Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 2117 - Cường Thế

Cường thế Cường thế viptruyenfull.com

Người dịch: Sunshine

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

------------------------

Tuyết Lạc đương nhiên biết mình thua rồi, nàng lúc này ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm ngọn núi khổng lồ kia, chỉ thấy giờ phút này, ngọn núi khổng lồ mở ra một cánh cửa, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.

Thông qua được khảo nghiệm 999 trận môn của Thiên Trận Kỳ Phủ, có thể từ cánh cửa kia bước vào Thiên Trận Kỳ Phủ, đó là lối vào duy nhất, mà lối ra thì lại ở một nơi khác, giờ phút này, mọi người đều muốn nhìn một chút, người dùng bốn canh giờ để thông qua 999 trận môn, rốt cuộc là dạng người gì, chỉ sợ cho dù là hôm nay, đại đa số người trong bọn họ, đều khó có thể dùng thời gian ngắn như vậy để thông qua.

Có thể hay không cái này không cần hoài nghi, người có thể tiến vào Thiên Trận Kỳ Phủ đều đã trải qua khảo nghiệm này, cái quan trọng là ... thời gian, bốn canh giờ, thật đáng sợ.

Cuối cùng, một đạo thân ảnh chậm rãi từ đại môn đi ra, người này mặc một thân áo bào trắng, khuôn mặt tuấn dật, Lâm Phong cũng không ngụy trang nhiều lắm, chỉ tùy ý sửa lại khuôn mặt thật của mình, tuy rằng trận chiến lúc trước tại Thanh Sơn thành rất có thể sẽ khiến người của Thiên Trận Kỳ Phủ chú ý, nhưng mà, khuôn mặt cải tạo như vậy, tin rằng cho dù đối phương đã từng thấy qua hình ảnh của mình cũng không nhận ra được, huống hồ, cho dù có người thấy qua hình ảnh của mình thì cũng chỉ những nhân vật cao tầng, bọn hắn không thể nào chú ý tới một đệ tử mới nhập môn.

Nhưng mà thời điểm khi Lâm Phong bước vào Thiên Trận Kỳ Phủ, lập tức cảm thấy rất nhiều đạo ánh mắt đang đặt trên người mình, không khỏi thần sắc sững lại, chỉ thấy không gian mênh mông phía trước, sơn phong cổ phòng chằng chịt hấp dẫn, ở giữa, có vô số người đang nhìn chằm chằm về phía hắn.

Một màn này khiến cho Lâm Phong có chút buồn bực, vì sao lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy?

- Đĩnh tuấn gia hỏa, ngươi thật có phúc.

Lúc này, một đạo tiếng cười truyền tới, ánh mắt Nguyệt Khinh Sa nhìn về phía Tuyết Lạc bên cạnh, mở miệng nói:

- Một gia hỏa cường đại đến như vậy, xem ra ngươi có chủ động hiến hôn cũng không mất mát gì.

- Ngươi nghĩ xem hắn có dám hưởng thụ nụ hôn của ta không?

Tuyết Lạc lãnh đạm nói, khiến cho Nguyệt Khinh Sa khẽ cười:

- Nguyên lai ngươi không muốn tuân thủ đánh cược.

- Ai nói ta không tuân thủ đánh cược.

Tuyết Lạc đáp lại, đúng lúc này, chỉ thấy Thiên Mạc bước về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong, thản nhiên nói:

- Tuyết Lạc tiểu thư muốn cho ngươi một nụ hôn, ngươi muốn hay không muốn?

Lâm Phong nghe thấy đối thoại của mấy người này thì lộ ra thần sắc kỳ quái, nghe ý của bọn hắn, tựa hồ có cá cược gì đó, mà điều kiện lại có liên quan tới mình.

- Ta có thể trước biết rõ ràng đã xảy ra chuyện gì không?

Lâm Phong nhàn nhạt hỏi một tiếng.

- 999 phiến trận môn, ngươi chỉ dùng không đến bốn canh giờ, trong lịch sử của Thiên Trận Kỳ Phủ đã có thể đứng hàng đầu, vì vậy ta và Tuyết Lạc mỹ nữ đã đánh cược, nếu như ngươi hoàn thành trong bốn canh giờ, Tuyết Lạc mỹ nữ hiến cho ngươi một nụ hôn, nếu như không có, ta phải hôn một người mà ta chán ghét.

Nguyệt Khinh Sa cười nói, khiến cho Lâm Phong lộ ra thần sắc thú vị, nhìn Nguyệt Khinh Sa nói:

- Nói như vậy, ta không phải chỉ có lời không lỗ hay sao, ngược lại là ngươi, thế nhưng lại dám mạo hiểm như thế?

- Ta đây không phải đã thắng à.

Nguyệt Khinh Sa cười nói, trong mắt Lâm Phong hiện lên một đạo lãnh ý, những người này, thật đúng có hứng thú.

- Trả lời câu hỏi của ta.

Thiên Mạc nhìn Lâm Phong, trên người có một cỗ khí tức nguy hiểm di chuyển khắp trên người Lâm Phong, khiến cho Lâm Phong khẽ nhíu mày, xem ra, những người này dùng hắn để đánh cược, mặc dù hắn may mắn thắng được một nụ hôn của mỹ nữ, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn cự tuyệt đây.

Bước chân bước về phía trước, Lâm Phong không có nhìn Thiên Mạc, hắn đến Thiên Trận Kỳ Phủ, cũng không phải để làm những chuyện nhàm chán này.

Nhưng mà trên thực tế, từ khi hắn dẫn ra trận phong ba này, tựa hồ không có cách nào thoát ly khỏi nó, Thiên Mạc thấy hắn bước về phía trước, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười lạnh như băng, bước chân đạp mạnh về phía trước, một cỗ nguy cơ kinh khủng lấn áp lấy Lâm Phong.

- Nguyên lai các ngươi đã sớm câu thông tốt rồi, Tuyết Lạc, quả quyết dâng lên một nụ hôn cũng không được, thực khiến cho tỷ tỷ ta thất vọng.

Nguyệt Khinh Sa thấy một màn này mở miệng nói.

Mà lúc này Lâm Phong chỉ cảm giác có một cánh tay hắc ám đang điên cuồng đuổi theo hắn, trong mắt không khỏi bộc phát ra một đạo lãnh quan, bỗng nhiên quay người, thân thể đạp mạnh về phía trước, hư không chấn động, trực tiếp đánh tới một quyền, hư không phảng phất như có một vòng khí lưu đang di chuyển.

Nhục thể Lâm Phong hôm nay có bao nhiêu mạnh mẽ? Cường giả Đại Đế cảnh cũng tuyệt đối không dám va chạm nhục thể với hắn, quả đấm của hắn, có thể uy hiếp được nhân vật Đế cảnh.

Cỗ quyền uy kinh khủng đáng sợ kia như muốn xuyên thủng hư không, trong nháy mắt va chạm với cánh tay hắc ám của Thiên Mạc, ngay lập tức âm thanh răng rắc cuồn cuộn vang lên, từng sợi hắc ám chi mang leo lên cánh tay của Lâm Phong, nhưng mà chỉ thấy cánh tay Lâm Phong khẽ run xuống, những thứ đó bị lực lượng ăn mòn không còn sót lại chút gì, Thiên Mạc ngay lập tức phát ra âm thanh hít khí, thời điểm tiếp xúc với một quyền kia của Lâm Phong điên cuồng lui về phía sau, nhưng mà xương cốt của cánh tay vẫn bị vỡ nát, trực tiếp rũ xuống trong hư không.

- Lực lượng rất mạnh.

Đám người nhìn thấy một màn này ánh mắt ngưng trọng nhìn chằm chằm Lâm Phong, tên này trận đạo lợi hại, thực lực cũng rất đáng sợ, nhưng mà hắn thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ.

- Thiên Mạc mặc dù không am hiểu lực lượng, nhưng đạo công kích vừa rồi nhìn kỹ vẫn thấy phi thường đáng sợ, lại bị hắn trực tiếp đánh đến cánh tay vỡ nát rũ xuống, thật là mạnh.

- Các ngươi muốn gì?

Lâm Phong nhàn nhạt nói, khiến cho ánh mắt tất cả mọi người đều cứng lại, chỉ thấy Lâm Phong tiếp tục di chuyển, đi về phía Tuyết Lạc.

Tuyết Lạc mắt đẹp khẽ nhíu lại, nhìn chằm chằm Lâm Phong.

- Đây là ý tứ của chính hắn, hay ý tứ của ngươi?

Lâm Phong bình tĩnh hỏi.

Tuyết Lạc thấy Lâm Phong đứng trước mặt, lại không tự chủ cảm nhận được một cỗ lực lượng áp bách, đạo quyền mang vừa rồi kia, rất lợi hại.

- Là ta, ngươi muốn như thế nào?

Tuyết Lạc chưa bao giờ bị đối xử như thế, một người đứng trước mặt nàng , lấy tư thế vênh váo hung hăng như vậy nói chuyện với nàng, nàng làm sao nhịn được.

Thủ chưởng của Lâm Phong trong nháy mắt đánh tới, ánh mắt của Tuyết Lạc cứng lại, thân thể như gió lui về phía sau, nhưng mà Lâm Phong lại như bóng với hình, tốc độ nhanh như tia chớp, một chưởng đánh đổ mọi trở ngại trước mặt, trực tiếp đánh về phía nàng.

Tuyết Lạc giơ cánh tay lên ngăn cản, nhưng mà âm thanh nổ tung truyền tới, xương cốt trên cánh tay cũng đồng dạng vỡ vụn khiến cho trái tim của đám người cũng theo đó run lên, sắc mặt cứng ngắc, gia hỏa này, đúng là điên cuồng, vừa bước vào Thiên Trận Kỳ Phủ, đã muốn tấn công Thiên Mạc, đánh bay Tuyết Lạc sao?

Một đạo thanh âm thanh thúy vang lên, chưởng lực Lâm Phong không thể ngăn cản, trực tiếp đánh lên trên mặt Tuyết Lạc, tuy rằng đã thu lại rất nhiều lực lượng, nhưng một tát này vẫn đánh bay Tuyết Lạc ra ngoài, hơn nữa khóe miệng cũng có máu tươi chảy ra, toàn bộ nửa bên mặt đều sưng phồng lên, tiếng vang thâm thúy này khiến cho hư không trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người lâm vào bên trong một mãnh tĩnh mịch.

Gia hỏa này, thực dám quăng.

Tuyết Lạc của Thiên Trận Kỳ Phủ, bị hắn đánh một cái tát lên trên mặt, một màn này, nhục nhã đến cỡ nào.

Ngay cả Nguyệt Khinh Sa cũng ngây ngẩn cả người, nàng hiển nhiên không có dự liệu được người này lại bá đạo như thế, hơn nữa còn cường đại như thế.

Lâm Phong nhìn chằm chằm thân ảnh vừa bị hắn ném bay, lạnh lùng nói:

- Dùng ta để đặt cược, thua rồi, lại muốn đối phó ta, nụ hôn của ngươi, thật ti tiện đấy.

Nói xong, thân hình Lâm Phong chậm rãi xoay qua, nhìn về phía Nguyệt Khinh Sa, thấy nụ cười trên khóe miệng của Lâm Phong, Nguyệt Khinh Sa mắt đẹp cứng đờ, gia hỏa này, sẽ không ngay cả nàng cũng muốn đối phó a?

Đám người thần sắc cũng đều lại lần nữa trì trệ, nhìn chằm chằm Lâm Phong.

Chỉ thấy Lâm Phong mỉm cười tiến lên, nói:

- Ngươi đã đưa ra điều kiện đặt cược này, nàng không có thực hiện, vậy thì ngươi tới đi.

Vừa nói, Lâm Phong trực tiếp bước tới trước mặt Nguyệt Khinh Sa, cười nói:

- Có một nụ hôn của mỹ nhân, ta thật cũng không thua thiệt.

Nguyệt Khinh Sa ánh mắt cứng đờ, cười nói:

- Ngươi nếu như không muốn Tuyết Lạc hôn, đương nhiên cũng sẽ không thích nụ hôn của ta.

- Sai rồi, ta thích nụ hôn của ngươi.

Nụ cười trên khóe miệng Lâm Phong mang theo một chút tà dị, khiến cho Nguyệt Khinh Sa trong lòng nhảy lên, nếu như nàng không đáp ứng, gia hỏa này có thể đối phó với nàng giống như Tuyết Lạc hay không, một cái tát đánh nàng bay đi.

- Người này không chỉ ném đã bay Tuyết Lạc, còn muốn Nguyệt Khinh Sa hôn. . .

Đám người không biết nói gì hơn, Nguyệt Khinh Sa thấy Lâm Phong vẫn đang vui vẻ nâng khóe miệng, liền cười hì hì nói:

- Đã như vậy, Khinh Sa hiến hôn thôi.

Nói xong, chỉ thấy nàng có chút hướng về phía trước, bờ môi thật sự nhu hòa hôn một cái lên mặt Lâm Phong, khiến cho mọi người ánh mắt cứng ngắc, vô số người đều sinh ra thần sắc ghen tỵ.

Sau khi hôn xong, Nguyệt Khinh Sa trực tiếp quay người đạp bộ rời khỏi, cười nói:

- Một cái hôn này, ta sẽ nhớ kỹ.

Lâm Phong nhìn theo thân ảnh Nguyệt Khinh Sa rời đi, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt nhìn thoáng qua phía trước, Thiên Trận Kỳ Phủ này có 81 phủ, không biết rộng lớn đến mức nào.

Bước chân đạp mạnh, thân ảnh Lâm Phong đi về phía xa xa, không ngừng xuyên thấu qua đám người.

- Người này thực lực rất mạnh, nhưng mà hắn làm nhục Thiên Mạc cùng với Tuyết Lạc, chỉ sợ người của phủ bọn họ sẽ không bỏ qua.

Mọi người mở miệng nói.

- Còn có Nguyệt Khinh Sa, người này còn cường hành ép Nguyệt Khinh Sa hôn hắn, không biết lại muốn đắc tội bao nhiêu người, thật to gan.

Chuyện đám người nói Lâm Phong không biết, hắn cũng không thèm để ý, giờ phút này, hắn đã đi đến một sơn phủ mênh mông trong đó, thấy tám mặt đều bị phủ phong mờ ảo quay quanh, không khỏi thầm than Thiên Trận Kỳ Phủ quả nhiên vùng đất địa linh nhân kiệt.

Bình Luận (0)
Comment