Trung tâm của Sinh Mệnh Thần Điện chính là một tòa Sinh Mệnh Chi Thành. Nếu nhìn từ xa, Sinh Mệnh Chi Thành không phải một tòa thành, mà là một cây cổ thụ vô cùng to lớn, càng lá xum xuê kéo dài vài trăm dặm. Nó giống như là một cây cổ thụ đã tồn tại từ thời đại viễn cổ, trường tồn cho đến nay và tràn ngập lực lượng sinh mệnh màu xanh lục. Cái hồ Lâm Phong đang nằm chính là trung tâm của cổ thụ.
Khi nhìn thấy Lâm Phong vẫn chưa tỉnh, Tịch Tả liền có một linh cảm không hay. Nếu Lâm Phong vất không tỉnh, Thanh Phượng nhất định sẽ hóa đạo niết bàn để cứu lấy Lâm Phong.
-Tiền bối. Khi nào huynh ấy mới có thể tỉnh lại?
TRong khi Thanh Phượng đang hỏi Mộ Dung Tích Tích, thị Tịch Tả cũng đang dùng thần niệm tuyền âm cho Mộ Dung Tích Tích:
-Tiền bối. Ngài hãy nói là Lâm Phong sắp tỉnh rồi đi. Nếu không nha đầu này sẽ làm chuyện điên rồ đó.
Khi mới nghe tịch tả nói vậy, sắc mặt của Mộ Dung Tích Tích liền biến đổi, những khi nhìn Thanh Phượng, thì thần sắc lại khôi phục như bình thường, bình tĩnh đáp:
-Bây giờ hắn được sinh mệnh chi linh chữa trị, có lẽ chỉ vài ngày nữa là tỉnh.
Mặc dù Mộ Dung Tích Tích không biết khi nào Lâm Phong mới có thể tỉnh lại, nhưng nàng vẫn nói dối Thanh Phượng một cách thiện ý. Mà Mộc Băng Nhan đương nhiên cũng biết đó là nói dối, những nàng cũng sẽ không lại vạch trần. Nàng cũng hy vọng Lâm Phong có thể sớm ngày tỉnh lại, nhưng cũng không vì thế mà tiểu nha đầu Thanh Phượng này phải hóa đạo niết bàn .
Sau khi nghe xong Thanh Phượng liền hồ nghi nhìn Mộ Dung Tích Tích một cái, thấp giọng hỏi:
-Thật vậy chăng?
-Đương nhiên là thật. Ta đường đường là Thánh Vương, làm sao lại lừa gạt một tiểu nha đầu như ngươi.
Sau khi nghe Mộ Dung Tích Tích nói vậy, gương mặt của Thanh Phượng mới có chút buông lỏng, nhưng nàng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, rồi khẽ gật đầu nói:
-Vậy vãn bối sẽ chờ thêm bảy ngày nữa. Nếu sau bảy ngày mà huynh ấy vẫn không tỉnh.
Vạn bối nguyện hóa đạo niết bàn cho huynh ấy.
-Á!
Ngay khi Thanh Phượng dứt lời, Mộ Dung Tích Tích liền sửng sốt, lập tức nói:
-Có thể lâu thêm chút nữa không? Bảy ngày e là không đủ.
-Không. Nếu sinh mệnh chi linh chữa trị thành công, thì huynh ấy sẽ rất nhanh tỉnh lại. Nếu qua bảy ngày mà vẫn không tỉnh, thì đã chứng tỏ nó không có tác dụng.
Sau khi nói xong, Thanh Phượng liền cười với Mộ Dung Tích Tích một cái. nụ cười của nàng khiến cho trái tim của Tịnh Tả nahyr lên một cái. Sau đó cả bốn người đều nhìn về phía Lâm Phong, hi vọng hắn sớm tỉnh. Nhưng Lâm Phong lại không hề biết gì về chuyện này. Nếu như hắn biết, hắn đã sớm bỏ qua chuyện lĩnh ngộ sinh tử đạo rồi.
Bởi vậy nên bảy ngày này, hắn vẫn không ngừng thôn phệ sinh mệnh lực để tu luyện, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
…..
Đúng bảy ngày sau, Thanh Phượng lúc này đang ngồi ở bên người Lâm Phong, lẳng lặng nhìn hắn, ngây ngô cười.
-Lâm Phong. Sau này hai ta có thể thật sự ở bên cạnh nhau rồi. Mãi mãi không chia rời.
Thanh Phượng khẽ mỉm cười, thì thào nói.
-Phượng!
Khi nghe thấy vậy, sắc mặt của Tịnh Tả liền biến đổi, sau đó nàng lập tức nhìn thấy từng luồng hỏa diễm bao trùm lấy Thanh Phượng, tiếng phượng hót rung trời bắt đầu vang lên, trên thân thể của Thanh Phương cũng từ từ xuất hiện hư ảnh của một con cổ phượng.
-Không, Thanh Phượng, ngươi không thể làm như vậy!
Sắc mặt của Tịnh Tả lúc này trở nên vô cùng tái nhợt, quát to.
-Tả.
Giờ phút này, Thanh Phượng đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Tịnh Tả. Nụ cười của nàng lúc này vô cùng đẹp đẽ, tựa như một đóa hoa đang nở rộ:
-Tả, cám ơn tỷ.Thanh Phượng nợ tỷ rất nhiều.
-Thanh Phượng, muội không được làm như vậy.
Tịnh Tả điên cuồng lắc đầu, nhưng nàng vẫn không thể ngăn cản thanh Phượng.
Vào lúc này, cả Sinh Mệnh Chi Thành đều có thể nghe thấy từng tiếng phượng minh.
Ngay khi niết bàn lực của Thanh Phượng tràn vào trong cơ thể Lâm Phong, chúa tể lực lượng trong cơ thể hắn liền bắt đầu can thiệp sâu hơn vào sinh tử tuần hoàn. Trong khoảnh khắc, Lâm Phong dường như đã cảm ngộ được ý nghĩa của sinh tử.
-Sinh tử sinh tử, niết bàn, đây mới đích thật là tử sinh chuyển hoán.
Cả cơ thể Lâm Phong đều bắt đầu sôi trào, hắn điên cuồng thôn phệ sinh mệnh khí tức ở khu vực chung quanh để phục vụ cho sinh tử tuần hoàn.
Khi Tịnh Tả nhìn thấy Thanh Phượng từ từ thiêu đốt thân thể, mỗi khi thấy cảnh đó, nàng rất đau lòng. Nhưng Thanh Phượng lúc này lại không hề cảm thấy đau khổ, mà lại rất vui vẻ. Cuối cùng, nàng đã có thể mãi mãi ở cạnh Lâm Phong.
Lúc Mộc Băng Nhan nhìn thấy Thanh Phượng làm vậy, nàng liền nhắm hai mắt lại. Nàng không đành lòng nhìn cảnh đau thương này.
Nhưng đúng vào lúc này, Mộ Dung Tích Tích đột nhiên nhận ra sinh mệnh chi linh trong hồ đang điên cuồng suy giảm, nàng không khỏi nhìn về phía Lâm Phong. Vào lúc này, cơ thể Lâm Phong giống như là một cái động không đáy, điên cuồng cắn nuốt sinh mệnh linh lực. Nàng lập tức lớn tiếng quát:
-Đợi chút, không cần niết bàn!
Tịnh Tả lập tức bị tiếng rống đó làm chấn kinh, rồi nàng lập tức chú ý tới dị thường của Lâm Phong, đồng thời hét toi:
-Thanh Phượng, mau dừng lại. Lâm Phong có dấu hiệu khôi phục rồi kìa.
-Cái gì! Dừng lại, nghịch.
ngay lập tức, luồng sinh mệnh lực khủng bố đang bao vây Thanh Phượng lập tức biến mất. Mộ Dung Tích Tích lập tức đi đến kiểm tra thân thể của nàng, rồi đánh ra một chưởng về phía Thanh Phượng, làm cho sinh mệnh lực chảy ngược vào cơ thể Thanh Phượng.
-Nguy hiểm thật.
Mộ Dung Tích Tích cảm thán.
Cũng may là Thanh Phượng còn chưa hoàn toàn hóa đạo niết bàn, nên linh hồn còn chưa bị thương đến mức nghiêm trọng, nên nàng mới có thể sinh chi nghịch chuyển.
Sau một lúc, Thanh Phượng mới từ trong ngây dại tỉnh lại. Ánh mắt của nàng bây giờ chỉ nhìn chằm chằm Lâm Phong.
-Sao lại thế này?
Thanh Phượng nghi hoặc hỏi.
-Sinh tử nhị trọng trong cơ thể hắn giống như đang bắt đầu chuyển hóa, dường như chúng bắt đầu dung hợp lẫn nhau.
Mộ Dung Tích Tích nhìn Lâm Phong, thì thào nói nhỏ:
-Thì ra từ trước tới giờ, hắn chỉ là đang tu hành, chứ không phải chết giả!
-Tu hành?
Khi nghe vậy, sắc mặt của Thanh Phượng bắt đầu tươi lên hẳn:
-Nha đầu, sao muội lại xúc động như thế? Cũng may là không sao.
Sau khi nghe xong, Thanh Phượng lại tiếp tục nhìn phía Lâm Phong.
-Chúng ta lui về phía sau.
Mộ Dung Tích Tích tiến lên nói với hai người, rồi mang theo hai nàng lui lại. trong khoảng thời gian tiếp theo, Lâm Phong vẫn tiếp tục thôn phệ sinh mệnh chi linh. Ở trong cơ thể hắn đang bắt đầu hình thành một cơn lốc sinh tử, tạo nên một ý cảnh bao phủ khắp thiên địa cũng.
Lúc Mộ Dung Tích Tích cùng Mộc Băng Nhan nhìn thấy sự thay đổi thiên địa này, trong lòng họ liền khẽ run. Hai người họ cũng không ngờ khả năng lĩnh ngộ của Lâm Phong lại lợi hại như vậy, ngay cả lúc sắp chết, hắn lại có thể khiến cho đại đạo của hắn đại thành. Lấy thiên phú của hắn, rất đáng để cho các Thần Điện không tiếc hết thảy lấy mạng của hắn. Thậm chí bởi vậy, mà còn hy sinh một vì Thánh Nhân.
Sau một lúc lâu, sinh tử quang hoàn xung quanh Lâm Phong đột nhiên hướng thẳng lên tận trời. Thêm một lúc lâu sau, Lâm Phong mới từ từ mở mắt ra. Hắn lập tức thấy được bầu trời xanh biếc, cảm nhận từng đợt từng đợt không khí mát mẻ trào vào trong từng lá phổi. Lúc này, trên mặt Lâm Phong mới nở một nụ cười thỏa mãn.
Nhưng cảm giác thoải mái đó chẳng kéo dài được bao lâu, Lâm Phong lúc này đột nhiên cảm giác được một ánh mắt lạnh thấu xương. Hắn lập tức nhìn về phía chủ nhân của ánh mắt đó:
-Tịnh Tà!
Giờ phút này, từng trong đôi mắt của Tịnh Tà tỏa ra từng tia sáng lạnh lùng, giống như muốn nuốt trọn hắn, khiến cho Lâm Phong vô cùng ngạc nhiên.
-Cái tên hỗn láo nhà ngươi sao lại không chết. Ngươi có biết vì ngươi, mà thiếu chút nữa là phượng chết rồi không?
-Cô có ý gì?
Lâm Phong nghi hoặc hỏi:
-Nếu lúc nảy ngươi không tỉnh lại, thì Thanh Phượng đã dùng hóa đạo niết bàn cứu ngươi rồi.
Khi Lâm Phong nghe vậy, hắn liền vỡ lẽ ra, thanh phượng chính là nguyên nhân của luồng khí tức niết bàn lúc nảy. Ngay sau đó, Lâm Phong lập tức đi đến bên cạnh Thanh Phượng, nhìn Thanh Phượng, rồi sờ sờ hai má của nàng, nói:
-Nha đầu ngốc!
-Không phải là muội không có việc gì sao?
Thanh Phượng cười nói.
-Không có việc gì ư? Nếu không có là tiền bối cắt ngang, thì ngươi đã chết rồi.
Tịnh Tà có chút phẫn nộ nói.
Lâm Phong nhìn về phía Mộ Dung Tích Tích cùng Mộc Băng Nhan, nói:
-Cảm tạ hai vị tiền bối đã cứu ta. Lâm Phong vô cùng cảm kích.
Ngay sau khi nói xong, Lâm Phong liền cuối đầu cảm tạ.
-Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Nhưng ngươi cần phải đối tốt nàng đó.
Nói xong, Mộc Băng Nhan lại nhìn Thanh Phượng, rồi thở dài một tiếng:
-Không phải người cũng có thể vì ngươi mà hi sinh tính mạng, nên người phải cố gắn quý trọng và bảo vệ.
-Vãn bối hiểu.
Lâm Phong khẽ gật đầu, rồi lập tức nắm lấy tay Thanh Phượng, hỏi:
-Đây là đâu?
-Đây là Sinh Mệnh Thần Điện. Còn đây là Mộc Băng Nhan tiền bối, nàng là bạn cũ của nhà tiên tri.
Tịnh Tả mở miệng giải thích.
-Hỏa Diễm Thần Điện, Băng Tuyết Thần Điện, còn có Hư Không Thần Điện nữa.
Khi nghỉ tới đây, trong mắt Lâm Phong một tia sáng cực kỳ rét lạnh, thiếu chút nữa đã giết hắn.