Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 382



Tào Kiến Đạt gặp Dương Ân hoàn toàn không phải là tình cờ, mà ông ta đã đặc biệt cố ý đợi Dương Ân.

“Trung tướng Tào có chuyện gì sao?”, Dương Ân đối với Tào Kiến Đạt không có thiện cảm gì, cho dù hai người biểu hiện ra bên ngoài quan hệ trông có vẻ khá tốt.

“Có chút chuyện cần bàn!”, Tào Kiến Đạt lộ ra chút vẻ lúng túng nói.

“Được, vậy thì bàn thôi!”.

Dương Ân sảng khoái đáp.

Hắn thật sự không ngờ thân phận luyện dược sư lại được ngưỡng mộ như vậy, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra mình phải nỗ lực học luyện đan hơn nữa mới được, sau này cho dù cảnh giới không được thăng cấp lên nữa, thì vẫn còn có thể bước sang ngang con đường luyện đan nữa”.


Tào Kiến Đạt tìm Dương Ân như vậy là có chút hu tôn hàng quý*, nhưng ông ta cũng không thể quản được nhiều như vậy, vì đứa con trai của mình, bằng bất cứ giá nào ông ta cũng đều sẽ không tiếc rẻ.

*Hu tôn hàng quý: Người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp hơn.

truyện ngôn tình
Sau khi đến lều của Tào Kiến Đạt, ông ta đi thẳng vào vấn đề với Dương Ân: “Dương Ân, chuyện xảy ra trước đây, lão Tào ta xin lỗi ngươi trước, ngươi đừng để bụng trong lòng nữa.

Sau này trong quân đội có chuyện gì không thể giải quyết, ngươi cứ việc đến tìm ta, lão Tào ta vẫn còn có chút uy danh, có thể nâng đỡ ngươi một chút!”
“Vậy thì ta phải đa tạ Tào tướng quân rồi.

Chuyện trước đây, Dương Ân ta sớm đã không còn nhớ nữa”.

Dương Ân thuận thế xuống nước với Tào Kiến Đạt.

Không thể không nói, Dương Ân hiện giờ đã trưởng thành và tinh tế hơn rất nhiều, không giống với những người trẻ ở cùng độ tuổi với hắn ta hiện tại.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Thật ra, ta mời ngươi đến đây, cũng là vì muốn nhờ lệnh sư tôn luyện chế một viên Tiếp Cốt Đan, ngươi có yêu cầu gì cứ việc đưa ra, bổn tướng quân đều sẽ tìm cách thỏa mãn ngươi!”, Tào Kiến Đạt xoa tay nói.

Dương Ân lộ ra vẻ khó xử nói: “Tiếp Cốt Đan này đã được chuẩn bị cho ngũ hoàng tử rồi, muốn thêm một viên nữa thì… chuyện này e là có chút khó khăn”.

Tào Kiến Đạt nôn nóng nói: “Không, không, dựa vào năng lực của lệnh sư chắc hẳn là không thành vấn đề, Dương Ân ngươi nhất định phải giúp lão Tào này!”
“Tào tướng quân nôn nóng xin Tiếp Cốt Đan như vậy, là vì ai?”.

Dương Ân hỏi ngược lại.


“Hầy, chuyện này nói ra thì dài lắm!”.

Tào Kiến Đạt thở dài, rồi đem chuyện xảy ra giữa con trai ông là Tào Thanh Cung và Ngũ hoàng tử điện hạ kể lại ngắn gọn.

Sau khi nghe xong, trong lòng Dương Ân lấy làm vui thích nói: “Thì ra là như vậy, thật đúng là kẻ ác tự có kẻ ác trị!”
Hắn chả ưa thích gì cha con nhà họ Tào, bây giờ Tào Thanh Cung bị giày vò, hắn vui mừng nhìn thấy kết quả này, đồng thời hắn cũng muốn nhân cơ hội này bắt chẹt một phen.

“Tào tướng quân thực tình chẳng dám giấu, hiện giờ túi dược liệu này của ta cũng chỉ còn đủ để luyện chế ra đan dược cho ngũ hoàng tử điện hạ, chuyện này thực sự đã làm khó cho ta rồi.” - Dương Ân vỗ vỗ lên túi đan dược trên vai nói.

“Ta biết chuyện này có chút khó xử, nhưng chuyện dược liệu, để ta tìm cách.

Ngươi liệt kê danh sách dược liệu đưa cho ta, ta nhất định có thể thu thập đầy đủ!”, Tào Kiến Đạt vỗ ngực nói.

“Nếu đã như vậy thì không có vấn đề gì, có điều không biết sư tôn ta có chịu ra tay lần nữa không, thân làm đồ nhi như ta đây cũng không tiện ra lệnh cho ngài ấy làm việc đúng chứ, ngộ nhỡ chọc tức ông ấy, đuổi ta ra khỏi sư môn thì không hay rồi!”
“Không đâu, không đâu, Dương Ân ngươi có tướng mạo tuấn tú, phong cách lịch sự, xương cốt tinh kì, lại là một luyện dược sư thiên phú, lệnh sư tôn sao có thể nỡ lòng đuổi ngươi ra khỏi sư môn được chứ? Như vậy đi, ta đưa cho ngươi năm trăm huyền linh thạch, thế nào? Ngươi hãy giúp ta cầu xin lệnh sư đồng ý đi!”
“Năm trăm huyền linh thạch thượng phẩm?”
“Ờm… là huyền linh thạch hạ phẩm!”
“Chuyện này...!vẫn là thôi đi vậy, ngay cả giá trị của một cây dược vương cũng đều không thể so sánh được, chuyện này ta không thể làm gì được rồi!”
“Đừng mà, ta đưa ngươi một ngàn, ngoài ra sẽ chuẩn bị thêm một số dược liệu cho ngươi, bao gồm linh dược và dược vương, ngươi thấy thế nào?”
“Ừm, cái này cũng coi như là có chút thành ý, chỉ có điều tiếp cốt đan chính là dược vương, luyện chế ra rất tốn sức, ngài ở bên này có thể đợi hơn mười ngày nửa tháng không? Sư tôn ta phải luyện xong một viên cho ngũ hoàng tử, rồi lại phải nghỉ ngơi một chút, sau đó mới luyện cho ngài, được không?”
Nếu như thực sự phải đợi hơn mười ngày nửa tháng thì cánh tay của Tào Thanh Cung đã bị thối rữa rồi, làm sao có thể nối lại được nữa, Tào Kiến Đạt đương nhiên là không chịu rồi.

Ông ta nghiến răng, rút ra một cuộn giấy cổ nói: “Dương Ân, trong này có một quyển kỹ thuật chiến đấu cấp Vương, chỉ cần ngươi hứa trong vòng hai ngày đưa tiếp cốt đan cho ta, ngoại trừ những điều kiện vừa rồi, ta sẽ đưa cho ngươi quyển kỹ thuật chiến đấu cấp Vương này”.


“Là kỹ thuật chiến đấu cấp Vương thật sao?”, hai mắt Dương Ân lóe sáng.

“Hàng thật đúng giá, giá trị của nó không thua kém gì đan vương đâu!”, Tào Kiến Đạt nói với vẻ mặt đau xót.

“Được được, Tào tướng quân đã có thành ý như vậy, cho dù bất cứ giá nào ta cũng sẽ xin sư tôn ta luyện thêm cho ông một viên”, Dương Ân cũng không già mồm nữa, liền đồng ý ngay tại chỗ.

“Được, vậy thì cứ quyết định như vậy nhé!”, Tào Kiến Đạt thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm chửi rủa: “Tên tiểu tử này thật đúng là gian thương!”
“Không vấn đề, chỉ có điều, quyển kỹ thuật chiến đấu cấp Vương này có phải nên để cho ta duyệt trước một chút không?”, Dương Ân lại nói.

“Dù sao thì đều là của ngươi, cầm lấy đi.

Trong ngày mai ta sẽ sai người mang dược liệu đến lều của ngươi.

Thỉnh cầu ngươi và lệnh sư tổn hao tâm tổn trí một chút!”, Tào Kiến Đạt ném cuộn giấy cổ cho Dương Ân rồi nói.

“Ổn thỏa rồi, Tào tướng quân!”, Dương Ân cầm cuộn giấy cổ rời đi với vẻ mãn nguyện.

Quả nhiên là một viên Tiếp Cốt Đan, chưa gì đã khiến cho Dương Ân đã kiếm được một món hời, không biết muốn bao nhiêu người xung quanh phải ghen tị nữa..


Bình Luận (0)
Comment