Dịch: Muỗi.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
Ánh mắt của Lâm Phong cũng nhìn theo phương hướng đám người chỉ, khi nhìn thấy Băng Nguyên, ánh mắt hắn thoáng nheo lại, người thanh niên này quá lạnh.
Người của sơn trang Băng Tuyết, có người nói chỉ lấy người có nắm giữ loại vũ hồn hàn băng, công pháp võ kỹ tu luyện đều là thuộc tính hàn. Đám người này đi với nhau, nhất thời khắp không gian dường như đều trở nên lạnh giá hơn rất nhiều.
- Linh Vũ cảnh tầng chín.
Bá Đao nhỏ giọng nói một câu, Lâm Phong âm thầm gật đầu. Vân Hải tông bị tiêu diệt cũng không phải là không có đạo lý, ở trong những tông môn lớn đó, hơn một năm trước đây Vân Hải tông đúng là yếu nhất, về điểm ấy từ đệ tử trong tông môn là có thể nhìn ra được.
Đám người Băng Nguyên bước chân về phía trước, nhất thời rất nhiều người đều tránh ra. Rất nhanh, Băng Nguyên đã đi đến bên phía Lâm Phong. Chỉ có điều đám người bọn họ lại phát hiện, Lâm Phong hình như cũng không có ý định di chuyển, hắn vẫn đứng ở đó.
- Sao?
Mắt của rất nhiều người đều chợt nheo lại. Mấy người này là ai, thật là to gan, nhìn thấy được đám người Băng Nguyên đi qua, cuối cùng lại hoàn toàn không có ý tránh đường.
Băng Nguyên cũng khẽ nhíu mày, một làn hơi lạnh phả về phía ba người Lâm Phong, xung quanh dường như có một tầng băng sương màu trắng lưu chuyển ở trên không trung. Trên người của Lâm Phong rất nhanh lại bao trùm một tầng khí lạnh, kèm theo sương mù trắng.
Lâm Phong vẫn đứng ở đó, ánh mắt bình tĩnh, một lực lượng hình tròn đột ngột hiện lên, quần áo của Lâm Phong tung bay. Ngay lập tức, sương băng màu trắng bao phủ trên người hắn đều tản đi, giống như từ trước đến nay đều chưa từng xuất hiện qua.
- Chuyện gì vậy?
Đám người chỉ thấy được trên người của Lâm Phong hình như có một tầng ánh sáng lóe lên, sau đó lại nhìn thấy được sương lạnh biến mất.
- Xem ra người này cũng có thực lực không tầm thường, thảo nào nhìn thấy Băng Nguyên đi qua, hắn cũng không lui lại.
Trong lòng của rất nhiều người thầm nghĩ, bọn họ bắt đầu chú ý tới Lâm Phong. Người này không đơn giản.
- Băng Nguyên của sơn trang Băng Tuyết, ngươi là người nào?
Băng Nguyên dừng bước chân lại, nhìn Lâm Phong hỏi một tiếng, âm thanh vẫn lạnh như băng, mang theo vài phần ý lạnh.
- Lâm Phong!
Lâm Phong vẫn bình tĩnh như vậy, lạnh lùng nói một tiếng. Nghe được hai chữ Lâm Phong, đồng tử của Băng Nguyên bỗng nhiên co lại.
Lâm Phong!
Hắn ở trong tông môn đã không ít lần nghe qua hai từ này. Trưởng bối của tông môn đã từng nhắc với hắn. Nửa năm trước, người này dùng lửa lớn đốt thành, đại náo Hoàng Thành, mọi người ở Hoàng Thành đều biết tới người này. Một ít cao tầng của tông môn cũng đều biết tới người này.
- Lâm Phong, chưa từng nghe qua, không biết là đệ tử của tông môn nào.
Đám người lộ ra thần sắc nghi hoặc. Bọn họ chưa nghe nói qua có tông môn lớn nào xuất hiện thiên tài gọi là Lâm Phong.
Chỉ có điều nhìn thần sắc của Băng Nguyên dường như có biết Lâm Phong, ngay cả chân mày cũng nhíu lại.
Băng Nguyên nhấc chân lên, đi qua bên cạnh Lâm Phong, đám người phía sau hắn lại căm tức nhìn Lâm Phong, trong lòng nghi ngờ không biết vì sao Băng Nguyên sư huynh không giết chết người này, hắn lại dám ngông cuồng như thế.
Chỉ có điều Băng Nguyên không nói gì, bọn họ cũng chỉ có thể đi theo, lướt qua bên cạnh Lâm Phong.
Lúc này, một hàn băng ý đột ngột hạ xuống trên người của Lâm Phong, một chưởng lực hàn băng lặng lẽ đánh về phía hắn.
Khóe miệng cong lên hiện ra một nụ cười lạnh, tay của Lâm Phong khẽ rung lên.
- A...
Một tiếng hét thảm truyền ra, chỉ thấy người tập kích Lâm Phong bất ngờ thõng một cánh tay xuống. Cảnh tay này phả ra từng tia sương lạnh, đã bị phế bỏ.
Tất cả đám người của sơn trang Băng Tuyết đều quay đầu lại nhìn người kia, nhất thời thần sắc lạnh xuống.
- Sư đệ, có chuyện gì xảy ra?
- Hắn bất ngờ tập kích ta.
Sắc mặt của người kia trắng bệch, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.
Tập kích bất ngờ?
Lâm Phong bước chân về phía trước một bước, một khí thế sắc bén phóng ra, hắn rạch ngón tay vào trong hư không, toàn thân của người kia chợt run rẩy, kêu lên một tiếng rên rỉ, kinh hoàng nhìn Lâm Phong, khóe miệng không ngừng có máu tươi chảy ra.
- Ngươi... giết ta…
Người kia run rẩy nói một tiếng, lập tức ánh mắt tan rã, ngã vào trên thân của người phía sau, chết không nhắm mắt.
Lâm Phong ở trước mặt đệ tử đồng môn của hắn, trực tiếp giết chết hắn, đây là điều dù hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Ánh mắt của mọi người đều cứng đờ, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong. Lâm Phong thật to gan, ở trước mặt đám người sơn trang Băng Tuyết, thậm chí trong đó còn có cả Băng Nguyên, giết đệ tử của sơn trang Băng Tuyết.
- Đối phó với ngươi, cũng cần phải tập kích bất ngờ sao?
Lâm Phong hờ hững nói một tiếng, đối phương nói hắn tập kích bất ngờ, hắn xem thường chuyện dùng lời nói tới tranh luận, trực tiếp sử dụng hành động chứng minh.
Luận về thực lực, hắn mạnh hơn đối phương rất nhiều, luận về dũng khí, hắn dám trực tiếp giết đối phương, như vậy Lâm Phong hắn còn cần phải đánh lén nữa sao? Rất hiển nhiên là đối phương đang nói xấu hắn.
Đám người đều âm thầm gật đầu. Không sai lấy thực lực và dũng khí của Lâm Phong sẽ trực tiếp giết đối phương, không thể làm ra loại chuyện tập kích bất ngờ, đối phương chính là làm kẻ trộm kêu bắt kẻ trộm.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía đám người sơn trang Băng Tuyết, hoặc nói là nhìn về phía Băng Nguyên, muốn xem thử bọn họ dự định làm thế nào.
Sắc mặt của Băng Nguyên hơi trầm xuống, ánh mắt chớp động, tuy rằng hắn biết người của hắn khiêu khích Lâm Phong trước, nhưng Lâm Phong ở ngay trước mặt tất cả đám người bọn họ giết chết người của sơn trang Băng Tuyết, đây là đánh vào mặt của Băng Nguyên hắn, cũng là đánh vào mặt của sơn trang Băng Tuyết.
- Lâm Phong, ngươi hình như quá không nể mặt ta?
Trên người Băng Nguyên có từng tia hàn ý phóng ra, khiến đám người kia chợt căng thẳng. Sắp chiến đấu rồi sao?
- Ta tại sao phải cho ngươi mặt mũi?
Giọng điệu Lâm Phong lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Ngươi nếu nhận ra ta, thì nên biết ta từ nơi nào đi ra. Hiện tại, ngươi bảo ta cho ngươi mặt mũi, cho sơn trang Băng Tuyết mặt mũi sao?
Sắc mặt của Băng Nguyên cứng đờ. Không sai, Lâm Phong ngày xưa chính là đệ tử của Vân Hải tông. Trong việc tiêu diệt Vân Hải tông, sơn trang Băng Tuyết cũng có phần. Trước đây, trang chủ sơn trang Băng Tuyết Hàn Tuyết Thiên đã tự mình đi tới Vân Hải tông.
Lâm Phong cần phải cho mặt mũi hắn sao?
- Xem ra Băng Nguyên quả nhiên biết Lâm Phong, chỉ là vì sao không có nghe nói qua người này, sau này nhất định phải nghe ngóng cẩn thận mới được.
Đám người thầm nghĩ. Lâm Phong dám tranh đấu cùng Băng Nguyên, thực lực hiển nhiên không tầm thường. Người như thế, bọn họ cuối cùng lại không có nghe nói qua, thật kỳ quái.
- Băng Nguyên sư huynh, giết chết hắn.
- Đúng, sư huynh, hắn dám giết người của sơn trang Băng Tuyết ta, giết hắn.
Mỗi người của sơn trang Băng Tuyết đều lộ ra vẻ phẫn nộ. Lâm Phong thật to gan, giết người của sơn trang Băng Tuyết bọn họ, còn nói những lời ngông cuồng như thế, nhất định phải giết chết.
- Giết chết? Vậy các ngươi còn nói thừa làm gì.
Ánh mắt Lâm Phong đảo qua đám người, mang theo vài phần khiêu khích, bá đạo, khiến cho biểu tình của đám người sơn trang Băng Tuyết đều cứng đờ, cực kỳ khó coi. Bảo bọn họ tới giết Lâm Phong sao?
Không dám.
Người của sơn trang Băng Tuyết không dám. Lâm Phong chỉ một ngón tay dễ dàng giết chết một người, hơn nữa ngay cả Băng Nguyên cũng có chút kiêng kỵ hắn. Người này rất mạnh. Bọn họ chỉ dám bảo Băng Nguyên ra tay, bản thân mình lại không dám.
- Lâm Phong này có thực lực sâu không lường được, chí ít cũng là Linh Vũ cảnh tầng bảy, hơn nữa đó còn là nửa năm trước. Hiện tại hắn khẳng định còn mạnh hơn.
Tròng mắt Băng Nguyên lạnh như băng nhìn Lâm Phong, trong lòng thầm nghĩ:
- Còn nữa, lần này ta tới thành cổ Thiên Lạc lại không phải là bởi vì Lâm Phong hắn, vẫn phải lấy vật kia làm trọng.
Nghĩ vậy, trong lòng Băng Nguyên lập tức quyết định xuống, tạm thời không xung đột cùng Lâm Phong để bảo tồn thực lực, hắn còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm. So với vật kia, chết một người sư đệ cũng không tính là gì cả.
- Đi.
Băng Nguyên vung tay lên, bước đi rời khỏi nơi đó.
Cảnh tượng như vậy khiến cho tất cả mọi người đều ngây người.
Đi?
Băng Nguyên không ngờ rời đi. Hắn không dám chiến đấu với Lâm Phong sao?
Sắc mặt của đám người sơn trang Băng Tuyết đều cứng đờ, Băng Nguyên sư huynh không chiến đấu? Không báo thù cho sư đệ đã chết của bọn họ sao?
- Đi!
Băng Nguyên ở phía trước lại lên tiếng một lần nữa, giọng nói băng lạnh, khiến cho thân thể bọn họ khẽ run. Bọn họ lập tức căm giận liếc mắt nhìn Lâm Phong, sau đó nhấc chân rời đi.
Bọn họ không dám làm trái với lời Băng Nguyên nói. Ở sơn trang, Băng Nguyên chính là tồn tại đặc biệt bá đạo, ai dám làm trái ý của hắn, nhất định sẽ gặp xui xẻo. Chỉ là lần này không biết vì sao hắn không ngờ không báo thù, chẳng lẽ hắn lại thật sự sợ đối phương?
Lâm Phong nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, ánh mắt bình tĩnh. Hắn lập tức đi lại xung quanh bên trong Mộng các. Sau một lát, hắn đi tới trước tấm thảm của một lão nhân, thân thể hơi ngồi xổm xuống.
- Lão nhân gia, cỏ Linh Tiển này bán thế nào?
Lâm Phong nhìn lão nhân hỏi một tiếng, lão nhân ngẩng đầu, ánh mắt lười biếng liếc nhìn Lâm Phong, nói:
- Một viên nguyên thạch hạ phẩm một gốc, ngươi muốn bao nhiêu, tự mình lấy!
- Ta cần mười vạn gốc!
Lâm Phong nói một tiếng, khiến cho ánh mắt của lão nhân chợt nghiêm lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong. Mười vạn gốc cỏ Linh Tiển này là linh thảo, mặc dù không tính là quá trân quý, nhưng mười vạn gốc cũng là số lượng lớn.
- Ngươi cần nhiều cỏ Linh Tiển như vậy, sử dụng làm cái gì?
- Chế luyện Linh Huyết đan!
- Linh Huyết đan, ngươi điều chế đan dược gì?
Lão nhân hỏi lại.
Đồng tử của Lâm Phong co lại, hắn biết mình tìm được đúng người.
- Bồi Nguyên đan, Hoạt Khí đan cùng với... Xích Dương đan!
Lão nhân nghe được Lâm Phong nói vậy, trong ánh mắt có tinh quang chớp hiện, trong miệng thốt ra một chữ:
- Hay, như vậy ngươi còn cần cỏ Xích Viêm, Huyết Chu cùng với Nguyên Khí tán!
- Đúng, cần rất nhiều.
Lâm Phong gật đầu. Thời điểm hắn chọn người, sẽ hỏi thăm những người bày hàng có thực lực bá đạo. Lão nhân này có thực lực sâu không lường được, Bá Đao không nhìn ra. Bởi vậy hắn mới đi qua. Quả thật là cao nhân, hơn nữa còn hiểu được luyện đan!