Lâm Phong hướng về phía đường về không ngừng đi tới, từng cơn lốc thời gian thổi qua người hắn, khiến cho hắn cực kỳ cẩn thận, hắn cảm giác mình giống như đang ở trong tiểu thế giới, đối mặt với đủ các loại nguy cơ, gian nan đi về trước, nguy cơ rất nhiều.
- Tại sao lại có cấm địa Hằng Hà Thời Gian.
Lâm Phong cảm giác được sự khủng bố trong này, nó giống như đường hầm thời không, lại giống như hư không loạn lưu.
- Lâm Phong, ngươi đang ở trong không gian có thời gian bị cải biến, nhưng mà ở trong này, chúng ta không cảm giác được bên ngoài đã bao lâu, chỉ có thể cảm thụ thời gian trong này.
Lão ngưu mở miệng nói với Lâm Phong, khiến cho sắc mặt Lâm Phong cứng đờ, hy vọng thời gian trong này trôi qua chậm một chút, nếu thời gian bị gia tốc, chỉ sợ hắn còn rất ít thời gian, ước định một năm bên ngoài sắp tới rồi.
Vừa rồi Lâm Phong cảm giác mình ở bên trong cơn lốc thời gian nhìn thấy hài tử, nhưng giờ phút này hắn muốn tìm kiếm chỗ Già Thiên cùng Quỳnh Thánh ở lại không thấy, Lâm Phong cũng thử đưa tin qua cho chúng, nhưng truyền tin ngọc giản lại không dùng được, nơi đây đoạn tuyệt liên hệ thần niệm.
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trên đó là một mảnh gió lốc màu đen, Lâm Phong cảm giác cả người đều mát lạnh, giống như phiến không gian này rất lạnh vậy, loại cảm giác cô tịch khiến Lâm Phong phiêu bạc ở trong thời gian, giống như không nhớ rõ chính mình ở trong này đã bao lâu, vĩnh viễn không có điểm cuối.
Lại là một đạo bạch quang cuốn tới, giống như thủy triều muốn bao phủ hết thảy, thân thể Lâm Phong như một cơn gió, hướng về phía bên cạnh tránh đi, nhưng mà luồng thủy triều này muốn bao phủ tất cả, khiến cho thần sắc Lâm Phong trở nên khó coi, toàn bộ lực lượng đánh lên một điểm, điên cuồng oanh đi ra ngoài, khiến cho luồng bạch quang kia xuất hiện một cái lỗ hổng, ở trong phút chốc, thân thể Lâm Phong giống như thuấn di ra ngoài, khoảnh khắc bạch quang khép kín lại thì đó cũng là lúc Lâm Phong đi ra, trái tim hắn hung hăng nhảy lên, hắn đã trải qua loại nguy hiểm này rất nhiều lần.
Nhưng mà đúng lúc này, phía trước lại có vài cỗ nguyên lực lượng hướng về phía Lâm Phong đánh sâu đến, khiến sắc mặt Lâm Phong trở nên rất khó coi, Lâm Phong nhắm mắt lại cảm giác nhịp đập trong thiên địa, lợi dụng cảm giác đó đi quan sát ngoại giới, sau đó di động, nhưng vẫn bị một cỗ lực lượng thủy bản nguyên đụng phải cánh tay như cũ, cánh tay hắn lập tức bốc lên khói trắng, giống như bị đốt trơ trọi vậy, đau nhức khiến Lâm Phong phải cắn răng, đây là cảm giác đau đớn như cắt thịt.
Miệng vết thương giống như đóng băng lại trong giây lát, cảm giác đau đớn khiến Lâm Phong không có tri giác.
- Đây là lực lượng thủy bản nguyên, nó không chỉ lạnh tới cực điểm, còn có thể rất nóng, cảm giác rất thống khổ .
Lực lượng căn nguyên sinh mệnh của Lâm Phong không ngừng khôi phục thương thế, nhưng hắn vẫn cẩn thận đi về phía trước như cũ, chòm râu của hắn dần dần dài ra, quần áo cũng thay đổi, tóc dài đến thắt lưng.
- Ngưu tiền bối, qua đã bao lâu rồi?
Lâm Phong mở miệng hỏi.
- Mười hai năm.
Một đạo thanh âm vang lên trong đầu Lâm Phong, khiến cho lòng hắn hồi hộp, mười hai năm rồi, hy vọng Vận Mệnh Thần Điện không có chuyện gì.
Những năm gần đây Lâm Phong luôn tự hỏi, vì sao lực lượng căn nguyên chân chính do thiên địa dưỡng dục ra có thể cường đại đến loại trình độ này, mà lực lượng căn nguyên do bọn họ lĩnh ngộ ra không có đáng sợ như vậy, hơn nữa Lâm Phong chính hắn là chúa tể thế giới, hắn có lực lượng căn nguyên của chính mình, hắn đang suy nghĩ, hình như con đường tu hành của hắn có lệch lạc, phải như thế nào mới có thể bước vào chúa tể chi cảnh hậu kỳ đây.
- Lâm Phong.
Đúng lúc này, thanh âm của lão ngưu truyền đến, khiến cho thần sắc Lâm Phong ngưng hạ, chỉ thấy phía trước xuất hiện một cánh cửa gió lốc, nơi đây chính là địa phương Lâm Phong nhìn thấy Già Thiên và Quỳnh Thánh bị cuốn vào.
- Hai đứa trẻ bị cuốn vào bên trong, sinh tử chưa biết, ngươi thật muốn đi vào sao?
Thanh âm của lão ngưu rất là ngưng trọng, không ai biết bên trong sẽ có cái gì.
- Ân.
Lâm Phong khẽ gật đầu, sau đó hướng về cái động khẩu kia đi vào, vô luận trong này có cái gì, hắn nhất định phải đi vào tìm được Già Thiên và Quỳnh Thánh.
- Ta sẽ lấy thân ngoại hoá thân đi thử trước.
Lâm Phong lại mở miệng nói, từng cỗ thân ảnh của Lâm Phong lập tức xuất hiện, sau đó nhảy vào trong cơn lốc, rất nhanh phân thân của Lâm Phong liền cảm giác thấy tình cảnh bên trong, nội tâm không khỏi rung động, trong này thật nhiều nguy cơ, hơn nữa tốc độ rất nhanh, phân thân bình thường của hắn không có thực lực gì, nên rất khó thông qua.
Sau khi thử hồi lâu, Lâm Phong liền mở miệng nói:
- Nếu hai cái tiểu gia hỏa chưa chết, có lẽ thông đạo sẽ thông tới một địa phương an toàn khác, ta sẽ dùng phân thân mở đường, bản tôn lẩn tránh nguy hiểm.
Dứt lời, chỉ thấy rất nhiều phân thân tiến vào trong gió lốc, Lâm Phong cũng tùy thời bước chậm tiến vào bên trong, các loại nguy cơ đáng sợ xuất hiện, thậm chí có ảo cảnh cường đại, nhưng mà bởi vì có phân thân mở đường, nên hết thảy đều xem như hữu kinh vô hiểm, hơn nữa tốc độ gió lốc cực nhanh, không bao lâu sau nó đã quấn Lâm Phong vào một khối không gian khác, thân thể Lâm Phong bị ném đi ra ngoài, chỉ thấy hắn ổn định thân hình, bước chậm trong hư không, nhìn về phía chung quanh, nhất thời có chút ngây người.
Trong này có một mảnh sinh mệnh ốc thổ bị bạch quang bao vây, luồng bạch quang kia giống như là lực lượng thời gian, bao phủ phiến ốc địa này.
Ở phía trên cái ốc địa này Lâm Phong thấy được rất nhiều sinh mệnh, có võ tu nhân loại, hơn nữa trong số bọn họ có rất nhiều người có thực lực rất mạnh.
- Trong Hằng Hà Thời Gian cũng có tiểu thế giới.
Trong lòng Lâm Phong thầm run rẩy, chỉ thấy một đạo thân ảnh gào thét mà đến, người này mặc quần áo mộc mạc, tóc có vẻ vài phần hỗn độn nhưng sạch sẽ, ánh mắt hắn hữu thần, nhìn chằm chằm Lâm Phong, nói:
- Lại có người từ ngoài đến, làm sao ngươi vào được đây?
- Lâm vào trong một cơn lốc, sau đó đi đến nơi đây.
Lâm Phong mở miệng nói.
- Xem ra ngươi giống với hai gia hỏa cách đây vài trăm năm trước, vận khí bọn ngươi thật tốt.
Thân ảnh kia cười nói, khiến cho đồng tử Lâm Phong co rút lại, hai cái tiểu gia hỏa, vài trăm năm trước?
- Quả nhiên, tốc độ chảy của thời gian tăng nhanh hơn rất nhiều.
Tuy Lâm Phong khiếp sợ, nhưng trong lòng lại buông xuống một tảng đá:
- Bọn họ ở đâu?
- Tất nhiên ở nơi đây, ngươi nhận biết bọn họ?
- Nhận biết, còn thỉnh các hạ mang ta đi nhìn.
Lâm Phong mở miệng nói.
- Tốt, ngươi theo ta.
Người này mang theo Lâm Phong đi về phía trước, không bao lâu sau bọn họ đi tới trước một sườn núi nhỏ cây cối um tùm, chỉ thấy nơi đây có một vị lão nhân, hai gã thanh niên, hình như họ đang tùy ý trò chuyện với nhau.
- Già Thiên, Quỳnh Thánh.
Lâm Phong hô lên, thân thể hai người phía dưới nhất thời run rẩy, cả hai ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, trong khoảnh khắc con mắt của bọn họ đỏ lên.
- Phụ thân.
Già Thiên và Quỳnh Thánh đồng thời hô lên, thân thể lập tức lao ra, đi đến trước mặt Lâm Phong, hung hăng ôm lấy hắn.
- Vài trăm năm rồi, rốt cục cũng được gặp lại phụ thân.
Già Thiên cảm thán một tiếng, hôm nay hắn đã tăng thêm vài phần thành thục, mà tu vi lại khiến Lâm Phong rung động, hắn cũng đã bước vào cảnh giới đại thành Thánh Vương.
Lâm Phong lộ ra một nụ cười cổ quái, vài trăm năm rồi, hắn là phụ thân Già Thiên nhưng hình như hắn còn chưa ở cùng Già Thiên ngày nào, chuyện này làm sao không khiến hắn có cảm giác quái dị.
- Tốt, còn sống là tốt rồi.
Lâm Phong rất vui mừng, Già Thiên đã bước vào đại thành Thánh Vương, Quỳnh Thánh cũng bước vào tiểu thành Thánh Vương, cả hai đều phi thường cường đại.
- Cảnh giới cuarc ác ngươi phải vượt qua vi phụ đấy.
Lâm Phong cười to nói.
Hai người lộ ra một nụ cười run rẩy, chỉ nghe Già Thiên nói:
- Mấy cái này còn phải dựa vào Thì Lão hỗ trợ, không có Thì Lão chiếu cố, chúng con cũng không có cảnh giới hôm nay.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía lão giả bình thường kia, hắn nhất thời cảm giác người này sâu không lường được, nhìn mãi không thấu, chỉ thấy hắn bước chậm xuống, khẽ hạ thấp người với lão nhân, nói:
- Vãn bối là Lâm Phong, đa tạ tiền bối chiếu cố hai tên tiểu gia hỏa này.
- Không cần tạ ơn, đó là do thiên phú của bọn nó tốt, nếu không ta chiếu cố thì có tác dụng gì, còn không phải giẫm chân ở một cảnh giới sao.
Lão nhân cười nói:
- Tiểu tử Già Thiên chính là căn nguyên thể trời sinh, lĩnh ngộ lực lượng căn nguyên rất dễ dàng, lão nhân ta cũng cảm thấy kinh ngạc.
Căn nguyên thể trời sinh?
Lâm Phong liếc mắt nhìn Già Thiên, từ nhỏ tiểu gia hỏa này đã có được các hệ năng lực, đúng là thiên phú rất đáng sợ.
- Phụ tử các ngươi đoàn kết, hảo hảo tâm sự, lão nhân ta đi có việc.
Thì Lão cười nói rời đi, Lâm Phong nhìn về phía Già Thiên cùng Quỳnh Thánh, hỏi:
- Lâu như vậy mà các ngươi không có nghĩ tới chuyện đi ra ngoài sao?
- Nghĩ tới, chẳng qua Thì Lão nói, thời cơ chưa tới.
Quỳnh Thánh đáp lại một tiếng:
- Phụ thân, trong này là một khối bảo địa, chúng con mang người đi tới một địa phương.
Nói xong, hai cái gia hỏa nắm tay Lâm Phong hướng về nơi nào đó chạy đi, sau một lát Lâm Phong phát hiện bọn chúng mang theo mình đi tới không gian sinh mệnh bao phủ khu vực này, nơi đây có rất nhiều hành lang thời gian, bên trong cũng có không gian riêng, lại có các hệ căn nguyên thiên địa cùng với các loại lực lượng hủy diệt.
- Chúng con ở trong này tìm hiểu, có chỗ nào không hiểuThì Lão và những người khác đều nhiệt tình trợ giúp chúng con, nên con mới có cảnh giới như hôm nay, phụ thân, Già Thiên đã có vài hệ căn nguyên đại viên mãn .
Quỳnh Thánh nhếch miệng cười nói:
- Chỉ có điều con vẫn còn kém một chút, nhưng con sẽ cố gắng tu hành, về sau không để phụ thân lo lắng nữa, con sẽ cùng phụ thân kề vai chiến đấu.
- Ân, kề vai chiến đấu.
Già Thiên cười gật đầu.
- Hảo gia hỏa, cuối cùng các ngươi cũng trưởng thành, đi, đi gặp mẫu thân các ngươi.
Lâm Phong sờ sờ đầu hai gia hỏa, lập tức cười nói, sau đó mang bọn chúng tiến vào thế giới của chính mình, Mộng Tình, U U nhìn thấy hai người cũng cực kỳ cao hứng, Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà chứng kiến tôn nhi trở về, cũng cười tới mức sắp hỏng rồi, người một nhà đều vui vẻ hoà thuận.
Hi Hoàng cũng ở trong này, nàng nhìn một nhà Lâm Phong, giống như những người đang đứng đây vậy, nàng đã bị Thu Nguyệt Tâm và Hân Diệp ảnh hưởng, hôm nay lãnh ý trên người Hi Hoàng đã càng ngày càng yếu .
- Ngươi còn muốn tìm ta báo thù sao?
Lâm Phong hỏi Hi Hoàng.
Thần sắc Hi Hoàng trở nên phức tạp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, sau đó nhắm mắt lại, lắc đầu nói:
- Không hận, là Cửu U ca ca tự nguyện, đều do ta hại hắn.
- Ngươi có thể buông là tốt.
Lâm Phong nở nụ cười, đoạn ân oán này cũng nên buông xuống rồi.