Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------
Đại điện mênh mông rộng lớn có một pho tượng, nó cũng vẫn do ý chí biến thành, Lâm Phong hơi rùng mình, tại sao đã đi qua cổ đạo kia rồi mà vẫn gặp phải nhiều tượng thế này.
Hơn nữa những pho tượng này có mấy cái đã bị phá huỷ, phía trước có một lối vào để dễ dàng đi qua chúng, có lối vào nghĩa, những pho tượng này không phải dùng cho công kích.
- Những người này không phải Quảng Hàn cung mà người của học viện.
Lâm Phong nhìn lướt qua những người đang ở đây, có vài người còn đang ngồi khoang chân trước tượng, giống như đang ngộ đạo.
- Xem ra lúc trước chúng ta đã làm trễ nãi không ít rồi, kim sắc cổ lộ cũng đã được mở ra nhiều lần.
Toan nói, mọi người gật đầu đồng tình, bọn họ quả thực đã ngây người quá lâu ở chặng trước, nếu dựa vào thực lực của đám Lâm Phong thì đã có thể một đường giết tới, tiết kiệm được rất nhiều thời gian nhưng vì mọi người là một đội và cũng để rèn luyện nên chậm trễ.
Lâm Phong biết rằng sau khi hắn và người Quảng Hàn cung phá giải trận đạo thì những người kia cũng đã có kinh nghiệm, hẳn các trận đạo đại sư kia cũng biết được ảo diệu nên có thể tiến vào, một vài cường giả lợi hại có thể một đường chém tới, phần lớn những người ở đây đều đi lẻ và không được đoàn kết như ban nãy ở ngoài, thỉnh thoảng vẫn có vài người họp lại một chỗ.
- Những pho tượng này giúp chúng ta ngộ đạo nên sẽ không có công kích nào cả.
Hầu Thanh Lâm nói, lời này khiến bọn Lâm Phong ngạc nhiên, Lâm Phong đương nhiên có biết đến pho tượng quan ngộ, hắn từng bên trong Ma Thần Điện quan ngộ không ít pho tượng, vài loại lực lượng cũng nhờ thông qua đó mới có được nên lõnh ngộ cũng là bí truyền lực lượng.
Lâm Phong đi ra trước một pho tượng lập tức có cỗ ý chí xuyên đến nhưng loại này không coing kích mà chỉ đơn giản mang theo lực lượng cường đại thôi.
Tâm thần Lâm Phong khẽ run, nhìn qua mọi người, nói:
- Quả thật có thể quan ngộ, các ngươi hãy đi tìm lực lượng thích hợp với mình để tôi luyện ý chí của bản thân đi.
Muốn trực tiếp lĩnh ngộ được lực lượng ý chí xa lạ rất khó, Lâm Phong cũng hiểu không phải ai cũng có ngộ tính như hắn nên lĩnh ngộ ý chí thích hợp nhất với mình và tăng cường ý chí mới là điều tốt nhất cho mọi người.
“Oanh”
Lúc này một pho tượng đã bị phá, Lâm Phong chuyển mắt sang nhìn người kia, trong mắt người này lộ ra phong mang hoá thành kim sắc, xen lẫn sự sắc bén, có vẻ như vừa mới lĩnh ngộ xong ý chí nên pho tượng mới vỡ.
- Những pho tượng này xem ra khi lĩnh ngộ được sẽ biến mất, dù sao chúng cũng chỉ được tạo nên từ ý chí chứ không phải sinh mệnh.
Lâm Phong thầm nói, chân cũng bước ra di chuyển không ngừng nhằm tìm kiếm pho tượng hắn muốn.
- Bất diệt, bất diệt lự lượng.
Lâm Phong nhìn chằm chằm một pho tượng, nó có chút khác so với những pho tượng còn lại, dường như càng mạnh mẽ hơn.
Lâm Phong đi đến trước nó, trong khoảnh khắc hắn nhìn liền có một cỗ ý chí bất diệt xuyên đến đâm qua mắt hắn, dường như có mọt hồn thể bất diệt rót vào cơ thể Lâm Phong, toàn thân hắn toả ra ý bất diệt, giống như hắn đang hoá thành một pho tượng lưu truyền vĩnh viễn.
Lâm Phong vốn am hiểu lực lượng bất diệt mà hôm nay chỉ còn kém chút nữa đã ngộ được phâp tắc nên đang rất cần lực lượng bất diệt truyền vào.
Luồng lực lượng đó không ngừng tàn sát trong thân Lâm Phong, lực lượng bất diệt của hắn cũng đang tăng lên, hắn đã lĩnh ngộ được khá sâu sắc.
- Cỗ ý chí này thật mạnh, hẳn là cường giả có cấp bậc thuợng vị Hoàng lưu lại.
Lâm Phong nghĩ, với thực lực hiện tại của hắn thì nếu vũ Hoàng lưu lại ý chí hắn sẽ có thể tiếp nhận một cách dễ dàng, thậm chí không cảm thấy gì nặng nề, Lâm Phong có chút không hiểu rốt cuộc Thiên Diễn Thánh tộc đang muốn lưu lại nhiều khải nghiệm để đào thải người có thiên phú tầm thường rồi cho người vượt qua được vài thứ đồ tốt, lại còn áp chế tu vi, đến cùng là phần cuối của cổ điện có cái gì, người của Quảng Hàn cung đã đi đâu rồi?
“Oanh”
Một cỗ ý cảnh bất diệt lan tràn, Lâm Phong cảm thấy được thân thể mình đã hoá bất tử, lĩnh ngộ cũng tăng cao và cuối cùng hào quang bất diệt tụ hội lại quanh thân không hề tiêu tán, chỉ cần một ý niệm của hắn thôi, nó có thể mãi mãi ở đó.
“Răng rắc!”
Âm thanh phá huỷ truyền đến, quả nhiên pho tượng trước mặt Lâm Phong vỡ ra, Lâm Phong cũng đã mang thành tựu là bất diệt phâp tắc của mình thu lại để tránh cho trời nổi giận.
- Đột phá pháp tắc?
Không ít người nhìn sang Lâm Phong, gia hoả này nhanh như vật mà đã có thể đột phá pháp tắc lực lượng, sự lĩnh ngộ này cũng quá nhanh rồi.
Muốn đột phá pháp tắc cũng không dễ dàng như vậy, kì thực Lâm Phong cũng đã luyện nó đến đỉnh phong, chỉ kém một chút đã có thể thành pháp tắc lực lượng thôi, huống hồ bản thân hắn cũng có các loại lực lượng bí truyền hoá thành pháp tắc nên chuyện này cũng không có gì lạ, đây được xem là thiên phú của hắn, vậy nên khi được ý chí đó quán thể mới có thể thuận lí thành chương mà đạt được phâp tắc bất diệt.
Sau khi Lâm Phong lĩnh ngộ được, đi nhanh như một cơn gió để tìm kiếm pho tượng khác, rất nhanh hắn cũng đã đến pho tượng có ma đạo ý chí khủng bố, trên người hắn đang phóng thích ra ma khí bá đạo, ma nhãn cũng mạnh mẽ hơn.
Sau đó Lâm Phong lại bắt đầu lĩnh ngộ ở pho tượng ý chí tử vong, nó giống nhue một vật của người chết vậy, mang đến cho người ta ảo giác về cái chết, điều này có thể giết người.
- Tử vong.
Bên cạnh Lâm Phong có một người thấy hắn đang lĩnh ngộ thì quét ánh mắt mang sát khí qua hắn.
Đạp mạnh chân tiến đến, tử vong pháp tắc của tên này áp lên người Lâm Phong, hắn vốn đang lĩnh ngộ pháp tắc tử vong lại cảm thấy bị tử vong tập kích, Lâm Phong thậm chí còn thấy như sắp chết đến nơi, trái tim hắn đập nhanh không ngừng.
Lúc đó cỗ sinh mệnh dâng lên kéo hắn ra, ánh mắt Lâm Phong hơi run nhìn ra ngoài thấy một thủ chưởng xám tro đang đến, đại thủ này lập tức hoá thành tử cong thủ chưởng, nó có thể chế trụ người khác và chỉ trong khoảnh khắc đã cướp được tính mạng người đó.
Đôi mắt Lâm Phong loé lên tia sát ý, bỗng nhiên quay người chém ra kiếm quang, đánh vào thủ chưởng, mặc dù không có lực mạnh nhưng nó lại bất diệt, mãi không tiêu tan.
- Tách ra.
Lâm Phong lạnh lùng nói, pháp tắc sinh mệnh cùng trớ chú pháp tắc đồng thời ăn mòn đại thủ đó.
Nhưng đúng lúc này lại có thêm một đại thủ ập đến.
- Tự tìm chết!
Mắt Lâm Phong loé lên tia sáng, nơi này tu vi của mọi người đều bị áp chế ở cảnh giới hạ vị Hoàng nên hắn không sợ ai mà tung ra một quyền uy mãnh ẩn chứa sức mạnh đáng sợ của hắn, hiện tại nhục thể của Lâm Phong đã tiếp cận đến cường độ của trung vị Hoàng, cú đánh này kèm theo cả tiếng rít gió và lực lượng thiên ma kiếp mà đánh vào thủ chưởng.
- Chết!
Đối phương quát lớn, thủ chưởng muốn phá tan công kích của Lâm Phong nhưng công kích này lại cường đại vô cùng, nó trực tiếp xuyên qua thủ chưởng và bay đến trước mặt hắn.
Giờ phú này tên đó khẽ ngây ra, người này chỉ vừa đạt được pháp tắc bất diệt mà đã có sức chiến đấu như vậy dù chỉ mới ở cảnh giới Tôn Vũ.
Miệng hơi mở, miệng hắn phun ra luồng sáng tử vong bắn về phía Lâm Phong, đồng thời ý chí đáng sợ tuôn ra công kích vào óc Lâm Phong.
Tốc độ Lâm Phong tăng nhanh chóng, một tiếng nổ vang lên, thiết quyền cứng rắn đã đánh vào đỉnh đầu đối phương khiến hắn lập tức nổ tung mà chết.
- Thiên Dược!
Trong nháy mắt người này tử vong, vài âm thanh kinh hô, nhiều thân ảnh chạy đến vây Lâm Phong lại, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm xác chết đó với sắc mặt khó coi.
- Ngươi nên biết là hắn là người ở nơi nào.
Một tên lạnh lùngnói.
- Vân Tiêu học viện.
Lâm Phong nhìn trang phục bọn họ mặc, đạm mạc trả lời.
- Thế mà ngươi còn cả gan đọng thủ?
- Hắn đáng chết!
Ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng, bọn Hầu Thanh Lâm cũng đã đến vây đám người Vân Tiêu học viện lại, khí tức cường hãn phóng ra.
Một màn này khiến cho sắc mặt đám người đó tối sầm xuống, bọn họ đã gặp Lâm Phong bên ngoài nhưng khi đó không phải toàn bộ người, bọn Lâm Phong lại còn vào đươc trong kim sắc cổ lộ, hơn nữa đại điện này áp chế tu vi, trong bọn họ có người trung vị Hoàng cũng bị áp chế, nhưng người bên kia đông hơn.
- Rất tốt.
Một người nói, lập tức muốn tời khỏi đây.
- Chạy đi đâu?
Lâm Phong nói ra lời lạnh lùng, vừa rồi còn vây quét hắn mà giờ đã muốn đi rồi sao?
Đám người kia lạnh lẽo nhìn sang, nói:
- Ngươi muốn gì?
Lâm Phong nhìn đói phương rồi chậm rãi nói:
- Nếu như đã ở đây rồi thì cũng đừng nghĩ sẽ ra được!