Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 350 - Giáo Huấn

Giáo Huấn Giáo Huấn viptruyenfull.com

Dịch: Toản.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: viptruyenfull.com

Thấy người của Tuyết Nguyệt Thánh Viện rời đi thì ánh mắt cường giả Huyền Vũ cảnh học viện Thiên Nhất loé lên quang mang, hắn quét mắt nhìn quét đám người kia và mở miệng nói:

- Mười năm rồi, Tuyết Vực tỉ thí mười năm một lần sắp bắt đầu rồi, hi vọng các ngươi có thể nắm chắc cơ hội lần này để không ngừng vượt qua giới hạn bản thân, trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn.

- Tuyết Vực tỉ thí!

Ánh mắt đám người kia ngưng lại, bọn hắn đều nghe nói qua mười năm một lần toàn bộ Tuyết Vực mênh mông sẽ có có một lần thịnh tỉ thí như thế này. Tinh anh, thiên tài của mười ba quốc gia tại Tuyết Vực sẽ hội tụ tại thịnh hội này để tiến hành tỉ thí, thời điểm toàn bộ Tuyết Vực trở lên náo động đã bắt đầu rồi, đây cũng là thời gian thiên kiêu xuất hiện tầng tầng lớp lớp.

Đối bất luận người tu võ nào thì thời đại thiên tài xuất hiện cũng đều là sự khiêu chiến và là kỳ ngộ của bọn họ, bởi vậy lão sư nói bọn họ nắm chắc cơ hội là muốn bọn họ không ngừng mạnh lên. Mặc dù bọn họ không có cơ hội tham gia Tuyết Vực tỉ thí lần này nhưng tại thời đại thiên tài dũng hiện như này thì bọn hắn vẫn có thể có cơ hội không ngừng hướng tới phía trước, vượt qua người khác trở thành cường giả võ đạo chân chính.

- Nhưng mà trước khi Tuyết Vực tỉ thí bắt đầu thì Long Sơn đế quốc sẽ phái người đến Tuyết Nguyệt đế quốc chúng ta lựa chọn ra thiên tài xuất sắc nhất để đại biểu cho Tuyết Nguyệt quốc xuất chiến Tuyết Vực tỉ thí rồi mà.

Tên cường giả Huyền Vũ cảnh kia tiếp tục mở miệng nói. Long Sơn đế quốc đúng là quốc mẫu của Tuyết Nguyệt quốc và cũng là đế quốc mạnh nhất trong tứ đại đế quốc của Tuyết Vực.

Tuyết Nguyệt quốc cùng Thiên Phong quốc đều là đế quốc phụ thuộc Long Sơn đế quốc..

Tuy là thế nhưng Long Sơn đế quốc sẽ không đi can thiệp sự tình của Tuyết Nguyệt, chỉ khi Tuyết Vực tỉ thí mười năm một lần bắt đầu thì họ sẽ đích thân phái người đến Tuyết Nguyệt quốc chọn lựa ra thiên tài ưu tú nhất của Tuyết Nguyệt quốc tham gia Tuyết Vực tỉ thí, khiêu chiến thiên tài ba đại đế quốc còn lại.

- Đương nhiên Tuyết Nguyệt quốc chúng ta không có khả năng để đế quốc người ta thấy một đám phế vật được, bởi vậy Tuyết Nguyệt quốc chúng ta sẽ có một cuộc thịnh hội nhỏ được tổ chức, tràng thịnh hội này dùng để chọn lựa ra thiên tài ưu tú nhất của Tuyết Nguyệt quốc, bọn họ sẽ đi tới trước mặt những người Long Sơn đế quốc kia biểu hiện ra thiên phú của mình cường đại như thế nào, có thể người của Long Sơn đế quốc sẽ coi trọng thực lực của ngươi hoặc cũng có thể là thiên phú của ngươi, chỉ cần được Long Sơn đế quốc coi trọng thì cho dù bây giờ ngươi không quá cường đại nhưng tiền đồ trong tương lai là không thể hạn lượng.

Lúc này cường giả Huyền Vũ cảnh kia nói ra một câu khiến cả đám người rung động, tâm trí bọn họ bắt đầu dao động lên, mặc dù thực lực họ không đủ mạnh thế nhưng nếu họ có thiên phú thì họ cũng có thể có cơ hội được đế quốc coi trọng.

Một khi họ được đế quốc coi trọng thì bọn họ có thể đi ra khỏi Tuyết Nguyệt quốc, từ đó tương lai của họ chính là một con đường bằng phẳng, thế nhưng thiên phú của bọn hắn có đủ kinh khủng để cho cường giả đến từ Long Sơn đế quốc quan tâm hay không vẫn còn là một vấn đề.

Nghĩ vậy nên trong mắt rất nhiều người hiện lên vẻ mất mát, cái này quá khó khăn rồi, thiên tài trong đế quốc nhiều không kể xiết nên họ muốn lọt vào ánh mắt của đám cường giả kia thì ít nhất danh tiếng bọn họ tại Tuyết Nguyệt quốc phải nổi tiếng một chút. Thế nhưng chuyện này hiển nhiên là bọn hắn không đủ tư cách, có lẽ chỉ có cái tên Lâm Phong kia bằng vào thiên phú kinh khủng của mình may ra mới có một chút cơ hội.

Còn bàn về thực lực thì Lâm Phong còn chưa đủ để nhìn.

- Tràng thịnh hội này, học viện Thiên Nhất có năm cái danh ngạch, nói cách khác học viện sẽ cử ra năm người tham gia lần thịnh hội kia, còn việc có thể được cường giả đế quốc chọn lựa hay không thì phải nhìn vào chính các ngươi rồi.

Tên cường giả Huyền Vũ cảnh kia thấy ánh mắt mọi người nóng bỏng thì lên tiếng lần nữa:

- Vừa rồi các ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, trong năm người này ta sẽ chọn lựa ra hai người cùng Đại Bằng công tử và Lạc Tuyết công tử đấu một trận.

- Đấu với Đại Bằng công tử và Lạc Tuyết công tử?

Ánh mắt đám người lộ ra thần sắc hoài nghi, có thể đấu sao?

Đại Bằng công tử và Lạc Tuyết công tử chính là hai trong bát đại công tử của Tuyết Nguyệt quốc, hai năm trước họ đã thành danh và trở thành cường giả Huyền Vũ cảnh, bằng vào thiên phú của bọn họ sợ rằng hai năm sau bọn họ đã mạnh lên rất nhiều rồi. Có lẽ họ đã trở thành cường giả Huyền Vũ cảnh tầng hai thậm chí tầng ba rồi.

Cường giả loại này tại học viện Thiên Nhất của bọn hắn một tên cũng không có, cường giả Huyền Vũ cảnh thì chỉ có hai người là Bích Lạc và Độc Tí mà thôi, nhưng hiện tại Độc Tí cũng bị người ta phế rồi.

Đương nhiên người phế bỏ Độc Tí chính là Lâm Phong, qua việc này có thể tính toán một chút, tuy rằng tu vi của Lâm Phong còn chưa đủ nhưng hắn lại có thể đơn giản chặt đứt một tay của Độc Tí, có thể nói hắn nắm giữ chiến lực ngang hàng với cường giả Huyền Vũ cảnh nên hắn cũng tương đương với một tên cường giả Huyền Vũ cảnh.

- Trong hai người này nội viện đã có một vị nhân tuyển rồi, vẫn còn một vị trí khác nữa nên các ngươi có thể đi cạnh tranh.

Tên cường giả Huyền Vũ cảnh kia tiếp tục nói.

- Cạnh tranh?

Đám người kia âm thầm lắc đầu, ai nguyện ý đi cạnh tranh cùng bát đại công tử chứ, chuyện này không thể nghi ngờ là đang đi tìm chết mà.

Vậy mà học viện đã có một thí sinh rồi, không biết người này rút cục là ai nhỉ? Có lẽ nào người đó lại là Cùng Bích Lạc không, thiên tài số một của học viện Thiên Nhất hôm nay khẳng định là Cùng Bích Lạc.

- Xin hỏi nhân tuyển kia là ai vậy?

Lúc này phương xa truyền đến một đạo thanh âm, đám người đang chăm chú nghe lập tức chuyển ánh mắt qua, bọn hắn thấy trên không trung có một người đang đi bộ đến, người này toả ra uy phong lẫm lẫm bao phủ thiên địa, người này chính là Cùng Bích Lạc là nhân vật đệ nhất trong lòng tất cả mọi của học viện Thiên Nhất.

Lúc này Cùng Bích Lạc nhìn vị lão sư kia của học viện Thiên Nhất hỏi lại:

- Xin hỏi nhân tuyển kia là ai vậy?

Cùng Bích Lạc tựa hồ như rất quan tâm chuyện này thì phải.

Nghe được câu nói vừa nãy thì trong lòng đám người kia khẽ nhúc nhích, còn đối với Cùng Bích Lạc mà nói chuyện này chính là một loại vinh dự của bản thân, hôm nay hắn đã là đệ nhất nhân tài của học viện Thiên Nhất rồi nên người được chọn này đương nhiên phải là hắn rồi.

- Không phải ngươi.

Thế nhưng câu trả lời của vị lão sư kia lại khiến đám người này có chút ngoài ý muốn, đối phương trực tiếp hủy bỏ suy đoán trong lòng bọn họ, cái vị trí nhân tuyển kia dĩ nhiên không phải là Cùng Bích Lạc.

Cùng Bích Lạc cau mày hỏi:

- Không phải ta chẳng lẽ lại là Lâm Phong?

- Cũng không phải Lâm Phong, thế nhưng hai người các ngươi đều là một trong năm người được chọn để chiến đấu với Đại Bằng công tử và Lạc Tuyết công tử, mấy người các ngươi chỉ có một danh ngạch mà thôi nên phải dựa vào thực lực của mình mà tranh thủ đi.

- Chuyện này còn cần phải tranh thủ hay sao? nếu như cái danh ngạch định sẵn kia không phải của ta thì một cái danh ngạch này đương nhiên sẽ thuộc về ta rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng còn có người thích hợp hơn so với ta hay sao.

Thanh âm Cùng Bích Lạc lộ ra vài phần khó chịu, khi hắn nghe thấy nhân tuyển định sẵn kia không phải hắn thì hắn đã rất là phiền muộn và không thoải mái rồi nên nghe thấy câu nói tiếp theo của lão sư kia hắn không nhịn được nữa.

- Có thể danh ngạch này sẽ là của ngươi mà cũng có thể nó sẽ thuộc về người khác không biết chừng.

Lão sư có tu vi Huyền Vũ cảnh kia nghe thấy lời nói của Cùng Bích Lạc thì hắn không chút khách khí nào nói ra lời nói đó, trong giọng nói của hắn cũng đồng dạng mang theo vài phần không khoái, mặc dù ngươi là thiên tài nhưng bây giờ ngươi vẫn là đệ tử của học viện Thiên Nhất mà thôi, nói chuyện với trưởng bối mà cũng ngạo mạn như thế thì ngày sau trở lên cường đại hơn sẽ càng thêm không coi ai ra gì, đến lúc đó ngay cả học viện hắn cũng đều không để vào mắt mất.

- Đánh rắm, ngươi nói xem còn ai có khả năng này?

Cùng Bích Lạc không chút khách khí giận dữ mắng mỏ một tiếng.

- Lâm Phong có thể đạt được vị trí này.

Đôi mắt của vị lão sư Huyền Vũ cảnh kia trở lên lạnh lẽo, lão lạnh lùng đáp lại nói của Cùng Bích Lạc.

- Lại là Lâm Phong, hắn có tư cách gì mà so với ta? Ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy ánh mắt của các ngươi thiển cận đến cỡ nào.

Cùng Bích Lạc lạnh lùng nói.

Ngày trước hắn không có bước vào Huyền Vũ cảnh nên một mực làm việc rất khiêm tốn, hắn đã phải đè nén bản thân rất nhiều rồi nhưng hôm nay hắn đã tiến nhập Huyền Vũ cảnh, có được Bích Lạc Vũ Hồn vô cùng cường đại thì mọi chuyện lại khác, ngay cả Độc Tí cũng không là đối thủ của hắn, hắn đã trở thành đệ tử số một của học viện Thiên Nhất rồi thế nhưng vẫn không thể đạt được sự tán thành tất cả mọi người, chuyện này khiến hắn rất không thoải mái.

Nếu như còn có người dám chất vấn hắn thì hôm nay hắn sẽ dùng hành động khiến tất cả mọi người câm miệng lại.

Ánh mắt Cùng Bích Lạc nhìn về phía phòng ở của Lâm Phong hét lên.

- Lâm Phong, ngươi lăn ra đây!

- Lâm Phong lăn ra đây...

Từng đạo thanh âm vang vọng trong hư không kéo dài không thôi, sóng âm vô cùng mãnh liệt cuồn cuộn không ngừng hướng về phía xa khuếch tán đi, tuy rằng nơi đây cách phòng ở của Lâm Phong khá xa nhưng sóng âm trong tiếng gầm của cường giả Huyền Vũ cảnh rất cường đại nên điểm ấy khoảng cách căn bản là không thấm vào đâu.

Toàn bộ người trong chỗ ở của Lâm Phong đều nghe được cái này thanh âm này, trong lòng họ khẽ run lên vậy mà lại có người dám bảo Lâm Phong cút ra ngoài.

Từng đạo thân hình lóe lên, càng ngày càng nhiều người hướng về phía diễn võ trường bay đến.

Cùng Bích Lạc đứng ở trong hư không ngưng mắt nhìn đám người nhưng không có nhìn thấy Lâm Phong tới.

- Hừ, ngươi nhìn xem người ngươi nói ngay cả dũng khí tới cũng không có.

Cùng Bích Lạc lạnh lùng quét mắt nhìn vị lão sư Huyền Vũ cảnh kia trào phúng nói ra.

- Có lẽ hắn không có mặt bên trong học viện mà thôi.

- Vậy coi như hắn không có ở đây đi, đợi đến lúc hắn trở về thì các ngươi chuyển lời lại cho Lâm Phong rằng Cùng Bích Lạc ta muốn giáo huấn hắn một phen.

Cùng Bích Lạc lạnh lùng nói ra lời này rồi xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng ngay sau đó một đạo âm thanh lạnh như băng đột ngột vang lên:

- Đợi chút.

"Đợi chút!" hai chữ này vừa rơi xuống khiến thân thể Cùng Bích Lạc ngừng lại, hắn lập tức nhìn về phía người nói chuyện trên mặt đất, người này là một nữ tử có một tấm lụa mỏng che mặt, toàn thân nữ tử này toát ra vẻ thánh khiết chi ý.

- Ngươi nói muốn giáo huấn Lâm Phong hay sao?

Trong thanh âm của Mộng Tình lộ ra một chút hàn ý khiến đôi mắt Cùng Bích Lạc nheo lại, hắn lạnh lùng nói ra:

- Đúng thì như thế nào!

- Đúng...

- Đúng, vậy thì ta muốn nhìn xem ngươi làm thế nào giáo huấn ta.

Lời nói của Mộng Tình còn chưa nói xong thì đã bị cắt ngang, phía xa có một đạo thân ảnh hướng về phía bên này đi bộ mà đến, ánh mặt trời chiếu lên thân ảnh ấy dường như không nỡ rời đi khiến cho đạo thân ảnh này phủ thêm một vòng hào quang màu lửa.

Không! Đúng hơn là trên người đó như là có một bộ y phục bằng hỏa diễm khoác lên người vậy.

Cái thân ảnh đang đi bộ mà này đương nhiên chính là Lâm Phong rồi!

Bình Luận (0)
Comment