Dịch: Toản.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
- Lâm Phong.
Thấy thân ảnh ấy đến thì tất cả đều tĩnh lặng, Lâm Phong xuất hiện rồi.
Cùng Bích Lạc nói Lâm Phong ngay cả tư cách cùng hắn tỉ thí còn không có, cái danh ngạch kia nhất định là thuộc về hắn rồi, hơn nữa hắn còn nói hắn muốn giáo huấn Lâm Phong, hiện tại Lâm Phong đã xuất hiện ở trước mặt của hắn rồi, không biết hắn sẽ xử lý thế nào đây.
- Xem ra có trò hay để nhìn rồi.
Rất nhiều người có chút kích động, thực lực của Cùng Bích Lạc thì không phải bàn cãi nữa rồi, Lâm Phong thì đã chiến thắng Độc Tí hơn nữa chỉ dùng một kiếm đã chặt đứt một cánh tay của Độc Tí, hai người này sắp va chạm với nhau thì làm sao đám người kia không chờ mong cho được.
Trận chiến này nhất định sẽ rất đặc sắc, có lẽ đây cũng là trận chiến mà toàn bộ học viện Thiên Nhất chú ý nhất.
Tất cả mọi người đều cho rằng Cùng Bích Lạc và Lâm Phong là hai người mạnh nhất học viện Thiên Nhất.
Mộng Tình thấy Lâm Phong tới thì hàn ý trên người nàng lập tức thu liễm lại, nếu như gia hỏa này đến rồi thì chuyện này liền đều giao cho hắn vậy.
Cùng Bích Lạc thấy tên kia lăng không đi bộ đến thì đôi mắt của hắn có chút nheo lại, hắn thấy Lâm Phong bước đi nhàn nhã trong hư không như vậy thì hắn đang hoài nghi tên này có thật là Linh Vũ cảnh hay đã bước vào Huyền Vũ cảnh rồi?
- Lâm Phong, ngươi đã bước vào cảnh giới Huyền Vũ rồi hay sao? Cùng Bích Lạc đạm mạc hỏi một tiếng.
- Đúng vậy.
Thân hình Lâm Phong ngừng lại, hắn nhìn Cùng Bích Lạc một chút sau đó không phủ nhận nói ra:
- Ta cũng giống như ngươi đều là cảnh giới Huyền Vũ, ta không rõ ngươi từ đâu mà có tự tin muốn giáo huấn ta!
- Hừ!
Cùng Bích Lạc cười lạnh một tiếng, lúc này nội tâm hắn rất thoải mái, hắn không có trả lời câu hỏi của Lâm Phong mà trào phúng nói:
- Nếu như ngươi là Linh Vũ cảnh thì ta còn có thể coi trọng ngươi một chút vì ngươi đã dùng tu vi Linh Vũ cảnh đánh bại Độc Tí có tu vi Huyền Vũ cảnh, nhưng xem ra hiện tại căn bản không phải như vậy, bản thân ngươi vốn đã có tu vi Huyền Vũ cảnh nên việc ngươi đánh bại Độc Tí căn bản không đáng nhắc đến.
Cùng Bích Lạc thản nhiên nói như vậy thì đám người đang xem trò vui kia cũng thầm nghĩ một tiếng hoá ra là như vậy, Lâm Phong không ngờ lại là cường giả Huyền Vũ cảnh, bọn họ đều nhìn lầm Lâm Phong rồi. Khó trách Lâm Phong có thể đánh bại Độc Tí một cách đơn giản như thế, thế nhưng Lâm Phong dùng niên kỷ nhỏ như vậy mà đã bước chân vào cảnh giới Huyền Vũ rồi thì việc này vẫn rất là đáng sợ nha.
Nếu như bọn họ biết rõ thời điểm Lâm Phong đánh bại Độc Tí thì hắn vẫn là ở cảnh giới Linh Vũ còn hôm nay hắn mới bước chân vào Huyền Vũ cảnh thì không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng như thế nào, và cũng không biết Cùng Bích Lạc có còn tự tin như vậy hay không!
Lâm Phong không có đi giải thích cái gì cả, có một số việc không cần đi giải thích làm gì, chỉ có dùng hành động để chứng minh thì mới dễ dàng làm cho người tin phục được.
- Đúng là không đáng nhắc đến, như vậy ngươi đánh bại Độc Tí cũng không cần phải nói rồi, ngươi không cần coi ai ra gì như thế, chẳng lẽ ngươi đánh bại Độc Tí so với việc ta đánh bại Độc Tí thì ngươi cường đại hơn hay sao?
Lâm Phong trào phúng nói một tiếng, tuy rằng trước kia hắn có nghe nói qua về Cùng Bích Lạc, trước đây người này rất khiêm tốn và nội liễm nhưng hiện tại hắn lại liều lĩnh như vậy có lẽ là do áp lực nên bin hư mất rồi, bản tính hắn giống như là rất yêu thích danh lợi, lúc nào cũng muốn khiến người ta ngưỡng mộ thì phải.
- Ta nói rồi, ta sẽ dùng hành động đi chứng minh lời của ta, hiện tại ta liền chứng minh cho tất cả mọi người nhìn xem ngươi căn bản không có tư cách đánh đồng với ta.
Cùng Bích Lạc vừa dứt lời thì một cỗ khí tức lạnh lùng trên người của hắn bộc phát ra, luồng khí tức này lập tức bao phủ thân thể của Lâm Phong ở bên trong.
- Lâm Phong, vốn ta chỉ muốn đánh bại ngươi để chứng minh lời nói của ta mà thôi. Nhưng ngươi lại không biết điều ngạo mạn như vậy thì ta đây liền phế đi tu vi ngươi, cho ngươi biết thế giới này là như thế nào để sau này ngươi có thể tự lượng sức mình.
Ngạo mạn vô lễ? Phế tu vi của hắn, khiến hắn tự hiểu rõ chính mình?
Lâm Phong ngẩn người âm thầm lắc đầu, hình như từ đầu tới cuối là Cùng Bích Lạc trêu chọc hắn chứ hắn có đụng chạm ai đâu, hôm nay đối phương lại nói hắn ngạo mạn. Chẳng lẽ Cùng Bích Lạc cho rằng chỉ hắn mới có thể ngạo mạn còn người khác phải ngoan ngoãn nghe theo hắn hay sao.
- Ngươi không thể động vào hắn.
Lúc này ở phương xa lại có một đạo âm thanh mênh mông truyền đến, thanh âm này không lớn nhưng nó lại rung động màng nhĩ cả đám người, khiến tâm thần bọn họ có chút dao động không nhỏ, dường như thanh âm này có mang theo một chút sóng âm công kích thì phải.
Ngẩng đầu nhìn lại thì đám người này chỉ thấy ở phương xa kia có từng đạo thân ảnh xuất hiện, những thân ảnh này đều cưỡi trên yêu thú Bạch Hạc cực kỳ đồ sộ.
- Hả?
Trong mắt đám người này hiện lên thần sắc vô cùng kinh ngạc, những người kia không biết là người phương nào tại sao lại không cho phép Cùng Bích Lạc động đến Lâm Phong.
Đương nhiên có người thấy những thân ảnh này thì trong lòng mãnh liệt run lên.
Vũ gia, những người này vậy mà là người của Vũ gia, không biết bọn hắn đến học viện Thiên Nhất để làm gì đây?
Vừa nãy họ còn không cho phép Cùng Bích Lạc không động vào Lâm Phong thì chắc chắn Vũ gia và Lâm Phong phải có quan hệ gì đó,.
Cùng Bích Lạc nhíu nhíu mày vì hắn cũng nhận ra người tới, người cầm đầu kia hắn từng gặp mặt qua một lần, người kia đúng là một vị trưởng lão của Vũ gia thực lực người này rất mạnh.
- Hẳn là Lâm Phong đã gia nhập Vũ gia rồi?
Trong nội tâm, Cùng Bích Lạc suy đoán như vậy.
- Mạng của hắn là của Vũ gia ta nên ai cũng không thể động vào.
Tên trưởng lão Vũ gia lăng không đi tới bổ sung một tiếng, lời này vừa ra đã khiến đám người kia run lên, những người này đích thật là người Vũ gia, họ đến là vì Lâm Phong thế nhưng không phải đến giúp Lâm Phong mà là đến đòi mạng của Lâm Phong.
Lâm Phong vậy mà lại đắc tội Vũ gia, lần này Vũ gia xuất động nhiều cường giả như vậy chính là muốn tới giết hắn, gia hỏa này lá gan thật là lớn nha.
Cùng Bích Lạc cũng sửng sốt một chút, lập tức ánh mắt hắn lộ ra một tia hài hước, hắn hết nhìn nhìn người của Vũ gia lại quay sang nhìn Lâm Phong.
- Quả nhiên là gia hoả không biết điều, không biết trời cao đất rộng là như thế nào.
Cùng Bích Lạc nhàn nhạt trào phúng một câu, tại Tuyết Nguyệt quốc thiên tài có rất nhiều, nhưng gia tộc cường đại như Vũ gia tại Tuyết Nguyệt quốc lại không có mấy nhà, ỷ vào việc mình có một chút thiên phú liền đi trêu chọc Vũ gia đúng là tự tìm cái chết mà.
Lâm Phong đúng là đồ ngu xuẩn vô tri.
- Các vị cứ tùy ý đi, vốn ta muốn phế bỏ tu vi của hắn thế nhưng hắn đã đắc tội Vũ gia thì việc này các ngươi cứ đến xử trí đi.
Cùng Bích Lạc mở miệng nói giống như là hắn đang mang Lâm Phong ra nhường lại cho Vũ gia vậy.
Giống như bất kể là ai tới xử trí Lâm Phong thì Lâm Phong cũng đều chạy không thoát, hắn nhất định sẽ phải phải chết.
- Ngươi vì sao muốn phế tu vi của hắn? Tên trưởng lão Vũ gia nhìn Cùng Bích Lạc bằng một con mắt hỏi.
- Không quen nhìn hắn nên ta muốn phế hắn đi.
Cùng Bích Lạc đối với tên trưởng lão Vũ gia kia khẽ gật đầu cười nói giống như hắn đang nói một sự việc không có gì to tát cả.
- Không quen nhìn nên muốn phế đi, khẩu khí thật lớn nha!
Đám người vây xem thầm nghĩ trong lòng, Cùng Bích Lạc căn bản không có mang Lâm Phong để vào mắt, không có coi Lâm Phong là đối thủ của hắn.
- Tốt, vốn ta nghĩ mình sẽ tự động thủ thế nhưng lý do của ngươi khiến ta rất ưa thích nên ta sẽ mang hắn nhường cho ngươi, để cho ngươi phế bỏ tu vi của hắn, còn mạng của hắn lưu lại cho ta là được.
Tên trưởng lão Vũ gia lạnh lùng nói ra.
Cùng Bích Lạc nghe vậy thì hơi sững sờ, sau đó hắn mỉm cười chắp tay khách khí với trưởng lão Vũ gia nói:
- Đã như vậy thì ta sẽ không khách khí nữa, tu vi của hắn ta sẽ đến phế còn mệnh lưu lại cho các ngươi.
- Ân.
Đối phương nhẹ gật đầu, hai người kẻ xướng người hoạ giống như Lâm Phong đã là thịt cá trên thớt tùy ý bọn hắn sử chí vậy.
Ánh mắt Cùng Bích Lạc chậm rãi chuyển qua rơi vào trên người Lâm Phong, khóe miệng hắn mang theo một nụ cười hài hước và lạnh lùng.
- Lâm Phong ngươi thật là đáng buồn.
Nhìn thấy ánh mắt của Cùng Bích Lạc thì Lâm Phong không cần nói gì thêm, chân nguyên trong người hắn chấn động, trên quyền đầu của Lâm Phong có một tầng chân nguyên dương hỏa lưu chuyển.
Chỉ thấy Lâm Phong bước ra một bước thì thiên địa lập tức rung động theo một bước này của hắn, một môn bộ pháp nhìn như không có gì lạ nhưng tốc độ của nó lại rất kinh khủng, trong chớp mắt thân thể của Lâm Phong đã trực tiếp xuất hiện ở trước người của Cùng Bích Lạc.
Toàn thân Lâm Phong mang theo một ngọn lửa nóng bỏng sáng chói như ánh mặt trời, còn trên quyền đầu của hắn chân nguyên dương hỏa đang hừng hực thiêu đốt giống như đã không còn là nắm đấm nữa mà là một đoàn hỏa diễm, thái dương hỏa diễm.
Những nơi Lâm Phong đi qua, hư không liền xuất hiện từng đạo hư ảnh hỏa diễm, hoả diễm toả ra ánh sáng chói mắt đốt cháy thiên địa, một quyền bao phủ hỏa diễm như cuồng phong đấm về phía Cùng Bách Lạc.
Hết thảy những điều này đều phát sinh trong một cái chớp mắt mà thôi.
Sắc mặt Cùng Bích Lạc đột nhiên biến hóa, hắn tụ chân nguyên ngăn cản một quyền của Lâm Phong, hắn cũng nghĩ qua mình có nên né tránh hay không nhưng mới vừa rồi hắn còn ngạo nghễ miệt thị Lâm Phong nên hắn có thể trốn sao? Huống hồ quyền này của Lâm Phong quá là nhanh, hắn không có mười phần nắm chắc có thể tránh được nên hắn chỉ có thể cứng rắn đỡ đòn mà thôi.
- Ầm ầm!
Khí tức cuồng bạo tàn sát bừa bãi trong không gian, một đoàn hoả diễm thoáng hiện lên, chỉ thấy thân thể Cùng Bích Lạc bạo lui về phía sau và toàn thân hắn bốc lên hỏa diễm, nắm đấm của Lâm Phong vừa va chạm vào thì hỏa diễm đã lan tràn lên trên thân thể hắn rồi.
Lực lượng chân nguyên bắt đầu khởi động dập tắt hỏa diễm đang thiêu đốt trên người, nhưng trên người Cùng Bích Lạc đã bị cháy đen thui, còn Lâm Phong lại như một đoàn hỏa diễm vẫn đứng ở nơi đó không có thay đổi gì, chỉ có cặp mắt lạnh như băng của hắn ở trong ngọn lửa kia dễ làm người khác chú ý mà thôi.
- Nói nói nhảm nhiều như vậy làm gì, bằng vào một chút thực lực ấy của ngươi mà cũng dám huênh hoang với ta sao, ngươi mới thật sự là đáng buồn đó.
Lâm Phong phun ra một câu khiến ánh mắt Cùng Bích Lạc cứng đờ, sắc mặt hắn phi thường khó coi.