Vô Phương Thành giờ đây đã trở thành tổng bộ của liên minh, sau khi từ Hạo Thiên Tháp quay về, người đứng đầu của các đại tông môn đã tập trung tại đây, điều động lực lượng võ giả của Vô Biên giới.
Còn lúc này, bên trong phủ thành chủ đã trở thành một đống hỗn tạp.
“Người của Hắc Viêm Tông các ngươi là lũ đầu heo hả? Số người của Cuồng Phong giới ít hơn một nửa so với các ngươi, vậy mà ba ngày các ngươi cũng không cầm cự nổi là sao!”
“Đừng có ở đấy mà nói bóng nói gió! Các ngươi nói cứ như Thiên Ưng Tông các ngươi lợi hại lắm vậy, các người cứ làm như kiên trì hơn chúng ta được một ngày thì ghê gớm lắm vậy?”
“Kiên trì được một ngày cũng là kiên trì! Ngươi có biết chỉ vì một ngày, mà Thiên Ưng Tông chúng ta đã phải thiệt hại bao nhiêu người không? Nào giống Hắc Viêm Tông các ngươi, vừa thấy tình thế không ổn liền rút lui!”
“Ta khinh! Ai là người lập tức rút lui chứ? Mấy trưởng lão của chúng ta cũng đã hy sinh trong trận đại chiến vừa rồi, tổn thất của chúng ta là không hề nhỏ. Ngươi còn nói xằng nói bậy nữa thì ngươi chết với lão tử ta!”
Đại lão của một tông môn khác đang định nói, lập tức bị Tần Hồng Đào đã sớm không chịu nổi cảnh tượng này tức giận nạt nộ lại: “Im mồm hết cho lão phu! Năm đại quân của Cuồng Phong giới đã dần tiến tới Xích Quang Vực rồi, một khi Xích Quang Vực bị vỡ trận, coi như mở rộng cửa cho bọn chúng vào, điều này là vô cùng bất lợi cho liên minh Vô Biên chúng ta, vậy mà các ngươi vẫn còn có tâm tư ngồi đây đấu khẩu với nhau!”
Tất cả mọi người im re khi hắn lên tiếng.
Hiện giờ Cuồng Phong giới như gió thu quét lá trên cành, bọn chúng đã thổi bay cả phía đông nam của Vô Biên giới.
Còn võ giả Vô Biên giới lúc này chỉ cần nghe thấy tên của Cuồng Phong giới thôi là đã sợ mất mật.
Trong khi Cuồng Phong giới lại không quá vội vã trong việc bành chướng, nhưng bọn chúng đi tới đâu, đều sẽ ra tay giết sạch hết toàn bộ võ giả ở nơi đó.
Chính vì vậy, nơi nào Cuồng Phong giới đi qua là nơi đó gà bay chó chạy, cảnh tượng hoang tàn.
Bây giờ, phần đa võ giả vùng đông nam đều bỏ chạy tới Xích Quang Thành.
Song Xích Quang Thành lại là cửa khẩu vô cùng quan trọng, một khi bị Cuồng Phong giới chiếm đóng, sẽ đẩy Vô Biên giới vào thế cực kỳ bị động.
Minh chủ Ninh Nhất Hiền ngồi phía trên, cau chặt mày, dường như không nghe thấy tiếng cãi vã của những người phía dưới, và cũng không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Lúc này khi thấy đám đông đã trở nên im lặng, Ninh Nhất Hiền mới chậm rãi nói: “Tính quan trọng của Xích Quang Thành là như thế nào chắc cũng không cần ta phải nói lại nữa. Thành chủ Tô Hộ của Xích Quang Thành đã gửi yêu cầu chi viện khẩn cấp tới liên minh, yêu cầu liên minh cho người tới chi viện, không biết các vị đề cử ai?”
Các lão tổ nhìn nhau, ai nấy đều lộ rõ vẻ do dự, nhưng cũng không ai dám nói ra.
Bây giờ chiến sự giữa hai bên đã dần mở rộng trên mọi phương diện, thế nhưng hai bên vẫn duy trì khoảng cách nhất định, bởi cường giả Thần Du Cảnh của cả hai bên vẫn chưa tham chiến.
Một khi có sự tham chiến của cường giả Thần Du Cảnh, nghĩa là cuộc chiến đã được đẩy lên một tầm cao khác, và cũng đồng nghĩa với thời khắc quyết chiến giữa hai bên cũng đã tới gần.
Một vài lão tổ tông có mặt ở đây cũng đã cắt cử không ít lực lượng của mình tham gia giao chiến với Cuồng Phong giới, thế nhưng bọn họ lại bị thua không còn mảnh giáp, cho nên càng khiến họ chỉ lo giữ sức lực của tông môn mình hơn mà không muốn cử người của mình ra tiền tuyến.
“Hừ! Tam tông chúng ta đã cử lực lượng tinh nhuệ đi tới bốn thành trì phía đông nam! Mấy lão già chúng ta còn chưa nói gì, mà các người ai nấy đều rụt hết cổ lại rồi là sao?”
Nhìn thấy những người này tới lúc này rồi vẫn còn muốn bảo toàn lực lượng, Tĩnh Huyền trước giờ lạnh như băng cũng phải phát điên lên.
Lão tổ của các tông môn khác câm như hến, không ai dám lên tiếng.
Tĩnh Huyền vốn là người ít nói, nhưng một khi cần phải lên tiếng, thì tiếng nói của bà lại rất có trọng lượng.
Tuy liên minh đã được thành lập, nhưng các tông môn của Vô Biên giới vẫn cần phải được duy trì, cho nên bọn họ đều không nỡ đẩy người của mình vào chỗ chết.
Ninh Nhất Hiền quét mắt nhìn một lượt, từ tốn nói: “Không ai lên tiếng đúng không? Vậy để ta gọi tên.”
Không khí trong gian phòng lúc này bất chợt trở nên căng thẳng.
Ánh mắt của Ninh Nhất Hiền lướt qua một lượt các gương mặt phía dưới, mỗi lần ánh mắt dừng lại ở người nào, người đó gần như nín thở lo lắng.
Ánh mắt của Ninh Nhất Hiền cuối cùng cũng dừng lại ở phía lão tổ của Hắc Viêm Tông, khiến não hắn ta muốn nổ tung.
Xích Quang Thành lúc này chẳng khác nào chảo lửa, dường như đây là nhiệm vụ một đi không trở lại. Nếu để người của Hắc Viêm Tông bọn họ tới đó, thì liệu rằng còn ai có thể trở về được?
Đúng lúc lão tổ Hắc Viêm Tông mặt mày u dột, đột nhiên có thuộc hạ vào cấp báo: “Minh chủ, Diệp Viễn đại nhân đã trở về, bây giờ đang ở bên ngoài điện.”
Ninh Nhất Hiền kinh ngạc đứng bật dậy nói: “Mau, mau cho gọi hắn vào đây!”
Lão tổ Hắc Viêm Tông nhìn sắc mặt của Ninh Nhất Hiền giãn ra một cái mới dám thở dài một tiếng.
Cho dù nói thế nào, thì cũng coi như thoát được lần này.
Không lâu sau, Diệp Viễn dẫn theo bốn người đám Liễu Hồng cùng tiến vào đại điện nghị sự.
Ánh mắt của Ninh Nhất Hiền nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, trong ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên.
“Các vị minh chủ đại nhân, vẫn ổn chứ?” Diệp Viễn hỏi.
Lúc này Ninh Nhất Hiền mới định thần lại, nắm chặt vai Diệp Viễn, vui mừng nói: “Sự tiến bộ của Diệp lão đệ thật đáng kinh ngạc đấy! Trước khi vào Hạo Thiên Tháp mới chỉ Hoá Hải tầng hai, còn chưa đầy một tháng, mà ngươi đã đột phá lên Hoá Hải tầng tám!”
Không khí căng như dây đàn lúc trước nhờ sự trở về của Diệp Viễn mà đã được phá tan, khiến bọn họ bớt căng thẳng hơn nhiều.
Thế nhưng khi nghe Ninh Nhất Hiền nói như vậy, bọn họ mới choàng tỉnh.
Chỉ tham gia một lần tu luyện, với thời gian chưa đầy một tháng đã có thể đột phá hẳn sáu tầng tiểu cảnh giới, như vậy có phải là khoa trương quá rồi không!
Song Diệp Viễn lại như không để ý mà đáp lời: “Ha ha, vì gặp được vài cơ duyên trong Hạo Thiên Tháp cho nên có chút đột phá.”
Ninh Nhất Hiền dè dặt hỏi: “Diệp lão đệ cuối cùng vượt qua được tầng thứ mấy?”
Tất cả mọi người đều dỏng tai lên nghe khi hắn đặt câu hỏi này.
Bọn họ đều rất hiếu kỳ muốn biết tới cuối cùng Diệp Viễn có thể lên được tầng thứ mấy.
Diệp Viễn cười nói: “Tầng thứ tám.”
Một luồng không khí lạnh như thổi qua khắp căn phòng.
“Không phải đùa đấy chứ? Tầng thứ tám! Cả vạn năm nay, cũng chỉ mới có một người lên được tới tầng thứ tám!”
“Không phải tức là nói Diệp Viễn là thiên tài hàng đầu trong vạn năm nay sao? Trời ạ, thật không thể ngờ được!”
“Các người nói xem, có phải hắn đang nói khoác không đấy? Tầng thứ bảy cũng đã nghịch thiên lắm rồi, tầng thứ tám...”
“Nói khoác cái đầu ngươi ấy! Trước khi Diệp Viễn đi ra, hắn đã có thể liên tiếp đạt được xuất sắc vượt ải, lại không thể lên được tới tầng thứ tám hay sao? Hơn nữa còn có Hải lão và tứ đại thiên tài làm chứng, nếu hắn có nói dối thì cũng sẽ bị vạch trần thôi hiểu không?”
Bọn họ nào biết, Diệp Viễn không hề nói khoác, mà còn cố tình nói giảm đi để che giấu sự thật.
Ninh Nhất Hiền nghe vậy vui ra mặt nói: “Diệp lão đệ quả đúng là thiên tài trong thiên tài, lại còn vượt xa hơn cả Đại Diễn Chân Quân nghìn năm trước! Chúc mừng lão đệ, với tài năng của lão đệ, ngày phi thăng Thần Vực sẽ không còn xa!”
Diệp Viễn cười nói: “Cơm cũng phải ăn từng thìa, bây giờ ta mới chỉ là Hoá Hải Cảnh, vẫn còn cả một chặng đường dài mới có thể phi thăng!”
Nghe câu này, Ninh Nhất Hiền lại càng đánh giá Diệp Viễn cao hơn.
Bởi so với đám người Quách Đào Quần bọn họ, tuy Diệp Viễn ít tuổi hơn nhưng lại chín chắn hơn nhiều.
“Đúng rồi, ta có một chuyện muốn nói với mọi người, vẫn mong mọi người sẽ chuẩn bị sẵn tâm lý. Hạo Thiên Tháp… đã biến mất!”
Chương 591: Chủ động xin ra trận.“Ngươi nói cái gì! Hạo Thiên Tháp… không còn nữa?” Tần Hồng Đào suýt nữa nhảy dựng lên.
Mặt Ninh Nhất Hiền và Tĩnh Huyền cũng biến sắc, ánh mắt nhìn chòng chọc về phía Diệp Viễn, chờ đợi lời giải thích từ hắn.
Mặc dù những người khác cũng rất lấy làm kinh ngạc, nhưng cũng không phản ứng thái quá như ba người Ninh Nhất Hiền bọn họ.
Thậm chí còn có một vài ánh mắt lộ rõ vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Dù sao thì Hạo Thiên Tháp cũng thuộc về tam tông, cho nên có mất hay không cũng chẳng hề liên quan tới bọn họ.
“Ông nội, sau khi Diệp Viễn từ trong Hạo Thiên Tháp đi ra không bao lâu, đúng lúc mấy người chúng cháu định rời khỏi bí cảnh Hạo Thiên, đột nhiên thấy đất trời rung chuyển, Hạo Thiên Tháp lại cứ thể đội đất đi lên rồi bay thẳng lên trời!” Tần Nham tranh phần nói trước.
Ninh Nhất Hiền và Tĩnh Huyền cũng nhìn về phía đệ tử hậu bối của mình, chỉ thấy cả Quách Đào Quần và Doãn Yên Hoa cùng khẽ gật đầu.
Vì có sự làm chứng của đệ tử hàng đầu, cho nên sức thuyết phục càng cao.
Rất lâu sau, Ninh Nhất Hiền mới thở dài một tiếng: “Bỏ đi bỏ đi, thần vật như vậy không phải là thứ chúng ta có thể kiểm soát được. Trước mắt cũng không có thời gian để truy cứu việc này, chúng ta nên quay lại tiếp tục bàn bạc về việc làm thế nào để giải quyết chuyện của Xích Quang Thành đã. Diệp Viễn, ngươi quay về đúng lúc lắm, Cuồng Phong giới lúc này thế như chẻ tre, bọn chúng đã đánh tới Xích Quang Thành rồi, ngươi cũng nên đóng góp ý kiến của mình một chút đi. Đúng rồi, Hải lão đâu?”
Diệp Viễn khẽ cười nói: “Hải lão nói người còn có việc khác, mọi việc ở đây ngài đứng ra làm chủ là được rồi.”
Nói xong, Diệp Viễn đi tới vị trí gần phía trước và ngồi xuống, còn bốn người đám Liễu Hồng bọn họ lại đứng phía sau hắn, chẳng khác nào các tuỳ tùng.
Hành động này của cả bốn người bọn họ khiến tất cả các lão tổ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Địa vị của cả bốn người bọn họ cao như vậy, cho dù tuỳ ý mang ra so sánh với trưởng lão Thần Du Cảnh của một vài tông môn, thì bọn họ cũng chẳng kém là bao.
Bởi với tài năng của bọn họ trong tương lai nhất định sẽ trở thành Thần Du Cảnh, thậm chí là cường giả Thần Du Cảnh đỉnh phong.
Cho nên không cần nói cũng biết sự kinh ngạc trong lòng tất cả mọi người ra sao khi thấy cả bốn người cùng đứng phía sau lưng Diệp Viễn như những tuỳ tùng như vậy.
Mặc dù cả bả người Ninh Nhất Hiền đều có một vài suy đoán, nhưng không ai nói gì và cũng làm như không thấy.
Còn những người khác, bọn họ chỉ biết rằng Thất Hải giữ bốn người đó ở lại, nhưng cũng không biết tại sao lại xảy ra cảnh tượng như lúc này.
“E hèm!” Ninh Nhất Hiền hắng giọng một tiếng rồi nói: “Diệp sư đệ túc trí đa mưu, bây giờ hắn cũng đã trở về rồi, ta sẽ thuật lại đơn giản tình thế của Bắc vực với hắn một lượt, xem hắn có cao kiến gì hay không!”
Diệp Viễn cũng không khách khí, liền nói: “Cảm phiền Ninh minh chủ!”
Cũng chỉ có một mình Diệp Viên mới được đích thân minh chủ của liên minh Vô Biên thuật lại một lượt tình hình chiến sự.
Tuy Diệp Viễn vẫn chỉ là một Hoá Hải Cảnh, nhưng đối với nhiều người có mặt ở đây, đã không có mấy ai xem hắn chỉ là lớp tiểu bối nữa.
Bởi tiềm lực của người thiếu niên này là quá lớn!
Tuy cả nghìn năm qua, cái tên của Đại Diễn Chân Quân vẫn còn chói lọi. Nhưng Diệp Viễn lại có thể tiến xa được hơn hẳn so với Đại Diễn Chân Quân ở trong Hạo Thiên Tháp, từ đó có thể thấy những thành công trong tương lai của hắn sẽ còn nhiều hơn nữa.
Hơn nữa sau lưng Diệp Viễn còn có nhân vật lớn như Vô Phương Thành và Thất Hải, trừ phi có thể khiến Diệp Viễn im hơi lặng tiếng mà chết, bằng không trong tương lai hắn sẽ trở thành nhân vật như thần phật ở chốn Vô Biên giới này.
Đám lão tổ này cũng không phải kẻ ngốc, làm sao có thể làm ra những chuyện tự đào mộ chôn mình như thế được?
Ninh Nhất Hiền cũng không ngại phiền phức, đại thể thuật lại tình hình chiến sự một lượt.
Diệp Viễn không nói gì, chỉ im lắng ngồi nghe.
Tuy Ninh Nhất Hiền không nói quá chi tiết, nhưng bấy nhiêu đủ để Diệp Viễn thấy Vô Biên giới đang ở trong tình thế vô cùng bất lợi.
Hơn nữa từ những thông tin Ninh Nhất Hiền cố tình không nói rõ, Diệp Viễn cũng phát hiện ra rằng những lão già này vẫn còn rất coi thường võ giả Cuồng Phong giới, cho nên mới tạo ra tổn thất nghiêm trọng như vậy.
Những lão tổ này đều có tâm tư riêng, làm sao có thể hoà thành làm một để đối phó với Cuồng Phong Giới được chứ?
Thực ra Diệp Viễn cũng không lấy gì làm lạ, khi hắn sớm đã đoán được tình thế rối ren trong liên minh.
“Diệp lão đệ, không biết ngươi thấy cục diện trước mắt thế nào?” Cuối cùng, Ninh Nhất Hiền lên tiếng hỏi ý kiến của Diệp Viễn.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Diệp Viễn, đều muốn nghe ý kiến của hắn ra sao.
Trong cả một tháng mơ mơ hồ hồ chiến đấu với võ giả Cuồng Phong giới, ngoại trừ việc biết võ giả Cuồng Phong giới rất mạnh ra thì bọn hắn không hề biết thêm chút gì về những thông tin khác.
Cuồng Phong giới đi tới đâu cũng đều chém giết sạch không chừa một ai, chính là vì không muốn tin tức bị truyền ra bên ngoài.
Nhìn bề ngoài liên minh Vô Biên có thế lực hùng hậu, nhưng trên thực tế vẫn chưa có tiếp xúc mấy lần với đội quân của Cuồng Phong giới.
Thế nhưng tình hình trước mắt của Xích Quang Thành không cho phép liên minh Vô Biên lùi bước nữa.
Diệp Viễn trầm tư suy nghĩ, sau đó bình tĩnh nói: “Bắt buộc phải đánh Xích Quang Thành!”
Ninh Nhất Hiền cũng không cảm thấy quá bất ngờ, gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, đang định cho người của Hắc Viêm Tông tới đó chi viện thì vừa hay ngươi quay về.”
Lão tổ Hắc Viêm Tông được phen thót tim.
Nhưng lúc này, ai dám đứng ra phản đối, người đó lập tức trở thành kẻ địch của cả Vô Biên giới, và đương nhiên cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Diệp Viễn lãnh đạm nhìn sắc mặt lão tổ của Hắc Viêm Tông, rồi lắc đầu nói: “Để ta đi cho.”
Tất cả mọi người đều lặng người, sau đó cảm thấy vô cùng ngạc nhiên!
Hành động này của Diệp Viễn nằm ngoài suy đoán của tất cả bọn họ.
“Ngươi? Ngươi… không thích hợp cho lắm đâu?” Ninh Nhất Hiền ngập ngừng nói.
Diệp Viễn là cháu ngoại của Nhậm Tinh Thuần, là hậu bối được Thất Hải coi trọng, và là tương lai của cả Vô Biên giới.
Nhân vật quan trọng như vậy, làm sao có thể xông ra tiền tuyến được, hơn nữa lại còn đi vào nơi nguy hiểm nữa?
Năm cánh đại quân của Cuồng Phong giới đã bao vây Xích Quang Thành, lúc này Xích Quang Thành chính là nơi tiền tuyến nguy hiểm nhất.
Thế lực của Cuồng Phong giới mạnh như vậy, nào có dễ dàng gì trong việc giữ thành?
Ngộ nhỡ Diệp Viễn có mệnh hệ gì, cả Nhậm Tinh Thuần và Thất Hải sẽ đều phát điên lên!
Diệp Viễn lại chỉ điềm đạm nói: “Có gì không thích hợp chứ. Không thể để mất Xích Quang Thành, một khi mất nó rồi, cũng coi như mất luôn một nửa giang sơn của Bắc vực. Tới lúc trăm họ lầm than, chúng ta có gánh nổi trách nhiệm không! Hơn nữa hiện giờ năm cánh quân của Cuồng Phong giới đã vây chặt Xích Quang Thành, một khi công được thành, sẽ có vô số võ giả phải chết uổng! Cho nên cho dù là thế nào, cũng phải giữ bằng được Xích Quang Thành! Ta thấy mọi người không ai có ý muốn đi, vậy nên ta xin đi thì có gì không thích hợp cơ chứ? Về phía Nhậm lão đầu và Hải lão mọi người không cần lo lắng, chuyện này là do ta tự quyết, nếu có xảy ra chuyện gì bọn họ cũng sẽ không tìm các người hỏi tội!”
Bị Diệp Viễn đoán trúng tim đen, Ninh Nhất Hiền có chút gượng gạo nói: “Diệp lão đệ hiểu nhầm rồi, ngươi là hy vọng của Vô Biên giới chúng ta, chuyện cần làm lúc này là phải nhanh chóng nâng cao sức mạnh. Còn việc để bản thân đi tới chỗ nguy hiểm lúc này là chuyện không nên!”
Diệp Viễn cười nói: “Còn gì có thể giúp tăng nhanh sức mạnh hơn là lâm trận chiến đấu? Được rồi, ý ta đã quyết, minh chủ đại nhân không cần khuyên ngăn gì thêm.”
“Chuyện này… được rồi, ta sẽ phái thêm vài cao thủ nữa đi theo ngươi, tới lúc đó cũng dễ phối hợp hành động. Nếu chuyện không thành, ngươi hãy cố gắng bảo vệ lấy mình! Trong mắt ta, có mười Xích Quang Thành cũng không quan trọng bằng một mình ngươi!” Ninh Nhất Hiền chắc nịch nói.
Vừa rồi không phải Ninh Nhất Hiền nhiều lời, mà kể từ khi biết Diệp Viễn lên được tầng thứ tám, hắn đã có suy nghĩ giống Thất Hải.
Bởi có thể Diệp Viễn chính là người quyết định Vô Biên giới có thể đánh lui được Cuồng Phong giới hay không!
Ai ngờ Diệp Viễn lại xua tay nói: “Không cần, chỉ cần bốn người bọn họ đi cùng ta là được.”
Chương 592: Cáo biệt.“Chỉ có năm người các ngươi đi? Cái này có khác gì không cử người đi cơ chứ?”
“Năm người thì làm được trò trống gì? Diệp Viễn có mạnh, thì cũng sao có thể địch lại được với cả thiên binh vạn mã?”
“Không phải cứ vào được tầng thứ tám là không còn biết mình là ai? Bây giờ hắn có mạnh tới mấy cũng vẫn chỉ là một Hoá Hải Cảnh mà thôi. Cho dù hắn có thể chiến đấu vượt cấp, nhưng Hồn Hải Cảnh ở Xích Quang Thành lại đông như quân nguyên, và ở đó cũng có không ít võ giả Hồn Hải Cảnh đỉnh phong!”
Câu nói vừa rồi của Diệp Viễn lập tức làm dấy lên sự phản đối.
Mặc dù mọi người đã sớm thừa nhận sức mạnh của Diệp Viễn, thế nhưng đại chiến giữa hai giới là chuyện khác hoàn toàn với trận đấu cá nhân.
Võ giả có mạnh tới mức nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ trở nên nhỏ bé khi đối diện với thiên binh vạn mã.
Cho dù là cường giả Thần Du Cảnh đỉnh phong cũng không thể nào đối phó nổi với cùng lúc nhiều võ giả như vậy!
Diệp Viễn lại nói chỉ cần năm người bọn họ đi tới đó, không phải đang làm trò cười hay sao?
“Diệp Viễn, đừng ngạo mạn như vậy! Ta biết ngươi rất có lòng tin đối với bản thân, nhưng cục diện của Xích Quang Thành lúc này là vô cùng bất lợi, tốt nhất ngươi nên dẫn thêm một vài người nữa đi cùng sẽ tốt hơn. Năm người các ngươi đi, căn bản là chẳng thể thay đổi được cục diện trận chiến này!” Ninh Nhất Hiền ra sức khuyên ngăn.
Diệp Viễn cười nói: “Ta cũng đã có dự tính riêng của mình trong chuyến đi lần này, người đông ngược lại sẽ càng không tiện. Xin minh chủ đại nhân hãy yên tâm, Diệp Viễn sẽ không mang tính mạng của mình ra đùa. Nhưng có mấy chuyện ta hy vọng minh chủ đại nhân đồng ý.”
Thấy bộ dạng cố chấp của Diệp Viễn, Ninh Nhất Hiền biết có nói nữa cũng không thay đổi được gì, chỉ đành nói: “Ngươi cứ nói.”
Diệp Viễn gật đầu nói tiếp: “Đa phần thành trì những vùng lân cận Xích Quang Thành đều đã bị thất thủ, giờ cũng đã bỏ hoang. Thế nhưng phía sau Xích Quang Thành vẫn còn hai thành trì quan trọng là Bình Dương Thành và Vĩnh An Thành. Nếu như đại quân của Cuồng Phong giới không có được Xích Quang Thành, rất có thể sẽ quay qua tấn công hai thành trì còn lại. Cho nên nhất định phải điều binh tới giữ hai toà thành này, một khi xảy ra chuyện, Xích Quang Thành rất có thể hoàn toàn rơi vào phạm vi ảnh hưởng của Cuồng Phong giới, lúc đó sẽ trở thành thành hoang thật sự.”
Ninh Nhất Hiền gật đầu đáp: “Ta biết rồi, còn gì nữa không?”
“Ngoài ra, chuẩn bị cho ta một chút dược liệu, ta sẽ phải dùng tới. Còn cụ thể là những loại dược liệu nào, lát nữa ta sẽ cho người đưa qua, trước sáng sớm ngày mai cần phải hoàn tất việc chuẩn bị!” Diệp Viễn nói.
“Chuyện luyện đan của liên minh đều do Nhậm thành chủ chịu trách nhiệm, ngươi cần bao nhiêu dược liệu cứ tới chỗ hắn lấy là được.” Ninh Nhất Hiền nói.
Diệp Viễn xua tay: “Ta không muốn làm phiền lão đầu ấy, chắc hẳn bây giờ lão đầu ấy đang bận luôn tay luôn chân. Được rồi, Diệp Viễn trở về Vô Phương Thành vẫn còn chưa kịp tới bái kiến phụ thân mẫu thân, vì vậy xin phép trở về phủ thành chủ trước.”
Nói rồi, hắn quay lại nói với bốn người đứng phía sau: “Ba người tạm thời ở lại, Liễu Hồng trở về phủ thành chủ với ta. Sáng sớm ngày mai, ba người các huynh mang theo dược liệu tập trung ở đại môn của phủ thành chủ.”
“Tuân lệnh!” Cả bốn người đồng thanh đáp.
Để ba người trong nhóm Tần Nham ở lại là để bọn họ cáo biệt với các vị trưởng bối.
Từ giờ về sau, họ sẽ trở thành tuỳ tùng của hắn, chứ không còn là những thiên tài cao ngạo được tôn sùng như trước nữa.
Sau khi Diệp Viễn rời đi, cuộc họp cũng coi như được kết thúc.
Vốn dĩ đang bàn bạc cử ai tới Xích Quang Thành, nào ngờ Diệp Viễn lại đứng ra nhận lấy trách nhiệm này.
Nhất là lão tổ của Hắc Viêm Tông, lúc này như đang mở cờ trong bụng, thậm chí còn cảm thấy biết ơn Diệp Viễn.
Ninh Nhất Hiền lại sắp xếp thêm vài việc khác, để các lão tổ tự mình chuẩn bị.
Đợi tới khi tất cả mọi người ra về hết, nét mặt Tần Hồng Đào trầm xuống, hỏi Tần Nham: “Nham Nhi, rốt cuộc chuyện Hạo Thiên Tháp là thế nào?”
Nhìn sắc mặc không chút thiện ý nào của Tần Hồng Đào cũng thấy rõ hắn đang rất tức giận với đứa cháu nội này.
Cháu mình lại dám giúp người ngoài nói dối, đây là chuyện hắn không thể chấp nhận được.
Tuy Ninh Nhất Hiền và Tĩnh Huyền không nói gì, nhưng hiển nhiên cũng không tin lời ba người Tần Nham nói.
Hạo Thiên Tháp đã có ở đó từ cả vạn năm nay, nếu không xảy ra chuyện gì đặc biệt, thì làm sao có thể bay đi một cách kỳ lạ như vậy?
Tần Nham cũng không lấy gì làm ngạc nhiên khi thấy Tần Hồng Đào tức giận.
“Ông nội nguôi giận, tôn nhi không có ý lừa dối gì, chỉ là lúc đó không tiện nói thẳng ra. Thực ra không phải Hạo Thiên Tháp tự bay đi, mà là bị Diệp Viễn thu phục rồi. Từ giờ về sau, Hạo Thiên Tháp sẽ chỉ thuộc về một mình Diệp Viễn!”
Tần Nham từ tốn kể lại chuyện Diệp Viễn vượt qua tầng thứ chín và việc hắn lấy được Hạo Thiên Tháp, cả ba vị lão tổ đều cảm thấy chấn động khi nghe tin này.
Dù trong hàng vạn khả năng, bọn họ cũng không ngờ rằng Hạo Thiên Tháp lại chính là phần thưởng dành cho người vượt qua được tầng thứ chín!
Mất một lúc lâu sau, cả ba người bọn họ mới dần khôi phục lại trạng thái bình thường.
Thế nhưng đúng lúc này, sự lo lắng chợt xuất hiện trên gương mặt của ba người bọn họ. Trước giờ Hạo Thiên Tháp là vật thuộc về tam tông, bây giờ lại thuộc quyền sở hữu của Diệp Viễn, đây là chuyện bọn họ không thể nào chấp nhận được.
Hạo Thiên Tháp vốn là vật báu, làm sao nói không còn là không còn được?
Quách Đào Quần lại thở dài nói: “Lão tổ, không cần phải nghĩ nhiều, Hải lão có nhờ con chuyển lời lại với các vị.”
Ninh Nhất Hiền gật đầu nói: “Nói đi!”
“Hải lão nói, Hạo Thiên Tháp sẽ chỉ là thứ bỏ đi nếu để ở chỗ các vị, bởi các vị thậm chí còn không vượt qua được tầng thứ sáu! Nhưng Diệp Viễn là người có phúc lớn, bốn người bọn con sẽ không chịu thiệt khi đi theo đệ ấy! Có đệ ấy, Vô Biên giới sẽ không diệt vong! Đừng nghĩ tới việc làm điều bất lợi cho Diệp Viễn, bằng không đích thân Hải lão sẽ tới tìm ba người nói lý! Việc cần làm trước mắt chính là tập hợp được sức mạnh của các tông phái, đối phó với việc xâm lăng của Cuồng Phong giới!” Tần Nham chậm rãi nói.
Lời này của Tần Nham càng khiến ba vị lão tổ cảm thấy căng thẳng.
Dường như Thất Hải đã sớm đoán ra suy nghĩ này của bọn họ nên mới nhờ ba người Tần Nham chuyển lời lại. Hơn nữa tuy hắn không ở trong liên minh, nhưng cũng đã đoán ra tám chín phần nội tình bên trong, biết rõ tình trạng hiện giờ đang rối như tơ vò.
Lời cảnh cáo này tuy cũng không có gì, nhưng nếu ba người bọn họ dám làm càn, Hải lão cũng sẽ không khoanh tay ngồi nhìn.
Ninh Nhất Hiền là người giữ vững tâm lý nhất, cho nên đã thoát ra khỏi tâm trạng bất an, nhìn Quách Đào Quần nói: “Ba người các ngươi đã chuẩn bị tốt tâm lý đi theo Diệp Viễn chưa?”
Quách Đào Quần chợt quỳ sụp xuống, cúi đầu trước Ninh Nhất Hiền, nói: “Đào Quần sống là người của Thiên Võ Tông, chết cũng là ma của Thiên Võ Tông! Ngày sau công thành danh toại, Đào Quần nhất định sẽ khiến Thiên Võ Tông nở mày nở mặt, trở thành thế lực hàng đầu của Vô Biên giới chúng ta! Từ giây phút Diệp Viễn bước ra khỏi Hạo Thiên Tháp, Đào Quần đã biết đệ ấy là đối thủ mà cả đời đệ tử không thể nào vượt qua được. Đi theo đệ ấy, nói không chừng đệ tử còn có thể đạt được những thành công không thể ngờ tới!”
Ninh Nhất Hiền nhìn Quách Đào Quần bằng ánh mắt hết sức phức tạp, một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng nói: “Được rồi, ngươi đi đi! Nhưng ta hy vọng ngươi nhớ kỹ câu nói ngày hôm nay, đừng khiến ta phải thất vọng!”
Ánh mắt Quách Đào Quần kiên định trả lời: “Lão tổ yên tâm, Quách Đào Quần tuyệt đối sẽ không quên!”
Tần Hồng Đào nhìn cháu nội của mình, nói: “Xem ra con cũng có suy nghĩ này?”
Tần Nham gật đầu, sau đó cũng quỳ lạy trước mặt Tần Hồng Đào. Doãn Yên Hoa cũng không ngoại lệ, quỳ xuống bái lạy Tĩnh Huyền.
Chương 593: Thủ ấn đầu tiên!Cảnh tượng trong phủ thành chủ lúc này vô cùng bận rộn tấp nập.
Cùng với diễn biến của cuộc đại chiến giữa hai giới nhu cầu về đan dược của các võ giả nơi tiền tuyến cũng ngày một tăng cao.
Mấy ngày nay Nhậm Tinh Thuần vẫn luôn pmiệt mài luyện đan, ngay cả cuộc họp cấp cao cũng không thể tham dự được.
Diệp Viễn tới thỉnh an phụ thân phụ mẫu, nhưng điều khiến hắn cảm thấy bất ngờ là mẫu thân Nhậm Hồng Lăng đang bế quan tu luyện, còn phụ thân hắn thì lại có thời gian rảnh rỗi.
Khi hỏi ra mới biết, Nhậm Hồng Lăng bắt đầu điên cuồng tu luyện từ sau khi khôi phục lại nguyên lực. Trong thời gian Diệp Viễn ở bí cảnh Hạo Thiên, bà vẫn luôn bế quan.
Diệp Viễn cũng chỉ biết cười trừ trước tình trạng hiện tại của mẫu thân. Xem ra nỗi khát vọng được mẫu thân hắn chôn chặt trong lòng bao nhiêu năm qua cuối cùng cũng có ngày được giải toả.
Sau khi gặp mặt, hai cha con hàn huyên không ngớt, Diệp Viễn thuật lại chuyến đi tới Hạo Thiên Tháp một cách sơ lược đơn giản nhưng cũng đủ khiến Diệp Hàng kinh ngạc không thôi.
Vũ khí mạnh nhất của Vô Biên giới lúc này lại đang nằm trong tay nhi tử của mình, thành tích này thật quá đáng nể.
Sau khi hay tin ngày mai nhi tử sẽ phải lên đường, Diệp Hàng cười lớn nói: “Đi đi, nam nhi trí ở bốn phương! Nhưng tình thế thời nay loạn lạc, hơn nữa Xích Quang Thành lại là nơi vô cùng nguy hiểm, nhớ cẩn thận!”
Từ ánh mắt của phụ thân Diệp Viễn cũng thấy rõ sự luyến tiếc và quan tâm, nhưng hắn lại làm ra vẻ không để ý, ngoài miệng tươi cười nhưng trong lòng cảm động vô cùng.
Thực lực của Diệp Viễn bây giờ đã vượt xa Diệp Hàng, thế nhưng trong lòng Diệp Hàng, Diệp Viễn vẫn mãi chỉ là đứa trẻ.
Và đối với những quyết định của Diệp Viễn, Diệp Hàng luôn ủng hộ vô điều kiện, vì hắn tin ở con trai mình.
Nếu như nói có một người là đấng cứu thế của Vô Biên giới này, thì người đó chắn chắn là Diệp Viễn!
“Phụ thân yên tâm, Viễn Nhi cũng đã có dự tính của riêng mình, sẽ không làm chuyện hồ đồ đâu. Hơn nữa lúc còn ở bên trong Hạo Thiên Tháp con đã lấy được một tấm phù lục vô cùng lợi hại, cho dù có phải đối đầu với võ giả Thần Du Cảnh đỉnh phong cũng thừa sức đối phó lại.” Diệp Viễn cười nói.
Diệp Viễn có thể nhận nhiệm vụ không ai muốn làm này, vì hắn biết tầm quan trọng của Xích Quang Thành.
Trừ phi cắt cử cường giả Thần Du Cảnh đi, bằng không ai tới cũng coi như đưa người vào chỗ chết.
Hơn nữa trong Xích Quang Thành tập trung rất đông những võ giả của mười mấy toàn thành phía đông nam. Một khi vỡ thành, coi như bách tính lầm than.
Diệp Viễn đã sớm coi Vô Biên giới là nhà của mình, nên làm sao hắn có thể nhẫn tâm để chuyện như vậy xảy ra được?
Đương nhiên, lần này đi Diệp Viễn vẫn còn có mục đích khác, đó chính là muốn xem xem, rốt cuộc đám người của Cuồng Phong giới đang tính toán cái gì, tại sao lại làm ra việc táng tận lương tâm như vậy.
Trong ấn tượng của Diệp Viễn, võ giả Cuồng Phong giới tuy hiếu chiến nhưng không tàn ác như vậy.
Ắt phải có nguyên nhân nào đó mới xảy ra chuyện như thế.
Quả nhiên, Diệp Hàng nghe Diệp Viễn nói vậy, cũng yên tâm hơn phần nào.
…
“Cái gì? Sao Diệp Viễn muốn lấy nhiều dược liệu như thế? Hắn… hắn định dùng dược liệu thay cơm hả, mà có thay cơm cũng không cần dùng nhiều tới vậy?”
Ninh Nhất Hiền nhìn danh sách đan dược trong tay, kinh ngạc tới mức sắp rớt cả quai hàm.
Cấp bậc của những dược liệu này cũng không cao, mà có thì cao nhất cũng chỉ là được liệu chuẩn cấp bốn. Nhưng số lượng đề ra trong danh sách này thì lại quá nhiều.
“Ngươi đừng quên tên tiểu tử này còn là một luyện dược sư!” Tịnh Huyền nhắc nhở.
Ninh Nhất Hiền lặng người, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Ta đương nhiên biết hắn là luyện dược sư, nhưng ở Xích Quang Thành nào có nhiều luyện dược sư như vậy, mà hắn cần dùng tới nhiều loại dược liệu cấp thấp như vậy để làm gì? Một mình hắn có luyện tới sang năm cũng không hết chỗ dược liệu này?”
“Trước giờ Diệp Viễn luôn hành sự nằm ngoài dự đoán của người khác, hắn làm như thế ắt hẳn có dụng ý riêng. Lần này tới Xích Quang Thành, hắn chỉ dẫn theo bốn đệ tử chúng con, có thể thấy trợ thủ đắc lực còn lại chính là số dược liệu này. Tuy không biết hắn sẽ điều chế đan dược như thế nào, nhưng con nghĩ hắn sẽ không làm những chuyện vô vị đâu.” Doãn Yên Hoa nói.
Ninh Nhất Hiền ngẩn người, cẩn thận suy nghĩ lại, sau đó liền cho người đi chuẩn bị dược liệu.
“Ba người các ngươi có suy nghĩ gì khi thấy Diệp Viễn đơn thương độc mã tới Xích Quang Thành, hắn định giải vây Xích Quang Thành bằng cách nào?” Ninh Nhất Hiền đột nhiên lên tiếng hỏi.
Cả ba người đều lắc đầu, Quách Đào Quần nói: “Nói thực lòng, từ lần đầu tiên gặp Diệp Viễn, con chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ của đệ ấy! Nói trắng ra tư duy của con không thể bì lại được với đệ ấy. Con tính mười bước, thì e rằng đệ ấy đã sớm tính ra cả trăm bước rồi.”
Ninh Nhất Hiền nghe vậy cũng chỉ biết cười khổ: “Đừng nói là các ngươi, mà ngay cả lão phu cũng không đoán rõ suy nghĩ của hắn. Thôi bỏ đi, để hắn tự lo liệu, những người già cả như chúng ta chỉ cần làm tốt công việc hậu cần là được rồi! Lão Tần này, hai nhà chúng ta phái thêm một đội nữa chia làm hai hướng đi tới Bình Dương Thành và Vĩnh An Thành!”
Tần Hồng Đào gật đầu: “Được, không vấn đề gì!”
“Nếu sau này ba người các ngươi muốn đi theo Diệp Viễn, nhớ kỹ là không được hành động tuỳ tiện. Thực lực của hắn lúc này đã vượt qua các ngươi rất nhiều rồi, các ngươi nhớ phải cố gắng hết sức. Bởi không phải ai cũng có đủ tư cách để đi theo bên cạnh cường giả đâu!” Ninh Nhất Hiền trầm giọng nói.
Cả ba người nghiêm nét mặt, trịnh trọng gật đầu.
…
Diệp Viễn và Diệp Hàng nói chuyện với nhau tới tận nửa đêm mới chịu về phòng của mình.
Lúc này chỉ thấy thần thức hắn khẽ động, ngay lập tức đã nhảy vào bên trong Hạo Thiên Tháp.
“Cửu Tự Chân Ngôn Quyết này huyền bí vô cùng, đến tận hôm nay ta vẫn chưa thể nào kết được thủ ấn đầu tiên của quyết tự “Lâm”. Nhưng sau một khoảng thời gian nghiên cứu, ta cũng chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi. Không biết sau khi kết được thủ ấn này, tâm cảnh của ta có thể đột phá được hay không?”
Trong quãng thời gian vừa rồi, ngoài tu luyện Bàn Long Phá Thiên Chưởng ra thì Diệp Viễn còn cảm ngộ luôn cả quyết tự “Lâm”.
Có điều tiến độ chậm hơn hắn tưởng tưởng rất nhiều.
Diệp Viễn vẫn luôn mong ngóng, sau khi lĩnh ngộ được quyết tự “Lâm” này tâm cảnh của hắn cũng có thể đột phá được.
Diệp Viễn khẽ nhắm mắt, bắt đầu quan sát quyết tự “Lâm”.
Nhờ khoảng thời gian quan sát này, Diệp Viễn dần cảm ngộ được, Cửu Tự Chân Ngôn Quyết có tất cả chín thủ ẩn, nhưng tới tận bây giờ mới chỉ có thủ ấn đầu tiên hiện rõ trong tâm trí hắn.
Chín thủ ấn tạo thành một ấn quyết hoàn chỉnh, nếu như có thể thành thục hoàn thành cả chín thủ ấn này, có khi uy lực sẽ vượt ra ngoài sức tưởng tượng!
Chớp mắt một cái, trời đã bừng sáng.
Đột nhiên, có một cảm giác kỳ lạ truyền tới trái tim của Diệp Viễn.
Diệp Viễn chợt mở to hai mắt, hai tay nhanh chóng kết ấn!
Vốn dĩ Diệp Viễn chỉ còn thiếu một bước cuối cùng để hoàn thành, thì lúc này hắn đã có thể thuận lợi kết ấn!
Ngay chính lúc này, nhịp tim của Diệp Viễn nhảy loạn lên, hoá ra nút thắt trong tâm cảnh đã được khai thông!
Chỉ là kết quả cuối cùng lại khiến Diệp Viễn thất vọng.
“Hầy… ta còn tưởng bản thân mình đã bước tới ngưỡng cửa của Tâm Như Bàn Thạch, hoá ra chỉ là một bước tiến của Tâm Lặng Như Nước! Khó trách cảnh giới tâm cảnh lại khó đột phá như vậy, mới tầng đầu tiên của Tâm Lặng Như Nước mà đã khó tới như vậy rồi. Nếu như không có Cửu Tự Chân Ngôn Quyết thì không biết còn phải mất bao lâu nữa mới có thể mở được nút thắt này.” Diệp Viễn bất lực nói.
Chương 594: Giết đi vào!Tâm cảnh là thứ huyền bí vô cùng, ngay cả ở Thần Vực, cũng không ai có thể phân chia chính xác được từng tiểu cảnh giới.
Cho tới tận bây giờ, sự hiểu biết của Diệp Viễn về tâm cảnh vẫn còn quá ít.
Hắn những tưởng thời gian tiến vào Tâm Lặng Như Nước càng dài, hắn sẽ có thể đi được càng xa.
Nhưng với tình thế lúc này, vẫn không thể nào làm được!
Diệp Viễn ý thức được rằng, cho tới tận bây giờ, e rằng bản thân hắn cũng chỉ mới dừng lại ở một tiểu cảnh giới của Tâm Lặng Như Nước.
Còn luyện thành công thủ ấn đầu tiên của quyết tự “Lâm”, mới giúp Diệp Viễn đột phá được một tiểu cảnh giới.
Diệp Viễn tiến vào tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, tỉ mỉ cảm nhận sự thay đổi sau khi đột phá.
Thế nhưng hắn buồn bã phát hiện ra rằng, dường như không hề có sự thay đổi rõ rệt.
“Lẽ nào ngoài việc giảm bớt tiêu hao tâm lực ra thì không còn thay đổi nào khác nữa sao? Tâm cảnh là một loại cảnh giới bổ trợ, nâng cao cảnh giới của tâm cảnh nhất định sẽ có tác dụng khác! Đúng rồi, cảm ngộ ý cảnh!”
Diệp Viễn mừng rỡ, bắt đầu cảm ngộ ý cảnh.
Lúc này, Diệp Viễn hưng phấn phát hiện ra, tốc độ cảm ngộ ý cảnh của hắn đã được cải thiện rất nhiều.
Mặc dù sự cải thiện này không đáng là bao so với cảm ngộ khắp cả ý cảnh, nhưng mức độ của sự cải tiến này sẽ rất khủng khiếp nếu được tích luỹ từ ngày này qua tháng khác.
Diệp Viễn vừa mới thử cảm ngộ Chước Nhiệt ý cảnh một chút, hắn phát hiện ra hiệu suất cảm ngộ của hắn đã gấp ba lần so với trước đây!
Trước kia Diệp Viễn cũng đã phát hiện dưới tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước tốc độ cảm ngộ của hắn đã nhanh hơn so với bình thường.
Thật không ngờ sau khi phá được nút thắt lại mang tới sự cải thiện lớn tới như vậy!
“Ha ha, hoá ra là như thế! Ta thật sự mong chờ sự thay đổi của tâm cảnh sau khi lĩnh ngộ thủ ấn thứ hai!”
Diệp Viễn sau khi nếm được quả ngọt, lại cảm thấy vô cùng có hứng thú với tám thủ ấn sau quyết tự “Lâm”.
Nếu hoàn toàn lĩnh ngộ được cả chín thủ ấn, thì tốc độ cảm ngộ ý cảnh sẽ còn nhanh tới mức nào nữa?
Thế nhưng từ điểm này, Diệp Viễn có cảm nhận sâu sắc được chỗ cường đại của Cửu Tự Chân Ngôn Quyết.
Chỉ một quyết tự “Lâm” đã có uy lực mạnh như vậy rồi.
Phải biết rằng, tốc độ cảm ngộ ý cảnh hoàn toàn được quyết định bởi thiên phú, nếu không có kỳ ngộ nghịch thiên gì, căn bản là sẽ không thể cải thiện được.
Còn việc quyết tự “Lâm” có thể tu luyện nâng cao tâm cảnh, và đồng thời thông qua tâm cảnh để nâng cao tốc độ cảm ngộ ý cảnh, đây lại đúng là việc chưa từng nghe qua bao giờ!
Điều này cũng đồng nghĩa với việc khả năng tu luyện của võ giả không cần dựa vào thiên phú nữa!
Hiệu quả như vậy, thật đúng là quá nghịch thiên!
Thế nhưng Diệp Viễn dựa vào thiên phú của mình để tu luyện Cửu Tự Chân Ngôn Quyết, cho nên hiệu quả lại càng rõ rệt hơn!
Bởi lẽ đó Diệp Viễn càng cảm thấy hưng phấn hơn với tám chữ còn lại, đợi khi có thời gian, hắn nhất định phải nghiên cứu hết một lượt.
Đúng lúc này, giọng nói đè nén của Từ Tử Huy vang lên bên phía ngoài cửa: “Diệp lão đệ, ba người nhóm Tần Nham đã đứng đợi rất lâu ở ngoài cửa rồi.”
Diệp Viễn bước ra, nói với Từ Tử Huy: “Để lão ca phải chờ lâu rồi, ta sẽ đi ngay.”
Đi được vài bước, Diệp Viễn đột nhiên quay đầu lại nói: “Đúng rồi, sau chuyến này, trở về ta sẽ giúp huynh đột phá lên Thần Du Cảnh! Trong thời gian này, huynh nghĩ cách gom vài loại dược liệu, đợi ta trở về sẽ giúp huynh luyện chế đan dược!”
Nói rồi, Diệp Viễn đưa cho Từ Tử Huy một viên ngọc giản.
Từ Tử Huy như run lên khi nhận lấy ngọc giản này, bởi hắn mắc ở Thần Du Cảnh tầng chín đã một thời gian rất lâu rồi nhưng mãi vẫn không tìm ra được thời cơ để đột phá.
Đối với võ giả Vô Biên giới, Thần Du Cảnh là một ngưỡng cửa rất lớn, tuyệt đại đa số võ giả đều không thể nào vượt qua nó.
Đừng nhìn vào số lượng cường giả Thần Du Cảnh đông như quân nguyên trong các đại tông môn ở Bắc Vực, nhưng so với số lượng võ giả ở Vô Biên giới, thì cường giả Thần Du Cảnh lại ít tới mức đáng thương.
Không biết có bao nhiêu cường giả Hồn Hải Cảnh phải nuốt hận trước ngưỡng cửa quá lớn đó.
Từ Tử Huy cũng không còn trẻ, hy vọng đột phá ngày càng mờ mịt, bản thân hắn cũng gần như đã tuyệt vọng.
Cho nên trong những năm này, hắn chỉ dồn hết tâm tư vào việc bồi dưỡng cho con trai, mà bỏ bê việc tu luyện của bản thân.
Hắn cũng không ngờ rằng vào một ngày nào đó bản thân có thể đột phá lên Thần Du Cảnh, điều này làm sao có thể khiến hắn không kích động cho được?
Trước giờ hắn cũng chưa bao giờ hoài nghi về những gì Diệp Viễn đã nói.
Diệp Viễn đăng đàn giảng đạo đã làm chấn động cả Vô Phương Thành, Từ Tử Huy là người hiểu rõ hơn ai hết.
Hắn biết, cho dù là thành chủ đại nhân cũng chưa chắc đã có thể đạt tới trình độ như vậy!
Còn thứ mà Diệp Viễn thiếu nhất lúc này chính là cảnh giới của hắn mà thôi!
Cũng tức là nói, sau khi Diệp Viễn trở về rất có khả năng sẽ đột phá lên Hồn Hải Cảnh.
Từ Tử Huy đang định nói lời cảm ơn, lại đã nghe thấy Diệp Viễn nói: “Được rồi, ta và huynh còn phải khách sáo vậy sao? Nuốt lại lời huynh định nói đi!”
Từ Tử Huy lặng người, chỉ biết ngây ra cười rồi nói: “n tình này lão ca xin nhận!”
“Ha ha, vậy mới đúng!”
…
Khoảng mười ngày sau, nhóm năm người Diệp Viễn thu lại linh chu, đáp xuống một dãy nũi cách Xích Quang Thành khoảng vạn dạm.
“Diệp huynh, sát khí từ phía Xích Quang Thành cao ngút trời xanh, xem ra võ giả của Cuồng Phong giới kẻ nào kẻ nấy đều đã giết rất nhiều người! Cho nên mới trong thời gian ngắn đã có thể tạo ra được luồng sát khí khủng khiếp như thế!” Tần Nham nói.
Diệp Viễn cũng biết mấy người bọn họ chịu đi theo hắn cũng chỉ vì muốn tìm cơ duyên, cho nên hắn cũng không làm quá, chỉ để bọn họ gọi mình là Diệp huynh mà thôi.
Tuy có chút kỳ quái, nhưng nó vẫn dễ nghe hơn nhiều so với chủ nhân gì gì đó.
Nét mặt Diệp Viễn khẽ chùng xuống nói: “Võ giả Cuồng Phong giới tuy dũng mãnh, nhưng có lẽ sẽ không suy đồi tới mức trở thành đao phủ giết người không chớp mắt. Triệu Thiên Dận thật đáng chết!”
Cho dù cách cả vạn dặm, nhưng nhóm người Diệp Viễn vẫn có thể cảm nhận rõ sát khí cao ngút trời, có thể thấy trong thời gian qua võ giả Cuồng Phong giới đã giết chết rất nhiều người.
Mười mấy thành trì ở phía đông nam, sợ rằng sớm đã trở thành tràng tu la!
“Diệp huynh, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Liễu Hồng hỏi.
Cả bốn người này đều không rõ, rốt cuộc Diệp Viễn định làm gì.
Năm người tới chi viện cho cả một thành trì lớn như vậy, việc này chẳng khác nào chuyện nghìn lẻ một đêm.
Hơn nữa trên cả chặng đường tới đây Diệp Viễn lại miệng kín như bưng, không giải thích bất kỳ điều gì, điều này càng khiến bốn người bọn họ bứt rứt không thôi.
Diệp Viễn cười nói: “Vào thành!”
Bốn người bọn họ ngẩn người ra, Quách Đào Quần kinh ngạc hỏi: “Diệp huynh, theo tin tình báo nói, vì để đề phòng kẻ gian trà trộn, trong thành sớm đã huỷ tất cả truyền tống trận. Không có truyền tống trận, chúng ta làm sao vào được trong thành?”
Sau khi Xích Quang Thành cử người gửi tin chi viện, đã cho huỷ toàn bộ truyền tống trận.
Bây giờ Xích Quang Thành khởi động đại trận, cửa thành đã đóng chặt, cho nên không có cách nào vào tiến vào trong thành.
Vậy nên cả bốn người bọn họ mới tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi nghe Diệp Viễn nói vào thành.
Với tình trạng như lúc này thì bọn họ làm thế nào để vào trong thành được?
Diệp Viễn không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Trận pháp mà ta dạy, mấy huynh học tới đâu rồi?”
Quách Đào Quần nghe vậy, hưng phấn nói: “Ha ha, Tứ Tượng Đấu Chiến của Diệp huynh quả đúng là lợi hại! Dựa vào sức mạnh của bốn người chúng ta kết hợp với trận pháp thì cho dù là võ giả Hồn Hải Cảnh hậu kỳ cũng khó mà sống nổi.”
Diệp Viễn nghe vậy khẽ mỉm cười nói: “Rất tốt, vậy chúng ta… giết điểm vào!”
Chương 595: Gặp lại Thượng Quan Lăng Vân.“Giết… giết đi vào?”
Quách Đào Quần suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi, ba người còn lại nghe vậy cũng giật thót, không ngờ Diệp Viễn lại nói ra những lời ngông cuồng như vậy.
Liễu Hồng nuốt nước bọt, nói: “Diệp huynh, e là năm cánh đại quân của Cuồng Phong giới ít nhất cũng phải có tới cả trăm vạn võ giả, hơn nữa trong số bọn chúng chắc chắn không thiếu cao thủ Hồn Hải Cảnh hậu kỳ! Giết bọn chúng để vào trong thành… không có khả năng cho lắm?”
Diệp Viễn điềm đạm nói: “Sao, sợ rồi hả? Bây giờ vẫn còn kịp, các huynh có thể về trước, một mình ta đi cũng được.”
Điều này lập tức khiến cả bốn gã thiên tài chịu đả kích không nhỏ.
Quách Đào Quần lắp bắp nói: “Sợ… sợ gì chứ! Ta đi cùng với huynh!”
Doãn Yên Hoa cũng nói: “Ta cũng đi!”
Diệp Viễn như cười lại như không nhin về phía hai người còn lại, hỏi: “Hai huynh thì sao?”
Hai người cắn răng đáp: “Đi!”
“Bốn người các huynh chỉ cần lo mở đường máu để tiến vào trong thành, những chuyện khác cứ giao lại cho ta. Nhớ kỹ, cho dù thế nào cũng không được rời khỏi trận pháp!” Diệp Viễn nói với giọng cảnh cáo.
Cả bốn người nghiêm nghị, lần lượt gật đầu đồng ý.
…
Khoảng cách vạn dặm cũng chẳng là gì đối với mấy người bọn họ, nửa ngày sau, bốn người đã xuất hiện trước mặt đại quân của Cuồng Phong giới.
Phóng tầm mắt ra nhìn, chỉ thấy toàn là đầu ngươi đen lúc nhúc, vì vậy không khỏi khiến nhóm người Liễu Hồng cảm thấy kinh hãi một phen.
Những kẻ này đều là những võ giả có thực lực chứ không phải là quân đội bình thường của phàm nhân!
Nhiều người như vậy, chỉ cần mỗi người nhổ một bãi nước miếng cũng đủ để nhấn chìm bốn người bọn họ!
Lúc này Diệp Viễn lại không cảm xúc, bình tĩnh nói: “Các huynh cứ coi như đang ở trong Hạo Thiên Tháp là được, những võ giả ở đây đa số đều là Ngưng Tinh, Hoá Hải, cường giả Hồn Hải Cảnh chỉ là số ít. Dựa vào thực lực của các huynh, kết hợp với Tứ Tượng Chiến Đấu Trận, việc mở đường máu để tiến vào trong thành là điều không khó.”
Tứ Tượng Chiến Đấu Trận là trận pháp cấp bốn có uy lực rất mạnh, rất thích hợp trong tác chiến.
Trận pháp này không những có thể giảm khả năng tiêu hao nguyên lực của bốn người, mà còn có thể nâng lực chiến đấu bình quân cho bọn họ!
Bốn người Liễu Hồng đều là thiên tài tuyệt đỉnh của Vô Biên giới, từ sau khi ra khỏi Hạo Thiên Tháp, cả bốn cũng đã đột phá lên Hồn Hải tầng hai.
Với thực lực của bọn họ, nếu có phải đối đầu với Hồn Hải trung cấp bình thường cũng sẽ không gặp vấn đề gì.
Có Tứ Tượng Chiến Đấu Trận, bọn họ hợp lực lại cũng có thể dễ dàng đối phó với Hồn Hải hậu kỳ bình thường.
Trên cả chặng đường, Diệp Viễn luôn giao nhiệm vụ cho bọn họ, chính là nhằm để bọn họ tu luyện Tứ Tượng Chiến Đấu Trận.
Cả bốn người đều có tư chất thông minh, nên chỉ trong thời gian ngắn, đã có thể nhập môn trận pháp này.
Sự xuất hiện của năm người bọn họ lập tức khiến đại quân Cuồng Phong giới kinh động, một nhóm đông võ giả bao vây chặt lấy bọn họ.
“Là võ giả Vô Biên giới, giết không tha!”
Những võ giả của Cuồng Phong giới này quả nhiên giết người quen tay, vừa nhìn thấy năm người bọn họ đã muốn động thủ giết người.
Lửa giận bùng lên trong lòng bốn người Liễu Hồng khi nhìn thấy phản ứng này của võ giả Cuồng Phong giới.
Bốn người bày sẵn trận, đại khai sát giới!
Bốn người Liễu Hồng đều là cường giả Hồn Hải Cảnh, cho nên đối diện với những võ giả bình thường bọn họ đã như hạc đứng giữa bầy gà, nếu kết hợp cùng Tứ Tượng Chiến Đấu Trận, bọn họ lại chẳng khác nào hổ lạc vào đàn dê, đột nhiên ra tay chém giết cả một vùng, khiến tiếng kêu rên nổi lên bốn phía.
Thế nhưng võ giả của Cuồng Phong giới không ai sợ chết, chứng kiến cảnh tượng này không những không lùi bước mà còn càng trở nên điên cuồng hơn.
Diệp Viễn thôi động một đám Thiên Lưu Phi Hoa nhỏ, theo sát phía sau bốn người bọn họ, nhàn nhã như đi bộ.
Thỉnh thoảng có vài kẻ có mắt không tròng chạy tới trước mặt hắn, phi hoa lập tức đoạt luôn sinh mệnh của bọn chúng.
Diệp Viễn phát hiện, trên người từng võ giả Cuồng Phong giới đều có luồng sát khí rất nặng, hơn nữa những người này ở trong trạng thái cuồng loạn, chứng tỏ tay bọn chúng đã nhuốm không ít máu của võ giả Vô Biên giới.
Chứng kiến cảnh tượng này, Diệp Viễn cũng phát hiện ra hắn đã coi thường sức hiệu triệu của Triệu Thiên Dận ở Cuồng Phong giới rồi.
Không trách Tử Thần Tông ẩn nấp ở Vô Biên giới cả ngàn năm, không tiếc huỷ cả đại trận phong ấn cấp sáu mở thông đạo nối liền hai giới.
Sức mạnh của tín ngưỡng, là thứ vô cùng đáng sợ!
Nếu vẫn còn tiếp tục như vậy, sợ rằng tới cuối cùng những võ giả này sẽ đánh mất cả bản thân, trở thành một cỗ máy chỉ biết giết chóc.
“Rốt cuộc là tên Triệu Thiên Dận này muốn làm gì?” Diệp Viễn bất giác cau mày.
…
Sự hỗn loạn ở một góc, nhanh chóng lan truyền tới trung đội.
Một thanh niên dáng vẻ hiên ngang ngút trời, phóng tầm mắt nhìn về hướng đó.
“Thượng Quan đại nhân, không biết từ đâu nhảy ra mấy tên không biết sợ chết là gì, lại dám xông vào đại quân của chúng ta, thuộc hạ sẽ phái người đi tiêu diệt bọn chúng!”
Người vừa nói tên là Đặng Thăng, là chủ soái cánh quân thứ nhất trong năm cánh quân của Cuồng Phong giới, có thực lực Hồn Hải tầng chín!
Mặc dù người thanh niên trước mặt hắn mới chỉ là Hồn Hải tầng bảy, thế nhưng Đặng Thăng lại tỏ ra vô cùng cung kính đối với hắn.
Nếu như Diệp Viễn ở đây, chắc hẳn cũng sẽ nhận ra người thanh niên này, người này chính là Thượng Quan Lăng Vân, người mà Diệp Viễn chưa từng giao đấu qua khi hắn ở Cuồng Phong giới.
Thời gian từ khi Diệp Viễn trở về từ Cuồng Phong giới còn chưa đầy một năm, nhưng Thượng Quan Lăng Vân lại đã có thể đột phá cả một đại cảnh giới, trở thành tổng thống soái của năm cánh đại quân!
Thượng Quan Lăng Vân gật đầu: “Đích thân ngươi đi một chuyến đi, dẫn thêm mấy người nữa. Trong năm người đó, có bốn người là Hồn Hải, hơn nữa bốn người bọn họ còn sử dụng một loại trận pháp nào đó, uy lực rất mạnh! Người còn lại hình như mới chỉ là Hoá Hải, nhưng ta có cảm giác, người mới Hoá Hải kia mới là người mạnh nhất trong số bọn chúng!”
Đặng Thăng lặng người, hiển nhiên là hắn không ngờ Thượng Quan Lăng Vân lại đưa ra đánh giá như vậy.
Hắn cũng cảm nhận thấy sự tồn tại của Hoá Hải Cảnh, nhưng thanh thế mà Hoá Hải Cảnh tạo ra đương nhiên không thể nào mạnh bằng mấy cường giả Hồn Hải Cảnh.
Song Thượng Quan Lăng Vân lại đánh giá cao người là Hoá Hải Cảnh kia, điều này thật khiến hắn có chút không lý giải nổi.
Võ giả Hoá Hải Cảnh thì mạnh tới đâu được chứ?
Nhưng Đặng Thăng cũng không dám trái lệnh của Thượng Quan Lăng Vân. Đừng chỉ thấy hắn mới là Hồn Hải tầng bảy, nhưng trên thực thế chiến lực của hắn còn mạnh hơn cả võ giả Hồn Hải đỉnh phong bình thường!
Đặng Thăng chọn mười võ giả Hồn Hải trung kỳ trực tiếp bay thẳng tới chỗ Diệp Viễn.
Nhóm bốn người Liễu Hồng vẫn thừa thắng xống lên, bởi đa phần đối thủ của bọn họ đều là võ giả Hoá Hải Cảnh và Ngưng Tinh Cảnh.
Thỉnh thoảng cũng gặp phải sự bao vây của cường giả Hồn Hải trung kỳ, nhưng về cơ bản cũng bị mấy người bọn họ hạ sát trong tích tắc.
Mấy người của Đặng Thăng rất nhanh đã có mặt tại đó, Đặng Thăng lớn tiếng quát: “Tránh hết ra cho ta!”
Những võ giả này không hỗn loạn như võ giả của Vô Biên giới, vừa nghe hiệu lệnh lập tức dạt ra tạo thành một khoảng trống lớn.
Đám người của Đặng Thăng xuất hiện trước mặt nhóm người của Diệp Viễn, chặn đứng đường tiến của bọn họ.
“Mấy tên tiểu tử các ngươi chán sống rồi sao, lại dám ức hiếp người Cuồng Phong giới chúng ta?” Đặng Thăng hung hãn nói.
Chỉ trong chốc lát lại khiến Cuồng Phong giới thương vong nặng nề.
Diệp Viễn xuất hiện đứng trước mặt bốn người Liễu Hồng, điềm đạm nói: “Các huynh đi vòng qua bên kia, chỗ này giao lại cho ta.”
“Tuân lệnh, Diệp huynh!”
Nhận được mệnh lệnh của Diệp Viễn, cả bốn người bọn họ không chút do dự, vòng qua một bên tiếp tục công việc của mình.
Đặng Thăng là người vô cùng cao ngạo, hắn vô cùng tức giận khi thấy một tên Hoá Hải Cảnh nhỏ bé như Diệp Viễn lại dám coi thường hắn.
“Tiểu tử, ngươi muốn chết hả! Mấy người các ngươi xông lên nghiền nát tên tiểu tử này cho ta!”
Lệnh của Đặng Thăng vừa hạ xuống, cả mười cường giả Hồn Hải trung kỳ lập tức hợp lực tấn công Diệp Viễn!
“Viêm Động Chân Long Sát!”
Diệp Viễn chỉ tung ra một chưởng đã khiến mặt Đặng Thăng biến sắc!
Chương 596: Ngươi thì khác.Một chưởng này lại thổi bay cả mười cường giả Hồn Hải trung kỳ!
Lúc này Diệp Viễn đã sử dụng thành thục lực lượng của Chân Long, uy lực của chiêu thức này đã khác trước rất nhiều.
Dựa vào chiến lực hiện tại của Diệp Viễn, võ giả Hồn Hải trung kỳ đã không còn là đối thủ của hắn!
“Hả?... Đùa kiểu gì vậy? Thực lực của võ giả Hoá Hải Cảnh lại mạnh như vậy sao!”
“Mấy người đó đều là thống lĩnh đại nhân, nhưng lại không thể chịu nổi một chưởng của hắn sao?”
“Tên tiểu tử này từ đâu chui ra vậy, thật đáng sợ!”
Những võ giả Cuồng Phong giới không khỏi thất kinh khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, nhất thời tất cả bọn họ chết lặng.
Một Hoá Hải Cảnh chỉ với một cú đấm đã có thể thổi bay cả mười cường giả Hồn Hải trung kỳ, điều này quá phi lý!
Sau khi đánh xong chưởng này, Diệp Viễn không có ý định dừng lại, hắn vẫn khoan thai tiến về phía trước, tiền lại gần chỗ Đặng Thăng.
Thái độ này của Diệp Viễn như đang đi dạo trong hậu viên nhà mình chứ không phải đang ở chốn thiên binh vạn mã.
Đặng Thăng bất giác lùi lại một bước khi bị khí thế của Diệp Viễn lấn tới.
Rất nhanh, Diệp Viễn đã dừng lại trước mặt Đặng Thăng, bình tĩnh nói: “Cút ra, ta chỉ muốn vào thành.”
Tất cả mọi người đều hít vào một luồng khí lạnh, một võ giả Hoá Hải Cảnh lại dám bảo chủ soái cánh quân thứ nhất của đại quân cút ra, hơn nữa vị chủ soái này lại lùi một bước trước hắn!
Mặt Đặng Thăng đỏ lựng, cảm thấy bản thân đã mất hết thể diện trước tất cả thuộc hạ.
“Tiểu tử, ngươi quá điên cuồng ngang ngược rồi đấy! Dựa vào một mình ngươi mà muốn vào thành sao, ngươi coi chúng ta là không khí hả?” Đặng Thăng miệng hùm gan sứa lên tiếng quát.
Nói thực, ban nãy hắn cũng đã rất kinh động!
Một quyền đánh bay cả mười Hồn Hải trung kỳ, mặc dù hắn cũng có thể làm được điều tương tự nhưng tuyệt đối không thể đạt tới trình độ như Diệp Viễn.
Hơn nữa hắn không cần nhìn cũng biết, lúc này mười thống lĩnh cũng đã không còn tới một nửa.
Một chưởng này của Diệp Viễn lại có thể giết chết hơn phân nửa số người!
Diệp Viễn khẽ liếc mắt nói: “Còn không cút ra ta sẽ ra tay đấy!”
Mặt Đặng Thăng biến sắc, Hoá Hải Cảnh này lại có thể tạo ra áp lực lớn như vậy, đến ngay bản thân hắn cũng có chút hoang mang.
Từ trước tời giờ, hắn luôn cho rằng võ giả của Vô Biên giới đều là quả hồng mềm. Nhưng hôm nay, hắn đã gặp phải kẻ khó ăn!
Chỗ này vốn là nơi thiên binh vạn mã, mà tên tiểu tử này lại nghĩ có thể giết hết bọn họ để tiến vào trong thành sao!
Diệp Viễn không nhiều lời, Viêm Động Chân Long Sát hiện sẵn trong tay.
Đặng Thăng cũng không ngờ rằng, Diệp Viễn lại cứ thế ra tay với hắn.
Vì mất cảnh giác, cho nên chỉ có thể vội vàng chống cự.
“Rầm!”
Cả người của Đặng Thăng bị hất tung lên!
Song Đặng Thăng mạnh hơn nhiều so với đám Hồn Hải trung kỳ kia. Một chưởng này của Diệp Viễn không gây ra thương tích quá lớn cho hắn.
Chỉ là… hắn cảm thấy vô cùng mất mặt trước đám thuộc hạ.
Vẫn chưa dừng lại ở đó, cơ thể Diệp Viễn khẽ động, một chưởng khác lại được tung ra!
Đặng Thăng lại lần nữa bị đánh bay.
Sau khi tung ra hai chưởng này, Diệp Viễn cũng đã tiến được cả trăm trượng và đuổi kịp bốn người Liễu Hồng vẫn đang ra sức đánh giết.
“Rầm!”
Một luồng khí thế dời non lấp biển ập đến, thổi bay tất cả võ giả Cuồng Phong giới đứng xung quanh đó.
Trong chốc lát khí thế của Đặng Thăng đã dồn lên tới đỉnh, hai mắt đỏ rực, thấy rõ cơn thịnh nộ của hắn đã tới cực điểm!
Hắn là chủ soái một quân, hôm nay lại bị người khác lên mặt làm sao không khiến hắn phẫn nộ cho được?
“Tiểu tử thối, ngươi chết chắc rồi!”
Một luồng khí thế kinh khủng thổi bùng lên, Đặng Thăng chuẩn bị ra tay!
Thế nhưng Diệp Viễn lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh khi chứng kiến cảnh tượng này, làm như đối tượng Đặng Thăng muốn tấn công không phải là hắn.
Đúng lúc này, một bóng người chợt xuất hiện trước mặt Đặng Thăng.
“Thu lại đi, ngươi không phải là đối thủ của hắn!”
Người vừa xuất hiện chính là Thượng Quan Lăng Vân!
Diệp Viễn cũng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Thượng Quan Lăng Vân.
Hắn biết Thượng Quan Lăng Vân và Triệu Thừa Càn đều là thiên tài số một, chỉ là chưa từng có dịp được giao đấu. Không ngờ rằng sau một khoảng thời gian không gặp, Thượng Quan Lăng Vân đã trở thành cường giả Hồn Hải hậu kỳ!
“Diệp Viễn, đã lâu không gặp! Không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này!” Thượng Quan Lăng Vân tươi cười chào hỏi, giống như gặp lại bạn cũ lâu năm.
Tuy thực lực của Thượng Quan Lăng Vân đã có bước tiến vượt bậc, song hiện tại thực lực của Diệp Viễn cũng đã khác xưa.
“Ngươi không ngờ tới sao? Còn ta đã sớm đoán ra điều này.” Diệp Viễn lãnh đạm nói.
Thượng Quan Lăng Vân lặng người, nhưng ngay sau đó liền hiểu ý của Diệp Viễn, cười nói: “Thế giới của võ giả vốn là cá lớn nuốt cá bé, Vô Biên giới quá yếu ớt mà lại có thể hưởng nguồn tài nguyên tốt như vậy; trong khi Cuồng Phong giới chúng ta hùng mạnh, lại phải chịu điều kiện khắc nghiệt trong bao năm qua. Một mảnh đất màu mỡ như vậy cũng nên để chúng ta tới hưởng thụ chứ!”
“Vậy sao? Vậy việc diệt thành là như thế nào?” Diệp Viễn cũng không tranh luận gì thêm, mà hỏi ngược lại.
Bởi hắn đã quá rõ những luận điệu này, cho nên lười phản bác lại.
Thượng Quan Lăng Vân nói: “Kẻ yếu thì cũng phải có bộ dạng của kẻ yếu! Vô Biên giới các ngươi phong ấn thông đạo giữa hai giới cả nghìn năm nay, có biết đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian của chúng ta rồi không? Đây chính là lệnh trừng phạt của Phong Hoàng bệ hạ đối với Vô Biên giới!”
“Ta đúng là đã coi thường lão chó già Triệu Thiên Dận đó rồi, xem ra lão ta lại còn có cả bản lĩnh này! Chí ít chính sách ngu dân này cũng khiến hắn trở nên thần thành hoá. Nhưng… lẽ nào ngươi cũng tin vào lý lẽ này sao?” Diệp Viễn lạnh lùng cười nói.
Nghe Diệp Viễn chửi Triệu Thiên Dận là chó già, Thượng Quan Lăng Vân không những không tỏ ra tức giận, mà lại cười nói: “Phong Hoàng bệ hạ là người thống trị tối cao của chúng ta, lời người nói luôn đúng! Là thần dân của người, chúng ta chỉ cần vâng mệnh làm theo lời người là được.”
Hai mắt Diệp Viễn híp lại, hiếu kỳ đánh giá Thượng Quan Lăng Vân.
Thượng Quan Lăng Vân tươi cười, nói những thứ đó như lẽ hiển nhiên.
Diệp Viễn cười nói: “Không đúng! Theo lý mà nói, đáng lẽ Thượng Quan Gia các ngươi phải sống chết đối đầu với Triệu Thiên Dận mới đúng chứ. Hắn có thể lừa phỉnh được những kẻ đần độn thì không nói làm gì, nhưng thế gia nhất đẳng như các ngươi, đáng lẽ không bị những lời lẽ của hắn mê hoặc mới đúng chứ?”
Thượng Quan Lăng Vân cười đáp: “Ngươi cũng không cần tốn công phí sức làm gì, Phong Hoàng bệ hạ là Phong Hoàng bệ hạ, lời của người là thánh chỉ. Diệp Viễn ngươi không giống với lũ hạ đẳng ở Vô Biên giới, tại sao lại không gia nhập vào Cuồng Phong giới chúng ta? Với thực lực của ngươi, tương lai chắc chắn sẽ có được những thành tựu huy hoàng!”
Thượng Quan Lăng Vân là người thông minh, vừa nhìn đã nhận ra Diệp Viễn đang bẫy hắn.
Khi thấy không còn hy vọng nào, Diệp Viễn liền xua tay nói: “Thu lại chiêu đó của ngươi đi! Lão chó già Triệu Thiên Dận đó nhất định phải chết! Nếu lần sau ngươi có gặp lão ta, thì giúp ta chuyển lời tới hắn rằng giữ cái đầu chó của hắn cho sạch sẽ, đợi ta tới chém!”
Nụ cười vẫn luôn thường trực trên gương mặt của Thượng Quan Lăng Vân, hắn điềm đạm nói: “Nói thực, ta không muốn trở thành kẻ địch của ngươi. Nhưng xem ra, chúng ta khó tránh phải xảy ra một trận đấy! Thế này đi, mỗi người chúng ta chỉ cần ra một chiêu, nếu ngươi thắng ta sẽ để ngươi vào thành, thế nào?”
Diệp Viễn có chút bất ngờ, nói: “Ta còn tưởng ngươi sẽ dùng mạng của thuộc hạ để thế vào, không ngờ ngươi lại thương tiếc cho thuộc hạ tới vậy!”
Thượng Quan Lăng Vân cười đáp: “Nếu là người khác, ta sẽ không ra tay. Nhưng ngươi… thì khác!”
Chương 597: Mời xuất chiêu.Thượng Quan Lăng Vân vẫn còn nhớ như in cảnh tượng Diệp Viễn đánh bại Triệu Thừa Càn.
Tuy hiện tại thực lực của hắn đã tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn không dám tỏ ra khinh thường Diệp Viễn.
Huống hồ Diệp Viễn còn vừa thể hiện ra chiến lực kinh người.
Trước nay Thượng Quan Lăng Vân vẫn giữ sự kiêng nể đối với Diệp Viễn.
Hắn làm vậy không chỉ bởi thực lực của Diệp Viễn quá mạnh, mà còn vì câu đố chưa có lời giải, ngày hôm đó Diệp Viễn đã làm thế nào để chạy thoát khỏi Cuồng Phong giới.
Nghe nói ngày hôm đó Phong Hoàng đại nhân đích thân tới hiện trường, lúc này Diệp Viễn vẫn hiên ngang đứng ở đây, chỉ điều này thôi cũng đã chứng minh được rất nhiều vấn đề.
Diệp Viễn nhìn Thượng Quan Lăng Vân, đột nhiên cười nói: “Được rồi, tới luôn đi!”
Mặc dù những võ giả này chỉ là gà đất chó sành đối với Diệp Viễn, một mình hắn có thể đấu lại với mười người, thế nhưng những võ giả này không giống như những yêu thú trong Hạo Thiên Tháp, bọn họ sẽ không liều mình đâm đầu vào trước họng súng.
Hơn nữa ngay cả khi Diệp Viễn có sử dụng Vạn Vũ Kiếm Nhận như lúc ở trong Hạo Thiên Tháp thì cũng sẽ không đạt hiệu quả như mong muốn.
Huống hồ chỉ tính riêng võ giả Hồn Hải tầng chín ở đây cũng đã có rất nhiều, đương nhiên Diệp Viễn không thể nào giết chết hết từng ấy người.
Mục đích của hắn rất đơn giản, chủ yếu là để vào trong thành.
Nếu như Thượng Quan Lăng Vân đã đồng ý thả mình đi, thì đương nhiên là điều quá tốt.
Và Diệp Viễn cũng chưa từng nghĩ tới khả năng sẽ thua trong tay Thượng Quan Lăng Vân!
Thượng Quan Lăng Vân khẽ nâng tay lên, các võ giả Cuồng Phòng giới lập tức đứng dạt ra hai bên, ngay cả đám đông đang vây đánh nhóm Liễu Hồng lúc này cũng đã dừng lại.
“Kỳ thực lúc ngươi còn ở Cuồng Phong giới, ta vẫn luôn muốn được giao đấu với ngươi, hôm nay coi như đã được toại nguyện rồi! Chỉ đáng tiếc… hôm nay không thể đánh một trận hết mình được.” Thượng Quan Lăng Vân vừa cười vừa ra tay.
Diệp Viễn điềm nhiên nói: “Mời xuất chiêu!”
Lại không thấy Thượng Quan Lăng Vân có động tác gì, chỉ thấy nguyên lực bốn bề vùn vụt tập trung lại chỗ của hắn.
Khí thế này còn mạnh hơn cả Đặng Thăng!
Dần dần, một luồng khí bàn bạc như ánh trăng ngưng tụ lại trước mặt Thượng Quan Lăng Vân.
Thế nhưng một luồng sát khí lại toát ra từ ánh trăng đẹp đẽ đó, khiết tất cả mọi người đều khiếp sợ!
Nhóm bốn người Liễu Hồng cũng không khỏi rùng mình khi chứng kiến cảnh tượng này.
Người thanh niên này cùng tầm tuổi với bốn người bọn họ, nhưng lại mạnh hơn bọn họ rất nhiều!
Lẽ nào võ giả của Cuồng Phong giới đều mạnh tới vậy sao?
Bọn họ bất giác cảm thấy lo lắng cho Diệp Viễn, tuy bọn họ biết Diệp Viễn rất mạnh, nhưng dù sao cảnh giới của người thanh niên này cũng hơn hẳn Diệp Viễn cả một đại cảnh giới.
Hơn nữa lực chiến đấu của người thanh niên này cường đại vô cùng, Diệp Viễn có thể chống đỡ nổi không?
Bốn người nhìn nhau, cùng cảm thấy lo lắng thay cho Diệp Viễn.
Thế nhưng Diệp Viễn lại tỏ ra không quan tâm khi phải đối diện với Thượng Quan Lăng Vân cường đại như vậy.
Huyễn Dĩnh Kiếm vừa xuất, Vạn Vũ Kiếm Nhận cũng lập tức được hình thành.
Thấy vậy, mặt Thượng Quan Lăng Vân biến sắc, trầm giọng nói: “Tụ Nguyên Ngưng Hình! Ha ha, Hoá Hải Cảnh lại có thể làm được điều này sao, ngươi đúng là thiên tài tuyệt thế! Nguyệt Luân Trảm!”
“Vạn Vũ Kiếm Nhận!”
Chỉ thấy ánh trăng đó xoay vòng với vận tốc cực nhanh chém về phía Diệp Viễn, sau đó rất nhanh va chạm với hàng vạn lưỡi kiếm.
Vầng trăng đó lại như một thanh đao cực kỳ nhanh nhẹn sắc bén, trong nháy mắt đã phá những lưỡi kiếm kia thành mảnh vụn.
Từng lưỡi kiếm một cứ như vậy bị mảnh trăng đó nghiền nát, thế nhưng ngay sau đó mảnh trăng cũng nhanh chóng mờ nhạt đi.
“Choang choang choang...”
Tới cuối cùng vẫn là những lưỡi kiếm kia tiêu diệt mảnh trăng, cùng lúc đó những lưỡi kiếm còn sót lại liền bay thẳng về phía Thượng Quan Lăng Vân.
Chỉ có điều những lưỡi kiếm này cũng không thể làm gì được Thượng Quan Lăng Vân.
Sau khi thấy hắn vung tay lên, những lưỡi kiếm đó lập tức biến mất không dấu vết.
“Ngươi thắng rồi.” Thượng Quan Lăng Vân vẫn tươi cười nói, dường như cũng đã sớm đoán được thắng thua ra sao.
“Đúng như ta đoán.” Diệp Viễn điềm đạm nói.
“Ha ha, ta còn tưởng trong một năm qua bản thân đã tiến bộ rất nhiều, không ngờ ngươi vẫn mạnh hơn! Ngươi mới chỉ là Hoá Hải Cảnh, lại có thể làm được Tụ Nguyên Ngưng Hình, rất giỏi đấy!” Thượng Quan Lăng Vân nói.
“Rất khó sao? Khi còn ở Hoá Hải tầng hai ta đã làm được rồi.” Diệp Viễn điềm nhiên đáp lại.
Thượng Quan Lăng Vân lắc đầu nói: “Có thể là rất dễ với những thiên tài như ngươi, nhưng lại rất khó đối với những kẻ tầm thường như bọn ta.”
Từ khi sinh ra tới nay, Thượng Quan Lăng Vân vẫn luôn được biết tới là một thiên tài.
Nhưng đứng trước mặt Diệp Viễn, hắn lại cảm thấy bản thân không đủ tư cách để được gọi bằng hai chữ ấy.
Nhưng hắn vẫn thản nhiên chấp nhận sự thật này, đồng thời còn tự nhận mình là kẻ tầm thường, điều này khiến Diệp Viễn cảm thất rất bất ngờ.
Diệp Viễn khẽ cười nói: “Ngươi mạnh hơn Triệu Thừa Càn, chẳng trách ngươi có thể đứng ở đây, còn hắn thì chỉ có thể trở thành phế vật.”
Thượng Quan Lăng Vân lại như cười như không nhìn về phía Diệp Viễn nói: “Phế vật sao? Sợ là không hẳn vậy đâu!”
Mặt Diệp Viễn biến sắc, trầm giọng nói: “Ngươi nói thế là có ý gì?”
“Ha ha, không có gì. Ta chỉ muốn nói, rất có thể một ngày nào đó Diệp huynh sẽ được gặp lại Triệu Thừa Càn, hơn nữa ngày đó cũng không còn quá xa.”
“Cho dù hắn có đứng trước mặt ta, thì cũng vẫn chỉ là phế vật mà thôi.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Thế nhưng trong lòng hắn lại đang dậy sóng, phân tích lời thật giả trong câu nói vừa rồi của Thượng Quan Lăng Vân.
Năm đó hắn đã đả thương đan điền của Triệu Thừa Càn, cho dù dựa vào thủ đoạn của Triệu Thiên Dận, cũng không thể giúp Triệu Thừa Càn khôi phục lại đan điền được.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Hơn nữa theo lý mà nói, Thượng Quan Lăng Vân cũng không thể nào tiến bộ với tốc độ nhanh như thế, song lúc này hắn đã có thể bứt phá lên cả một đại cảnh giới, làm sao hắn có thể làm được điều đó?
Diệp Viễn ngày càng cảm thấy việc xâm lược lần này của Cuồng Phong giới không tầm thường chút nào.
“Diệp huynh tài giỏi hơn người, nhưng cũng đừng nên coi thường Triệu Thừa Càn. Lần tới hắn xuất hiện, sẽ khác trước rất nhiều! Được rồi, như đã nói, các ngươi vào trong thành đi.”
Thượng Quan Lăng Vân lại đứng sang một bên, nhường đường cho bọn họ.
Diệp Viễn khẽ gật đầu, khoai thai đi về phía cổng thành.
“Thượng… Thượng Quan đại nhân lại thua như vậy sao? Làm sao có thể chứ?”
“Rốt cuộc người thiếu niên đó là ai? Tại sao có thể dựa vào sức của một Hoá Hải Cảnh để đánh bại Thượng Quan đại nhân?”
“Đúng vậy, lần trước đích thân Thượng Quan đại nhân ra tay, chỉ một chiêu đã có thể giết chết ba cường giả Hoá Hải hậu kỳ! Ta còn tưởng rằng những người không phải là Thần Du Cảnh sẽ không phải là đối thủ của ngài ấy, không ngờ rằng… lại thất bại như vậy!”
“Ta còn tưởng Vô Biên giới đều là lũ rác rưởi, không ngờ lại có người thiếu niên mạnh như thế! Hắn còn chưa đủ mười tám tuổi, mà lại mạnh hơn cả Thượng Quan đại nhân!”
Tất cả võ giả của Cuồng Phong giới đều chấn động khi chứng kiến thực lực của Diệp Viễn.
Trong mắt bọn họ Thượng Quan Lăng Vân là người bất khả chiến bại. Trừ phi phải đối diện với cường giả Thần Du Cảnh, bằng không sẽ không bao giờ thất bại.
Trên cả chặng đường tới đây, Thượng Quan Lăng Vân rất ít khi ra tay, nhưng lần nào ra tay cũng chỉ cần một chiêu đã hạ sát được đối thủ, cho dù đối thủ đó có mạnh thế nào đi chăng nữa.
Thế nhưng hôm nay, Thượng Quan đại nhân bất khả chiến bại lại thua trong tay một thiếu niên còn thấp hơn hắn cả một đại cảnh giới!
Diệp Viễn bình thản đi về phía Xích Quang Thành trong sự ngỡ ngàng tất cả mọi người.
Hơn nữa võ giả của Cuồng Phong giới đều tự động tránh đường khi thấy Diệp Viễn đi qua.
Chương 598: Chất vấn.Bên trên cổng thành to lớn của Xích Quang Thành, có mấy bóng người đang phóng tầm mắt ra xa, chứng kiến tất cả mọi chuyện đang xảy ra ở ngoài cổng thành.
“Thành chủ đại nhân, người thiếu niên đó thật lợi hại, đến cả thống soái của Cuồng Phong giới cũng không phải là đối thủ của hắn!”
Người vừa lên tiếng là Đinh Kỳ, tâm phúc của thành chủ Tô Hỗ, đại cao thủ Hồn Hải Cảnh tầng tám.
Ngoài mặt Tô Hỗ tỏ ra bình thường, nhưng sự kinh ngạc lại hiện rõ trong đôi mắt hắn.
Nghe Đinh Kỳ đánh giá về người thiếu niên đó, hắn gật đầu nói: “Người thiếu niên này không biết từ đâu chui ra mà lại có thực lực đáng sợ tới như vậy! Hắn mới chỉ là Hoá Hải, mà lại có thể chiến đấu vượt cấp tới cả một đại cảnh giới!”
Ánh mắt Đinh Kỳ lấp lóe, nói: “Thành chủ đại nhân, lẽ nào người thiếu niên này lại là viện binh do liên minh của chúng ta cử tới?”
Tô Hỗ lặng người, gật đầu nói: “Bây giờ chúng ta đã cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, cho nên không biết sự sắp xếp của phía liên minh là như thế nào. Nghe ngươi nói như vậy, thì cũng có khả năng là như thế. Nhưng… nếu đó là một màn che mắt thì sao?”
Đinh Kỳ kinh ngạc hỏi lại: “Nghe thành chủ đại nhân nói như vậy, ta thấy cũng có chút lo lắng. Từ khi gã thống soái trẻ tuổi kia của Cuồng Phong giới dẫn quân tới nay đều đánh đâu thắng đó, nghe nói rất nhiều đối thủ khó nhằn đều không chịu nổi một đòn của hắn. Còn người thiếu niên có mạnh thế nào đi chăng nữa thì điều này cũng thật đáng ngờ.”
Nghe Đinh Kỳ phân tích như vậy, càng làm sự nghi ngờ trong lòng Tô Hỗ sâu sắc hơn: “Ngươi nói như vậy, cũng khiến ta càng thấy hoài nghi hơn! Người thiếu niên này có chút không đáng tin, vừa rồi cả mười cường giả Hồn Hải trung kỳ lại không thể chịu được một kích của hắn! Tuy rằng chưởng pháp của hắn nhìn vào vô cùng đáng sợ, nhưng xem ra lại giống diễn kịch hơn!”
“Còn nữa, thống soái trẻ tuổi đó còn chưa dùng hết sức. Bao nhiêu võ giả như vậy lại phải nhường đường cho năm người bọn họ?”
“Ừm, còn nữa! Cho dù người thiếu niên đó có thật sự rất mạnh, nhưng hắn cũng chỉ có một mình, có thể giúp ích được gì cho trận chiến này? Cho dù hắn có thể tự do đi lại, thì cũng làm sao có thể dẫn được tất cả mọi người ở đây tới chỗ an toàn?”
Đinh Kỳ nhìn về phía Tô Hỗ nói: “Lẽ nào nói, người thiếu niên này tới là để lừa chúng ta? Một khi chúng ta mở một cửa trong đại trận, những võ giả Cuồng Phong giới ở dưới kia sẽ thừa cơ xông vào! Người khác thì tại hạ không lo lắng, nhưng thực lực của vị thống soái trẻ tuổi đó lại quá mạnh, nghe nói là người đầu tiên mà Thần Du Cảnh không dám động tới! Một khi hắn có được cơ hội này, thì tính mạng của tất cả người dân trong thành chúng ta tính sao?”
Hai người mỗi người một câu, cuối cùng quyết định phải xác thực “thân phận thật” của Diệp Viễn.
Còn lúc này, Diệp Viễn đã đứng trước cổng thành.
Còn Thượng Quan Lăng Vân thì đang quan sát bọn họ từ phía xa, trên mặt vẫn giữ nguyên ý cười.
“Thành chủ Tô Hỗ, chúng là ta viện binh được liên minh phái tới, mong thành chủ mở đại trận cho chúng ta vào!” Tần Nham vận đủ nguyên lực, lớn tiếng nói.
Tô Hỗ cau mày, nhìn Đinh Kỳ.
Đinh Kỳ hiểu ý, liền đáp lại: “Các ngươi có gì để chứng minh?”
Tần Nham lấy ra một thứ như tấm lụa, sau đó liền tạo ra một ấn quyết lên đó, lập tức tấm lụa liền xuất hiện trước mặt Tô Hỗ.
Tô Hỗ vừa nhìn liền biết đó là đồ của liên minh, nhưng nét mặt của ông ta vẫn không có chút chuyển biến.
Thời gian liên minh Vô Biên thành lập quá ngắn, rất nhiều hệ thống còn chưa được hoàn thiện.
Xích Quang Thành lại cách quá xa Vô Phương Thành, cho nên còn chưa quen nhiều thứ của liên minh.
Chỉ dựa vào một mảnh lụa khiến bọn họ không thể nào phân biệt được thật giả ra sao.
“Đồ này quá dễ bị nguỵ tạo, chúng ta không thể mở trận pháp!” Đinh Kỳ dõng dạc nói.
Tần Nham lặng người, không ngờ người này lại cứng nhắc tới vậy. Hắn vốn là người cao ngạo, cất công tới đây là để hỗ trợ giữ thành, nhưng bây giờ bọn họ lại không tin hắn, khiến tính khí thiếu gia trong hắn bùng lên.
“Mở to mắt chó của ngươi nhìn cho kỹ, ta là cháu đích tôn của Tần Hồng Đào, lão tổ của Vạn Kiếm Tông, lẽ nào cái này còn làm giả được sao?” Tần Nham tức giận nói.
Tô Hỗ nghe vậy, càng hoài nghi hơn, lạnh lùng cười nói: “Ha ha, Tần lão tổ lại phái cháu đích tôn của mình tới đây sao? Ngươi đừng đùa ta! Xem ra, các ngươi quả nhiên là người của Cuồng Phong giới phái tới để lừa chúng ta!”
“Ngươi…!” Tần Nham nghẹn lời không biết phải phản bác ra sao.
Đúng vậy, theo lý mà nói, Tần Hồng Đào sẽ không để cháu nội mình tới nơi nguy hiểm như thế này, huống hồ vừa rồi bọn họ tỏ ra rất ngạo nghễ mở đường máu để tiến vào trong thành.
Nhìn cảnh này, Tô Hỗ vô cùng thất vọng lắc đầu nói: “Hai... xem ra không thể trông chờ vào bên liên minh, lẽ nào võ giả của Vô Biên giới không còn đường thoát nữa sao?”
Bây giờ khắp nơi trong thành đều là võ giả, thân làm thành chủ như Tô Hỗ cũng cảm thấy áp lực vô cùng.
Cho nên hắn phải rất thận trọng với tất cả mọi chuyện xảy ra ở ngoài thành. Nếu không cái giá phải trả là quá đắt.
“Ha ha, xem ra ngay cả người của các ngươi cũng không tin các ngươi rồi!” Thượng Quan Lăng Vân vui mừng ra mặt khi chứng kiến điều này.
Diệp Viễn quay người lại bình thản nhìn về phía Thượng Quan Lăng Vân, nói: “Xem cái bộ dạng đắc ý của ngươi kìa!”
Thượng Quan Lăng Vân cười đáp trả: “Lẽ nào ta không nên đắc ý sao? Cho dù ta có thả các ngươi tới đó, thì các ngươi cũng không thể vào được trong thành, đúng chứ?”
Diệp Viễn đột nhiên tươi cười nói: “Bốn người các huynh theo sát ta, chúng ta vào thành.”
“Hả?” Bốn người ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng lại, Diệp Viễn khẽ chuyển động, ngay lập tức hắn đã tới bên cạnh đại trận.
“Còn ngẩn người ra đó làm gì?” Diệp Viễn lên giọng thúc giục.
Bốn người vội vã đi theo.
Diệp Viễn liền bước một bước vào bên trong đại trận.
Nhìn cảnh này không khỏi khiến nụ cười trên gương mặt Thượng Quan Lăng Vân trở nên cứng ngắc.
Diệp Viễn lại coi như không thấy vật ngăn cản thiên binh vạn mã này sao?
Nguyên nhân khiến năm cánh đại quân của Cuồng Phong giới vẫn án binh bất động, chỉ vây mà không đánh, chính là bởi vì đại trận pháp trước mắt!
Đại trận này có tên là Huyền Tinh Thiết Toả Trận, là đại trận cấp năm hạ phẩm. Trừ phi là cường giả Thần Du Cảnh đến đây, bằng không sẽ không thể nào phá giải được trận pháp.
Từ trước tới nay, Thượng Quan Lăng Vẫn vẫn không vội vã, chỉ vây mà không đánh. Bởi hắn chỉ cần khiến toà thành bị cô lập, như vậy sớm muộn gì hắn cũng có được nó.
Ai ngờ Diệp Viễn lại dám thò chân vào trong đại trận pháp mà cường giả Thần Du Cảnh cũng chưa chắc đã hoá giải được.
Cả bốn người Tân Nham thấy vậy thì trở nên hưng phấn, vội vàng theo Diệp Viễn tiến vào đại trận.
Tô Hỗ đứng trên cổng thành cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng khi trông thấy cảnh tượng này, vội vàng nói với Đinh Kỳ: “Mau! Khởi động trận pháp, giết chết năm người này cho ta!”
Đinh Kỳ cũng hết sức kinh ngạc, vội vàng lấy ra một tấm phù lục, rót nguyên lực vào trong đó, rồi truyền tới trung tâm đại trận để điều khiển trận pháp.
Người điểu khiển trận pháp chính là một trận sư cấp bốn còn khá trẻ, tên là Thiệu Tư Tề.
Mặc dù hắn không thể nào phát huy được hết toàn bộ uy lực của đại trận, nhưng vẫn có thể huy động đại trận chống lại các võ giả có thực lực dưới Thần Du Cảnh.
Khi nhận được thông tin trong tấm phù, hắn không dám chậm trễ, vội vàng cho khởi động đại trận, nhằm tiêu diệt năm người Diệp Viễn.
Nhưng khi vừa khởi động, mặt Thiệu Tư Tề đột nhiên biến sắc: “Chuyện gì thế này? Tại sao Huyền Tinh Thiết Toả Trận lại không chịu sự khống chế của ta?”
Chương 599: Chưa dùng hết sức.Tô Hỗ khó nén được sự chấn động trong lòng khi thấy Diệp Viễn xuất hiện trước mặt.
Người thiếu niên này lại có thể đi qua được trận pháp, sau đó bay thẳng lên phía trên thành và đứng trước mặt hắn.
Tô Hỗ rất muốn dùng một chưởng giết chết người thiếu niên đang đứng trước mặt mình, thế nhưng không biết tại sao, hắn ta lại không nâng nổi cánh tay lên.
“Ngươi là thành chủ Tô Hỗ?” Diệp Viễn lặng lẽ nhìn Tô Hỗ một lát rồi lên tiếng hỏi.
“Hỗn xược! Ngươi lại dám vô lễ với thành chủ đại nhân!” Đinh Kỳ trách cứ nói.
Diệp Viễn không để ý tới hắn, trước sau vẫn nhìn Tô Hỗ, đợi câu trả lời từ hắn.
Tô Hỗ phát hiện bản thân có cảm giác như tức thở khi đối diện với người thiếu niên này!
Cuối cùng, hắn không chịu nổi bầu không khí đè nén như vậy, bèn gật đầu nói: “Không sai, ta là Tô Hỗ! Lẽ nào… ngươi thật sự là quân chi viện được cử tới chi viện cho Xích Quang Thành?”
Tần Nham nhìn thấy Tô Hỗ lập tức đầu như bốc hoả. Đúng lúc đang định phát tiết thì bị Doãn Yên Hoa kéo lại, nhìn hắn lắc đầu.
Tần Nham giật mình, quay ra nhìn Diệp Viễn, sau đó ngậm miệng không nói gì.
“Đương nhiên là thật, bằng không thì cho rằng ta vẫn còn đứng nguyên ở đây nói chuyện với ngươi sao?” Diệp Viễn lãnh đạm nói.
Tô Hỗ kinh ngạc, biết ý tứ trong câu nói vừa rồi.
Hắn có thể dẫn theo bốn người này vào trong đại trận, thì đương nhiên cũng có thể dẫn theo những người khác tiến vào.
Nếu như Diệp Viễn đúng là gian tế được Cuồng Phong giới cử tới, thì hà cớ gì hắn phải tốn thời gian phí lời như vậy?
Tuy không biết trung tâm đại trận bên đó xảy ra vấn đề gì, nhưng sự cường đại của Diệp Viễn đã nằm ngoài sự lý giải của bọn họ. Ngay cả đại trận cấp năm cũng không thể chặn được Diệp Viễn!
Sau khi đã nghĩ thông, Tô Hỗ tỏ rõ sự ngại ngùng, chắp tay nói với Diệp Viễn: “Thật xin lỗi, bởi sự xuất hiện của mấy vị có quá nhiều điểm bất hợp lý, ta cũng chỉ là vì cẩn thận một chút thôi, không ngờ sai càng thêm sai!”
Diệp Viễn xua tay nói: “Khó tránh khỏi, thành chủ đại nhân trọng trách nặng nề, cẩn thận một chút vẫn hơn. Ngược lại Diệp mỗ đã đường đột xông thẳng vào trận, mong đại nhân đừng quở trách mới phải.”
Diệp Viễn thật sự không có ý trách Tô Hỗ, bằng không với tính cách của hắn, sẽ không tỏ ra khách khí như vậy.
Bởi hắn biêt Tô Hỗ không dễ dàng gì để bảo vệ Xích Quang Thành cho tới bây giờ.
Thượng Quan Lăng Vân là người vô cùng thông minh, chắc chắn hắn đã giở trò không chỉ một lần, nếu Tô Hỗ không cẩn thận ứng phó, sợ rằng đã để mất thành từ lâu.
Tô Hỗ có thể kiên trì tới bây giờ cũng đã đủ để khiến Diệp Viễn kính nể hắn ta.
Tô Hỗ thấy Diệp Viễn dễ nói chuyện, nên trong lòng cũng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Danh tiếng của Diệp Viễn sớm đã vang khắp Vô Phương Thành, thế nhưng Tô Hỗ lại không biết.
Theo hắn thấy, Diệp Viễn nhất định là hậu bối của nhân vật tầm cỡ nào đó, nên mới có thực lực như vậy.
Đáng lẽ với tính cách ngông cuồng tuổi thiếu niên, lại cộng thêm thực lực kinh người như vậy thì sẽ không coi hắn ta ra gì mới đúng, nhưng không ngờ rằng Diệp Viễn lại ăn nói dễ nghe như vậy.
Vừa rồi hẳn là người thanh niên đứng sau Diệp Viễn đang muốn phát tiết, nhưng cũng đã thấy hắn ta cố tình kìm nén lại, tính khí chẳng khác nào một đại thiếu gia.
Đợi chút, lẽ nào hắn đúng là cháu nội của Tần lão tổ?
Nghĩ tới đây, Tô Hỗ không khỏi thót tim một cái.
Bốn người đứng sau lưng Diệp Viễn đều là khí chất phi phàm, hơn nữa bọn họ đều đạt tới cảnh giới Hồn Hải tầng hai, chắc chắn đều có thực lực hàng đầu so với những người cùng trang lứa.
Nếu xét như vậy, khả năng cao người vừa rồi chính là cháu nội của Tần lão tổ!
Nhưng vấn đề là, cả bốn người này luôn làm theo chỉ thị của Diệp Viễn, thậm chí trông còn có vài phần giống với tuỳ tùng của hắn.
Rốt cuộc người thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đứng trước mặt mình đây có thân phận như thế nào?
Dựa vào thân phận của Tần lão tổ, làm sao lại có thể để cháu nội của mình đi theo làm tuỳ tùng cho một thiếu niên chứ?
Tô Hỗ cảm thấy bản thân sắp rơi vào một đống hỗn loạn, rốt cuộc người thiếu niên đang đứng trước mặt có lai lịch ra sao?
Nhóm năm người này thật sự quá kỳ lạ, khiến hắn ta không tài nào lý giải nổi.
Nhưng có một điều rất rõ ràng, đó chính là không thể động vào mấy người thanh niên này!
Chưa nói tới thế lực đứng sau lưng bọn họ, đơn giản ngay như một chưởng của Diệp Viễn đã có thể đánh bật cả mười cường giả Hồn Hải trung kỳ, thật sự không thể xem thường thực lực của bọn họ!
Nghĩ thông điều này, càng khiến Tô Hỗ cảm thấy khó thở hơn.
“Không dám, các vị tới đây chi viện mà ta lại để các vị phải đứng bên ngoài, nói thế nào thì cũng là ta không đúng! Chỉ là...” Tô Hỗ lộ rõ vẻ áy náy khi nhìn về phía năm người nhóm Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười đỡ lời nói: “Chỉ là tại sao chỉ có năm người chúng ta thôi đúng không?”
Tô Hỗ cười gượng, thấy vậy Diệp Viễn tiếp tục nói: “Bởi vì chỉ cần năm người bọn ta là đủ rồi!”
Tô Hỗ có ấn tượng không tệ với Diệp Viễn, nhưng bây giờ nghe Diệp Viễn nói ra những lời ngông cuồng như vậy, không khỏi khiến hắn tự trách thầm trong lòng.
“Vừa rồi ta cũng đã chứng kiến thực lực của công tử, cho dù là chủ soái của Cuồng Phong giới cũng không thể nào gây khó dễ gì cho ngươi. Nhưng đám người chúng ta ở đây đều không phải là đối thủ của võ giả Cuồng Phong giới!” Tô Hỗ uất ức nói.
Diệp Viễn cười cười đáp lại: “Ở đây không tiện nói chuyện, chi bằng tới phủ thành chủ một chuyến đi.”
Tô Hỗ lặng người, vỗ trán nói: “Xem đầu óc của ta kìa, thật ngại quá! Xin mời công tử.”
Diệp Viễn gật đầu, đi theo Tô Hỗ về phủ thành chủ.
…
“Thượng Quan đại nhân, rốt cuộc người thiếu niên đó là thần quái phương nào mà lại có thực lực đáng sợ tới như vậy?”
Đặng Thăng vẫn còn chưa hết kinh ngạc. Biểu hiện vừa rồi của Diệp Viễn là cú sốc quá lớn đối với hắn ta.
Thượng Quan Lăng Vân nhìn hắn, lãnh đạm nói: “Ngươi có biết một năm trước, có một thiếu niên của Vô Biên giới xâm nhập vào trung tâm Vương Thành, và đã làm đảo lộn cả Vương Thành lên không?”
Đặng Thăng nghe vậy mặt biến sắc, kinh ngạc nói: “Thì ra là hắn ta sao? Khó trách ngay cả Thất hoàng tử điện hạ cũng là bại tướng dưới tay hắn, hóa ra hắn lại mạnh tới như vậy! Chỉ là… nghe nói khi hắn thách đấu với Thất hoàng tử mới chỉ là một võ giả Ngưng Tinh Cảnh, nhưng mới không bao lâu… hắn lại có thể sắp đột phá đến Hồn Hải Cảnh?”
Đúng là trước này chưa từng thấy tốc độ tu luyện kinh khủng tới như vậy.
Hơn nữa tốc độ đột phá của Diệp Viễn tuy nhanh, nhưng thực lực của hắn còn tăng nhanh hơn!
Hắn mới là Hoá Hải Cảnh, lại đã có thể sử dụng Tụ Nguyên Ngưng Hình tới trình độ như vậy, thật quá đáng sợ!
May mà đòn tấn công trước đó là Thượng Quan Lăng Vân đấu với Diệp Viễn, nếu đổi lại là hắn ta, có khi bây giờ cũng đã bỏ mạng dưới kiếm của Diệp Viễn cũng nên.
“Ta vốn tưởng rằng ta đã có tiến bộ rất lớn trong một năm qua, nếu lần tới gặp lại có thể sẽ thắng được hắn. Nhưng không ngờ hôm nay gặp lại, vẫn khó đoán được chuyện thắng thua.” Thượng Quan Lăng Vân than thở nói.
Đặng Thăng như nghẹn đi khi nghe những lời này, cảm thấy bản thân không cùng một đẳng cấp với những thiên tài tuyệt thế như bọn họ.
Tốc độ tiến bộ của người ta, e rằng hắn có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp.
“Thượng Quan đại nhân, tuy Diệp Viễn đó lợi hại, nhưng trong trận đấu trước, Thượng Quan đại nhân cũng chưa dùng hết sức? Nếu Thượng Quan đại nhân dùng hết sức để đánh, thì tên tiểu tử đó làm sao có thể là đối thủ của đại nhân được?” Đặng Thăng nịnh khéo.
Thượng Quan Lăng Vân lại chỉ cười: “Ngươi cho rằng, Diệp Viễn đã dùng hết sức sao?”
Mặt Đặng Thăng biến sắc nói: “Uy lực của chiêu vừa rồi, ngay cả ta cũng không dám đối đầu trực diện, lẽ nào đó vẫn chưa phải là toàn bộ thực lực của hắn sao?”
Thượng Quan Lăng Vân lắc đầu nói: “Ta không biết, lần giao đấu đó, bọn ta cũng chỉ là muốn thăm dò thực lực của đối phương. Nhưng theo ta thấy, thực lực của hắn không chỉ dừng lại ở đó!”
Chương 600: Bảo toàn lực lượng.Một võ giả Hoá Hải Cảnh cỏn con lại có sức mạnh cường hãn tới như vậy, điều này càng khiến Đặng Thăng không thể nào lý giải được.
Theo hắn thấy, người như Thượng Quan Lăng Vân đã thuộc hàng vô cùng yêu nghiệt. Nếu có người còn yêu nghiệt hơn, thì điều này đã vượt ra ngoài phạm trù hiểu biết của hắn.
Cảnh giới càng cao, độ khó khi chiến đấu vượt cấp càng lớn.
Khi đạt tới Hồn Hải Cảnh, sự cách biệt giữa các tiểu cảnh giới đã là quá lớn.
Thượng Quan Lăng Vân mới Hồn Hải tầng bảy, nhưng cũng được mệnh danh là người đầu đứng đầu dưới cảnh giới Thần Du Cảnh, điều này cũng đã vô cùng nghịch thiên rồi.
Song một tiểu tử Hoá Hải Cảnh lại cũng cường hãn như thế, rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
“Thượng Quan đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?” Đặng Thăng không còn đủ sức kiên nhẫn liền lên tiếng hỏi.
Vô Biên giới đã phái một tên tiểu tử có thực lực ngang ngửa với Thượng Quan Lăng tới, như vậy sẽ khó đối phó hơn rất nhiều.
Thượng Quan Lăng Vân chỉ lãnh đạm nói: “Đợi!”
Đặng Thăng ngẩn người hỏi lại: “Đợi?”
Ánh mắt của Thượng Quan Lăng Vân xuyên qua đại đội nhìn về phía Xích Quang Thành, rồi nói tiếp: “Xem ra, chiến sự phải thăng cấp rồi!”
…
“Diệp công tử, không biết ngươi có cách nào có thể bảo vệ được Xích Quang Thành không?” Trong phủ thành chủ, sau khi vừa ngồi xuống, Tô Hỗ đã lên tiếng hỏi ngay.
Mấy ngày qua, Tô Hỗ chẳng khác nào ngồi trên chảo lửa, bởi chỉ mình hắn mới hiểu rõ nỗi lo sợ thường trực trong lòng.
Hắn vẫn luôn phải cẩn thận dè chừng, ngày ngày trông ngóng liên minh phái người tới giải nguy cho Xích Quang Thành.
Thế nhưng làm thế nào hắn cũng không thể ngờ rằng, liên minh lại chỉ phái năm người tới.
Diệp Viễn như đoán rõ suy nghĩ trong lòng của Tô Hỗ, cười nói: “Công sức của thành chủ đại nhân bỏ ra trong mấy ngày qua, Diệp mỗ có thể hiểu được. Có điều… tuy Xích Quang Thành rất quan trọng, nhưng cũng lại là cái động không đáy. Người trong thành là người, còn người ở ngoài thành không phải là người sao?”
Tô Hỗ lặng người, không hiểu, hỏi lại: “Diệp công tử nói vậy là có ý gì?”
“Tại sao đại quân của Cuồng Phong giới chỉ vây mà không đánh?”
“Đương nhiên là bởi chúng ta có sự hỗ trợ của đại trận cấp năm!” Tô Hỗ không suy nghĩ mà trả lời ngay.
Càng lúc hắn càng cảm thấy Diệp Viễn không đáng tin cậy, chuyện rõ ràng như vậy còn phải hỏi nữa sao?
Diệp Viễn lại lắc đầu nói: “Tuy đại trận cấp năm lợi hại, nhưng không phải là vô địch. Huyền Tinh Thiết Toả Trận là trận pháp dùng để phòng ngự là chính, hơn nữa trận pháp này lại chỉ được một trận sư cấp bốn điều khiểu, cho nên sẽ không thể phát huy được hết uy lực của đại trận. Cho dù cường giả Thần Du Cảnh có không tham chiến, thì dựa vào số người của năm cánh đại quân mỗi ngày tập trung công kích đại trận, thì nguyên tinh của các người có thể chống đỡ trong bao lâu?”
Đại trận tuy mạnh, nhưng cũng cần tiêu hao nguyên lực.
Xích Quang Thành tuy rộng, nhưng nếu không được chi viện, thì có bao nhiêu nguyên tinh để dùng?
Phải biết rằng, duy trì một trận pháp cực lớn như vậy, lại cộng thêm nếu phải đối diện với sức tấn công cường đại từ bên ngoài, thì lượng nguyên tinh phải tiêu thụ mỗi ngày sẽ lên tới con số cực kỳ đáng sợ.
Thế nhưng tại sao đại quân Cuồng Phong giới vẫn chưa ra tay?
Tô Hỗ giật mình, cảm giác như rơi xuống đáy biển.
“Tuy nói thế giới của võ giả chỉ tôn trọng cường giả, chỉ cần có thực lực đủ mạnh, mới có thể không sợ trời không sợ đất. Thế nhưng trong tình cảnh chiến tranh loạn lạc, đôi khi thực lực không có tác dụng bằng mưu kế! Nếu lúc này sử dụng cách đánh vây thành e là không được thích hợp cho lắm!”
Lời nói của Diệp Viễn dần dần gỡ bỏ tâm lý đề phòng của Tô Hỗ.
Tuy Vô Biên giới có rất nhiều tông môn, thế nhưng bọn họ lại chưa từng phải trải qua trận chiến có quy mô lớn nào.
Thế nhưng Cuồng Phong giới lại không giống như vậy, võ giả của bọn họ đều có lòng trung thành tuyệt đối, và cũng không có sự khác biệt quá lớn so với quân đội của thế giới phàm nhân. Cộng với võ giả của Cuồng Phong giới có sức mạnh vượt bậc, cho nên cũng không khó đoán trước sự tan rã của võ giả Vô Biên giới.
Còn Xích Quang Thành, chẳng qua cũng chỉ là ngọn cỏ trên đường tiến quân của Cuồng Phong giới, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhổ lên mà thôi.
Điều mà đại quân Cuồng Phong giới cần là thứ còn to lớn hơn thế!
Một khi liên minh cho đại quân tới chi viện Xích Quang Thành, đại quân của Cuồng Phong giới sẽ ra tay giết sạch một thể!
Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao Diệp Viễn không dẫn thêm người tới.
Đúng là Xích Quang Thành rất quan trọng, nhưng nếu như chỉ vì Xích Quang Thành mà phải hy sinh nhiều võ giả tới vậy thì liệu có đáng không.
“Thậm chí còn có khả năng, võ giả của những thành trì trước cũng là do đám người Cuồng Phong giới cố ý thả bọn họ ra, mục đích chính là để bọn họ mau chóng chạy tới Xích Quang Thành, sau đó tạo ra tình thế bao vây như hiện nay!” Ánh mắt của Diệp Viễn hướng dần về phía xa, dường như muốn nhìn rõ rốt cuộc là ai đang chỉ đạo trận chiến này.
Tô Hỗ cảm thấy sau lưng mình đã ướt đẫm.
Nếu lời Diệp Viễn nói là thật, thì cả Vô Biên giới này đều đang bị một bàn tay vô hình thao túng!
Người đứng thao túng phía sau thật đáng sợ!
Hơn nữa Tô Hỗ càng nghĩ càng cảm thấy, điều Diệp Viễn nói rất có khả năng là thật. Chỉ là nếu đổi lại là hắn, chắc hẳn hắn sẽ không nghĩ ra được những điều này.
Lúc này, Tô Hỗ không còn chút hoài nghi nào đối với Diệp Viễn, thậm chí hắn còn cảm thấy có phần kính nể người thiếu niên đang ở trước mặt hắn này.
Người thiếu niên này không chỉ có thực lực mà khả năng tư duy cũng hơn người!
Sợ rằng các lão tổ của liên minh cũng chưa hề nghĩ tới bước này.
Phải mất một lúc lâu sau, Tô Hỗ mới định thần trở lại, lúc này hắn đã nhìn Diệp Viễn bằng con mắt khác hoàn toàn.
“Vậy… Diệp công tử, bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Lẽ nào để võ giả trong toàn thành chết ở đây sao?” Tô Hỗ hỏi kế sách đối phó.
Diệp Viễn cười nói: “Nếu như liên minh định bỏ rơi Xích Quang Thành, thì ta đã không tới! Nếu đã tới, đương nhiên ta sẽ có cách để đưa mọi người bình an thoát ra!”
Tô Hỗ cũng là người thông minh, chỉ là người trong cuộc thường không thể nhìn thấu một số chuyện.
Lúc này nghe Diệp Viễn nói như vậy, hắn lập tức hiểu ý, nhưng cũng có phần kinh ngạc hỏi lại: “Ý của Diệp công tử là… chúng ta phá vây? Không được không được! Ngươi không biết người của Cuồng Phong giới mạnh thế nào đâu, chúng ta không phải là đối thủ của bọn chúng! Một khi phá vây, cho dù chúng ta có thể thoát được, nhưng cũng sẽ chẳng còn mấy người lành lặn.”
“Ha ha, ngươi thật thiếu hiểu biết! Diệp huynh đã từng đi qua Vương Thành của Cuồng Phong giới, ngươi nói xem huynh ấy còn không hiểu võ giả Cuồng Phong giới là người như thế nào hay sao?”
Cơn giận của Tần Nham tích tụ đã lâu nhưng vẫn chưa tìm được nơi để phát tiết. Cho nên lúc này hắn không ngần ngại mà phản bác lại ngay.
Tuy bây giờ mấy người bọn họ chịu làm tuỳ tùng, nhưng tính khí cao ngạo đã ăn sâu vào máu của bọn họ.
Bọn họ phục Diệp Viễn, không có nghĩa là bọn họ cũng sẽ phục một chủ thành là Hồn Hải Cảnh nhỏ bé như vậy.
Quả nhiên, mặt Tô Hỗ biến sắc khi nghe nói Diệp Viễn đã từng đi tới Vương Thành của Cuồng Phong giới.
“Diệp… Diệp công tử đã từng đi qua Vương Thành sao?” Tô Hỗ thất kinh hỏi lại.
Chiến tranh diễn ra tới lúc này, võ giả của Vô Biên giới cũng biết một vài thông tin về Cuồng Phong giới.
Và một trong số đó là Vương Thành, bởi nó quá nổi tiếng!
Vừa nghĩ tới việc Diệp Viễn có thể không chút tổn hại nào quay trở về khi đã đi qua Vương Thành, làm sao Tô Hỗ không ngạc nhiên cho được?
Diệp Viễn gật đầu cười nói: “Không phải không thể đánh bại võ giả Cuồng Phong giới, khi chúng ta tới đây không phải đã giết chết rất nhiều người của bọn chúng rồi sao? Chỉ cần thế lực của chúng ta đủ mạnh thì còn gì phải sợ bọn chúng?”
Mặt Tô Hỗ biến sắc không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng chỉ đành than vãn nói: “Diệp công tử, không còn cách nào khác nữa sao?”
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Mục đích của Cuồng Phong giới là giết người, cho nên cách ứng phó tốt nhất của chúng ta hiện nay chính là không để bọn chúng giết chết! Bây giờ chúng ta bảo toàn lực lượng là để chờ ngày phản công!”
Chương 601: Khống chế ngược lại trận pháp.“Vậy… khi nào chúng ta rời đi?” Tô Hỗ bất lực hỏi.
Hắn làm thành chủ một phương, đương nhiên sẽ không muốn rời xa địa bàn của mình.
Thực ra nói cho cùng, hắn vẫn giữ tâm lý ăn may, hy vọng có thể bảo vệ được Xích Quang Thành.
Sao Diệp Viễn lại không nhìn ra tâm tư này của hắn được chứ, liền nói: “Càng nhanh càng tốt, nhưng… chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn một vài thứ, bằng không sẽ là tự tìm chỗ chết nếu ra khỏi thành.”
Tô Hỗ vừa nghe liền vui ra mặt hỏi: “Diệp công tử cần chuẩn bị những gì?”
“Thành chủ đại nhân thống kê hết lại một lượt tất cả võ giả trong thành, và sắp xếp bọn họ theo cảnh giới. Ba ngày sau, tập trung tất cả các võ giả từ Ngưng Tinh Cảnh trở lên, việc này có khó không?” Diệp Viễn hỏi.
Diệp Viễn tưởng rằng Tô Hỗ sẽ làm ra bộ mặt có chút khó xử, nào ngờ hắn không cần suy nghĩ đã trả lời luôn: “Được, không thành vấn đề! Ba ngày sau, ta sẽ cho tập trung tất cả bọn họ tại quảng trường diễn võ ở phía bắc thành.”
Nhìn thấy biển hiện này của Diệp Viễn, Tô Hỗ lộ rõ vẻ tự hào nói: “Khi những võ giả này vào thành, ta đã lệnh cho tất cả các võ giả tới thành của ta đều phải đăng ký tính danh, cho nên việc cần làm bây giờ chỉ là phân loại ra là được. Trong thời gian qua có vài người làm loạn, đều bị ta dùng biện pháp mạnh áp chế. Bây giờ, bọn họ đều đã biết quy củ, cho nên không còn người nào dám gây rối.”
Diệp Viễn khẽ cười nói: “Ha ha, thành chủ đại nhân rất có bản lĩnh! Nếu đã như vậy, bây giờ ta bắt đầu bế quan, hẹn ba ngày sau gặp lại, tại quảng trường diễn võ ở bắc thành!”
Đúng lúc này, một người thanh niên lỗ mãng xông thẳng vào trong phủ thành chủ, giọng lạc đi, hét lên: “Thành chủ đại nhân, đại sự không xong rồi, đại trận đã bị mất khống chế!”
Tô Hỗ đen mặt, quở trách người thanh niên đó: “Làm ầm lên thế làm gì? Không thấy có khách sao? Đại trận không có vấn đề gì, không cần người phải lo lắng!”
Người thanh niên này lại chính là người điều khiển trận pháp, trận sư Thiệu Tư Tề. Nghe Tô Hỗ nói như vậy, hắn mới để ý tới nhóm người của Diệp Viễn.
Thế nhưng hắn vẫn không hiểu, và nói tiếp: “Thành chủ đại nhân, ngài làm sao biết đại trận không sao? Vừa rồi ngài cho người bảo ta khởi động đại trận giết chết người vào trong trận, nhưng ta phát hiện bây giờ ta không thể khống chế được trận pháp nữa, a… những người này không phải là… không phải là...”
Thiệu Tư Tề đột nhiên hiểu ra điều gì đó, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn nói: “Không sai, chính là ta.”
Thiệu Tư Tề mở to hai mắt, không tin nói: “Ngươi? Làm sao có thể? Ngươi mới chỉ là Hoá Hải Cảnh, làm sao có thể khiến ta không thể điều khiển trận pháp được nữa? Bốn người đứng sau ngươi thì còn may ra!”
“Thiệu Tư Tề, ngươi ngậm miệng cho ta! Ngươi có biết là...”
Tô Hỗ ngượng chín mặt vì Thiệu Tư Tề để lộ chuyện ông ta sai hắn khởi động trận pháp.
Tuy Diệp Viễn sớm đã biết chính hắn hạ lệnh này, nhưng nói ra cũng không được hay cho lắm.
Bây giờ Thiệu Tư Tề lại hành sự lỗ mãng như thế, cũng chẳng hay ho gì nếu đắc tội với vị tiểu tổ tông Diệp Viễn này.
Đúng lúc hắn định cho Thiệu Tư Tề một trận thì bị Diệp Viễn ra tay can ngăn.
Diệp Viễn nói với Thiệu Tư Tề: “Không tin? Vậy chúng ta có thể thử xem! Chỉ cần trận pháp của ngươi đụng được tới gấu áo của ta, coi như vừa rồi ta đã nói khoác, ta sẽ xin lỗi ngươi, được không?”
Thiệu Tư Tề vẫn mang tâm lý của người trẻ, huống hồ hắn còn là trận sư cấp bốn, có thực lực Hồn Hải Cảnh, làm sao có thể sợ một Hoá Hải Cảnh như Diệp Viễn được chứ?
Hơn nữa Diệp Viễn đã dám coi thường hắn, điều này càng khiến hắn không vui.
“Được, thừ thì thử, sợ ngươi chắc?”
Thiệu Tư Tề nói là làm, liền lấy một tấm cờ lệnh màu đen ra bày trận.
Diệp Viễn nghiêm mặt khi nhìn thấy cờ lệnh này, đây lại là một món huyền khí hạ phẩm!
Một trận sư cấp bốn lại có trong tay huyền khí hạ phẩm, điều này không khỏi khiến Diệp Viễn cảm thấy ngạc nhiên.
“Xích Hoả Trận!”
Thiệu Tư Tề vừa nói, lập tức một trận pháp mô hình nhỏ liền xuất hiện, từng ngọn lửa nuốt trọn lấy Diệp Viễn trong chốc lát.
Uy lực của huyền khí là tức khắc thành trận!
Chứng kiến cảnh tượng này, ai nấy mặt cũng biến sắc, chỉ có mình Thiệu Tư Tề tỏ ra đắc ý.
Chẳng qua Thiệu Tư Tề đang tức giận nên muốn khiến Diệp Viễn bẽ mặt. Ngọn lửa này cũng không thể thiêu chết người, và hắn cũng chỉ muốn Diệp Viễn trông thảm hại một chút mà thôi.
“Ngươi cười cái gì?”
Câu nói này của Diệp Viễn khiến Thiệu Tư Tề giật bắn mình, vừa rồi sự chú ý của mọi người đều chỉ tập trung vào ngọn lửa đang bùng cháy, nhưng không biết Diệp Viễn đã đổi vị trí từ lúc nào.
Trước khi Diệp Viễn đi vào trận trong trận pháp, hắn đã tiện tay điểm vài chỗ trong trận pháp, khiến Xích Hoả Trận tức khắc tan thành mây khói.
Thiệu Tư Tề kinh ngạc, lại lần nữa sử dụng cờ lệnh màu đen, hô lớn: “Khốn Long Trận!”
“Thất Sát Trận!”
“Huyền Nguyệt Trận!”
…
Thiệu Tư Tề liền một lúc ra mười mấy trận pháp, các trận pháp càng lúc càng lợi hại hơn, nhưng vẫn không tài nào tóm được Diệp Viễn!
Phải biết rằng, trận pháp được tung ra bất ngờ đều khiến các võ giả trở tay không kịp.
Thế nhưng Thiệu Tư Tề cũng đã nhận ra, thực ra mỗi lần Diệp Viễn đều đang đợi hắn tung ra trận pháp, rồi phá giải ngay, chứ không hề có ý tránh né trận pháp!
Như vậy cũng có thể thấy rõ, kiến thức về trận đạo của Diệp Viễn là vô cùng đáng sợ!
Hắn tung trận pháp ra trong chớp mắt, Diệp Viễn phá trận trong tích tắc!
Ngay cả sư phụ của hắn cũng không thể làm được điều này.
Thiệu Tư Tề cắn răng, lại lần nữa hô lên: “Du Long Kim Kiếm Trận!”
Vẫn là trận pháp được hình thành trong nháy mắt, nhưng uy thế của trận pháp lần này mạnh hơn rất nhiều so với Xích Hoả Trận.
Đây là trận pháp chuẩn cấp bốn, trận sư cấp bốn phát động trận pháp chuẩn cấp bốn trong nháy mắt, cho dù nhờ lực lượng của huyền khí thì cũng rất nghịch thiên rồi.
Diệp Viễn mới chỉ là võ giả Hoá Hải Cảnh, nếu theo lý mà nói, Du Long Kim Kiếm Trận thừa sức nhốt Diệp Viễn bên trong trận pháp đồng thời có thể giết chết hắn, hoặc không thì ít nhất cũng sẽ khiến Diệp Viễn trọng thương.
Trận pháp được kết thành, nhưng cả người Thiệu Tư Tề lại như trống rỗng, mệt tới mức khiến hắn phải thở dốc.
Thế nhưng, con ngươi của Thiệu Tư Tề chợt thu nhỏ lại, dường như đã chứng kiến chuyện không thể ngờ tới.
Chỉ nhìn thấy vô số kim quang từ trong trận pháp bắn ra, bay thẳng về phía Thiệu Tư Tề!
“A!”
Thiệu Tư Tề bị doạ sợ ngã ngồi ra đất, trông vô cùng thảm hại.
Định thần lại nhìn, những kim quang đó sớm đã biến mất, bởi Diệp Viễn không có ý định làm hắn bị thương.
Thế nhưng Thiệu Tư Tề vẫn cảm thấy kinh ngạc, bởi trận pháp hắn bày bố đã bị Diệp Viễn nắm quyền điều khiến chỉ trong giây lát, đồng thời còn ra đòn tấn công ngược lại về phía hắn!
Thủ đoạn như vậy, thật khó bề tưởng tượng!
Tuy rằng Tô Hỗ đã sớm biết Diệp Viễn có thể xuyên qua trận pháp, nhưng khi tận mắt chứng kiến hắn đoạt quyền khống chế ngược lại trận pháp vẫn khiến hắn cảm thấy kinh hãi một phen.
“Hừ! Không biết tự lượng sức! Còn không đi đi, ở lại làm chi cho mất mặt!” Tô Hỗ hừ giọng nói với Thiệu Tư Tề, đồng thời trừng mắt ra hiệu cho hắn mau lui xuống.
Chiêu cuối cùng của Thiệu Tư Tề đã vượt quá phạm vi thử sức như đã nói, Tô Hỗ sợ hắn sẽ chọc giận Diệp Viễn, cho nên bảo Thiệu Tư Tề mau chóng rời đi cho được việc.
Diệp Viễn chỉ cười rồi chặn hắn lại hỏi: “Ngươi là Thiệu Tư Tề?”
Thiệu Tư Tề vẫn đang trong trạng thái hỗn loạn, nghe Diệp Viễn hỏi vậy, bất giác gật đầu.
“Trình độ trận pháp của ngươi rất khá đấy, nếu đã có thể tung ra trận pháp chuẩn cấp bốn, vậy không biết có vi sư truyền dạy không?” Diệp Viễn lại lần nữa đặt ra câu hỏi cho Thiệu Tư Tề.
Chương 602: Chặt đầu người“Sư tôn của ta là Đinh Nhất Trần, trận sư cấp năm cao cấp.” Thiệu Tư Tề lắp bắp nói.
Tô Hỗ đứng bên dường như hiểu ra điều gì đó, vội vàng giải thích: “Nhất Trần đại sư đã quy tiên từ mười năm trước, Tư Tề cậu ấy bây giờ chỉ tu luyện một mình.”
Diệp Viễn đánh giá Thiệu Tư Tề, gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, ta sẽ truyền cho ngươi một bộ trận pháp, trong mười ngày nếu như ngươi có thể lĩnh ngộ được, ta sẽ đưa ngươi một hồi tạo hoá, thế nào?”
Thiệu Tư Tề ngơ ngác, chưa kịp hoàn hồn. Một võ giả Hoá Hải Cảnh lại nói tặng hắn một hồi tạo hoá, nghe thế nào cũng cảm thấy rất nực cười.
Tô Hỗ nhìn thấy hắn ngẩn người ra, vội vàng chạy tới vỗ vào gáy hắn nói: “Còn ngẩn người ra đấy làm gì, không mau đồng ý đi!”
“Hả?” Thiệu Tư Tề cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, lắc đầu nói: “Không, đối với ta sư tôn ân nặng như núi, ta sẽ không gia nhập vào tông môn khác đâu!”
Tô Hỗ nghe vậy thấy tức thay, lập tức đổi từ nhu sang cương, nói: “Tên ngốc nhà ngươi, Nhất Trần đại sư cũng đã quy tiên rồi, bây giờ có cơ duyên tốt như vậy, ngươi lại không biết nắm bắt!”
Thiệu Tư Tề cứng rắn đáp: “Tuy rằng sư tôn đã không còn, nhưng ta cũng không có ý định bái sư lần nữa!”
Diệp Viễn cười nói: “Không cần ngươi phải gia nhập vào môn hạ của ta, ta chỉ hoàn thành giao phó của người khác, tặng ngươi một hồi tạo hoá mà thôi. Còn ngươi có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu, là hoàn toàn dựa vào bản thân ngươi. Song… ngươi chỉ có thời gian là mười này, sau mười ngày nếu ngươi không lĩnh ngộ được, chứng tỏ ngươi không đủ tư cách. Thành chủ đại nhân, xin mượn phòng luyện công của quý phủ dùng một chút.”
Thiệu Tư Tề lặng người, không ngờ Diệp Viễn lại nói ra những lời như vậy.
Bên trong phòng luyện công, Thiệu Tư Tề cảm thấy bị chơi xỏ khi nhìn thấy mười tám con kiếm khôi xuất hiện trước mắt hắn.
“Trận pháp… cấp ba?”
“Ngươi cứ tiến vào trong trận pháp thử xem, bắt buộc phải hoàn toàn lĩnh ngộ trận pháp, chứ không tính chuyện phá giải trận pháp.” Diệp Viễn nói.
Phá giải trận pháp và lĩnh ngộ trận pháp là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Dựa vào sức mạnh Hồn Hải Cảnh của Thiệu Tư Tề, có thể dễ dàng phá giải được trận pháp này.
Thế nhưng muốn lĩnh ngộ Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận thì không phải là chuyện dễ dàng.
“Hừ, chỉ là một trận pháp cấp ba thì có gì lợi hại chứ? Không cần tới mười ngày, chỉ ba ngày là được rồi!” Thiệu Tư Tề không vui đáp lại.
Hắn có thể phát ra trận pháp cấp bốn trong chốc lát thì đương nhiên sẽ không có vấn đề gì để lĩnh ngộ trận pháp cấp ba, cho dù trận pháp cấp ba đó có phức tạp tới đâu đi chăng nữa.
Diệp Viễn cười nói: “Ta đã hạ độ khó của trận pháp này xuống rất nhiều lần rồi đấy, nhưng ba ngày là không đủ để ngươi lĩnh ngộ được trận pháp này đâu.”
Với trình độ trận đạo của một trận sư cấp chín như hắn, còn phải mất tới mấy canh giờ mới lĩnh ngộ được. Một trận sư cấp bốn cỏn con, sẽ không thể nào có thể lĩnh ngộ hoàn chỉnh Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận trong ba ngày.
Lúc Diệp Viễn còn ở trong trận pháp bảo vệ thành, đã cảm thấy vị trận sư này không tầm thường, cho nên mới định thử hắn một phen.
Mắt Diệp Viễn đã sáng lên khi nhìn thấy hắn trong thời gian ngắn có thể tung ra trận pháp cấp bốn. Cho nên mới quyết định hoàn thành uỷ thác của Vi Tiếu, giao lại truyền thừa của Lục Lâm Phong cho Thiệu Tư Tề.
Hơn nữa trước mắt cũng thấy Thiệu Tư Tề là người có phẩm chất tốt.
Thiệu Tư Tề không vui ra mặt, tiến vào trong trận pháp.
Thế nhưng khi vừa vào trận pháp, Thiệu Tư Tề lập tức cảm thấy khác hẳn, sự coi thường trên gương mặt hắn đã biến mất.
“Đây… đây thật sự là trận pháp cấp ba sao? Tại sao trận pháp cấp ba lại huyền diệu tới thế cơ chứ?” Thiệu Tư Tề nhanh chóng đi vào trạng thái lĩnh ngộ trận pháp.
Diệp Viễn thấy vậy, cười nói: “Để hắn ở đây chịu khổ vài ngày, còn bây giờ chúng ta bắt tay vào làm việc chính.”
Tô Hỗ cố gắng kìm nén cơn chấn động trong lòng, đi theo Diệp Viễn ra ngoài.
Tính tình trầm ổn, thực lực cường hãn, trình độ trận đạo cực cao, rốt cuộc thiếu niên như vậy là yêu nghiệt phương nào đây?
…
Ba ngày sau, tại quảng trường diễn võ bắc thành, có vô số các võ giả tụ tập về đây, cảnh tượng vô cùng hùng tráng.
Trên đài cao, Tô Hỗ uy phong lẫm liệt nhìn xuống bên dưới, dõng dạc nói: “Hẳn mọi người cũng đã biết, Xích Quang Thành đã bị cô lập cho nên cũng không trụ được bao lâu nữa! Liên minh đã cử Diệp công tử tới Xích Quang Thành, dẫn dắt mọi người phá vòng vây!”
Phía dưới chợt trở nên hỗn loạn, khi nghe Tô Hỗ nói vậy.
“Cái gì? Cử một đứa con nít Hoá Hải Cảnh tới đây cứu chúng ta, liên minh định bỏ rơi chúng ta sao?”
“Một tiểu tử Hoá Hải Cảnh, lại muốn dẫn chúng ta phá vòng vây? Thật đúng là nực cười!”
“Còn chưa mọc đủ lông đủ cánh thì làm được gì? Thành chủ đại nhân, chúng ta sẽ đi theo ngài, mau đuổi tên nhóc đó đi đi!”
“Này, các người đứng nói nữa, liên minh đã cử tiểu tử đó tới đây, chắc hẳn tên tiểu tử này có điểm hơn người. Tiểu tử, ngươi có bản lĩnh thì ra ngoài thành chặt vài cái đầu mang về đây cho chúng ta xem. Ngươi tới dẫn chúng ta phá vây, thì cũng phải để bọn ta thấy được thực lực của ngươi chứ?”
Người này vừa nói, lập tức khiến cả tất cả mọi người cười ồ theo.
Đừng nói là Hoá Hải Cảnh, cho dù là Tô Hỗ có thực lực Hồn Hải Cảnh cấp chín đỉnh phong cũng không dám ra ngoài thành chặt vài cái đầu mang về!
Diệp Viễn đứng bên cạnh Tô Hỗ dường như đã sớm đoán được tình huống này, nhìn những võ giả đó cười nhạt nói: “Nếu như ta có thể chặt vài cái đầu mang về, có phải các ngươi sẽ nghe theo lời của ta hay không?”
“Ồ, lại còn tưởng là thật kìa? Ha ha ha, được, chỉ cần ngươi có thể chặt mấy cái đầu về đây, chúng ta sẽ nghe theo ngươi hết! Các ngươi nói xem có đúng không?” Võ giả đó cười ha hả nói.
“Đúng!”
“Đúng!”
…
Những võ giả khác đương nhiên không tin một tiểu tử Hoá Hải Cảnh dám ra ngoài thành chặt mấy cái đầu mang về, cho nên ai nấy cũng hùa theo.
Trong số các võ giả này đa phần đều là tán tu, nên muốn thu phục được bọn họ là chuyện không hề đơn giản.
Thành chủ như Tô Hỗ cũng đã làm khá tốt, nhưng nếu chỉ dùng võ lực để trấn áp, sẽ càng khiến bọn họ không nghe theo.
Diệp Viễn nhìn võ giả đó, cười nói: “Ngươi tên là gì?”
“Cái gì? Nhớ tên lão tử rồi định uy hiếp ta sao? Lão tử đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chính là Sở Thạch!” Võ giả đó ngẩng cao đầu nói.
Sở Thạch này có thực lực khá tốt, đã đạt tới Hồn Hải Cảnh tầng năm. Cho nên hắn xem thường một tiểu tử mới chỉ là Hoá Hải Cảnh là điều dễ hiểu.
Ở đây có đông người như vậy, Tô Hỗ sẽ dám ra tay giết người sao? Lỡ như có xảy ra bạo loạn, Tô Hỗ cũng chịu không nổi.
Những tán tu ở đây đa phần đều thuộc hạng người kiêu căng khó thuần, bọn họ chỉ xem trọng quy tắc cá lớn nuốt cá bé.
Muốn thu phục bọn họ, nhất định phải dùng thực lực để chứng minh.
Diệp Viễn cười nói: “Sở Thạch đúng chứ? Ta nhớ rồi!”
Nói rồi, Diệp Viễn khẽ động, sau đó biến mất ngay trước mắt Sở Thạch.
Võ giả phía dưới ai nấy cũng đều ngơ ngác nhìn nhau, bởi không ai trong số bọn họ nhìn rõ Diệp Viễn đã rời khỏi vị trí như thế nào!
Thấy vậy, Sở Thạch biến sắc mặt, nói với võ giả đứng kế bên: “Các ngươi nói xem, tên tiểu tử này không phải là ra ngoài thành chặt đầu người mang về đấy chứ?”
“Ha ha, làm sao có thể chứ? Tên tiểu tử này chẳng qua là có thân pháp lợi hại một chút mà thôi, với chút thực lực của hắn thì làm sao có thể làm được việc đó cơ chứ?” Võ giả đó nói.
Ngay sau đó, Diệp Viễn lại xuất hiện phía trên võ đài lần nữa.
Lúc này trong tay hắn là một võ giả Cuồng Phong giới.
Mọi người phía dưới, ai nấy đều thất kinh!