Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 337 - Gặp Lại Công Chúa

Gặp Lại Công Chúa Gặp Lại Công Chúa viptruyenfull.com

Dịch: Toản.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: viptruyenfull.com

Lâm Phong đi ra quả nhiên nhìn thấy Nam Sơn đang đứng ở bên ngoài cửa đá, thấy Lâm Phong tới thì cái vẻ lạnh lùng trên mặt Nam Sơn cũng biến mất, hắn mỉm cười nói:

Lâm Phong thiếu gia, điện hạ mời ngài tới gặp.

- Nhị hoàng tử điện hạ triệu Lâm Phong tới có chuyện gì vậy?

Lâm Phong nghi ngờ hỏi một tiếng, hắn còn nhớ rõ lần trước gặp Đoàn Vô Nhai là thời điểm hắn vẫn còn ở thành cổ Thiên Lạc, ngày đó Đoàn Vô Nhai là người mặc áo đen bá đạo mang theo tám gã cường giả Huyền Vũ cảnh hàng lâm bắt Quỷ Sát Vương giao ra Cửu Thiên Thương Long Đỉnh.

Thế nhưng về sau Cửu Thiên Thương Long Đỉnh vậy mà không giải thích được xuất hiện ở phía ngoài phòng của hắn, tựa hồ như có một vị kiếm khách cường đại nào đó đã tận lực mang Cửu Thiên Thương Long Đỉnh đưa cho hắn.

Nếu như Đoàn Vô Nhai đi đoạt Cửu Thiên Thương Long Đỉnh thì hiển nhiên hắn không thể nào là hắn tự nguyện giao cho mình được, như vậy rất có thể Đoàn Vô Nhai gặp phải chuyện gì đó mới cắn răng bất đắc dĩ lấy Cửu Thiên Thương Long Đỉnh giao ra.

Nhưng có một việc khiến Lâm Phong một mực không hiểu chính là ai có khả năng lớn như vậy, dám đoạt Cửu Thiên Thương Long Đỉnh trong tay Đoàn Vô Nhai sau đó lại giao cho Lâm Phong hắn.

Hôm nay Đoàn Vô Nhai tìm hắn có phải là vì Cửu Thiên Thương Long Đỉnh hay không? Đoàn Vô Nhai có biết hôm nay Cửu Thiên Thương Long Đỉnh đã nằm trong tay Lâm Phong hắn hay không đây?

- Lâm Phong thiếu gia, việc của điện hạ Nam Sơn không biết rõ cho lắm.

Nam Sơn mỉm cười lắc đầu.

Lâm Phong trầm ngâm xuống lập tức nói:

- Địa điểm?

- Tương Tư Lâm. Nam Sơn đáp.

- Tốt, đi thôi.

Lâm Phong nhàn nhạt gật đầu, trong Hoàng thành của Tuyết Nguyệt quốc mà nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai muốn làm khó hắn thì đúng là Lâm Phong không có biện pháp gì chống lại, nếu như đối phương đến tìm hắn một chuyến thì tốt rồi.

- Tạ ơn Lâm Phong thiếu gia.

Nam Sơn cười nói sau đó lập tức quay người dẫn đường.

- Ta cũng đi.

Lúc này sau lưng Lâm Phong vang lên một đạo thanh âm, người này chính là Lam Kiều đang xông về phía trước nói ra.

- Ngươi đi làm gì?

Lâm Phong nhíu mày hỏi.

- Ngươi quản được ta à.

Lam Kiều trừng mắt nhìn Lâm Phong khiến hắn hoàn toàn im lặng, hắn bước ra cửa đá thì Lam Kiều đi theo phía sau hắn.

Tương Tư Lâm vẫn yên lặng như cũ, thanh tâm, nhàn nhạt làm say lòng người. Mùi rượu tràn ngập trên không trung khiến người không tự chủ được nhắm mắt lại muốn hít sâu hai cái.

Những cây măng xanh biếc chập chờn trong gió hoà vào khung cảnh, nơi đây tựa hồ như chỗ cư trú của thế ngoại ẩn sĩ, thanh nhã thanh tâm tự do tự tại.

- Thật xinh đẹp. Lam Kiều đi ở bên cạnh Lâm Phong nhìn cảnh đẹp chung quanh thì không khỏi nói nhỏ một tiếng.

- Lâm Phong, đây là địa phương nào, mùi rượu này rất là thơm nha.

Lam Kiều tò mò hỏi một tiếng, loại địa phương này nàng rất ít thấy.

- Nơi này gọi là Tương Tư lâm, rượu thơm này gọi là Tương Tư tửu, nó có thể làm cho nội tâm của người ta tương tư.

Lâm Phong nói một tiếng khiến ánh mắt Lam Kiều ngưng lại.

- Rượu còn có thể khiến người ta sinh ra tương tư?

Bên trong thanh âm Lam Kiều mang theo vài phần hoài nghi.

- Ngươi chờ chút là có thể thử xem mà.

Lâm Phong đáp lại khiến Lam Kiều thực sự sinh ra vài phần chờ mong.

Một lát sau Nam Sơn mang theo Lâm Phong đi tới một căn nhà trúc tao nhã trong rừng, lúc này có hai người ở đằng kia đang đánh cờ, một người trong đó chính là nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai.

Còn một người kia là công chúa Đoàn Hân Diệp.

Hai người thấy Lâm Phong tới thì đều ngừng lại, ánh mắt hướng phía Lâm Phong nhìn tới.

- Lâm Phong, đến rồi à.

Đoàn Vô Nhai khẽ cười gật đầu với Lâm Phong, đôi mắt dễ thương của Đoàn Hân Diệp cũng rơi vào trên người Lâm Phong sau đó thấp giọng hô một tiếng.

- Lâm Phong.

Lam Kiều nhìn Đoàn Hân Diệp sau đó lại nhìn một chút sắc mặt khác thường của Lâm Phong thì trong ánh mắt không khỏi lộ ra vài phần mất mát và khó chịu, ánh mắt Đoàn Hân Diệp nhìn Lâm Phong mang theo vài phần nhu tình đều là phụ nữ nên Lam Kiều rất nhạy bén để nhận ra.

Cô gái này thật xinh đẹp, khí chất ưu nhã cao quý, dung nhan không thể chê vào đâu được, so sánh Lam Kiều thì Đoàn Hân Diệp chỉ có hơn chứ không kém.

Điều này làm cho Lam Kiều có chút khó chịu trong lòng, chẳng trách mình sử dụng Thiên Huyễn Mị Ảnh lại không hữu dụng, bên người Lâm Phong có nữ tử thánh khiết như Mộng Tình ở đây lại có Đoàn Hân Diệp khí chất cao quý ưa thích, khó trách...

Thế nhưng mà gia hỏa này vận may thật sự là quá tốt, Mộng Tình thì không cần nói nhưng mà loại người có khí chất cao quý như Đoàn Hân Diệp thì thân phận tuyệt đối rất phi phàm, vậy mà nàng lại vừa ý Lâm Phong.

- Nhị hoàng tử, công chúa.

Lâm Phong hô lên một tiếng khiến Lam Kiều minh bạch thân phận của cô gái kia, nàng dĩ nhiên là công chúa Tuyết Nguyệt quốc, khó trách nàng nắm giữ khí chất cao quý như vậy.

- Lâm Phong, không cần gọi ta là công chúa đâu, có thể gọi ta là Hân Diệp không?

Đôi mắt dễ thương mang theo vài phần thần sắc động lòng người của Đoàn Hân Diệp tựa hồ như có chút ủy khuất nhìn Lâm Phong.

Tâm tư của nàng đều đã đặt toàn bộ trên người Lâm Phong rồi, hai chữ công chúa khiến cho nàng có cảm giác khoảng cách giữa hai người xa hơn, nàng không thích Lâm Phong gọi nàng giống như những người khác xưng hô với nàng.

Lâm Phong trầm mặc xuống một chút sau đó khẽ gật đầu.

- Hân Diệp.

Lâm Phong hô một tiếng, lúc này đôi mắt đẹp dịu dàng của Đoàn Hân Diệp mới lộ ra thần sắc thỏa mãn.

Đoàn Hân Diệp đi lên trực tiếp lôi kéo cánh tay Lâm Phong và nói:

- Lâm Phong, ngươi tới đây giúp ta đánh ván cờ này có được không?

Đoàn Vô Nhai cười như không cười nhìn hai người lắc đầu nói:

- Con gái lớn không dùng được, muội muội của ta hết thuốc chữa rồi.

Nghe được tiếng cười của Đoàn Vô Nhai thì sắc mặt Đoàn Hân Diệp khẽ biến thành màu đỏ ửng, tuy nàng lôi kéo cánh tay Lâm Phong nên hơi có chút xấu hổ nhưng nàng cũng không có buông ra.

Thân thể của nàng cũng bị Lâm Phong nhìn thấy rồi vậy thì còn có cái gì là không thể đây, trong khoảng thời gian Lâm Phong rời đi lúc nào trong đầu nàng cũng có hình ảnh Lâm Phong, từ đó về sau Đoàn Hân Diệp quyết định bỏ xuống tôn nghiêm của công chúa, nếu Lâm Phong trở về thì nàng nhất định sẽ nắm giữ lấy hắn.

Trên mặt Lâm Phong lộ ra nụ cười khổ, tâm tư Đoàn Hân Diệp hắn như thế nào không rõ cơ chứ.

- Lâm Phong, ngươi giúp muội muội ta đánh nốt ván cờ này vậy.

Đoàn Vô Nhai cười cười sau đó nhìn về phía Nam Sơn nói:

- Chúng ta đi ra phía hồ một chút đi.

Vừa nói Đoàn Vô Nhai vừa nhìn Lam Kiều và mỉm cười đối với nàng, thế nhưng ánh mắt Lam Kiều lại trở lên lạnh lùng, ánh mắt quen thuộc này cùng với cách xưng hô kia khiến Lam Kiều biết rõ thanh niên này chính là người áo đen chặn giết người của Tinh Mộng các.

Thấy đôi mắt của Lam Kiều có hận ý thì Đoàn Vô Nhai vẫn mỉm cười như trước nói ra:

- Đi ra ngoài đi một chút chứ?

- Được.

Lam Kiều cũng không có cự tuyệt mà lạnh lùng nói một tiếng, sau đó nàng lập tức cùng Đoàn Vô Nhai cùng và Nam Sơn rời khỏi chỗ này.

Bàn đá bên cạnh rừng trúc chỉ còn lại hai người Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp.

Hai người ngồi trên ghế đá nhìn nhau, Đoàn Hân Diệp hỏi Lâm Phong:

- Ngươi có khỏe không?

- Ân.

Lâm Phong nhẹ gật đầu, nhất thời hắn không biết nên nói cái gì cho phải.

- Lâu như vậy mà sao ngươi không đến Hoàng thành gặp ta?

Đoàn Hân Diệp hỏi một tiếng khiến ánh mắt Lâm Phong trì trệ, sau đó cười khổ nói:

- Sau khi về thành Dương Châu thì ta có khá nhiều sự tình cần giải quyết nên không đến được.

- Vậy sao, như thế nào mà một một thời gian không thấy thì bên cạnh ngươi lại nhiều hơn một vị nữ tử mỹ mạo rồi.

Bên trong thanh âm Đoàn Hân Diệp mang theo vài phần ghen tuông, Mộng Tình đã đả kích sự tự tin của nàng bởi vì cô ấy quá mức xinh đẹp và thánh khiết, nàng là công chúa giữa trần thế thì Mộng Tình chính là tiên tử trên trời.

Hôm nay bên người Lâm Phong lại nhiều hơn một thiếu nữ, mặc dù không khuynh quốc khuynh thành như Mộng Tình nhưng cô gái này cũng vô cùng xinh đẹp, nhất là dáng người cô gái này vô cùng hấp dẫn hơn nữa trên người còn lộ ra vài phần mị, khẳng định là có lực hấp dẫn rất mạnh đối đàn ông.

- Cô ấy gọi là Lam Kiều, một lần ta tình cờ kết bạn nên mới biết nàng.

Lâm Phong cười khổ đáp lại một tiếng.

-À.

Đoàn Hân Diệp cúi đầu nhu hòa lên tiếng sau đó nàng lại lập tức yên lặng nhìn quân cờ trên bàn đá:

- Lâm Phong, ngươi đánh cờ với ta đi.

- Ta không tinh thông kỳ nghệ cho lắm, cô phải hạ thủ lưu tình nhé.

Lâm Phong mỉm cười nói ra, quân cờ Cửu Tiêu đại lục cùng quân cờ kiếp trước của hắn có sự bất đồng, Lâm Phong có biết một... hai..., nhưng cũng không tinh thông.

- Yên tâm, ta nhất định sẽ hạ thủ lưu tình.

Đoàn Hân Diệp vừa cười vừa nói lộ ra một tia thần sắc giảo hoạt.

Thế nhưng lúc hai người bắt đầu đánh cờ thì Đoàn Hân Diệp lại là một hồi im lặng, nàng cầm kỳ thư họa không có cái nào là không nổi tiếng hoàng thất, Lâm Phong nói hắn không tinh thông nhưng mỗi một quân cờ đặt xuống đều không thể chê vào đâu được.

- Lâm Phong, ngươi thực sự là không tinh thông kỳ nghệ sao?

Đoàn Hân Diệp cắn răng, ngón tay trắng noãn nắm quân cờ nhưng lại không biết ra tay như thế nào.

Lâm Phong nghe được lời nói của Đoàn Hân Diệp thì hắn lại cười khổ, hắn vốn cho rằng mình sẽ không biết chơi cờ nhưng trong đầu hắn có ký ức tôn giả nên tựa hồ cũng có cảm giác quen thuộc, hắn nhìn cái bàn cờ kia giống như đã bị mình hoàn toàn khống chế vậy, cờ như trận.

Người nghiên cứu trận đạo há lại có kỳ nghệ thấp hay sao, họ tuyệt đối là cao nhân trong kỳ nghệ.

- Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Lâm Phong giang tay ra bất đắc dĩ nói, lời nói này khiến Đoàn Hân Diệp tức giận mắt trắng không còn chút máu, hai tay nàng lập tức đem quân cờ làm loạn lên sau đó dịu dàng nói:

- Không chơi nữa, không tính.

Nhìn công chúa xinh đẹp động lòng người lộ ra vài phần nũng nịu của nữ nhi khiến nội tâm Lâm Phong sinh ra tia chấn động khác thường, lúc này Đoàn Hân Diệp đẹp đến mức khiến bất kỳ nam nhân nào cũng không thể ngừng lại sự chấn động trong lòng được.

Bình Luận (0)
Comment