Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 270 - Mộng Các

Mộng Các Mộng Các viptruyenfull.com

Dịch: Muỗi.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: viptruyenfull.com

Hai đôi nam nữ ở bên cạnh nhìn thấy ba người Lâm Phong đều im lặng, bọn họ bật cười một tiếng, không tiếp tục để ý tới đám người Lâm Phong nữa.

- Sư huynh, sư huynh biết lần này Lãnh sư huynh đến thành cổ Thiên Lạc làm gì không?

- Đương nhiên biết. Lần này sư huynh Lãnh Nguyệt tới thành cổ Thiên Lạc là vì một thanh đao.

Một nam tử trả lời.

- A?

Thiếu nữ kia cười, nhìn về phía đám người xung quanh, lại nói:

- Lãnh sư huynh đã có đao pháp lợi hại như vậy, còn có thanh đao thể thu hút được hắn, nhất định phải là thanh đao rất lợi hại.

- Đó là thanh đao Tàn Nguyệt đạt được linh khí thượng phẩm, muội nói có lợi hại hay không?

Nam tử của Hạo Nguyệt tông kia cười, nói một tiếng. Nghe hắn nói vậy, ánh mắt của đám người xung quanh chợt sáng lên, lóe ra vẻ kinh ngạc khác thường. Quả nhiên, Đao công tử xuất hiện ở thành cổ Thiên Lạc là vì Tàn Nguyệt, gần đây bọn họ đều nghe nói về tin tức Tàn Nguyệt được bán đấu giá ở thành cổ Thiên Lạc, rất nhiều người đều đến đây vì nó.

- Linh khí thượng phẩm, đây chẳng phải là thứ rất nhiều người đều muốn có được sao?

- Ha hả, sư huynh Lãnh Nguyệt ở đây, còn có kẻ nào dám muốn nữa chứ? Trừ khi bọn họ muốn đối địch với Lãnh Nguyệt sư huynh, đối địch cùng Hạo Nguyệt tông ta.

Đám người nghe thấy hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, đều hiểu được ý của bọn họ, bọn họ là đang uy hiếp, ai dám đoạt đao với Lãnh Nguyệt, tốt nhất nên suy nghĩ rõ ràng. Nữ tử Hạo Nguyệt tông này làm sao không biết nguyên nhân Lãnh Nguyệt đến đây, rõ ràng nàng cố ý nói như vậy. Trong lời đối thoại của mấy người bọn họ đều mang theo một sự cao ngạo tài trí hơn người.

Chỉ có điều đám người ở đó lại không có người nào phản bác lại bọn họ. Ở trong thành cổ Thiên Lạc, Hạo Nguyệt tông quả thật có thế lực không nhỏ. Hơn nữa, lúc này Đao công tử Lãnh Nguyệt cũng đang ngồi ở phía dưới.

- Linh khí thượng phẩm!

Ánh mắt Lâm Phong có phần sáng lên. Hiện tại hắn tất nhiên cũng biết được đẳng cấp của binh khí. Ngoại trừ binh khí bình thường ra, chính là linh khí. Linh khí có linh có thể chém sắt như chém bùn, ở trong cuộc chiến đấu có thể chiếm được ưu thế rất lớn. Linh khí cũng phân ra các cấp khác, chia ra làm ba phẩm chất thượng trung hạ.

Ở trong điện cổ dưới vách đá Chung Cổ của Vân Hải tông, Lâm Phong đã từng nhận được không ít linh khí, phần lớn đều là linh khí hạ phẩm cùng với linh khí trung phẩm, linh khí thượng phẩm cũng có nhưng không phải là số nhiều.

Ở nước Tuyết Nguyệt, bất luận là linh khí hay đan dược đều đặc biệt ít ỏi, có thể có được một thanh linh khí thượng phẩm đã đặc biệt khó có được.

Mà cấp cao hơn linh khí lại huyền khí. Ở trong nước Tuyết Nguyệt có quá ít huyền khí. Cũng chỉ có rất ít cường giả Huyền Vũ cảnh có được nó. Đến bây giờ Lâm Phong còn chưa từng nhìn thấy qua.

- Bá Đao, ngươi có muốn thanh Tàn Nguyệt này không?

Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía Bá Đao, nhỏ giọng nói khiến cho đồng tử của Bá Đao nhất thời co lại.

Bá Đao chính là đao tu, tất nhiên yêu đao, có bảo đao hắn làm sao có thể không thích được.

- Muốn.

Bá Đao gật đầu, hoàn toàn không kiểu cách, tính cách của hắn chính là như vậy, suy nghĩ cái gì thì làm cái gì.

- Được.

Lâm Phong khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Qua một khoảng thời gian, Lãnh Nguyệt ở dưới lầu đã buông chén rượu trong tay xuống. Hắn lập tức nhấc chân lên, đi ra khỏi tửu lâu Thiên Sơn. Hắn tới một người, đi cũng một người.

Hắn vừa rời khỏi, đao ý bên trong tửu lâu cũng biến mất, áp lực trong không khí cũng không còn nữa.

- Sư muội, chúng ta cũng đi thôi.

Mấy vị đệ tử của Hạo Nguyệt tông bên cạnh Lâm Phong cũng đứng lên, nhấc chân, rời khỏi tửu lâu.

Đợi đến sau khi bọn họ rời đi, Lâm Phong nhìn Bá Đao nói:

- Ngươi còn không đi hỏi xem bảo đao của ngươi ở đâu sao?

Thần sắc Bá Đao thoáng nghiêm lại, hắn lập tức hiểu ý, đứng lên đi tới bàn rượu bên cạnh, nhìn người ngồi bên bàn rượu hỏi:

- Thanh đao Tàn Nguyệt sẽ xuất hiện ở nơi nào?

Hai người bên bàn rượu này ngẩng đầu liếc mắt nhìn Bá Đao, lập tức cười lạnh:

- Ngay cả ngươi cũng hỏi Tàn Nguyệt ở đâu sao?

- Ầm!

Hắn vừa mới dứt lời, chợt có một đao ý cảnh khủng khiếp đột ngột phóng ra, đè ép ở trên người của hắn. Đao ý này càng bá đạo hơn, khiến cho người vừa nói chuyện chợt run lên, khuôn mặt hiện ra vẻ khiếp sợ mãnh liệt.

- Ở Mộng các, hôm nay Mộng các sẽ bán đấu giá Tàn Nguyệt.

Người kia hoang mang nói, trong lòng thầm hoảng sợ. Vừa rồi Bá Đao phóng ra đao ý, hắn còn mải nhìn Đao công tử Lãnh Nguyệt, bởi vậy hắn cũng không cảm nhận được sâu sắc. Nhưng lúc này, tất cả đao ý trên người của Bá Đao đều hạ xuống trên người hắn, khiến cho hắn cảm giác nghẹt thở muốn chết. Đao ý thật mạnh. Đao đạo của nam tử đeo mặt nạ bằng đồng xanh này đã bước vào cảnh giới của thế.

- Dẫn đường.

Bá Đao lại mở miệng nói một tiếng, khiến cho sắc mặt của người kia cứng đờ, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đứng lên. Thật may lời hắn nói là lời nói thật, nếu như vừa rồi hắn lừa gạt Bá Đao, nhất định phải chết.

- Được.

Người kia cứng đờ gật đầu, đi về phía cầu thang của tửu lâu. Hai người Lâm Phong và Mộng Tình đều đứng dậy, đi theo.

Nhìn đám người Lâm Phong rời đi, tửu lâu lại bắt đầu náo nhiệt.

- Người vừa rồi là ai vậy? Đao ý của hắn thật là bá đạo, chắc chắn là người sử dụng đao, hắn khẳng định cũng có hứng thú với Tàn Nguyệt.

- Không sai, còn có hai người nam nữ trẻ tuổi kia cũng có khí chất không tầm thường, tuy rằng khi đối mặt với Đao công tử bọn họ có phần yếu thế, nhưng không có nghĩa là bọn họ không muốn Tàn Nguyệt, xem ra lại sắp được xem náo nhiệt rồi.

Đám người xì xào bàn tán, có một vài người thậm chí đã đứng lên, cũng đi về phía Mộng các. Có người nói, hôm nay Mộng các ngoại trừ muốn bán đấu giá Tàn Nguyệt ra, còn có hai trọng bảo khác xuất hiện.

Mộng các là một trong ba nơi giao dịch lớn trong thành cổ Thiên Lạc, chiếm một diện tích tới trăm dặm, vô cùng rộng lớn.

Thành cổ Thiên Lạc chính là thành cổ được lưu truyền từ nghìn vạn năm trước, nội tình còn muốn sâu hơn so với hoàng thành Tuyết Nguyệt, bình thường sẽ có dị bảo xuất hiện.

Mà có vài người nhận được dị bảo, sẽ đưa tới các nơi giao dịch, hoặc là tự mình giao dịch, hoặc là nhờ người trong tòa nhà giao dịch tiến hành bán đấu giá.

Lúc này, đám người Lâm Phong đã bước vào bên trong Mộng các, bên trong có hơi ầm ỹ.

Ở bên trong Mộng các, công tử tuấn dật phong độ, thiếu nữ thanh tú xinh đẹp, lão đầu quần áo tả tơi, thậm chí là những nhân vật như ăn mày bẩn thỉu đều có.

Những người này, có người bày đồ ở trên mặt đất, cũng có người đi xung quanh tìm kiếm vật mình cần.

- Công tử, có muốn công pháp huyền cực thượng phẩm hay không?

Lúc này, một người trung niên đi tới bên cạnh Lâm Phong, nhỏ giọng nói một câu, khiến cho Lâm Phong khẽ sửng sốt, sau đó lập tức cười lắc đầu:

- Không cần.

Người trung niên kia nghe được Lâm Phong nói xong cũng không có dừng lại, trực tiếp rời đi, giống như chưa từng phát sinh qua chuyện gì vậy.

- Đây là chuyện gì vậy?

Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía người dẫn đường này, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ không hiểu.

- Công tử lần đầu tiên tới thành cổ Thiên Lạc sao?

- Đúng.

Lâm Phong gật đầu nói.

- Khó trách.

Người kia lộ ra thần sắc thì ra là thế, nói:

- Thành cổ Thiên Lạc là thành giao dịch lớn nhất ở Tuyết Nguyệt. Ở đây, hình thức giao dịch cũng rất phong phú. Những vật được bày bán trên mặt đất đều là một ít mặt hàng bình thường, không đáng quý trọng, đương nhiên có một trường hợp ngoại lệ, có một vài cường giả chân chính, thực lực của bọn họ cường đại cho nên cũng không quan tâm, lại dám bày bán bảo vật quan trọng ở trên mặt đất, ai dám tới cướp!

- Mà loại hình thức giao dịch thứ hai, chính là tự mình tìm đối tượng giao dịch, ví dụ như người vừa rồi, hắn nắm trong tay công pháp muốn đổi lấy nguyên thạch, sẽ đi tìm người cần công pháp hơn nữa có thể cung cấp cho hắn đầy đủ lượng nguyên thạch. Còn có loại hình thức giao dịch thứ ba chính là bán đấu giá, giao bảo vật ngươi có cho Mộng các để bọn họ giúp ngươi xử lý, bán đấu giá.

- Vậy vì sao những người đó tình nguyện tự mình tìm đối tượng giao dịch, cũng không cầm giao cho Mộng các tiến hành bán đấu giá?

Lâm Phong nghi ngờ hỏi. Bán đấu giá, Mộng các cũng sẽ không thu quá nhiều thù lao mới đúng, hơn nữa còn có thể bán đấu giá ra một giá tốt.

- Về phương diện này lại có mấy nguyên nhân. Thứ nhất, Mộng các mỗi ngày chỉ bán đấu giá mười món vật. Nếu như ngươi muốn giao đồ cho bọn họ đại diện bán đấu giá ra, vậy cần phải giao vật muốn bán đấu giá cho Mộng các sớm ba ngày, để cho bọn họ lựa chọn. Ba ngày sau, nếu như bọn họ lựa chọn đúng vật phẩm của ngươi mới có thể tiến hành bán đấu giá, không được lựa chọn lại trả về cho ngươi. Như vậy lại có rất nhiều người không muốn đi theo trình tự này. Hơn nữa, vật phẩm bình thường căn bản cũng không có khả năng được lựa chọn.

- Thứ hai, có ít người có tâm lý đề phòng tương đối mạnh, bọn họ không muốn lấy bảo vật quan trọng ra cho người khác biết, cảm thấy lo lắng, hơn nữa sẽ cảm thấy sau khi bán đấu giá cũng không an lòng, cho nên bọn họ càng muốn tự mình đi tìm, giống như tìm kim giữa biển rộng.

Lâm Phong nghe được đối phương giải thích khẽ liền gật đầu. Quả thật hai loại tình huống này đều tồn tại, hợp tình hợp lý, đặt bảo vật ở trên tay mình mới yên tâm được. Đây là một loại tâm lý, rất nhiều người đều có, là chuyện thường tình của con người.

- Xem ra, ta cần phải ở lại Mộng các một thời gian.

Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ một tiếng, lần này tới thành cổ Thiên Lạc, hắn vốn có sự chuẩn bị, phải lấy được một ít vật cần thiết.

- Nhìn kia, đó là Băng Nguyên, Băng Nguyên của sơn trang Băng Tuyết tới.

Lúc này, một tiếng kêu kinh ngạc truyền ra, rất nhiều người nhìn về phía một phía. Chỉ thấy ở nơi đó có nhóm bóng người đang bước đến, toàn thân của người dẫn đầu lộ ra từng tia lạnh lẽo, thấu xương, băng giá. Đó chính là Lạc Tuyết công tử, đệ tử ưu tú nhất của sơn trang Băng Tuyết, Băng Nguyên!

Bình Luận (0)
Comment