Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------
Vân Tiêu Học viện, học viện trong toà thành trung ương, những người ở đây đều bất phàm, Lâm Phong có thể tưởng tượng đến cảnh một khi ra ngoài rồi thì bọn họ sẽ tìm hắn trả thù, vậy nên sao không diệt ngay khi còn trong đây luôn chứ.
- Giết.
Lâm Phong lạnh lùng nói, bọn Hầu Thanh Lâm và Thiên Si lập tức hành động mà không chần chờ.
Chỉ chốc lát Lâm Phong đã đứng trước mặt tên cầm đầu bên đó, một vị cường giả trung vị Hoàng, trong đây dù bị áp chế tu vi nhưng ý chí của tên đó vẫn mạnh, trớ chú lực lượng khủng bố sẽ không có hiệu quả nên chỉ có thể lấy lực lượng cường đại thôi.
Một kiếm quang chém đến với uy lực mạnh mẽ, thanh kiếm dường như hào làm mọt với thiên địa.
Người kia hừ lạnh bước chân đến trước, trên mặt đất xuất hiện những quầng sáng như có trận đạo đang được khắc bộc phát ra ánh sáng rực rỡ.
- Giết!
Ánh mắt tên đó đã hoá vàng nhìn thẳng vào Lâm Phong khiến cho đôi mắt hắn hơi bị chấn động.
Ngàn vạn kim sắc quang hoa không ngừng bay đến chỗ Lâm Phong, âm thanh gào thét vang lên, nhìn lên đã thấy vũ hồn của tên đó hiện ra, một con kim ưng với khí thế sắc nhọn, sự tồn tại của nó như thật vậy, cặp mắt kia có thể khiến linh hồn người khác đau đớn.
- Đã đến cảnh giới trung vị Hoàng nên lực lượng ly thể, dùng thần niệm mạnh mẽ để tiến hành công kích, bên trong Chiến Vương Điện hẳn có nhiều thủ đoạn công kích lắm đây.
Lâm Phong nhìn một màn này nhủ thầm, vào lần đầu hắn đánh chết vũ Hoàng cũng đã có cảm nhận như vậy, còn trong đại điển Doanh Thành được phong Vương, lực lượng thần hồn của Cơ Thương cũng có xuất hiện, hoá được thành hình người và đi xa được cả ngàn dặm.
Kim ưng gào lớn bay đến Lâm Phong, uy lực cực đáng sợ có thể tổn thương đến tâm hồn.
Công kích của đối phương cũng không ngừng, từng thanh kiếm vàng hướng đến Lâm Phong.
- Thần Niệm Cung Khuyết.
Lâm Phong gầm lên một tiếng, mi tâm phát ra ánh sáng rực rỡ, trên đỉnh đầu hắn lúc đó đang lơ lửng một toà cung điện Huyền Hoàng, nhiều sợi tơ rũ xuống bao phủ lấy thân hắn như đang trong một cảnh lạ.
Kim ưng đáng sợ đã đến đập vào cung điện khiến nó bị rung chuyển nhưng nhiệm vụ hiện tại là dọn dẹp.
Lam Phong lộ ra từng đạo quang vân lan tràn khắp phái, quyền không cũng đến, không chỗ nào khong bị hắn đánh qua, chỉ với nhục thể thôi Lâm Phong đã có cơ hội thắng rồi mà bây giờ lại có thêm Thiên Ma Kiếp nên các công kích mạnh mẽ của tên đó đều bị hắn phá giải.
- Tù!
Lâm Phong quát lạnh, tù lao xuất hiện bao lấy tên đó, lúc này Lâm Phong cũng chỉ còn lại một tàn ảnh đánh chém về phía trước, gió rít không ngừng.
Sắc mặt tên đó nhanh chóng thay đổi đánh vào trên lao tù nhưng lại không có tác dụng, Kim Ưng cũng hoá hư ảo đánh xuyên lao tù bay về phía Lâm Phong.
“Oanh”
Lâm Phong vươn tay trái ra đánh vào con Kim Ưng nhưng thần hồn đó lại hư hư thực thực nên hắn quyết định không để ý đến mà đánh trực tiếp vào đầu đối phương, lúc này lao tù cũng biến mất, lực lượng cuồng bạo đánh mạnh vào trí óc, thần hồn cũng va chạm với Thần Niệm Cung Khuyết làm cho lâm Phong hơi bị chấn động.
Âm thanh phẫn nộ vang khắp trời đất, Kim Ưng đó như hoá điên mà công kích không ngừng vào Thần Niệm Cung Khuyết của Lâm Phong, làm nó rung chuyển kịch liệt.
- Linh hồn hoàn toàn tách khỏi thân thể, đừng trách bị đánh chết.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn, đã không còn bản thể thì cũng không mạnh được như trước.
- Kiếp!
Thủ chưởng Lâm Phong run lên, Thiên Ma Kiếp lập tức quấn quanh Kim Ưng khiến nó thét dài hoá thành một hình dáng như người ban nãy.
- Giết người Vân Tiêu học viện, Chiến Vương học viện các ngươi nên nhớ kĩ.
Linh hồn hư ảo kia bị đốt cháy dần cuối cùng trong không gian vang lên một tiếng động lớn rồi biến mất.
- Ngọc giản?
Lâm Phong hơi ngạc nhiên, lúc tên đó chết thì ngọc giản cũng vỡ theo, tên này trước khi chết còn nói một tiếng chẳng lẽ để cho người bên kia nghe được gây chiến giữa Vân Tiêu học viện và Chiến Vương học viện sao, hai đại học viện ở hai nơi khác xa nhau mà nếu như bên Vân Tiêu tìm đến Thánh thành Trung Châu chính thì tự tìm đường chết rồi.
Lâm Phong lại phóng nhanh đi giết mấy người còn lại, trong nhóm đó có hai trung vị Hoàng tuy bị áp chế nhưng vẫn rất khó đối đầu, Vân Thanh Nghiên và Hầu Thanh Lâm chia nhau ra đói phó còn những người khác hợp lại với nhau, rất nhanh đã hoàn thành xong.
Cuộc vây quét ác liệt đến cuối cùng người Vân Tiêu toàn bộ bị diệt, bọn Lâm Phong không khách khí mà thu chiến lợi phẩm về tay.
Nhìn những thân ảnh đang biến mất, Lâm Phong lạnh lùng nói:
- Dù cảnh giới mạnh mẽ đã bị áp chế nhưng vẫn lưu lại vài thủ đoạn, giống như những người này, tuy tu vi cũng bị áp chế giống chúng ta nhưng vẫn khó mà đối phó, nhất là cấp bậc Đại Đế, họ cũng chỉ có thể đánh ra công kích của hạ vị Hoàng nhưng thủ đoạn đi kèm lại rất lợi hại.
Nếu gặp phải cường giả đó, dù ở cấp hạ vị Hoàng nhưng pháp tắc lực lượng hắn ngưng tụ được thì cũng không tránh né được đâu.
Vân Thanh Nghiên lại nói, mọi người gật đầu hiểu ý, bên trong cổ điện này bị áp chế tu vi nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn, dù sao cấp đại Đế cũng có vào rồi.
Những người khác thấy trận chiến bên này thì hơi chấn động, người của Chiến Vương học viện cũng thật đoàn kết, lấy sức mạnh cường thế mà diệt hết người Vân Tiêu học viện.
- Cũng không ít pho tượng quan ngộ nên hãy tranh thủ, tu vi chúng ta càng thấp thì những thứ này lại càng có công dụng tốt.
Lâm Phong nhìn lướt qua những pho tượng còn lại trong điện, Đạm Đài cũng cười phụ hoạ:
- Không sai, tu vi của người khác cao thì lĩnh ngộ pháp tắc càng cao, đối với cường giả như đại Đế thì những pho tượng này không có giá trị nhưng tu vi chúng ta thấp thì có thể lĩnh ngộ được chỗ tốt của nó thôi.
Bọn họ vừa thấy có nhiều người bỏ qua các pho tượng mà chỉ đi về phía trước, chắc hẳn thực lực của họ lợi hại nên cảm thấy những pho tượng này không có giá trị gì đối với bản thân.
Nhưng Lâm Phong khác với họ, hắn nghĩ chỉ cần cái gì có lợi cho lĩnh ngộ đều không thể bỏ qua, bọn họ tình nguyện tốn thêm thời gian ở đây, có đi cũng không biết mình cần phải làm gì.
Nghĩ đươc vậy bọn họ tản ra tìm kiếm pho tượng mình cần.
Người tiếp theo đến từ chín đạo kim sắc cổ lộ, nhìn tình hình đã hiểu chuyện gì nhưng nhìn số lượng pho tượng đã giảm nên có vài người trực tiếp đi đến trước.
Bọn Cơ Vô Ưu và Vũ Văn Hầu cũng đến, nhưng một đám đông lớn nay chỉ còn lại vài người của Cơ Môn, sáu người lần lượt là Vũ Văn Hầu, Cơ Vô Ưu, Vũ Văn Tịnh và ba vị trung vị Hoàng.
- Là bọn họ.
Ánh mắt Vũ Văn Tịnh quét đến đám người Lâm Phong, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng, những tên gia hỏa này không cho bọn họ vào cùng mà lẻn vào một mình khi ở kim sắc cổ lộ, đến khi không còn sớm bọn họ mới vào được.
- Lại chạm mặt đám này.
Âm thanh Cơ Vô Ưu tràn ngập bá đạo, Lâm Phong, Hầu Thanh Lâm, Thiên Si, Vân Thanh Nghiên, Ô và nhiều người Thiên Đài khác cũng ở đây, bọn họ khi bước vào rõ ràng cũng không ít người mà bây giờ đã thiếu đi rất nhiều, còn lại vẻn vẹn sáu người.
- Chém bọn họ.
Trên người Cơ Vô Ưu bắt đầu lan ra sát ý, với thủ đoạn của hắn thì bây giờ chính là lúc thích hợp giết bọn người này.
- Không được nóng lòng nhất thời.
Vũ Văn Hầu lắc đầu:
- Giết bọ. Họ là chuyện sớm muộn thôi, còn chúng ta phải thật vất vả mới vào được Thiên Diễn Thánh tộc cổ điện nên trước tiên vẫn nên quan sát đã.
Vũ Văn Hầu thấy người bọn họ đều ở lại còn bên mình không còn bao nhiêu cả, trong tình trạng bị áp chế tu vi này, bọn họ tự tin cơ thể dùng thủ đoạn thắng được đối phương nhưng cái khó là chẳng may bọn Lâm Phong lại dốc sức liều mạng thì quá phiền, trộm gà không được còn mất nắm gạo, dù sao trong mắt hắn thì mạng Lâm Phong cũng không đáng lắm.
- Không sai, sau khi rời khỏi đây sẽ lập tức diệt hắn.
Người còn lại nói, Cơ Vô Ưu cũng thu liễm sát khí lại.
Lâm Phong đương nhiên cũng nhìn thấy bọn người Cơ Vô Ưu, vì rút kinh nghiệm chuyện đánh lén vừa rồi nên hắn đã chia một tia thần niệm ra để phòng bị, thấy bọn họ đi qua mới buông lỏng được một chút rồi tiếp tục quay lại việc chính, trên người Lâm Phong lúc này đang dâng trào cỗ lực lượng thôn phệ, thậm chí còn có rồng ngâm.
Vũ hồn Lâm Phong có Cửu Long Thiên Phệ Thú, theo lí thuyết hắn phải sớm đạt được thành tựu ở thôn phệ bí truyền, nhưng hắn lại không tập trung vào nó nên bây giờ không có pháp tắc, nên lúc này hắn đang lũnh ngộ tại một pho tượng có chứa thôn phệ pháp tắc.