tiến triển đã đạt được trong Chước Nhiệt chân ý, xét thấy thời gian không đủ, cho nên Diệp Viễn liền nghĩ ngay tới Cửu Tự Chân Ngôn Quyết.

Diệp Viễn quyết định tận dụng chút thời gian còn lại, nghiên cứu Cửu Tự Chân Ngôn Quyết.

Cửu Tự Chân Ngôn Quyết này không giống với những võ kỹ bình thường, không có đại cương, cũng không có phương pháp tu luyện, chỉ có chín con chữ hết sức mơ hồ.

Diệp Viễn tiến vào tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, bắt đầu quan sát chữ “Lâm”, đây dường như đã trở thành một thói quen của Diệp Viễn. Dưới sự hỗ trợ của tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, khả năng tu luyện hay chiến đấu của Diệp Viễn đều đạt được hiệu quả tốt nhất. Hơn nữa ngay khắc sau, đột nhiên toàn thân Diệp Viễn khẽ chấn động!

Cảnh giới của Tâm Lặng Như Nước, lại xảy ra sự cộng hưởng khó miêu tả bằng lời với chữ “Lâm” này.

“Lẽ nào giữa hai thứ này có mối liên hệ nào sao?” Diệp Viễn cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Tâm Lặng Như Nước là hắn ngẫu nhiên cảm ngộ được trên Cửu Thiên Lộ chứ không có chút liên quan nào tới chữ “Lâm”.

Nhưng rõ ràng hắn đã cảm nhận được, điểm mắc kẹt trong cảnh giới tâm cảnh dường như đã được khơi thông ra chút ít.

Ngoài ra, Diệp Viễn cũng thấy chữ “Lâm” vốn rất mơ hồ trong thức hải của hắn cũng đã dần trở nên rõ ràng hơn.

Hai là sự cộng hưởng giữa chúng lại như củi khô gặp phải lửa mạnh!

Với sự cộng hưởng này, Diệp Viễn như cầu được ước thấy, bất giác tạo ra tạo ra thủ ấn kỳ lạ.

Thủ ấn này không phức tạp, nhưng không biết tại sao, Diệp Viễn lại tạo ra kết ấn này, song cũng rất mất sức để tạo ra nó.

Cách kết ấn này rõ ràng nằm sẵn trong não của Diệp Viễn, nhưng đến cả thủ ấn đầu tiên, hắn cũng không đủ sức để tạo ra kết ấn!

Dường như trong mỗi ấn quyết này đều ấn chứa một loại sức mạnh vô cùng to lớn, khiến hai tay của hắn không thể hợp lại được với nhau.

Diệp Viễn cũng là người quật cường, ấn quyết đầu tiên hắn cũng đã kết được hơn một nửa, chỉ thiếu bước cuối cùng nữa thôi là có thể thành công.

Đây là khoảng thời gian hắn không muốn từ bỏ.

Vậy nên, hắn vận dụng tất cả nguyên lực nhằm hoàn thành thủ ấn.

“Phù!”

Diệp Viễn không chịu được đã phun ra một ngụm máu.

“Ấn quyết này cực kỳ bá đạo, lại có thể khiến ta bị nội thương! Ngay từ ấn quyết đầu tiên đã thâm sâu như vậy, không biết những ấn quyết sau còn đáng sợ tới nhường nào!” Diệp Viễn lau vết máu bên khóe miệng, không nhịn được mà cảm thán một câu.

Tuy không thành công, nhưng Diệp Viễn có thể xác định được, giữa chữ “Lâm” và cảnh giới tâm cảnh có mối liên hệ nào đó.

Cũng đã rất lâu chưa Diệp Viễn chưa có đột phá trên phương diện tâm cảnh, tâm cảnh của hắn vẫn dậm chân tại chỗ, hiển nhiên có thể thấy nó đang bị vướng mắc tại một điểm.

Nhưng qua lần quan sát này, Diệp Viễn đã cảm nhận rõ sự lay động trong tâm cảnh của Tâm Như Chỉ Thủy.

Chỉ cần tiếp tục quan sát, cảnh giới tâm cảnh của Diệp Viễn nhất định sẽ có đột phá!

Thế nhưng điều khiến Diệp Viễn kích động hơn là, nếu như quan sát chữ “Lâm” có thể giúp tâm cảnh đột phá, vậy không phải hắn đã có được giá thêm một môn pháp tu luyện tâm cảnh nữa sao?

Chương 579: Ba chưởng!

Cảnh giới của tâm cảnh không trực tiếp nâng cao lực chiến đấu, nhưng tác dụng bổ trợ của nó là rất lớn!

Trên cả chặng đường, tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước đã giúp hắn không biết bao nhiêu lần.

Nâng cao cảnh giới nguyên lực đối với Diệp Viễn mà nói là chuyện không khó, nhưng nâng cao tâm cảnh lại là chuyện khác.

Hắn biết, nếu như không có kỳ ngộ nghịch thiên, sẽ rất khó trong việc đột phá cảnh giới của Tâm Như Thạch Bàn.

Nếu như Cửu Tự Chân Ngôn Quyết này có thể nâng cao cảnh giới tâm cảnh, vậy tác dụng của nó quá lớn.

Tuy nhiên tất cả những điều này mới chỉ là suy đoán của Diệp Viễn, hắn chỉ muốn quan sát chữ “Lâm” một lần, song lại thất bại ngay từ lần kết ấn đầu tiên, cho nên việc đột phá tâm cảnh nào có dễ dàng gì.

Nhưng chỉ cần có một phương hướng nỗ lực, Diệp Viễn tin rằng sớm muộn gì cũng có ngày nắm bắt được điều này.

Đúng lúc này, mắt Diệp Viễn chợt hoa lên, ngay sau đó hắn bị đá ra khỏi không gian truyền thừa, hóa ra đã hết thời gian.

Thời gian mười ngày cho lần quan sát này trôi qua quá nhanh.

Khi Diệp Viễn kịp định thần lại, bất giác cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Không gian ở tầng thứ bảy này không quá lớn, hơn nữa lại trống rỗng, chỉ có một bóng người xuất hiện trước mặt hắn, người này không ai khác chính là người mặc đồ đen!

“Lẽ nào tiền bối là người giữ ải ở tầng thứ bảy sao?” Diệp Viễn nhanh chóng nghĩ tới điểm mấu chốt của vấn đề.

Người mặc đồ đen quay người lại, từ tốn nói: “Không sai! Tầng thứ bảy này rất đơn giản, ngươi chỉ cần đứng vững sau khi chịu ba chưởng của ta là được!”

Đơn giản? Sợ rằng nó không hề đơn giản như vậy.

Trừ phi chủ nhân của Hạo Thiên Tháp này là kẻ ngốc, mới thiết kế tầng thứ bảy đơn giản như thế.

Hiển nhiên người mặc đồ đen là một cao thủ, với thực lực hiện tại của Diệp Viễn, không thể nào nhìn thấu được hắn.

Nếu như có thể chịu được ba chưởng này, Lục Lâm Phong cũng đã không phải chịu thất bại như vậy.

Đến cả một yêu nghiệt như Lục Lâm Phong cũng không thể qua được ải này, nghĩ thôi cũng biết uy lực của ba chưởng này cường đại như thế nào.

“Thực lực của Tiền bối thâm sâu khó lường, tiền bối đánh ta ba chưởng, lẽ nào ta có lý do để không chết sao? Diệp Viễn hỏi.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ áp chế cảnh giới xuống mức phù hợp với ngươi. Bây giờ ngươi đã Hóa Hải tầng tám, vậy ta sẽ dùng thực lực ở Hóa Hải tầng tám để đối phó với ngươi!” Người mặc đồ đen lãnh đạm nói, trong lời nói còn thể hiện rõ sự tự tin.

Diệp Viễn hơi lúng túng, lẽ nào nói Lục Lâm Phong cũng giống hắn sao?

Nếu thật là như vậy, cũng đủ để biết thực lực của người mặc đồ đen này mạnh tới nhường nào?

Từ sau khi Diệp Viễn trọng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên có người dám chiến đấu cùng cấp với hắn, hơn nữa người mặc đồ đen lại nói chỉ dùng… ba chưởng!

Có thể đứng dậy sau ba chưởng!

Cũng tức là nói, chỉ cần Diệp Viễn đứng im chịu ba chưởng này, là có thể thuận lợi vượt qua tầng này rồi sao?

Người mặc đồ đen này không phải là kẻ lừa đảo, thì cũng là người quá tự tin vào thực lực của bản thân hắn rồi.

Diệp Viễn tin chắc người mặc đồ đen này đã chứng kiến biểu hiện của mình. Hắn đã biết rõ thực lực của mình mà vẫn dám đưa ra thách thức như vậy, từ đó có thể thấy hắn dám chắc mình không phải là đối thủ của hắn.

Dường như đã nhận ra sự lo lắng của Diệp Viễn, người mặc đồ đen lạnh lùng cười nói: “Thế nào? Sợ rồi sao?”

Diệp Viễn sảng khoái đáp: “Sợ gì chứ, tệ nhất cũng chỉ là mất tư cách tiếp tục khiêu chiến mà thôi, ta chỉ đang đoán định thực lực của tiền bối.”

Người mặc đồ đen cũng không có ý trêu đùa, lạnh như băng đáp lại: “Ngươi sai rồi! Đúng là ở sáu tầng trước không có khả năng thương vong, nhưng ở ba tầng cuối này, ngươi có thể chết bất cứ lúc nào! Cho nên, ngươi đừng có ôm tâm lý ăn may.”

Người mặc đồ đen dừng lại một lát, sau đó giải thích tiếp: “Là chết thật!”

Trong lòng Diệp Viễn không khỏi kinh ngạc, bởi người mặc đồ đen này không có ý nói đùa, lẽ nào ở cả ba tầng sau sẽ có thể chịu thương vong bất cứ lúc nào?

Nếu thật là như vậy, không phải là Lục Lâm Phong bị… người đó đánh đến mức nằm bò ra đấy chứ?

Diệp Viễn cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi cảnh tượng Lục Lâm Phong bị người này đánh cho sõng xoài ra đất.

Và đương nhiên người mặc đồ đen không biết lúc này Diệp Viễn lại vẫn còn đang có tâm trạng chế nhạo Lục Lâm Phong, liền bình thản nói: “Bây giờ ngươi vẫn còn cơ hội rút lui, nhưng một khi ngươi đã quyết định thì ngươi sẽ mất đi cơ hội.”

Diệp Viễn không chút do dự, trả lời ngay: “Ta lựa chọn khiêu chiến!”

Người mặc đồ đen có chút ngạc nhiên, bởi Diệp Viễn trả lời quá nhanh, nhanh tới mức như thể hắn không cần suy nghĩ.

Tên tiểu tử này là người tài nghệ cao lại dũng cảm hơn người, hay căn bản chỉ là tên đần vậy?

Người có thể tới được tầng thứ bảy tuy ít, nhưng không phải chưa từng có ai từng tới đây.

Những người trước đó không một ai là không dành thời gian suy nghĩ tranh đấu rất lâu, sau đó mới tự động viên bản thân đồng ý thách đấu.

Không phải ai cũng có thể bình thản khi đối diện với lựa chọn sinh tử, cho dù người đó là có thiên tài đi chăng nữa.

Chỉ duy nhất có Diệp Viễn, hắn dường như không suy nghĩ gì đã đưa ngay ra câu trả lời.

“Ngươi chắc chắn là ngươi không cần suy nghĩ thêm? Ngươi nên biết rằng, cả vạn năm nay có tất cả bốn người vào được tầng thứ bảy, nhưng chỉ duy nhất có một người chịu được ba chưởng của ta! Trong ba người còn lại có một người bị ta giết chết ngay tại trận!”

Người mặc đồ đen đó không hề nói dối, bên trên luồng sáng chỉ hiện lên tên của ba người đã vào được tầng thứ bảy, song lại không cho biết người đó sống chết ra sao.

Thực ra sau nhiều lần bị Diệp Viễn “chơi xỏ”, người mặc đồ đen vẫn giữ tâm lý phục thù.

Hắn rất muốn nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Diệp Viễn, nhưng lần này Diệp Viễn vẫn để cho hắn ta phải thất vọng.

Diệp Viễn lại tỏ ra bình thản, mặt không biến sắc nói: “Cho dù có chết trong tay tiền bối, cũng chỉ chứng tỏ Diệp Viễn học nghệ chưa tinh, chết thì chết thôi, có gì to tát chứ!”

Diệp Viễn là người đã từng chết một lần, cho nên hắn là người hiểu rõ ý nghĩa của cái chết hơn ai hết.

Nhưng cũng chính vì vậy, Diệp Viễn mới càng khao khát có được thực lực cường đại hơn!

Sau khi được trọng sinh, chấp niệm lớn nhất của Diệp Viễn chính là phục thù. Cho dù Cơ Chính Dương có khuyên răn, nhưng vẫn không hề lay chuyển được chấp niệm của Diệp Viễn. Chỉ là hắn vẫn là con người có tình cảm, cho nên mới không trở thành cỗ máy báo thù.

Diệp Viễn là người khát khao sức mạnh hơn bất kỳ ai!

Cơ Thương Lan quá mạnh, Diệp Viễn sẽ không thể chiến thắng nếu không trở nên cường đại hơn hắn.

Chính vì có niềm tin này, cho nên trước giờ Diệp Viễn không bao giờ thiếu dũng khí trong mình!

Hắn dám khiêu chiến với mọi thứ trên đời!

Nếu như ngay cả ba chưởng của người mặc đồ đen mà hắn cũng không dám tiếp nhận thì hắn làm sao có đủ dũng khí để tìm Cơ Thương Lan báo thù?

Từ trước tới nay, Diệp Viễn không bao giờ lui bước, kể cả trước những đối thủ mạnh hơn hắn rất nhiều.

Gặp thần giết thần, phật cản giết phật!

Đây chính là con đường của cường giả!

Nhìn biểu cảm này của Diệp Viễn, người mặc đồ đen biết rằng bản thân đã coi thường hắn rồi.

Cường giả thật sự sẽ không bao giờ sợ chết!

Thứ duy nhất bọn họ sợ… chính là bản thân không đủ mạnh!

Liên tiếp hai lần xuất sắc vượt ải, đương nhiên Diệp Viễn biết phía sau sẽ có phần thường lớn hơn đang đợi hắn.

Và Diệp Viễn lúc này cũng không chút che dấu khát vọng đối với phần thưởng đó.

Khát vọng trở nên cường đại hơn, sớm đã vượt qua khát vọng được sống!

Người mặc đồ đen trầm ngâm rất lâu mới thở dài một tiếng nói: “Xem ra ta đã xem thường ngươi rồi! Ba chưởng này không tầm thường chút nào, ngươi vẫn nên cẩn thận thì hơn!”

Lúc nói câu này, bằng mắt thường cũng có thể thấy cảnh giới của người mặc đồ đen đã giảm xuống rất nhanh, nhưng khí thế trên người hắn lại đang từ từ tăng lên!

Diệp Viễn và người mặc đồ đen đứng cách xa nhau, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc!

Chương 580: Phản kích.

Nhìn thấy khí thế ngập trời của người mặc đồ đen, Diệp Viễn không dám khinh thường một chút nào, lúc này hắn bắt đầu điều động nguyên lực trong cơ thể tập trung vào nắm đấm của mình!

Chưởng phong quá nhanh, cho nên Diệp Viễn không kịp sử dụng Vạn Vũ Kiếm Nhận.

Khí thế kinh người, nhưng động tác của người mặc đồ đen lại rất bình thường.

Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, hời hợt đánh ra ba chưởng.

Ba con Thanh Long mang theo tiếng gầm vang trời xông thẳng về phía Diệp Viễn!

Ba chưởng này còn chưa tới, nhưng cảm giác ngột ngạt đã lan tới trước mặt hắn.

Ngay lúc này, Diệp Viễn cảm nhận rõ một loại áp lực chưa từng có đang ập tới!

“Nguyên Lực Nhiên Thiêu! Viêm Động Sát!”

Ngay lúc đó, Diệp Viễn không ngần ngại tung ra chiêu Viêm Động Sát mạnh nhất, thậm chí còn đưa cả ý cảnh hắn đã cảm ngộ được ở trong không gian truyền thừa vào bên trong cú đấm của mình.

Thời điểm đó, Diệp Viễn cũng không rõ hắn đã tung ra bao nhiêu quyền, lúc này cả không gian đều tràn ngập chưởng pháp của Diệp Viễn.

Thế nhưng dường như ba con Thanh Long đó không nhìn thấy những chưởng pháp đó của Diệp Viễn, chúng ngang nhiên phá vỡ hàng phòng ngự của hắn!

Bọn chúng nhanh chóng phá tan nhưng quyền ảnh đỏ rực do Diệp Viễn tạo ra!

Diệp Viễn vẫn coi như không thấy gì, vẫn liên tiếp tung ra các cú đấm đánh về phía ba con Thanh Long đang lao tới.

Cả ba con Thanh Long giống như những sinh vật thật sự, ngạo nghễ phá nát toàn bộ mọi thứ ngăn cản bước tiến của nó.

Còn Diệp Viễn lúc này lại quá nhỏ bé chẳng khác nào một con mèo nhỏ khi đối diện với bọn chúng.

Chỉ nghĩ cũng đủ biết hậu quả ra sao nếu Diệp Viễn trúng ba chưởng pháp bá đạo này!

Thế nhưng Diệp Viễn lại như không biết mối nguy hiểm đang cận kề, tốc độ tung chưởng của hắn ngày một nhanh hơn và mật độ của các quyền ảnh cũng ngày một dày đặc hơn!

Vốn dĩ người mặc đồ đen không quá nghiêm túc chứng kiến cảnh tưởng vận lộn của Diệp Viễn, song lúc này nét mặt hắn khẽ nhíu lại!

Tốc độ của ba con Thanh Long dường như đã chậm đi một chút!

Các cú đấm được tung ra liên hồi đánh lên người của cả ba con Thanh Long, cho dù mỗi cú đấm chỉ như gãi ngứa cho bọn chúng, nhưng tốc độ ra đòn của Diệp Viễn khi đạt tới cực hạn cũng sẽ tạo ra trở ngại không nhỏ cho cả ba con Thanh Long.

Diệp Viễn không rõ bản thân hắn đã tung ra biết bao nhiêu chưởng pháp, hơn nữa tốc độ của hắn cũng ngày một nhanh hơn!

Sau khi luyện hóa tinh huyết của Chân Long, thân thể của Diệp Viễn đã trở nên vô cùng mạnh, hoàn toàn có thể chịu được tốc độ ra chưởng như vậy.

“Rầm ầm ầm...”

Vô số những tiếng nổ rền trời vang vọng lại, cảnh tưởng lúc này vô cùng hùng tráng!

Cả ba con Thanh Long đó dần biến thành hư ảnh, đây chính là dấu hiệu cho thấy nguồn năng lượng của bọn chúng đã bị suy cạn!

“Hừ… tên tiểu tử này lại dùng cách này để đối phó lại với ba chưởng của ta!”

Khi nhìn thấy bóng dáng của ba con Thanh Long dần tan biến, người mặc đồ đen liền biết chắc chắn Diệp Viễn có thể vượt qua được tầng thứ bảy!

Kỳ thực người mặc đồ đen cũng không nghĩ rằng Diệp Viễn không thể vượt qua được tầng thứ bảy, bởi hắn đã vượt ải xuất sắc tới hai lần, cảm ngộ ý cảnh cũng vượt xa hơn hẳn so với những võ giả khác.

Cho dù là Lý Phàm Thiên cũng chưa chắc đã sánh bằng Diệp Viễn!

Hơn nữa Diệp Viễn đã trải qua luyện hóa long huyết, cho nên trong nguyên lực của hắn đã chứa cả khí thế của Chân Long.

Sức mạnh trong từng chưởng Viêm Động Sát được Diệp Viễn tung ra lúc này đã mạnh hơn rất nhiều so với trước đó.

Nếu với nhiều điều kiện tốt như vậy mà Diệp Viễn vẫn không thể vượt qua được tầng thứ bảy, thì chẳng phải là vứt đi rồi sao.

“Rầm ầm ầm...”

Diệp Viễn tung hết chưởng này tới chưởng khác, khiến thân ảnh của cả ba con Thanh Long càng ngày càng mờ nhạt hơn. Bá khí cuồng ngạo ban đầu của bọn chúng lúc này đã hoàn toàn biến mất.

Cuối cùng, một tiếng “rầm” vang lên, khoảng cách giữa bọn chúng và Diệp Viễn lúc này cũng chỉ còn không tới ba trượng.

“Hả? Tên tiểu tử này đang làm gì vậy?”

Người mặc đồ đen không khỏi cảm thấy kinh ngạc, khi thấy hắn không ngừng tung chưởng sau khi đã tiêu diệt cả ba con Thanh Long!

Không khí ngày một trở nên ngột ngạt tới bức người.

“Gào!”

Ngay lập tức một con cự long đỏ rực xuất hiện từ chưởng pháp của Diệp Viễn, bay thẳng về phía người mặc đồ đen!

Đồng tử của người mặc đồ đen chợt thu lại, hít một luồng khí lạnh, nói vọng lại: “Khụ… tên tiểu tử nhà ngươi… đúng là yêu nghiệt!”

Nói là một chuyện, nhưng động tác trong tay của người mặc đồ đen cũng không hề chậm.

Chỉ nhìn thấy hắn chậm rãi đưa tay ra đã có thể tóm gọn đầu rồng, sau đó chỉ khẽ dùng lực, con rồng đỏ rực vốn đang ngông cuồng đó lập tức tan thành mây khói!

“Khụ… khụ… khụ...”

Cuồi cùng Diệp Viễn cũng đã dừng lại, gục ngã xuống mặt đất, ho sặc sụa lên từng hồi.

Toàn thân hắn rã rời, đến cả ngón tay cũng không nhấc lên nổi.

“Bao năm qua, ngươi lại là người đầu tiên ở tầng thứ bảy vẫn còn dư sức để tấn công ngược lại ta, đúng là rất giỏi đấy!” Cuối cùng người mặc đồ đen cũng đưa ra lời tán dương dành cho Diệp Viễn.

Tuy rằng hắn sớm đã đoán ra được tầng thứ bảy này không thể giữ chân Diệp Viễn, nhưng lại không thể ngờ rằng, sau khi Diệp Viễn phá được chưởng pháp của hắn vẫn còn dư sức quay ra phản kích tấn công ngược lại!

Ba chưởng vừa rồi của hắn không phải là hắn đánh một cách không nghiêm túc, chỉ là hắn đã khắc chế bớt lực đạo của mình, cho nên nhìn vào mới thấy hắn tung chưởng một cách hời hợt như vậy.

Theo hắn thấy, Diệp Viễn có thể chịu được ba chưởng này cũng đã không tệ rồi.

Nhưng sự việc lại xảy ra theo chiều hướng hắn không thể ngờ tới, hắn đã nắm được giới hạn của Diệp Viễn, cũng đã miễn cưỡng tung ra ba chưởng này.

Thế nhưng giới hạn của Diệp Viễn lại nằm ngoài dự đoán của hắn!

Không, nên nói là giới hạn của Diệp Viễn vẫn thế, nhưng vừa rồi khi sử dụng Viêm Động Sát, dường như hắn đã tìm ra một linh cảm, cho nên mới cắn răng kiên trì trong thời gian dài như vậy!

Có thể nói năm mươi phần trăm là sức mạnh của Diệp Viễn, còn năm mươi phần trăm còn lại là nhờ ý chí quyết đấu cắn răng chịu đựng tới cùng của hắn!

Bao năm nay, người mặc đồ đen đã gặp vô số thiên tài, thế nhưng chưa từng gặp người nào có ý chí kiên cường như Diệp Viễn!

Bản năng của con người khi càng gần tới giới hạn của bản thân, sẽ càng cảm thấy đau khổ, hơn nữa động tác cũng sẽ trở nên hoảng loạng.

Nếu không có ý chí tới mức kinh người, sẽ không thể nào khống chế được lực đạo của bản thân.

Thế nhưng vừa rồi, khả năng khống chế mỗi một chưởng pháp của Diệp Viễn đều rất hoàn hảo cho tới tận chưởng pháp cuối cùng.

Hỏa long của Diệp Viễn đã không thể chịu nổi một đòn tấn công của người mặc đồ đen chỉ bởi vì hắn ta quá mạnh!

Song uy lực vừa rồi cũng không kém là bao so với Vạn Vũ Kiếm Nhận!

“Lẽ nào ngươi dùng chính ý chí đó để luyện hóa long huyết, với ý chí này ngươi sẽ tạo ra vô số thành tựu trong tương lai!” Người mặc đồ đen vẫn không ngớt lời khen ngợi.

Diệp Viễn không muốn nói gì, mà cũng không còn sức để nói, cả người hắn lúc này đã mềm nhũn ra.

Người mặc đồ đen thấy vậy, liền truyền một luồng nguyên lực vào bên trong cơ thể của Diệp Viễn.

Diệp Viễn khẽ run lên, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vài phần nguyên khí.

Hắn ngồi đối diện với người mặc đồ đen, nói: “Thế này đã được coi là qua ải chưa?”

Người mặc đồ đen lặng người, cười ha hả nói: “Đương nhiên là qua ải! Ở ba tầng cuối cùng này không có xuất sắc vượt ải, nếu như có, thì vừa rồi ngươi cũng đã xuất sắc vượt ải rồi đấy!”

Sau khi Diệp Viễn đánh xong chưởng cuối cùng, đã nằm vật ngay xuống đất. Nếu theo lời người mặc đồ đen đã nói lúc trước, thì đáng lẽ hắn đã thất bại mới đúng.

Thế nhưng đến cả tên ngốc cũng có thể nhận ra, Diệp Viễn đã vượt qua tầng thứ bảy, hơn nữa còn hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc!

Diệp Viễn khẽ ngẩng đầu lên, cười lớn nói: “Ha ha, vậy thì tốt.”

Chương 581: Bàn Long Phá Thiên Chưởng!

Lúc này Diệp Viễn mới biết, ba tầng cuối cùng không có xuất sắc vượt ải.

Nhưng có thể chống đỡ được ba chưởng vừa rồi, quả thực cũng không cần tới cái danh xưng xuất sắc vượt ải.

Hắn cũng đã dùng toàn bộ khí lực của hắn để tiêu diệt ba còn Thanh Long vừa rồi. Nếu như không phải cố gắng tới cùng, hắn đã sớm ngã xuống rồi.

Có thể duy trì tới chưởng cuối cùng, một mặt là vì dựa vào ý chí quật cường của hắn, hai là bởi vì cơ thể hắn vừa được trải qua lần luyện hóa máu rồng.

“Ngươi đúng là thiên tài, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã nắm được sức mạnh của Chân Long, hơn nữa lại còn đưa nó vào trong Chước Nhiệt chân ý! Tiểu tử, ta rất coi trọng ngươi đấy!” Người mặc đồ đen nói bằng giọng tán thưởng.

Diệp Viễn cười nói: “Thực ra ta cũng không biết tại sao khi dùng toàn lực để đối phó lại với chưởng lực của tiền bối, sức mạnh của Chân Long tiềm tàng trong cơ thể ta lại cứ thế dâng lên, sau đó hòa nhập với chưởng pháp của ta.”

Người mặc đồ đen khẽ gật đầu nói: “Xem ra ngươi là võ giả bẩm sinh, thật không thể lường trước được những thành công trong tương lai của ngươi.”

Diệp Viễn nghe vậy không khỏi cảm thấy kinh ngạc, từ kiếp trước tới tận bây giờ, đây là lần đầu tiên có người đánh giá hắn như vậy.

Ở kiếp trước Diệp Viễn cũng đã trưởng thành trong vô số những lời tán dương, nhưng không ai để ý tới thiên phú trên con đường võ đạo của hắn, mà đều nhìn vào những thành công chói lóa trên con đường đan đạo do hắn tạo ra. Cũng chính bởi thế mà người ta đã lãng quên luôn thiên phú võ đạo của hắn.

Mãi tới khi được trọng sinh ở kiếp này, Diệp Viễn đã lập chí trở thành cường giả võ đạo, sau khi hắn dành nhiều thời gian và tâm huyết trên con đường võ đạo, mới phát hiện dường như bản thân có rất nhiều tiềm năng trên phương diện này.

Nếu như các võ giả khác phải mất rất nhiều thời gian và tâm huyết để cảm ngộ Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm Ý, Tâm Lặng Như Nước, Phong ý cảnh, Hỏa ý cảnh, thì hắn lại không phải dùng quá nhiều thời gian để cảm ngộ những thứ này.

Tuy rằng có không ít lần gặp được duyên kỳ ngộ, nhưng cũng không thể phủ nhận thiên phú của hắn có tác dụng rất lớn.

Không có thiên phú thì cho dù có gặp duyên kỳ ngộ, cũng chỉ có thể tay trắng ra về mà thôi.

“Nếu như ngươi đã có thể cảm nhận được, vậy hãy nghỉ ngơi một lát củng cố những gì ngươi vừa nhận được. Ở tầng thứ tám ta chỉ ra hai chưởng mà thôi, ngươi vẫn nên tự lượng sức thì hơn!” Nói rồi, người mặc đồ đen liền biến mất.

“Khụ… cuồi cùng cũng tới tầng thứ tám...” Diệp Viễn hít một hơi thật sâu, tự nhủ nói.

Mục tiêu mà Diệp Viễn tự đặt ra cho bản thân hắn là tầng thứ bảy, chỉ là không ngờ rằng, thu hoạch trong lần tới Hạo Thiên Tháp này của hắn lại vượt xa so với tưởng tượng rất nhiều.

Lúc này thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều, hoàn toàn đủ tư cách để nhận khiêu chiến ở tầng thứ tám.

Thậm chí Diệp Viễn còn có chút hoài nghi, đây không phải là thiết kế do chủ nhân của Hạo Thiên Tháp tạo ra sao, còn hắn thì vẫn đang thực hiện đúng từng bước theo như những gì chủ nhân của Hạo Thiên Tháp này thiết kế ra.

Bằng không đổi lại là bất kỳ một nhân tài tầm thường nào khác đều sẽ không thể nào đi xa được tới như vậy!

Diệp Viễn có cảm giác, đây là hệ thống tu luyện bồi dưỡng nhân tài!

Lòng can đảm, năng lực và sức mạnh, bất kỳ một thứ nào cũng không thể thiếu!

Hơn nữa Diệp Viễn cũng đoán chắc tới tám chín phần “người đó” mà người mặc đồ đen nhắc tới chính là chủ nhân của Hạo Thiên Tháp này.

Sự tồn tại của người này chẳng khác nào một thế lực thần bí!

Diệp Viễn có cảm giác, chủ nhân của Hạo Thiên Tháp còn mạnh hơn rất nhiều so với thập đại Thần Vương, chưa biết chừng người đó còn là cường giả Thần Cảnh cũng nên.

Nhưng làm thế nào để tạo ra một Thần Cảnh trong thế giới hiện tại?

Hạo Thiên Tháp đã xuất hiện từ cả vạn năm trước, lẽ nào cường giả Thần Cảnh đã xuất hiện từ năm vạn năm trước?

Nếu như chủ nhân của Hạo Thiên Tháp là cường giả Thần Cảnh, vậy hắn đã đi đâu?

Cường giả Thần Cảnh có tuổi thọ rất cao, cho dù là một vạn năm cũng không thành vấn đề.

Diệp Viễn cảm thấy, sự mơ hồ trong lòng mình lúc này cũng đã sáng tỏ hơn.

“Ha ha ha, lo cho người ta làm gì, muốn trở thành cường giả Thần Cảnh, trước tiên ta phải giết được Cơ Thương Lan đã!”

Diệp Viễn nhanh chóng xua tan những suy nghĩ viển vổng ra khỏi đầu mình, sau đó ngồi im khôi phục nguyên lực.

Nửa ngày sau, Diệp Viễn mở to hai mắt, cơ thể hắn cũng đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất.

“Ha ha, thật không biết lão già Lục Lâm Phong sẽ bày ra cái vẻ mặt gì khi biết ta vượt qua được tầng thứ bảy?” Diệp Viễn bất giác phá lên cười khi nhớ tới Lục Lâm Phong.

Xem ra, Lục Lâm Phong cũng đã cảm ngộ được trận đạo bên trong Bia đá Hạo Thiên, cho nên mới đạt được thành công như ngày hôm nay.

Song thiên phú của lão già đó hơn người, lại chỉ cần dựa vào trận đạo thôi cũng đã có thể trở thành thập đại Thần Vương.

Hơn nữa theo Diệp Viễn được biết, Hạo Thiên Tháp cũng chỉ là một phần rất nhỏ giúp Lục Lâm Phong mở ra cánh cửa thành công cho mình, nhưng sự trỗi dậy thực sự của hắn chính là sau khi rời khỏi bí cảnh Hạo Thiên.

“Bụp!”

Bên ngoài Hạo Thiên Tháp, Thất Hải kích động đập tay một cái, khiến chén rượu Nam Hương Mộc chứa đầy Tiên Minh Ngọc Nhưỡng vỡ tan.

Động tác này của hắn đã khiến cả bốn người trong nhóm Tần Nham vội vàng mở mắt.

“Hải lão, làm sao vậy?”

Thất Hải hít một hơn thật sâu rồi nói: “Các ngươi tự mình nhìn đi!”

Cả bốn ngẩn người, thuận mắt nhìn theo Thất Hải chỉ về phía luồng sáng, chỉ thấy tên của Diệp Viễn đã xuất hiện ở tầng thứ tám!”

“Hít...” Cả bốn người hít một luồng hơi lạnh.

Tầng thứ tám?

Diệp Viễn đã có thể đuổi kịp Lý Phàm Thiên người đứng thứ nhất cách đây cả vạn năm!

“Bây giờ, các ngươi còn có ý kiến gì về việc đi theo hắn nữa không?” Thất Hải hỏi.

Cả bốn người không ai nhìn ai mà chỉ lắc đầu.

Nào có thể có ý kiến gì được nữa chứ!

Cho dù bốn người bọn họ có là thiên tài cũng không thể đạt được tới trình độ như vậy!

So với Diệp Viễn, bọn họ chỉ như đom đóm lập lòe trước trăng, khoảng cách giữa bọn họ là quá lớn!

“Các ngươi cố gắng tu luyện, đừng để mất cả tư cách đi theo làm tùy tùng cho hắn!” Thất Hải thở dài một tiếng rồi nói.

Bên trong tầng thứ tám, Diệp Viễn và người mặc đồ đen đứng cách xa nhau.

“Chuẩn bị xong chưa? Lần này ta chỉ ra hai chưởng thôi, vẫn giữ nguyên cảnh giới giống như ngươi!” Người mặc đồ đen nói.

Diệp Viễn đáp lại: “Tiền bối, hình như chưởng pháp lần này của người cũng dùng tới sức mạnh của Chân Long? Tuy rằng ta không cảm nhận được chân ý vô thượng, nhưng uy lực đó lại không kém là bao so với chân ý vô thượng, không biết như vậy là thế nào?”

Người mặc đồ đen nói: “Có gì lạ đâu chứ? Thể lực của Chân Long đã vượt ra khỏi ngũ hành. Điểm khác biệt của tứ đại thần thú chính là ở thực lực của huyết mạch, hơn nữa trong huyết mạch của bọn chúng đều chứa đại đạo thiên địa, loài người không thể nào sánh được. Nếu luận về uy lực, đương nhiên cũng sẽ không kém hơn chân ý vô thượng. Bây giờ ngươi đã luyện hóa được long huyết, vì thế trong cơ thể ngươi sẽ có sức mạnh của Chân Long, cho nên sẽ cảm nhận được sức mạnh của huyết mạch.”

Diệp Viễn gật đầu sau khi hiểu ra vấn đề.

Thần thú đều là con cưng của trời, bọn chúng có sức mạnh ngay từ khi được sinh ra. Đặc biệt là tứ đại thần thú, thực lực của bọn chúng mạnh hơn rất nhiều lần so với cường giả Thần Cảnh nhân loại.

Hơn nữa theo Diệp Viễn được biết, thần thú nằm trong hàng tứ đại thần thú dường như không cần phải tu luyện, chỉ cần trở thành thần thú thành niên là đã có thể thành thần đạo, và trở nên cường đại vô cùng.

Cho nên thần thú đều là chủng tộc cao quý, có thể thấy được ý chí ngông cuồng bá đạo dù chỉ trong một giọt máu.

“Ta hiểu rồi, tiền bối, hãy xuất chiêu đi!” Diệp Viễn bình tĩnh nói.

Người mặc đồ đen cũng không huyên thuyên gì nữa, hai tay chắp lại, lập tức cuồng phong nổi lên, theo sau là những tiếng gầm vang dội truyền tới!

“Chưởng pháp này có tển là Bàn Long Phá Thiên Chưởng, nếu luyện tới cảnh giới viên mãn có thể tàn phá cả bầu trời! Ngươi hãy ngoan ngoãn chịu trận!”

Chương 582: Thời gian mười ngày.

Vẫn là hai con Thanh Long như lúc trước!

Chỉ có điều, hai con rồng này mạnh hơn hẳn so với ba con rồng trước đó.

Hiển nhiên sức mạnh Chân Long ẩn chứa trong đó cũng sẽ cường đại hơn rất nhiều!

Diệp Viễn như dựng tóc gáy khi phải đối diện với bọn chúng.

“Viêm Động Chân Long Sát!”

Hai chưởng của Diệp Viễn như giao long xuất hải, cũng là hai con rồng đỏ rực gầm gừ xuất hiện!

Viêm Động Chân Long Sát này chính là chiêu cuối cùng Diệp Viễn lĩnh ngộ được khi ở tầng thứ bảy!

Chưởng này kết hợp với sức mạnh Chân Long trong cơ thể của Diệp Viễn, giúp cho uy lực trong chiêu thức Viêm Động Sát của Diệp Viễn tăng lên gập bội, và đã đạt tới trình độ tụ nguyên ngưng hình!

Dường như chỉ trong chốc lát, cả bốn con rồng cứ thể đối đầu trực diện với nhau!

“Rầm ầm ầm!”

Pha đối đầu trực diện này đã tạo nên sự chấn động dữ đội trong cả không gian.

Đứng trước cơn địa chấn ấy, người mặc đồ đen vẫn đứng vững như núi, trong khi Diệp Viễn lại bị hất bay ra xa, cố gắng lắm mới có thể trụ vững lại được.

Nhân cơ hội đó, Diệp Viễn dùng toàn lực sử dụng “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết” để khôi phục lại nguyên lực.

Hắn biết Viêm Động Chân Long Sát vừa rồi không thể đối phó được với người mặc đồ đen, cho nên hắn nắm bắt tất cả thời gian để khôi phục thực lực, tiếp tục ứng chiến cho chiêu sau!

Dựa vào cường độ nguyên lực hiện tại của Diệp Viễn, kết hợp cùng với Viêm Động Chân Long Sát đã có thể miểu sát được cả cường giả Hồn Hải Cảnh hậu kỳ.

Thế nhưng chiêu thức này lại chẳng thấm vào đâu khi đối diện với người mặc đồ đen!

Hai con rồng của Diệp Viễn cũng chỉ có thể cầm chừng trong một khoảng thời gian ngắn đã bị hai con Thanh Long của người mặc đồ đen nghiền nát.

Ngay sau đó chỉ thấy hai con Thanh Long thừa thắng xông thẳng về phía Diệp Viễn!

“Thiên Lưu Phi Hoa! Bạo!”

Không chút do dự, Diệp Viễn đã chuẩn bị sẵn sàng cho lần tấn công thứ hai!

Ngay từ khi bắt đầu, Diệp Viễn đã không có ý định hứng trọn hai chưởng này của người mặc đồ đen.

Ở tầng thứ bảy, hắn đã cảm nhận được sức mạnh của Bàn Long Phá Thiên Chưởng, hơn nữa ở tầng thứ tám này, nếu như hắn chỉ dùng hai chưởng, thì ắt hẳn độ khó sẽ nâng cao hơn nhiều!

Bằng không thì sao một thiên tài như Lý Phàm Thiên lại có thể thất bại tại tầng thứ tám được chứ?

Viêm Động Chân Long Sát bây giờ đã là một trong những con át chủ bài của Diệp Viễn, thế nhưng vẫn không thể cản được bước tiến của hai con Thanh Long đó.

Nếu như không thể tấn công, thì chỉ còn cách chuyển qua phòng thủ.

Khả năng tấn công của Thiên Lưu Phi Hoa tuy không mạnh, nhưng khả năng phòng thủ của chiêu thức này lại cực tốt.

Sau khi Diệp Viễn đột phá lên Hóa Hải tầng tám, hải nguyên lực cũng đã tăng lên thành bốn mươi trượng. So với những võ giả Hóa Hải tầng tám bình thường, hải nguyên lực của bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể tăng lên khoảng mười lăm trượng.

Có thể thấy nguồn nguyên lực của hắn lúc này đã gấp gần ba lần so với những võ giả bình thường!

Còn hải nguyên lực của những cường giả Hồn Hải bình thường thì chỉ không quá trăm trượng, cũng chỉ nhiều gấp đôi so với Diệp Viễn.

Phải biết rằng, từ Hóa Hải đột phá lên Hồn Hải, có thể giúp tăng diện tích hải nguyên lực tới mười lần!

Đợi tới khi Diệp Viễn đột phá lên Hồn Hải Cảnh, phạm vi của hải nguyên lực sẽ được mở ra tới trình độ đáng sợ như thế nào?

Thiên Lưu Phi Hoa của Diệp Viễn lúc này luận về chất lượng và phạm vi đều đã trở nên mạnh hơn rất nhiều.

Hàng trăm triệu cánh hoa bay thẳng về phía hai con Thanh Long, những cánh hoa này bay sát xung quanh hai con rồng, đồng thời tạo ra những vụ nổ nhỏ!

Nếu như là tấn công bình thường, chiêu thức này của Diệp Viễn sớm đã tiêu diệt được đối phương.

Thế nhưng hai con rồng này lại quá mạnh!

Bọn chúng đã có thể nhẹ nhàng vượt qua được hai con rồng của Diệp Viễn, thì những cánh hoa này có thể ngăn nổi bước tiến của bọn chúng sao?

Song, Thiên Lưu Phi Hoa vẫn là võ kỹ thành thục nhất của Diệp Viễn, tuy tiêu hao rất nhiều nguyên lực, nhưng lại mang tới tác dụng rất lớn.

“Bùm bùm bùm...”

Trong không gian không ngừng truyền lại những tiếng nổ do cánh hoa tạo ra, lúc này tốc độ của hai con Thanh Long đó cũng đã chậm dần lại.

Lúc này đám cánh hoa chẳng khác nào đầm lầy, khiến hai con Thanh Long đó càng lún càng sâu.

Người mặc đồ đen chứng kiến cảnh tượng này, bất giác cười nói: “Tiểu tử, cũng nhiều thủ đoạn đấy. Tuổi còn nhỏ vậy mà đã có thể cảm ngộ được tới bước này rồi sao, đúng là tài giỏi hơn người! Nếu như có được một loại chân ý vô thượng hoàn chỉnh, thì chắc hẳn hai chưởng này chẳng thể làm khó dễ gì được cho ngươi. Nhưng với trình độ hiện tại của ngươi, thì vẫn chưa đủ!”

Quả nhiên, hai con Thanh Long không bị Thiên Lưu Phi Hoa phá nát, chỉ thấy bọn chúng vùng vẫy một chút rồi tiếp tục lao về phía Diệp Viễn!

Nét mặt Diệp Viễn khẽ nghiêm lại, lấy Huyễn Dĩnh Kiếm ra bày sẵn Vạn Vũ Kiếm Nhận.

“Vạn Vũ Kiếm Nhận!”

Thiên Lưu Phi Hoa tranh thủ thời gian thi triển thành Vạn Vũ Kiếm Nhận, đây cũng là quân át chủ bài cuối cùng của Diệp Viễn!

Lần này, Diệp Viễn không chút nương tay, sử dụng toàn bộ nguyên lực còn lại trong cơ thể tập trung thi triển Vạn Vũ Kiếm Nhận!

Hai con Thanh Long bị bao bọc trong hàng ngàn lớp cánh hoa vẫn đang thẳng tiến tới chỗ Diệp Viễn!

“Rầm rầm rầm...”

“Bùm!”

Cơ thể của Diệp Viễn lại như diều đứt dây gặp gió bay thẳng lên.

Còn hai con Thanh Long lúc này cũng đã tan thành mây khói!

Nhưng chiêu thức này cũng khiến Diệp Viễn bị thương.

Sau một hồi loạng choạng, hắn cũng đã có thể tự đứng dậy được.

Lục phủ ngũ tạng của Diệp Viễn đã bị thương không hề nhẹ.

Người mặc đồ đen lãnh đạm nói: “Quả nhiên ngươi không làm ta thất vọng! Ta nghĩ ngươi cũng đoán ra được, ở tầng thứ chín ta chỉ ra một chưởng duy nhất, cũng là chưởng pháp cuối cùng của Bàn Long Phá Thiên Chưởng! Hạo Thiên Tháp sẽ giúp ngươi điều trị vết thương, ngươi có mười ngày ở đây để bế quan, có lẽ trong thời gian đó có thể ngươi sẽ đạt được điều tâm đắc! Sau mười ngày, có thể trở thành thiên tài đầu tiên vượt qua được tầng thứ chín hay không, chính là nhờ vào biểu hiện của ngươi đấy!”

Vừa dứt lời, người mặc đồ đen cũng không thèm quay mặt lại đã biến mất luôn.

Ngay lúc này, một luồng sáng từ không trung chiếu xuống, bao bọc quanh cơ thể Diệp Viễn.

Luồng sáng này quả đúng có công hiệu trị thương, Diệp Viễn nhanh chóng loại bỏ mọi tạp niệm trong đầu, tĩnh tâm ngồi xếp bằng, tập trung điều trị.

Không tới nửa canh giờ, vết thương của Diệp Viễn đã được chữa trị khỏi hoàn toàn.

“Người mặc đồ đen đó nói cho mình mười ngày, thế nhưng thời gian trị thương cũng chỉ cần tới nửa canh giờ? Hắn lại còn cho mình mười ngày bế quan, và còn nói trong mười ngày này lại có thể đạt được điều tâm đắc? Nếu hắn đã nói như vậy, có lẽ sẽ không đặt điều làm gì? Hình như mình đã dốc toàn sức cho tầng thứ tám này, nhưng với thực lực của mình hiện giờ, cho dù có sử dụng tới năng lượng vô danh, cũng chưa chắc đã vượt qua được tầng thứ chín!”

Vết thương vừa lành, Diệp Viễn liền bắt đầu đắn đo suy nghĩ.

Trong lời nói vừa rồi của người mặc đồ đen đó hình như có ẩn ý, thời gian mười ngày là quá ngắn, không thể giúp ích gì nhiều.

Thế nhưng dựa vào sức mạnh hiện giờ của Diệp Viễn, e rằng không thể nào vượt qua được tầng thứ chín.

Chỉ nghĩ tới chưởng pháp cuối cùng của Bàn Long Phá Thiên Chưởng đã khiến Diệp Viễn thấy sợ rồi.

Trừ phi lúc này hắn đột phá lên Hồn Hải Cảnh, bằng không sẽ không có cách nào để đối phó lại được với chưởng pháp cuối cùng đó.

Song cho dù Diệp Viễn có đột phá lên Hồn Hải Cảnh thì người mặc đồ đen đó cũng có thể thi triển chiêu thức ở trình độ Hồn Hải, kết cục của hắn vẫn là như vậy.

Nói trắng ra, người giữ ải ở Hạo Thiên Tháp này sẽ luôn khống chế cảnh giới của bọn họ ở mức ngang tầm với người vượt ải, chính là để kiểm tra thực lực của người vượt ải.

Cảnh giới đối với thiên tài mà nói là quá đơn giản, và nó cũng chẳng mang tính chất khiêu chiến.

Thế nhưng cảm ngộ ý cảnh lại không giống như vậy, không thể nào chỉ giải quyết một lần là xong.

“Rốt cuộc nên làm gì trong thời gian mười ngày tới?” Diệp Viễn không thôi đắn đo suy nghĩ về điều này.

Chương 583: Sử dụng sức mạnh của Chân Long.

Có thể nói độ khó ở tầng thứ tám đã là cực hạn của Diệp Viễn.

Và nếu mức độ tăng thêm một phần nữa, e rằng Diệp Viễn sẽ không thể chịu đừng nổi.

Thế nhưng độ khó ở tầng thứ chín, chắc chắn sẽ không chỉ nhỉnh hơn một chút ít so với tầng thứ tám được.

Với trình độ ý cảnh hiện giờ của Diệp Viễn vẫn không thể nào vượt qua được, thì còn ai có thể vượt qua được chứ?

Trừ phi là những cường giả Thần Vương ép cảnh giới của mình để vào Hạo Thiên Tháp, bằng không sẽ khó ai có thể vượt qua được?

Rốt cuộc chủ nhân của Hạo Thiên Tháp này đã nghĩ gì khi tạo ra cửa ải không thể vượt qua được như vậy chứ?

Tuy rằng dùng để kiểm tra thực lực của người tham gia, nhưng cũng có nghĩa lý gì khi nhiệm vụ vượt quá khả năng của tất cả mọi người?

Diệp Viễn bất giác cảm thấy hoảng loạn, hắn lôi hết toàn bộ quân át chủ bài của mình ra, song vẫn chẳng thấy có chút hy vọng nào để vượt qua được cửa ải sắp tới!

“Rốt cuộc là người mặc đồ đen đó muốn mình ở đây bế quan để cảm ngộ điều gì? Lẽ nào là...” Diệp Viễn chợt giật mình nghĩ ra điều gì đó.

Người mặc đồ đen đó nói, Bàn Long Phá Thiên Chưởng sử dụng sức mạnh của Chân Long, hơn nữa uy lực của Chân Long cũng tương đương với chân ý vô thượng.

Chân ý vô thượng buộc võ giả phải cảm ngộ, còn sức mạnh của Chân Long lại chỉ cần tới sức mạnh của huyết mạch!

Long huyết được Diệp Viễn luyện hóa sớm đã tiến hóa lên tới cấp bậc thần thú, uy lực của huyết mạch lúc này cũng đã trở nên rất mạnh.

Nếu như sử dụng sức mạnh của Chân Long để đối phó lại với Bàn Long Phá Thiên Chưởng...

Người mặc đồ đen đó còn nói, nếu tu luyện Bàn Long Phá Thiên Chưởng tới cảnh giới cao nhất, còn có thể phá nát cả trời xanh, chỉ vậy thôi cũng đủ thấy sức mạnh khủng khiếp của nó tới đâu.

Nếu như bản thân có thể tu luyện thành công võ kỹ này...

Diệp Viễn chỉ nghĩ thôi cũng thấy hưng phấn, vì thứ mà người mặc đồ đen đó muốn Diệp Viễn lĩnh ngộ lại chính là Bàn Long Phá Thiên Chưởng!

Diệp Viễn trở nên bình tĩnh hơn khi đã suy nghĩ thông suốt mọi việc.

Nhưng muốn lĩnh ngộ được Bàn Long Phá Thiên Chưởng lại là chuyện đơn giản vậy sao?

“Mười ngày… người mặc đồ đen đó cũng đã đánh giá mình quá cao rồi!” Diệp Viễn cười khổ nói.

Người mặc đồ đen chỉ sử dụng đúng hai lần Bàn Long Phá Thiên Chưởng, sẽ là quá khó để Diệp Viễn cảm ngộ nếu chỉ dựa vào hồi tưởng của hắn.

Đơn giản là vậy nhưng rõ ràng đây lại là nhiệm vụ bất khả thi!

Thế nhưng Diệp Viễn vẫn không từ bỏ suy nghĩ này, hắn nhanh chóng hồi tưởng lại từng động tác của người mặc đồ đen.

Diệp Viễn bắt đầu mô phỏng động tác của ông ta, sau đó thi triển Bàn Long Phá Thiên Chưởng!

“Rầm!”

Một kích không hề có sức lực, không tạo ra được chút uy hiếp nào.

Thậm chí Diệp Viễn còn nghi ngờ không biết chưởng pháp vừa rồi có thể đánh chết được một võ giả Hóa Hải Cảnh hay không.

Đương nhiên, chỉ vừa mới bắt đầu, võ kỹ mạnh như vậy, đương nhiên không thể nào dễ dàng lĩnh ngộ được ngay.

Một chưởng, hai chưởng, ba chưởng...

Trong nháy mắt, Diệp Viễn đã tung ra được mười chưởng, nhưng vẫn không có tiến triển gì.

Diệp Viễn định bắt chước động tác của người mặc đồ đen, sau đó kết hợp cùng với sức mạnh của Chân Long, song quá khó để có thể làm được điều đó.

Tuy trong cơ thể của Diệp Viễn có sức mạnh của Chân Long, nhưng rất khó để điều động chúng.

Thậm chí khi sử dụng Viêm Động Chân Long Sát hắn cũng chỉ điều động được cực ít sức mạnh của Chân Long. Uy lực của chiêu thức này, chủ yếu là dựa vào Chước Nhiệt Chân Ý, sức mạnh của Chân Long chỉ có tác dụng làm gia tăng thêm uy lực cho nó mà thôi.

Còn Diệp Viễn muốn sử dụng Bàn Long Phá Thiên Chưởng để điều động sức mạnh của Chân Long thì lại quá khó.

Bởi thứ nhất hắn không hiểu rõ cách sử dụng sức mạnh của Chân Long, thứ hai là hắn vẫn quen sử dụng nguyên lực, nhất thời rất khó thay đổi thói quen của bản thân.

“Không đúng, vẫn không thể nào điều động được sức mạnh của Chân Long, rốt cuộc là nên làm thế nào?”

Diệp Viễn dừng lại suy nghĩ một lát, rồi lại lần nữa xuất chiêu, nhưng vẫn không tìm được cảm giác.

Bởi hắn hoàn toàn không có chút kiến thức gì về việc sử dụng sức mạnh của Chân Long, ngay cả nhập môn cơ bản cũng không có.

Người mặc đồ đen bất chợt thở dài khi chứng kiến Diệp Viễn không ngừng dùng mọi cách: “Ngươi người này, sao lại thiết kế ra mấy cửa ải biến thái như vậy chứ, thế này thì có ai qua được? Dù thế nào thì sức mạnh của Chân Long cũng là lực lượng từ huyết mạch, cho dù bản thân người của long tộc có muốn học được cách sử dụng lực lượng của huyết mạch thì cũng phải cần trải qua quá trình tu luyện. Còn đối với một thiếu niên vừa mới luyện hóa được sức mạnh của Chân Long như hắn, làm sao có thể lĩnh ngộ được ngay chứ? Ta thật sự không nghĩ ra, nếu Diệp Viễn thất bại, thì còn ai có thể vượt qua được tầng thứ chín đầy biến thái thế này đây!”

Hóa ra, nhiệm vụ ở tầng thứ chín này là do chủ nhân của Hạo Thiên Tháp nghĩ ra.

Nghe ý tứ của người mặc đồ đen cũng có thể biết được chính bản thân hắn cũng không hiểu rõ ý đồ ở tầng thứ chín này là thế nào.

Cửa ải khó như vậy, cho dù võ giả có là thiên tài tới cỡ nào cũng không thể nào vượt qua được sao?

Nếu như nói trong cảm ngộ chân ý vô thượng, hạn chế về mặt xương cốt sẽ quyết định tới trình độ cao thấp trong cảnh giới ý cảnh của võ giả. Thì trải qua nhiều năm như vậy, ý cảnh của Diệp Viễn cũng được coi là biến thái nhất.

Thế nhưng dựa vào cảnh giới lúc này của hắn, vẫn không thể nào vượt qua được tầng thứ chín.

Còn nếu nói tới cảm ngộ sức mạnh của Chân Long, thì đối với một thiếu niên vừa luyện hóa được long huyết, làm sao có thể trong thời gian ngắn đã cảm ngộ thành công được ngay?

Để vượt qua được tầng thứ chín, vẫn cần phải mạnh hơn thế rất nhiều!

Sau khi luyện hóa long huyết, sẽ phải dùng sức mạnh của Chân Long để đối phó lại với sức mạnh của Chân Long, bằng không sẽ không thể nào có được một tia hy vọng chiến thắng!

Hoặc trừ phi Diệp Viễn phải hoàn toàn lĩnh ngộ được một loại chân ý vô thượng, nếu không sẽ trở thành bại tướng dưới tay của Bàn Long Phá Thiên Chưởng.

Thế nhưng sức mạnh của Chân Long lại là thứ quá xa lạ đối với hắn. Hơn nữa nắm được sức mạnh của Chân Long mới chỉ là bước đầu tiên, hắn vẫn cần phải biết cách sử dụng Bàn Long Phá Thiên Chưởng thì may ra mới có tư cách đối phó lại với chưởng pháp cuối cùng kia!

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, Diệp Viễn đã sớm từ bỏ việc trực tiếp cảm ngộ ra Bàn Long Phá Thiên Chưởng.

Hắn vẫn đang nghĩ cách điều động sức mạnh của Chân Long!

Nhưng lúc này cách duy nhất để có thể điều động được sức mạnh của Chân Long chính là sử dụng Viêm Động Chân Long Sát!

Trong ba ngày qua, hắn vẫn luôn sử dụng Viêm Động Chân Long Sát để cảm ngộ cách sử dụng sức mạnh của Chân Long.

Dần dần, hắn cũng tìm ra được điểm then chốt.

Lúc trước hắn sử dụng Viêm Động Chân Long Sát là hoàn toàn dựa vào bản năng để đưa từng chút sức mạnh của Chân Long hòa vào Viêm Động Sát.

Nhưng hắn cũng rất mơ hồ với hành động này của mình.

Song lúc này, hắn bắt buộc phải tìm ra cách để sử dụng sức mạnh của Chân Long.

Hắn vẫn luôn miệt mài tìm kiếm điều này trong ba ngày qua!

Cuối cùng sau nhiều lần sử dụng Viêm Động Chân Long Sát, hắn cũng đã tìm ra được mấu chốt của vấn đề!

Theo hắn thấy, hắn có thể điều động được sức mạnh của Chân Long là vì trong lúc hắn sử dụng Viêm Động Sát có một sự rung động trong cơ thể đồng nhất với sự rung động của sức mạnh Chân Long, thì mới có thể khiến sức mạnh của Chân Long hòa nhập được vào kinh mạch của hắn, sau đó được giải phóng trên võ kỹ.

Đột nhiên Diệp Viễn phát hiện ra điều này, bởi trước giờ hắn vẫn luôn coi mình là người, cho nên sức mạnh của Chân Long trong cơ thể hắn không phản ứng lại với hắn!

Cũng tức là nói, muốn điều động được sức mạnh của Chân Long, đầu tiên phải nghĩ bản thân mình là rồng, chứ không phải là người!

Bởi không thể nào sử dụng cách thức của võ giả nhân loại để thi triển võ kỹ của long tộc!

Sau khi đã nghĩ thông điểm này, mọi chuyện cũng đã trở nên thuận lợi hơn.

Diệp Viễn khoanh chân ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, nhưng trong đầu vẫn đang không ngừng mô phỏng lại cảnh tượng thi triển Viêm Động Chân Long Sát.

Dần dần, cơ thể Diệp Viễn run lên từng hồi, hơn nữa rung động này một lúc một kịch liệt hơn!

Đột nhiên, Diệp Viễn mở to hai mắt, kích động tung ra một cú đấm, một tiếng gầm yếu ớt xuất hiện ngay giữa lòng bàn tay của hắn.

Diệp Viễn vô cùng phấn khích khi chứng kiến cảnh tượng này.

Chương 584: Tiến một bước biển rộng trời cao.

“Tầng thứ chín! Diệp Viễn vào được tầng thứ chín rồi! Đệ ấy lại có thể vượt qua được cả Lý Phàm Thiên, trở thành người đầu tiên trong cả vạn năm nay!”

Quách Đào Quần kinh ngạc hô lên khi thấy tên của Diệp Viễn xuất hiện ở tầng thứ chín.

Từ khi biết Diệp Viễn tiến vào được tầng thứ tám, cả mấy người bọn họ không còn ai có tâm trạng bế quan nữa.

Nhất là khi thấy Diệp Viễn ở trong tầng thứ tám tới mười ngày, lại càng khiến bọn họ cảm thấy kích động.

Ngay cả Thất Hải, cũng liên tục ngẩng đầu nhìn về phía luồng sáng, bởi hắn muốn biết Diệp Viễn có thể lên được tới tầng thứ chín hay không.

Thế nhưng mãi chưa thấy Diệp Viễn có bất kỳ động tĩnh gì.

Mấy người nhóm Quách Đào Quần tranh luận bàn tán xôn xao xem Diệp Viễn có thể tiến vào tầng thứ chín được hay không.

Cho tới tận ngày hôm nay, cuối cùng Quách Đào Quần cũng đã thấy tên của Diệp Viễn xuất hiện ở tầng thứ chín!

Nghe tiếng hắn hô lên, tất cả mọi người lập tức đứng bật dậy.

Tầng thứ chín nghĩa là như thế nào, cả mấy người bọn họ đều là người rõ hơn ai hết!

Không biết từ lúc nào, nhưng cái tên của Lý Phàm Thiên đã trở thành danh xưng “Thiên tài đệ nhất vạn năm”.

Còn bây giờ, danh xưng đó đã được chuyển sang cho Diệp Viễn!

Tuy Vô Biên giới chỉ là một tiểu thế giới, nhưng một vạn năm cũng đã tạo ra biết bao nhiêu thiên tài.

Trong những thiên tài này, cũng không ít những nhân vật lẫy lừng, như Đại Diễn Chân Quân - Lục Lâm Phong!

Thế nhưng bây giờ, những thiên tài đó đều phải khấu đầu dưới chân Diệp Viễn.

Còn những cường giả mạnh nhất thuộc lớp người trẻ đang không khỏi kích động và khâm phục khi chứng kiến thời khắc mang tính lịch sử này.

Từ khi Diệp Viễn có thể bước vào tầng thứ tám, cả bốn người bọn họ đã gạt lòng tự tôn của bản thân qua một bên, kể cả Liễu Hồng.

Cho dù bọn họ có ngông cuồng có ngạo mạn tới đâu, cũng không thể nào đạt tới trình độ có thể vượt qua được tầng thứ tám. Bởi ngay cả khoảng cách giữa tầng thứ năm và tầng thứ sáu Cũng đã là quá lớn rồi.

Bây giờ Diệp Viễn lại có thể tiến vào tầng cuối cùng, lại càng khiến bọn họ khâm phục bội phần.

Đúng như những gì ban đầu Thất Hải đã nói, có lẽ sẽ có một ngày, bọn họ sẽ cảm thấy tự hào vì lựa chọn đi theo Diệp Viễn!

“Tuy chỉ là truyền thuyết, nhưng chắc chắn độ khó của ba tầng cuối cùng sẽ còn vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta. Vậy mà Diệp Viễn lại có thể liên tiếp vượt qua hai cửa ải khó như thế, thật đáng kinh ngạc!” Tần Nham nói.

“Ngay cả nhân vật tuyệt đỉnh như Đại Diễn Chân Quân, cũng chỉ có thể tiến vào được tầng thứ bảy. Còn bây giờ Diệp Viễn lại có thể tiến vào được tầng thứ chín, có thể thấy thành tích của đệ ấy ít nhất không kém là bao so với Đại Diễn Chân Quân?” Quách Đào Quần nói.

“Đó là điều đương nhiên! Từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể tiến vào được tầng thứ chín. Không cần nói cũng biết, Diệp Viễn sẽ không kém cạnh Đại Diễn Chân Quân!” Tần Nham nói.

“Ha ha, không biết truyền thuyết về Diệp Viễn sẽ còn được lưu truyền ở Vô Biên giới chúng ta trong bao nhiên năm! Bây giờ ta lại thấy cũng không tồi nếu trở thành tùy tùng cho đệ ấy. Có lẽ sau khi đệ ấy lên tới Thần Vực, chúng ta cũng sẽ được thơm lây không chừng!” Quách Đào Quần nói tiếp.

“Ta khinh! Nhưng bây giờ ta lại thấy, Diệp Viễn là người vô cùng may mắn, chúng ta có thể thu hoạch được rất nhiều điều nếu như đi theo đệ ấy!” Tần Nham nói thêm.

Doãn Yên Hoa trầm mặc đứng bên cạnh gật đầu, tỏ ý tán đồng với ý kiến của hai người.

Còn Liễu Hồng tuy không nói gì, nhưng từ nét mặt của hắn cũng có thể thấy, hắn cũng đã không còn suy nghĩ đặt nặng vấn đề khi trở thành tùy tùng cho Diệp Viễn.

Thất Hải trước sau vẫn chưa lên tiếng, chỉ thấy hắn đang đứng ngẩn người, cũng không biết là suy nghĩ điều gì.

Bên trong tầng thứ chín, người mặc đồ đen đứng đối diện với Diệp Viễn, cảm thán nói: “Cuối cùng ngươi cũng đã tới, ta còn cho rằng ngươi sẽ lựa chọn rút lui!”

Diệp Viễn cười nói: “Ta chưa từng có thói quen rút lui bao giờ.”

“Ngươi cảm thấy dựa vào thực lực hiện giờ của ngươi, có thể vượt qua được tầng thứ chín không? Với trí thông minh của ngươi chắc cũng đoán ra được một chưởng này mạnh như thế nào, với thực lực hiện giờ của ngươi, sẽ không thể làm được việc này đâu! Hơn nữa cái giá phải trả nếu không vượt qua được tầng thứ chín này chính là cái chết! Ngươi là thiếu niên thiên tài nhất trong cả vạn năm nay, cho nên ta cũng không can tâm khi phải đích thân ra tay giết chết ngươi.” Người mặc đồ đen nói.

Sau khi tận mắt chứng kiến biểu hiện đáng kinh ngạc của Diệp Viễn, hắn cũng không nỡ xuống tay sát hại một thiên tài như vậy.

“Ha ha, không thử sao biết? Tiền bối, ra tay đi!” Diệp Viễn bình thản nói.

Người mặc đồ đen trầm mặc một hồi không nói gì, hắn đoán chắc Diệp Viễn không thể vượt qua được tầng thứ chín là bởi hắn không thấy Diệp Viễn có bất kỳ động tĩnh trong năm ngày cuối, mà chỉ thấy Diệp Viễn bế quan ngồi thiền!

Trước đó Diệp Viễn dùng ba ngày để tìm cách điều động sức mạnh của Chân Long, nói thực điều này cũng đã khiến người mặc đồ đen không khỏi kinh ngạc.

Thế nhưng điều khiến ông ta không thể giải thích được là tại sao trong năm ngày cuối, Diệp Viễn lại bế quan ngồi thiền!

Võ kỹ và cảm ngộ ý cảnh không giống nhau, lĩnh ngộ võ kỹ cần phải không ngừng khổ luyện.

Nhất là đối với võ kỹ của long tộc, càng phải dành nhiều thời gian tu luyện.

Không phải Diệp Viễn cho rằng có thể điều động được sức mạnh của Chân Long là có thể vượt qua được tầng thứ chín đấy chứ?

Việc dùng sức mạnh Chân Long để đánh ra một chưởng là khái niệm hoàn toàn khác so với việc dử dụng Bàn Long Phá Thiên Chưởng để tung ra một chưởng pháp!

Hoặc cũng có thể là, trong năm ngày qua, hắn không hề lĩnh ngộ được Bàn Long Phá Thiên Chưởng?

Cho dù là đứng từ góc độ nào, cũng thấy Diệp Viễn không có hy vọng vượt qua được tầng thứ chín.

“Ta khuyên ngươi từ bỏ đi! Tuy ta chỉ sử dụng hai mươi phần trăm công lực cho chưởng cuối cùng của Bàn Long Phá Thiên Chưởng nhưng ngươi cũng khó mà đối phó lại được. Nếu như ngươi có thể lĩnh ngộ được Bàn Long Phá Thiên Chưởng thì may ra, cho dù không thể thắng, thì ít nhất cũng có thể bảo toàn tính mạng. Còn nếu ngươi chỉ lĩnh ngộ được cách điều động sức mạnh của Chân Long, song lại không thể nào sử dụng được Bàn Long Phá Thiên Chưởng, thì cũng không thể giữ nổi cái mạng của mình!” Trầm ngâm một hồi, người mặc đồ đen vẫn quyết lên tiếng khuyên ngăn.

Không phải người mặc đồ đen không coi trọng Diệp Viễn, mà là ngược lại.

Nhưng hắn cũng là người hiểu rõ uy lực của Bàn Long Phá Thiên Chưởng hơn ai hết!

Võ kỹ này quá cao siêu, nên Diệp Viễn không thể nào lĩnh ngộ được.

Hơn nữa nhiệm vụ ở tầng thứ chín này là quá khó!

“Ngươi cứ ra khỏi Hạo Thiên Tháp đi đã, ngươi vẫn còn trẻ, mười năm sau quay lại ắt hẳn tầng thứ chín sẽ chẳng thế nào gây khó dễ gì được cho ngươi nữa! Tới lúc đó, ngươi sẽ biết thế nào gọi là núi non bốn cõi trông vời bé con! Thiếu niên này, có lúc lùi một bước biển rộng trời cao!” Người mặc đồ đen vẫn tiếp tục khuyên răn.

Diệp Viễn thấy vậy, đột nhiên bật cười nói: “Đa tạ tiền bối đã quan tâm, nhưng ta vẫn quyết nhận thử thách ở tầng thứ chín này! Trong thế giới quan của ta, lùi một bước sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng, chỉ có tiến về phía trước mới thấy được biển rộng trời cao!”

Cũng không phải là những ngôn từ mĩ miều gì, nhưng Diệp Viễn đã thể hiện rõ quyết tâm, khiến người mặc đồ đen phải cảm động theo.

Thế nhưng đứng từ góc độ của người mặc đồ đen, hắn vẫn không thể hiểu nổi suy nghĩ của Diệp Viễn.

Lùi một bước mới có thể thấy biển rộng trời cao, đây chính là sự lý giải của hắn về nhân sinh.

Nhưng sự lý giải về nhân sinh đối với Diệp Viễn lại là ngược lại, với hắn tiến một bước mới có thể thấy biển rộng trời cao.

Cho dù là ở tiền kiếp hay bây giờ, trong từ điển của Diệp Viễn chưa bao giờ có hai chữ “lùi bước” !

Hơn nữa đối với Diệp Viễn mà nói, hắn không thể nào dành thời gian mười năm để chờ đợi!

Mười năm đối với hắn mà nói là quá dài!

“Ha ha, tiểu tử nhà ngươi, đúng là khác người! Nhưng… đây là ngươi tự chuốc lấy, ngươi cũng đừng oán hận gì nếu phải chết trong tay ta!”

Diệp Viễn cười nói: “Không oán hận!”

Chương 585: Sự quyết tâm của thiên tài.

“Được, nếu đã như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi!”

Người mặc đồ đen nói xong, cả không gian trong tầng thứ chín trở nên tăm tối.

Chỉ nhìn thấy một luồng khí lực vô cùng mạnh phát ra từ lòng bàn tay của hắn.

Một con Thanh Long cực lớn dần thành hình, sau khi quấn quanh người mặc đồ đen vài vòng, nó liền hung tợn nhìn thẳng về phía Diệp Viễn.

Tuy biết đây chỉ là pháp ảnh, nhưng Diệp Viễn vẫn cảm nhận rõ áp lực rất lớn.

Trận trận cuồng phong nổi lên, hất tung vạt áo của hắn.

Chưởng pháp còn chưa được tung ra, thế nhưng một luồng sức mạnh khổng lồ đã che rợp cả đất trời.

“Bàn Long Phá Thiên Chưởng được gọi là phá thiên, quả đúng không phải là danh bất hư truyền! Cho dù hắn đã ép cảnh giới xuống chỉ còn là Hoá Hải tầng tám, thế nhưng chỉ với hai mươi phần trăm sức mạnh của Chân Long, đã có thể tạo nên uy lực khủng khiếp như vậy!”

Một chưởng này của người mặc đồ đen mạnh hơn rất rất nhiều so với tưởng tượng của Diệp Viễn!

Từ đó có thể thấy rõ độ khó giữa tầng thứ tám và tầng thứ chín cách nhau cả một trời một vực.

Khó trách được tại sao ngay từ ban đầu người mặc đồ đen đó lại luôn miệng khuyên Diệp Viễn nên rút lui khỏi tầng thứ chín!

Thật sự không biết chủ nhân của Hạo Thiên Tháp này có phải là do có tâm lý méo mó hay không nữa, lại có thể nghĩ ra cái nhiệm vụ khó tới nhường này?

Và cũng có thể khẳng định rằng sức mạnh Chân Long của người mặc đồ đen này đã được tu luyện tới cảnh giới viên mãn. Chỉ với hai mươi phần trăm công lực, lại đã có thể tạo ra chiêu thức khủng khiếp như vậy.

Diệp Viễn không rời mắt khỏi người mặc đồ đen, ghi nhớ từng động tác của hắn.

Đột nhiên, khoé miệng Diệp Viễn cong lên: “Hoá ra là như vậy!”

Hắn từ từ nhắm mắt, từng thớ thịt trong cơ thể bắt đầu rung lên theo một nhịp điệu lạ thường.

Diệp Viễn mô phỏng theo động tác của người mặc đồ đen, huy động toàn bộ sức mạnh của Chân Long trong cơ thể tập trung vào lòng bàn tay!

Lúc này một hư ảnh xuất hiện ngay phía sau người của Diệp Viễn, hư ảnh đó lại chính là pháp ảnh một con Thanh Long!

Chứng kiến cảnh tượng này, đồng tử của người mặc đồ đen thu lại, ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc như không tin vào mắt chính mình nữa.

“Tên tiểu tử này… làm sao có thể làm được? Đây là lần đầu tiên ta thi triển chiêu cuối của Bàn Long Phá Thiên Chưởng, hắn… hắn đã học luôn được rồi sao? Làm sao có thể như vậy được chứ?”

Ngay lúc này, không còn từ ngữ nào có thể miêu tả hết được sự ngạc nhiên của người mặc đồ đen.

Hắn không thể nào tưởng tượng nổi, đó phải là một thiên tài yêu nghiệt tới nhường nào mới có thể lĩnh ngộ được Bàn Long Phá Thiên Chưởng chỉ trong thời gian ngắn như vậy!

Trên thế giới này, lại có thiếu niên thiên tài tới như vậy sao?

Lúc này người mặc đồ đen đã thi triển chưởng pháp tới phần quan trọng, hắn cố kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, tiếp tục việc trong tay.

“Bàn Long Phá Thiên Chưởng - Phá Toái Tinh Thần!”

Người mặc đồ đen vừa hét lên thì tiếng gầm động trời của Thanh Long cũng lập tức vang vọng.

Thanh thế thật sự là kinh thiên địa, khiếp quỷ thần!

Hư ảnh của Thanh Long nhe nanh múa vuốt bay vụt về phía Diệp Viễn!

Có thể ngưng tụ thành pháp ảnh, chứng tỏ lực lượng huyết mạch rất lớn.

Và pháp ảnh Chân Long là loại pháp ảnh khó ngưng tụ tạo thành hình nhất. Ngay cả long tộc cũng khó mà làm được điều này.

Cho nên có thể thấy con Thanh Long đang phi tới trước mặt lúc này, khác hoàn toàn so với ở hai tầng trước.

Lúc này, Diệp Viễn mở to hai mắt, dùng toàn bộ nguyên lực trong cơ thể đẩy pháp ảnh của hắn ra.

So với pháp ảnh của người mặc đồ đen, pháp ảnh Thanh Long của Diệp Viễn hư huyễn hơn rất nhiều, và cũng nhỏ hơn hẳn, hiển nhiên là thua kém rất nhiều.

Nhưng điều này không quan trọng, mà quan trọng là với kỹ thuật hiện tại của Diệp Viễn lại có thể tạo ra được một hư ảnh Thanh Long!

“Rầm!”

Hai pháp ảnh Thanh Long đối đầu trực diện với nhau, tạo ra cơn địa chấn khắp tầng thứ chín!

Người mặc đồ đen vẫn đứng nguyên bất động giữa đợt rung chấn vừa rồi, mặc cho chấn động mạnh như vậy, song gần như không mảy may tác động tới hắn.

Còn Diệp Viễn thì ngược lại, ngay lúc đó hắn liền phun ra một ngụm máu lớn sau khi chịu tác động của trận tấn công vừa rồi.

Nếu như không phải cơ thể hắn đã được trải qua luyện hoá máu rồng, thì đòn tấn công vừa rồi đã lấy luôn cái mạng của hắn!

Thế nhưng, trận chiến vẫn chưa kết thúc!

Pháp ảnh Thanh long của người mặc đồ đen trực tiếp xé tan pháp ảnh do Diệp Viễn tạo ra, rồi tiếp tục xông về phía Diệp Viễn!

Nhưng pháp ảnh Thanh Long lúc này cũng chỉ còn lại cái bóng mờ nhạt, chứng tỏ sức mạnh của Chân Long trong nó đã bị tiêu hao một lượng lớn.

“Vạn Vũ Kiếm Nhận!”

Diệp Viễn không chút do dự, hắn thừa cơ xông lên, sử dụng nốt chỗ nguyên lực còn lại thi triển Vạn Vũ Kiếm Nhận!

“Rầm!”

Lại một trận đấu kịch liệt diễn ra!

Nhưng chấn động lần này không dữ dội như lần trước.

Diệp Viễn lại phun ra một ngụm máu lớn lần nữa, rồi ngã lăn ra đất.

Tuy pháp ảnh Thanh Long lúc này chỉ còn là tàn ảnh mờ nhạt, nhưng uy lực của nó vẫn vô cùng cường đại.

Mặc dù Diệp Viễn đã bị thương nhưng hắn vẫn ra sức điều động nguyên lực, vốn dĩ hắn đã thương tích đầy mình, lúc này lại phải chịu thêm tác động nghiêm trọng, khiến hắn vô cùng suy yếu.

Song tới cuối cùng, pháp ảnh Thanh Long của người mặc đồ đen cũng đã bị Diệp Viễn tiêu diệt hoàn toàn.

Người mặc đồ đen mất một lúc lâu không nói nên lời khi chứng kiến cảnh tượng này, tới cuối cùng cũng chỉ đành thở dài một tiếng: “Ta thật sự không tưởng tượng nổi, rốt cuộc là ngươi làm thế nào để lĩnh ngộ được Bàn Long Phá Thiên Chưởng! Thật đáng tiếc… theo yêu cầu của người đó, tới phút cuối cùng ngươi vẫn phải trụ vững được! Nhưng ngươi bây giờ đã trọng thương, nguyên lực cũng đã cạn kiệt, đừng nói tới việc đứng dậy, ngay cả việc động đậy e còn khó nữa là!”

Cho dù người mặc đồ đen cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn không thể nào làm trái với yêu cầu của chủ nhân Hạo Thiên Tháp.

Diệp Viễn không đứng dậy được, tới cuối cùng hắn vẫn là kẻ bại trận!

“Nhưng ngươi cũng không phải hối tiếc gì cả, bởi ngươi đã làm rất tốt rồi! Hạo Thiên Tháp cũng không cấm các võ giả vào lại lần thứ hai, hơn nữa với tài năng thiên bẩm của ngươi, có khi cái tầng thứ chín này chẳng còn nghĩa lý gì với ngươi nữa cũng nên!” Người mặc đồ đen an ủi nói.

Diệp Viễn đang nằm bẹp trên mặt đất nghe vậy, liền bắt đầu vùng vẫy.

“Không… chưa kết thúc!”

Hai tay Diệp Viễn nắm chặt lại, định cố gắng bò dậy!

Người mặc đồ đen biến sắc, bởi hắn không thể nào đoán sai về tình trạng thương tích của Diệp Viễn.

Theo lý mà nói, Diệp Viễn sẽ không thể nào đứng dậy được, thế nhưng...

Tên tiểu tử này...

“Bịch!”

Diệp Viễn cố gẵng vẫy vùng, nhưng hết lần này tới lần khác đều ngã vật xuống đất.

“Ngươi đừng cố nữa, còn cố nữa ngươi sẽ chết chắc đấy! Nhận thua đi, Hạo Thiên Tháp này còn có thể chữa trị vết thương cho ngươi!”

Người mặc đồ đen có phần lo lắng khi thấy Diệp Viễn quật cường như vậy.

Chiêu cuối của Bàn Long Phá Thiên Chưởng không hề đơn giản, bây giờ Diệp Viễn đã thương tích đầy mình, cho dù cơ thể hắn đã được long huyết cải tạo, song cũng có thể thấy hiện giờ đã tới cực hạn của hắn.

Nếu Diệp Viễn vẫn tiếp tục hồ đồ muốn đứng dậy, thì có thể sẽ phải trả giá bằng cả cái mạng của hắn!

“Không! Ta… ta có thể… đứng dậy!” Diệp Viễn khuật cường nói.

Hơi thở của hắn lúc này nặng nề khó nhọc, có thể thấy cơ thể hắn đã tới cực hạn.

Thế nhưng, hắn vẫn ngoan cố chống đỡ, từ từ bò dậy!

Người mặc đồ đen không khỏi cảm động khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, hắn chỉ hận một nỗi không thể đến giúp Diệp Viễn một tay.

Nhưng người mặc đồ đen cũng biết, nếu hắn làm như vậy thật, chưa chắc đã khiến Diệp Viễn cảm kích, mà ngược lại hắn sẽ hận ông ta.

Bởi làm thế chẳng khác nào khiến Diệp Viễn toàn bại, mà hơn nữa còn chà đạp lên lòng tự tôn của hắn!

Đây chính là sự kiêu ngạo của thiên tài tuyệt thế, Diệp Viễn có thể chết, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không cần tới sự bố thí của người khác!

“Cuối cùng ta cũng hiểu được tại sao ngươi lại thiết kế nhiệm vụ ở tầng này như vậy! Ngươi và hắn… đúng là rất giống nhau!” Người mặc đồ đen như hiểu ra điều gì đó, tự lẩm bẩm một mình.

Chương 586: Long ba!

“Rầm!”

Diệp Viễn lại lần nữa ngã nhào xuống đất, đây đã là lần thứ tư hắn thất bại.

Trước khi ngã xuống hắn đã phải chịu rất nhiều thương tích, thậm chí hắn còn phun ra vài ngụm máu, sắc mặt ngày càng trở nên trắng bệch, hơi thở cũng ngày một yếu hơn, nhưng hắn vẫn quật cường lại đứng lên lần nữa.

“A!”

Diệp Viễn dùng toàn bộ khí lực của bản thân hét lên một tiếng.

Lần này, hắn cũng đã đứng dậy được!

Nhưng hai chân hắn đã không còn chút sức lực nào, vừa đứng vững được một lát đã nhũn ra ngay, suýt chút lại ngã quỵ xuống.

Loạng choạng vài bước, Diệp Viễn mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

“Khụ… khụ…"

Diệp Viễn không ngừng thở hổn hển, lúc này hắn đã sức cùng lực kiệt. Cơ thể hắn run lên từng hồi, nhưng vẫn cố gắng trụ vững.

Chứng kiến cảnh tượng này, cuối cùng người mặc đồ đen cũng lộ ra vẻ cảm động.

Nếu như nói trước kia hắn chỉ đơn thuần đánh giá cao tài năng của Diệp Viễn, thì giờ đây hắn cảm thấy vô cùng kính nể người thiếu niên này.

Hắn đã sớm nhìn ra Diệp Viễn đã tới giới hạn của mình, bây giờ có thể đứng vững được, hoàn toàn dựa vào ý chí tới chống đỡ chút hơi tàn này.

Nếu không có nghị lực lớn như thế sẽ không thể nào làm được như vậy!

Người mặc đồ đen đi tới trước mặt Diệp Viễn nói: “Tiểu tử, tương lai ngươi nhất định sẽ trở thành nhân vật kinh thiên động địa. Có thể đợi được ngươi, cũng không uổng công ta canh giữ ở đây năm vạn năm!”

Diệp Viễn không để ý tới hắn, đầu vẫn chúi xuống, thân hình đung đưa theo từng hồi.

“Hả?”

Người mặc đồ đen đột nhiên phát hiện ra điều gì đó không đúng, quan sát kỹ lại, thấy hai mắt của Diệp Viễn đã nhắm nghiền, hóa ra hắn đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

Người mặc đồ đen thở dài một tiếng, một tay xuất chiêu, một luồng sáng từ không trung chiếu xuống, bao quanh lấy thân thể của Diệp Viễn.

Hơi thở của Diệp Viễn lúc này đã rất yếu, nếu không được chữa trị kịp thời sẽ chết người thật sự!

Nhưng người mặc đồ đen cũng không thể nào tưởng tượng được, Diệp Viễn dựa vào ý chí như thế nào mà có thể đứng dậy được.

Tâm trạng của người mặc đồ đen lúc này vô cùng phức tạp khi nhìn dáng người không ngừng lay động của Diệp Viễn.

Đã biết bao năm rồi hắn chưa từng cảm thấy kích động như vậy.

Hắn đã ở trong Hạo Thiên Tháp này đợi cả năm vạn năm rồi. Thế nhưng chưa từng có một ai lọt vào mắt hắn.

Cả nghìn năm trước, mắt hắn cũng đã từng sáng lên trước sự xuất hiện của người thiếu niên tên Lý Phàm Thiên.

Thế nhưng tới cuối cùng Lý Phàm Thiên vẫn không vượt qua được tầng thứ tám, điều này đã khiến hắn cảm thấy tiếc nuối trong một thời gian rất dài.

Mãi tới khi Diệp Viễn xuất hiện, người thiếu niên này lại khiến hắn cảm thấy hoàn toàn kinh ngạc.

Thực ra khi còn ở ba tầng đầu tiên, người mặc đồ đen vẫn chỉ cảm thấy Diệp Viễn không mạnh hơn Lý Phàm Thiên là bao. Thế nhưng khi Diệp Viễn có thể xuất sắc vượt ải hai lần liên tục, người mặc đồ đen đã biết Diệp Viễn không phải người tầm thường.

Và hắn kích động nhất là khi thấy Diệp Viễn luyện hóa tinh huyết của Chân Long thành công.

Đến bây giờ thì hắn lại cảm thấy vô cùng nể phục người thiếu niên này.

Có tư chất, có nghị lực, có cơ duyên, dường như Diệp Viễn có đủ mọi yếu tố để trở thành một cường giả.

Quan trọng nhất là hắn còn nhìn thấy bóng dáng của người đó trong Diệp Viễn.

Quật cường, trước giờ vẫn không bao giờ chịu thua!

Mãi tới lúc này, người mặc đồ đen mới hiểu rõ dụng ý của chủ nhân Hạo Thiên Tháp khi thiết kế nhiệm vụ của tầng thứ chín này!

Bài kiểm tra ở tầng thứ chín này không chỉ kiểm tra về nhận thức, mà là kiểm tra về tính cách của con người.

Hai mắt Diệp Viễn từ từ mở ra, phát hiện bản thân đã ở trong một không gian không rõ tên là gì.

“Ngươi tỉnh rồi hả? Đây là không gian trung tâm của Hạo Thiên Tháp, ngươi đã thành công vượt qua tầng thứ chín.” Một giọng nói già nua vang lên.

Ánh mắt Diệp Viễn khẽ nhíu lại, tập trung vào dáng hình tiều tụy của một lão nhân.

“Ngài là… người mặc đồ đen?” Diệp Viễn ngập ngừng một lát, rồi hỏi.

Người này có dung mạo vô cùng đáng sợ, những nết nhăn trên mặt đều chảy xệ xuống, nhìn vào có cảm giác cực kỳ dữ tợn.

“Lão phu là Long Đằng.”

Sắc mặt Diệp Viễn chợt thay đổi, hỏi lại: “Lẽ nào tiền bối là người của Long tộc.”

Long Đằng cảm thấy kinh ngạc, liền hỏi: “Tên tiểu tử nhà ngươi đúng là thông minh, nhưng… lão phu trước giờ chưa từng coi mình là người của Long tộc.”

Diệp Viễn cười nói: “Võ kỹ tiền bối sử dụng đều là của Long tộc, hơn nữa cũng lấy họ Long, nếu không xâu chuỗi những điều này lại thì ta cũng không thể đoán ra được.”

Có rất nhiều người họ Long, nhưng người có thể tu luyện võ kỹ Bàn Long Phá Thiên Chưởng tới trình độ nghịch thiên như vậy, ắt hẳn sẽ không phải là người bình thường.

Long tộc là một trong những tộc lớn ở Thần Vực, đương nhiên Diệp Viễn sẽ nghĩ ngay tới bọn họ.

Chỉ là từ trong lời nói của Long Đằng cũng có thể đoán được ra, sợ rằng quan hệ giữa hắn và Long tộc cũng sẽ không chỉ đơn giản như vậy.

Tuy rằng Diệp Viễn hiếu kỳ, nhưng cũng không định hỏi, bởi điều này là rất không biết chừng mực.

“Tiểu tử này, ta cũng rất hiếu kỳ, làm sao ngươi có thể nhận ra cách thúc động Bàn Long Phá Thiên Chưởng?”

Trong lúc Diệp Viễn hôn mê, Long Đằng vẫn không thôi suy nghĩ về vấn đề này.

Phải biết rằng, môn võ kỹ này cũng đã có từ mấy nghìn năm về trước.

Còn Diệp Viễn mới chỉ luyện công trong một thời gian ngắn, tại sao lại có thể phát hiện ra.

Hơn nữa theo hắn được biết, Diệp Viễn không tu luyện chưởng pháp, trong tầng thứ tám chỉ thấy hắn ngồi thiền.

Thật là kỳ lạ!

Diệp Viễn cười nói: “Tại ba tầng cuối cùng Long tiền bối đều sử dụng Bàn Long Phá Thiên Chưởng, hơn nữa trong lúc xuất chiêu tiền bối còn vô cùng chú ý, dường như muốn ta nhìn nhận ra điều này. Và đương nhiên cơ hội để vượt qua tầng thứ chín chỉ có thể ở trên chưởng pháp Bàn Long Phá Thiên Chưởng.”

Nghe Diệp Viễn nói như vậy, Long Đằng khẽ gật đầu nói: “Tiểu tử, rất biết quan sát đấy. Nhưng mấy ngày qua ta chỉ thấy ngươi ngồi thiền, chứ không hề diễn luyện.”

Diệp Viễn chỉ vào trán mình, nói: “Tất cả mọi diễn hóa đều ở trong này.”

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Long Đằng, Diệp Viễn tiếp tục giải thích: “Thực ra sau khi ta tìm ra được phương pháp điều động lực lượng của Chân Long, ta đã luôn suy nghĩ làm thế nào có thể nắm bắt được Bàn Long Phá Thiên Chưởng. Sau đó ta phát hiện ra, khi tiền bối xuất chiêu, sẽ phát ra một loại ba động đặc biệt được phát ra trong một khoảng thời gian nhất định. Cho nên ta đoán rằng đây chính là điểm then chốt của Bàn Long Phá Thiên Chương. Và ta vẫn luôn tìm kiếm loại ba động này trong mấy ngày bế quan vừa qua.”

Long Đằng kinh ngạc hỏi: “Ngươi… ngươi lại có thể cảm nhận được cả long ba?”

“Hóa ra cái đó gọi là long ba? Vậy thì đúng rồi!” Diệp Viễn cười nói.

Long Đằng hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Tất cả võ kỹ của Long tộc đều xuất phát từ long ba. Có điều dựa vào sự mạnh yếu của võ kỹ, mà tần xuất rung động của long ba phát ra sẽ khác nhau mà thôi. Bàn Long Phá Thiên Chưởng là loại võ kỹ mạnh nhất của Long tộc, cho nên cường độ của long ba cũng đạt tới mức độ cấp thiên. Lần đầu tiên sử dụng long ba mà ngươi đã có thể phát chiêu với cường độ gần với cấp thiên!”

Nghe vậy Diệp Viễn chợt lặng người: “Hả… cái này rất khó sao?”

Mặt Long Đằng biến sắc khi nghe lời này của Diệp Viễn.

Nhìn thấy nét mặt lộ rõ vẻ lúng túng của Long Đằng, Diệp Viễn cũng đã ý thức được, hình như là điều đó cực kỳ khó.

“Ngươi biết ta đã phải mất bao nhiêu năm mới có thể tu luyện sóng ba lên tới thiên cấp không?” Long Đằng ngần ngại hỏi.

Diệp Viễn yếu ớt đáp lại: “Năm năm?”

Long Đằng suýt chút nghẹn thở.

Một lúc lâu sau mới định thần lại, trừng mắt nhìn Diệp Viễn nói: “Một trăm năm!”

Chương 587: Truyền thừa cuối cùng!

Nghe vậy Diệp Viễn cũng ngẩn người ra.

Hắn chỉ dựa theo biểu thị của Long Đằng để tìm ra phương pháp thôi động Bàn Long Phá Thiên Chưởng, chứ không hề biết tới cái được gọi là long ba, cũng không biết rằng long ba lại khó tu luyện tới như vậy.

Bây giờ Diệp Viễn cũng biết vì sao Long Đằng lại dùng biểu cảm khó hiểu như vậy để nhìn hắn.

Bản thân lần đầu tiên sử dụng long ba lại đã đạt tới trình độ gần thiên cấp. Trình độ mà cao thủ tuyệt đỉnh như Long Đằng phải mất tới một trăm năm mới đạt được!

Diệp Viễn cười gượng nói: “Ha… ha ha, Long tiền bối, ta chỉ là mèo mù vớ được cá rán mà thôi, nếu thật sự để ta tu luyện, chắc cũng phải mất tới cả một trăm năm cũng không chừng.”

Ai ngờ sắc mặt của Long Đằng lại chùng xuống, vuốt râu trợn mắt, tức giận nói: “Bớt diễn trò này lại cho lão phu! Ngươi tưởng rằng luyện ra long ba thiên cấp trong vòng một trăm năm là dễ lắm sao?”

Diệp Viễn cười trừ, nhưng từ biểu cảm của Long Đằng, cũng có thể nhìn ra đúng là hắn đang nghĩ như vậy.

“Khi lão phu còn trẻ, cũng đã từng được mệnh danh là thiên tài số một của Long tộc! Người thường muốn luyện long ba tới thiên cấp, ít nhất cũng phải mất tời ba trăm năm! Nếu như không phải… mà thôi, không nhắc tới những chuyện ngoài lề làm gì.” Long Đằng xua tay nói.

“Khụ khụ, Long tiền bối, ta không có ý đó.” Diệp Viễn gượng gạo biện giải.

“Bỏ đi, ta còn không biết ngươi nghĩ gì hay sao? Ngươi là yêu nghiệt không có nghĩa tất cả mọi người đều là yêu nghiệt! Ta nói cho ngươi biết, long ba này được chia làm sáu cảnh giới, hoàng cấp, huyền cấp, đại cấp, thiên cấp, linh cấp và thần cấp. Tuy Bàn Long Phá Thiên Chưởng của ngươi chẳng ra sao, nhưng long ba lại đạt tới cảnh giới địa cấp đỉnh phong. Có cảnh giới như vậy, ngươi có thể dễ dàng tu luyện Bàn Long Phá Thiên Chưởng.” Long Đằng nói.

Diệp Viễn vốn không hiểu gì về môn pháp tu luyện của Long tộc, nhưng bây giờ nghe Long Đằng nói như vậy, hắn lại cảm thấy vô cùng hứng thú.

Trước đó Bàn Long Phá Thiên Chưởng chẳng ra sao của hắn lại đã có thể tạo ra uy lực như vậy, còn nếu sử dụng Bàn Long Phá Thiên Chưởng ra sao thì sẽ còn mạnh tới như nào?

Điểm này chỉ cần nhìn Bàn Long Phá Thiên Chưởng của Long Đằng cũng đủ biết.

Tuy rằng trong thời gian ngắn Diệp Viễn chưa thể đạt tới trình độ như vậy, thế nhưng nếu như học xong, thì đây chắn chắn là một trong những đòn sát thủ mạnh nhất của hắn, thậm chí còn mạnh hơn cả Vạn Vũ Kiếm Nhận!

Hơn nữa… nghe ý của Long Đằng, để tu luyện được võ kỹ của Long tộc cũng phải có thiên phú không tồi.

Điều này lại càng khiến Diệp Viễn hứng thú hơn.

Phải biết rằng, nếu tu luyện Bàn Long Phá Thiên Chưởng đạt tới trình độ tối thượng, cũng sẽ không thua kém gì chân ý.

“Long tiền bối, Bàn Long Phá Thiên Chưởng này...” Diệp Viễn cười hỏi.

Long Đằng cười một cách khó coi, rồi nói: “Yên tâm, Bàn Long Phá Thiên Chưởng là một trong những phần thưởng vượt ải ở tầng thứ chín này! Nếu như không phải vì để dạy cho ngươi, thì ta lại phải tốn công tốn sức vậy à?”

“Một trong những… phần thưởng sao?” Mắt Diệp Viễn chợt sáng lên.

Bàn Long Phá Thiên Chưởng là võ kỹ vô cùng lợi hại, ít nhất trong phạm vi hiểu biết của Diệp Viễn, nếu tu luyện chiêu thức này tới trình độ thượng thừa, nó sẽ không kém cạnh là bao so với Cửu Dương Phần Thiên của “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết”.

Nếu như đây lại là một trong những phần thưởng vượt ải ở tầng thứ chín, vậy phần thưởng cuối cùng là gì?

Long Đằng như đoán ra suy nghĩ này của Diệp Viễn, gật đầu nói: “Không sai, đây chỉ là một trong những phần thưởng vượt ải ở tầng thứ chín! Còn về phần thưởng cuối cùng... không phải ngươi là người thông minh tuyệt đỉnh sao, có thể tự mình đoán ra mà.”

Cũng không biết lão nhân này có nhã hứng từ đâu, lại muốn chơi trò giải câu đố với Diệp Viễn.

Diệp Viễn cũng bị lão nhân này dắt mũi, bắt đầu trầm tư suy đoán.

Một lát sau, Diệp Viễn chợt ngẩng đầu, mang theo ánh mắt ngờ vực nhìn về phía Long Đằng.

“Long tiền bối, không phải là...” Diệp Viễn cũng không dám tin vào phán đoán của bản thân.

Trước giờ hắn vẫn luôn suy nghĩ làm cách nào để có thể vượt qua được cả ba tầng cuối cùng, cho nên cũng không đặt nặng suy nghĩ quá nhiều vào việc này.

Nhưng bây giờ nghe Long Đằng nói như vậy, Diệp Viễn suy nghĩ chốc lát, liền nghĩ tới vài loại khả năng có thể xảy ra.

Chỉ là ngay cả bản thân hắn không cũng không dám tin vào khả năng ấy mà thôi.

Nhưng suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có điều đó là có khả năng nhất!

Long Đằng nhìn Diệp Viễn, cười nói: “Không phải là cái gì, ngươi cứ nói thẳng ra xem nào.”

Diệp Viễn hít một hơi thật sâu, dò dẫm hỏi: “Hạo… Hạo Thiên Tháp.”

Long Đằng dùng ánh mắt cảm phục nhìn về phía Diệp Viễn, cười: “Ngươi mới chỉ đoán đúng một nửa! Phần thưởng thật sự ở tầng thứ chín này chính là Bia đá Hạo Thiên!”

“Bia đá Hạo Thiên?” Diệp Viễn kinh ngạc hỏi lại.

Bởi theo Diệp Viễn thấy, Bia đá Hạo Thiên chỉ là một phần thuộc Hạo Thiên Tháp, nhiều lắm thì nó cũng chỉ là một phần rất quan trọng của tòa tháp này.

Bia đá Hạo Thiên có thể giúp nâng cao ý cảnh cho các võ giả, là vì nguồn năng lượng mà Hạo Thiên Tháp truyền cho nó.

“Không sai! Mọi người luôn cho rằng Hạo Thiên Tháp là vật vô cùng huyền bí, nhưng không biết rằng trái tim của Hạo Thiên Tháp lại chính là Bia đá Hạo Thiên này, nó mới là thứ quan trọng nhất chứ không phải bản thân tòa tháp. Thực ra Hạo Thiên Tháp được luyện ra là để che giấu Bia đá Hạo Thiên!” Diệp Viễn cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi nghe Long Đằng nói vậy.

Trong nhận thức của Diệp Viễn, Bia đá Hạo Thiên chỉ là một phần của Hạo Thiên Tháp. Lực lượng của Bia đá Hạo Thiên là được thừa hưởng từ Hạo Thiên Tháp.

Nhưng nghe Long Đằng nói vậy, lẽ nào sự thật lại không phải như thế?

Nhìn thấy Diệp Viễn mắt tròn mắt dẹp, Long Đằng điềm đạm nói: “Để ta kể cho ngươi câu chuyện này.”

Diệp Viễn vội vàng nói: “Xin tiền bối hãy kể một cách tường tận!”

Không cần đoán cũng biết, câu chuyện này chắc chắn liên quan tới lai lịch của Hạo Thiên Tháp và Bia đá Hạo Thiên.

Nhìn dáng vẻ ham học của Diệp Viễn, Long Đằng ra sức gật đầu, bắt đầu câu chuyện.

Câu chuyện xảy ra vào khoảng hơn năm vạn năm trước đây, và nhân vật chính trong câu chuyện này cũng là người ở Vô Biên giới.

Người thiếu niên này tên là Phương Thiên, trong một lần tình cờ, hắn gặp được một tảng đá.

Từ ngày hôm đó, hắn như một bước lên trời, không bao lâu đã trở thành vương giả của một tiểu thế giới.

Sau khi lên Thần Vực, Phương Thiên vẫn giữ phong độ của mình và nhanh chóng trở thành cường giả tuyệt đỉnh ở Thần Vực.

Đúng lúc này, Thần Vực xuất hiện một bảo vật nghịch thiên, chính là Hạo Thiên Tháp!

Phương Thiên dựa vào bảo vật này, tung hoành khắp chốn, không ai có thể địch lại nổi.

Tuy nhiên cái giá phải trả cho sự tuyệt đỉnh này lúc nào cũng là máu và giết chóc.

Trong cả quá trình ấy, khi Phương Thiên gặp phải tai họa, hắn đã cứu mạng một con Thanh Long bị thương nặng.

Lúc này, một người một rồng đã tạo nên một phen kinh động tại Thần Vực.

Cuối cùng, Phương Thiên đã chọc giận phải thế lực ma đạo mạnh nhất lúc bây giờ, hơn nữa kẻ đó cũng là cường giả có thế lực mạnh nhất, tên gọi Thiên Ma Thần.

Năm vạn năm trước, Phương Thiên và Thiên Ma Thần đã gây ra một cuộc đại chiến có một không hai.

Trận chiến này có thể gọi là trận chiến kinh thiên động địa giữa quỷ và thần, đánh nát cả Thần Vực.

Chỉ là kết cục cuối cùng của trận chiến hai bên đều toàn bại, Thiên Ma Thần trọng thương nên đã chạy trốn, về sau không biết tung tích ra sao.

Còn Phương Thiên sau khi bị trọng thương cũng đã biến mất khỏi Thần Vực.

Bốn vạn năm sau, một không gian truyền thừa nghịch thiên xuất hiện tại Vô Biên giới, vật đó chính là Hạo Thiên Tháp!

Kể từ đó, có vô số võ giả tranh giành nhau để được vào Hạo Thiên Tháp, mong có được vật truyền thừa cuối cùng của Hạo Thiên Tháp.

Chỉ là tất cả những người được gọi là thiên tài trong thế giới này, không ai vượt qua được cửa ải mà chủ nhân của Hạo Thiên Tháp này thiết kế ra.

Mãi cho tới ngày hôm nay, khi Diệp Viễn xuất hiện, cuối cùng cũng đã có người hoàn thành được nhiệm vụ bất khả thi ấy và giành được truyền thừa cuối cùng!

Chương 588: Chủ nhân mới của Hạo Thiên Tháp.

Câu chuyện này đã kéo dài cả năm vạn năm và cho tới tận ngày hôm nay.

Long Đằng kể rất giản lược, nhưng Diệp Viễn lại không hề thấy câu chuyện này đơn giản chút nào.

Theo Diệp Viễn câu chuyện không chỉ dừng lại ở đó, cho nên hắn có thể hoàn toàn cảm nhận được những điều đáng kinh ngạc từ lời kể vắn tắt của Long Đằng.

“Vậy Phương Thiên tiền bối, ngài ấy...” Diệp Viễn hỏi.

Long Đằng lắc đầu nói: “Người đó bỏ lại Bia đá Hạo Thiên ở đây rồi biến mất. Còn ta cũng vì trúng độc trong trận chiến đó, nên mới bị biến thành bộ dạng như thế này. Nếu như không trốn ở trong Hạo Thiên Tháp, ta đã sớm thành một bộ xương khô rồi.”

Diệp Viễn khẽ gật đầu, xem ra trận chiến năm vạn năm trước phải tàn khốc ác liệt tới nhường nào mới khiến cho cả cao thủ như Long Đằng thành ra bộ dạng thê thảm như vậy.

“Vậy Phương Thiên tiền bối… ngài ấy có phải là cường giả Thần Cảnh không?” Diệp Viễn kích động hỏi.

“Ha ha, Thần Cảnh có thể dễ dàng đạt được tới như vậy sao? Dưới gầm trời này đã không có cách nào để sinh ra một cường giả Thần Cảnh nữa rồi!” Long Đằng thở dài đáp lại.

Mặt Diệp Viễn biến sắc, hỏi tiếp: “Dám hỏi tiền bối, tại sao lại như vậy?”

Long Đằng lắc đầu nói: “Cường giả Thần Cảnh trong một đêm bốc hơi khỏi Thần Vực, từ đó trở đi, những gì còn lại về cường giả Thần Cảnh đều là những thứ trong truyền thuyết. Còn nguyên nhân cụ thể ra sao, e rằng cũng chỉ có bọn họ mới là người biết rõ!”

Diệp Viễn có chút thất vọng khi nghe câu trả lời này.

Thần Cảnh vẫn luôn là mục tiêu mà cả đời hắn theo đuổi, không dễ gì mới thấy có được một tia hy vọng, nhưng lại bị dập tắt ngay trước mắt.

Có điều hắn vẫn không chịu từ bỏ, mà lại hỏi tiếp: “Hạo Thiên Tháp này có lẽ không chỉ là trình độ của Thần Vương đúng không? Hơn nữa Bia đá Hạo Thiên cũng có lai lịch không hề bình thường, lẽ nào có những vật như vậy, lại không thể đạt tới trình độ của Thần Cảnh được sao?”

Long Đằng vẫn lắc đầu đáp lại: “Không được! Thần Cảnh mạnh hơn nhiều so với những gì ngươi tưởng tượng, Phương Thiên năm đó cũng cho rằng bản thân đã có thể đạt tới Thần Cảnh rồi, nhưng sau này hắn phát hiện ra, mọi chuyện lại không phải như thế.”

Diệp Viễn biến sắc, đột nhiên nhớ tới lời nói trước phút lâm chung của phụ thân Cơ Chính Dương.

Kiếp trước cũng vì phụ thân nhận được Dược Thần Hồn Điển, thần hồn đạt tới cảnh giới vô cùng huyền diệu.

Lẽ nào trên con đường tu luyện của võ giả, bên trên Thần Vương vẫn còn có cảnh giới mạnh hơn nữa sao?

Diệp Viễn càng nghĩ càng thấy mơ hồ, càng cảm thấy không thể nhìn thấu được thế giới này.

Long Đằng nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Diệp Viễn, cười nói: “Không cần phải lo lắng như vậy, bây giờ ngươi mới chỉ là Hóa Hải Cảnh, nào cần phải nghĩ tới những chuyện xa xôi như vậy, tốt nhất vẫn nên hành động theo thực tế sẽ tốt hơn.”

Diệp Viễn lặng người, cười ha hả nói: “Tiền bối nói đúng, Diệp Viễn đã suy nghĩ viển vổng rồi. Long tiền bối, vừa rồi tiền bối có nói, từ giờ trở đi Bia đá Hạo Thiên này đã thuộc về ta rồi đúng chứ?”

“Không sai!”

Long Đằng phất tay một cái, Bia đá Hạo Thiên tức thì xuất hiện ngay trước mặt Diệp Viễn.

“Trước khi người đó rời đi, đã xóa hết mọi dấu tích của mình, bây giờ ngươi chỉ cần nhỏ máu của ngươi lên đó là có thể luyện hóa nhận chủ được rồi.” Long Đằng nói.

Diệp Viễn lặng người hỏi lại: “Đơn giản vậy thôi sao?”

“Đúng, đơn giản thế thôi. Theo lý mà nói đáng lẽ những bảo vật thuộc cấp nghịch thiên như thế này phải rất khó để có thể luyện hóa mới đúng, nhưng Bia đá Hạo Thiên lại dễ như vậy đấy! Ngươi có được Bia đá Hạo Thiên rồi, thì có thể tùy ý điều khiển Hạo Thiên Tháp. Nhưng dựa vào cảnh giới hiện tại của ngươi, sẽ chưa thể phát huy được hết uy năng của nó.” Long Đằng nói.

“Hì hì, dù có ra sao thì trước mắt cứ thu phục được nó rồi hẵng nói tới những thứ khác.”

Diệp Viễn cũng không khách khí, nhanh chóng nhỏ một giọt máu lên Bia đá Hạo Thiên khiến nó lập tức phát sáng.

Cùng lúc đó, Diệp Viễn cảm nhận được một mối liên hệ kỳ lạ được thiết lập giữa hắn và Bia đá Hạo Thiên.

Quả nhiên, bản thân hắn đã trở thành chủ nhân của Bia đá Hạo Thiên.

Chỉ là Diệp Viễn đột nhiên phát hiện ra, cho dù hắn đã trở thành chủ nhân của Bia đá Hạo Thiên, thì hắn vẫn không hề biết gì về nó.

“Mặc dù bây giờ ngươi đã nhỏ máu nhận chủ, nhưng với cảnh giới hiện giờ của ngươi, chưa thế nào điều khiển được Bia đá Hạo Thiên và Hạo Thiên Tháp, nếu ngươi cố tình điều khiển sẽ chỉ tự làm hại bản thân mà thôi.” Long Đằng cảnh cáo nói.

Diệp Viễn không biết nói gì hơn, chỉ đành hỏi: “Vậy cũng chẳng khác nào không có được nó sao?”

Long Đằng cười nói: “Đương nhiên không giống nhau! Có Bia đá Hạo Thiên, ngươi có thể tùy ý ra vào Bia đá Hạo Thiên để cảm ngộ ý cảnh, đây chính là đãi ngộ không phải bất kỳ ai cũng có được!”

Mắt Diệp Viễn chợt sáng lên, Bia đá Hạo Thiên chắc chắn là bảo vật nghịch thiên, có thể trợ giúp võ giả cảm ngộ ý cảnh.

Nếu như bất cứ lúc nào cũng có thể vào quan sát Bia đá Hạo Thiên, chẳng khác nào Diệp Viễn được đi đường tắt.

Diệp Viễn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lại hỏi tiếp: “Đúng rồi, không phải Hạo Thiên Tháp này có thể thay đổi tốc độ thời gian sao?”

“Ngươi đừng có nghĩ đến điều này làm gì! Phương Thiên là vì muốn kéo dài thời gian cho ta, nên đã thay đổi tốc độ thời gian lưu chuyển xoanh quanh cơ thể của ta. Ngay thời khắc ngươi vượt qua tầng thứ chín trong không gian truyền thừa, nó cũng đã bị tiêu hủy luôn rồi. Kể từ giờ Hạo Thiên Tháp đã không còn là bảo vật truyền thừa nữa, nó đã thuộc về ngươi! Được rồi, ta biết ngươi vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng ta cũng không có cách nào để trả lời hết từng câu hỏi cho ngươi. Lần vượt ải này đã khiến ta tiêu hao quá nhiều sức lực rồi, ta cũng sắp chuyển sang trạng thái ngủ đông rồi.”

Nói xong, Long Đằng mở ra một đạo ấn ký, khắc ngay giữa ấn đường của Diệp Viễn rồi biến mất.

“Đây chính là phương pháp tu luyện của Bàn Long Phá Thiên Chưởng và long ba, ngươi hãy tu luyện cho tốt. Nếu có ngày ngươi có thể tiến vào Long tộc, hãy thay ta giáo huấn cho bọn chúng một trận!”

Nói rồi, Long Đằng biến mất ngay trước mặt Diệp Viễn.

Diệp Viễn cũng không lấy làm ngạc nhiên, bởi hắn cũng đã sớm nhận ra Long Đằng này cũng chỉ là một hóa thân, thân thể thật sự của hắn vẫn đang ở một nơi nào đó ở trong Hạo Thiên Tháp này.

Long Đằng có thể sống hơn năm vạn năm, chắc hẳn phần lớn thời gian đều chìm trong trạng thái ngủ đông. Đương nhiên, điều này cũng có can hệ lớn tới việc Phương Thiên đã thay đổi tốc độ thời gian chuyển động xunh quanh hắn.

Nói tới Phương Thiên, người này đúng là nhân vật kinh thiên động địa.

Chỉ đáng tiếc, bây giờ cũng không biết đang lưu lạc ở phương nào, thậm chí cũng có khả năng đã không còn trên cõi đời này nữa rồi, và phải thừa nhận đó là một điều đáng tiếc.

Hắn để lại Hạo Thiên Tháp và Bia đá Hạo Thiên ở nơi này, chính là để tìm lấy một truyền nhân.

Vậy nên khả năng hắn vẫn còn sống là rất nhỏ.

Đột nhiên, thần sắc của Diệp Viễn khẽ động, di chuyển tới một thảo nguyên.

Nơi này dường như ở một thế giới khác, hoàn toàn không giống với thế giới ngoài kia.

Hai tay khẽ bấm chú, một nhóm người liền xuất hiện trước mặt hắn.

“Diệp thiếu gia!”

“Thiếu gia!”

Viên Phi và Lục Nhi mừng ra mặt khi nhìn thấy Diệp Viễn.

Diệp Viễn có chút áy náy xoa đầu Lục Nhi, nói: “Lục Nhi, cho thiếu gia thêm chút thời gian nữa, thiếu gia sẽ nhanh chóng giúp ngươi giống với những người bình thường ngoài kia.”

Lục Nhi không chút để ý, nói: “Chỉ cần có thể được ở bên cạnh thiếu gia, Lục Nhi không cần gì hết. Hả? Đây là nơi nào, đẹp quá đi, tốt hơn nhiều so với ở trong Linh khí không gian!”

Diệp Viễn cười nói: “Có thích không?”

Lục Nhi ngoan ngoan vui vẻ gật đầu nói: “Thích!”

“Ha ha, vậy sau này ngươi và Viên Phi có thể ở đây! Đây là pháp bảo mà thiếu gia vừa nhận được, ở trong này ngoại trừ việc không có người ra, thì nó cũng khá giống với thế giới ở bên ngoài.” Diệp Viễn cười nói.

“Hả? Thật sao? Nếu vậy thì tốt quá rồi!” Lục Nhi phấn khích nói.

Diệp Viễn cười cười, nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Bạch Quang.

Chương 589: Tứ đại tùy tùng.

Không biết tên tiểu tử này đã ngủ từ lúc nào, lại còn ngáy liên hồi không thôi.

Nhưng Diệp Viễn cũng ngạc nhiên phát hiện ra, không biết Bạch Quang đã đột phá lên cấp bốn từ khi nào!

“Diệp thiếu gia, từ sau khi Bạch Quang luyện hóa hổ cốt, lúc nào cũng ngủ khì khì như vậy, mấy hôm trước đột phá lên cấp bốn, hơn nữa bằng mắt thường cũng có thể thấy hắn đã đột phá lên tới cấp bốn trung kỳ.” Viên Phi nói.

Cấp bốn trung kỳ, về cơ bản cũng đã tương đương với võ giả Hóa Hải hậu kỳ.

Diệp Viễn nhận được truyền thừa của Hạo Thiên Tháp mới đột phá lên Hóa Hải hậu kỳ, không ngờ tên tiểu tử này lại dùng cách này để đột phá, thật là khiến người khác phải ngưỡng mộ không thôi.

“Xem ra hổ cốt rất có lợi cho Bạch Quang, khó trách tại sao ban đầu nó lại tỏ ra kích động như vậy, cứ để nó tiếp tục ở đây đột phá tiếp. Ta cũng phải ở đây bế quan vài ngày, các ngươi có việc gì cứ gọi ta một tiếng là được.” Diệp Viễn nói.

“Diệp Viễn đã vào tầng thứ chín cũng đã mấy ngày rồi, tại sao tới bây giờ vẫn chưa có chút động tĩnh gì vậy, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Quách Đào Quần nói.

“Cái mỏ quạ nhà ngươi! Diệp Viễn là người may mắn, nếu như đã có thể lên tới tầng thứ chín thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Tần Nham nhổ phì phì nói.

“Ha ha, nói vậy cũng phải, ta cũng chỉ lo lắng thôi mà! A, là Diệp Viễn, đệ ấy ra rồi!” Quách Đào Quần đột nhiên kích động hô lên.

Mọi người ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, vội vàng quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Diệp Viễn từ trong Hạo Thiên Tháp đi ra.

Đúng lúc này, cả năm người đều nhìn thấy cảnh tượng cả đời khó quên.

Hạo Thiên Tháp vốn sừng sững giữa trời, lúc này lại nhanh chóng thu nhỏ lại!

Ngay sau đó, cả tòa tháp đồ sộ lại thu nhỏ thành bảo tháp nhỏ tí xíu nằm gọn trong lòng bàn tay của Diệp Viễn.

“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Hạo Thiên Tháp lại biến thành ra như thế này?” Quách Đào Quần mắt tròn mắt dẹt khi chứng kiến cảnh tượng này.

Trong nháy mắt Diệp Viễn đã đi tới trước mặt bọn họ.

Thất Hải là người đầu tiên định thần lại trước cảnh tượng chấn động vừa rồi, ngạc nhiên nhìn Diệp Viễn, nói: “Diệp Viễn, ngươi đây là...”

Diệp Viễn cười nói: “Hải lão, từ hôm nay trở đi, ở Vô Biên giới này sẽ không còn truyền thừa Hạo Thiên Tháp nữa. Đây là chuyện rất quan trọng, vẫn mong các vị giữ bí mật này giúp ta.”

Tuy Diệp Viễn dùng giọng thương lượng để nói, nhưng khí thế cường hùng toát ra từ thân thể của hắn đã khiến cả bốn người bọn họ cảm thấy căng thẳng.

Diệp Viễn chỉ thở thôi cũng đủ khiến bọn họ không dám phán khảng.

Cả bốn người đều là những thiên tài cao ngạo, làm sao lại có người có thể đẩy bọn họ vào tình huống như vậy được chứ?

Nhìn lại lần nữa, lúc này Diệp Viễn đã là Hóa Hải tầng tám.

Đây là chấn kinh không hề nhỏ!

Nếu như là những võ giả Hóa Hải Cảnh tầng tám bình thường thì bọn hắn nào coi ra gì, nhưng từ sâu thẳm trong thâm tâm bọn hắn đều biết, Diệp Viễn đột phá lên Hóa Hải tầng tám có nghĩa là thế nào!

“Yên tâm, chúng ta sẽ không nói!” Cả bốn người đồng thanh đáp.

Thất Hải cũng nói: “Yên tâm đi, cả bốn người bọn chúng tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời.”

Diệp Viễn gật đầu: “Nếu như chuyện này bị lộ ra ngoài, ta sẽ tìm mấy huynh tính số! Còn nữa, Hạo Thiên Tháp là tự bỏ chốn này mà đi, đã hiểu chưa?”

Cả bốn người gật đầu: “Hiểu!”

Cùng với công trạng ngày hôm nay của Diệp Viễn, khí thế của hắn cũng tăng lên rõ rệt, khiến người khác phải nể phục.

Thực ra vừa rồi nhắc nhở bọn họ cũng chỉ tránh chuyện bất trắc xảy ra, vì sợ bọn họ không giữ mồm giữ miệng.

Cũng phải tới mười năm nữa bí cảnh Hạo Thiên này mới được mở lại, tới lúc đó e rằng Diệp Viễn đã sớm không còn ở Vô Biên giới này nữa.

Diệp Viễn gật đầu, sau đó không để ý tới bốn người nữa mà nhìn ra xung quanh, rồi liền hỏi Thất Hải: “Hải lão, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thất Hải thuật lại ngắn gọn những gì đã xảy ra, hai hàng lông mày của Diệp Viễn cau chặt lại khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện.

“Trước đó ta cũng đã từng nghi ngờ động tĩnh bất ổn của Triệu Thiên Dận, xem ra, những thứ gọi là phúc lợi cho võ giả Cuồng Phong giới vốn chỉ là những thứ giáo điều linh tinh!”

Diệp Viễn cũng đã nhận ngay ra mùi âm mưu nồng nặc trong chuyện diệt thành.

“Ừm, ta cũng nghĩ như vậy. Chỉ là không biết, rốt cuộc tại sao Cuồng Phong giới lại làm như vậy?” Thất Hải nói.

“Không cần nghĩ nhiều làm gì, cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra!” Diệp Viễn khinh thường nói.

Thất Hải gật đầu, nói tiếp: “Bây giờ cũng chỉ có thể án binh bất động. Diệp Viễn, chuyện gì đã xảy ra với Hạo Thiên Tháp vậy?”

Diệp Viễn cười nói: “Ta đã vượt qua tầng thứ chín, hơn nữa phần thưởng cuối cùng của Hạo Thiên Tháp lại chính là tòa tháp này!”

Diệp Viễn nói lại vắn tắt chuyện vượt qua tầng thứ chín, nhưng hắn cũng đã lược bớt một vài thông tin quan trọng.

Thế nhưng cho dù là vậy cũng không khỏi khiến cả năm người bao gồm cả Thất Hải cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng.

Nhất là bốn người trẻ tuổi, lúc này bọn họ đã nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt chứa đầy sự kính nể.

Diệp Viễn ít tuổi hơn nhiều so với bọn hắn nhưng đã đạt được thành tựu đáng ngưỡng vọng tới vậy.

“Hạo Thiên Tháp sừng sững vạn năm giữa đất trời, hóa ra lại dùng để chọn ra chủ nhân mới của nó! Chỉ là cho dù biết sự thật này đi chăng nữa, e là cũng chẳng có ai có thể làm được. Diệp Viễn này, thực lực càng mạnh, trách nhiệm càng cao, hy vọng của Vô Biên giới chúng ta đều đặt hết cả lên người ngươi đấy.” Thất Hải trầm giọng nói.

Diệp Viễn chỉ bình thản đáp lại: “Hải lão yên tâm, ta và Triệu Thiên Dận đã hẹn quyết đấu một trận, hơn nữa gia đình và bạn bè của ta vẫn đang ở Vô Biên giới, đương nhiên ta sẽ không giương mắt nhìn bọn họ đi vào chỗ chết được.”

Nghe Diệp Viễn nói như vậy, trong lòng Thất Hải chợt trở nên trĩu nặng.

Không biết Diệp Viễn đã trải qua những gì trong chuyến đi tới Cuồng Phong giới mà lại khiến hắn có mối thù sâu sắc tới như vậy với cường giả Vô Lượng Cảnh đó.

Diệp Viễn sẽ làm cách nào để chiến thắng nếu xảy ra trận chiến giữa hắn và giới chủ của Cuồng Phong giới?

Quả nhiên còn quá nhiều bí mật xung quanh Diệp Viễn!

Nhưng đối với Thất Hải mà nói, thế cũng đã đủ rồi!

“Diệp Viễn, ta đã tự quyết giữ bốn người bọn họ ở lại. Nếu ngươi không chê, thì hãy giữ bọn họ lại làm tùy tùng của mình; còn nếu như ngươi có ý kiến khác, ta sẽ để bọn họ rời đi.”

Diệp Viễn có chút kinh ngạc nói: “Mấy người bọn họ làm tùy tùng cho ta? Cái này không được thích hợp cho lắm thì phải?”

Cả mấy người bọn họ đều là những nhân vật vô cùng ngạo mạn, cho nên hắn vẫn chưa chấp nhận được việc để mấy người bọn họ đi theo làm tùy tùng cho mình.

“Có gì không thích hợp cơ chứ, sau khi chứng kiến những gì ngươi đã làm ở trong Hạo Thiên Tháp, bọn họ sớm đã biết vị trí của mình là ở đâu. Nếu như sau này bọn chúng có bất kính với ngươi, ngươi cứ đuổi thẳng cổ đi là được!” Thất Hải nghiêm túc nói, đồng thời nhìn sang phía bốn người đám Tầm Nham, Liễu Hồng.

Cả bốn người hiểu ý, vội vàng đáp: “Cả bốn người chúng ta đều đồng ý đi theo Diệp Viễn đại nhân!”

Diệp Viễn liếc nhìn cả bốn người một lượt, nhưng vẫn chưa lên tiếng đồng ý ngay.

Thất Hải thấy vậy, liền nói thêm: “Diệp Viễn, ý của ta ra sao chắc ngươi cũng hiểu rõ. Con đường giữa hai thế giới đã được đả thông, chiến tranh giữa hai giới sẽ diễn ra trong một thời gian khá dài. Bốn người bọn họ đều là hạt giống tương lai của Vô Biên giới, ta muốn để bọn họ đi theo ngươi tu luyện.”

Diệp Viễn trầm lặng một lúc, sau đó gật đầu nói: “Được thôi, nếu Hải lão đã nói tới như vậy, ta không đồng ý thì e là không được thấu tình đạt lý cho lắm. Nhưng ta cũng xin nói thẳng trước, đi theo ta, thì nhất nhất phải nghe theo ta, nếu như ai dám chọc giận ta, ta sẽ không khách khí đâu đấy!”

Cả bốn người vui mừng đồng thanh đáp: “Tuân lệnh, Diệp Viễn đại nhân!”

Bình Luận (0)
Comment