Ánh mắt Lâm Phong nhìn chằm chằm vào cái mồm to như cái chậu máu kia, răng nanh trong miệng cự mãng giống như được rèn luyện từ lục quang thành, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ rùng rợn, cho dù không bị nọc độc trong cơ thể hắn độc chết thì cũng bị cái răng nanh này cắn mất nửa cái mạng.
Vô số Tạo Hóa Thánh Linh Kiếm trên người Lâm Phong tràn ra, trong giây lát hóa thành một thanh kiếm sáng chói, hung hăng trảm lên trên răng nanh của đối phương, còn thân thể hắn đạp không bay đi, một đạo tiếng vang truyền ra, miệng của lão độc vật khép lại, nuốt luôn tàn ảnh Lâm Phong, khe hở ở miệng lão có chất lỏng màu xanh lục chảy ra, con ngươi vô cùng âm lãnh của lão độc vật nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, thần sắc khó coi đến cực điểm, chất lỏng màu xanh đó chính là độc huyết của hắn.
Thân thể lão độc vật bắt đầu diễn hóa thành bản thể, một con cự mãng dài đến trăm mét xuất hiện ở trước mặt Lâm Phong, đáng sợ như một tôn yêu long, chỉ có điều đang nó quấn quanh ở kia, trên người tràn ngập khí tức âm lãnh, độc ý dày đặc điên cuồng lan tràn, hư không giống như ảm đạm xuống, bị một mảnh độc vân bao phủ.
Lâm Phong quan sát cự mãng do lão độc vật hóa thân thành, trong đầu thầm nghĩ quái vật lớn như thế, chỉ sợ sinh mệnh sẽ rất ương ngạnh, hơn nữa hắn còn có độc khí đậm đặc, lực lượng vô biên, khó trách lão độc vật này khiến vô số người sợ hãi, ở trong tám tòa đế thành là một tồn tại đáng sợ.
Nhưng mà lúc này, trên người Lâm Phong lại xuất hiện hàng vạn thánh linh, thậm chí trong đó còn có Tạo Hóa Thánh Linh, cắn nuốt lực lượng thiên địa tạo hóa, Tử Vong Thánh Linh, Cửu U Thánh Linh, Minh Vương Thánh Linh bao phủ hư không, hiển nhiên Thánh Linh Tạo Hóa Công cua Lâm Phong so với ngày xưa cường đại hơn rất nhiều, mặc dù hắn không có năng lực tạo nên Đại Tạo Hóa Thánh Linh, nhưng mà nhiều thánh linh như vậy vẫn tạo ra uy năng không thể tin được.
Cự mãng khổng lồ phun ra một ngụm độc khí khủng bố, thân thể to lớn lập tức hướng tới chỗ Lâm Phong, tuy thân thể hắn to lớn như thế nhưng tốc độ đúng lại cực kỳ nhanh chóng, thời điểm hắn công kích về phía Lâm Phong chỉ diễn ra trong nháy mắt, trong giây lát thân thể xoay quanh hư không liền cuốn qua người Lâm Phong.
- Giết.
Vô số thánh linh đánh ra ngoài, khí tức hoang cổ vô cùng đáng sợ tràn ngập, thân thể Lâm Phong được chín đạo quang hoàn bao phủ, thiên địa vạn pháp hội tụ quanh thân, kiếm khí khủng bố, thân thể khổng lồ của cự mãng có sinh mệnh rất cường thịnh, nọc độc khủng bố, muốn đánh bại hắn, chỉ có thể dùng lực lượng công kích mạnh nhất.
Lâm Phong cắn nuốt sức mạnh vô cùng to lớn trong thiên địa, ngưng tụ ra pháp tắc vô thượng, bên trong nắm tay hắn có hắc ám lôi hỏa đáng sợ, ẩn chứa kiếm uy kinh khủng, giống như có thể xuyên thấu hết thảy, đồng thời phía trước có trận quang đan vào nhau, giống như quầng sáng trận pháp cực mạnh hiện lên, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào cự mãng đang rít gào ở phía trước, đây là kiểm nghiệm công kích của hắn.
- Đông!
Thân thể Lâm Phong biến mất giống như một đạo quang mang, trực tiếp xuyên thấu hư không, vọt tới trước người cự mãng, lão độc vật rống lên một tiếng, lão nhìn thấy Lâm Phong dám đánh tới chỗ mình, cái miệng không khỏi há to ra, răng nanh khép lại, muốn cắn nát thân thể Lâm Phong, nhưng mà tốc độ của Lâm Phong cực nhanh, trong khoảnh khắc nhảy vào trong cơ thể hắn, nọc độc vô cùng đáng sợ xông lên, chỉ có điều tốc độ của Lâm Phong quá nhanh, nhanh đến mức nọc độc cũng không thể ăn mòn hắn, công kích vô thượng của hắn giống như phá nát hết thảy, đôi mắt cự đại của lão độc vật cứng ngắc lại, trong cơ thể không ngừng rung động .
- Oanh long!
Tiếng động đáng sợ truyền ra, thân thể hắn hoàn toàn bị phá mở, thân ảnh Lâm Phong xuất hiện ở trên hư không, quầng sáng bao bọc quanh thân hắn bị nọc độc ăn mòn hết, có thể thấy nọc độc kia đáng sợ cỡ nào, sinh mệnh lực sinh sôi không ngừng điên cuồng tràn ra nhưng dù vậy Lâm Phong vẫn có cảm giác cực kỳ khó chịu.
- Quên đi, trước tiên lui ra đã.
Ý niệm Lâm Phong vừa động, thân thể hắn liền đứng im tại chỗ một lát, giống như ý niệm đang quay về bản thể vậy, sau một lúc thân thể hắn liền biến mất không thấy gì nữa, ý niệm đã trở lại trong bản tôn, cùng lúc đó bên trong đại điện Lâm Phong đang ở, có một tiếng rít gào cuồn cuộn truyền ra, khi lão độc vật rít gào, lão cùng Lâm Phong cách nhau không xa lắm.
- Là ai?
Lão độc vật rống lên một tiếng, có người đánh hắn đi ra ngoài, hơn nữa người kia còn là một nhân vật Vũ Hoàng, nhưng sao Vũ Hoàng lại có thể có được công kích đáng sợ như thế, làm sao có thể xuyên thấu nọc độc vô tận trong thân thể hắn.
- Lão độc vật, ngươi gầm thét cái gì vậy, chẳng lẽ ngươi bị người khác đá ra ngoài?
Lúc này, có một đạo thanh âm lạnh lùng truyền ra, Thanh Hải Chi Bằng đi ra, ánh mắt hướng về cánh cửa nào đó nhìn lại, lão độc vật nhìn chằm chằm vào Thanh Hải Chi Bằng, thần sắc trở nên xanh thẫm, hừ lạnh một tiếng.
- Yêu Linh Tháp thật sự là kỳ diệu, bên trong có thể ngưng tụ ra ý thức thể, cùng bản thể giống nhau như đúc, nếu như là tồn tại thực thể thì chẳng phải lão độc vật ngươi bị người ta giết chết rồi sao.
Thanh Hải Chi Bằng tiếp tục mở miệng, khiến cho sắc mặt lão độc vật xanh thẫm, cả giận nói:
- Ngươi muốn thử một chút không, có muốn ở bên trong ước định một điểm hay không.
- Phải không, ngươi bị người khác đánh chết, giờ lại muốn tìm ta trút giận, dựa vào tốc độ của ngươi, lúc giao phong ngươi tìm được ta sao?
Thanh Hải Chi Bằng cười lạnh nói:
- Đi, đi vào bên trong hư không Thiên Hữu Thành tác chiến.
- Phụng bồi.
Lão độc vật nói ra một câu lạnh như băng, có không ít người nghe được cuộc đối thoại này tỏ ra hứng thú, chuẩn bị tiến vào bên trong Yêu Linh Tháp xem cuộc chiến, Lâm Phong không có đi, mà trực tiếp rời khỏi nơi này, chỉ có điều một đoạn thời gian tiếp theo, Lâm Phong thường xuyên tiến vào bên trong Yêu Linh Tháp, rất nhanh cái tên Minh Thần bắt đầu tràn ngập ở bên ngoài Yêu Linh Tháp, Minh Thần là danh tự được Lâm Phong dùng khi tru sát cường giả ở bên trong Yêu Linh Tháp, cái tên này có ý nghĩa là tử thần, rất nhiều người thừa nhận không thể chống cự được tử vong đạo của hắn, nghe nói không có người nào có thể đánh bại Minh Thần, chiến tích của hắn là bất bại .
Lại có một tin tức nhỏ truyền ra, nghe nói công tử Thất Vũ Yêu cũng chết rất thảm ở trong tay Minh Thần, danh khí của Minh Thần càng ngày càng tăng, trang phục của hắn là một bộ hắc bào và một cái mặt nạ màu đen, đi đến đâu cũng giống như tử thần, trở thành đối tượng được rất nhiều người chú ý.
Ngày hôm nay, Lâm Phong lại xuất hiện ở bên trong Yêu Linh Tháp, hắn đứng ở trên đỉnh một tòa cổ bảo, trường bào màu đen phiêu động trong gió, tự mình lĩnh ngộ các loại thần thông công kích, hắn lại đến nơi đây thí luyện, Lâm Phong cảm thấy thực lực của mình đang chậm rãi mạnh lên, sau khi độ lần Thiên ma kiếp tiếp theo, hắn chuẩn bị làm chút gì đó.
Xa xa, có rất nhiều thân ảnh nhìn thấy Lâm Phong đứng ở kia liền không dám đến gần, thậm chí Bạch Vũ cũng có mặt trong đám người này, nàng mặc một kiện trường bào màu trắng, vừa thấy dáng người cùng khí chất kia là có thể cảm giác được dung nhan mỹ mạo của nàng.
- Minh Thần? lúc trước lão độc vật chính là bại trong tay hắn, hắn thật sự là Vũ Hoàng đỉnh phong sao?
Bạch Vũ thầm nghĩ trong lòng, lực lượng tử vong đỉnh phong, chiến thắng tồn tại Đại Đế đỉnh phong, quả thực là nghe rợn cả người, nếu nhân vật như vậy không xuất hiện ở bên người, nàng cũng không thể tin được có nhân vật Vũ Hoàng đỉnh phong đánh bại được lão độc vật.
Nàng cũng gặp qua một Vũ Hoàng lợi hại, nhưng không có đáng sợ như vậy, chỉ sợ lão độc vật cũng có thể dễ dàng giết chết người kia.
Đúng lúc này, thân thể Minh Thần trở nên hư ảo, lập tức biến mất tại chỗ, hiển nhiên là hắn đã rời khỏi Yêu Linh Tháp, nhìn thấy một màn này, ý niệm của Bạch Vũ cũng động, nàng nhắm mắt lại tùy thời rời khỏi chiến trường.
Bên trong yêu điện.
Vừa rồi Bạch Vũ nhìn Minh Thần giết chóc, trong đầu vẫn lưu lại tiếng vọng, sau khi rời khỏi vị trí đi ra bên ngoài yêu điện, Bạch Vũ vẫn có chút không yên lòng.
- Bạch cô nương.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm truyền ra, Bạch Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, liền thấy được thân ảnh Lâm Phong.
- Sao ngươi lại ở trong này, sau khi từ trong Thánh Vực đi ra ngươi đi nơi nào ?
Bạch Vũ hỏi.
- Ta đã trở lại từ sớm, hơn nữa ở trong này nhìn thấy Bạch cô nương vài lần, chỉ là Bạch cô nương ở trong Yêu Linh Tháp, không có thời gian để ý tới ta thôi.
Lâm Phong đạm cười nói, đoạn thời gian này mấy người Bạch Vũ cũng liên tục thí luyện ở trong Yêu Linh Tháp, có thể tiếp xúc với đối thủ mạnh mẽ, hơn nữa không phải giết chóc chân chính, không cần lo lắng an nguy sinh mệnh, cớ sao không làm, quả thật lãnh địa Vạn Yêu Vương là địa phương kỳ diệu.
Lão nhân cùng nhau trò chuyện rời khỏi bên này, nhưng Bạch Vũ vẫn ở lại giữa Bằng Yêu Bảo, vì thế Lâm Phong lại một mình rời đi, khi Lâm Phong mới rời đi, một đạo thân ảnh nhẹ nhàng đi tới, nhìn Bạch Vũ nói:
- Sao không lưu hắn lại.
Bạch Vũ quay đầu lại, nhìn Hà Trạch Chi Mãng nói:
- Lưu hắn lại làm cái gì?
- Hắn cũng tiến nhập Thánh Vực, chẳng lẽ cảm ngộ một đời không quý giá sao, ta chỉ kém một bước cuối cùng là sẽ bước vào một cái cảnh giới khác, các ngươi không cần nhưng ta cần.
Ánh mắt lão độc vật trở nên rét lạnh, nhìn chằm chằm vào thân ảnh đã rời đi của Lâm Phong.
Lúc này Lâm Phong cũng không cảm thấy gì, sau khi trở lại chỗ ở hắn liền dẫn theo Thu Nguyệt Tâm đi ra, từ lúc phá đạo đến nay, Lâm Phong để cho Thu Nguyệt Tâm ở trong thế giới của chính mình, hôm nay Thu Nguyệt Tâm từ vô tình hoá thành hữu tình, tâm niệm chỉ nghĩ về Lâm Phong, chỉ cần được ở bên Lâm Phong là đủ.
Thu Nguyệt Tâm so với Liễu Phỉ bình tĩnh hơn rất nhiều, kinh nghiệm của nàng với ngoại giới so với Liễu Phỉ nhiều hơn nhiều lắm, bởi vậy nàng không có sợ hãi, chỉ cần ở bên người Lâm Phong là tốt rồi.
Đi qua một cây cầu hình vòm, ánh mắt hai người nhìn về phía hoàng hôn ở nơi xa, cảnh tượng cực kỳ xinh đẹp.
- Thái dương cũng hư ảo như vậy, mà vì sao nó đẹp như thế.
Thu Nguyệt Tâm thì thào nói nhỏ, khoé miệng mỉm cười.
- Thật thật giả giả, nhân sinh như mộng, giống như mỗi một thời khắc cũng là chân thật vậy.
Lâm Phong mỉm cười đáp lại.
- Lại là gia hoả này, đúng là biết lừa nữ nhân mà.
Một đạo thanh âm lạnh lùng truyền ra, Lâm Phong quay đầu lại, hắn lại nhìn thấy công tử Thất Vũ Yêu và nữ nhân kia.
- Yêu thiếu, hắn so với chàng còn lợi hại hơn nha.
Nàng kia nhìn thấy dung mạo của Thu Nguyệt Tâm xong liền nở nụ cười với công tử Thất Vũ Yêu.
- Có yêu tinh như nàng là đủ rồi.
Công tử Thất Vũ Yêu nhàn nhạt nói, sau đó liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái, hai người lập tức đi qua Lâm Phong, Lâm Phong cũng không để ý đến họ, ánh mắt vẫn nhìn về phía vòm trời, thần sắc đen kịt như mực, tâm niệm Lâm Phong hơi động, khoé miệng của hắn lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn, hình như bên trên bầu trời có ma vân quay cuồng.
- Đi!
Lâm Phong mang theo Thu Nguyệt Tâm bay đi giống như gió vậy, trực tiếp rời khỏi bên này, mới vừa đi không xa hai người Thất Vũ Yêu liền quay đầu lại, lông mày hắn không khỏi khẽ cau lại, không ngờ hai người Lâm Phong trong khoảnh khắc đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.