Chương 2257:
Năm tháng trôi qua trên đầu ngón tay, bên trong lãnh địa của Vạn Yêu Vương, mỗi một phiến lãnh địa đều có một cái diễn võ đài vô biên, trên diễn võ đài có một cái cổ kính treo cao gọi là Vạn Yêu Chi Kính, có thể chiếu sáng khắp mọi nơi trong lãnh địa Vạn Yêu Vương.
Lúc này, ở trong lãnh địa của Bằng thống lĩnh, có không ít người đi đến bên này nhìn vào cổ kính, không biết đã bao nhiêu năm trôi qua mà không có ai bước lên trên cái diễn võ đài phủ đầy bụi kia, ở trong lãnh địa Vạn Yêu Vương đã từng có một yêu thú cường đại, có xúc động bước lên trên võ đài, nhưng sau đó loại xúc động này lại bị hắn ngăn lại.
Giờ phút này sáu người Bạch Vũ, Thanh Hải Chi Bằng, Hà Trạch Chi Mãng cũng đến nơi đây, giống như là ước hẹn trước mà đến vậy, sáu người bọn họ được Bằng thống lĩnh cho là tồn tại có thực lực trở thành người bảo vệ yêu tử, nhưng mà khoảng cách trở thành yêu tử còn có một đoạn chênh lệch, bất cứ người nào trong số bọn họ đụng tới những người khác cũng rất khó, huống hồ vô số thiên tài trong lãnh địa Vạn Yêu Vương.
- Đáng tiếc, trong vòng một năm nữa ta tất trở thành Thiên Yêu Đế, nên không có cơ hội va chạm với yêu tử.
Lão độc vật nhìn chằm chằm vào cái gương trong hư không, con ngươi âm lãnh không ngừng lóe ra ánh sáng.
- Đế Nặc, Ám Kim Đồng Vương, Tử Hư Chi Giao, hay là các ngươi đi thử đi?
Mấy người đều trầm mặc, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, mặc dù bọn họ đối với thực lực của chính mình có tự tin, nhưng họ biết mình không có năng lực đi lên.
Ngoại trừ bọn họ, chung quanh còn có rất nhiều người nhìn về phía cổ kính trên vòm trời.
Đúng lúc này, phương xa có một đạo thân ảnh trẻ tuổi bước chậm, hướng tới bên này đi đến.
- Là hắn.
Bạch Vũ nhìn thấy người tới, trong mắt lộ ra một chút dị sắc, ánh mắt Hà Trạch Chi Mãng cũng chuyển qua, tromg mắt lập tức lộ ra một chút tham lam, cuối cùng gia hoả này cũng xuất hiện, cảm ngộ một đời kia khiến hắn rất là nhớ thương .
- Tiểu gia hỏa, ngươi đứng lại.
Lão độc vật nói với Lâm Phong, Lâm Phong nhìn về phía hắn liền thấy được đám người Bạch Vũ, hắn khẽ gật đầu.
- Lần trước ngươi cũng bước vào Vạn Yêu Vương Thánh Vực, có phải ngươi cũng trải qua một đời nhân sinh hay không.
Lão độc vật hỏi Lâm Phong.
Lâm Phong bình tĩnh nhìn lão độc vật, khẽ gật đầu.
- Nếu đã như vậy, ngươi lấy nhân sinh một đời kia chia sẻ cho chúng ta đi.
Lão độc vật bình tĩnh nói, giống như đang làm một chuyện cực kỳ bình thường vậy.
Lâm Phong nhìn chằm chằm vào lão độc vật một lát, sau đó không để ý đến hắn nữa, mà nhìn về phía mấy người khác, hắn thấy bọn họ cũng trầm mặc, giống như là đồng ý với lời nói của lão độc vật vậy.
Khoé miệng Lâm Phong lộ ra ý cười nhàn nhạt, sau đó lập tức nâng cước bộ lên, tiếp tục hướng về phía trước bước đi.
- Hả?
Lão độc vật lộ ra thần sắc khác thường, gia hoả này cũng dám ngỗ nghịch lời nói của hắn sao.
- Ta bảo ngươi đứng lại.
Lời nói của lão độc vật lạnh hơn vài phần, chỉ có điều không ai để ý tới hắn, Lâm Phong vẫn hướng về phía trước, khiến cho sắc mặt lão độc vật càng phát ra vẻ khó coi.
- Không đúng, hắn đi đâu vậy?
Ánh mắt Bạch Vũ ngưng lại, cước bộ của Lâm Phong đang đi về phía diễn võ đài, nơi đó là chỗ đặt Vạn Yêu Chi Kính.
- Không có khả năng, sao hắn lại đi tự tìm tử lộ như thế.
Bạch Vũ không tin, nhất định Lâm Phong sẽ dừng lại.
Lúc này, đám người Thanh Hải Chi Bằng cũng phát hiện ra chuyện không thích hợp, Lâm Phong đang hướng về phía Vạn Yêu Chi Kính đi tới, chẳng lẽ hắn điên rồi hay sao.
Ánh mắt bọn họ dần dần híp lại, còn Lâm Phong đã đi tới diễn võ đài, chuyện này khiến cho bọn họ nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên gia hoả này dừng lại, chỉ có điều không có việc gì hắn đi lại gần như vậy để làm gì.
Nhưng đúng vào lúc này, thân thể Lâm Phong chậm rãi bay lên không, trực tiếp đứng ở trên diễn võ đài, sau đó hắn lại hướng về phía trước nện bước.
- Này. . .
Đám người Bạch Vũ ngây ngẩn cả người, người chung quanh cũng ngây ngẩn cả người, trong hư không chỉ có Vạn Yêu Chi Kính là đang chiếu lên người hắn, trong khoảnh khắc khắp thiên địa đều sáng lên.
- Ngươi điên rồi.
Bạch Vũ hét lên một tiếng với Lâm Phong.
- Hắn muốn chết.
Hà Trạch Chi Mãng cười lạnh, đúng là gia hỏa không biết sống chết.
Nhưng mà Lâm Phong đối với lời nói của bọn hon coi như không biết, hắn ngẩng đầu nhìn cổ kính trong hư không, bình tĩnh mở miệng nói:
- Yêu tử đời này, là ta.
Khi lời nói hạ xuống, tất cả lãnh địa bị Vạn Yêu Chi Kính đồng thời chiếu sáng, ánh sáng bao phủ thiên địa, hào quang hướng về vòm trời phía xa bắn đi, giờ khắc này toàn bộ lãnh địa Vạn Yêu Vương sáng lên.
Người trong thế giới này đều ngẩng đầu lên nhìn vòm trời phía trên, ở nơi nào đó có một đạo thân ảnh đứng ở trên diễn võ đài, ngửa đầu nhìn hư không, tuyên bố:
- Yêu tử đời này, là ta.
Thất Vũ công tử ngẩng đầu nhìn hư không, nữ tử bên cạnh hắn cũng ngẩng đầu nhìn hư không, thần sắc tất cả mọi người đều cứng đờ.( từ đoạn này gọi tắt Thất Vũ Yêu là Thất Vũ ^_^’ )
Chủ nhân cửa hàng bọn họ từng mua kiện Vũ Y kia cũng ngẩng đầu nhìn hư không, đồng tử co rút lại, vậy mà hắn lại hướng cả thế giới tuyên chiến.
- Muốn chết.
Thất Vũ công tử phun ra một đạo hàn âm, hắn lập tức nhìn thấy thân ảnh Lâm Phong trong hư không đi xuống diễn võ đài, mỗi khi hắn bước ra một bước, quầng sáng trong hư không cũng đi theo hắn, hành động của hắn không còn là bí mật nữa, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, hắn không chỗ ẩn nấp, không che giấu được cái gì.
Bảy ngày sau, hắn sẽ phải nghênh đón giết chóc.
Lâm Phong ngẩng đầu liếc nhìn Vạn Yêu Chi Kính trong hư không, bảy ngày sau hắn sẽ chiến đấu với cái thế giới này, hắn phải kiên trì trong ba tháng mới trở thành yêu tử.
Lâm Phong nâng cước bộ lên hướng về phía dưới diễn võ đài đi đến, Bạch Vũ há miệng thở dốc, mắt đẹp nhìn Lâm Phong, giống như có chút lạ lẫm, giống như đây là lần đầu tiên nàng quen biết Lâm Phong vậy.
- Yêu tử?
Hà Trạch Chi Mãng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, để lộ ra đôi răng nanh màu xanh lục, thật buồn cười, vậy mà người này lại muốn trở thành yêu tử? Hắn điên rồi.
- Ông!
Thanh Hải Chi Bằng mở hai cánh ra, trong giây lát bay đi ra ngoài, sau đó buông xuống trước mặt Lâm Phong, thân thể khổng lồ bay qua đỉnh đầu Lâm Phong, sau đó lập tức chao liệng ở kia, nhưng mà Lâm Phong không thèm nhìn hắn một cái, vẫn bình tĩnh đi về phía trước, rời khỏi chỗ này.
Thân thể Thanh Hải Chi Bằng vẫn bay quanh đỉnh đầu Lâm Phong, giống như tùy thời xuất hiện, tru sát Lâm Phong vậy.
- Có phải là ngươi muốn hắn chia sẻ nhân sinh một kiếp kia cho chúng ta rồi mới giết chết hắn.
Hà Trạch Chi Mãng nói ra một câu lạnh như băng, sau đó hắn cũng đi theo Lâm Phong, hắn muốn nhìn xem gia hoả này chết như thế nào.
Lâm Phong đi đến đâu cái gương trong hư không cũng chiếu đến hắn, hôm nay Lâm Phong về tới chỗ ở của mình, nhắm mắt lại im lặng chờ đợi.
Bảy ngày này có vô số người đi đến lãnh địa của Bằng thống lĩnh để nhìn xem nhân vật muốn trở thành yêu tử.
Rốt cục thời gian bảy ngày cũng trôi qua, cùng với một tiếng oanh long vang lên, toà thành Lâm Phong đang sống bị yêu thú ngạnh sinh oanh nát, trong hư không có rất nhiều yêu thú bay quanh, bọn họ một mực chờ đợi một ngày này, thời gian vừa xong, trời giáng lôi đình, kiến trúc dưới hạ không hóa thành bụi bậm, mọi người lập tức nhìn thấy một đạo thân ảnh chậm rãi bay lên không, người này mặc một bộ hắc bào, tóc dài đen kịt như mực, đôi mắt lạnh lùng vô biên.
- Hả?
Vô số người nhíu mày, trang phục của người này nhìn rất quen thuộc.
- Minh Thần.
Sắc mặt Bạch Vũ cứng ngắc, nhìn chằm chằm Lâm Phong nói:
- Hắn chính là, Minh Thần.
Trong khoảnh khắc sắc mặt Hà Trạch Chi Mãng trở nên ngốc trệ, ngày xưa hắn bị một người đánh chết ở trong vùng đất thí luyện, đúng là người trước mắt này, người được xưng là Minh Thần.
Thất Vũ công tử cùng nữ yêu tinh kia ở cùng một chỗ ngẩng đầu nhìn hư không.
- Là hắn.
Dắc mặt nữ yêu tinh tái nhợt, sắc mặt Thất Vũ công tử cũng rất khó coi, hắn từng bị người này đánh cho phải chạy trốn.
- Yêu công tử, không phải người này lần trước ngươi cũng nhìn thấy qua rồi sao, vì sao ngươi lại giật mình?
Lúc này, Thất Vũ công tử đang đứng ở trước cửa hàng lần trước, chủ cửa hàng đã sớm nhận ra Lâm Phong, không biết vì sao Thất Vũ Yêu công tử lại khiếp sợ, không phải hắn đã sớm gặp người kia rồi sao.
- Hắn là Minh Thần, Minh Thần trong Yêu Linh Tháp.
Có người ở bên cạnh mở miệng nói ra, nhất thời thần sắc chủ cửa hàng cũng phi thường ngốc trệ, hắn liếc mắt nhìn Thất Vũ công tử thật sâu, xem ra tin đồn là thật .
Chủ của hàng nhớ tới lời nói của hắn với Lâm Phong lần trước, trên mặt không khỏi lộ ra một chút tự giễu, Thất Vũ công tử, người bảo vệ yêu tử, thì như thế nào? Hắn còn muốn trở thành yêu tử, hướng thế giới tuyên chiến.
Dưới phiến kính mạc kia có một tôn Yêu Đế không ngừng xoay quanh hư không, thân thể cuồn cuộn đập xuống, tốc độ nhanh như tia chớp, đánh giết về phía Lâm Phong, người này muốn trở thành yêu tử, đúng là muốn chết.
Tốc độ khủng bố khiến tôn yêu thú này giống như một thanh lợi kiếm bắn về phía Lâm Phong, nhưng mà ngay lúc này Lâm Phong nâng tay lên, trong giây lát chộp vào trong hư không một cái, trong khoảnh khắc bắt được lợi trảo của yêu thú kia, nắm tay của hắn so với lợi trảo của Yêu Đế còn muốn cứng cỏi, sắc bén hơn.
Ma quang vô cùng sắc bén nở rộ, nắm tay Lâm Phong đánh về phía bụng yêu thú kia, một tiếng nổ truyền ra, yêu thú kia phát ra một tiếng kêu thê lương, thân thể hắn lập tức tứ phân ngũ liệt, tuyết vũ bay tán loạn, lông chim ở trên hư không bay lả tả, Lâm Phong đứng ở kia, ánh mắt nhìn hư không, giống như Minh Thần chân chính vậy.
Bảy ngày qua đi, người khác có được tư cách đánh chết hắn, mà hắn cũng có thể đánh chết đối thủ.
Lần đầu tiên giao thủ đã là giết chóc lãnh huyết, hành hạ đến chết một tôn Yêu Đế cường đại, làm cho cả thế giới biết rõ thực lực Minh Thần trong Yêu Linh Tháp, muốn giết hắn liền chuẩn bị tốt phải trả giá bằng cái chết.
Quả nhiên sau khi tôn yêu thú đầu tiên nị chết ở dưới thiết huyết thủ, các yêu thú khác ở trong hư không chuẩn bị xuất thủ không dám công kích nữa, bọn họ bị một lần giết chóc vừa rồi làm chấn động tâm thần, đây là người muốn trở thành yêu tử, vừa rồi là lần đầu tiên hắn hiển lộ thực lực sao.
Yêu Đế, chỉ cần một kích là bị giết!