Vậy mà Thần Thú Mộ và Hằng Hà Thời Gian lại tương liên đến nhau, hơn nữa thần nữ Huyên đã từng đi vào trong này, nên hôm nay mới quen đường, tránh được nguy hiểm như vậy.
- Sao ta lại có cảm giác ngửi được một cỗ ý cảnh năm tháng lưu động, thần nữ Huyên, nơi này là nơi nào?
Có người mở miệng hỏi.
- Thần Thú Mộ ở trong đó.
Thần nữ Huyên mở miệng nói, khiến cho thần sắc mọi người ngưng hạ, Thần Thú Mộ mai táng thần linh của thần thú tộc sao.
- Ngươi đã tới nơi đây, vì sao lần này phải mang theo chúng ta?
Chỉ thấy ánh mắt Đằng Xà lộ ra một chút khí tức âm lãnh, có chút hoài nghi động cơ của thần nữ Huyên, đây thật sự là Thần Thú Mộ sao, tại sao thần nữ Huyên lại mang bọn họ đến đây.
- Hình như cái hành lang này là hành lang thời gian, hơn nữa mỗi lần lại lưu động ở những địa phương bất đồng, rất khó tìm được, nếu một mình ta đi rất có khả năng đi vào bên trong nhưng ra không được, bởi vậy ta hy vọng cùng chư vị đi vào.
Thần nữ Huyên mở miệng nói, khiến cho Ngao Ma nhìn về phía Lâm Phong:
- Lão đại, Phượng Hoàng Cốc không có hảo ý, bọn họ biết ngươi là cấm kỵ thể, có mệnh số trong người, mang theo đại khí vận, cho nên bọn họ mời ngươi đến, nhờ vả ngươi cùng nhau đi vào.
- Không chỉ có ta, mọi người trong này đều là yêu kiệt trong Thái Yêu giới, họ đã tự nguyện thì chúng ta cũng không có cái gì để nói cả.
Lâm Phong đáp lại:
- Chỉ có điều sau khi đi vào, phải hết sức cẩn thận.
- Ân.
Ngao Ma gật gật đầu, thần nữ Huyên đã bước vào trong hành lang, một cỗ ý cảnh kỳ diệu bao phủ mọi người, hành lang này giống như không có điểm cuối, không biết sẽ đi về đâu, hơn nữa có rất nhiều tia sáng ngẫu nhiên chạy qua bên cạnh bọn họ.
- Cẩn thận những luồng lưu quang này, không nên đụng đến, nếu không đừng trách ta không có nói cho các ngươi.
Thần nữ Huyên mở miệng nói, phiến không gian này, tràn ngập khí lưu thần bí.
- Ngưu tiền bối, ngươi cảm giác được không?
Lâm Phong mở miệng hỏi.
Đây là hành lang thời không, cẩn thận những chùm tia sáng lưu động kia, nó chính là gió lốc thời gian, nghìn vạn không nên bị cuốn vào bên trong, nếu không sự tình gì cũng có khả năng phát sinh, ở bên trong Hằng Hà Thời Gian, thời gian là sai loạn vô cùng, có khả năng đột nhiên ngươi bị cuốn vào trong cơn lốc thời không, vĩnh viễn không ra được, hoặc là thời điểm đi ra đã là ngàn năm.
Thanh âm của Lão ngưu vang lên trong đầu Lâm Phong, khiến cho nội tâm Lâm Phong chấn động, đúng vậy, thời gian có hai thuộc tính, có khả năng đứng ở bên trong một vạn năm, bên ngoài chỉ mới trôi qua thời gian rất ngắn, cũng có khả năng ở bên trong một cái nháy mắt, bên ngoài đã trôi qua nghìn vạn năm, loại thác loạn này, là phi thường đáng sợ .
Đoàn người đi về trước cực kỳ cẩn thận, không dám loạn động.
- Cẩn thận, có gió lốc thời gian.
Đúng lúc này, phía trước có một cơn lốc cuốn về phía bọn họ, khiến cho đồng tử mọi người co rút lại, tất cả nhanh chóng đứng sát vách tường, xẹt qua trước mặt đám người, tất cả mọi người không dám nhìn ra.
- Tiếp tục đi thôi.
Thần sắc Thần nữ Huyên bình tĩnh lại, giống như nàng đã luyện thành thói quen, trong lúc bất tri bất giác, những người này đã đi về phía trước được hai ngày, hành lang hóa thành không gian thông thoáng tám mặt, tất cả mọi nơi đều là lối rẽ.
- Thần nữ Huyên, cứ đi về trước không mục đích như vậy sao?
Cường giả Huyền Vũ tộc mở miệng hỏi.
- Việc này vốn dựa vào vận khí, vận khí tốt thì sẽ có thu hoạch, vận số không tốt, đừng mong đi ra ngoài được.
Thần nữ Huyên mở miệng nói, khiến cho mọi người thầm than nàng lớn mật.
Đúng lúc này, phía trước có một đạo lưu quang chiếu tới, trong lưu quang còn có rất nhiều mảnh nhỏ, làm cho người ta cảm giác hoa mắt.
- Có người.
Một đạo thanh âm đột nhiên truyền tới, mọi người lập tức phát hiện, ở bên trong lưu quang thực sự có bóng người, người này nằm ở kia, giống như không hề nhúc nhích, nhưng vẫn có sinh cơ, hơn nữa trong tay người này còn nắm một kiện Thánh Vương Binh phi thường đáng sợ, khí tức tràn ngập ra khiến những người này động tâm.
- Vô thượng Thánh Vương Binh.
Ánh mắt những người này trở nên nóng cháy, trên người Tông Càn sinh ra cánh chim, hắn muốn lấy tốc độ của hắn đi thử xem có lấy được Thánh Vương Binh không.
- Không cần mạo hiểm.
Tông Lâm mở miệng nói.
- Không có việc gì, lấy tốc độ của ta, tuyệt đối không thành vấn đề.
Tông Càn bước về phía trước một bước, thân thể lập tức một phân thành hai, trong đó có một tôn thân ảnh hóa thành Kim Sí Đại Bằng, đột nhiên cánh chim giương lên, thân ảnh hắn biến thành một luồng lưu quang, hướng về phía cơn lốc đánh sâu vào.
- Ông!
Chỉ thấy lợi trảo trực tiếp móc lấy Thánh Vương Binh, nhưng mà đúng lúc này, có một cỗ ý cảnh bao phủ hắn, gió lốc hướng về phía hắn cuốn qua.
Tông càn hóa thành tia chớp, mang theo kiện Thánh Vương Binh kia đi ra ngoài, nhưng mà giờ khắc này tốc độ của hắn giống như chậm hơn so với ốc sên, khiến đồng tử một tôn thân thể khác của hắn co rút lại.
- Không tốt.
Khi lời nói của hắn hạ xuống, tôn thân thể kia bị quấn vào bên trong, cái thân thể đó vẫn đang giãy dụa, nhưng rất nhanh nó liền biến mất theo cơn lốc thời gian kia.
- Thật là khủng khiếp, một chút lực phản kháng cũng không có.
Đám người nhìn chằm chằm vào Tông Càn, chỉ thấy một tôn thân thể khác của hắn chuyển ánh mắt qua nhìn Lâm Phong, ánh mắt cực kỳ âm lãnh.
- Ngươi tước đoạt số mệnh của ta.
Tông Càn lạnh lùng nói, sát khí lộ ra ngoài, Lâm Phong lộ ra một chút thần sắc cổ quái, cướp đoạt số mệnh cũng chỉ là một loại cảm giác mơ hồ, rất khó nói rõ, nó có thật sự ảnh hưởng số mệnh hắn hay không cũng không thể khẳng định, tuy nói Tông Càn xui xẻo, nhưng đó là do hắn tự đại.
- Không biết lượng sức.
Lâm Phong lạnh lùng nói, sau đó mặc kệ đối phương, tiếp theo bọn họ lại slđi về phía trước, trên đường đi phát hiện không ít cơn lốc thời gian, bên trong hoặc có người bị cuốn vào, hoặc bảo vật kỳ diệu, khiến những người này cảm giác rung động rất lớn, không biết người bị cuốn vào là tồn tại gì, bị cuốn vào trong đó bao nhiêu năm rồi.
- Tìm được rồi.
Đúng lúc này, thần nữ Huyên đột nhiên mở miệng, trong thanh âm lộ ra một chút kinh hỉ, phía trước nàng xuất hiện từng đạo bạch quang sáng chói.
- Chính là nơi đây, chúng ta có thể đi vào.
Thần nữ Huyên chỉ vào đám bạch quang phía trước nói với mọi người, khiến cho đám người lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Lần đầu tiên ta tới nơi đây, không cẩn thận bị loại bạch quang này cuốn vào, nó mang ta đi đến một chỗ nào đó, ở đó ta gặp được Thần Thú Mộ, các ngươi có đi hay không.
Thần nữ Huyên nhìn mọi người hỏi.
- Nếu thần nữ Huyên đã nói như vậy, chúng ta tự nhiên nguyện đi trước.
Mọi người mở miệng nói, sau đó đi lên trước.
- Mọi người cùng nhau liên thủ đi vào thôi, không nên bỏ lại ai, bằng không chỉ có đường chết.
Thần nữ Huyên cười nói, nụ cười này làm cho người ta cảm giác được mị lực điên đảo chúng sinh, trên người nàng vốn có quang hoàn bao phủ, khiến nụ cười mỉm đó nhìn đẹp hơn.
- Ân.
Mọi người đều tiến lên đi, hình như bọn họ đều muốn dựa vào thần nữ Huyên để đi qua, nhưng mà thần nữ Huyên lại duỗi tay chỉ về phía cường giả Huyền Vũ tộc và Lâm Phong mỉm cười.
- Lão đại, xem ra thần nữ Huyên đang so sánh cường giả Huyền Vũ tộc và ngươi.
Ngao Ma nở nụ cười, Lâm Phong đi lên phía trước, nắm lấy tay thần nữ Huyên, bên kia nắm tay Ngao Ma, bọn họ đồng thời đi vào bạch quang, trong khoảnh khắc bọn họ bị cuốn lên, thân thể giống như xuyên thấu hư không, bắt đầu du hành trong hành lang.
- Hành lang thời gian.
Lâm Phong cũng nhìn thấy vô số cảnh tượng, đây là một lần du hành thời gian, thậm chí nơi đây còn có một chút hình ảnh chiến đấu xuất hiện ở trong tầm nhìn của hắn, từng màn chiến đấu, đều chợt loé lên rồi biến mất, còn có hình ảnh rất nhiều người cùng nhau lưu lạc trong đó, tất cả đều là hư ảo không phải hiện thực.
Các loại lưu quang, gió lốc hủy diệt, thổi qua trước người bọn họ khiến bọn họ cảm giác sau lưng lạnh lẽo, trong nơi này thật là đáng sợ, tràn ngập khí tức thần bí.
- Không. . .
Đúng lúc này, Lâm Phong kinh sợ rống lên một tiếng, sắc mặt trở nên trắng bệch trong khoảnh khắc.
- Lão đại.
Ngao Ma kinh hãi, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong:
- Lão đại, ngươi làm sao vậy?
- Không, sẽ không.
Thân thể Lâm Phong run rẩy, bỏ tay thần nữ Huyên cùng Ngao Ma ra, chân hắn bước về phía trước.
- Lão đại.
Ngao Ma lôi kéo Lâm Phong, không cho Lâm Phong đi ra ngoài.
Lâm Phong muốn buông tay Ngao Ma ra, nhưng mà Ngao Ma lại gắt gao lôi kéo hắn.
- Nếu đã muốn đi ra ngoài, thì cứ đi đi.
Đột nhiên có một đạo thanh âm truyền ra, một đôi cánh chim cự đại quét ngang, mang thân thể Lâm Phong và Ngao Ma quét đi ra ngoài.
Lâm Phong quay lại nhìn chằm chằm vào Tông Càn, trong mắt hiện lên hàn quang lạnh như băng, chỉ thấy hắn đánh ra một chưởng, quát lên với Ngao Thương Hải:
- Chiếu cố Ngao Ma.
Nói xong, Lâm Phong xoay người lại, hướng về phía xa xa vọt đi, khiến cho Ngao Ma hét lớn một tiếng:
- Lão đại.
Phía dưới đều là dòng khí nguy hiểm, lúc này Lâm Phong đi ra ngoài, sẽ là cửu tử nhất sinh, một màn bất thình lình này khiến tất cả mọi người sợ ngây người, không biết Lâm Phong đã nhìn thấy cái gì.
Sau khi Lâm Phong lao ra khỏi bạch quang, hắn liền bước chậm một mình, một đạo ánh sáng hủy diệt gào thét mà qua bên cạnh hắn, nhưng mà thần sắc Lâm Phong lại không thay đổi, vẫn hướng về phía trước như cũ.
- Lâm Phong, ngươi điên rồi.
Thanh âm của lão ngưu vang lên, trong này là cấm địa Hằng Hà Thời Gian, lúc trước hắn theo chủ nhân đi vào cũng mệt nhọc hồi lâu.
- Ta thấy được con của ta rơi vào bên trong.
Lâm Phong trả lời một tiếng, thời điểm từng màn hư ảnh hiện lên, hắn thấy được một hình ảnh làm hắn sợ ngây người, Già Thiên cùng Quỳnh Thánh dắt tay nhau đi tới Hằng Hà Thời Gian, bị quấn vào trong một mảnh không gian, bọn chúng nắm chặt tay nhau, đối mặt sinh tử.
- Hai cái tên hỗn đản này, nếu đã gặp nhau, vì sao phải đến Hằng Hà Thời Gian mạo hiểm.
Lâm Phong thầm mắng trong lòng, nếu như Mộng Tình cùng U U biết nhất định sẽ điên lên mất, may mà ngọc giản của chúng chưa vỡ nên Lâm Phong biết, bọn nó còn sống.