Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------
Mấy người Hầu Thanh Lâm đều rời khỏi nơi này, đối phương vẫn chưa truy cứu chuyện này vì dù sao nhóm Lâm Phong ai nấy cũng đều khí chất phi phàm, chắc có bối cảnh đáng sợ phía sau bọn họ.
Không lâu sau khi Lâm Phong rời xa hư không, ai nấy cũng đều trầm nghiêm mặt, trong mắt có ánh sáng khủng bố đáng sợ.
- Nhị sư huynh, Mộc Trần sư huynh chắc chắn trong toà hắc tháp đó sao?
Nhược Tà lạnh như băng hỏi.
- Nếu như Tỏa Hồn Linh dự báo không sai, Đại sư huynh chắc chắn trong toà hắc tháp, hơn nữa còn bị bắt.
Hầu Thanh Lâm lạnh lùng nói.
- Đi, trước tiên chúng ta đi tìm hiểu một phen, một khi thế lực này đã nhốt Đại sư huynh thì có lẽ có khả năng đã biết Đại sư huynh cũng không chừng.
Thiên Si tận lực khắc chế sự dao động trong lòng mình, cất lời đề nghị, mọi người đều gật đầu đồng ý, hắn bắt đầu đi về phía hạ không, một lát sau bọn họ đi tới một tửu lâu bên trong đông nghẹt người, tìm những vị trí khác nhau ngồi xuống hơn nữa đều nhất loạt ngồi cùng bàn với những người đã ngồi trước đó.
Lâm Phong cũng đi tới trước một bàn rượu, hỏi người phía trước:
- Chỗ này ngồi có tiện không?
Người nọ ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, lập tức cười nói:
- Xin cứ tự nhiên.
Lâm Phong ngồi xuống, ánh mắt nhìn thoáng qua tửu lâu, lập tức thấp giọng nói:
- Ta lần đầu tới Thanh Sơn Thành, muốn thỉnh giáo các hạ, ta thấy phía trước có một phủ rộng lớn, đó là phủ nhà ai vậy?
Nói xong, ngón tay Lâm Phong chỉ vào toà hắc tháp phủ rộng lớn bên kia.
Đối phương nghe thấy Lâm Phong nói vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói:
- Gia hỏa này, xem ra ngươi quả lần đầu tiên đến Thanh Sơn Thành, ngay cả Kinh gia cũng không biết.
- Kinh gia rất mạnh hả?
Lâm Phong cố ý hỏi.
- Đương nhiên, Thanh Sơn Thành tại Thần Tiêu tuy chỉ là chủ thành bình thường nhưng lại có Cổ Tộc thế gia cường đại, Kinh gia và Ngu gia, hai thế gia trận đạo cường đại nhất, có tạo nghệ rất mạnh mẽ trên phương diện trận đạo, hơn nữa ta nói cho ngươi biết trong gần một trăm năm nay, Kinh gia bắt đầu có khoảng cách rất xa so với Ngu gia, từng thế hệ hậu bối xuất hiện cũng mạnh hơn Ngu gia, cứ theo đà này qua vài năm nữa Kinh gia có lẽ có thể nuốt chửng được toàn Ngu gia.
Người này đã tận lực đè giọng xuống mức thấp nhất, tuy rằng đây là điều mà cả Thanh Sơn Thành này ai ai cũng biết nhưng nếu như truyền ra, Ngu gia tất nhiên sẽ không vui.
- Ngu gia, trận đạo thế gia?
Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, Ngu gia trong miệng đối phương chính là gia tộc của Ngu Diệp sao, không lâu trước đó hắn vừa bước ra từ nơi ấy.
- Kinh gia có cường giả Thánh Đế tọa trấn không?
Lâm Phong mở miệng hỏi.
- Đương nhiên, nghe nói Thanh Sơn Thành tổng cộng có sáu vị cường giả Thánh Đế thì có bốn gia tộc tọa trấn, trong đó có hai vị Thánh Đế của Kinh gia và Ngu gia, ngoài ra còn có hai gia tộc lợi hại khác có một vị cảnh giới Thánh Đế đáng sợ, còn những Thánh Đế khác ẩn nấp trong Thanh Sơn Thành thì ta không biết.
Đối phương sảng khoái giới thiệu, đây cũng không phải là chuyện gì bí mật, hắn cũng vui vẻ nói cho Lâm Phong.
Lâm Phong nghe thấy đối phương nói như thế trong lòng đại khái đã có cân nhắc, hai vị cảnh giới Thánh Đế chính là nhân vật tọa trấn, trừ phi vận dụng lực lượng cổ của Thánh Nhân nếu không chỉ dựa vào mấy đệ tử Thiên Đài bọn họ thì căn bản không có khả năng cứu được Mộc Trần, nhưng nếu như là trạng thái Tần Sơn cổ Thánh như hôm nay thì Lâm Phong căn bản không biết có thể kiên trì chiến đấu hoàn chỉnh một lần hay không, nếu như không thể kiên trì, thì lại có tính chất huỷ diệt, không chỉ có Tần Sơn bị hủy diệt mà ngay cả chính bản thân hắn cũng bị hủy diệt.
- Đây là quyết định tối phá hư, nếu như Đại sư huynh thật sự bị Kinh gia bắt nhốt, hơn nữa Kinh gia còn không thả người thì sẽ vận dụng lực lượng cổ Thánh.
Trong lòng Lâm Phong hung ác, tiếp tục hỏi:
- Ngươi đã từng nghe nói tới người tên Mộc Trần chưa?
- Mộc Trần.
Đối phương nghe thấy Lâm Phong hỏi Mộc Trần thì thần sắc nhất thời trở nên cổ quái, nhất là trước đó Lâm Phong còn hỏi thực lực Kinh gia như thế nào.
- Ngươi quen Mộc Trần?
Người kia hỏi.
- Không quen, chỉ là ta nghe thấy không ít người khi nói về Kinh gia sẽ nhắc tới Mộc Trần nên có chút tò mò muốn biết Mộc Trần là ai.
Lâm Phong tận lực duy trì sự bình tĩnh của bản thân, trên mặt mang theo một nụ cười mỉm nhàn nhạt, mở miệng hỏi, nhìn phản ứng của đối phương rất có thể là biết Đại sư huynh .
- Ha ha, Mộc Trần khi ngã xuống ở Thanh Sơn Thành này có chút danh khí nên người Thanh Sơn Thành nói đến hắn cũng rất bình thường, bây giờ đang có thời gian, ta và ngươi nói cũng không sao.
Người nọ mỉm cười.
- Như vậy... đa tạ .
Lâm Phong khách khí nói.
- Nói đến Mộc Trần không thể không bội phục hắn, người này nghe nói tuổi tuy không còn trẻ nữa hắn đang ở cảnh giới thượng vị hoàng nhưng sức chiến đấu lại lợi hại, nhất là khi lợi dụng thần hồn thì rất đáng sợ, điều này cũng không tính là gì, dù sao người ở Thanh Sơn Thành này có chiến lực mạnh mẽ cũng nhiều, chẳng qua ở đây ta muốn nói đến một người khác, đó là Kinh Hiểu Nguyệt của Kinh gia, dung mạo thanh nhã thoát tục, thiên phú trác tuyệt, nhất là tạo nghệ trên phương diện trận đạo lại vô cùng lợi hại, hơn nữa, nàng tuổi còn chưa đến bốn mươi, hào hoa phong nhã, người theo đuổi đếm không hết, nhưng không ngờ nàng lại yêu Mộc Trần khiến người ta càng nghĩ càng rối rắm, tuy nói người võ đạo đều có thể sống lâu vì trong tình yêu không quan trọng tuổi tác, nhưng hai người dù sao cũng không ở cùng một tầng thứ, không thể gặp nhau được mới phải, bây giờ lại còn cố tình yêu nhau , ngươi nói xem chuyện này có phải là rất quái lạ không?
Người nọ nhìn Lâm Phong rồi nói, cảm thấy khó có thể lý giải nhưng trong lòng Lâm Phong lại khẽ run, không ngờ Đại sư huynh lại tìm được nữ nhân mình yêu rồi, đây vốn nên là một chuyện vô cùng hoàn mỹ nhưng lại thiên kiến bè phái, chuyện này ở đại lục Cửu Tiêu thật sự là xảy ra rất thường xuyên .
Lấy mị lực nhân cách của Đại sư huynh có người yêu tốt cũng chẳng có gì lạ, có ai trong đám đệ tử Thiên Đài không chân chính tôn kính Mộc Trần Đại sư huynh .
- Sau đó thì sao?
Lâm Phong hỏi.
- Sau đó lại xảy ra không ít chuyện, thậm chí Mộc Trần còn giết không ít người của Kinh gia mới khiến cho Kinh gia giận tím mặt, muốn mạng Mộc Trần, trong một lần chiến đấu Mộc Trần đã bị bị thương nặng mà Kinh Hiểu Nguyệt lại buông lời tàn nhẫn, nếu như Mộc Trần chết thì nàng cũng chôn cùng, Kinh gia đương nhiên không dám lại động vào Mộc Trần nữa, vì dù sao Kinh Hiểu Nguyệt cũng vô cùng đặc thù, không chỉ có nàng lợi hại mà vài vị huynh trưởng và phụ thân của nàng đều là nhân vật thiên phú phi phàm, có vị trí quan trọng ở Kinh gia, cứ như vậy Kinh Hiểu Nguyệt đương nhiên không thể chết được, bởi vậy Mộc Trần cũng không thể chết
- Cho nên Kinh gia mới nhốt Mộc Trần lại?
Trong lòng Lâm Phong rét lạnh, thốt ra, nhưng sau khi hắn nói xong đối phương lại sửng sốt, nói:
- Nhốt? Không có chuyện này đâu, Kinh gia vì trấn an Kinh Hiểu Nguyệt cho nên đã cho Mộc Trần và Kinh Hiểu Nguyệt một cơ hội.
- Cơ hội gì?
Lâm Phong hỏi.
- Đó chính là tranh mỏ quặng.
Người nọ mở miệng nói:
- Ở Thanh Sơn Thành có vài mỏ quặng vô cùng quan trọng, đối với thế gia trận đạo cực kỳ quan trọng bởi vậy bốn đại gia tộc không ngừng phân tranh, nhất là Kinh gia và Ngu gia tranh đoạt kịch liệt nhất, người chết thê thảm, hơn nữa bây giờ vì Kinh gia thế cường, dần dần kéo xa khoảng cách với Ngu gia bởi vậy, Kinh gia muốn độc chiếm tứ đại chủ mỏ quặng của Thanh Sơn Thành, mà trước đó bốn đại gia tộc, mỗi một gia tộc cũng đều tự bảo vệ một mỏ quặng riêng.
- Kinh gia muốn nuốt trọn toàn bộ mỏ quặng của một nhà như vậy ba nhà kia đương nhiên sẽ không đồng ý đâu.
Lâm Phong tùy ý nói, vấn đề hắn quan tâm không phải tranh đoạt mỏ quặng mà là Mộc Trần.
- Đúng vậy, ba đại gia tộc kia kiệ thủ chống lại dã tâm của Kinh gia nên đã xảy ra rất nhiều lần va chạm nhưng vẫn không thể ngăn cản Kinh gia khuếch trương, với lại giữa bọn họ đã có ước định, tứ đại thanh niên đồng lứa chính là người quyết định quyền sở hữu của mỏ quặng, bốn trận chiến đấu đều xảy ra ở bốn mỏ quặng lớn bao gồm cả mỏ quặng trong tay Kinh, nếu như Kinh gia bại, hắn cũng phải dâng mỏ quặng của mình lên.
- Nói như vậy, cuộc tranh đoạt tứ đại mỏ quặng Kinh gia không thể sử dụng cùng một nhóm người tranh?
Lâm Phong hỏi, nếu như có thể dùng cùng một nhóm người thì Kinh gia chỉ cần dùng mấy người lợi hại nhất là có thể quét ngang tứ đại gia tộc khác, dù sao dựa theo lời đối phương nói, thanh niên đồng lứa của Kinh gia đang chiếm ưu thế .
- Kinh gia chiến đấu với bốn gia tộc cùng lúc mà ba nhà đều tự bảo vệ mỏ quặng của mình, bọn họ chỉ cần có năng lực là có thể hợp lực đoạt được mỏ quặng Kinh gia của mình, cũng là mỏ quặng lớn nhất của Thanh Sơn Thành.
Đối phương trả lời.
- Kinh gia muốn Mộc Trần ra tay giúp hắn đoạt mỏ quặng sao?
- Đúng vậy, Kinh gia và Mộc Trần đã ước định, nếu như hắn dám đi đoạt mỏ quặng của Ngu gia, hơn nữa thành công thì sẽ thừa nhận quan hệ của hắn và Kinh Hiểu Nguyệt, tranh đoạt mỏ quặng một trận chiến đấu ba hiệp, hai hiệp thắng là được, Kinh Hiểu Nguyệt chắc có thể thắng được một lần nhưng nếu như Mộc Trần đi thì có thể cửu tử nhất sinh, Ngu gia tuyệt không cho phép thất bại, bọn họ có lẽ sẽ không đi tranh mỏ quặng với Kinh gia mà sẽ bảo vệ mỏ quặng của mình, hai nhà cũng vậy, tất cả mọi người đều cho rằng tranh đoạt giữa Kinh gia và Ngu gia sẽ là tối khích lệ , bọn họ cũng đều tự mời một vài thanh niên vô cùng xuất sắc tới trợ trận.
Sắc mặt Lâm Phong rất khó coi, Kinh gia đã đồng ý cho Đại sư huynh cơ hội nếu Đại sư huynh có thể giúp hắn đoạt được mỏ quặng vậy mà lại nhốt Đại sư huynh, đây là ý gì? Nghe ý tứ của đối phương thì hiển nhiên không biết Mộc Trần bây giờ đang ở Kinh gia, điều này có thể chứng minh huynh ấy đang bị nhốt.
- Tranh đoạt mỏ quặng còn có thể mời người khác sao?
- Có thể, cái này phải xem quan hệ của nhà nào rộng hơn mà Kinh gia rất có thể sẽ là thế gia trận đạo mạnh nhất Thanh Sơn Thành nên đương nhiên quan hệ của họ cũng rộng, người vì bọn họ sẵn sàng chiến đấu rất nhiều.
Đối phương trả lời.
- Ta hiểu rồi, đa tạ huynh đệ đã nói cho biết, còn có toà hắc tháp của Kinh gia kia ngươi có biết là cái gì không?
Lâm Phong tùy ý hỏi một tiếng.
- Hắc tháp ngươi nói là vùng đất Kinh gia nhốt và tra tấn trọng phạm, người đã vào đó rồi thì không có đường ra.
Đối phương tùy ý nói nhưng lại khiến cho đôi đồng tử của Lâm Phong lần nữa co rút lại, trong mắt hiện lên hàn quang đáng sợ, Kinh gia căn bản là không có ý định cho Đại sư huynh tham dự, tất cả chỉ là ngụy trang mà thôi, hắc tháp, vùng đất trọng phạm, có vào không có ra!