Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 381



Ngũ hoàng tử tuyệt vọng lắm rồi, không dễ gì mới được nhìn thấy được tia hy vọng như ánh bình minh rực rỡ có thể giúp hắn ta nối lại cánh tay đã bị cụt, giờ lại xảy ra chuyện như thế này, muốn đuổi tận giết tuyệt hắn ta sao.

“Dương Ân, ngươi đừng làm loạn nữa, ngũ hoàng tử bị thương đã hai ngày rồi, không thể kéo dài thêm được nữa!”, Phần Diệu Dương nói với Dương Ân.

“Ai thèm làm loạn chứ, vốn dĩ là bọn họ vô cớ gây sự trước! Lúc đầu, bổn phó đoàn trưởng đã cứu bọn họ ở trong dãy núi, cuối cùng lại bị bọn họ cắn ngược lại một phát, bây giờ còn muốn ta tốt bụng thỉnh cầu sư tôn luyện đan cho hắn, vậy mà lại vẫn còn muốn ép buộc, chặt đứt tứ chi của ta cho sói ăn, Dương Ân ta sẽ sợ hãi sao, muốn giết muốn chém, dù sao cũng là một đao, cứ việc làm đi!”, Dương Ân nói với bộ dạng hiên ngang lẫm liệt.

Những người không biết rõ sự tình còn sẽ cho rằng hắn ta muốn khẳng khái vì chính nghĩa mà hy sinh nữa chứ.

“Không, không, ngươi là ân nhân của chúng ta, chúng ta sao có thể làm ra loại chuyện vong ân bội nghĩa như vậy được cơ chứ, Thê Thê muội nói xem phải không?”, ngũ hoàng tử rất nhanh nhìn ra tình thế, nhanh chóng nháy mắt với Lâm Thê Thê.

Người có mặt ở đây mà không đắc tội với Dương Ân thì cũng chỉ có một mình Lâm Thê Thê thôi, hy vọng cô ta có thể thay hắn ta nói tốt vài câu.

“Chuyện này là chúng ta không đúng, ngươi hãy nguôi nguôi giận, cứ như vậy mà bỏ qua đi!”, Lâm Thê Thê nói với Dương Ân với giọng điệu nhỏ nhẹ dịu dàng.


Cô ta vốn là một người con gái xinh đẹp, giờ nói chuyện như thế này thì đối với bất kỳ người đàn ông nào, kiểu này đều có lực sát thương không nhỏ, nhưng đáng tiếc, với ở Dương Ân trước mặt thì đã tính sai rồi, hắn lạnh lùng đáp lại một câu: “Cô là ai, ta quen cô sao?”
Lâm Thê Thê vô cùng bi ai mà rút lui, trong ánh mắt hiện lên đầy vẻ ưu buồn và oán giận không gì sánh được, giống như người phụ nữ oán giận vì bị bỏ rơi, thật sự không biết nên tiếp lời như thế nào.

“Dương Ân, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Cho dù ngũ hoàng tử không đúng, ngươi cũng đã cướp của bọn họ, coi như là đã thanh toán xong rồi.

Nể mặt ta, chuyện này bỏ qua đi!”, Phần Diệu Dương hòa giải.

“Được, nể mặt ngươi, ta cần phải nói chuyện riêng với ngũ hoàng tử điện hạ, các ngươi đều đi ra ngoài đi!”.

Dương Ân cũng không định tiếp tục vùng vằng như vậy mãi, hắn làm như vậy là có mục đích.

“Không được, ta không thể rời khỏi ngũ hoàng tử điện hạ được, ngộ nhỡ ngươi gây bất lợi cho ngũ hoàng tử thì sao?”, Lý công công là người đầu tiên không đồng ý.

“Vậy Tiếp Cốt Đan kia sẽ không luyện nữa!”, Dương Ân đáp một tiếng, người vùng vẫy nhẹ một cái, toàn bộ dây thừng trói trên người đều đứt đoạn.

Đây là một sợi dây gân cấp sĩ thượng đẳng, cho dù cao thủ cảnh giới cấp tướng bị trói chặt cũng đều khó mà vùng đứt, nhưng Dương Ân lại có thể dễ dàng vùng đứt sợi dây gân như vậy, phần thực lực này cũng đủ dọa sợ người khác rồi.

“Ra ngoài, các ngươi đều đi ra ngoài, để cho ta cùng Dương huynh đệ tán gẫu!”, ngũ hoàng tử vội vàng hạ lệnh.

“Hoàng tử điện hạ không được đâu ạ!”.

Lý công công không định rời đi.

“Yên tâm đi, ta sẽ không làm gì hắn đâu, chỉ là có một số chuyện không tiện để các ngươi nghe thấy thôi!”, Dương Ân nói.

Phần Diệu Dương liền nói: “Vậy ngươi tự thu xếp ổn thoả, nếu như ngũ hoàng tử điện hạ xảy ra chuyện gì, không ai có thể bảo vệ nổi ngươi đâu”.


Nói xong, gã liền bước ra khỏi lều trước.

Những người khác cũng lần lượt bước ra ngoài.

Về phần Lý công công, lão ta tức đến nỗi ngũ hoàng tử ngã trên giường mới không thể không ra ngoài.

“Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám gây bất lợi cho điện hạ, cho dù phải liều cái mạng già này, bổn công công cũng sẽ xé xác ngươi!”, Lý công công đối với ngũ hoàng tử là tuyệt đối trung thành.

Dương Ân cười trừ, đối với cái mạng nhỏ của ngũ hoàng tử điện hạ, hắn thật sự không có chút hứng thú.

Sau khi tất cả mọi người đi ra ngoài, cuối cùng trong lều cũng dần yên tĩnh lại.

“Ngươi rốt cuộc muốn điều kiện gì mới định nguyện ý để sư tôn ngươi luyện đan? Ngươi cứ việc nói, chỉ cần bổn hoàng tử làm được, ta tuyệt đối sẽ không nhăn mặt chau mày!”,ngũ hoàng tử cực kỳ gãy gọn nói.

“Ngũ hoàng tử, ngươi là một người thẳng thắn.

Chỉ cần ngươi đồng ý với ta một chuyện, ngày mai Tiếp Cốt Đan liền sẽ được dâng lên!”, Dương Ân nói.

“Được, ngươi nói đi!”
...!
Cuộc nói chuyện giữa Dương Ân và ngũ hoàng tử điện hạ vô cùng nhỏ, không một ai có thể nghe lén được, điều này cũng đã trở thành một bí mật giữa hai người bọn họ.

Dương Ân hài lòng ra khỏi lều, ngũ hoàng tử cũng an tâm nằm trên giường, tiếp tục nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, lặng yên chờ Dương Ân mang đan dược qua.

Trên đường trở về, Phần Diệu Dương cũng không hỏi Dương Ân đã đòi điều kiện gì với Ngũ hoàng tử, mà ngược lại nói với Dương Ân: “Bây giờ, ngươi đã có thể tham gia vào đại hội tranh chức thiếu soái, thiếu tướng.

Ta muốn quang minh chính đại đánh bại ngươi trên đài khiêu chiến!”

“Đánh bại ta, chứng minh cho Lam Hinh tỷ thấy ngươi mạnh hơn ta sao?”, Dương Ân hỏi ngược lại.

“Đây chỉ là một lý do, ta thấy thực lực chiến đấu của ngươi không tệ, đáng để ta đấu một trận!”
“Hehe, nhưng đáng tiếc, ngươi không đáng để ta đấu một trận”.

Phần Diệu Dương cảm thấy như bị kim đâm vào tim, lúc này gã thật sự muốn đánh cho Dương Ân một trận tơi bời, luôn cảm thấy miệng của tên này thật sự rất thối.

“Ngươi không có dũng khí sao?”
“Ngươi muốn nói sao thì tùy, dù sao ta không có cái nhàn hạ thoải mái đó”.

Nếu nói Dương Ân chưa chính thức được bổ nhiệm làm kỵ đô úy gì đó, có lẽ hắn rất muốn quang minh chính đại lên đài khiêu chiến để tranh chức vụ trong quân đội, song, hiện giờ đã có nghị định bổ nhiệm chính thức.

Địa vị của hắn không kém bất kỳ thiếu tướng nào, mặc dù có chỗ không bằng thiếu tướng, nhưng hắn đã rất thỏa mãn rồi, việc khẩn cấp trước mắt là hắn phải tìm một loại huyền tinh khí khác trước.

Phần Diệu Dương thấy Dương Ân không ứng chiến, trong lòng nhẹ nhõm một cách khó hiểu, không biết vì sao gã luôn cảm thấy Dương Ân này luôn tạo cho gã một áp lực vô hình, giống như là đang đối diện với những vị vương giả kia, khiến gã không có đủ sức lực.

Dương Ân không để Phần Diệu Dương tiễn mình đi quá xa nên ở ngã ba đường mỗi người đi một ngả.

Mối quan hệ giữa hai người sẽ không vì điều này mà xoa dịu, có Vạn Lam Hinh ở đây, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến.

Dương Ân vẫn chưa đi được bao xa, liền phát hiện Tào Kiến Đạt ở đối diện đang đi về phía mình, đối phương gọi í ới từ xa đến: “Dương Ân khoan vội bước, mời đến lều của ta một chuyến!”.


Bình Luận (0)
Comment