Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 1656 - Ngộ Kiếm Vô Thiên

Ngộ Kiếm Vô Thiên Ngộ Kiếm Vô Thiên viptruyenfull.com

Người dịch: Sunshine

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

--------------------------

- Kiếm ý Vô Thiên, trên người Lâm Phong vậy mà lại có kiếm ý của hắn.

Trong lòng đại trưởng lão dao động, chẳng lẽ Lâm Phong là đệ tử của hắn hay sao?

- Không sai, kiếm thuật người này hoàn toàn chính xác có điểm tương tự với hắn.

Đôi mắt đại trưởng lão Kiếm Sơn lóe lên không ngừng, trong lòng gợn sóng, không chỉ có hắn mà mấy vị cường giả lòng dạ rắn rết của Kiếm Sơn bọn hắn vừa mới cảm nhận được một sát na kiếm ý Lâm Phong thả ra thì trong mắt đều bắn ra phong mang.

Nhưng sau một sát na kia, trên người Lâm Phong đã không còn… kiếm ý Vô Thiên nữa, hai tay hắn ngưng tụ kiếm quang, từng kiếm một huy sái ra như vĩnh viễn không dừng khiến cho kiếm thuật Cửu Dương của đối phương bị áp chế gắt gao, kiếm Lâm Phong quá nhanh quá mạnh mẽ, khi hắn muốn kết thời điểm chiến đấu, kiếm thuật Cửu Dươngcủa đối phương thậm chí không thể nào phát huy được uy lực, cuối cùng chỉ thấy thân ảnh thanh niên kia bạo lui, thu liễm kiếm khí lại, hắn biết mình đã thất bại.

- Tùy tâm sở dục, ý động kiếm động, kiếm thuật này không có kết cấu gì khi nhanh tới trình độ nhất định, cường đại tới trình độ nhất định, không có lực lượng tuyệt đối, không thể nào chiến.

Khóe miệng thanh niên lộ ra một nụ cười khổ, hắn vốn định muốn lấy kinh lôi chi thế đè sập Lâm Phong, lại không nghĩ tới khi Lâm Phong bạo phát lại đáng sợ như thế, kiếm như lôi đình cuồn cuộn trực tiếp bao phủ đối thủ.

- Kiếm thuật của ta cũng không yếu hơn ngươi.

Thanh niên nói với Lâm Phong, Lâm Phong gật đầu thừa nhận:

- Hoàn toàn chính xác, kiếm thuật của ngươi đã vô cùng hoàn mỹ rồi.

Chính bản thân Lâm Phong cũng biết rõ, nếu như không phải hắn am hiểu quá nhiều bí truyền để dung hợp kiếm thuật thì căn bản không thể nào chống cự được sát cục liên hoàn của đối phương, kiếm thuật Cửu Dương, kiếm bạo như mặt trời, kiếm nhanh như quang, hơn nữa ở trong tay đối phương vô cùng hoàn mỹ.

- Nhưng cho dù như thế nào, bại chính là bại, không phải Vũ Hoàng muốn thắng ngươi, có lẽ chuyện không thể.

Thanh niên bình tĩnh nói, rất nhiều người được xưng là Tôn chủ vô địch nhưng giờ phút này, hắn có lẽ đã gặp được một người vô địch Tôn Vũ chân chính, Hoàng cũng có thể trảm, dưới Vũ Hoàng căn bản không ai có thể thắng hắn, chỉ một bí truyền liền đã đạt cực hạn, lại càng không cần phải nói kiếm thuật dung hợp bí truyền, lực sát thương thật đáng sợ.

- Lâm Phong.

Lúc này, đại trưởng lão Kiếm Sơn ở trên Kiếm Cốc hô lên một tiếng, khiến cho ánh mắt Lâm Phong chuyển qua, nhìn về phía đại trưởng lão Kiếm Sơn.

- Kiếm thuật của ngươi lợi hại như thế, có phải có đại sư kiếm thuật dạy bảo không?

Đại trưởng lão trong lúc lơ đãng hỏi, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.

- Ta đã từng được một vị cao thủ kiếm thuật chỉ giáo, để cho ta ngộ kiếm bản thân, về sau ta dùng thời gian mấy năm hồng trần luyện tâm, lại cầm kiếm ngộ kiếm mới có được kiếm đạo ngày hôm nay.

Lâm Phong hoàn toàn không giấu diếm, vừa rồi hắn bộc lộ ra kiếm ý Vô Thiên do lơ là, ngày xưa chưởng môn Kiếm Sơn vẫn là Thiết Kiếm Vũ Hoàng đã từng chiến đấu với Vô Thiên Kiếm Hoàng, hắn không muốn bạo lộ Vô Thiên Kiếm Hoàng, dù sao hắn cũng không thể xác định được lúc trước vì sao Thiết Kiếm Vũ Hoàng và Vô Thiên Kiếm Hoàng lại chiến đấu, lúc này đại trưởng lão hỏi như thế chỉ sợ Kiếm Sơn thực sự có điều gì đó sâu xa với Vô Thiên Kiếm Hoàng.

- Hả? Gặp nhau ở đâu, nếu như có cơi hội, Kiếm Sơn ta cũng muốn bái phỏng cao nhân kiếm đạo này.

Đại trưởng lão bất động thanh sắc, hàm cười hỏi.

- Trong một tiểu thế giới, cũng chỉ đơn giản vô tình gặp được, coi như vận khí của ta tốt.

Lâm Phong không nhiều lời, chỉ tùy ý nói một câu, đại lục Cửu Tiêu không biết có bao nhiêu tiểu thế giới, đối phương cũng không thể biết mình đang chỉ cái nào.

Đại trưởng lão Kiếm Sơn khẽ gật đầu, lập tức nhìn về phía chúng đệ tử Kiếm Sơn, nói:

- Lâm Phong kiếm thuật siêu phàm, các ngươi còn có người nào muốn thử kiếm không, cần phải nắm chắc cơ hội.

Không có ai trả lời, người xếp hàng thứ nhất và thứ hai thử kiếm đại điển lần này cũng đều thua trong tay Lâm Phong, bọn hắn cũng đã thấy kiếm thuật của Lâm Phong, muốn chiến thắng Lâm Phong là điều không thể, còn thử kiếm thực lực bọn hắn căn bản không thể nào thử kiếm được với Lâm Phong, chỉ vài chiêu đơn giản cũng sẽ bị đánh bại.

- Lâm Phong cáo lui.

Lâm Phong thấy không người nào muốn chiến nữa lập tức mỉm cười bay lên không, trở lại bên cạnh Nhược Tà, tiếp theo lại có một vài người từ ngoài đến thử kiếm, nhưng cũng không thể hấp dẫn ánh mắt đám người, dù sao qua hai trận chiến đấu vừa rồi của Lâm Phong thì những chiến đấu khác cũng chẳng có gì kinh diễm nữa.

Sau khi chấm dứt thử kiếm đại điển, Lâm Phong và Nhược Tà tự động rời khỏi, trên một tòa vách núi trên vách đá ở Kiếm Sơn, hai người đứng chỗ này, Nhược Tà hỏi Lâm Phong:

- Chưởng môn Kiếm Sơn Thiết Kiếm Vũ Hoàng đã từng luyện kiếm ở vách núi này, ngươi cảm thụ thử đi.

Lâm Phong mỉm cười với Nhược Tà, gia hỏa này biết yêu cầu của mình, thân hình khẽ run, Lâm Phong bước vào hư không đứng ở giữa vách núi, quả nhiên có một cỗ kiếm ý lan ra khắp vu không, mặc dù thời gian đã qua không biết bao nhiêu năm nhưng cỗ kiếm ý kia vẫn tồn tại như cũ, có thể thấy được sự cường đại của kiếm ý này.

- Kiếm ý Thiết Kiếm Vũ Hoàng ngoại trừ thanh niên thiết kiếm có cảm giác một cỗ trầm trọng ra còn có vương giả kiếm ý chân chính như trong kiếm chư vương, kiếm ý vô pháp vô thiên có thể đè sập tất cả.

Lâm Phong cảm nhận được cỗ kiếm ý này thầm nghĩ trong lòng, Thiết Kiếm Vũ Hoàng tu luyện kiếm đạo cổ kinh Kiếm Vương Kinh, có khí tức vương đạo dường như có thể đè sập chư thiên.

Qua một thời gian ngắn, thân hình Lâm Phong chớp lên trở về vách đá, cười nói với Nhược Tà cười:

- Còn có cường giả khác lưu lại kiếm ý sao?

- Nơi này là Kiếm Sơn, đám tiền bối đương nhiên sẽ vì hậu bối tử tôn lưu lại tài phú.

Nhược Tà cười nói sau đó thân hình cũng lóe lên, rất nhanh đã dẫn Lâm Phong đi tới một chỗ thiên tiệm, chung quanh tất cả đều là vách núi, mà trong đó các loại kiếm ý đều lan rộng khắp nơi, chỉ đứng bên ngoài cũng có cảm giác ngàn vạn kiếm ý xông vào cơ thể, dẫn tới bản thân kiếm ý cũng muốn nổ lên.

- Tiền bối Kiếm Sơn rất nhiều người đều tới đây luyện kiếm, rửa kiếm tâm, đồng thời để lại kiếm ý của bọn hắn, khiến cho kiếm ý nơi này càng ngày càng loạn.

Nhược Tà mỉm cười nói, Lâm Phong như có điều suy nghĩ sau đó liền hiểu rõ, nơi đây kiếm ý bạo loạn rất dễ khiến kiếm ý nổ lên, nhưng mà nơi kiếm ý bạo loạn như này nếu như ngươi có thể kiên trì bảo vệ kiếm đạo của mình chắc chắn sẽ khiến cho kiếm ý bản thân càng thêm kiên, rửa kiếm tâm.

Lâm Phong đạp bộ ra, đi vào trong ngàn vạn kiếm ý lập tức có loại ảo giác bị vạn kiếm xuyên qua tim, kiếm ý nặng nề, kiếm ý sắc bén, kiếm ý tử vong, kiếm ý vô cùng vô tận phốc đến khiến cho kiếm ý trên người Lâm Phong như cũng muốn bạo loạn theo, nếu như kiếm ý bất ổn rất có thể sẽ bị phản tác dụng, nơi này cũng không phải nơi có thể đơn giản đặt chân tới.

Lâm Phong nhắm mắt trong kiếm ý vô tận, yên tĩnh cảm nhận, để mặc kiếm ý tùy ý xuyên qua thân thể, ai đến cũng không cự tuyệt, tinh tế thưởng thức.

Nhược Tà thấy động tác của Lâm Phong thì nở nụ cười, chắp tay đứng trong hư không, lưng thẳng tắp, lưng kiếm đạo.

Mười ngày sau, hai người cùng rời khỏi chỗ này, ngày hôm nay dưới chân Kiếm Sơn, Lâm Phong ngoảnh lại cười với Nhược Tà:

- Không cần tiễn nữa, nếu có cơ hội ta sẽ quay về Kiếm Sơn thăm huynh.

Nhược Tà khẽ lắc đầu, nói:

- Đại lục Cửu Tiêu cường giả mọc lên san sát, trong chúng ta không ai biết được một khắc sau còn sống hay đã chết, trong tương lai không xa ta cũng chuẩn bị rèn luyện đi tới đại lục Thanh Tiêu phồn hoa nếu không cứ ở mãi Kiếm Sơn tức có điều thành, cũng khó thành Đại Đế, như vậy thì có ý nghĩa gì.

Sinh tồn trong vô số cường giả, bồi hồi bên bờ vực sinh tử, không ngừng truy cầu võ đạo đỉnh phong mới có thể không ngừng đột phá thiên phú bị trói buộc của mình, đi đến hành trình võ đạo nghịch thiên.

Nghe được lời Nhược Tà, Lâm Phong gật đầu cũng nghĩ như vậy, mười một đệ tử Thiên Đài, người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Hầu Thanh Lâm, lúc ấy Hầu Thanh Lâm đi đến Càn Vực cho hắn cảm giác vô cùng kinh diễm, mà người thứ hai hắn nhìn thấy là Nhược Tà, khi đó ở trong hoang hải, Nhược Tà một mình tới hoang hải, ở đảo ngộ bí truyền tuế nguyệt, cảm giác đầu tiên của hắn là người này có võ đạo chí lớn, hơn nữa ý chí vô cùng cứng cỏi, lao không thể xuyên thủng.

Rất nhiều người dành cả một đời truy cầu Vũ Hoàng, cũng có người hướng tới Đại Đế, mặc dù dám hướng cao hơn nhưng bọn hắn đều cảm giác như một loại ảo tưởng, là hy vọng xa vời không thực tế, chỉ tùy ý tưởng tượng nhưng có một số người lại chính thức cảm thấy cũng dám vì suy nghĩ của mình mà phấn đấu, hơn nữa anh dũng đi về phía trước, dốc hết tất cả, không thể nghi ngờ Nhược Tà chính là loại người thứ hai này.

- Lúc nào có thể gặp lại?

Lâm Phong cười hỏi Nhược Tà.

- Nếu không vô tình gặp được thì khi Thiên Đài nổi tiếng có lẽ có thể gặp lại.

Nhược Tà cười nói, Lâm Phong nhẹ gật đầu, lập tức phất ta về phía sau, tiêu sái rời đi.

- Mặc dù Thiên Đài quật khởi với đại thế giới nhưng nếu thực lực của chúng ta không đủ thì làm sao bảo vệ Thiên Đài.

Nhược Tà nhìn bóng lưng Lâm Phong, thì thào nói nhỏ:

- Mười một đệ tử Thiên Đài không có hạng người khiếp nhược, trong thế giới mênh mông này đều có thiên địa thuộc về mình.

Đại địa bao la mờ mịt, Lâm Phong tận tình chạy như điên, trên người có kiếm ý ngập trời, hư không phát ra âm thanh kiếm bạo, những nơi hắn đi qua đại địa liền bị xé rách, cỏ cây thì bị chặt đứt.

Hơn nữa, kiếm ý trên người Lâm Phong không ngừng biến hóa, hoặc kiếm ý đại địa nặng nề, hoặc kiếm ý trường tồn bất diệt, hay kiếm ý tử vong lạnh như băng, hơn mười loại kiếm ý không ngừng lưu chuyển trên người Lâm Phong, đồng thời một cỗ khí tức ma đạo cường hoành Phù Vân và kiếm ý điên cuồng quấn quanh đan vào nhau muốn dung hợp cùng kiếm ý.

Cứ như vậy, Lâm Phong không ngừng thử các loại biến ảo, hoặc dung hợp vài loại kiếm ý xem có phù hợp ma công hay không, hơn nữa không ngừng tìm kiếm điểm phù hợp hoàn mỹ nhất.

Kiếm ý hỏa diễm giao hòa với ma thành ma hỏa kiếm; kiếm ý đại địa giao hòa cùng ma thành ma kiếm trầm trọng. . . Không ngừng thử nghiệm, không ngừng phù hợp, thân thể Lâm Phong dường như vĩnh viễn sẽ không dừng lại, không có dừng.

- Oanh Tạch...!

Rốt cuộc, bước chân Lâm Phong dừng lại một sát na kia, đại địa bị xé mở lộ ra từng khe hở thâm thúy, xung quang tất cả đều bị hoành tảo bổ ra, trong hư không có ma ý tịch diệt kinh khủng sắc bén lao nhanh không ngừng, dường như vĩnh viễn không dừng.

Lúc này kiếm ý và ma ý trên người Lâm Phong như giao hòa vào nhau, tuy hai mà một, kiếm ý dung nhập vào ma đạo.

- Rống. . .

Lâm Phong một tiếng thét dài, ma mang ngập trời như hóa thành từng chuôi ma kiếm khủng bố, vô số ma kiếm chi quang chém lên phía trên vòm trời, cường đại đến mức làm cho người ta sợ hãi, giờ đây trong hư không xuất hiện một cỗ ma kiếm phong bạo chí cực kinh khủng.

- Kiếm đạo chém thiên, ma đạo đồ thiên, trời như ngăn ta đi về phía trước, có Vô Thiên ta.

Hai tay Lâm Phong giơ lên, chậm rãi đan vào, lập tức hư không hội tụ ma mang vô tận thành một chuôi ma kiếm ngập trời, ẩn chứa uy lực khủng bố như muốn chém rụng tất cả, có Vô Thiên ta.

- Một kiếm này, tên Vô Thiên!

Trong miệng Lâm Phong phun ra một câu, kiếm chém ra, hư không xuất hiện một cỗ ma đạo phong bạo ngập trời nghịch thiên, mà bước chân Lâm Phong không chút do dự đạp ra ngoài, không chút quyến luyến, trong hư không chỉ có ma kiếm uy lực hủy diệt!

Bình Luận (0)
Comment