Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------
Ngu Khôn cúi đầu, thần niệm cảm ứng đường văn tinh xảo trong trận phù rồi hỏi người bên cạnh:
- Vật lục soát ra được từ trên người tiểu tử kia sao?
- Đúng vậy, tiểu thư còn chưa tỉnh lại nên không thể xác định được quan hệ của người này với tiểu thư, vì vậy chúng ta đã lấy hết nhẫn trữ vật trên người hắn.
Người bên cạnh đáp lại.
- Khi nào Ngu Diệp tỉnh lại bảo nàng đến tìm ta.
Ngu Khôn nói, khi hắn đang nói chuyện, một hàng người đã đứng ngoài điện, lập tức nghe thấy âm thanh truyền đến:
- Phụ thân.
- Vừa nói đến con, con đã đến rồi.
Ngu Khôn nở một nụ cười, nhìn ra phía ngoài điện, lập tức hắn nhìn thấy Ngu Diệp dẫn theo một đoàn người đi đến.
- Trận phù.
Ngu Diệp liếc mắt thấy được trận phù trong tay Ngu Khôn.
- Ừ, Diệp nhi, con nhìn xem!
Ngu Khôn đưa trận phù cho Ngu Diệp, Ngu Diệp nhận lấy rồi dùng thần niệm xâm nhập vào trong, một lát sau vẻ mặt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, nói:
- Trận phù này thật phức tạp, có khắc đại trận đạo vô cùng lợi hại, do phụ thân khắc ra sao?
Ngu Khôn khẽ lắc đầu rồi ánh mắt hắn nhìn Lâm Phong phía sau Ngu Diệp, hỏi:
- Tiểu gia hỏa, gia tộc của ngươi là thế lực hay tông môn hay thế lực trận đạo?
Lông mi Lâm Phong giật giật, mấy gia hỏa này thật vô sỉ, không ngờ lại mở nhẫn trữ vật của mình sau đó lấy đồ ở trong đó ra, cũng may không có đồ vật gì quá quan trọng, nhưng cũng không phải không có cổ kinh thư.
- Là hắn.
Ngu Diệp nhìn Lâm Phong, thần sắc có chút bất ngờ, như nghĩ đến cái gì đó, mở miệng nói:
- Đây là Cổ Đế phù ngươi bán đấu giá được sao? Hay trong Cổ Đế phù vốn có sẵn trận vận sau đó ngươi tạo hình thành trận phù này?
Rất hiển nhiên, Ngu Diệp không thể nào nghĩ đến Lâm Phong có năng lực tông sư trận đạo, nàng sinh ra tại thế gia trận đạo, trên phương diện trận đạo có thể nói có tạo nghệ phi phàm nhưng mà vẫn chưa thể khắc ra đại trận hoàn mỹ như vậy, thậm chí còn có sự chênh lệch không nhỏ, phụ thân nàng Ngu Khôn là một nhân vật tông sư trận đạo cấp bậc, nhưng muốn khắc ra trận phù hoàn mỹ như vậy cũng khó, cho nên đương nhiên nàng sẽ cho rằng đó do trong Cổ Đế phù đã có sẵn.
- Các ngươi nói sao thì thế đó.
Lâm Phong đương nhiên sẽ không khoe điều gì, bình tĩnh nhìn Ngu Khôn, mở miệng nói:
- Đồ vật của ta có thể trả lại cho ta không?
- Ta còn chưa đến mức ham mấy thứ này của ngươi, chẳng qua trước tiên ngươi hãy nói cho ta biết, ai giúp ngươi khắc trận phù này, trận vận của Cổ Đế phù cũng chỉ là một tấm giấy trắng mà thôi, người khắc trận cũng không đơn giản như vậy.
Ngu Khôn bình tĩnh nhìn Lâm Phong, ánh mắt như muốn nhìn thấu hắn.
Đôi mắt Lâm Phong lóe lên, nếu như hắn nói thật thì không biết đối phương có giữ hắn lại hay không, vì thế bèn trả lời:
- Sư phụ ta giúp ta khắc.
- Sư phụ ngươi?
Trong mắt Ngu Khôn hiện lên một chút duệ mang, trong lòng rung động, quả nhiên như hắn dự đoán.
- Ngươi đi cổ phàm hư không qua đường hầm, sư phụ của ngươi không đi cùng đến đây sao?
Ngu Khôn dường như có vài phần khách khí với Lâm Phong, một đệ tử của nhân vật tông sư trận đạo có thể duy trì quan hệ tốt đẹp một chút cũng tốt.
- Vé tàu của cổ phàm qua đường hầm hư không rất đắt, ta đấu giá được một tấm, sư phụ ta cũng bằng một biện pháp khác có được một tấm nhưng lại đi ngày khác, hôm nay chắc hẳn ông ấy cũng đã đến Thần Tiêu đại lục rồi.
Lâm Phong bất động thanh sắc đáp lại một câu, đành phải hư cấu một người sư phụ ra.
- Thì ra là thế, tên ngươi là gì?
Ngu Khôn cười hỏi, đã có phần khách khí hơn với Lâm Phong.
- Lâm Phong.
- Ừ, Lâm Phong, ngươi ở lại Ngu gia ta làm khách nhé, về sau nếu như sư phụ ngươi tìm đến, ta muốn thỉnh giáo ngài ấy.
Ngu Khôn nhẹ nhàng nói sau đó nhìn Ngu Diệp:
- Diệp nhi, ngươi đã quen biết với Lâm Phong từ trước rồi, chiêu đãi Lâm Phong cho tốt.
Ngu Diệp lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, nàng không ngờ phụ thân lại nói muốn thỉnh giáo sư phụ Lâm Phong, xem ra nàng vẫn xem nhẹ trận phù được khắc chế đến trình độ hoàn mỹ trong tay, còn câu nói phía sau đương nhiên nàng hiểu ý của phụ thân, cho dù trước đó nàng và Lâm Phong có cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là ...bây giờ bọn họ có quen biết hơn nữa còn có quan hệ hữu hảo, những thứ khác bỏ qua toàn bộ đi.
- Vâng, phụ thân.
Ngu Diệp liếc mắt nhìn Lâm Phong bên cạnh, nghĩ thầm khó trách trên người hắn có nhiều cổ kinh thư như vậy, phong thái đại triển tại phòng đấu giá tận thế thì ra có sư phụ nhân vật tông sư trận đạo, như vậy trên người hắn có tài nguyên phong phú cũng chẳng có gì lạ, một vị tông sư trận đạo chỉ cần hắn hiểu được năng lực lợi dụng mình, muốn có lời tu luyện tài nguyên rất dễ dàng, Ngu gia nàng chính là thế gia trận đạo đương nhiên hiểu được đạo lý này.
- Lâm Phong, nhẫn trữ vật của ngươi cũng cầm rồi, Diệp nhi trả trận phù lại cho Lâm Phong.
Ngu Khôn đưa nhẫn trữ vật trả lại cho Lâm Phong, chỉ thấy Lâm Phong cầm một quả trong tay sau đó thành lập liên hệ rồi lấy lại chiếc nhẫn trữ vật kia.
- Lâm Phong, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé.
Ánh mắt Ngu Diệp nhìn về phía Lâm Phong có chút cổ quái, nhưng nàng vẫn tận lực vứt bỏ toàn bộ những chuyện trước đó, dù sao sư phụ Lâm Phong cũng là một nhân vật tông sư trận đạo đáng tôn kính.
- Ừ.
Lâm Phong cũng có suy nghĩ riêng của mình, hắn muốn đi khỏi nơi này sớm một chút, giờ đây không còn ai cản trở nữa hắn đương nhiên vui mừng, nhưng những người đi bên cạnh Ngu Diệp lại khác, trong lòng bọn họ đều cảm thấy khó chịu, gia hoả này không ngờ lại có một sư phụ tốt, quả nhiên tiện nghi cho hắn.
Nếu như bọn họ biết trận phù kia do Lâm Phong tự khắc ra không biết sẽ có cảm giác thế nào.
- Ta muốn ra ngoài một chút.
Ra đến đại điện, Lâm Phong nói với Ngu Diệp một tiếng.
- Được, ta đưa ngươi ra ngoài.
Ngu Diệp bước vào hư không, ánh mắt quét về phía Ngu phủ mênh mông, nói với Lâm Phong:
- Đây là Ngu gia của ta, một trong hai thế lực cường đại nhất Thanh Sơn Thành, thế gia trận đạo đã truyền thừa vạn năm, ngoài phủ rộng lớn này ra Ngu gia chúng ta còn có rất nhiều mỏ quặng.
- Mỏ quặng?
Lâm Phong có chút kinh ngạc, mỏ quặng là cái gì?
- Ngươi ở Thanh Tiêu chưa từng nghe nói đến mỏ quặng sao?
Ngu Diệp hiếu kỳ nói.
- Chưa từng.
Lâm Phong nói.
- Có thời gian ta sẽ dẫn ngươi đi xem.
Ngu Diệp cười nhẹ, một lúc lâu sau bọn họ đã ra khỏi Ngu phủ thì Lâm Phong nói với Ngu Diệp:
- Ta muốn đi một mình một lúc.
Ngu Diệp sửng sốt sau đó lập tức mỉm cười gật đầu:
- Đi đi, nếu như có chuyện gì bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể đến Ngu phủ tìm ta, ngọc giản đưa tin của ta đây.
- Được.
Lâm Phong gật gật đầu, cũng lấy ngọc giản đưa tin ra, hai người cùng để lại thần niệm, ngay sau đó Lâm Phong rời đi một mình.
- Trước hết ta sẽ mời nhị sư huynh ra rồi sau đó đi tìm Đại sư huynh.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn thoáng qua chung quanh rồi lập tức di chuyển đi tìm một vùng đất không có người, một lát sau mấy người Hầu Thanh Lâm xuất hiện bên cạnh Lâm Phong.
- Lâm Phong.
Hầu Thanh Lâm nhìn về phía Lâm Phong, hỏi:
- Chúng ta đã đến Thần Tiêu đại lục rồi sao?
- Đúng, Thần Tiêu đại lục, Thanh Sơn Thành, ngươi thử xem bây giờ Đại sư huynh đang ở đâu?
Lâm Phong mở miệng nói.
Hầu Thanh Lâm khẽ gật đầu, lập tức tế xuất Tỏa Hồn Linh, đồng thời thân thể hắn chậm rãi bay lên không, Tỏa Hồn Linh khẽ rung động, âm thanh tràn ngập khắp mỗ một phương.
- Phía đằng kia, trước mắt vẫn còn chưa biết rõ khoảng cách xa bao nhiêu, chúng ta đi thôi.
Hầu Thanh Lâm nói, hư không xuất hiện một cổ phàm theo chỉ thị của Toả Hồn Linh đưa mấy người Lâm Phong đi, vốn dĩ Lâm Phong không có ý định quay về Ngu gia, hôm nay đối với hắn mà nói, tìm được Mộc Trần mới quan trọng nhất.
Cổ phàm gào thét xẹt qua bầu trời Thanh Sơn Thành, Tỏa Hồn Linh dường như bị chấn động tần suất càng lúc càng nhanh khiến cho ánh mắt Hầu Thanh Lâm khẽ ngưng lại, lúc này phía trước bọn họ xuất hiện một phủ mênh mông, kia chắc là phủ của một thế gia Cổ Tộc cường đại.
- Lâm Phong, dừng lại.
Đúng lúc này Hầu Thanh Lâm đột nhiên nói, hai hàng lông mày của hắn như hóa thành lợi kiếm.
Lâm Phong có vẻ như cũng cảm nhận được điều gì đó, khống chế cổ phàm ngừng lại mà Tỏa Hồn Linh lại run rẩy vô cùng lợi hại, chỉ hướng về phía phủ kia.
- Đi.
Bàn tay Hầu Thanh Lâm run lên vung Tỏa Hồn Linh ra ngoài, trong khoảnh khắc Tỏa Hồn Linh hóa thành một chùm tia sáng bay về phía trước, ánh mắt mấy người Lâm Phong cũng nhìn chằm chằm Tỏa Hồn Linh, rất nhanh, Toả Hồn Linh xẹt qua hư không đi vào phủ phía trước, nhóm người Lâm Phong cũng đi theo về phía trước, để không dẫn đến sự chú ý của người khác bọn họ chậm rãi bay lên không, nhảy vào đám mây, tránh xảy ra xung đột.
Giờ phút này Hầu Thanh Lâm và mấy người Lâm Phong ai cũng trầm mặc, không khí có vẻ như ngưng lại, bọn họ đều có cảm giác, Đại sư huynh đang trong Thanh Sơn Thành này, hơn nữa còn rất gần bọn họ.
Quả nhiên, vào trong phủ rộng lớn mênh mông kia bọn họ đi đến một bầu trời có toà hắc tháp, chỉ thấy Tỏa Hồn Linh hóa thành một chùm tia sáng rồi rơi lên phía trên toà hắc tháp, không ngừng chấn động, rung chuyển thần hồn.
- Hắc tháp, Đại sư huynh!
Sắc mặt Hầu Thanh Lâm cứng ngắc, nói:
- Đại sư huynh có khả năng đang ở trong toà hắc tháp này.
Trong lòng Lâm Phong cũng khẽ run rẩy, đúng lúc này phía hạ không một hàng cường giả đạp không đi về phía Tỏa Hồn Linh, Lâm Phong lập tức nói:
- Nhị sư huynh, mau thu hồi Tỏa Hồn Linh.
- Được.
Hầu Thanh Lâm khẽ gật đầu, tâm niệm vừa động, tất cả Tỏa Hồn Linh đều đồng lọat bay đến bên này, mà đồng thời ánh mắt đám cường giả cũng nhìn về phía bên này đi ra, khi Tỏa Hồn Linh trở về trên tay Hầu Thanh Lâm thì ánh mắt bọn họ cũng dừng trệ người mấy người Lâm Phong.
- Các ngươi là ai?
Người cầm đầu ánh mắt lạnh như băng liếc mắt qua đám Lâm Phong.
- Bọn ta chỉ đi ngang qua nơi đây thôi, quấy rầy mọi người rồi, xin hãy thứ lỗi.
Hầu Thanh Lâm che giấu nội tâm đang dao động, nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh rồi đáp lại, đối phương có vài người là nhân vật Đế cảnh, cũng không phải thế lực bình thường.
- Thứ vừa rồi là cái gì?
Người nọ lại lần nữa lạnh lùng lên tiếng hỏi.
- Một tiểu ngoạn ý bình thường mà thôi, nếu như quấy rầy đến các hạ, chúng ta sẽ lập tức rời đi.
Hầu Thanh Lâm khẽ chắp tay, lập tức nói:
- Chúng ta đi.
Dứt lời hắn thật sự rời đi, cực kỳ bình tĩnh, hắn đương nhiên rất muốn nhảy vào hắc tháp nhưng như vậy lại vô cùng mạo muội, chắc chắn sẽ phải chết!