Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
--------------------------
- Cổ Giới tộc yên lặng lâu như vậy, rốt cuộc cũng đi ra rồi!
Rất nhiều người thầm nghĩ trong lòng, trong mắt mọi người, Cổ Giới tộc vô cùng thần bí và cường đại, nhưng họ đã biến mất từ lâu, lâu hơn cả Quảng Hàn cung khuyết nữa. Nhưng hôm nay, Giới Vương thể Cổ Giới tộc lại xuất hiện ở Vọng Thiên Cổ Đô.
- Lại xuất hiện một vị thiên tài có Vương thể. Hai vị thiên tài có Cổ Giới Vương thể và Thần ấn vương thể tất nhiên sẽ trở thành nhân vật phong vân một cõi. Mà ngoại trừ hai vị có vương thể ra, Sở Xuân Thu cũng cực kỳ lợi hại, e rằng sẽ không kém hơn Vương thể bao nhiêu. Còn những người khác trên thuyền đều không phải dạng bình thường.
Vào lúc này, khi mọi người nhìn về phía những bóng người trên thuyền, trong nội tâm của họ xuất hiện những gợn sóng không nhỏ. Vô cùng tò mò về Lâm Phong, không biết hắn có phải người có thân phận hiển hách như Lang Tà không?
Tuy Lâm Phong có thể cảm nhận được ánh mặt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người hắn, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh. Nếu luận thân phận và địa vị, hắn không bằng bất kỳ người nào ở đây, nên dựa theo đạo lý thường tình, hắn hoàn toàn không có tư cách bước lên thuyền. Nhưng hắn rất hứng thú với mối quan hệ bí ẩn của Thiên Diễn Thánh tộc và Quảng Hàn cung khuyết và hắn cũng đang định giao đấu với một thiên tài ở đây. Nên hắn không hề có ý định xuống thuyền.
Ngay lúc này, Thương Khiếu đột nhiên quay sang nhìn Lâm Phong, cười nhạt nói ra:
- Lâm Phong, huynh có thể đi chuyến sau không?
Mặc dù Lâm Phong là khách của Thương tộc hắn, nhưng dù sao Lâm Phong cũng không phải Lang Tà. Nên hắn chỉ có thể đi xuống.
Mà khi những người khác nghe được lời của Thương Khiếu, thần sắc của họ cũng từ từ bình tĩnh lại. Nếu như Thương Khiếu đã muốn Lâm Phong đi xuống, chứng tỏ Lâm Phong không phải người có thân phận đặc biệt gì. Nên hắn, phải tự hiểu lấy mình, mau đi xuống thuyền.
Giờ phút này, Lâm Phong cũng chậm rãi chuyển sang nhìn Thương Khiếu. Mặc dù Thương Khiếu rất ôn hòa và khách khí, nhưng trong lòng Lâm Phong lại có chút không vui. Tuy Lâm Phong đi cùng Thương Khiếu, nhưng dù sao hắn cũng không phải người của Thương tộc, nên Thương Khiếu làm gì có quyền mà ra lệnh cho hắn chứ.
Mà khi Lang Tà nghe Thương Khiếu muốn Lâm Phong xuống thuyền, thì hai hàng lông mày của hắn nhíu lại. Dù gì Lâm Phong cũng là bằng hữu của hắn, nên sự tự chủ trương của Thương Khiếu khiến hắn khá khó chịu. Nhưng Lang Tà vẫn không nói cái gì, chút chuyện nhỏ này, cứ giao cho Lâm Phong tự mình xử lý.
Lâm Phong nở một nụ cười thản nhiên với Thương Khiếu, lập tức nói ra:
- Ta không có ý định chờ chuyến sau.
Khi Thương Khiếu nghe vậy, nét tươi cười trên mắt hắn lập tức biến mất, nhìn chằm chằm Lâm Phong.
- Tốt, vậy huynh cứ tùy ý đi.
Bởi vì có quan hệ với Lang Tà, nên Thương Khiếu không thể trở mặt cùng Lâm Phong, chỉ cảm thấy Lâm Phong không biết tốt xấu mà thôi.
- Không biết huynh là người của thế lực nào?
Ánh mắt Dương Diễm giống như một vầng Thái Dương, nhìn chằm chằm Lâm Phong, khiến Lâm Phong cảm thấy như đang bị một luồng hỏa diễm thiêu cháy.
- Lâm Phong, không có môn phái.
Ngay lúc đó, đôi mắt của Lâm Phong chuyển sang màu đen kịt, chậm rãi nói ra.
- Hả?
Thái Dương hỏa trong mắt Dương Diễm lập tức trở nên lớn hơn, khiến cho người ta có cảm giác như một ngọn núi lửa sắp bộc phát. Mà không gian xung quanh hắn cũng trở nên cực kỳ nóng bỏng, phảng phất như sắp bốc cháy.
- Chỉ là một kẻ vô danh mà cũng dám bước lên chiếc thuyền này, đồ không biết tốt xấu.
Lúc Dương Diễm vừa dứt lời, khóe miệng của hắn xuất hiện một nụ cười lạnh lùng, đứng chắp tay. Mà bộ kim sắc Thái Dương trường bào của hắn cũng bắt đầu phiêu động, phảng phất như sắp động thủ. Mà những người khác cũng nhao nhao trầm mặc, bình tĩnh nhìn Lâm Phong, thầm nghĩ. “Người này đúng thật không biết tốt xấu. Từ nẫy tới giờ, những người bước lên thuyền đều có xuất thân từ danh môn Cổ tộc, hắn nghĩ hắn là ai mà cũng đòi bước lên thuyền.”
Cùng lúc đó, Lâm Phong cũng lập tức lao về phía cái tên Dương Diễm đứng chắp tay. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện trước mặt Dương Diễm.
- Ân?
Lúc Dương Diễm thấy cảnh đó, hắn tỏ ra khá ngạc nhiên, hắn không ngờ Lâm Phong lạ dám động thủ. Nhưng ngay sau đó, từ trong mắt hắn bắn ra một ngọn lửa vô cùng kinh khủng, tựa như một vầng Thái Dương, khiến cho nhiệt độ chung quanh gia tăng một cách nhanh chóng.
- Giết.
Ngay lúc đó, đột nhiên có một cỗ ma đạo ý bắn thẳng vào mắt Dương Diễm, khiến cho đầu của hắn cảm thấy choáng váng. Nhưng hắn vẫn kịp đánh ra một cái Thái Dương chi quyền kinh khủng về phía Lâm Phong. Vào lúc đó, trong lòng bàn tay của hắn phảng phất như xuất hiện một vầng Thái Dương, có thể đốt cháy hết thảy.
- Nứt ra.
Lâm Phong quát lớn một tiếng, rồi cũng đánh ra một chưởng, ngăn chặn cái thái dương chi quyền. Từ lúc Lâm Phong và Dương Diễm động thủ, Lang Tà cũng động theo. Hắn lập tức dùng giới quang bao quanh hai người đó, thôn phệ toàn bộ dư âm của hai người, khiến cho chiếc thuyền không có nửa điểm rung chuyển.
- Ầm ầm.
Lúc hai người Lâm Phong và Dương Diễm tách ra, Dương Diễm lập tức bay lên không trung, dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn về phía Lâm Phong. Vào lúc này, hắn chỉ cảm giác cánh tay của hắn có chút đau nhức, phảng phất như sắp gãy.
Cùng lúc đó, Lâm Phong vẫn còn đứng ở trên thuyền, ngẩng đầu nhìn Dương Diễm trong hư không. Khóe miệng của Lâm Phong lập tức nở một nụ cười thản nhiên, nói:
- Ngươi chỉ như vậy thôi à!
- Oanh Tạch…!
Ngay lúc đó, xung quanh người Dương Diễm xuất hiện một vầng Thái Dương rực rỡ, bao phủ hắn bên trong, chỉ lộ ra đôi mắt đang nhìn chằm chằm Lâm Phong, quát:
- Cút lên đây.
Khi Dương Diễm vừa dứt lời, Lâm Phong chậm rãi bay lên không trung, đứng song song với Dương Diễm.
Vào lúc này, tát cả mọi người đều cảm thấy vô cùng rung động, bây giờ họ mới biết tại sao Lâm Phong lại dám bước lên thuyền.
- Thú vị.
Mà cũng có không ít người đều lộ ra vẻ hứng thú với cuộc chiến của hai người Lâm Phong và Dương Diễm. Dương Diễm, thiên tài của Thái Dương Thánh tộc, mà Thái Dương cổ kinh hắn tu luyện phi thường cuồng bạo. Nên không nghĩ tới, khí hấn vừa mới bước vào Vọng Thiên Cổ Đô, đã bị một kẻ vô danh khiêu chiến.
Ánh mắt Lâm Phong dần dần trở nên sắc bén, nếu muốn có có một chỗ cắm dùi trong Vọng Thiên Cổ Đô, hắn không thể không biểu hiện ra một chút thực lực để cho mọi người kinh sợ.
Ngay lúc đó, Dương Diễm đột nhiên xòe tay, khiến cho Thái Dương quang trên người hắn càng thêm sáng chói. Mà trước mặt hắn cũng xuất hiện một ngọn lửa vô cùng đáng sợ, dù chỉ được nhìn thấy từ xa, nhưng Lâm Phong đã cảm nhận được khí tức cường đại của nó.
- Thái Dương kinh Dương Diễm tu luyện so với Đại Nhật Phần Thiên Kinh ta từng tu luyện, không biết lợi hại hơn bao nhiêu lần a.
Lâm Phong thầm nói, tuy Đại Nhật Phần Thiên Kinh cũng có thể dẫn động thái dương lực trong thiên địa, nhưng so với Thái Dương kinh, nó chẳng là thứ gì cả.
Lúc này, ánh sáng của vầng Thái Dương quanh người Dương Diễm ngày càng mạnh, thậm chí còn có thể khiến cho đôi mắt Lâm Phong cảm thấy chút đau đớn. Khi thấy vậy, trong Dương Diễm lập tức xuất hiện một cái Thái Dương luân như một mặt trời đỏ chói. Lúc nó được Dương Diễm phóng vè hướng Lâm Phong, áp lực từ trong nó lập tức khiến cho Lâm Phong cảm thấy như cả người đang đứng trước mặt trời, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thiêu chết.
Khi đối mặt mới kẻ địch cấp bậc này, Lâm Phong mới cảm thấy Đế Kinh hắn tu luyện đã không còn bất cứ ưu thế. Thậm chí, còn có chút không bằng nhưng bộ cổ kinh của người ta. Hậu nhân ưu tú của Thánh tộc không phải kẻ mà nhữn đối thủ trước kia của hắn có thể sánh. Nhưng điều đó chỉ làm cho chiến ý trong người Lâm Phong càng thêm sôi trào. Hắn lập tức ngưng tụ một luồng phá diệt thánh quang, biến cánh tay của hắn thành một cánh tay nham thạch màu đen, vô cùng đáng sợ. Mà bên ngoài cánh tay đó còn được liệt diễm bao quanh.
- Giết!
Sau đó cánh tay của Lâm Phong đánh vào Thái Dương luân kia. Chỉ trong nháy mắt Thái Dương luân và cánh tay của Lâm Phong đã va chạm vô số lần, khiến cho vùng không gian quanh họ xuất hiện từng đạo vết nứt dài.
- Tử Vong Thiên Mạc.
Khi Lâm Phong vừa dứt lời, Thái Dương luân nóng bỏng kia đã bị một cái tử vong màn sáng bảo phủ. Sau đó cả hai liền triệt tiêu lẫn nhau.
- Lực công kích không tệ.
Dương Diễm lạnh lùng mỉm cười, nói. Sau đó, quanh người hắn lập tức xuất hiện một luồng Thái Dương lực càng thêm cuồng mãnh.
- Hậu duệ Thái Dương Thánh tộc cũng chỉ như vậy thôi à.
Lâm Phong tùy ý cười nói, rồi trên người cũng xuất hiện vô vố đạo kiếm quang, ẩn chứa khí tức hủy thiên diệt địa.
Lúc mọi người trên thuyền nhìn thấy cảnh đó, họ cũng có chút kinh hãi. Họ không nghĩ tới Lâm Phong lại lợi hại như vậy, có thể cùng Dương Diễm giao phong mà không hề rơi xuống hạ phong.
Lúc này, thần sắc Thương Khiếu cũng lóe lên vê bất định, hắn cũng không ngờ, lần này hắn lại nhìn lầm người. Thực lực Lâm Phong rất đáng sợ, không kém hơn mấy vị thiên tài của Vọng Thiên Cổ Đô.
- Xin hai vị công tử hãy dừng tay.
Ngay lúc đó, vị thiếu nữ xinh đẹp của Quảng Hàn cung khuyết chậm rãi bay lên không, nhìn Dương Diễm và Lâm Phong, nở một nụ cười ngọt ngào, nói:
- Hai vị cũng không nên vì một chút chuyện nhỏ này, mà tổn thương hòa khí. Nếu đã như vầy, Quảng Hàn cung ta nguyện đón thêm một người, mong hai công tử có thể ngưng chiến.
Dương Diễm liền nhìn thoáng qua thiếu nữ xinh đẹp kia, lập tức cười nói:
- Vậy thì tốt, ta sẽ nể mặt Quảng Hàn cung khuyết tha cho ngươi lần này.
Khi nghe vậy, Lâm Phong cũng hơi sửng sốt một chút.
- Ai tha cho ai còn chưa biết được đâu!
Câu nói châm chọc của Lâm Phong lập tức khiến cho quanh người Dương Diễm xuất hiện một vầng Thái Dương.
- Xin hai vị công tử hãy bán cho tiểu nữ tử một chút mặt mũi.
Vị thiếu tử xinh đẹp cười khổ, nói.
- Hừ.
Dương Diễm hừ lạnh một tiếng, rồi bay xuống thuyền.
Lúc thiếu nữ tử xinh đẹp kia thấy cành này, nàng nở một nụ cười vui vẻ, nói với Lâm Phong:
- Mấy đòn tấn công của công tử vừa rồi ẩn chứa rất nhiều loại áo nghĩa. Không biết công tử có loại thể chất phi phàm nào?
- Thập tuyệt!
Lâm Phong mỉm cười đáp lại, rồi lập tức đáp xuống thuyền. Sớm muộn gì, thập tuyệt áo nghĩa của hắn cũng bị bạo lộ, nên hắn cũng không cần giấu diếm làm gì.