Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 1515 - Vi Phạm Quy Tắc

Vi Phạm Quy Tắc Vi Phạm Quy Tắc viptruyenfull.com

Người dịch: Sunshine

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

------------------------

- Đại sư huynh, ta rốt cuộc cũng đến Tôn chủ rồi!

Lâm Phong cười nói. Mỗi khi nắm chặt lại, có một cỗ lực lượng mạnh mẽ sinh ra, khiến cho Lâm Phong rất vui sướng.

- Có muốn so tài một phen không?

Giọng nói của Mộc Trần khiến cho nụ cười trên mặt Lâm Phong lập tức xụ xuống, nhún vai:

- Đại sư huynh, huynh không nên khi dễ sư đệ ta như vậy!

- Tùy ý so tài mà thôi, ta sẽ sử dụng lực lượng thích hợp!

Lời Mộc Trần không giống như vui đùa, trong đôi mắt Lâm Phong hiện lên một đạo phong mang, ẩn ẩn chiến ý và sự kích động.

- Tốt!

Lâm Phong bây giờ đang tràn đầy chiến khí và nhiệt huyết, nếu như Mộc Trần nguyện ý chỉ đạo cho hắn, hắn đương nhiên sẽ không khách khí. Nếu có thể cảm nhận được một chút lực lượng của Mộc Trần sư huynh, hắn cũng có lợi rất lớn. Mặc dù Lâm Phong đến Tôn chủ cảnh, nhưng hắn vẫn cảm thán Mộc Trần cường đại đến mức đánh sợ. Đặc biệt là khả năng ẩn thân của Mộc Trần, hắn đã từng lặng yên không tiếng động, xuất hiện phía sau Lâm Phong. Nên nếu Mộc Trần muốn giết hắn, thật sự rất dễ dàng.

- Ngươi cứ công kích ta đi, không cần khách khí!

Khi Mộc Trần vừa dứt lời, trên người Lâm Phong lập tức xuất hiện một luồng ma ý cuồng bá. Mà khí tức trên người Mộc Trần lại hoàn toàn ngược lại với hắn, thậm chí hắn còn không cảm giác được Mộc Trần có bất kỳ khí tức gì? Nếu như không phải Lâm Phong vẫn nhìn thấy hắn, Lâm Phong đã cho rằng, Mộc Trần không tồn tại rồi.

Ngay lúc đó, Lâm Phong đột nhiên bước ra một bước, sát lục ma quyền quét sạch đại địa. Một quyền đánh cho hư không nổ tung, như một đạo hắc mang muốn xuyên thấu hết thảy.

Mà Mộc Trần cũng tùy ý đánh ra một chưởng, sức mạnh của hắn lập tức hóa thành ngàn vạn lần, cùng thiên địa tề minh. Uy thế của nó dường như có thể đánh tan sát lục ma quyền.

- Vỡ ra!

Khi Mộc Trần khẽ nói một tiếng, sát lục ma quyền bá đạo vô cùng liền hóa thành ma khí cuồn cuộn, tiêu tán trong hư không. Khi thấy cảnh đó khiến cho đôi mắt Lâm Phong ngưng đọng, hắn vẫn không hề dừng lại. Song quyền lập tức phá không, khiến cho hư không chấn động.

Tuy hai quyền kia có uy thế vô cùng khủng khiếp, nhưng Mộc Trần vẫn vân đạm phong khinh, từ từ đánh ra một chưởng. Tuy sức mạnh của hắn rất bình thản, nhưng khi nó thâm nhập hư không, lại vô thanh vô tức, làm cho công kích của Lâm Phong tan rã.

Khi thấy hai quyền kia vô hiệu, Lâm Phong hơi xoay người, chưởng chém một đạo kiếm quang. Đạo kiếm quang kia cắt đôi hư không, mang theo khí thế sắc bén tựa như có thể cắt phá hết thảy, lao về phía Mộc Trần. Nhưng Mộc Trần vẫn không có trốn tránh, sức mạnh của hắn lại rót vào hư không, khiến cho hắn có thể cảm nhận được tất cả biến hóa của phiến hư không này. Mà công kích của Lâm Phong bị sức mạnh của hắn làm tan rã, nhưng một kiếm kia vẫn bay đến, Mộc Trần dùng một chưởng tiêu diệt nó. Cùng lúc đó, bàn tay Lâm Phong cũng hóa thành một thanh kiếm cứng rắn vô đối, muốn đâm phá hết thảy.

Mộc Trần nở nụ cười, nâng tay lên, chặn công kích của Lâm Phong. Trong một giây lát, Lâm Phong cảm giác linh hồn của hắn đột nhiên run rẩy, mà thân thể hắn cũng run rẩy theo. Khiến cho hắn không thể không điên cuồng lui về phía sau, tránh xa Mộc Trần.

- Đại sư huynh, thì ra huynh am hiểu linh hồn lực lượng.

Khi nói tới đây, trái tim Lâm Phong không khỏi có chút rung động. Cũng vì am hiểu linh hồn, nên năng lực ẩn thân của Mộc Trần sư huynh mới cường đại như vậy. Mà huynh ấy còn có thể sử dụng được tinh thần lực, cảm nhận được tất cả biến hóa trong hư không. Ví dụ như khi Lâm Phong công kích hắn, hắn có thể cảm giác được chỗ nào có công kích mạnh mẽ nhất, chỗ nào công kích yếu nhất, để làm ra ứng đối.

- Đúng, Lâm Phong, công kích của đệ cũng rất cường đại, nhưng còn có thể ổn định như bàn thạch, tuyệt đối sẽ rất hoàn mỹ.

Mộc Trần cười nói.

. . .

Cùng lúc đó, bên trong cổ bảo tận đầu thế giới thuộc Đông Hoang đang có hai đạo thân ảnh đi vào trong cổ bảo. Hai người đó chính là sứ giả đại nhân đang phụ trách thủ vệ cái phiến tiểu thế giới này và Đông Hoàng!

- Sứ giả đại nhân, chuyện ta nhờ đã làm phiền ngài rồi

Đông Hoàng phi thường khách khí đối với sứ giả đại nhân, nói.

- Yên tâm đi, nếu như ta đáp ứng, tự nhiên sẽ làm được!

Sứ giả đại nhân khẽ gật đầu, nói. Khi Đông Hoàng nghe được câu trả lời khẳng định của hắn, thì nở nụ cười. Sau đó lập tức lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, đưa cho sứ giả đại nhân, nói:

- Sứ giả đại nhân, đây là một chút tâm ý của Tề gia ta, xin vui lòng nhận cho!

Sứ giả đại nhân cũng không khách khí, thu trữ vật giới chỉ vào tay, nói:

- Mặc dù ta không can thiệp bất cứ chuyện gì của tiểu thế giới này. Nhưng cái thông đạo này do ta khống chế, lời nói của ta, chính là ý chỉ, không ai có thể chống lại!

- Chuyện này đương nhiên!

Đông Hoàng cười nói:

- Sứ giả đại nhân chính là người khống chế mạch máu của cái phiến tiểu thế giới này mà!

- Ừm!

Sứ giả đại nhân hài lòng cười. Sau đó, Đông Hoàng nói tiếp.

- Sứ giả đại nhân, ta xin rời đi trước.

Vừa dứt lời, Đông Hoàng phiêu nhiên ly khai cổ bảo.

Sau khi Đông Hoàng ly khai, sứ giả đại nhân đi tới thái dương đồ án to lớn, lấy tay đặt trên đó. Lập tức có một cỗ sức mạnh mênh mông, to lớn lan tràn khắp nơi, xuyên thấy thiên địa, khiến cho khắp trời đều chấn động.

….

Bên trong sơn mạch ngoài Húc Dương Thành, Mộc Trần và Lâm Phong đang miệt mài so tài. Khiến cho toàn thân Lâm Phong đều chảy mồ hôi, nhưng hắn lại rất hưng phấn, hấp thu kinh nghiệm chiến đấu, đột nhiên bầu trời lại xuất hiện một luồng ánh sáng xuyên thấu thiên địa.

- Hả?

Mộc Trần cau mày, nhìn chằm chằm trên hư không, trong ánh mắt liền lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Chỉ thấy mặc trời càng lúc càng chấn động kịch liệt, trên bầu trời có mối dòng chữ kim sắc chậm rãi xuất hiện. Dòng chữ kim sắc kia chỉ có ba chữ, ba mươi ngày!

- Quả thật rất can đảm!

Trong đôi mắt của Mộc Trần liền xuất hiện một đạo lãnh quang đáng sợ, tức giận mãnh liệt. Hắn không ngờ, sứ giả đại nhân lại dám tự tiện đổi trắng thay đen, xuyên tạc quy tắc của thế giới!

- Sư huynh, cái này có ý gì?

Khi thấy vẻ tức giận của Mộc Trần, Lâm Phong vô cùng ngưng trọng. Chỉ sợ ba chữ kia đã được tất cả mọi người nhìn thấy.

- Chỉ có cái tên sứ giả chưởng quản nhật nguyệt tinh thần lực của tiểu thế giới mới có thể làm được như vậy. Hắn lại dám tự tiện điều động quy tắc thế giới, để nói cho chúng ta biết, trong ba mươi ngày, nhất định phải đi đến Thánh thành, nếu không, hắn sẽ đóng thông đạo.

Mộc Trần lạnh lùng nói. Khi nghe xong, đôi mắt Lâm Phong cũng trở nên ngưng trọng. Lần trước, khi bọn hắn muốn đi đến Thánh thành, cái tên sứ giả đại nhân kia lại cự tuyệt, lúc này hắn lại hạn chế thời gian.

….

Mà không chỉ có Mộc Trần và Lâm Phong thấy chỉ lệnh trong hư không, mà tất cả mọi người trong Bát Hoang Cửu U đều thấy ba chữ đó. Dù ở đó đang có trời mưa xối xả, mưa cũng đột nhiên biến mất, khiến cho bọn hắn có thể nhìn thấy thấy ba chữ ở trên bầu trời. Cũng có vô số người bình thường bị một màn thần kỳ đó dọa cả kinh, không nói được gì?

- Vô liêm sỉ!

Khi Vũ Hoàng cùng mấy vị đệ tử Thiên Đài nhìn thấy ba chữ đó, trong đôi mắt của họ cũng lộ ra vẽ tức giận. Rất nhiều đệ tử Thiên Đài cũng rất bất ngờ khi thấy vẻ mặt của Vũ Hoàng, bọn hắn chưa từng có đã từng thấy sư tôn tức giận như thế.

Mà khi Đông Hoàng nhìn thấy những chữ kia, hắn lộ ra một nụ cười thản nhiên, thầm nghĩ:

- Trông coi tiểu thế giới này nhiều năm như vậy, sự tự tin của sứ giả đại nhân cũng có một chút bành trướng, lá gan càng lúc càng lớn!

Đúng như sứ giả đại nhân nói, hắn tự nhận là người chưởng quản của mảnh thế giới này, hắn là vương, hắn lời nói là ý chỉ. Nếu hắn không có cho sứ giả đại nhân chỗ tốt, sứ giả đại nhân cũng sẽ không làm như vậy!

…..

Cửu U thập nhị quốc, Thiên Bích sơn trang.

Khi một lão nhân trong Thiên Bích sơn trang nhìn thấy ba chữ đó, khuôn mặt xuất trần hắn liền biến hóa, lạnh lùng nói:

- Thật to gan, hắn dám động quy tắc thế giới ư?

Vân Phi Dương và Bắc Yên Vân đi tới bên người lão nhân, Bắc Yên Vân hỏi một tiếng:

Sư tôn, đã có chuyện gì vậy?

- Có người cả gan làm loạn, động đến quy tắc của tiểu thế giới này!

Sau khi nói xong, Lão nhân cũng dần dần khôi phục lại bình tĩnh, nói với Vân Phi Dương và Bắc Yên Vân:

- Ta vốn định lại giúp các con tăng lên một chút thực lực, nhưng bây giờ không được nữa rồi. Chúng ta đi thôi!

Vừa dứt lời, lão nhân phất tay áo một cái, mang theo Vân Phi Dương và Bắc Yên Vân bay lên không, đi về hướng Bát Hoang cảnh.

Bình Luận (0)
Comment