Dịch: Nga.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
Lâm Phong trực tiếp đi vào phòng của Mộng Tình giống như là đi vào phòng của mình vậy.
Nếu mà hắn đi gõ cửa xin phép ý kiến của Mộng Tình thì nói không chừng Mộng Tình sẽ lại nói nàng muốn ngủ không cho hắn vào, mấy lần như vậy Lâm Phong đã rút ra bài học nên chẳng muốn đi gõ cửa nữa.
Mộng Tình ngồi ở đó nhìn Lâm Phong, đôi mắt đẹp đến mức tận cùng của nàng hiện lên một tia dị sắc, nàng hỏi Lâm Phong:
- Huynh lên cấp?
- Ân.
Lâm Phong gật đầu cười:
- Ta đã tới Huyền Vũ cảnh rồi nên không bao lâu nữa ta sẽ không yêu cầu muội một mực bảo vệ ta nữa.
Nghe được lời nói của Lâm Phong thì Mộng Tình sửng sốt một chút, trong đôi mắt của nàng hiện lên một tia mất mát nhìn xem Lâm Phong nói:
- Cái kia... huynh... Huynh không cần ta ở bên người sao?
- Làm sao như vậy được!
Lâm Phong nhìn thấy trong mắt Mộng Tình hiện lên sự mất mát thì trên mặt hắn lại hiển hiện vẻ vui mừng, cô gái này rốt cuộc không che giấu tình cảm được với mình nữa rồi.
Lâm Phong đi đến gần bên người Mộng Tình rồi ngồi xuống sau đó dùng một tay vòng qua sau lưng Mộng Tình ôm lấy vòng eo hết sức nhỏ của nàng. Thân thể Mộng Tình khẽ run lên muốn tránh ra nhưng hiện tại Lâm Phong cũng không khách khí với nàng nữa, hắn dùng chút lực mạnh mẽ kéo Mộng Tình vào trong lồng ngực của mình.
Hôm nay Lâm Phong coi như là hiểu rõ rồi, trông cậy vào việc Mộng Tình chủ động là chuyện không có khả năng xảy ra, chỉ có cường ngạnh một chút thì mới được, vô luận hắn như thế nào thì Mộng Tình cũng sẽ không đánh mắng hắn.
Huống hồ không bao lâu nữa tu vi của hắn sẽ vượt qua Mộng Tình, khi đó Mộng Tình muốn chỉnh hắn thì cũng không có biện pháp nữa lúc đó còn không phải cho phép hắn đến... Nghĩ vậy thì nội tâm Lâm Phong lại có vài phần đắc ý.
- Mộng Tình, ta không yêu cầu nàng bảo vệ ta nhưng ta muốn mãi mãi bảo vệ nàng.
Nghe được tiếng nói ôn nhu của Lâm Phong thì thân thể Mộng Tình trong lòng hắn khẽ run lên, trong đôi mắt đẹp kia lại có một tia vui vẻ hiển hiện nhưng chỉ là thoáng qua một cái rồi biến mất.
Hai người ôm nhau rất lâu nhưng không nói gì.
Thật lâu sau Mộng Tình mới mở miệng nói ra:
- Lâm Phong, thể chất của huynh hình như có sự thay đổi thì phải, huynh tu luyện công pháp hoả thuộc tính đúng không?
- Xem như là thế đi, công pháp ta tu luyện có tên là Đại Nhật Phần Thiên Kinh, là công pháp chí dương tu luyện ra chân nguyên dương hỏa nên thể chất tự nhiên biến thành hỏa. Lâm Phong không có giấu diếm Mộng Tình cái gì.
- Đại Nhật Phần Thiên Kinh!
Ánh mắt Mộng Tình ngưng lại nói:
- Lâm Phong, Đại Nhật Phần Thiên Kinh vừa mới bắt đầu tu luyện thì nó là công pháp địa cấp hạ phẩm nhưng theo sự cường đại của chân nguyên dương hỏa tăng lên thì đẳng cấp công pháp cũng sẽ tăng lên, nghe nói đó chính là Thái Dương công pháp uy lực vô cùng, huynh làm thế nào lấy được vậy?
Đôi mắt Lâm Phong ngưng lại nhìn Mộng Tình kinh ngạc hỏi:
- Mộng Tình làm sao nàng biết?
- Bởi vì công pháp muội tu luyện chính là Thiếu Âm công pháp.
Mộng Tình mở miệng nói:
- Hôm nay Đại Nhật Phần Thiên Kinh của huynh mới chỉ là địa cấp hạ phẩm nên nó cũng thuộc về loại Thiếu Dương công pháp, nhưng về sau công pháp tấn cấp sẽ trở thành Thái Dương Công Pháp chân chính cùng Thái Âm Công Pháp đối lập với nhau, khi đó ngươi có thể chân chính nung trời nấu biển và nó cũng trở thành công pháp cực kỳ mạnh mẽ.
- Thái Dương, Thái Âm, còn có Thiếu Dương Thiếu Âm.
Đôi mắt Lâm Phong lóe lên, thái dương này không phải là chỉ mặt trời trên không trung kia mà nó là một vầng mặt trời cực kỳ nóng bỏng.
Mộng Tình mới chỉ là tu luyện Thiếu Âm công pháp mà hàn ý đã mạnh mẽ như thế, Đại Nhật Phần Thiên Kinh chính là Thái Dương Công Pháp nên khó trách thể chất hắn nóng bỏng như vậy, khi tắm rửa có thể đun sôi nước đến mức bốc hơi.
- Mộng Tình, bây giờ Đại Nhật Phần Thiên Kinh thuộc về Thiếu Dương công pháp, mà nàng tu luyện lại là Thiếu Âm công pháp như vậy...
Ánh mắt Lâm Phong chợt lóe lên sau đó một tay gãi đầu cười nói:
- Mộng Tình, nếu không thì chúng ta song tu đi?
Ánh mắt Lâm Phong lộ ra thần sắc xấu hổ giống như hắn là đứa trẻ lớn rồi nhưng vẫn hay ngại ngùng vậy, hôm nay thực lực hắn đã đến Huyền Vũ cảnh rồi, khi sát phạt rất quyết đoán nhưng khi nói ra hai chữ song tu thì nội tâm hắn vẫn ngượng ngùng như trước. May mà đây là nói với nữ thần trong lòng mình nên Lâm Phong mới cố lấy ra hết dũng khí chứ nếu không phải chắc hắn không dám nói gì.
Mộng Tình nghe được hai chữ song tu thì sắc mặt trở lên cứng đờ, nội tâm của nàng hơi chấn động và khẩn trương.
- Mộng Tình, nàng đừng hiểu lầm nha, huynh chỉ muốn xua đuổi cỗ hàn ý trên người của muội mà thôi, Thái Dương Công Pháp của ta có thể áp chế Thiếu Âm công pháp của nàng.
Lâm Phong thấy Mộng Tình nhìn chằm chằm vào hắn nên hắn có cảm giác không được tự nhiên, hắn cười ngây ngô nói ra.
Thấy bộ dạng của Lâm Phong như vậy thì vẻ băng sương trên mặt Mộng Tình rốt cuộc cũng hòa tan, nàng bật cười như băng sơn tuyết liên nở rộ đẹp đến mức khiến Lâm Phong hoa mắt.
Đúng là nhất tiếu khuynh thành, hàn ý trên mặt băng sơn nữ thần bị hòa tan lộ ra vẻ tươi cười rực rỡ đủ để hòa tan băng tuyết đầy trời, khiến ánh sáng mặt trời xâm nhập vào tâm linh của con người.
Lâm Phong cũng cười, hắn thấy nụ cười khuynh thành của Mộng Tình thì sâu trong nội tâm hắn cũng phát ra tiếng cười.
- Lâm Phong, cho ta một ít thời gian nữa được không?
Mộng Tình ôn nhu nói ra khiến nụ cười trên mặt Lâm Phong cứng ngắc lại, tâm thần hắn rung động:
- Mộng Tình... Nàng đồng ý sao?
Mộng Tình nói cho nàng thêm một chút thời gian, không thể nghi ngờ đây là một câu ngầm đồng ý.
Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Lâm Phong thì trên mặt Mộng Tình hiện lên một tia đỏ ửng đôi mắt nàng tránh đi chỗ khác, vậy mà nàng không dám đối mặt với Lâm Phong.
Thế nhưng Mộng Tình vẫn nhẹ nhàng gật đầu, nàng đồng ý yêu hắn thì còn có cái gì không thể cho hắn chứ chỉ là... Nàng có chút sợ...
Nhìn vẻ ngượng ngùng khi gật đầu của Mộng Tình thì Lâm Phong chỉ cảm thấy tim mình cũng muốn nhảy ra ngoài, song tu là việc trước kia hắn không bao giờ dám nghĩ, dám đi khinh nhờn Băng Tuyết nữ thần nhưng giờ hắn lại được nàng chấp nhận.
Ngày xưa Mộng Tình thể hiện ra thực lực Huyền Vũ cảnh và dung nhan hoàn mỹ thì Lâm Phong chỉ biết thưởng thức nàng mà thôi. Mặc dù ngẫu nhiên có một chút tâm tư nhưng hắn vẫn giữ sâu trong nội tâm không thể hiện nó ra ngoài, theo tình cảm dần dần tăng lên cùng với việc tu vi không ngừng trở nên mạnh mẽ thì ý nghĩ của Lâm Phong cũng dần thay đổi, hắn muốn có được Mộng Tình.
Băng Tuyết nữ thần thì như thế nào, hắn sẽ dùng tim của mình hòa tan nàng, nguyện một mực bảo vệ nàng.
Mộng Tình nhất định là cô gái thuộc về hắn.
Nhất là khi hắn đột phá đến Huyền Vũ cảnh thì sâu trong nội tâm hắn, loại ý thức này càng ngày càng mãnh liệt. Chính vì vậy hắn mới có thể mở miệng nói ra hai chữ song tu với Mộng Tình.
Mà Mộng Tình lại cho hắn một cái kinh hỉ rất lớn, nàng không có cự tuyệt hắn, tuy rằng Lâm Phong biết Mộng Tình ưa thích hắn nhưng băng sơn mỹ nhân chưa bao giờ mở rộng tấm lòng. Lâm Phong cảm giác giữa hai người luôn có một tầng cách ngăn vô hình mang khoảng cách giữa hai người kéo ra, nhưng giờ phút này tầng khoảng cách kia rốt cuộc không còn, Mộng Tình không có che giấu tình cảm trong lòng mình nữa mà hoàn toàn phóng thích ra rồi, nàng vậy mà gật đầu đồng ý song tu cùng hắn.
Cái gật đầu này tuy đơn giản nhưng không thể nghi ngờ là minh chứng cho tình yêu.
Lâm Phong cười, nụ cười đặc biệt sáng lạn, hắn ôm thật chặt Mộng Tình vào lòng, nhìn dung nhan khuynh thành tuyệt sắc gần trong gang tấc Lâm Phong ôn nhu nói:
- Đương nhiên có thể, nhưng hiện tại tạm ứng một nụ hôn đã...
Lâm Phong vừa nói vừa bá đạo cúi đầu xuống, đôi môi đỏ luôn mang theo một tia lãnh ý lạnh như băng dần dần trở lên ôn hòa.
Mộng Tình là người phụ nữ của Lâm Phong hắn!
Mộng Tình cũng không có che giấu tình cảm của chính mình nữa, hai tay ôm chặt lấy Lâm Phong tùy ý để hắn xâm phạm.
...
- Thiếu gia!
Lúc này một đạo thanh âm cắt ngang sự nồng nhiệt của Lâm Phong cùng Mộng Tình, hai người tách nhau ra, khuôn mặt hoàn mỹ động lòng người của Mộng Tình mang theo vẻ đỏ bừng khiến nàng càng lộ vẻ rung động lòng người.
Lâm Phong cười nhìn Mộng Tình, ôn nhu vuốt ve gương mặt của nàng nhưng trong lòng có chút buồn bực.
Y Tuyết tới thật là không phải lúc mà.
- Ta đi ra ngoài xem. Lâm Phong thấp giọng nói ra.
- Ân. Mộng Tình khéo léo nhẹ gật đầu giống như một nữ hài rất nghe lời vậy.
Lâm Phong ra khỏi phòng thì đã thấy Y Tuyết đứng ở đó rồi, nàng nhìn Lâm Phong nói:
- Thiếu gia, có một người tự xưng là Nam Sơn muốn gặp người.
- Nam Sơn. Lông mày Lâm Phong có chút nhíu lại nghĩ thầm hắn tới đây làm gì?
Nam Sơn chính là người của nhị hoàng tử, hắn đến tức là đại biểu nhị hoàng tử Đoạn Vô Nhai muốn tìm Lâm Phong.